Đó là một thứ hãi hùng, khủng khiếp hơn bất cứ cái gì bạn có thể tưởng tượng. Đang ở trong ôtô trên đường tới nhà Fuyuki thì tôi chợt nhớ ra oshaka có nghĩa là gì và tôi đã đọc thấy nó ở đâu. Tôi ngồi phắt dậy trong xe, cố hít thở thật sâu để khỏi run lên bần bật. Lẽ ra tôi phải yêu cầu lái xe dừng lại. Lẽ ra tôi phải mở cửa, và bước ra khỏi xe ngay lập tức. Nhưng tôi như bị tê liệt vì cái ý nghĩ khủng khiếp đó cứ lan ra khắp người tôi. Khi xe dừng lại trước khu căn hộ thì mồ hôi đã đọng thành vệt lấp loáng trên gáy và dưới khuỷu chân tôi.
Xe ôtô chở chúng tôi là chiếc xe cuối cùng nên khi tôi lên tới nhà trên thì mọi người đã ngồi hết vào bàn chuẩn bị ăn tối. Bên ngoài trời rất lạnh, bể bơi đóng băng, phản chiếu muôn vàn ánh sao lấp lánh, vì vậy chúng tôi được dẫn vào một phòng ăn có trần thấp nhìn ra bể bơi. Tháp Tokyo ngay bên cạnh tòa nhà gần tới mức những sọc ánh sáng màu đỏ và màu trắng của nó hắt lên bàn ăn thành những vòng tròn lớn.
Tôi đứng quan sát căn phòng một lúc. Mọi thứ dường như vô hại. Fuyuki, nhỏ bé và trông giống như một bộ xương trong chiếc áo khoác màu đỏ của dân đua xe với dòng chữ BUD bên ngoài, ngồi ở đầu bàn trong chiếc xe lăn, vừa hút thuốc vừa gật đầu thân ái với đám khách khứa. Chỉ có vài chỗ trống còn sót lại ở chiếc bàn bên cửa sổ. Tôi chui vào đó ngồi, cúi đầu chào hai người đàn ông lớn tuổi ngồi cùng rồi vớ lấy một chiếc khăn ăn, giả vờ loay hoay với nó.
Ở phía góc phòng, đằng sau chiếc tủ trưng bày là một gian bếp nhỏ nơi các nhân viên phục vụ đang tíu tít với đám khay và ly cốc. Mụ Y Tá đứng ngay giữa khu chuẩn bị đồ ăn, cực kỳ ung dung và không chút sao nhãng bởi các hoạt động xung quanh. Mụ vẫn mặc bộ váy đen như thường ngày, đứng hơi xoay người lại với khách khứa trong phòng khiến mái tóc giả bóng lộn che bớt một phần khuôn mặt của mụ. Mụ đang thái thịt trên một chiếc thớt rộng bằng gỗ, cánh tay phủ phấn trắng xóa đưa lên hạ xuống cực kỳ khéo léo, như đang làm ảo thuật. Jason đang quan sát mụ từ cửa bếp, một tay tì lên khung cửa. Anh ta cầm một điếu thuốc cháy dở và chỉ né người sang bên mỗi khi có nhân viên phục vụ mang rượu hay đồ ăn ra ngoài. Tôi trải chiếc khăn ăn lên đùi. Mọi cử động của tôi đều trở nên máy móc và cứng nhắc do tôi không tài nào rời mắt khỏi đôi bàn tay của mụ Y Tá. Tôi thầm nghĩ không hiểu thứ thịt gì đặc biệt tới mức mụ ta phải tự tay chuẩn bị? Làm sao mụ ta có thể lấy hết nội tạng của một người đàn ông ra mà không hề làm suy chuyển tới đồng hồ đeo tay của anh ta? Các nữ tiếp viên ngồi ở chiếc bàn cạnh bếp cũng liên tục ném về phía mụ ta những cái nhìn lo ngại. Đúng là không thể chờ đợi người ta cư xử một cách bình thường khi phải chứng kiến cái cách mụ ta cầm dao và di chuyển hai tay nhanh như chớp.
Một nhân viên phục vụ đi tới góc tường phía tôi ngồi và dừng lại ở bàn chúng tôi. Anh ta bật ngón tay tanh tách vài lần rồi đột nhiên phụt ra một ngọn lửa màu xanh khiến các nữ tiếp viên nhảy chồm lên và cười như nắc nẻ. Tôi nhìn anh ta châm lửa vào chiếc bếp ga để trên bàn, điều chỉnh ngọn lửa rồi đặt lên đó một chiếc nồi đựng nước dùng bằng thép không gỉ. Những vệt tro màu đen ẩm ướt bắt đầu cháy lem nhem ở đáy nồi, và khi những bong bóng nước trắng lóa trông giống như những viên đá nhỏ xíu màu bạc bắt đầu tìm cách nổi lên trên mặt nước thì anh ta nhấc chiếc đĩa bạc bày đầy cà rốt, nấm, bắp cải và những miếng đậu phụ mịn màng xắt hình vuông, và trút vào nồi. Anh ta đảo đều mọi thứ rồi đậy nắp lại và đi sang bàn bên cạnh.
Tôi nhìn xuống tấm lót đĩa trước mặt mình. Một chiếc khăn ăn bằng vải lanh được gấp gọn gàng, một chiếc kẹp thịt bằng tre, và một chén nước sốt nhỏ, sóng sánh mỡ.
“Đây là món gì vậy? Chúng ta sẽ dùng món gì vậy ạ?” Tôi hỏi người đàn ông ngồi bên tay phải tôi.
Ông ta nhe răng cười và nhanh chóng gài chiếc khăn ăn vào cổ. “Món shabu shabu. Cô có biết món shabu shabu không?”
“Shabu shabu? Có, tất nhiên là tôi có biết món này.” Tôi trả lời, xung quanh miệng như có kiến bò.
Đó là món thịt bò thái lát. Thịt tươi nguyên mang tới tận bàn, không tẩm ướp gì. Mama Strawberry hẳn sẽ không muốn thưởng thức món shabu shabu ở đây. Bà ta chắc sẽ không ăn bất cứ thứ gì trong cái nhà này vì những tin đồn đó, những câu chuyện về thứ thịt kỳ lạ có xuất xứ từ chính những gian hàng trước đây đã bán oshaka. Oshaka. Đây là một từ rất lạ, chỉ những thứ đã dùng rồi, những thứ bỏ đi, mà những thứ này thì rất ít thấy trong một thành phố hậu chiến như Tokyo ngày đó khi mà bất cứ cái gì có thể ăn được hay dùng để đun nấu hoặc đổi lấy thức ăn thì không bị vứt đi bao giờ. Nhưng khi ngồi trong ôtô, tôi chợt nhớ ra từ này còn có một nghĩa xấu khác. Các yakuza đã chơi chữ khi dùng shaka và osaka, theo quan điểm Phật giáo thì từ shaka chỉ đích danh một thứ “đồ bỏ đi” rất cụ thể. Khi Strawberry nói oshaka, bà ta muốn nói về những gì còn lại của người chết.
