-
Anh ta hại người khác một ít, còn anh ta sẽ có thể hại mình nhiều hơn.
-
Nếu như thế giới này mọi người đều cùng bộ mặt, cùng lòng dạ đơn điệu như nhau, thế thì chúng ta không biết phải đau lòng biết bao nhiêu.
Ðây là một câu chuyện có thật. Chỉ vì để giảm bớt những phiền phức không cần thiết, nên đã giấu họ tên thật của họ đi mà thay vào đó bằng cái tên khác.
Bao Văn là một cán bộ chủ chốt, trình độ tương đối cao, khả năng tương đối giỏi của một đơn vị cấp tỉnh. Qua khảo sát của các bộ phận cấp trên chuẩn bị đề bạt trọng dụng và đã thông báo cho anh ta biết sắp sửa ra quyết định điều động. Ðồng nghiệp của Bao Văn là Lê Sơn Ngụy biết tin, liền lửa ghen tị bốc lên. Thế là thông đồng với mấy đồng nghiệp bình thường một lòng chỉ muốn ngoi lên nhưng chưa đạt nguyện vọng, thêu dệt nên mấy ?vấn đề? của Bao Văn. Tiếp đó Lê Sơn Ngụy năm lần bảy lượt đến cấp trên và nhà lãnh đạo báo cáo các vấn đề của Bao Văn và kiến nghị lãnh đạo đến những người này, người nọ (đồng nghiệp trong mạng lưới của Ngụy) điều tra xác thực. Vị lãnh đạo này quả nhiên đã theo lời của Ngụy làm cuộc ?Kiểm tra?, cộng thêm việc sợ phải đảm nhận trách nhiệm chính trị, do đó đã hủy bỏ lệnh điều động, gác việc của Bao Văn lại, sau đó vứt đó bỏ mặc.
Bao Văn đối với việc này vẫn không hề hay biết, đối với việc lâu lâu không ra quyết định điều động cũng chỉ tưởng là cơ quan cấp trên về điều chỉnh nhân sự đã gặp phải phiền phức gì ngoài ý muốn, hoặc tạm thời thay đổi ý định, cảm thấy việc đó cũng không có gì lạ.
Nhưng người ta đều lần lượt truyền tin đến tới tấp nói Bao Văn chưa được cấp trên điều động là do Lê Sơn Ngụy tố cáo lên cấp trên.
Bao Văn không muốn tin đó là sự thật. Anh ta không có thù oán với Lê Sơn Ngụy, hơn nữa quan hệ thông thường vẫn được xem là tương đối tốt.
Nhưng, Lê Sơn Ngụy có tật giật mình, một hôm anh ta không khảo mà xưng đã nói với Bao Văn: ?Tôi chỉ nói vấn đề của bạn trong phạm vi nhỏ, quyết không hề nói trước mặt lãnh đạo, tại sao bạn nói bạn chưa được điều động lên là do tôi đi tố cáo bạn?.
Bao Văn lúc này mới bừng tỉnh ngộ. Trước đây anh ta chưa hề nghi ngờ Ngụy đi tố cáo, Ngụy vô hình trung đã bộc lộ mình một cách triệt để, chính là Ngụy ngấm ngầm phá rồi! Về sau qua chứng thực Lê Sơn Ngụy chính là kẻ vạch mưu và kẻ hành động tích cực ngấm ngầm mưu toan đối với Bao Văn.
Bao Văn lúc này mới biết: Lê Sơn Ngụy bình thường rất thích xuất đầu lộ diện, Lê Sơn Ngụy bình thường quan hệ với mình rất tốt chính là một kẻ tiểu nhân ti tiện. Anh ta hầm hầm nổi giận từng muốn tìm hai người bạn nữa đánh Lê Sơn Ngụy một trận nên thân để dạy cho anh ta bài học, để anh ta biết mưu toan với người khác cuối cùng không có kết cục tốt.
Bao Văn cuối cùng đã không làm như thế. Anh nghĩ, đau đớn của thể xác chỉ là tạm thời, ở ngoài mặt da, không thể làm thay đổi lòng dạ ti tiện của kẻ tiểu nhân; còn mình lại có nhiều việc đứng đắn phải làm, tại sao phải đem thời gian và tinh lực lãng phí vào trong việc vô vị này!
