Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Ác Quỷ Nam Kinh

Chương 51

Tác giả: Mo Hyder

Tối hôm đó khi tôi tới câu lạc bộ thì chiếc thang máy pha lê không thấy đậu dưới mặt đất mà đang dừng ở tầng năm mươi. Tôi đứng chờ một lúc trong khoang thang máy rỗng, túi quặp dưới tay, mắt ngước lên trên để ngóng chiếc thang máy đi xuống. Phải mất một lúc lâu sau tôi mới phát hiện ra một tờ giấy thông báo khổ A4 dán trên tường.

Some Like It Hot vẫn đang mở cửa!!! Mong được đón tiếp quý khách! Xin liên lạc với số máy sau để vào cửa.

Tôi bước tới buồng điện thoại phía trước mặt và quay số. Trong khi chờ đợi tôi ngước mắt nhìn lên câu lạc bộ, ngắm tuyết rơi thành đống ngay trước cặp đùi hớ hênh của Marilyn rồi sau vài cú di chuyển của chiếc xích đu, những chồng tuyết này lại vỡ ra và rụng lả tả, lấp lánh dưới ánh đèn neon, và tôi, giống như những đứa trẻ thích nghịch tuyết, sẽ tưởng tượng ra rằng đó là những bông tuyết rơi xuống từ chiếc xe trượt của ông già Noel.

Moshi moshi?

“Ai đấy ạ?”

“Mama Strawberry. Ai ở đầu dây đấy? Có phải Grey-san không?”

“Đúng ạ.”

“Strawberry sẽ cho thang máy xuống ngay bây giờ.”

Khi thang máy dừng ở tầng thứ năm mươi, tôi bước ra ngoài một cách thận trọng. Cô gái lễ tân ngoài sảnh trong chiếc đầm màu vàng và đen vẫn tỏ ra vồn vã như mọi khi nhưng ngay khi cánh cửa câu lạc bộ khép lại sau lưng, tôi lập tức cảm thấy có cái gì đó không ổn. Máy sưởi không đủ ấm khiến các nữ tiếp viên ngồi rải rác tại các bàn run rẩy trong những chiếc váy dạ tiệc mỏng manh, những bông hoa rũ xuống một cách đáng thương và nước trong lọ hoa dường như bốc lên một mùi khó chịu. Khách khứa mặt mũi đều kín bưng, khó đăm đăm, còn Strawberry thì đang ngồi gù lưng bên bàn của mình trong một chiếc áo khoác lông thú màu trắng bó sát, một chai tequila để bên cạnh, lơ đễnh nhìn chăm chăm vào danh sách các nữ tiếp viên. Dưới gọng kính viền kim cương kiểu những năm 1950, bộ mặt trang điểm của bà ta hơi nhòe nhoẹt. Có vẻ như bà ta đã nốc rượu suốt mấy tiếng đồng hồ vừa qua.

“Có chuyện gì vậy?”

Bà ta chớp mắt ngước nhìn tôi. “Một số khách hàng bị cấm đến câu lạc bộ này. Cấm. Có hiểu không, tiểu thư?”

“Ai cấm?”

“Cô Ogawa.” Bà ta đấm mạnh tay xuống bàn khiến chai rượu nảy bật lên, các nhân viên phục vụ và tiếp viên trong câu lạc bộ đều phải quay ra nhìn. “Tôi đã nói với cô đúng không? Tôi đã nói gì, hả?” Bà ta giơ một ngón tay chỉ thẳng vào mặt tôi và gầm gừ trong miệng, vẻ tức giận. “Có nhớ tôi bảo cô rằng cô Ogawa ấy có cái chin chin trong quần lót không? Thế nhưng, Grey-san ơi, tin buồn là cô ta còn có cả đuôi nữa cơ, ở sau đít ấy. Cô cởi quần lót của cô Ogawa ra và đầu tiên…” Bà ta khẽ mở hai đầu gối ra rồi trỏ một ngón tay vào giữa hai đùi. “Trước hết, cô sẽ nhìn thấy một cái chin chin ở đây. Và quanh đây, ở đoạn này,” bà ta xoay người và vỗ vào mông mình trước khi nói tiếp, “cô sẽ thấy một cái đuôi. Vì mụ ta là một con thú. Rất đơn giản. Ogawa, con thú.” Chắc bà ta sẽ tiếp tục rít lên nếu không có gì ngăn bà ta lại. Bà ta đặt chiếc bút xuống bàn, kéo kính trễ xuống mũi rồi nhìn tôi khắp lượt. “Mặt cô sao vậy? Mặt cô bị làm sao thế?”

“Strawberry, nghe này, Jason sẽ không đi làm đâu, cả hai chị em người Nga cũng thế. Họ bảo tôi nói với bà là họ bỏ đi chỗ khác. Tôi cũng không biết là họ đi đâu nữa.”

“Lạy Chúa tôi.” Mắt bà ta xoáy vào những vệt thâm tím trên mặt tôi. “Hãy nói thật cho tôi biết, Ogawa cũng tới chỗ Grey-san có đúng không?” Khi nói những từ này bà cẩn thận ngó xung quanh để chắc chắn không có ai nghe lén.

Tôi chớp mắt. “Cũng?”

Bà ta rót một ly tequila khác và uống cạn ngay lập tức. Mặt bà ta đỏ dần lên sau lớp phấn hóa trang. “Được rồi,” bà ta nói, khẽ chùi miệng bằng một chiếc khăn tay thêu ren. “Đã đến lúc phải nói chuyện thẳng thắn. Ngồi xuống đây, ngồi xuống đây.” Bà ta chỉ cho tôi một chiếc ghế, vỗ vỗ tay vẻ ra lệnh. Tôi kéo ghế ngồi xuống, cả người như tê dại, hai chân kẹp chặt lấy chiếc túi xách. “Grey-san, hãy nhìn xung quanh mà xem.” Bà ta chỉ tay vào những chiếc bàn trống trong câu lạc bộ. “Hãy nhìn câu lạc bộ của Strawberry mà xem! Biết bao nhiêu nữ tiếp viên đã vắng mặt! Cô có muốn biết tại sao không tiểu thư? Hừm, cô có muốn biết không? Bởi vì tất cả bọn họ đều đang nằm nhà! Đang khóc lóc.” Bà ta giơ danh sách tiếp viên lên, giận dữ dứ dứ trước mặt tôi như thể tôi chính là nguyên nhân khiến họ vắng mặt. “Tất cả các cô gái có mặt tại bữa tiệc của Fuyuki đêm hôm qua đều tỉnh giấc giữa đêm và nhìn xem họ thấy ai nào, tiểu thư Ogawa hay một trong những con Gorilla của Fuyuki ở trong nhà. Cô là người duy nhất có mặt trong bữa tiệc hôm qua mà hôm nay vẫn tới chỗ làm đấy!”

