Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

12 Nữ Thần

Chương 246: Phi – Thường

Tác giả: Slaydark
Chọn tập

“Thiên Địa Hữu Tình – Bích Diệp Biến!”

Khi Dương thầm vận Thôn Thiên Địa, cả người hắn dấn tỏa ra làn sáng xanh mờ ảo, mơ hồ tạo thành hình dạng một mỹ nữ phủ quanh cơ thể Dương.

“Sinh Mệnh lực?” Siêu Quần trợn mắt khi nhận ra thứ bao quanh Dương là sinh mệnh, một loại sinh mệnh mãnh liệt mà ngay cả lão cũng chưa từng thấy qua.

Còn với người của Vô Lực bang, gần như tất cả những ai biết lẫn không biết về Sinh Mệnh lực đều nhìn Bình Thường một cách khó tin: “Hắn là Bình Thường sao?”

Lúc này, cơ thể Dương đang dần hồi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, nhưng mà…

“Mày nghĩ tao cho mày cơ hội hồi phục sao?” Siêu Quần gầm lên, tung thêm một chưởng vào Dương.

Chưởng lực chỉ trong chớp mắt đã bắn thẳng vào Dương, nhưng hắn cũng đã đạp vào một chữ hắc vạn để tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc.

Nhưng khi Dương vừa tránh đi thì Siêu Quần hư hóa thành một tia chớp bắn thẳng đến, bàn tay lão chụp thẳng vào đầu Dương.

Cầm gọn đầu Dương trong những ngón tay, Siêu Quần gầm gừ: “Đùa với bổn Chúa Tể? Mày nghĩ mày xứng sao?”

“THẢ HẮN RA!” Mai Linh, Phương Trang và Phương Thảo cùng hét lên, cả ba người cùng lao ra nhưng đều bị ngăn cản.

“BANG CHỦ! XIN HÃY CỨU BÌNH THƯỜNG!” Mai Linh hoảng loạn hét gọi bang chủ Ngộ Thông, kẻ duy nhất vẫn đang ngồi yên trên ghế.

“Bang chủ! Hãy cứu Bình Thường!” Đỗ Đạt cũng cầu xin.

“Xin bang chủ hãy cứu Bình Thường!” Sau đó, hàng loạt đệ tử tục gia cũng cầu xin.

Rồi lần lượt, lần lượt, gần như toàn bộ đệ tử đều quỳ xuống cầu xin bang chủ cứu Bình Thường, vì ai cũng biết rõ, Bình Thường là một thành viên của bang, và hắn vô tội.

Nhìn toàn thể đệ tử Vô Lực bang, bao gồm cả những kẻ từng xem thường mình là phế vật, giờ đang đồng loạt cầu xin cho mình, trong lòng Dương cảm thấy một tràng ấm áp. Có lẽ hôm nay hắn buộc phải đi, hoặc phải chết, nhưng nơi đây cũng có những người đáng để xem như gia đình…

Trước toàn thể đệ tử đang cầu xin, Ngộ Thông do dự đứng lên…

Nhưng Siêu Quần liền đe dọa: “Ngộ Thông, muốn Vô Lực bang tồn tại thì nên biết thân biết phận… Ngươi nghĩ cần bao nhiêu cương thi là đủ để san bằng nơi này?”

Cương thi không có ý niệm chính là vũ khí khắc chế người luyện niệm, Ngộ Thông biết rõ điều này và càng biết sự đáng sợ của Động Càng San…

Nhưng Ngộ Thông vẫn đứng dậy, mở miệng tuyên bố: “Ta, bang chủ đương nhiệm của Vô Lực bang, tuyên bố trước toàn thể thành viên bổn bang, rằng Bình Thường phạm phải đại tội giết hại sư huynh, tu luyện tà niệm. Từ nay đuổi khỏi bang, sống chết của hắn không còn liên quan đến bổn bang!”

Nói xong, Ngộ Thông phất tay bỏ đi.

Cả không gian như chùng xuống…

Có một tiếng thở dài âm thầm trong cấm địa ngay bên dưới sàn đấu…

“Vô Lực bang sụp đổ rồi…” Vị sư già với đôi mắt gần như sắp nhắm lại vĩnh viễn nói.

“Còn Bình Thường thì sao? Ngài phải cứu nó chứ!” Vô Thanh nói, hắn không có mặt trên khán đài nhưng vẫn được vị sư già truyền thông tin về diễn biến bên trên.

Vị sư già gật gù: “Có biết tại sao ta mời cậu đến đây vào lúc quan trọng này không?”

“Không.” Vô Thanh đáp.

