“Đây là đâu?” Phong Linh Nhi ngạc nhiên thốt lên khi nhìn về khung cảnh hoang tàn trước mắt: “Không giống Băng Sơn Tuyết Lâm mà ta tưởng tượng?”
Gương mặt Hoài Bão cũng tỏ ra kinh ngạc rồi dần chuyển sang vui mừng: “Đây không phải Băng Sơn Tuyết Lâm chúng ta muốn đến, nhưng có thể là nơi có thứ chúng ta muốn tìm…”
Phong Linh Nhi khó hiểu: “Thứ chúng ta muốn tìm? Không phải là thần tháp Cửu Phẩm Liên Hoa thất lạc ở Băng Sơn Tuyết Lâm sao?”
Hoài Bão gật đầu đáp: “Có một sự thật ít ai biết, rằng từ nhiều năm về trước, Băng Sơn Tuyết Lâm chỉ là một phần của một linh cảnh rộng lớn, linh cảnh này có tên là Phật Cảnh, được tôn xưng là thánh địa của Phật giáo Việt Nam.”
Chỉ tay về một bức tượng phật khổng lồ phía cuối chân trời hoang tàn, Hoài Bão nói tiếp: “Nghe nói những tượng phật khổng lồ đó đã xuất hiện từ khi có người tìm ra linh cảnh này.”
“Vậy những bức tượng này do ai xây nên?” Phong Linh Nhi hỏi.
Để đi tìm Cửu Phẩm Liên Hoa, Hoài Bão đã tìm hiểu kỹ càng thông tin về Băng Sơn Tuyết Lâm và Phật Cảnh từ những ghi chép bí mật mà Hoàng Thành lưu giữ, hắn đáp: “Có thể là… do sinh vật bên ngoài phong ấn của Lạc Long Quân!”
Phong Linh Nhi ngạc nhiên: “Bên ngoài phong ấn? Chẳng phải người ta bảo rằng thế giới bị hủy diệt, chỉ còn Việt Nam là lãnh thổ đất liền duy nhất còn lại?”
Hoài Bão lắc đầu: “Đó chỉ là một thông tin để trấn an dư luận… Có thể Lạc Long Quân không phải là đấng tối thượng duy nhất trong trận thế chiến 4000 năm trước, và cũng có thể còn những địa điểm khác đang được bảo vệ trong một phong ấn khác của một đấng Tối Thượng khác, truyền thuyết về Phật Tổ là một trong những ví dụ điển hình.”
Giống như đa số người khác, Phong Linh Nhi cũng cho rằng Phật Tổ chỉ là một nhân vật hư cấu, và Phật giáo cũng những truyền thuyết liên quan cũng do người Việt Nam tạo ra, nhưng Hoài Bão không nghĩ vậy, vì sư phụ hắn không nghĩ vậy.
Phong Linh Nhi tỏ ra ngạc nhiên trước thông tin mới nghe được và hỏi tiếp: “Nếu vậy thì Phật Cảnh này là một vùng đất tôn thờ Phật Tổ, nhưng theo truyền thuyết thì Phật Tổ xuất hiện sau khi Việt Nam đã bị phong ấn cơ mà?”
Hoài Bão gật đầu giải đáp: “Đúng vậy, không riêng Phật Cảnh, hầu hết các linh cảnh được tìm thấy từ xưa đến nay đều đến từ bên ngoài phong ấn, trừ một số ít linh cảnh do thần linh kiến tạo nên.”
“Bởi vì bức tường phong ấn của Lạc Long Quân cũng có năng lực như thiên phú đặc biệt của người, Tước Đoạt!”
“Dù đã ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhưng bức tường phong ấn của Long Quân vẫn có khả năng tìm kiếm những mảnh linh cảnh, hay nói chính xác hơn là những mãnh vỡ của thế giới, rà soát để xem linh cảnh này có gây nguy hại cho người dân Việt Nam hay không rồi thu vào vùng phong ấn, khiến linh cảnh này trở thành một phần lãnh thổ của Việt Nam ta.”
“Kì diệu như vậy sao?”
Hoài Bão gật đầu: “Nàng đừng quên đây là phong ấn đánh đổi bằng sinh mạng của một đấng Tối Thượng.”