Người phục vụ bàn nhấc vung nồi, một cột hơi nước màu hồng nhạt, hương thơm ngào ngạt bay lên. Những miếng đậu phụ nổi phềnh và lộn tùng phèo trên mặt nước đang sôi sùng sục.
Cuối cùng thì những miếng thịt bò thái lát cũng được mang tới, mỏng tang như món bò carpaccio, tới mức có thể nhìn thấy đáy của chiếc đĩa xuyên qua các lát thịt. Tôi để người phục vụ đặt một đĩa xuống bên tay trái mình nhưng không gắp thịt lên ngay như những người ngồi bên cạnh. Thay vào đó, tôi ngồi im nhìn chúng chằm chằm, cổ họng như thắt lại. Mọi người bắt đầu ăn uống rào rào, gắp miếng thịt lên, giơ ra trước mặt, để ánh đèn lấp lánh trên miếng thịt màu đỏ thắm với những đường gân màu trắng, rồi nhúng vào nồi nước sôi, trụng tới trụng lui. Sau đó dìm vào bát nước sốt rồi ngửa đầu ra sau và nhét cả miếng thịt vào trong miệng. Những giọt mỡ đọng lại dưới cằm.
Sợ mọi người phát hiện ra là mình không ăn gì, tôi đành gắp vài miếng thịt nhúng vào nồi lẩu rồi đưa lên miệng, cắn một miếng nhỏ xíu ở bên rìa. Tôi nuốt chửng, không dám thưởng thức xem cái vị của nó như thế nào vì đột nhiên nghĩ tới cảnh Sử Trùng Minh sẽ đau khổ biết bao khi buộc phải ăn những thứ này. Tôi thả chỗ thịt còn lại vào trong bát nước sốt và uống vội một ngụm rượu vang đỏ. Phía bên bàn Fuyuki, Bison cũng không ăn uống gì. Nét mặt ông ta có cái gì đó không được thoải mái khi nhìn hai chị em người Nga ngồi bên cạnh nhiệt tình đút miếng thịt bò vào miệng nhai ngấu nghiến. Đó là vì ông cũng biết chuyện đó, Bison, tôi thầm nghĩ. Ông biết tất cả những chuyện về oshaka, về món thịt hầm zanpan và về thứ thuốc mà Fuyuki tin rằng sẽ làm ông ta bất tử. Đúng thế không nào? Ông đã biết sự thật.
Những người phục vụ không còn đi ra đi vào khu vực nhà bếp nữa nên Jason chui hẳn vào trong đó. Có lúc anh ta đứng sát vào mụ Y Tá thì thầm gì đó. Mỗi lần tôi ngẩng đầu lên là lại thấy anh ta đứng đó, nói liến thoắng như đang cố thuyết phục mụ ta làm gì đó. Nhưng mụ ta không hề dừng tay, cứ như thể anh ta không hề tồn tại. Một lần anh ta quay ra bên ngoài và bắt gặp tôi đang nhìn anh ta chằm chằm. Lúc đó trông tôi hẳn trắng bệch và hoảng hốt, ngồi thẳng đơ trên ghế. Anh ta mở miệng định nói gì đó rồi đảo mắt về phía mụ Y Tá rồi kín đáo cười với tôi, như thể tôi là đồng lõa của anh ta. Anh ta thè lưỡi liếm môi dưới, miệng của anh ta hé mở trong giây lát vẻ dâm đãng.
Tôi lại nhìn xuống miếng thịt đã nguội. Một lớp mỡ trắng đã đông lại trên bề mặt. Bụng tôi đau cuộn lại, cả người óc ách khó chịu.
Ở bàn bên kia, Bison và Fuyuki đang nói về gã thanh niên gầy nhẳng, tóc nhuộm vàng hoe và da lỗ chỗ những vết rỗ đậu mùa. Là tay chân mới nên trông hắn có vẻ sốt ruột chờ được triệu tới bên bàn của Fuyuki. “Tới đây, chimpira,” Fuyuki nói. “Lại đây, chimpira, lại đây.” Chimpira là một từ tôi chưa từng nghe nói tới. Nhiều tháng sau tôi mới biết đó là một từ lóng chỉ những tay mafia mới gia nhập băng đảng. Từ này, nói một cách bỗ bã có nghĩa là “thằng cu”. Tên chimpira ra trình diện trước mặt Fuyuki, lúc này ông ta đã xoay chiếc xe lăn ra phía ngoài và dùng gậy khều khều vào chiếc áo vest màu tím nhạt rộng thùng thình của tên lính mới để lộ ra bên trong một chiếc áo thun màu đen thay vì một chiếc sơ mi như lệ thường. “Nhìn cái thứ này xem,” Fuyuki nói với Bison. “Giờ họ ăn mặc thế đấy!” Bison mỉm cười yếu ớt. Fuyuki hạ chiếc gậy xuống rồi lắc đầu như đang luyến tiếc. “Những người trẻ tuổi này. Mới thất lễ làm sao!”
Ông ta ra hiệu cho một người phục vụ quay trở vào bếp. Người ta mang tới một cái ghế và khách khứa dạt sang hai bên để tên chimpira ngồi xuống bên cạnh Fuyuki. Tên này luống cuống siết chặt hai tà áo vét để che chiếc áo thun bên trong, mặt tái mét, liếc nhìn đám khách khứa xung quanh. Chỉ khi người phục vụ quay trở ra với một chiếc khay trên có hai chiếc ly nhỏ, một bình rượu sake, một thếp giấy màu trắng và ba chiếc bát nhỏ đựng gạo và muối thì hắn mới có vẻ bớt căng thẳng. Người phục vụ còn đặt lên bàn một con cá với đôi mắt trũng sâu ngửa lên trần nhà. Tên chimpira chăm chú quan sát những thứ đồ chuẩn bị cho lễ sakazuki. Đó là một tin tốt. Fuyuki đang chào đón hắn gia nhập băng đảng. Khi nghi lễ kết nạp được bắt đầu, với việc thả vảy cá vào bình rượu, muối được vãi ra thành hình những kim tự tháp, sau đó Fuyuki và tên chimpira tuyên thệ, tôi nhận thấy tất cả mọi người trong phòng đều tập trung quan sát. Không ai nhìn về phía khu bếp nơi mụ Y Tá đã bỏ dao xuống và đang rửa tay.