Hãy để cho kẻ ti tiện chịu sự tự giày vò trong lòng, nếu như anh ta còn có một chút lương tâm. Phàm người ngấm ngầm toan tính người khác mà lại mãn nguyện, có thể anh ta có được một trận đắc ý: Như thế nào? Tôi lên không được, bạn cũng không thể lên được, tôi bảo bạn không lên được là bạn không thể lên được mà. Nhưng điều vui vẻ đáng thương này không thể kéo dài, nó sẽ rất nhanh chóng có thể tiêu biến và nhạt đi theo dòng thời gian. Sau đó, sự trống trải trong lòng và ngơ ngác vẫn tồn tại như cũ.
Tổn thất lớn hơn của anh ta là ở chỗ: trước mặt người khác anh ta đã bộc lộ lòng dạ tiểu nhân của mình, lại trước mặt lãnh đạo đã bộc lộ lòng dạ của kẻ tiểu nhân. Mặc dù lãnh đạo tạm thời tiếp nhận ý kiến của anh ta, nhưng bất cứ một người có tư duy bình thường đều có thể nhận thức được một người vì đố kị mà đi tố cáo người khác quyết không thể là người tốt, cũng quyết không thể trọng dụng anh ta. Anh ta đã bộc lộ lòng dạ của kẻ tiểu nhân trong số đông đồng nghiệp ở đơn vị, đồng nghiệp tự nhiên sẽ xem thường anh ta. Việc không tín nhiệm của cấp trên và sự khinh bỉ của đồng nghiệp sớm muộn anh ta sẽ cảm nhận được. Một khi có cảm giác này sẽ là lúc trong lòng anh ta không yên và không chịu nổi.
Phàm một người bằng lòng tiêu phí thời gian và tinh lực vào việc mưu toan hại người khác, anh ta không thể giành được thành tựu gì chân chính trong sự nghiệp. Trước tiên cảm giác yên tĩnh của tâm lý anh ta tất nhiên bị phá vỡ, con người một khi không giữ được yên tĩnh trong lòng, mà tràn đầy nỗi bất an và khó chịu thì liệu còn có thể làm nên việc lớn gì được chăng?
Phàm là người ngấm ngầm mưu toan người khác đều là ghen tị người khác, hòng chuyển cái tốt mà người khác có thể được thành cái được của anh ta. Lòng tham lam của kẻ tiểu nhân này thường thường làm cho anh ta ngược lại lại tổn hại đến những cái mà mình có thể có được. Có thể anh ta vẫn còn nhất thời giành được thành quả của người khác, nhưng xét đến cùng việc ?chiếm đoạt? này đều là rất có hạn. Ða số trường hợp là người khác bị anh ta phá hủy một ít, còn anh ta lại sẽ phá hoại mình nhiều hơn. Thậm chí có lúc anh ta bề ngoài phá người khác, trên thực tế có thể về hiệu quả khách quan thì người khác không mảy may bị tổn hại, mà chỉ có làm tổn hại bản thân anh ta.
Người ngấm ngầm mưu toan người khác phần lớn đều lòng dạ đê tiện, ?muốn làm gái điếm lại muốn dựng cổng chào?, không dám công khai vật lộn và cạnh tranh với người. Anh ta muốn phá hoại người khác lại không có dũng khí công khai phá hoại người khác, không dám đấu trận trực diện. ẨN NÁU TRONG NGẤM NGẦM ÐỂ VẠCH ÂM MƯU NGỤY kế, cuối cùng đã gánh lấy sự sợ sệt bị người ta phát hiện, bị người ta khám phá ra. Việc đó lại trở thành một ám ảnh trong tâm linh của anh ta, cắn xé sinh mệnh đáng hổ thẹn của anh ta.
Sau trận này, Bao Văn cảm thấy mình thực tế cao thượng hơn Lê Sơn Ngụy rất nhiều, cảm giác này làm cho anh ta thấy không giận nổi đối với Lê Sơn Ngụy, anh ta chỉ thấy thương hại Ngụy, nhiều nhất cũng chỉ có một chút khinh thường Ngụy mà thôi.
Bao Văn suy nghĩ, nếu như đi giận một con người tiểu nhân ti tiện là bạn đang lãng phí cái “giận” này đôi khi có thể kích phát được tình cảm ý chí của con người. Một kẻ tiểu nhân ti tiện chỉ có thể ngấm ngầm mưu toan bạn, thực tế khó có thể kích phát được lòng nổi giận, nổi cáu của bạn.
