Không phải một loại cây. Đó là những gì Sử Trùng Minh đã nói. Không phải là một loại cây.
Sáng hôm đó tôi đã nghĩ tới chuyện này, ngồi trên chiếc ghế xếp chúi mũi vào mấy quyển sách giáo khoa. Tôi đọc liên tục gần một tiếng đồng hồ thì có cái gì đó khiến tôi sao nhãng. Chỉ cách tôi mấy bước chân, một con ve đang lột xác trên mặt đất. Đầu tiên là hai sợi râu, sau đó đến cái mặt bé xíu như một con rồng sơ sinh. Tôi đặt quyển sách xuống và quan sát nó. Nó bò một quãng ngắn đến gần thanh gỗ mục, và sau một vài phút nghỉ ngơi, lại tiếp tục quá trình lột xác, hai cái cánh chui ra cùng một lúc, chậm rãi và đau đớn, chiếc vỏ cứng lúc này bắt đầu nứt vụn ra thành những mảnh óng ánh. Tôi có đọc đâu đó rằng cánh ve có thể dùng như một phương thuốc cổ truyền để chữa các bệnh về tai. Tôi lại nghĩ tới chất bột khô bám vào đáy ly của Fuyuki. Cái cô đang tìm kiếm không phải là một loài cây. Nếu nó không phải là một loài cây thì…?
Con ve lúc này đã hoàn toàn lột xác, bối rối dang đôi cánh trắng sơ sinh mỏng tang nhìn ngó xung quanh. Sao bây giờ nó mới lột xác nhỉ? Những con ve khác đã lột xác và bay đi từ nhiều tuần trước.
“Cô đang mơ mộng gì thế?”
Tôi giật nảy người. Jason vừa bước qua cái đường hầm bằng cây đậu tía và đang đứng cách tôi vài bước, tay cầm một tách cà phê. Anh ta vận quần jean và áo thun, mặt nhẵn nhụi và rám nắng. Anh ta nhìn chằm chằm vào cánh tay và đôi chân trần của tôi, vẻ mặt trông như thể chúng đang gợi cho anh ta nhớ tới điều gì.
Tôi vòng tay ôm lấy đầu gối theo bản năng và cúi xuống thấp hơn một chút, gần chạm vào đống sách tôi đang đọc. “Một con ve,” tôi nói. “Thấy không?”
Anh ta ngồi xổm xuống và nhìn, lấy tay che mắt. Cánh tay của anh ta có màu bơ cháy và chắc là anh ta vừa đi cắt tóc sáng nay nên tôi có thể nhìn thấy cái đầu tròn trịa và cái gáy quyến rũ của anh ta. Mái tóc húi cua cũng để lộ một ít tóc bò liếm ngay dưới tai anh ta.
“Tôi nghĩ là chúng đã chết hết cả rồi,” tôi nói. “Tôi đã nghĩ là trời quá lạnh.”
“Nhưng hôm nay trời nóng,” anh ta nói. “Tuy nhiên, cô biết đấy, trong cái vườn này, cái quái gì cũng bất bình thường. Hỏi Svetlana mà xem. Ở đây mọi thứ đều không tuân theo quy luật bình thường.”
Anh ta lại gần và ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh tôi, chân bắt chéo, tách cà phê để trên đùi. “Hai nàng baba yaga đến công viên Yoyogi để xem các anh chàng rockabilly rồi,” anh ta nói. “Chỉ còn hai chúng ta ở đây thôi.”
Tôi không trả lời. Tôi cắn môi và nhìn chăm chăm về phía cửa sổ hành lang.
“Ổn chứ?” Anh ta hỏi.
“Cái gì ổn?”
“Cô đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi không nghĩ gì. Tôi đang nghĩ về… chẳng về cái gì cả.”
Anh ta nhướng mày.
“Chẳng nghĩ gì cả.” Tôi nhắc lại.
“Rồi, nghe thấy rồi.” Anh ta uống cạn ly cà phê, dốc ngược nó xuống để những giọt nước màu nâu nhỏ xuống nền đất khô ráo. Rồi anh ta nghiêng đầu sang bên cạnh bảo tôi: “Hãy nói cho tôi nghe cái gì đó.”
“Nói gì?”
“Nói cho tôi biết tại sao tôi lại cứ hay nhìn cô thế nhỉ?”