Tôi hạ thấp ly rượu của mình và lặng lẽ quan sát mụ ta lau tay bằng một chiếc khăn bông rồi đưa bàn tay to xù vuốt lại mớ tóc giả từ đỉnh đầu xuống gáy. Sau đó, mụ ta thò tay vào ngăn kéo và lôi ra một chiếc hộp thiếc lớn. Mụ ta mở nắp, thò tay vào trong khoắng một lúc rồi rút ra. Cả hai tay mụ ta được bao phủ bởi một lớp bột trắng mịn. Mụ khẽ vẩy tay để phần lớn chỗ bột rơi trở lại trong hộp rồi ngẩng mặt lên và nói một câu gì đó với Jason. Tôi nhoài người ra mép ghế để cố đọc xem mụ nói gì nhưng mụ ta lại quay đi chỗ khác, đôi tay trắng bệch giơ ra phía trước như kiểu bác sĩ phẫu thuật đi vào phòng mổ. Mụ dùng lưng ẩy cánh cửa phía cuối bếp rồi biến mất. Không ai chú ý tới mụ hay Jason khi anh ta dụi tắt điếu thuốc rồi nhướng mày nhìn tôi, mặt phảng phất một nụ cười. Tôi nhìn anh ta, mặt đỏ rần lên. Anh ta hất đầu về hướng mụ Y Tá vừa đi khỏi và lại thè lưỡi ra với tôi một lần nữa. Sau đó anh ta giơ tay và mấp máy môi ra hiệu “năm” rồi biến mất sau cánh cửa nơi mụ Y Tá vừa bước qua, để tôi ngồi lại câm lặng một mình, đầu óc rối bời.
Jason không giống bất cứ thứ gì tôi từng nghĩ tới. Với anh ta, tôi luôn phải đối mặt với những chuyện nằm ngoài sự hiểu biết của mình. Anh ta muốn tôi đi theo. Anh ta muốn tôi chờ khoảng năm phút rồi đi theo hai người đó và thấy cảnh họ đang cởi quần áo cho nhau. Anh ta muốn tôi quan sát họ, sẽ nhìn thấy cái hình ảnh mà anh ta vẫn thường hay tưởng tượng ra, cảnh âu yếm giữa dị nhân và người tình của mụ. Và rồi có thể tôi sẽ phải nhập bọn. Tôi chợt nghĩ tới hình ảnh rùng rợn của một điệu vũ Nhật Bản mà tôi được nghe kể. Đó là một vũ điệu trong suối nước nóng biểu diễn bởi các cô gái điếm, người ta gọi nó là vũ điệu bên dòng suối. Cô gái sẽ bước từng bước khoan thai xuống dòng nước, mỗi lúc lại kéo chiếc kimono lên cao hơn một chút để khỏi bị ướt. Da thịt trần trụi cũng từ từ lộ ra. Bắt đầu là một bắp chân trắng xanh với những vết bầm tím. Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi quang cảnh tiếp theo. Gấu áo nhấc cao lên thêm một chút, một chút. Mụ Y Tá trông như thế nào khi không mặc quần áo? Anh ta sẽ nghĩ gì khi anh ta chạm vào mụ? Và mụ, mụ sẽ nghĩ gì khi chạm vào anh ta? Khi chạm vào da thịt của một người đang sống, liệu mụ có phân biệt được nó với thứ da thịt của người chết mà mụ vẫn giã nhuyễn ra thành bột cho Fuyuki? Liệu anh ta có thì thầm với mụ những lời mà anh ta vẫn thì thầm với tôi: Tôi chỉ muốn làm tình với những kẻ quái dị…
Tôi châm một điếu thuốc, đẩy chiếc ghế kêu két một tiếng rồi bước về phía chiếc cửa kính dẫn ra bể bơi. Cánh cửa khép hờ còn hồ bơi thì tĩnh lặng đến lạ kì, ngoại trừ tiếng ro ro của hệ thống lọc nước và tiếng xe cộ rì rầm phía bên đường cao tốc số một gần đó. Chỉ có hai tròng mắt của tôi khẽ co giật. Còn cả người tôi bất động. Không một tiếng động. Tầm nhìn của tôi di chuyển chậm rãi như một con rắn, trải dọc suốt các dãy hành lang xung quanh và từ từ, từ từ hướng về phía bên kia sân. Người ta đặt xung quanh hồ bơi những ngọn đèn nhỏ. Tôi khẽ tì tay vào ô cửa kính trước mặt. Những ngọn đèn ngoài kia khiến tôi nhớ tới các ngọn đèn nhỏ đặt bên cạnh xác chết theo nghi lễ Phật giáo.
Jason và mụ Y Tá đã đi đâu? Cho dù họ có đi đâu thì những chỗ không có họ bỗng trở nên an toàn. Mỉa mai thay, Jason không hề biết là anh ta đang giúp tôi. Tôi tưởng tượng ra những căn phòng in bóng phía dưới hồ bơi như thể có một tấm bản đồ chi tiết vẽ ra trước mặt. Tôi nhìn thấy mình, hay đúng hơn là bóng ma của mình, đang bước trong những hành lang nằm dưới hồ bơi đó rồi rẽ vào một căn phòng. Tôi nhìn thấy mình cúi xuống một chiếc hộp kính và nhấc một thứ gì đó lên bằng cả hai tay…
Tôi liếc nhìn về phía sau. Fuyuki lúc này đang chén món shabu shabu với tên chimpira vừa tuyển mộ, Bison thì đứng nói chuyện với một nữ tiếp viên mặc váy quây. Không ai chú ý tới tôi. Tôi khẽ đẩy cánh cửa kính và bước ra bên ngoài trời đêm ẩm ướt. Căn phòng lần trước tôi nhìn thấy dưới hồ bơi giờ tối sẫm. Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước thêm một bước về phía trước, nghe rõ tiếng gót giày kim loại nện trên nền đá hoa cương. Tôi đang định đi tiếp thì nghe thấy ở đằng sau ai đó đang ho dữ dội.
Tôi quay lại. Tên chimpira đang vỗ nhẹ vào lưng Fuyuki, đầu cúi thấp vẻ lo lắng và khẽ thì thầm gì đó vào tai ông ta. Chiếc xe lăn lại được xoay ra phía ngoài. Fuyuki ngồi trong xe, đầu và vai hơi cúi về phía trước, đôi chân đi giày đắt tiền thò ra ngoài, cả người ông ta trông giống y như một chiếc kẹp tóc. Tiếng chuyện trò trong phòng tắt ngấm, mọi con mắt đều đổ dồn về phía Fuyuki khi ông ta đưa tay ra quắp lấy cổ. Tên chimpira kéo ghế đứng lên vẫy tay một cách vô vọng, hết nhìn cửa trước lại nhìn cửa sau như chờ đợi ai đó xuất hiện. Miệng Fuyuki há hốc, đầu từ từ ngật ra đằng sau, rồi hai tay bất thình lình duỗi thẳng ra đằng trước còn ngực thì bật lại sau như một cái cung tên.