“Nhưng…” Tôi toan lên tiếng nhưng trong đầu tôi mọi thứ bỗng trở nên rối rắm. “Hãy nói cho tôi biết,” tôi nói khẽ. “Hãy nói cho tôi biết, từ từ thôi. Ý bà muốn nói gì? Có phải bà muốn nói là không chỉ có nhà chúng tôi, không chỉ có mình Jason…?”

“Tôi đã bảo cô rồi! Ogawa là thú vật,” bà ta rít lên và hất mặt về phía tôi. “Mụ ta tới nhà tất cả những ai có mặt trong bữa tiệc đêm qua. Chắc mụ ta nghĩ mình là ông già Noel.”

“Nhưng mà… tại sao? Mụ ta muốn gì chứ?”

“Strawberry không biết.” Bà ta nhấc chiếc điện thoại kiểu cổ với hai màu hồng và vàng đang đặt trên bàn rồi quay số. Bà ta lấy tay bịt ống nghe lại và rít lên với tôi: “Cả tối nay, tôi đang cố tìm hiểu chuyện này đây.”

Vào khoảng mười giờ đêm, một đàn quạ bị gió cuốn đâm nhào vào cửa sổ của câu lạc bộ. Cho đến giờ, đôi khi tôi vẫn nghĩ tới những con quạ đó. Thường thì giờ này chúng đã phải nằm trong ổ của mình, và đây là một trong những việc khiến bạn có thể cho rằng mình đã quá nhạy cảm khi xem đó là một điềm báo. Một con quạ lao vào lớp cửa kính mạnh tới mức gần như tất cả mọi người trong câu lạc bộ đều giật bắn mình. Tôi thì không: tôi ngồi im lặng, thờ ơ nhìn đàn quạ bay trượt ra khỏi quỹ đạo của chúng, đầu óc tôi đang bận rộn đoán xem ai trong số những người quen với Fuyuki trước đây có thể có khả năng chuyển đổi năng lượng như Sử Trùng Minh nói. Có lẽ tôi là người duy nhất trong câu lạc bộ không có phản ứng gì khi con chim đâm sầm vào cửa kính rồi rơi xuống như một viên đạn.

Strawberry giúp tôi trang điểm che đi những vết bầm tím trên mặt rồi để tôi ra tiếp khách. Tôi ngồi đờ đẫn, không nghe gì và cũng chẳng nói năng gì, chỉ cử động khi người ta mang thức ăn tới bàn. Tôi ăn tất cả những gì có thể, chăm chú và trật tự, che miệng bằng một chiếc khăn ăn để không ai nhìn thấy tôi ăn nhanh như thế nào. Sau khi trả tiền vé để đi tới chỗ Sử Trùng Minh thì tôi chỉ còn lại rất ít tiền. Trong suốt hai mươi tư giờ qua tôi chỉ ăn độc có một mẩu shabu shabu và một bát xúp loãng ngoài vỉa hè ở Shinjuju.

Không khí trong câu lạc bộ rất căng thẳng. Nhiều khách hàng, thậm chí cả những khách quen cũng cảm nhận được điều đó nên đã bỏ về sớm. Một sự im ắng lạnh lẽo, lạ thường bao trùm lấy câu lạc bộ khiến đôi lúc tôi dường như còn nghe thấy cả tiếng kẽo kẹt từ chiếc xích đu của Marilyn vọng lại. Tôi dám chắc không chỉ vì sự vắng mặt của quá nhiều nữ tiếp viên. Tôi dám chắc những câu chuyện xảy ra xung quanh sự việc đêm qua đang lan truyền và khiến mọi người bất an.

Gần như suốt buổi tối, Strawberry dính vào máy điện thoại để thu thập thông tin từ các mối quan hệ của bà ta. Tôi nghĩ đến cả dây những sĩ quan cảnh sát thỉnh thoảng vẫn lui tới câu lạc bộ vào những giờ rất muộn. Ai cũng biết Strawberry quan hệ rất rộng. Nhưng hàng tiếng đồng hồ trôi qua mà dường như bà ta vẫn chưa moi được tin tức nào liên quan tới những chuyện vừa xảy ra và nguyên nhân những vụ tấn công của mụ Ogawa. Cuối cùng thì chính tôi lại là người đầu tiên ở câu lạc bộ phát hiện ra thông tin mới.

Là do một chữ kanji phát ra từ màn hình vô tuyến quảng cáo trên tòa nhà đối diện bỗng đập vào mắt tôi. Tôi nhận ra chữ này ngay lập tức. Satsujin-jiken. Một cuộc điều tra án mạng. Cạnh dòng chữ đó là hình ảnh không rõ nét của một gương mặt rất quen thuộc: Bison đang mỉm cười rạng rỡ trong bầu trời đêm.

Tôi đứng phắt dậy và sơ ý hất đổ một ly rượu ra bàn. Vị khách của tôi giật mình ngồi thụt vào trong ghế để tránh chỗ whisky đổ trên bàn dây vào quần. Tôi cũng chẳng buồn dừng lại lấy khăn ăn cho ông ta. Tôi rời khỏi bàn như một kẻ mộng du, bước thẳng tới khung cửa sổ bằng kính nơi một Bison trẻ trung, thon thả và nhiều tóc hơn đang hát, hai tay chìa ra trước máy quay. Dưới bức hình xuất hiện thêm những chữ kanji in đậm. Phải mất một lúc tôi mới luận ra ý nghĩa của chúng nhưng cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra rằng Bai-san đã qua đời vào lúc 8h30 tối. Chỉ vài tiếng trước đây. Nguyên nhân ư? Nội thương nghiêm trọng.