Phong Linh Nhi vẫn còn một thắc mắc: “Nhưng tại sao những mảnh vỡ này khi được phong ấn thu vào lại không trở thành một phần đất liền hoặc một hòn đảo ở biển Đông?”
“Một tấm gương khi đã vỡ, dù những mảnh vỡ được ghép lại hoàn chỉnh như chưa từng vỡ thì người ta soi vào cũng không còn thấy một gương mặt hoàn chỉnh nữa. Thế giới hiện tại cũng vậy, từng vùng đất có thể vẫn nằm đúng vị trí như ban đầu nhưng không thể bước qua vì mối liên kết không gian đã trở nên hỗn loạn. Phong ấn của Lạc Long Quân không dịch chuyển vùng đất bên ngoài về lãnh thổ Việt Nam mà chỉ tạo ra mối liên kết không gian giữa vùng đất đó với vùng được phong ấn, nhờ đó mà những cao thủ hệ không gian mới có khả năng tìm ra vùng đất mới, tất nhiên khả năng này cũng cực kỳ nhỏ.”
Phong Linh Nhi không phải người thường, mà là Thánh Nữ trải qua hai lần trùng sinh nên trí tuệ không hề thấp, nghe qua một lần đã hiểu nên lại quay về vấn đề chính: “Vậy tại sao Băng Sơn Tuyết Lâm lại tách khỏi Phật Cảnh?”
Lần này thì Hoài Bão lắc đầu: “Nguyên nhân không có trong sử sách, nhưng nếu lịch sử không ghi lại thì có thể đây là do một thảm họa có thể hủy diệt toàn bộ người chứng kiến, hoặc một trận chiến có sức phá hoại cấp thần.”
“Và quan trọng nhất là từ hơn một trăm năm trước, khi mảnh linh cảnh này chia đôi rồi mất tích, thần tháp Cửu Phẩm Liên Hoa cũng mất tích.”
“Nếu vậy thì tại sao trong suốt một trăm năm qua không ai tìm lại được, còn hai ta lại có thể tiến vào một cách đơn giản?”
Lần này thì Hoài Bão lắc đầu: “Điều này thì ta không biết, có thể có người tìm được nhưng che giấu thông tin, hoặc có sự tình bí ẩn gì đó…”
Hoài Bão nói đến đây thì ngập ngừng, sau đó cảm nhận được bàn tay mềm mát rượi của Phong Linh Nhi nắm lấy tay hắn, nàng nói: “Bí ẩn? Chúng ta cùng đi tìm hiểu.”
Từ ít ý nhiều, Phong Linh Nhi biết Hoài Bão ngập ngừng vì sợ dẫn nàng vào một nơi quá nguy hiểm, nên nàng nắm lấy tay hắn và đáp một câu gọn gàng, nhưng đủ để Hoài Bão hiểu rằng nàng muốn đi cùng hắn, bất chấp nguy hiểm.
Hoài Bão mỉm cười và gật đầu: “Được, vậy chúng ta cùng xem vùng đất này có gì bí ẩn…”
Để dò xét một vùng hoang vu rộng lớn thì còn gì thích hợp bằng dò xét từ trên cao, Phong Linh Nhi hiểu rõ điều đó nên nói với Hoài Bão: “Vậy chàng cứ giữ linh lực, ta sẽ đưa chàng bay lên…”
Nhưng Hoài Bão lắc đầu: “Không cần Tiên hóa, ta đã có cách khác để bay…”
Nói xong, Hoài Bão lấy ra một thứ thon dài trông như ngọn giáo, nhưng trên ngọn có treo một lá cờ dài màu đỏ.
Một tay cầm thân cột cờ giơ ngang trước mặt, một tay ôm eo Phong Linh Nhi, sau đó hắn chạy lấy đà đạp đất nhảy lên cao. Đúng lúc chân Hoài Bão rời đất, lá cờ dài phất phơ liền biến hóa, liên kết với thân cờ hình thành một cánh dù lượn đưa Hoài Bão cùng Phong Linh Nhi lướt gió bay đi, trên lá cờ lấp lánh sáu chữ vàng: “Phá cường địch, báo hoàng ân.” Siêu cấp thánh bảo, Quốc Toản thánh kỳ.