Lập tức trong phòng mọi người di chuyển tán loạn. Họ lao tới bên cạnh ông ta. Người thì la hét ra lệnh, người thì đánh đổ lọ hoa trên bàn, ly tách rơi loảng xoảng, một nhân viên phục vụ ấn nút báo động cấp cứu. Trên bức tường trước mặt tôi, chiếc đèn báo động màu đỏ bắt đầu nhấp nháy. Fuyuki đang cố đứng dậy, cả người run bần bật, hai tay rũ ra một cách thảm hại. Đứng cạnh ông ta là một nữ tiếp viên, miệng rên rỉ một thứ âm thanh kỳ quặc, nhấp nhổm định vỗ lưng cho Fuyuki nhưng thật ra lại cản mất lối của ông ta.
“Đi ra, đi ra.” Tên chimpira bắt đầu đẩy các cô gái về phía hành lang. Các nữ tiếp viên bị dồn lại một cách đột ngột nên va vào nhau như những quân cờ domino. Tất cả bị đẩy về phía trước, mặt mũi ngơ ngác, va vào nhau lạch bạch và kêu quang quác như một đàn ngỗng. Tên chimpira liếc nhìn về phía Fuyuki lúc này đang quỳ trên sàn nhà, cả người co giật, tay vẫn quờ quạng sờ lên cổ. “Đi ra,” hắn ta lại quát đám tiếp viên. “Đi ra. Ngay lập tức.”
Tôi run rẩy. Thay vì đi theo đám đông tôi tiếp tục bước về phía bể bơi để sang hành lang bên kia. Trong sân mọi thứ đều yên tĩnh, ánh đèn báo động màu đỏ nhấp nháy trên mặt nước. Trong căn phòng phía sau lưng tôi, điện thoại bắt đầu đổ chuông và ai đó đang gào lên ra lệnh cho những người khác.
“Ogawa. Ogawa!” Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy ai đó gọi mụ Y Tá bằng tên riêng. “Ogawa, mụ đang chết giẫm ở đâu thế?”
Tôi vẫn lặng lẽ tiến về những cánh cửa phía xa kia, đầu ngẩng cao, hoàn toàn tỉnh táo, ánh đèn và mọi thứ âm thanh khác dần lùi lại sau lưng. Khi tôi vừa đi hết chiều dài bể bơi và sang được phía sân bên kia thì cánh cửa ngay trước mặt tôi bật mở và mụ Y Tá từ đâu xuất hiện. Mụ bước về phía tôi, vừa đi vừa chỉnh lại mái tóc giả và mớ áo quần xộc xệch.
Dường như mụ cũng chỉ vừa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề nên mụ lao về căn phòng phía sau lưng tôi với cái vẻ của một người trong cơn mộng du. Lúc đầu tôi còn nghĩ là mụ ta không để ý tới tôi nhưng khi tới gần chỗ tôi thì mụ đột nhiên thò tay ra và lôi tôi trở lại phòng khách. Tôi lùi lại vài bước theo mụ ta nhưng vẫn giữ khoảng cách để có thể chuồn khỏi tầm nhìn của mụ và biến vào đêm tối. Tôi đảo mắt ra xung quanh, nhìn lên một loạt cửa ra vào và cửa sổ tìm một chỗ thoát thân. Nhưng trước khi kịp định thần thì không hiểu tên chimpira bỗng từ đâu chui ra, hắn tóm lấy tay tôi như tóm một đứa trẻ con. “Bỏ tay tôi ra,” tôi nói và nhìn chằm chằm xuống tay hắn. Nhưng hắn vẫn lôi xềnh xệch tôi trở lại phòng khách với mụ Y Tá. “Hãy buông tôi ra.”
“Ra khỏi đây ngay. Ra với những người khác. Ngay lập tức!”
Hắn đẩy tôi trở lại phòng khách lúc này đang rất náo loạn và ầm ĩ. Những người đàn ông lạ xuất hiện trên ngưỡng cửa, bên ngoài hành lang mọi người chạy nháo nhác. Tôi bị đẩy ra cùng với các cô gái khác, đứng túm tụm chen chúc nhau không biết phải làm gì. Mụ Y Tá vẫn đang lao phăm phăm, dùng khuỷu tay gạt khách khứa túa sang hai bên. Ở phía cuối phòng một chiếc đèn bàn bị hất đổ xuống sàn kêu chát chúa.
“Túi của tôi!” Irina rên rỉ, nhận ra chúng tôi sắp sửa bị tống ra khỏi đây. “Túi của tôi để ở kia. Làm sao bây giờ?”
Mụ Y Tá cúi xuống và nhấc bổng Fuyuki lên, dễ dàng như bế một đứa trẻ lên hai rồi mang ông ta tới một chiếc ghế sofa gần cửa sổ, đặt ông ta ngồi gập người trên đó, hai chân duỗi ra trước. Mụ Y Tá vòng hai tay ra đằng trước, quàng lấy bụng Fuyuki ngay phía dưới xương ức, mặt áp vào lưng ông ta và bắt đầu siết chặt đột ngột theo hướng từ trước ra sau và từ dưới lên. Hai bàn chân của Fuyuki chợt co lên, lủng lẳng một lúc rồi thõng xuống y như một con rối. Mụ Y Tá lặp lại động tác trên. Mỗi lần như vậy hai bàn chân của Fuyuki lại co giật. Cho tới lần thứ ba thì có cái gì đó từ miệng ông ta bắn phọt ra ngoài rơi xuống sàn nhà, một người phục vụ kín đáo lấy khăn ăn nhặt lên, một người khác đứng gần đó ôm lấy thái dương rồi lảo đảo ngồi xuống.
“Arigate-e!” Một tên tay chân của Fuyuki kêu lên, hai tay ôm lấy ngực thở phào. “Yokatta!”
Fuyuki đã bắt đầu thở lại bình thường. Mụ Y Tá đặt ông ta trở lại chiếc xe đẩy. Từ chỗ đang đứng, tôi có thể nhìn thấy ông ta rất rõ, lúc này đang rũ ra vì kiệt sức, hai tay buông thõng ra phía trước, đầu ngoẹo sang một bên. Người phục vụ đang cố nài ông ta uống một ly nước còn mụ Y Tá thì quỳ ở bên cạnh bắt mạch cho ông ta. Tôi không có cơ hội chứng kiến những gì diễn ra sau đó vì một người đàn ông to béo, mặt đầy nếp nhăn xuất hiện ở ngưỡng cửa và lùa tất cả chúng tôi ra ngoài hành lang về phía thang máy.