Tôi tì hai tay lên lớp kính, hơi thở phả thành khói trong giá lạnh. Ngoài trời, tuyết vẫn rơi lặng lẽ, cùng màu với lớp phông nền trên màn hình vô tuyến, giờ đang chia thành các khung hình nhỏ với những hình ảnh khác nhau của Bison khi đang rời nhà nghỉ ngoại ô, khi đang hát trước micro trong những ngày hoàng kim với áo sơ mi viền đăng ten và hàm răng trắng bóng kiểu Mỹ. Rồi sau đó là hình ảnh của một bệnh viện, một vị bác sĩ đang trả lời phỏng vấn của đông đảo cánh nhà báo giữa những ánh đèn flash nhấp nháy. Tôi nhìn chăm chăm vào màn hình, miệng há hốc, cố đoán các chữ kanji thỉnh thoảng lại xuất hiện trên đó. Ca sĩ – được hâm mộ – bốn mươi bảy tuổi – từng lưu diễn với ban nhạc Spyders – số một trên bảng xếp hạng Oricon – vụ scandal câu lạc bộ golf Bob Hope. Tôi bắt đầu suy nghĩ. Bison ư? Bị sát hại? Và tay chân của Fuyuki tới thăm nhà của tất cả các nữ tiếp viên có mặt trong buổi tối hôm qua…

Một tiếng chuông điện thoại chợt reo lên sau lưng tôi. Tôi giật nảy người. Tôi không nhận ra là cả câu lạc bộ đã trở nên im ắng hoàn toàn, nhưng khi tôi quay đầu lại nhìn thì tuyệt không thấy ai chuyện trò hay tán gẫu gì, mọi con mắt đều dán vào màn hình vô tuyến bên ngoài. Strawberry cũng đang đứng không cách xa tôi là bao, im lặng nhìn chằm chằm ra bên ngoài, những ánh đèn phản chiếu trên gương mặt bà ta. Trong một thoáng, dường như bà ta không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, phải đợi tới hồi chuông thứ ba bà ta mới như bừng tỉnh và trở lại bàn của mình. Bà ta nhấc ống nghe và quát: Moshi moshi?

Mọi con mắt trong câu lạc bộ lúc này lại đổ dồn vào Strawberry khi bà ta nghe điện thoại. Đôi khi gần như bạn có thể đọc được những từ mà người nghe điện thoại nhận được qua thái độ và những biểu hiện trên nét mặt của họ. Rất lâu sau mới thấy bà ta lên tiếng, và khi bà ta nói thì giọng của bà ta nghe đều đều và vô cảm. “Có chắc không? Có chắc không đấy?”

Bà ta lắng nghe thêm một lúc nữa trước khi bỏ máy xuống, mặt biến sắc. Bà ta chống hai tay lên bàn như để giữ thăng bằng. Sau đó bà ta đưa tay quệt lên thái dương vẻ mệt mỏi, mở ngăn kéo lấy ra một khay tiền và rút một nắm tiền giấy nhét vào trong túi. Tôi toan rời khỏi cửa sổ thì bà ta đứng thẳng dậy và rảo bước về phía tôi, nhanh tới mức chiếc áo khoác bằng lông thú màu trắng bay phần phật xung quanh bà ta như một cái chuông. Miệng bà ta hơi cau lại và trên chiếc cổ áo lông thú có dính một vệt son.

“Lại đây.” Vẫn không hề dừng lại, bà ta túm lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi cửa sổ, lôi tôi qua mấy dãy bàn với những khuôn mặt đang nhìn chúng tôi chăm chú. “Cô ta đã làm gì vậy?” Tôi nghe thấy tiếng một khách hàng thì thào. Tôi bị đưa đi qua cánh cửa bằng nhôm nơi cô gái lễ tân đứng kiễng chân thò đầu vào xem chuyện gì đang diễn ra bên trong câu lạc bộ. Strawberry tiếp tục lôi tôi vào một hành lang nơi có các nhà kho và khu vệ sinh. Bà ta đưa tôi đi qua phòng vệ sinh nam nơi ai đó đã cố gắng dùng thuốc tẩy để đánh bạt mùi nôn ọe, và dừng lại trong một căn phòng nhỏ nơi chúng tôi thường dùng để làm phòng hóa trang. Bà ta kéo cánh cửa lại sau lưng và hai chúng tôi đứng đó mặt đối mặt. Bà ta run rẩy, thở ra một cách nặng nhọc đến mức hai vai như trồi lên dưới lớp áo khoác.

“Nghe này, tiểu thư.”

“Gì cơ ạ?”

“Cô phải biến thôi.”

“Gì ạ?”

“Biến khỏi chỗ này.” Bà ta túm lấy tay tôi. “Cô và Jason hãy biến khỏi nhà. Biến khỏi Tokyo. Đừng khai báo gì với cảnh sát. Cứ lẳng lặng mà đi. Strawberry không muốn biết cô cậu đi đâu.”

“Không,” tôi vừa nói vừa lắc đầu. “Không đâu, không. Tôi sẽ không đi đâu cả.”

“Grey-san, chuyện này rất nghiêm trọng đấy. Ở Tokyo đang xảy ra một chuyện rất xấu. Và nó đang lan rộng, đang lan rộng.” Bà ta dừng lại và nhìn tôi với vẻ hiếu kỳ. “Grey-san, cô có hiểu chuyện gì đang xảy ra không? Cô có hiểu bản tin lúc nãy không?”

Tôi liếc nhìn cánh cửa đóng kín sau lưng. “Bà muốn nói về Bai-san. Bà muốn nói về chuyện đã xảy ra với ông.” Tôi chợt thấy lạnh toát hai cánh tay khi nghĩ tới những chữ kanji lúc nãy. Nội thương. “Đó là mụ Ogawa làm, có đúng không?”

“Suỵt!” Bà ta thì thầm nói nhanh. “Nghe tôi nói này. Bai-san cũng được viếng thăm. Ông ta được đưa tới bệnh viện và kịp nói vài lời với cảnh sát trước khi chết. Chắc ông ta điên nên mới khai báo với cảnh sát hoặc hẳn là ông ta biết mình sẽ chết chắc…”

“Viếng thăm bởi Ogawa?”

Strawberry gỡ kính xuống. “Grey-san, trong bữa tiệc đêm qua tại nhà Fuyuki có một tên trộm.”

“Một tên trộm?”

“Đó là lý do khiến Ogawa phát rồ. Một con sâu đã lẩn vào nhà của Fuyuki đêm qua và giờ đây ông ta rất không hài lòng.”