Vô Lực bang, sau khi Hoài Bão và Phong Linh Nhi đã bước qua cổng bí cảnh.
Những người quanh khu vực cổng dịch chuyển, bao gồm cả bang chủ và các trưởng lão vừa đối đầu với Hoài Bão điều nhìn về phía cánh cổng với gương mặt kinh ngạc, bang chủ Ngộ Thông và trưởng lão Ngộ Sát và vài người khác đang cùng xông về phía cổng để ngăn cản ai đó nhưng với một tốc độ rề rà như phim quay chậm, vài chiếc lá gần như dừng giữa không trung.
Duy chỉ có hai người, thân mặc trang phục màu đen trông như áo dài với hoa văn phức tạp, chậm rãi bước vào cánh cổng như chốn không người, giữa trán mỗi người dán một lá bùa kì dị.
Hai kẻ này dễ dàng tiến vào cổng bí cảnh và xuất hiện ở một vị trí cách nơi Hoài Bão và Phong Linh Nhi xuất hiện khá xa.
Một trong hai kẻ này nhìn quanh dù đôi mắt đã bị lá bùa che mắt, sau đó nói giọng vô cảm: “Hữu Công, xem ra đây không phải Băng Sơn Tuyết Lâm.”
Kẻ được gọi là Hữu Công gật đầu, cũng đáp bằng giọng vô cảm: “Trông giống Phật Cảnh hơn, có lẽ chúng ta không cần mất thời gian dò tìm không gian nữa rồi. Bửu Công, ngươi đoán xem thứ đó ở hướng nào.”
Bửu Công đáp: “Không biết, không gian nơi này khá kì lạ, có lẽ ta phải hạn chế dùng năng lực hệ không gian.”
Sau đó, không nói thêm lời nào, Hữu Công và Bửu Công quay lưng về phía nhau và cùng cất bước đi về hai hướng đối lập.
Trong khi đó, nhóm đệ tử Vô Lực bang bao gồm Bình Thường đang rất hoang mang trước tình huống khó ngờ, duy chỉ Lãnh Sương vẫn lạnh lùng như sương giá.
“Đây là đâu?” Bình Thường ngạc nhiên tự hỏi.
Không ai có câu trả lời cho đến khi Trác Việt vỗ trán nói một câu tưng tửng: “Chết mẹ rồi! Không lẽ trong lúc chúng ta hành hương, Vô Lực bang đã bị tụi du côn san thành bình địa?”
Siêu Phàm khịt mũi: “Ừ! Tiện thể chúng để lại những tượng phật khổng lồ kia làm kỷ niệm nhỉ?”
Nghe Siêu Phàm nói, Xuất Trần nghi hoặc hỏi: “Tượng phật… Chẳng lẽ nơi này là… Phật Cảnh?”
“Phật Cảnh?” Bọn Bình Thường, Siêu Phàm, Trác Việt và Mai Linh hỏi lại, cả bốn đều chưa từng nghe qua địa danh này.
Không tính đại sư tỷ Lãnh Sương, so về hiểu biết về phật giáo thì tứ sư tỷ Xuất Trần đương nhiên đứng đầu trong nhóm, nàng nói: “Các ngươi có bao giờ thắc mắc tại sao chúng ta lại được hành hương đến Băng Sơn Tuyết Lâm, một nơi không có vẻ gì là liên quan đến phật giáo?”
“Vì nơi đó từng là thánh địa phật giáo?” Siêu Phàm đoán, trước đây hắn cũng như nhiều đệ tử khác, chỉ nghĩ hành hương Băng Sơn Tuyết Lâm đơn thuần là một chuyến phiêu lưu nghỉ mát.
Xuất Trần gật đầu: “Có thể nói là như vậy…”
Đang nói, gương mặt xinh đẹp của Xuất Trần chợt toát lên vẻ kinh ngạc, đồng thời hai con ngươi đen láy trong mắt nàng lóe sáng.
Nhận thấy nét mặt Xuất Trần, cả bọn cùng quay đầu nhìn và nhận ra một nguồn sáng đang phát ra ánh sáng màu vàng kim chói lóa.