Đó là một thứ hãi hùng, khủng khiếp hơn bất cứ cái gì bạn có thể tưởng tượng. Đang ở trong ôtô trên đường tới nhà Fuyuki thì tôi chợt nhớ ra oshaka có nghĩa là gì và tôi đã đọc thấy nó ở đâu. Tôi ngồi phắt dậy trong xe, cố hít thở thật sâu để khỏi run lên bần bật. Lẽ ra tôi phải yêu cầu lái xe dừng lại. Lẽ ra tôi phải mở cửa, và bước ra khỏi xe ngay lập tức. Nhưng tôi như bị tê liệt vì cái ý nghĩ khủng khiếp đó cứ lan ra khắp người tôi. Khi xe dừng lại trước khu căn hộ thì mồ hôi đã đọng thành vệt lấp loáng trên gáy và dưới khuỷu chân tôi.
Xe ôtô chở chúng tôi là chiếc xe cuối cùng nên khi tôi lên tới nhà trên thì mọi người đã ngồi hết vào bàn chuẩn bị ăn tối. Bên ngoài trời rất lạnh, bể bơi đóng băng, phản chiếu muôn vàn ánh sao lấp lánh, vì vậy chúng tôi được dẫn vào một phòng ăn có trần thấp nhìn ra bể bơi. Tháp Tokyo ngay bên cạnh tòa nhà gần tới mức những sọc ánh sáng màu đỏ và màu trắng của nó hắt lên bàn ăn thành những vòng tròn lớn.
Tôi đứng quan sát căn phòng một lúc. Mọi thứ dường như vô hại. Fuyuki, nhỏ bé và trông giống như một bộ xương trong chiếc áo khoác màu đỏ của dân đua xe với dòng chữ BUD bên ngoài, ngồi ở đầu bàn trong chiếc xe lăn, vừa hút thuốc vừa gật đầu thân ái với đám khách khứa. Chỉ có vài chỗ trống còn sót lại ở chiếc bàn bên cửa sổ. Tôi chui vào đó ngồi, cúi đầu chào hai người đàn ông lớn tuổi ngồi cùng rồi vớ lấy một chiếc khăn ăn, giả vờ loay hoay với nó.
Ở phía góc phòng, đằng sau chiếc tủ trưng bày là một gian bếp nhỏ nơi các nhân viên phục vụ đang tíu tít với đám khay và ly cốc. Mụ Y Tá đứng ngay giữa khu chuẩn bị đồ ăn, cực kỳ ung dung và không chút sao nhãng bởi các hoạt động xung quanh. Mụ vẫn mặc bộ váy đen như thường ngày, đứng hơi xoay người lại với khách khứa trong phòng khiến mái tóc giả bóng lộn che bớt một phần khuôn mặt của mụ. Mụ đang thái thịt trên một chiếc thớt rộng bằng gỗ, cánh tay phủ phấn trắng xóa đưa lên hạ xuống cực kỳ khéo léo, như đang làm ảo thuật. Jason đang quan sát mụ từ cửa bếp, một tay tì lên khung cửa. Anh ta cầm một điếu thuốc cháy dở và chỉ né người sang bên mỗi khi có nhân viên phục vụ mang rượu hay đồ ăn ra ngoài. Tôi trải chiếc khăn ăn lên đùi. Mọi cử động của tôi đều trở nên máy móc và cứng nhắc do tôi không tài nào rời mắt khỏi đôi bàn tay của mụ Y Tá. Tôi thầm nghĩ không hiểu thứ thịt gì đặc biệt tới mức mụ ta phải tự tay chuẩn bị? Làm sao mụ ta có thể lấy hết nội tạng của một người đàn ông ra mà không hề làm suy chuyển tới đồng hồ đeo tay của anh ta? Các nữ tiếp viên ngồi ở chiếc bàn cạnh bếp cũng liên tục ném về phía mụ ta những cái nhìn lo ngại. Đúng là không thể chờ đợi người ta cư xử một cách bình thường khi phải chứng kiến cái cách mụ ta cầm dao và di chuyển hai tay nhanh như chớp.
Một nhân viên phục vụ đi tới góc tường phía tôi ngồi và dừng lại ở bàn chúng tôi. Anh ta bật ngón tay tanh tách vài lần rồi đột nhiên phụt ra một ngọn lửa màu xanh khiến các nữ tiếp viên nhảy chồm lên và cười như nắc nẻ. Tôi nhìn anh ta châm lửa vào chiếc bếp ga để trên bàn, điều chỉnh ngọn lửa rồi đặt lên đó một chiếc nồi đựng nước dùng bằng thép không gỉ. Những vệt tro màu đen ẩm ướt bắt đầu cháy lem nhem ở đáy nồi, và khi những bong bóng nước trắng lóa trông giống như những viên đá nhỏ xíu màu bạc bắt đầu tìm cách nổi lên trên mặt nước thì anh ta nhấc chiếc đĩa bạc bày đầy cà rốt, nấm, bắp cải và những miếng đậu phụ mịn màng xắt hình vuông, và trút vào nồi. Anh ta đảo đều mọi thứ rồi đậy nắp lại và đi sang bàn bên cạnh.
Tôi nhìn xuống tấm lót đĩa trước mặt mình. Một chiếc khăn ăn bằng vải lanh được gấp gọn gàng, một chiếc kẹp thịt bằng tre, và một chén nước sốt nhỏ, sóng sánh mỡ.
“Đây là món gì vậy? Chúng ta sẽ dùng món gì vậy ạ?” Tôi hỏi người đàn ông ngồi bên tay phải tôi.
Ông ta nhe răng cười và nhanh chóng gài chiếc khăn ăn vào cổ. “Món shabu shabu. Cô có biết món shabu shabu không?”
“Shabu shabu? Có, tất nhiên là tôi có biết món này.” Tôi trả lời, xung quanh miệng như có kiến bò.
Đó là món thịt bò thái lát. Thịt tươi nguyên mang tới tận bàn, không tẩm ướp gì. Mama Strawberry hẳn sẽ không muốn thưởng thức món shabu shabu ở đây. Bà ta chắc sẽ không ăn bất cứ thứ gì trong cái nhà này vì những tin đồn đó, những câu chuyện về thứ thịt kỳ lạ có xuất xứ từ chính những gian hàng trước đây đã bán oshaka. Oshaka. Đây là một từ rất lạ, chỉ những thứ đã dùng rồi, những thứ bỏ đi, mà những thứ này thì rất ít thấy trong một thành phố hậu chiến như Tokyo ngày đó khi mà bất cứ cái gì có thể ăn được hay dùng để đun nấu hoặc đổi lấy thức ăn thì không bị vứt đi bao giờ. Nhưng khi ngồi trong ôtô, tôi chợt nhớ ra từ này còn có một nghĩa xấu khác. Các yakuza đã chơi chữ khi dùng shaka và osaka, theo quan điểm Phật giáo thì từ shaka chỉ đích danh một thứ “đồ bỏ đi” rất cụ thể. Khi Strawberry nói oshaka, bà ta muốn nói về những gì còn lại của người chết.