Một cảm giác kỳ lạ chợt xâm chiếm lấy tôi. Tôi có một ấn tượng huyền bí rằng một phát hiện khủng khiếp đang dần hiện ra, ở ngay bên trên những tòa nhà chọc trời giống như chiếc cũi của Godzilla. “Hắn đã lấy đi cái gì.”

“Cô nghĩ sao hả Grey?” Bà ta gật gù và nhìn tôi bằng đôi mắt của một người hiểu biết. “Hừm, cô nghĩ sao? Cô không thể đoán ra hay sao?”

“Ôi,” tôi thì thào, mặt đột nhiên tái nhợt.

Bà ta gật đầu. “Đúng thế. Ai đó đã đánh cắp thuốc của Fuyuki.”

Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế gần nhất và thở hắt ra. “Ôi… Không. Đó không phải là… Không phải là điều tôi chờ đợi.”

“Nghe này,” Strawberry cúi xuống sát đến nỗi tôi có thể ngửi thấy cả mùi tequila lẫn trong mùi nước hoa hương chanh của bà ta. “Tên trộm là một trong số những người có mặt tại bữa tiệc đêm qua. Mụ Y Tá đã tới nhà của tất cả mọi người, khám xét mọi nơi nhưng Bai-san nói với cảnh sát rằng mụ ta vẫn chưa tìm thấy cái saga shimoro của mụ ta. Thứ mà mụ ta đang tìm.” Bà ta liếm liếm mấy đầu ngón tay rồi đưa lên vuốt tóc, không quên ngó về phía cánh cửa như thể sợ ai đó xuất hiện sau lưng chúng tôi. “Cô có biết là,” bà ta nói khẽ, cúi sát hơn nữa vào mặt tôi, má chúng tôi gần như chạm nhau và tôi có thể nhìn thấy cái miệng đỏ chót của bà chuyển động ngay cạnh miệng tôi, “nếu tôi mà là Ogawa và tôi nghe thấy những điều thỉnh thoảng vẫn tuôn ra từ cái miệng lắm chuyện của cô…” Ở đâu đó, phía dưới năm mươi tầng lầu, một tiếng còi báo động ré lên. “… Tôi sẽ nghĩ rằng, Grey-san, rằng cô chính là tên trộm đã…”

Không ai biết là tôi đã hỏi bà những gì,” tôi rít lên và quay sang nhìn thẳng vào mắt bà ta. “Chỉ có bà.”

Bà ta đứng thẳng lên và nhướng mày một cách hoài nghi. “Có thật thế không? Thật thế không hả Grey? Đúng là như thế chứ?”

Tôi nhìn bà ta, toàn thân đột nhiên buốt lạnh. Tôi nhớ lại cái vẻ thủ thế của Fuyuki khi tôi tỏ ý muốn đi tham quan căn hộ của ông ta. Nhớ lại việc mụ Y Tá đột ngột xuất hiện trong hành lang. Mụ ta đã bắt gặp tôi đang cố tình lẩn đi khi Fuyuki lên cơn tắc thở. Khi bạn nhìn lại những việc đã làm, đôi khi bạn không thể tin được rằng bạn lại có những lúc liều mạng và ngu ngốc đến thế.

“Đúng thế,” tôi lập cập trả lời. “Đúng là như thế. Tôi muốn nói rằng tôi…” Tôi điên cuồng giơ tay ôm đầu. “Không ai biết cả. Tôi, tôi chắc chắn.”

“Grey-san, nghe này, mụ Ogawa đang phát rồ. Mụ ta sẽ quay trở lại từng nhà cho tới khi tìm thấy tên trộm đó. Từng nhà một. Và lần này thì mụ ta sẽ không tử tế đâu.”

“Nhưng tôi…” Tôi đờ đẫn nhìn vệt son dính trên cổ áo của Strawberry. Nó khiến tôi nghĩ tới máu, nghĩ tới những con thú bị sập bẫy, những con cáo vẫn thường tru lên phía sau nhà bố mẹ tôi vào mùa săn bắn. Tôi nghĩ tới việc mụ Y Tá đã lẻn vào nhà chúng tôi một cách lặng lẽ như thế nào. Tôi nghĩ đến bàn tay đeo đồng hồ thò ra bên ngoài cốp xe. Tôi chà xát hai cánh tay vì cả người bắt đầu nổi da gà. “Tôi không thể rời khỏi Tokyo. Tôi không thể. Bà không hiểu…”

“Thế để Strawberry nói cho cô hay. Cô phải biến khỏi Tokyo ngay. Cô bị đuổi việc. Nghe rõ chưa? Bị đuổi việc. Và đừng có quay trở lại.” Bà ta thò tay vào túi lôi ra cọc tiền và giơ ra trước mũi tôi. “Đây là món quà tạm biệt của Strawberry. Cho cả Jason nữa.” Tôi đưa tay ra lấy tiền, nhưng khi tôi vừa chạm vào chúng thì Strawberry siết chặt các ngón tay lại. “Grey-san.” Mắt bà ta chạm vào mắt tôi và tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trên mắt kính áp tròng màu xanh. Khi bà ta nói tiếp, thì đó là bằng tiếng Nhật, một thứ tiếng Nhật giàu âm điệu và có lẽ trong một tình huống khác thì sẽ rất gợi cảm. “Cô vẫn hiểu khi tôi nói tiếng Nhật chứ?”

“Vâng.”

“Hãy hứa với tôi một chuyện có được không? Hứa với tôi rằng một ngày nào đó tôi sẽ nhận được một bức thư của cô. Một bức thư tốt lành, nói rằng cô đang vô cùng hạnh phúc. Một bức thư do chính tay cô viết, từ một đất nước khác, nơi cô đang sống yên ổn…” Bà ta đột ngột dừng lại và quan sát phản ứng của tôi. “Hứa nhé?”

Tôi không trả lời.

“Thôi được rồi, tôi nghĩ là cô đồng ý.” Bà ta nói, vẫn nhìn tôi chăm chú như thể đang cố đọc những ý nghĩ trong đầu tôi. Bà ta đưa tiền và mở cửa cho tôi. “Giờ thì đi đi, ra khỏi đây. Lấy áo khoác và đi đi. Và Grey này…”

“Gì ạ?”

“Đừng có đi bằng cái thang máy bằng kính. Tốt hơn là dùng cái thang máy phía sau ấy!”