Vị sư già mỉm cười: “Cửu Phẩm Liên Hoa có chủ rồi. Kẻ đó chính là Bình Thường.”

Có một sự thật rằng Phương Thảo không phải người duy nhất dõi theo toàn bộ vị bắt cóc của Ngộ Pháp, mà vị sư già cũng theo dõi, để rồi phát hiện ra rằng Bình Thường có thể Thanh Tẩy.

“Một kẻ được cả Ma Bảo lẫn Phật Bảo lựa chọn, ta thật không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra…” Vị Sư già thở dài lần nữa rồi nói tiếp: “Nhưng ta biết ta sắp đi…”

Vị sư già nhìn lên ngọn tháp xá lợi sáng rực và hỏi: “Các vị sư phụ, sư tổ… Các vị chọn con đường nào?”

Khi vị sư già hỏi xong, toàn bộ xá lợi trong tháp đồng loạt lóe sáng và bay về phía vị sư già…

“Đệ tử đã rõ…” Vị sư già mỉm cười, rồi nhắm mắt, vĩnh viễn…

Phía trên, đầu Dương vẫn đang bị bàn tay Siêu Quần bóp chặt… Hành động của Ngộ Thông khiến Dương liên tưởng về Cường Dương cung, một bên thì toàn bộ cùng gánh chịu tội lỗi do Dương gây ra để cứu giúp hắn, một bên thì hy sinh hắn để bảo vệ những thành viên còn lại.

Vậy ai đúng, ai sai? Không ai sai, nên Dương không trách Ngộ Thông, và cảm kích những người đã cầu xin vì hắn…

“Tất cả các vị sư huynh sư tỷ…” Dương chợt lên tiếng trong khi những ngón tay của Siêu Quần bấu sâu vào sọ đầu vốn đã đầy máu của hắn.

“Ta rất cảm ơn tấm lòng của các vị…”

Siêu Quần bấu thủng sọ đầu Dương…

“Nếu đến một ngày, các vị cảm thấy Vô Lực bang không còn là ngôi nhà của mình, thì hãy tìm đến Hắc Đạo, nơi mà không phân biệt xuất thân sang hèn, không phân biệt thiên tài hay phế vật, chỉ có những con người cùng nỗ lực vươn lên để đưa Hắc Đạo trở thành gia đình hùng mạnh nhất!”

“Lắm mồm!” Siêu Quần nhếch môi nói, đồng thời tay lão bóp sâu vào sọ đầu Dương, nhưng không được…

“Là Thần Lực?” Siêu Quần giật mình khi nhận ra đầu Dương có một lớp Thần Lực bảo vệ, liền buông ra rồi lùi ra xa vì sợ Dương dùng Thần Lực tấn công lão.

Thật ra Siêu Quần đã lo xa, Dương chỉ dùng được một chút Thần Lực từ Bích Diệp Biến, hoàn toàn không đủ mạnh và nhanh để một chiêu giết chết Siêu Quần.

Thay vì vậy, Dương dùng vào việc khác…

Khi Siêu Quần lui ra, Dương liền dang hai tay, mặt ngước lên cao, trong đầu thầm hô: “Ngự Sinh Thần Thuật”

Khi Dương giơ tay, nhiều người còn tưởng hắn đã tuyệt vọng đầu hàng: “Gì thế, hắn đầu hàng chờ chết sao?”

Nhưng ngay lập tức, tất cả đồng loạt rùng mình vì cảm giác giống như dưới mặt đất đang có một dòng máu ngầm chảy thẳng về phía Dương…

Rồi lại có người kinh hô nhận ra cây cỏ khắp xung quanh đang dần héo úa, màu xanh tươi hóa thành những đốm sáng xanh bay thẳng về phía Dương…

Toàn bộ cây cối, toàn bộ sinh vật, thậm chí là toàn bộ con người, đều đang tự động hiến dâng sinh mệnh của bản thân cho Dương một cách vô điều kiện…

Một cơn lốc sinh mệnh cuộn lấy Dương rồi tan vào cơ thể hắn, mọi vết thương lập tức được chữa lành đến mức ngay cả một vết sẹo cũng không còn…

Nhưng trước mọi ánh mắt đã quá quen với kinh ngạc, thì một lần nữa họ phải kinh ngạc…

Sau khi những đốm sáng xanh tan đi, thì lại có những đốm sáng màu vàng kim bay đến…

“Xá lợi! Nhiều Xá lợi quá!” Có người nhận ra liền giật mình hô lên, thậm chí một số người còn lao ra định cướp đoạt…

Nhưng bất thành, vì khi Dương thấy những viên Xá lợi bay về phía mình, hắn biết một điều…

Cửu Phẩm Liên Hoa tâm vàng rực hiện ra trên trán Dương và hút lấy toàn bộ những viên xá lợi xung quanh để hóa thành Tam Phẩm Liên Hoa.