Người phục vụ bàn nhấc vung nồi, một cột hơi nước màu hồng nhạt, hương thơm ngào ngạt bay lên. Những miếng đậu phụ nổi phềnh và lộn tùng phèo trên mặt nước đang sôi sùng sục.
Cuối cùng thì những miếng thịt bò thái lát cũng được mang tới, mỏng tang như món bò carpaccio, tới mức có thể nhìn thấy đáy của chiếc đĩa xuyên qua các lát thịt. Tôi để người phục vụ đặt một đĩa xuống bên tay trái mình nhưng không gắp thịt lên ngay như những người ngồi bên cạnh. Thay vào đó, tôi ngồi im nhìn chúng chằm chằm, cổ họng như thắt lại. Mọi người bắt đầu ăn uống rào rào, gắp miếng thịt lên, giơ ra trước mặt, để ánh đèn lấp lánh trên miếng thịt màu đỏ thắm với những đường gân màu trắng, rồi nhúng vào nồi nước sôi, trụng tới trụng lui. Sau đó dìm vào bát nước sốt rồi ngửa đầu ra sau và nhét cả miếng thịt vào trong miệng. Những giọt mỡ đọng lại dưới cằm.
Sợ mọi người phát hiện ra là mình không ăn gì, tôi đành gắp vài miếng thịt nhúng vào nồi lẩu rồi đưa lên miệng, cắn một miếng nhỏ xíu ở bên rìa. Tôi nuốt chửng, không dám thưởng thức xem cái vị của nó như thế nào vì đột nhiên nghĩ tới cảnh Sử Trùng Minh sẽ đau khổ biết bao khi buộc phải ăn những thứ này. Tôi thả chỗ thịt còn lại vào trong bát nước sốt và uống vội một ngụm rượu vang đỏ. Phía bên bàn Fuyuki, Bison cũng không ăn uống gì. Nét mặt ông ta có cái gì đó không được thoải mái khi nhìn hai chị em người Nga ngồi bên cạnh nhiệt tình đút miếng thịt bò vào miệng nhai ngấu nghiến. Đó là vì ông cũng biết chuyện đó, Bison, tôi thầm nghĩ. Ông biết tất cả những chuyện về oshaka, về món thịt hầm zanpan và về thứ thuốc mà Fuyuki tin rằng sẽ làm ông ta bất tử. Đúng thế không nào? Ông đã biết sự thật.
Những người phục vụ không còn đi ra đi vào khu vực nhà bếp nữa nên Jason chui hẳn vào trong đó. Có lúc anh ta đứng sát vào mụ Y Tá thì thầm gì đó. Mỗi lần tôi ngẩng đầu lên là lại thấy anh ta đứng đó, nói liến thoắng như đang cố thuyết phục mụ ta làm gì đó. Nhưng mụ ta không hề dừng tay, cứ như thể anh ta không hề tồn tại. Một lần anh ta quay ra bên ngoài và bắt gặp tôi đang nhìn anh ta chằm chằm. Lúc đó trông tôi hẳn trắng bệch và hoảng hốt, ngồi thẳng đơ trên ghế. Anh ta mở miệng định nói gì đó rồi đảo mắt về phía mụ Y Tá rồi kín đáo cười với tôi, như thể tôi là đồng lõa của anh ta. Anh ta thè lưỡi liếm môi dưới, miệng của anh ta hé mở trong giây lát vẻ dâm đãng.
Tôi lại nhìn xuống miếng thịt đã nguội. Một lớp mỡ trắng đã đông lại trên bề mặt. Bụng tôi đau cuộn lại, cả người óc ách khó chịu.
Ở bàn bên kia, Bison và Fuyuki đang nói về gã thanh niên gầy nhẳng, tóc nhuộm vàng hoe và da lỗ chỗ những vết rỗ đậu mùa. Là tay chân mới nên trông hắn có vẻ sốt ruột chờ được triệu tới bên bàn của Fuyuki. “Tới đây, chimpira,” Fuyuki nói. “Lại đây, chimpira, lại đây.” Chimpira là một từ tôi chưa từng nghe nói tới. Nhiều tháng sau tôi mới biết đó là một từ lóng chỉ những tay mafia mới gia nhập băng đảng. Từ này, nói một cách bỗ bã có nghĩa là “thằng cu”. Tên chimpira ra trình diện trước mặt Fuyuki, lúc này ông ta đã xoay chiếc xe lăn ra phía ngoài và dùng gậy khều khều vào chiếc áo vest màu tím nhạt rộng thùng thình của tên lính mới để lộ ra bên trong một chiếc áo thun màu đen thay vì một chiếc sơ mi như lệ thường. “Nhìn cái thứ này xem,” Fuyuki nói với Bison. “Giờ họ ăn mặc thế đấy!” Bison mỉm cười yếu ớt. Fuyuki hạ chiếc gậy xuống rồi lắc đầu như đang luyến tiếc. “Những người trẻ tuổi này. Mới thất lễ làm sao!”
Ông ta ra hiệu cho một người phục vụ quay trở vào bếp. Người ta mang tới một cái ghế và khách khứa dạt sang hai bên để tên chimpira ngồi xuống bên cạnh Fuyuki. Tên này luống cuống siết chặt hai tà áo vét để che chiếc áo thun bên trong, mặt tái mét, liếc nhìn đám khách khứa xung quanh. Chỉ khi người phục vụ quay trở ra với một chiếc khay trên có hai chiếc ly nhỏ, một bình rượu sake, một thếp giấy màu trắng và ba chiếc bát nhỏ đựng gạo và muối thì hắn mới có vẻ bớt căng thẳng. Người phục vụ còn đặt lên bàn một con cá với đôi mắt trũng sâu ngửa lên trần nhà. Tên chimpira chăm chú quan sát những thứ đồ chuẩn bị cho lễ sakazuki. Đó là một tin tốt. Fuyuki đang chào đón hắn gia nhập băng đảng. Khi nghi lễ kết nạp được bắt đầu, với việc thả vảy cá vào bình rượu, muối được vãi ra thành hình những kim tự tháp, sau đó Fuyuki và tên chimpira tuyên thệ, tôi nhận thấy tất cả mọi người trong phòng đều tập trung quan sát. Không ai nhìn về phía khu bếp nơi mụ Y Tá đã bỏ dao xuống và đang rửa tay.
