Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Ác Quỷ Nam Kinh

Chương 58

Tác giả: Mo Hyder

Rạng sáng, khi những ánh bình minh đầu tiên chiếu xuyên qua khu vườn và ngôi nhà đã trở lại yên tĩnh từ nhiều tiếng đồng hồ thì tôi mới bò ra được tới chỗ cửa sổ. Tôi đã phải bò hàng tiếng đồng hồ mới ra được tới đây vì cả người tôi tê buốt vì lạnh. Mỗi centimet là cả một cuộc đấu tranh không nhân nhượng chống lại nỗi thèm muốn được nằm vật ra và ngủ thiếp đi vì lạnh, nhưng cuối cùng tôi cũng đã tới đích. Tôi thận trọng nhìn ra bên ngoài, tim đập mạnh, tin chắc rằng mụ Y Tá sẽ xuất hiện từ một chỗ khuất nào đó và túm lấy tôi. Nhưng cả khu vườn vẫn tĩnh lặng như một thế giới pha lê trong trẻo, thần tiên, như một con thuyền bị bỏ lại trên đảo băng. Những giọt băng trong vắt như kim cương bao phủ khắp khu vườn, giống như những chuỗi hạt giăng giữa các hàng cây.

Tôi gần như kiệt sức sau khi trèo qua cái cửa sổ ra bên ngoài. Tôi rơi bịch xuống tuyết và ngồi ì ra ở đó một lúc lâu vì quá mệt mỏi, lưng dựa vào một cành cây, chiếc túi nylon để dưới chân, hờ hững quan sát cái thế giới mùa đông trước mặt.

Chuyện gì đã xảy ra ở đây? Chuyện gì đã xảy ra? Tất cả các cửa sổ đều bị đập vỡ, các cành cây trong vườn bị bẻ gãy, một cánh cửa chớp bị sút ra ngoài, lủng lẳng trên bản lề, thỉnh thoảng lại kêu cót két.

Những giọt băng đọng trên cành mới đẹp làm sao… Dưới ánh bình minh, đầu óc tôi bắt đầu hoạt động trở lại. Mới đẹp làm sao! Tôi nhìn đám cây cối xung quanh chiếc đèn lồng đá, nhìn vào cái khu vực đã từng mê hoặc Sử Trùng Minh biết bao. Từ từ, chậm rãi, như sau một giấc mơ, tôi bắt đầu trở nên tỉnh táo. Trên các cành cây, những giọt máu và vụn vải nhỏ đông lại như thể có vật gì đó đã nổ tung ra ở đây. Vắt ngang chiếc đèn đá, giống như một tràng hoa giấy nhạt màu là… Ký ức lờ mờ về một bức ảnh trên báo chợt hiện lên trong đầu tôi, một nạn nhân người Nhật vô danh với nội tạng cuộn lại như dây thừng bên ngoài cốp xe.

Jason

Dường như tôi đã đứng hàng tiếng đồng hồ, nhìn chằm chằm vào những gì còn lại của anh ta, sửng sốt vì hình dạng của chúng, những bện thừng xoắn, những đường viền màu sắc sặc sỡ, những trang trí hình cuộn giống y như trên cây thông Noel. Sao trông chúng lại có thể đẹp đến thế? Một cơn gió thổi tung những bông tuyết, để lộ ra những vết máu bám trên cành cây. Gió ùa qua những ô cửa kính vỡ và chạy dọc theo hành lang phía trên. Tôi tưởng tượng ra mình đứng đó và nhìn xuống khu vườn, xuống những bụi cây, những con đường ngoằn ngoèo, và nhìn thấy máu, giống như một vòng hào quang bao quanh chiếc đèn đá và xa hơn là mái ngói đỏ lập lòe của ngôi nhà nằm ở giữa vườn dưới lớp tuyết đang tan, và tôi thấy một người phụ nữ lớn tuổi khỏe mạnh đang đi guốc lách cách trong ngõ hẻm bên cạnh, thấy bức hình quảng cáo của Mickey Rourke, rồi dần dần là cả Takadanobaba, “khu ngựa thượng”, và Tokyo lóe sáng rực rỡ và lấp lánh bên cạnh vịnh, và cả nước Nhật giống như một con chuồn chuồn bám vào bên sườn của Trung Quốc. Đất nước Trung Quốc vĩ đại. Tôi vẫn tiếp tục nhìn cho tới khi tôi cảm thấy chóng mặt, và những đám mây xuất hiện, che khuất tầm nhìn của tôi. Tôi nhắm mắt lại và để bầu trời, những cơn gió hay mặt trăng tới nhấc tôi lên và mang tôi đi thật xa.