Đôi lúc ngẫm nghĩ lại có thể cảm thấy có chút buồn cười. Cuộc sống thật phong phú muôn màu muôn vẻ, đủ mọi kiểu nhân sinh, đủ mọi kiểu thi thố làm cho chúng ta hởi lòng hởi dạ. Nếu như thế giới này mọi người đều cùng khuôn mặt, cùng lòng dạ đơn điệu như nhau, thì chúng ta không biết phải đau lòng biết bao nhiêu.
Bao Văn không đau lòng. Về sau mỗi khi nhìn thấy Lê Sơn Ngụy, vẫn như xưa gật đầu với anh ta.
Khi Lê Sơn Ngụy nhìn thấy Bao Văn cũng gật chào, anh ta không biết đoán ra sao. Anh ta có thể nghi ngờ Bao Văn trong động tác gật đầu với anh ta như hôm nay ẩn chứa vẻ trào phúng và khinh bỉ, không giống với cái gật trước đây.
Ðược cái may là Bao Văn chưa vì việc tố cáo của Ngụy mà bị vấp váp điều gì. Anh vẫn như trước đây cần cù tận tụy làm việc, lãnh đạo và đồng nghiệp vẫn nhìn anh ta như những ngày trước đây.
Mấy người mới đầu bị Lê Sơn Ngụy lôi kéo nêu “vấn đề” Bao Văn cũng có phần e thẹn, trong đó có một người nói với Bao Văn:
-“Anh từ nay về sau nên đề phòng Lê Sơn Ngụy một chút nhé!”
Bao Văn chỉ mỉm cười.
Bao Văn nghĩ, mặc dù có người ngấm ngầm cản trở, làm cho bạn vấp ngã mạnh , kỳ thực cũng chẳng sao. Bạn bò dậy, đập phủi đất bụi bám trên mình vẫn là một anh hùng. Kẻ ngấm ngầm quấy phá vẫn là một con gấu chó. Bạn chỉ cần mở to mắt nhìn, nhớ kỹ đặc điểm tướng mạo của anh ta, biết được dấu hiệu của kẻ lòng dạ không ngay thẳng. Về sau đề phòng anh một chút sẽ là rất cần thiết.
Bạn vẫn hướng về phía trước đi theo con đường của bạn.
Anh ta hại người khác một ít, còn anh ta sẽ có thể hại mình nhiều hơn.
Nếu như thế giới này mọi người đều cùng bộ mặt, cùng lòng dạ đơn điệu như nhau, thế thì chúng ta không biết phải đau lòng biết bao nhiêu.
Ðây là một câu chuyện có thật. Chỉ vì để giảm bớt những phiền phức không cần thiết, nên đã giấu họ tên thật của họ đi mà thay vào đó bằng cái tên khác.
Bao Văn là một cán bộ chủ chốt, trình độ tương đối cao, khả năng tương đối giỏi của một đơn vị cấp tỉnh. Qua khảo sát của các bộ phận cấp trên chuẩn bị đề bạt trọng dụng và đã thông báo cho anh ta biết sắp sửa ra quyết định điều động. Ðồng nghiệp của Bao Văn là Lê Sơn Ngụy biết tin, liền lửa ghen tị bốc lên. Thế là thông đồng với mấy đồng nghiệp bình thường một lòng chỉ muốn ngoi lên nhưng chưa đạt nguyện vọng, thêu dệt nên mấy ?vấn đề? của Bao Văn. Tiếp đó Lê Sơn Ngụy năm lần bảy lượt đến cấp trên và nhà lãnh đạo báo cáo các vấn đề của Bao Văn và kiến nghị lãnh đạo đến những người này, người nọ (đồng nghiệp trong mạng lưới của Ngụy) điều tra xác thực. Vị lãnh đạo này quả nhiên đã theo lời của Ngụy làm cuộc ?Kiểm tra?, cộng thêm việc sợ phải đảm nhận trách nhiệm chính trị, do đó đã hủy bỏ lệnh điều động, gác việc của Bao Văn lại, sau đó vứt đó bỏ mặc.
Bao Văn đối với việc này vẫn không hề hay biết, đối với việc lâu lâu không ra quyết định điều động cũng chỉ tưởng là cơ quan cấp trên về điều chỉnh nhân sự đã gặp phải phiền phức gì ngoài ý muốn, hoặc tạm thời thay đổi ý định, cảm thấy việc đó cũng không có gì lạ.