Tôi hạ thấp ly rượu của mình và lặng lẽ quan sát mụ ta lau tay bằng một chiếc khăn bông rồi đưa bàn tay to xù vuốt lại mớ tóc giả từ đỉnh đầu xuống gáy. Sau đó, mụ ta thò tay vào ngăn kéo và lôi ra một chiếc hộp thiếc lớn. Mụ ta mở nắp, thò tay vào trong khoắng một lúc rồi rút ra. Cả hai tay mụ ta được bao phủ bởi một lớp bột trắng mịn. Mụ khẽ vẩy tay để phần lớn chỗ bột rơi trở lại trong hộp rồi ngẩng mặt lên và nói một câu gì đó với Jason. Tôi nhoài người ra mép ghế để cố đọc xem mụ nói gì nhưng mụ ta lại quay đi chỗ khác, đôi tay trắng bệch giơ ra phía trước như kiểu bác sĩ phẫu thuật đi vào phòng mổ. Mụ dùng lưng ẩy cánh cửa phía cuối bếp rồi biến mất. Không ai chú ý tới mụ hay Jason khi anh ta dụi tắt điếu thuốc rồi nhướng mày nhìn tôi, mặt phảng phất một nụ cười. Tôi nhìn anh ta, mặt đỏ rần lên. Anh ta hất đầu về hướng mụ Y Tá vừa đi khỏi và lại thè lưỡi ra với tôi một lần nữa. Sau đó anh ta giơ tay và mấp máy môi ra hiệu “năm” rồi biến mất sau cánh cửa nơi mụ Y Tá vừa bước qua, để tôi ngồi lại câm lặng một mình, đầu óc rối bời.
Jason không giống bất cứ thứ gì tôi từng nghĩ tới. Với anh ta, tôi luôn phải đối mặt với những chuyện nằm ngoài sự hiểu biết của mình. Anh ta muốn tôi đi theo. Anh ta muốn tôi chờ khoảng năm phút rồi đi theo hai người đó và thấy cảnh họ đang cởi quần áo cho nhau. Anh ta muốn tôi quan sát họ, sẽ nhìn thấy cái hình ảnh mà anh ta vẫn thường hay tưởng tượng ra, cảnh âu yếm giữa dị nhân và người tình của mụ. Và rồi có thể tôi sẽ phải nhập bọn. Tôi chợt nghĩ tới hình ảnh rùng rợn của một điệu vũ Nhật Bản mà tôi được nghe kể. Đó là một vũ điệu trong suối nước nóng biểu diễn bởi các cô gái điếm, người ta gọi nó là vũ điệu bên dòng suối. Cô gái sẽ bước từng bước khoan thai xuống dòng nước, mỗi lúc lại kéo chiếc kimono lên cao hơn một chút để khỏi bị ướt. Da thịt trần trụi cũng từ từ lộ ra. Bắt đầu là một bắp chân trắng xanh với những vết bầm tím. Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi quang cảnh tiếp theo. Gấu áo nhấc cao lên thêm một chút, một chút. Mụ Y Tá trông như thế nào khi không mặc quần áo? Anh ta sẽ nghĩ gì khi anh ta chạm vào mụ? Và mụ, mụ sẽ nghĩ gì khi chạm vào anh ta? Khi chạm vào da thịt của một người đang sống, liệu mụ có phân biệt được nó với thứ da thịt của người chết mà mụ vẫn giã nhuyễn ra thành bột cho Fuyuki? Liệu anh ta có thì thầm với mụ những lời mà anh ta vẫn thì thầm với tôi: Tôi chỉ muốn làm tình với những kẻ quái dị…
Tôi châm một điếu thuốc, đẩy chiếc ghế kêu két một tiếng rồi bước về phía chiếc cửa kính dẫn ra bể bơi. Cánh cửa khép hờ còn hồ bơi thì tĩnh lặng đến lạ kì, ngoại trừ tiếng ro ro của hệ thống lọc nước và tiếng xe cộ rì rầm phía bên đường cao tốc số một gần đó. Chỉ có hai tròng mắt của tôi khẽ co giật. Còn cả người tôi bất động. Không một tiếng động. Tầm nhìn của tôi di chuyển chậm rãi như một con rắn, trải dọc suốt các dãy hành lang xung quanh và từ từ, từ từ hướng về phía bên kia sân. Người ta đặt xung quanh hồ bơi những ngọn đèn nhỏ. Tôi khẽ tì tay vào ô cửa kính trước mặt. Những ngọn đèn ngoài kia khiến tôi nhớ tới các ngọn đèn nhỏ đặt bên cạnh xác chết theo nghi lễ Phật giáo.
Jason và mụ Y Tá đã đi đâu? Cho dù họ có đi đâu thì những chỗ không có họ bỗng trở nên an toàn. Mỉa mai thay, Jason không hề biết là anh ta đang giúp tôi. Tôi tưởng tượng ra những căn phòng in bóng phía dưới hồ bơi như thể có một tấm bản đồ chi tiết vẽ ra trước mặt. Tôi nhìn thấy mình, hay đúng hơn là bóng ma của mình, đang bước trong những hành lang nằm dưới hồ bơi đó rồi rẽ vào một căn phòng. Tôi nhìn thấy mình cúi xuống một chiếc hộp kính và nhấc một thứ gì đó lên bằng cả hai tay…
Tôi liếc nhìn về phía sau. Fuyuki lúc này đang chén món shabu shabu với tên chimpira vừa tuyển mộ, Bison thì đứng nói chuyện với một nữ tiếp viên mặc váy quây. Không ai chú ý tới tôi. Tôi khẽ đẩy cánh cửa kính và bước ra bên ngoài trời đêm ẩm ướt. Căn phòng lần trước tôi nhìn thấy dưới hồ bơi giờ tối sẫm. Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước thêm một bước về phía trước, nghe rõ tiếng gót giày kim loại nện trên nền đá hoa cương. Tôi đang định đi tiếp thì nghe thấy ở đằng sau ai đó đang ho dữ dội.
Tôi quay lại. Tên chimpira đang vỗ nhẹ vào lưng Fuyuki, đầu cúi thấp vẻ lo lắng và khẽ thì thầm gì đó vào tai ông ta. Chiếc xe lăn lại được xoay ra phía ngoài. Fuyuki ngồi trong xe, đầu và vai hơi cúi về phía trước, đôi chân đi giày đắt tiền thò ra ngoài, cả người ông ta trông giống y như một chiếc kẹp tóc. Tiếng chuyện trò trong phòng tắt ngấm, mọi con mắt đều đổ dồn về phía Fuyuki khi ông ta đưa tay ra quắp lấy cổ. Tên chimpira kéo ghế đứng lên vẫy tay một cách vô vọng, hết nhìn cửa trước lại nhìn cửa sau như chờ đợi ai đó xuất hiện. Miệng Fuyuki há hốc, đầu từ từ ngật ra đằng sau, rồi hai tay bất thình lình duỗi thẳng ra đằng trước còn ngực thì bật lại sau như một cái cung tên.