Tối hôm đó khi tôi tới câu lạc bộ thì chiếc thang máy pha lê không thấy đậu dưới mặt đất mà đang dừng ở tầng năm mươi. Tôi đứng chờ một lúc trong khoang thang máy rỗng, túi quặp dưới tay, mắt ngước lên trên để ngóng chiếc thang máy đi xuống. Phải mất một lúc lâu sau tôi mới phát hiện ra một tờ giấy thông báo khổ A4 dán trên tường.

Some Like It Hot vẫn đang mở cửa!!! Mong được đón tiếp quý khách! Xin liên lạc với số máy sau để vào cửa.

Tôi bước tới buồng điện thoại phía trước mặt và quay số. Trong khi chờ đợi tôi ngước mắt nhìn lên câu lạc bộ, ngắm tuyết rơi thành đống ngay trước cặp đùi hớ hênh của Marilyn rồi sau vài cú di chuyển của chiếc xích đu, những chồng tuyết này lại vỡ ra và rụng lả tả, lấp lánh dưới ánh đèn neon, và tôi, giống như những đứa trẻ thích nghịch tuyết, sẽ tưởng tượng ra rằng đó là những bông tuyết rơi xuống từ chiếc xe trượt của ông già Noel.

Moshi moshi?

“Ai đấy ạ?”

“Mama Strawberry. Ai ở đầu dây đấy? Có phải Grey-san không?”

“Đúng ạ.”

“Strawberry sẽ cho thang máy xuống ngay bây giờ.”

Khi thang máy dừng ở tầng thứ năm mươi, tôi bước ra ngoài một cách thận trọng. Cô gái lễ tân ngoài sảnh trong chiếc đầm màu vàng và đen vẫn tỏ ra vồn vã như mọi khi nhưng ngay khi cánh cửa câu lạc bộ khép lại sau lưng, tôi lập tức cảm thấy có cái gì đó không ổn. Máy sưởi không đủ ấm khiến các nữ tiếp viên ngồi rải rác tại các bàn run rẩy trong những chiếc váy dạ tiệc mỏng manh, những bông hoa rũ xuống một cách đáng thương và nước trong lọ hoa dường như bốc lên một mùi khó chịu. Khách khứa mặt mũi đều kín bưng, khó đăm đăm, còn Strawberry thì đang ngồi gù lưng bên bàn của mình trong một chiếc áo khoác lông thú màu trắng bó sát, một chai tequila để bên cạnh, lơ đễnh nhìn chăm chăm vào danh sách các nữ tiếp viên. Dưới gọng kính viền kim cương kiểu những năm 1950, bộ mặt trang điểm của bà ta hơi nhòe nhoẹt. Có vẻ như bà ta đã nốc rượu suốt mấy tiếng đồng hồ vừa qua.

“Có chuyện gì vậy?”

Bà ta chớp mắt ngước nhìn tôi. “Một số khách hàng bị cấm đến câu lạc bộ này. Cấm. Có hiểu không, tiểu thư?”

“Ai cấm?”

“Cô Ogawa.” Bà ta đấm mạnh tay xuống bàn khiến chai rượu nảy bật lên, các nhân viên phục vụ và tiếp viên trong câu lạc bộ đều phải quay ra nhìn. “Tôi đã nói với cô đúng không? Tôi đã nói gì, hả?” Bà ta giơ một ngón tay chỉ thẳng vào mặt tôi và gầm gừ trong miệng, vẻ tức giận. “Có nhớ tôi bảo cô rằng cô Ogawa ấy có cái chin chin trong quần lót không? Thế nhưng, Grey-san ơi, tin buồn là cô ta còn có cả đuôi nữa cơ, ở sau đít ấy. Cô cởi quần lót của cô Ogawa ra và đầu tiên…” Bà ta khẽ mở hai đầu gối ra rồi trỏ một ngón tay vào giữa hai đùi. “Trước hết, cô sẽ nhìn thấy một cái chin chin ở đây. Và quanh đây, ở đoạn này,” bà ta xoay người và vỗ vào mông mình trước khi nói tiếp, “cô sẽ thấy một cái đuôi. Vì mụ ta là một con thú. Rất đơn giản. Ogawa, con thú.” Chắc bà ta sẽ tiếp tục rít lên nếu không có gì ngăn bà ta lại. Bà ta đặt chiếc bút xuống bàn, kéo kính trễ xuống mũi rồi nhìn tôi khắp lượt. “Mặt cô sao vậy? Mặt cô bị làm sao thế?”

“Strawberry, nghe này, Jason sẽ không đi làm đâu, cả hai chị em người Nga cũng thế. Họ bảo tôi nói với bà là họ bỏ đi chỗ khác. Tôi cũng không biết là họ đi đâu nữa.”

“Lạy Chúa tôi.” Mắt bà ta xoáy vào những vệt thâm tím trên mặt tôi. “Hãy nói thật cho tôi biết, Ogawa cũng tới chỗ Grey-san có đúng không?” Khi nói những từ này bà cẩn thận ngó xung quanh để chắc chắn không có ai nghe lén.

Tôi chớp mắt. “Cũng?”

Bà ta rót một ly tequila khác và uống cạn ngay lập tức. Mặt bà ta đỏ dần lên sau lớp phấn hóa trang. “Được rồi,” bà ta nói, khẽ chùi miệng bằng một chiếc khăn tay thêu ren. “Đã đến lúc phải nói chuyện thẳng thắn. Ngồi xuống đây, ngồi xuống đây.” Bà ta chỉ cho tôi một chiếc ghế, vỗ vỗ tay vẻ ra lệnh. Tôi kéo ghế ngồi xuống, cả người như tê dại, hai chân kẹp chặt lấy chiếc túi xách. “Grey-san, hãy nhìn xung quanh mà xem.” Bà ta chỉ tay vào những chiếc bàn trống trong câu lạc bộ. “Hãy nhìn câu lạc bộ của Strawberry mà xem! Biết bao nhiêu nữ tiếp viên đã vắng mặt! Cô có muốn biết tại sao không tiểu thư? Hừm, cô có muốn biết không? Bởi vì tất cả bọn họ đều đang nằm nhà! Đang khóc lóc.” Bà ta giơ danh sách tiếp viên lên, giận dữ dứ dứ trước mặt tôi như thể tôi chính là nguyên nhân khiến họ vắng mặt. “Tất cả các cô gái có mặt tại bữa tiệc của Fuyuki đêm hôm qua đều tỉnh giấc giữa đêm và nhìn xem họ thấy ai nào, tiểu thư Ogawa hay một trong những con Gorilla của Fuyuki ở trong nhà. Cô là người duy nhất có mặt trong bữa tiệc hôm qua mà hôm nay vẫn tới chỗ làm đấy!”