“Đó là… Phật Bảo! Chắc chắn là Phật Bảo!” Siêu Thị Tiên Kiếm kinh hô.

“Tại sao lại như vậy? Một kẻ mang Hắc Niệm lại dùng được Phật Bảo và hấp thu xá lợi mang Hoàng Niệm?” Ngộ Sát trợn như lòi mắt.

“Là gì thì mày cũng phải đền tội!” Siêu Quần cũng không khỏi kinh ngạc trước quá nhiều kì tích từ Dương, nhưng lão kịp trấn tỉnh và lần nữa hư hóa lao thẳng đến Dương.

Xoẹt xoẹt!

Tia chớp do Siêu Quần hóa thành đâm thẳng vào Nghịch Thiên kiếm trên tay Dương khiến thanh kiếm văng xa khỏi tay hắn. Nhưng bù lại, Dương không hề hấn gì, còn Siêu Quần lần nữa kinh ngạc: “Đó là kiếm gì? Sao có thể hút lấy Lôi linh lực của ta?”

“Là một Thần Bảo mới?” Trong đầu thầm nghĩ, Siêu Quần liền bỏ qua Dương để lao về phía Nghịch Thiên Kiếm.

“Ngươi không có tư cách!” Dương nhếch môi cười, mặc cho Siêu Quần đã bắt được cán kiếm và quay về phía hắn.

“Mày mới là kẻ không có tư cách!” Siêu Quần cười lạnh, dùng chính Nghịch Thiên Đa Tình đâm thẳng vào giữa ngực Dương, nhưng chỉ là giữa ngực.

Vậy nên Dương lách mình để lưỡi kiếm đâm thẳng vào tim mình.

Tất cả trở nên im lặng…

Mọi ánh mắt đều chứng kiến cảnh mũi kiếm đen đâm thẳng vào tim Dương…

Để rồi, cánh tay phải của Dương chụp lấy tay Siêu Quần, rồi tay hắn mọc vảy đen, vảy đen hóa thành màu đồng rồi lại bọc thêm một lớp hắc niệm…

Rắc!

“Aaaa!” Siêu Quần gầm lên khi cánh tay hắn bị Dương vặn gãy, lão giận dữ dùng cánh tay còn lại chưởng vào ngực Dương trong khi tên này đang giật lại cán kiếm Đa Tình từ cánh tay gãy.

BINH!

Trúng một chưởng nhưng đã dự tính, Dương mượn chưởng lực của gã Cháu Tể bay xa khỏi đỉnh núi, rơi xuống một dòng suối trong khu rừng dưới chân núi và trôi đi…

“MÀY CHẠY ĐÂU CHO THOÁT!” Nhận ra mình mắc mưu, Siêu Quần gầm lên rồi bay theo nhưng giật mình khựng lại vì trước mặt xuất hiện một bóng đen ma mị…

“Ngươi là… Hắc Ảnh Mị Miêu – Phương Thảo?”

Phương Thảo trong dạng linh miêu mĩ miều mê hoặc nhìn theo hướng Dương bay đi rồi nói: “Linh Nhãn của ta vừa nhìn thấy một cảnh… Toàn bộ người nhà họ Siêu của ngươi phải quỳ dưới chân hắn…”

“Hắc Đạo sao? Nghe có vẻ thú vị…” Tại một góc không ai chú ý, Vô Thanh nốc chai bia rồi nói. Gã chính là người mang những viên xá lợi đến cho Dương theo lời dặn của vị sư già, và một trong số đó là xá lợi của chính vị sư già…


Vài ngày sau…

Một gian nhà gỡ nhỏ bên lề đại lộ Vô Tận, trước nhà treo một lá cờ đen không biểu tượng…

Có người gõ cửa…

“Ai đó”

“Phải Hắc Đạo hông?” Giọng người gõ cửa khàn khàn hỏi.

“Phải thì sao không thì sao?”

“Tao đọc báo thấy thằng Bình Thường nào đó tuyển người nên đến xin gia nhập!”

“Biết đánh nhau không?”

“Biết chết liền!”

“Vậy không được!”

“Ủa? Bây là tụi du côn hả? Vậy mà tao tưởng tuyển nhân viên đa cấp nên xin làm để học kĩ năng sống. Mụ nội!”

Hết chương 246

Chọn tập
Bình luận