Nhưng người ta đều lần lượt truyền tin đến tới tấp nói Bao Văn chưa được cấp trên điều động là do Lê Sơn Ngụy tố cáo lên cấp trên.
Bao Văn không muốn tin đó là sự thật. Anh ta không có thù oán với Lê Sơn Ngụy, hơn nữa quan hệ thông thường vẫn được xem là tương đối tốt.
Nhưng, Lê Sơn Ngụy có tật giật mình, một hôm anh ta không khảo mà xưng đã nói với Bao Văn: ?Tôi chỉ nói vấn đề của bạn trong phạm vi nhỏ, quyết không hề nói trước mặt lãnh đạo, tại sao bạn nói bạn chưa được điều động lên là do tôi đi tố cáo bạn?.
Bao Văn lúc này mới bừng tỉnh ngộ. Trước đây anh ta chưa hề nghi ngờ Ngụy đi tố cáo, Ngụy vô hình trung đã bộc lộ mình một cách triệt để, chính là Ngụy ngấm ngầm phá rồi! Về sau qua chứng thực Lê Sơn Ngụy chính là kẻ vạch mưu và kẻ hành động tích cực ngấm ngầm mưu toan đối với Bao Văn.
Bao Văn lúc này mới biết: Lê Sơn Ngụy bình thường rất thích xuất đầu lộ diện, Lê Sơn Ngụy bình thường quan hệ với mình rất tốt chính là một kẻ tiểu nhân ti tiện. Anh ta hầm hầm nổi giận từng muốn tìm hai người bạn nữa đánh Lê Sơn Ngụy một trận nên thân để dạy cho anh ta bài học, để anh ta biết mưu toan với người khác cuối cùng không có kết cục tốt.
Bao Văn cuối cùng đã không làm như thế. Anh nghĩ, đau đớn của thể xác chỉ là tạm thời, ở ngoài mặt da, không thể làm thay đổi lòng dạ ti tiện của kẻ tiểu nhân; còn mình lại có nhiều việc đứng đắn phải làm, tại sao phải đem thời gian và tinh lực lãng phí vào trong việc vô vị này!
Hãy để cho kẻ ti tiện chịu sự tự giày vò trong lòng, nếu như anh ta còn có một chút lương tâm. Phàm người ngấm ngầm toan tính người khác mà lại mãn nguyện, có thể anh ta có được một trận đắc ý: Như thế nào? Tôi lên không được, bạn cũng không thể lên được, tôi bảo bạn không lên được là bạn không thể lên được mà. Nhưng điều vui vẻ đáng thương này không thể kéo dài, nó sẽ rất nhanh chóng có thể tiêu biến và nhạt đi theo dòng thời gian. Sau đó, sự trống trải trong lòng và ngơ ngác vẫn tồn tại như cũ.
Tổn thất lớn hơn của anh ta là ở chỗ: trước mặt người khác anh ta đã bộc lộ lòng dạ tiểu nhân của mình, lại trước mặt lãnh đạo đã bộc lộ lòng dạ của kẻ tiểu nhân. Mặc dù lãnh đạo tạm thời tiếp nhận ý kiến của anh ta, nhưng bất cứ một người có tư duy bình thường đều có thể nhận thức được một người vì đố kị mà đi tố cáo người khác quyết không thể là người tốt, cũng quyết không thể trọng dụng anh ta. Anh ta đã bộc lộ lòng dạ của kẻ tiểu nhân trong số đông đồng nghiệp ở đơn vị, đồng nghiệp tự nhiên sẽ xem thường anh ta. Việc không tín nhiệm của cấp trên và sự khinh bỉ của đồng nghiệp sớm muộn anh ta sẽ cảm nhận được. Một khi có cảm giác này sẽ là lúc trong lòng anh ta không yên và không chịu nổi.
Phàm một người bằng lòng tiêu phí thời gian và tinh lực vào việc mưu toan hại người khác, anh ta không thể giành được thành tựu gì chân chính trong sự nghiệp. Trước tiên cảm giác yên tĩnh của tâm lý anh ta tất nhiên bị phá vỡ, con người một khi không giữ được yên tĩnh trong lòng, mà tràn đầy nỗi bất an và khó chịu thì liệu còn có thể làm nên việc lớn gì được chăng?