“Nhưng…” Tôi toan lên tiếng nhưng trong đầu tôi mọi thứ bỗng trở nên rối rắm. “Hãy nói cho tôi biết,” tôi nói khẽ. “Hãy nói cho tôi biết, từ từ thôi. Ý bà muốn nói gì? Có phải bà muốn nói là không chỉ có nhà chúng tôi, không chỉ có mình Jason…?”

“Tôi đã bảo cô rồi! Ogawa là thú vật,” bà ta rít lên và hất mặt về phía tôi. “Mụ ta tới nhà tất cả những ai có mặt trong bữa tiệc đêm qua. Chắc mụ ta nghĩ mình là ông già Noel.”

“Nhưng mà… tại sao? Mụ ta muốn gì chứ?”

“Strawberry không biết.” Bà ta nhấc chiếc điện thoại kiểu cổ với hai màu hồng và vàng đang đặt trên bàn rồi quay số. Bà ta lấy tay bịt ống nghe lại và rít lên với tôi: “Cả tối nay, tôi đang cố tìm hiểu chuyện này đây.”

Vào khoảng mười giờ đêm, một đàn quạ bị gió cuốn đâm nhào vào cửa sổ của câu lạc bộ. Cho đến giờ, đôi khi tôi vẫn nghĩ tới những con quạ đó. Thường thì giờ này chúng đã phải nằm trong ổ của mình, và đây là một trong những việc khiến bạn có thể cho rằng mình đã quá nhạy cảm khi xem đó là một điềm báo. Một con quạ lao vào lớp cửa kính mạnh tới mức gần như tất cả mọi người trong câu lạc bộ đều giật bắn mình. Tôi thì không: tôi ngồi im lặng, thờ ơ nhìn đàn quạ bay trượt ra khỏi quỹ đạo của chúng, đầu óc tôi đang bận rộn đoán xem ai trong số những người quen với Fuyuki trước đây có thể có khả năng chuyển đổi năng lượng như Sử Trùng Minh nói. Có lẽ tôi là người duy nhất trong câu lạc bộ không có phản ứng gì khi con chim đâm sầm vào cửa kính rồi rơi xuống như một viên đạn.

Strawberry giúp tôi trang điểm che đi những vết bầm tím trên mặt rồi để tôi ra tiếp khách. Tôi ngồi đờ đẫn, không nghe gì và cũng chẳng nói năng gì, chỉ cử động khi người ta mang thức ăn tới bàn. Tôi ăn tất cả những gì có thể, chăm chú và trật tự, che miệng bằng một chiếc khăn ăn để không ai nhìn thấy tôi ăn nhanh như thế nào. Sau khi trả tiền vé để đi tới chỗ Sử Trùng Minh thì tôi chỉ còn lại rất ít tiền. Trong suốt hai mươi tư giờ qua tôi chỉ ăn độc có một mẩu shabu shabu và một bát xúp loãng ngoài vỉa hè ở Shinjuju.

Không khí trong câu lạc bộ rất căng thẳng. Nhiều khách hàng, thậm chí cả những khách quen cũng cảm nhận được điều đó nên đã bỏ về sớm. Một sự im ắng lạnh lẽo, lạ thường bao trùm lấy câu lạc bộ khiến đôi lúc tôi dường như còn nghe thấy cả tiếng kẽo kẹt từ chiếc xích đu của Marilyn vọng lại. Tôi dám chắc không chỉ vì sự vắng mặt của quá nhiều nữ tiếp viên. Tôi dám chắc những câu chuyện xảy ra xung quanh sự việc đêm qua đang lan truyền và khiến mọi người bất an.

Gần như suốt buổi tối, Strawberry dính vào máy điện thoại để thu thập thông tin từ các mối quan hệ của bà ta. Tôi nghĩ đến cả dây những sĩ quan cảnh sát thỉnh thoảng vẫn lui tới câu lạc bộ vào những giờ rất muộn. Ai cũng biết Strawberry quan hệ rất rộng. Nhưng hàng tiếng đồng hồ trôi qua mà dường như bà ta vẫn chưa moi được tin tức nào liên quan tới những chuyện vừa xảy ra và nguyên nhân những vụ tấn công của mụ Ogawa. Cuối cùng thì chính tôi lại là người đầu tiên ở câu lạc bộ phát hiện ra thông tin mới.

Là do một chữ kanji phát ra từ màn hình vô tuyến quảng cáo trên tòa nhà đối diện bỗng đập vào mắt tôi. Tôi nhận ra chữ này ngay lập tức. Satsujin-jiken. Một cuộc điều tra án mạng. Cạnh dòng chữ đó là hình ảnh không rõ nét của một gương mặt rất quen thuộc: Bison đang mỉm cười rạng rỡ trong bầu trời đêm.

Tôi đứng phắt dậy và sơ ý hất đổ một ly rượu ra bàn. Vị khách của tôi giật mình ngồi thụt vào trong ghế để tránh chỗ whisky đổ trên bàn dây vào quần. Tôi cũng chẳng buồn dừng lại lấy khăn ăn cho ông ta. Tôi rời khỏi bàn như một kẻ mộng du, bước thẳng tới khung cửa sổ bằng kính nơi một Bison trẻ trung, thon thả và nhiều tóc hơn đang hát, hai tay chìa ra trước máy quay. Dưới bức hình xuất hiện thêm những chữ kanji in đậm. Phải mất một lúc tôi mới luận ra ý nghĩa của chúng nhưng cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra rằng Bai-san đã qua đời vào lúc 8h30 tối. Chỉ vài tiếng trước đây. Nguyên nhân ư? Nội thương nghiêm trọng.