Lập tức trong phòng mọi người di chuyển tán loạn. Họ lao tới bên cạnh ông ta. Người thì la hét ra lệnh, người thì đánh đổ lọ hoa trên bàn, ly tách rơi loảng xoảng, một nhân viên phục vụ ấn nút báo động cấp cứu. Trên bức tường trước mặt tôi, chiếc đèn báo động màu đỏ bắt đầu nhấp nháy. Fuyuki đang cố đứng dậy, cả người run bần bật, hai tay rũ ra một cách thảm hại. Đứng cạnh ông ta là một nữ tiếp viên, miệng rên rỉ một thứ âm thanh kỳ quặc, nhấp nhổm định vỗ lưng cho Fuyuki nhưng thật ra lại cản mất lối của ông ta.
“Đi ra, đi ra.” Tên chimpira bắt đầu đẩy các cô gái về phía hành lang. Các nữ tiếp viên bị dồn lại một cách đột ngột nên va vào nhau như những quân cờ domino. Tất cả bị đẩy về phía trước, mặt mũi ngơ ngác, va vào nhau lạch bạch và kêu quang quác như một đàn ngỗng. Tên chimpira liếc nhìn về phía Fuyuki lúc này đang quỳ trên sàn nhà, cả người co giật, tay vẫn quờ quạng sờ lên cổ. “Đi ra,” hắn ta lại quát đám tiếp viên. “Đi ra. Ngay lập tức.”
Tôi run rẩy. Thay vì đi theo đám đông tôi tiếp tục bước về phía bể bơi để sang hành lang bên kia. Trong sân mọi thứ đều yên tĩnh, ánh đèn báo động màu đỏ nhấp nháy trên mặt nước. Trong căn phòng phía sau lưng tôi, điện thoại bắt đầu đổ chuông và ai đó đang gào lên ra lệnh cho những người khác.
“Ogawa. Ogawa!” Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy ai đó gọi mụ Y Tá bằng tên riêng. “Ogawa, mụ đang chết giẫm ở đâu thế?”
Tôi vẫn lặng lẽ tiến về những cánh cửa phía xa kia, đầu ngẩng cao, hoàn toàn tỉnh táo, ánh đèn và mọi thứ âm thanh khác dần lùi lại sau lưng. Khi tôi vừa đi hết chiều dài bể bơi và sang được phía sân bên kia thì cánh cửa ngay trước mặt tôi bật mở và mụ Y Tá từ đâu xuất hiện. Mụ bước về phía tôi, vừa đi vừa chỉnh lại mái tóc giả và mớ áo quần xộc xệch.
Dường như mụ cũng chỉ vừa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề nên mụ lao về căn phòng phía sau lưng tôi với cái vẻ của một người trong cơn mộng du. Lúc đầu tôi còn nghĩ là mụ ta không để ý tới tôi nhưng khi tới gần chỗ tôi thì mụ đột nhiên thò tay ra và lôi tôi trở lại phòng khách. Tôi lùi lại vài bước theo mụ ta nhưng vẫn giữ khoảng cách để có thể chuồn khỏi tầm nhìn của mụ và biến vào đêm tối. Tôi đảo mắt ra xung quanh, nhìn lên một loạt cửa ra vào và cửa sổ tìm một chỗ thoát thân. Nhưng trước khi kịp định thần thì không hiểu tên chimpira bỗng từ đâu chui ra, hắn tóm lấy tay tôi như tóm một đứa trẻ con. “Bỏ tay tôi ra,” tôi nói và nhìn chằm chằm xuống tay hắn. Nhưng hắn vẫn lôi xềnh xệch tôi trở lại phòng khách với mụ Y Tá. “Hãy buông tôi ra.”
“Ra khỏi đây ngay. Ra với những người khác. Ngay lập tức!”
Hắn đẩy tôi trở lại phòng khách lúc này đang rất náo loạn và ầm ĩ. Những người đàn ông lạ xuất hiện trên ngưỡng cửa, bên ngoài hành lang mọi người chạy nháo nhác. Tôi bị đẩy ra cùng với các cô gái khác, đứng túm tụm chen chúc nhau không biết phải làm gì. Mụ Y Tá vẫn đang lao phăm phăm, dùng khuỷu tay gạt khách khứa túa sang hai bên. Ở phía cuối phòng một chiếc đèn bàn bị hất đổ xuống sàn kêu chát chúa.
“Túi của tôi!” Irina rên rỉ, nhận ra chúng tôi sắp sửa bị tống ra khỏi đây. “Túi của tôi để ở kia. Làm sao bây giờ?”
Mụ Y Tá cúi xuống và nhấc bổng Fuyuki lên, dễ dàng như bế một đứa trẻ lên hai rồi mang ông ta tới một chiếc ghế sofa gần cửa sổ, đặt ông ta ngồi gập người trên đó, hai chân duỗi ra trước. Mụ Y Tá vòng hai tay ra đằng trước, quàng lấy bụng Fuyuki ngay phía dưới xương ức, mặt áp vào lưng ông ta và bắt đầu siết chặt đột ngột theo hướng từ trước ra sau và từ dưới lên. Hai bàn chân của Fuyuki chợt co lên, lủng lẳng một lúc rồi thõng xuống y như một con rối. Mụ Y Tá lặp lại động tác trên. Mỗi lần như vậy hai bàn chân của Fuyuki lại co giật. Cho tới lần thứ ba thì có cái gì đó từ miệng ông ta bắn phọt ra ngoài rơi xuống sàn nhà, một người phục vụ kín đáo lấy khăn ăn nhặt lên, một người khác đứng gần đó ôm lấy thái dương rồi lảo đảo ngồi xuống.
“Arigate-e!” Một tên tay chân của Fuyuki kêu lên, hai tay ôm lấy ngực thở phào. “Yokatta!”
Fuyuki đã bắt đầu thở lại bình thường. Mụ Y Tá đặt ông ta trở lại chiếc xe đẩy. Từ chỗ đang đứng, tôi có thể nhìn thấy ông ta rất rõ, lúc này đang rũ ra vì kiệt sức, hai tay buông thõng ra phía trước, đầu ngoẹo sang một bên. Người phục vụ đang cố nài ông ta uống một ly nước còn mụ Y Tá thì quỳ ở bên cạnh bắt mạch cho ông ta. Tôi không có cơ hội chứng kiến những gì diễn ra sau đó vì một người đàn ông to béo, mặt đầy nếp nhăn xuất hiện ở ngưỡng cửa và lùa tất cả chúng tôi ra ngoài hành lang về phía thang máy.