Phàm là người ngấm ngầm mưu toan người khác đều là ghen tị người khác, hòng chuyển cái tốt mà người khác có thể được thành cái được của anh ta. Lòng tham lam của kẻ tiểu nhân này thường thường làm cho anh ta ngược lại lại tổn hại đến những cái mà mình có thể có được. Có thể anh ta vẫn còn nhất thời giành được thành quả của người khác, nhưng xét đến cùng việc ?chiếm đoạt? này đều là rất có hạn. Ða số trường hợp là người khác bị anh ta phá hủy một ít, còn anh ta lại sẽ phá hoại mình nhiều hơn. Thậm chí có lúc anh ta bề ngoài phá người khác, trên thực tế có thể về hiệu quả khách quan thì người khác không mảy may bị tổn hại, mà chỉ có làm tổn hại bản thân anh ta.
Người ngấm ngầm mưu toan người khác phần lớn đều lòng dạ đê tiện, ?muốn làm gái điếm lại muốn dựng cổng chào?, không dám công khai vật lộn và cạnh tranh với người. Anh ta muốn phá hoại người khác lại không có dũng khí công khai phá hoại người khác, không dám đấu trận trực diện. ẨN NÁU TRONG NGẤM NGẦM ÐỂ VẠCH ÂM MƯU NGỤY kế, cuối cùng đã gánh lấy sự sợ sệt bị người ta phát hiện, bị người ta khám phá ra. Việc đó lại trở thành một ám ảnh trong tâm linh của anh ta, cắn xé sinh mệnh đáng hổ thẹn của anh ta.
Sau trận này, Bao Văn cảm thấy mình thực tế cao thượng hơn Lê Sơn Ngụy rất nhiều, cảm giác này làm cho anh ta thấy không giận nổi đối với Lê Sơn Ngụy, anh ta chỉ thấy thương hại Ngụy, nhiều nhất cũng chỉ có một chút khinh thường Ngụy mà thôi.
Bao Văn suy nghĩ, nếu như đi giận một con người tiểu nhân ti tiện là bạn đang lãng phí cái “giận” này đôi khi có thể kích phát được tình cảm ý chí của con người. Một kẻ tiểu nhân ti tiện chỉ có thể ngấm ngầm mưu toan bạn, thực tế khó có thể kích phát được lòng nổi giận, nổi cáu của bạn.
Đôi lúc ngẫm nghĩ lại có thể cảm thấy có chút buồn cười. Cuộc sống thật phong phú muôn màu muôn vẻ, đủ mọi kiểu nhân sinh, đủ mọi kiểu thi thố làm cho chúng ta hởi lòng hởi dạ. Nếu như thế giới này mọi người đều cùng khuôn mặt, cùng lòng dạ đơn điệu như nhau, thì chúng ta không biết phải đau lòng biết bao nhiêu.
Bao Văn không đau lòng. Về sau mỗi khi nhìn thấy Lê Sơn Ngụy, vẫn như xưa gật đầu với anh ta.
Khi Lê Sơn Ngụy nhìn thấy Bao Văn cũng gật chào, anh ta không biết đoán ra sao. Anh ta có thể nghi ngờ Bao Văn trong động tác gật đầu với anh ta như hôm nay ẩn chứa vẻ trào phúng và khinh bỉ, không giống với cái gật trước đây.
Ðược cái may là Bao Văn chưa vì việc tố cáo của Ngụy mà bị vấp váp điều gì. Anh vẫn như trước đây cần cù tận tụy làm việc, lãnh đạo và đồng nghiệp vẫn nhìn anh ta như những ngày trước đây.
Mấy người mới đầu bị Lê Sơn Ngụy lôi kéo nêu “vấn đề” Bao Văn cũng có phần e thẹn, trong đó có một người nói với Bao Văn:
-“Anh từ nay về sau nên đề phòng Lê Sơn Ngụy một chút nhé!”
Bao Văn chỉ mỉm cười.
Bao Văn nghĩ, mặc dù có người ngấm ngầm cản trở, làm cho bạn vấp ngã mạnh , kỳ thực cũng chẳng sao. Bạn bò dậy, đập phủi đất bụi bám trên mình vẫn là một anh hùng. Kẻ ngấm ngầm quấy phá vẫn là một con gấu chó. Bạn chỉ cần mở to mắt nhìn, nhớ kỹ đặc điểm tướng mạo của anh ta, biết được dấu hiệu của kẻ lòng dạ không ngay thẳng. Về sau đề phòng anh một chút sẽ là rất cần thiết.
Bạn vẫn hướng về phía trước đi theo con đường của bạn.