Tôi tì hai tay lên lớp kính, hơi thở phả thành khói trong giá lạnh. Ngoài trời, tuyết vẫn rơi lặng lẽ, cùng màu với lớp phông nền trên màn hình vô tuyến, giờ đang chia thành các khung hình nhỏ với những hình ảnh khác nhau của Bison khi đang rời nhà nghỉ ngoại ô, khi đang hát trước micro trong những ngày hoàng kim với áo sơ mi viền đăng ten và hàm răng trắng bóng kiểu Mỹ. Rồi sau đó là hình ảnh của một bệnh viện, một vị bác sĩ đang trả lời phỏng vấn của đông đảo cánh nhà báo giữa những ánh đèn flash nhấp nháy. Tôi nhìn chăm chăm vào màn hình, miệng há hốc, cố đoán các chữ kanji thỉnh thoảng lại xuất hiện trên đó. Ca sĩ – được hâm mộ – bốn mươi bảy tuổi – từng lưu diễn với ban nhạc Spyders – số một trên bảng xếp hạng Oricon – vụ scandal câu lạc bộ golf Bob Hope. Tôi bắt đầu suy nghĩ. Bison ư? Bị sát hại? Và tay chân của Fuyuki tới thăm nhà của tất cả các nữ tiếp viên có mặt trong buổi tối hôm qua…

Một tiếng chuông điện thoại chợt reo lên sau lưng tôi. Tôi giật nảy người. Tôi không nhận ra là cả câu lạc bộ đã trở nên im ắng hoàn toàn, nhưng khi tôi quay đầu lại nhìn thì tuyệt không thấy ai chuyện trò hay tán gẫu gì, mọi con mắt đều dán vào màn hình vô tuyến bên ngoài. Strawberry cũng đang đứng không cách xa tôi là bao, im lặng nhìn chằm chằm ra bên ngoài, những ánh đèn phản chiếu trên gương mặt bà ta. Trong một thoáng, dường như bà ta không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, phải đợi tới hồi chuông thứ ba bà ta mới như bừng tỉnh và trở lại bàn của mình. Bà ta nhấc ống nghe và quát: Moshi moshi?

Mọi con mắt trong câu lạc bộ lúc này lại đổ dồn vào Strawberry khi bà ta nghe điện thoại. Đôi khi gần như bạn có thể đọc được những từ mà người nghe điện thoại nhận được qua thái độ và những biểu hiện trên nét mặt của họ. Rất lâu sau mới thấy bà ta lên tiếng, và khi bà ta nói thì giọng của bà ta nghe đều đều và vô cảm. “Có chắc không? Có chắc không đấy?”

Bà ta lắng nghe thêm một lúc nữa trước khi bỏ máy xuống, mặt biến sắc. Bà ta chống hai tay lên bàn như để giữ thăng bằng. Sau đó bà ta đưa tay quệt lên thái dương vẻ mệt mỏi, mở ngăn kéo lấy ra một khay tiền và rút một nắm tiền giấy nhét vào trong túi. Tôi toan rời khỏi cửa sổ thì bà ta đứng thẳng dậy và rảo bước về phía tôi, nhanh tới mức chiếc áo khoác bằng lông thú màu trắng bay phần phật xung quanh bà ta như một cái chuông. Miệng bà ta hơi cau lại và trên chiếc cổ áo lông thú có dính một vệt son.

“Lại đây.” Vẫn không hề dừng lại, bà ta túm lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi cửa sổ, lôi tôi qua mấy dãy bàn với những khuôn mặt đang nhìn chúng tôi chăm chú. “Cô ta đã làm gì vậy?” Tôi nghe thấy tiếng một khách hàng thì thào. Tôi bị đưa đi qua cánh cửa bằng nhôm nơi cô gái lễ tân đứng kiễng chân thò đầu vào xem chuyện gì đang diễn ra bên trong câu lạc bộ. Strawberry tiếp tục lôi tôi vào một hành lang nơi có các nhà kho và khu vệ sinh. Bà ta đưa tôi đi qua phòng vệ sinh nam nơi ai đó đã cố gắng dùng thuốc tẩy để đánh bạt mùi nôn ọe, và dừng lại trong một căn phòng nhỏ nơi chúng tôi thường dùng để làm phòng hóa trang. Bà ta kéo cánh cửa lại sau lưng và hai chúng tôi đứng đó mặt đối mặt. Bà ta run rẩy, thở ra một cách nặng nhọc đến mức hai vai như trồi lên dưới lớp áo khoác.

“Nghe này, tiểu thư.”

“Gì cơ ạ?”

“Cô phải biến thôi.”

“Gì ạ?”

“Biến khỏi chỗ này.” Bà ta túm lấy tay tôi. “Cô và Jason hãy biến khỏi nhà. Biến khỏi Tokyo. Đừng khai báo gì với cảnh sát. Cứ lẳng lặng mà đi. Strawberry không muốn biết cô cậu đi đâu.”

“Không,” tôi vừa nói vừa lắc đầu. “Không đâu, không. Tôi sẽ không đi đâu cả.”

“Grey-san, chuyện này rất nghiêm trọng đấy. Ở Tokyo đang xảy ra một chuyện rất xấu. Và nó đang lan rộng, đang lan rộng.” Bà ta dừng lại và nhìn tôi với vẻ hiếu kỳ. “Grey-san, cô có hiểu chuyện gì đang xảy ra không? Cô có hiểu bản tin lúc nãy không?”

Tôi liếc nhìn cánh cửa đóng kín sau lưng. “Bà muốn nói về Bai-san. Bà muốn nói về chuyện đã xảy ra với ông.” Tôi chợt thấy lạnh toát hai cánh tay khi nghĩ tới những chữ kanji lúc nãy. Nội thương. “Đó là mụ Ogawa làm, có đúng không?”

“Suỵt!” Bà ta thì thầm nói nhanh. “Nghe tôi nói này. Bai-san cũng được viếng thăm. Ông ta được đưa tới bệnh viện và kịp nói vài lời với cảnh sát trước khi chết. Chắc ông ta điên nên mới khai báo với cảnh sát hoặc hẳn là ông ta biết mình sẽ chết chắc…”

“Viếng thăm bởi Ogawa?”

Strawberry gỡ kính xuống. “Grey-san, trong bữa tiệc đêm qua tại nhà Fuyuki có một tên trộm.”

“Một tên trộm?”

“Đó là lý do khiến Ogawa phát rồ. Một con sâu đã lẩn vào nhà của Fuyuki đêm qua và giờ đây ông ta rất không hài lòng.”