Ánh sáng chói đến mức cả bọn, bao gồm Bình Thường, phải lập tức lấy tay che mắt, để rồi càng thêm kinh ngạc khi nhận ra ánh sáng vàng kim kia lan đến đâu trên mặt đất hoang tàn thì nhà cửa, cây cối, thậm chí là con người chợt hiện ra đến đó, chẳng mấy chốc, khung cảnh hoang tàn hoàn toàn tan biến và thay vào đó là một thành thị kiểu cổ với lối kiến trúc như chùa chiền phật giáo.
Ánh sáng chói lóa nhanh chóng phủ kín cả mảnh linh cảnh và tan biến, lúc này, bọn Bình Thường trợn tròn mắt kinh ngạc không nói nên lời, vài giây trước, họ đứng giữa vùng đất hoang tàn, giờ đây, cả nhóm đang đứng giữa một con đường tấp nập người qua kẻ lại, hai bên đường là hàng quán đông đúc rộn tiếng bàn tán cười đùa.
“Ảo ảnh? Chắc chắn là ảo ảnh!” Tất cả có cùng một suy nghĩ.
Chợt có tiếng hét lớn từ xa: “TRÁNH ĐƯỜNG!”
Theo sau tiếng hét là tiếng vó ngựa phi nước đại, cả bọn cùng nhìn về phía trước, nơi dòng người đang vội tấp vào lề để nhường đường cho một người trẻ tuổi cưỡi con linh mã hung hãng xông thẳng về phía trước.
Cả bọn Bình Thường dù nghĩ đây là ảo giác nhưng vẫn cẩn thận lui vào lề đường, chợt có một bé gái chạy vội ra giữa đường để nhặt lại mẩu kẹo kéo nó vừa làm rớt.
Vó ngựa sắp tiến đến.
“Cẩn thận!”
Nhìn Bình Thường giật mình hét lên và xông đến định bế đứa bé tránh vào đường, Siêu Phàm và Trác Việt cười châm chọc: “Ngu không thể tả! Đây chỉ là ảo ảnh…”
Nhưng Siêu Phàm còn chưa nói dứt câu thì đã nín bặt, vì không ngờ Bình Thường lại có thể ôm được đứa bé tránh khỏi cái chết trong gang tấc.
Gã thanh niên trẻ tuổi sau đó bắt ngựa dừng lại, quay đầu nhìn đứa bé trong tay Bình Thường và mắng: “Chết tiệt! Không nghe bổn thiếu gia bảo tránh đường từ sớm sao?”
Bình Thường phân trần: “Nó chỉ là đứa bé…”
“Bé bé con mẹ ngươi! Mạng của nó có là thá gì so với thời gian vàng bạc của bổn thiếu gia?”
Đang mắng Bình Thường xối xả, gã thanh niên vô tình liếc mắt thấy bọn Lãnh Sương, Mai Linh và Xuất Trần, mắt gã liền sáng rực, trong đầu thầm kinh ngạc: “Đừu! Đâu ra toàn mỹ nữ! Phải lấy le gấp!”
Nghĩ xong, gã lập tức xuống ngựa chạy vội đến giật lấy đứa bé trên tay Bình Thường và vỗ về: “Cô bé, ta có làm bé sợ không?”
Kì lạ ở chỗ bé gái này không hề tỏ ra sợ hãi, tuy vậy, gã thanh niên vẫn tiếp tục dỗ dành: “Ta hơi nóng vì đang gấp làm chuyện đại sự.” (Thật ra là ta đang trên đường đến lầu xanh chơi đũy)
Sau đó gã vỗ vai Bình Thường mấy cái: “Tiểu huynh đệ, can đảm lắm, nếu ta là ngươi thì ta cũng làm vậy.” (Nếu không có mỹ nữ bên cạnh thì anh vả chết mẹ mày rồi)
Trong khi gã thanh niên chém gió, Bình Thường nhìn sang các sư huynh sư tỷ đồng môn thì phát hiện đại sư tỷ Lãnh Sương đã biến mất từ lúc nào không hay…
Hết chương 219
Anh em thông cảm, ad bận cày cuối năm.
P/s: Hàn Băng