Tôi cụp mắt xuống, mân mê bìa sách, giả vờ như không nghe thấy anh ta nói gì.
“Tôi nói là tại sao tôi lại muốn nhìn cô? Tại sao tôi lại cứ hay nhìn cô và nghĩ rằng cô đang giấu giếm cái gì đó, cái gì đó mà tôi thực sự thấy hấp dẫn?”
Đột nhiên tôi cảm thấy lạnh dù trời đang nắng. Tôi chớp mắt nhìn anh ta. “Xin lỗi,” tôi cất lời, giọng nói vang lên nhỏ và xa vắng. “Anh nói gì cơ?”
“Cô đang che giấu cái gì đó,” anh ta nói và giơ tay lên lấy ống tay áo quệt trán. “Rất dễ thấy. Tôi chỉ cần nhìn cô và thấy ngay điều đó. Tôi không biết chính xác đó là gì nhưng giác quan thứ sáu mách bảo tôi rằng đó là một cái gì đó mà tôi sẽ rất thích thú. Cô thấy không, tôi là một…” Anh ta đưa hai ngón tay lên gõ nhẹ vào trán “… Tôi là một người nhìn xa trông rộng trong những vấn đề liên quan đến phụ nữ. Tôi có thể cảm nhận được điều đó từ trong không khí. Ôi, lạy Chúa, da của tôi.” Anh ta rùng mình và sờ dọc cánh tay. “Da tôi vừa mới đổi màu.”
“Anh sai rồi, tôi chẳng giấu giếm cái gì cả,” tôi khoanh tay trước bụng.
“Có đấy, cô có giấu.”
“Tôi không hề.”
Anh ta nhìn tôi vẻ khoái trá. Trong một thoáng, tôi đã nghĩ là anh ta sẽ phá ra cười. Nhưng anh ta lại thở dài. Anh ta đứng dậy vươn vai một cách uể oải rồi kéo lại áo, ánh mắt tôi lướt qua mảng bụng phẳng lì của anh ta. “Không,” anh ta nói, nheo mắt nhìn lên trời. “Không,” anh ta hạ tay xuống và quay người đi về hướng đường hầm bằng cây đậu tía. “Tất nhiên là không rồi.”
Không phải một loại cây. Đó là những gì Sử Trùng Minh đã nói. Không phải là một loại cây.
Sáng hôm đó tôi đã nghĩ tới chuyện này, ngồi trên chiếc ghế xếp chúi mũi vào mấy quyển sách giáo khoa. Tôi đọc liên tục gần một tiếng đồng hồ thì có cái gì đó khiến tôi sao nhãng. Chỉ cách tôi mấy bước chân, một con ve đang lột xác trên mặt đất. Đầu tiên là hai sợi râu, sau đó đến cái mặt bé xíu như một con rồng sơ sinh. Tôi đặt quyển sách xuống và quan sát nó. Nó bò một quãng ngắn đến gần thanh gỗ mục, và sau một vài phút nghỉ ngơi, lại tiếp tục quá trình lột xác, hai cái cánh chui ra cùng một lúc, chậm rãi và đau đớn, chiếc vỏ cứng lúc này bắt đầu nứt vụn ra thành những mảnh óng ánh. Tôi có đọc đâu đó rằng cánh ve có thể dùng như một phương thuốc cổ truyền để chữa các bệnh về tai. Tôi lại nghĩ tới chất bột khô bám vào đáy ly của Fuyuki. Cái cô đang tìm kiếm không phải là một loài cây. Nếu nó không phải là một loài cây thì…?
Con ve lúc này đã hoàn toàn lột xác, bối rối dang đôi cánh trắng sơ sinh mỏng tang nhìn ngó xung quanh. Sao bây giờ nó mới lột xác nhỉ? Những con ve khác đã lột xác và bay đi từ nhiều tuần trước.
“Cô đang mơ mộng gì thế?”
Tôi giật nảy người. Jason vừa bước qua cái đường hầm bằng cây đậu tía và đang đứng cách tôi vài bước, tay cầm một tách cà phê. Anh ta vận quần jean và áo thun, mặt nhẵn nhụi và rám nắng. Anh ta nhìn chằm chằm vào cánh tay và đôi chân trần của tôi, vẻ mặt trông như thể chúng đang gợi cho anh ta nhớ tới điều gì.