Một cảm giác kỳ lạ chợt xâm chiếm lấy tôi. Tôi có một ấn tượng huyền bí rằng một phát hiện khủng khiếp đang dần hiện ra, ở ngay bên trên những tòa nhà chọc trời giống như chiếc cũi của Godzilla. “Hắn đã lấy đi cái gì.”

“Cô nghĩ sao hả Grey?” Bà ta gật gù và nhìn tôi bằng đôi mắt của một người hiểu biết. “Hừm, cô nghĩ sao? Cô không thể đoán ra hay sao?”

“Ôi,” tôi thì thào, mặt đột nhiên tái nhợt.

Bà ta gật đầu. “Đúng thế. Ai đó đã đánh cắp thuốc của Fuyuki.”

Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế gần nhất và thở hắt ra. “Ôi… Không. Đó không phải là… Không phải là điều tôi chờ đợi.”

“Nghe này,” Strawberry cúi xuống sát đến nỗi tôi có thể ngửi thấy cả mùi tequila lẫn trong mùi nước hoa hương chanh của bà ta. “Tên trộm là một trong số những người có mặt tại bữa tiệc đêm qua. Mụ Y Tá đã tới nhà của tất cả mọi người, khám xét mọi nơi nhưng Bai-san nói với cảnh sát rằng mụ ta vẫn chưa tìm thấy cái saga shimoro của mụ ta. Thứ mà mụ ta đang tìm.” Bà ta liếm liếm mấy đầu ngón tay rồi đưa lên vuốt tóc, không quên ngó về phía cánh cửa như thể sợ ai đó xuất hiện sau lưng chúng tôi. “Cô có biết là,” bà ta nói khẽ, cúi sát hơn nữa vào mặt tôi, má chúng tôi gần như chạm nhau và tôi có thể nhìn thấy cái miệng đỏ chót của bà chuyển động ngay cạnh miệng tôi, “nếu tôi mà là Ogawa và tôi nghe thấy những điều thỉnh thoảng vẫn tuôn ra từ cái miệng lắm chuyện của cô…” Ở đâu đó, phía dưới năm mươi tầng lầu, một tiếng còi báo động ré lên. “… Tôi sẽ nghĩ rằng, Grey-san, rằng cô chính là tên trộm đã…”

Không ai biết là tôi đã hỏi bà những gì,” tôi rít lên và quay sang nhìn thẳng vào mắt bà ta. “Chỉ có bà.”

Bà ta đứng thẳng lên và nhướng mày một cách hoài nghi. “Có thật thế không? Thật thế không hả Grey? Đúng là như thế chứ?”

Tôi nhìn bà ta, toàn thân đột nhiên buốt lạnh. Tôi nhớ lại cái vẻ thủ thế của Fuyuki khi tôi tỏ ý muốn đi tham quan căn hộ của ông ta. Nhớ lại việc mụ Y Tá đột ngột xuất hiện trong hành lang. Mụ ta đã bắt gặp tôi đang cố tình lẩn đi khi Fuyuki lên cơn tắc thở. Khi bạn nhìn lại những việc đã làm, đôi khi bạn không thể tin được rằng bạn lại có những lúc liều mạng và ngu ngốc đến thế.

“Đúng thế,” tôi lập cập trả lời. “Đúng là như thế. Tôi muốn nói rằng tôi…” Tôi điên cuồng giơ tay ôm đầu. “Không ai biết cả. Tôi, tôi chắc chắn.”

“Grey-san, nghe này, mụ Ogawa đang phát rồ. Mụ ta sẽ quay trở lại từng nhà cho tới khi tìm thấy tên trộm đó. Từng nhà một. Và lần này thì mụ ta sẽ không tử tế đâu.”

“Nhưng tôi…” Tôi đờ đẫn nhìn vệt son dính trên cổ áo của Strawberry. Nó khiến tôi nghĩ tới máu, nghĩ tới những con thú bị sập bẫy, những con cáo vẫn thường tru lên phía sau nhà bố mẹ tôi vào mùa săn bắn. Tôi nghĩ tới việc mụ Y Tá đã lẻn vào nhà chúng tôi một cách lặng lẽ như thế nào. Tôi nghĩ đến bàn tay đeo đồng hồ thò ra bên ngoài cốp xe. Tôi chà xát hai cánh tay vì cả người bắt đầu nổi da gà. “Tôi không thể rời khỏi Tokyo. Tôi không thể. Bà không hiểu…”

“Thế để Strawberry nói cho cô hay. Cô phải biến khỏi Tokyo ngay. Cô bị đuổi việc. Nghe rõ chưa? Bị đuổi việc. Và đừng có quay trở lại.” Bà ta thò tay vào túi lôi ra cọc tiền và giơ ra trước mũi tôi. “Đây là món quà tạm biệt của Strawberry. Cho cả Jason nữa.” Tôi đưa tay ra lấy tiền, nhưng khi tôi vừa chạm vào chúng thì Strawberry siết chặt các ngón tay lại. “Grey-san.” Mắt bà ta chạm vào mắt tôi và tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trên mắt kính áp tròng màu xanh. Khi bà ta nói tiếp, thì đó là bằng tiếng Nhật, một thứ tiếng Nhật giàu âm điệu và có lẽ trong một tình huống khác thì sẽ rất gợi cảm. “Cô vẫn hiểu khi tôi nói tiếng Nhật chứ?”

“Vâng.”

“Hãy hứa với tôi một chuyện có được không? Hứa với tôi rằng một ngày nào đó tôi sẽ nhận được một bức thư của cô. Một bức thư tốt lành, nói rằng cô đang vô cùng hạnh phúc. Một bức thư do chính tay cô viết, từ một đất nước khác, nơi cô đang sống yên ổn…” Bà ta đột ngột dừng lại và quan sát phản ứng của tôi. “Hứa nhé?”

Tôi không trả lời.

“Thôi được rồi, tôi nghĩ là cô đồng ý.” Bà ta nói, vẫn nhìn tôi chăm chú như thể đang cố đọc những ý nghĩ trong đầu tôi. Bà ta đưa tiền và mở cửa cho tôi. “Giờ thì đi đi, ra khỏi đây. Lấy áo khoác và đi đi. Và Grey này…”

“Gì ạ?”

“Đừng có đi bằng cái thang máy bằng kính. Tốt hơn là dùng cái thang máy phía sau ấy!”

Bình luận