Rạng sáng, khi những ánh bình minh đầu tiên chiếu xuyên qua khu vườn và ngôi nhà đã trở lại yên tĩnh từ nhiều tiếng đồng hồ thì tôi mới bò ra được tới chỗ cửa sổ. Tôi đã phải bò hàng tiếng đồng hồ mới ra được tới đây vì cả người tôi tê buốt vì lạnh. Mỗi centimet là cả một cuộc đấu tranh không nhân nhượng chống lại nỗi thèm muốn được nằm vật ra và ngủ thiếp đi vì lạnh, nhưng cuối cùng tôi cũng đã tới đích. Tôi thận trọng nhìn ra bên ngoài, tim đập mạnh, tin chắc rằng mụ Y Tá sẽ xuất hiện từ một chỗ khuất nào đó và túm lấy tôi. Nhưng cả khu vườn vẫn tĩnh lặng như một thế giới pha lê trong trẻo, thần tiên, như một con thuyền bị bỏ lại trên đảo băng. Những giọt băng trong vắt như kim cương bao phủ khắp khu vườn, giống như những chuỗi hạt giăng giữa các hàng cây.

Tôi gần như kiệt sức sau khi trèo qua cái cửa sổ ra bên ngoài. Tôi rơi bịch xuống tuyết và ngồi ì ra ở đó một lúc lâu vì quá mệt mỏi, lưng dựa vào một cành cây, chiếc túi nylon để dưới chân, hờ hững quan sát cái thế giới mùa đông trước mặt.

Chuyện gì đã xảy ra ở đây? Chuyện gì đã xảy ra? Tất cả các cửa sổ đều bị đập vỡ, các cành cây trong vườn bị bẻ gãy, một cánh cửa chớp bị sút ra ngoài, lủng lẳng trên bản lề, thỉnh thoảng lại kêu cót két.

Những giọt băng đọng trên cành mới đẹp làm sao… Dưới ánh bình minh, đầu óc tôi bắt đầu hoạt động trở lại. Mới đẹp làm sao! Tôi nhìn đám cây cối xung quanh chiếc đèn lồng đá, nhìn vào cái khu vực đã từng mê hoặc Sử Trùng Minh biết bao. Từ từ, chậm rãi, như sau một giấc mơ, tôi bắt đầu trở nên tỉnh táo. Trên các cành cây, những giọt máu và vụn vải nhỏ đông lại như thể có vật gì đó đã nổ tung ra ở đây. Vắt ngang chiếc đèn đá, giống như một tràng hoa giấy nhạt màu là… Ký ức lờ mờ về một bức ảnh trên báo chợt hiện lên trong đầu tôi, một nạn nhân người Nhật vô danh với nội tạng cuộn lại như dây thừng bên ngoài cốp xe.

Jason

Dường như tôi đã đứng hàng tiếng đồng hồ, nhìn chằm chằm vào những gì còn lại của anh ta, sửng sốt vì hình dạng của chúng, những bện thừng xoắn, những đường viền màu sắc sặc sỡ, những trang trí hình cuộn giống y như trên cây thông Noel. Sao trông chúng lại có thể đẹp đến thế? Một cơn gió thổi tung những bông tuyết, để lộ ra những vết máu bám trên cành cây. Gió ùa qua những ô cửa kính vỡ và chạy dọc theo hành lang phía trên. Tôi tưởng tượng ra mình đứng đó và nhìn xuống khu vườn, xuống những bụi cây, những con đường ngoằn ngoèo, và nhìn thấy máu, giống như một vòng hào quang bao quanh chiếc đèn đá và xa hơn là mái ngói đỏ lập lòe của ngôi nhà nằm ở giữa vườn dưới lớp tuyết đang tan, và tôi thấy một người phụ nữ lớn tuổi khỏe mạnh đang đi guốc lách cách trong ngõ hẻm bên cạnh, thấy bức hình quảng cáo của Mickey Rourke, rồi dần dần là cả Takadanobaba, “khu ngựa thượng”, và Tokyo lóe sáng rực rỡ và lấp lánh bên cạnh vịnh, và cả nước Nhật giống như một con chuồn chuồn bám vào bên sườn của Trung Quốc. Đất nước Trung Quốc vĩ đại. Tôi vẫn tiếp tục nhìn cho tới khi tôi cảm thấy chóng mặt, và những đám mây xuất hiện, che khuất tầm nhìn của tôi. Tôi nhắm mắt lại và để bầu trời, những cơn gió hay mặt trăng tới nhấc tôi lên và mang tôi đi thật xa.

Bình luận