Tôi vòng tay ôm lấy đầu gối theo bản năng và cúi xuống thấp hơn một chút, gần chạm vào đống sách tôi đang đọc. “Một con ve,” tôi nói. “Thấy không?”
Anh ta ngồi xổm xuống và nhìn, lấy tay che mắt. Cánh tay của anh ta có màu bơ cháy và chắc là anh ta vừa đi cắt tóc sáng nay nên tôi có thể nhìn thấy cái đầu tròn trịa và cái gáy quyến rũ của anh ta. Mái tóc húi cua cũng để lộ một ít tóc bò liếm ngay dưới tai anh ta.
“Tôi nghĩ là chúng đã chết hết cả rồi,” tôi nói. “Tôi đã nghĩ là trời quá lạnh.”
“Nhưng hôm nay trời nóng,” anh ta nói. “Tuy nhiên, cô biết đấy, trong cái vườn này, cái quái gì cũng bất bình thường. Hỏi Svetlana mà xem. Ở đây mọi thứ đều không tuân theo quy luật bình thường.”
Anh ta lại gần và ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh tôi, chân bắt chéo, tách cà phê để trên đùi. “Hai nàng baba yaga đến công viên Yoyogi để xem các anh chàng rockabilly rồi,” anh ta nói. “Chỉ còn hai chúng ta ở đây thôi.”
Tôi không trả lời. Tôi cắn môi và nhìn chăm chăm về phía cửa sổ hành lang.
“Ổn chứ?” Anh ta hỏi.
“Cái gì ổn?”
“Cô đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi không nghĩ gì. Tôi đang nghĩ về… chẳng về cái gì cả.”
Anh ta nhướng mày.
“Chẳng nghĩ gì cả.” Tôi nhắc lại.
“Rồi, nghe thấy rồi.” Anh ta uống cạn ly cà phê, dốc ngược nó xuống để những giọt nước màu nâu nhỏ xuống nền đất khô ráo. Rồi anh ta nghiêng đầu sang bên cạnh bảo tôi: “Hãy nói cho tôi nghe cái gì đó.”
“Nói gì?”
“Nói cho tôi biết tại sao tôi lại cứ hay nhìn cô thế nhỉ?”
Tôi cụp mắt xuống, mân mê bìa sách, giả vờ như không nghe thấy anh ta nói gì.
“Tôi nói là tại sao tôi lại muốn nhìn cô? Tại sao tôi lại cứ hay nhìn cô và nghĩ rằng cô đang giấu giếm cái gì đó, cái gì đó mà tôi thực sự thấy hấp dẫn?”
Đột nhiên tôi cảm thấy lạnh dù trời đang nắng. Tôi chớp mắt nhìn anh ta. “Xin lỗi,” tôi cất lời, giọng nói vang lên nhỏ và xa vắng. “Anh nói gì cơ?”
“Cô đang che giấu cái gì đó,” anh ta nói và giơ tay lên lấy ống tay áo quệt trán. “Rất dễ thấy. Tôi chỉ cần nhìn cô và thấy ngay điều đó. Tôi không biết chính xác đó là gì nhưng giác quan thứ sáu mách bảo tôi rằng đó là một cái gì đó mà tôi sẽ rất thích thú. Cô thấy không, tôi là một…” Anh ta đưa hai ngón tay lên gõ nhẹ vào trán “… Tôi là một người nhìn xa trông rộng trong những vấn đề liên quan đến phụ nữ. Tôi có thể cảm nhận được điều đó từ trong không khí. Ôi, lạy Chúa, da của tôi.” Anh ta rùng mình và sờ dọc cánh tay. “Da tôi vừa mới đổi màu.”
“Anh sai rồi, tôi chẳng giấu giếm cái gì cả,” tôi khoanh tay trước bụng.
“Có đấy, cô có giấu.”
“Tôi không hề.”
Anh ta nhìn tôi vẻ khoái trá. Trong một thoáng, tôi đã nghĩ là anh ta sẽ phá ra cười. Nhưng anh ta lại thở dài. Anh ta đứng dậy vươn vai một cách uể oải rồi kéo lại áo, ánh mắt tôi lướt qua mảng bụng phẳng lì của anh ta. “Không,” anh ta nói, nheo mắt nhìn lên trời. “Không,” anh ta hạ tay xuống và quay người đi về hướng đường hầm bằng cây đậu tía. “Tất nhiên là không rồi.”