Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ác Quỷ Nam Kinh

Chương 28

Tác giả: Mo Hyder

Fuyuki và đoàn tùy tùng của ông ta đi trước, để lại một dãy xe màu đen, có dòng chữ Lincoln Continental đằng sau cốp xe, để chở khách. Tôi là một trong những người cuối cùng rời khỏi câu lạc bộ và khi tôi đi thang máy xuống được dưới tầng trệt dẫn ra phố thì Jason và tất cả các nữ tiếp viên khác đã rời khỏi đó, chỉ còn sót lại duy nhất một chiếc xe hơi. Tôi trèo vội lên băng sau của chiếc xe cùng với ba nữ tiếp viên người Nhật khác mà tôi không biết tên. Trên đường đi, các cô tiếp viên chuyện trò về khách hàng còn tôi thì im lặng hút thuốc và nhìn ra ngoài cửa xe vào dãy hào bao quanh khu Cung điện Hoàng gia. Khi chiếc ôtô rẽ vào đường Nishishinbashi, chúng tôi lướt qua khu vườn nơi tôi gặp Jason lần đầu tiên. Thoạt đầu tôi không nhận ra nó, chỉ đến lúc sắp vượt qua tôi mới nhận ra những dãy ánh sáng kỳ lạ lấp lánh dưới ánh trăng chính là những đứa trẻ bằng đá câm lặng xếp hàng dưới những tán cây. Tôi quay lại nhìn chúng qua lớp kính phía đằng sau xe.

“Chỗ đó tên là gì? Cái đền thờ ấy?” Tôi hỏi người lái xe bằng tiếng Nhật.

“Đó là đền Zojoji.”

“Zojoji? Thế lũ trẻ ở đó có ý nghĩa gì?”

Người lái xe nhìn tôi chăm chú qua gương chiếu hậu như thể tôi làm anh ta ngạc nhiên. “Đó là các Jizo. Thiên thần của các hài nhi đã chết. Những đứa trẻ chết non.” Khi thấy tôi không nói gì anh ta hỏi lại: “Cô có hiểu tiếng Nhật của tôi không?”

Tôi ngoái lại chăm chú nhìn những dòng ánh sáng ma quái dưới hàng cây, và chợt rùng mình. Có thể bạn không bao giờ biết chắc những gì xảy ra trong tiềm thức của bạn. Có lẽ tôi vẫn luôn biết về những bức tượng đá. Có lẽ vì thế mà tôi đã chọn công viên đó để ngủ qua đêm.

“Có,” tôi trả lời người tài xế, giọng xa xăm, miệng khô khốc. “Có, tôi có hiểu.”

Fuyuki sống ở gần Tháp Tokyo trong một tòa nhà bề thế có khu vườn ẩn sau những cánh cổng an ninh. Khi chiếc ôtô của tôi tiến vào cổng, gió thổi qua tán cọ xào xạc. Người gác cổng rời khỏi chiếc bàn lễ tân mờ tối để mở cánh cửa ra vào bằng kính và đưa chúng tôi băng qua một tiền sảnh tĩnh lặng lát đá hoa cương tới một thang máy cá nhân mà ông ta mở bằng một chiếc chìa khóa riêng. Chúng tôi bước vào thang máy, các cô gái Nhật lấy tay che mặt rồi vừa nói chuyện thì thầm vừa cười khúc khích.

Khi cửa thang máy mở ra ở tầng trên cùng, người đàn ông tóc đuôi ngựa đã chờ chúng tôi ở bên ngoài. Ông ta chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng thèm nhìn khi chúng tôi bước ra đứng chật cả hành lang nhỏ bé, mà chỉ lặng lẽ dẫn chúng tôi đi dọc theo một hành lang dài. Các căn hộ ở đây được sắp đặt theo các cạnh của hình vuông. Một hành lang lát gỗ hồ đào nối tất cả các phòng lại với nhau và dường như trải dài bất tận, ngọn đèn trần kín đáo soi thành những vòng sáng nhỏ trước mặt chúng tôi giống như một đường băng mời gọi chúng tôi tiến vào cõi xa xăm. Tôi bước đi một cách thận trọng, thăm dò xung quanh và tự hỏi liệu mụ Y Tá có sống ở đây không, liệu mụ có một hang ổ nào đó nằm ngay sau những cánh cửa này hay không.

Chúng tôi vừa đi qua một lá quốc kì Nhật Bản đã ố rách, lồng trong một chiếc khung đèn treo tường, một hộp đựng tro lễ làm từ gỗ cây đậu tía sơn trắng đặt trong một tủ kính. Tôi để ý thấy nó không khóa. Tôi cố tình đi sau cùng. Chúng tôi đi qua một bộ quân phục dã chiến được đặt trong khung kính, trông sống động đến mức như thể có da có thịt. Khi đi qua cái lồng kính, tôi hơi cúi người, mắt vẫn nhìn theo những người đi trước, thò tay vào bên trong, chạm vào mép bộ quân phục.

“Cô làm gì thế?” Một nữ tiếp viên hỏi khi tôi bắt kịp họ.

“Không có gì,” tôi thì thào, tim đập thình thịch. Không gắn chuông báo động. Tôi đã không dám hy vọng rằng ở đó sẽ không gắn chuông báo động.

Chúng tôi đi qua một dãy cầu thang dẫn ra những khu tối om. Tôi do dự, chỉ muốn tách ra khỏi nhóm và bước xuống những cầu thang đó. Các căn hộ nằm trên tầng hai của tòa nhà. Những phòng ở phía dưới này được dùng để làm gì? Tôi tự hỏi, đột nhiên liên tưởng đến hình ảnh những chuồng thú. Cái cô đang tìm kiếm không phải là một loại cây

Ngay sau đó, nhóm người đi trước dừng lại ở phòng gửi đồ để cất mũ và áo khoác. Tôi đành phải rảo bước nhanh hơn để bắt kịp họ, và cũng dừng lại một lúc để cởi áo khoác. Rồi chúng tôi nghe thấy tiếng nhạc, tiếng đá chạm vào thành cốc trước khi bước vào một căn phòng trần thấp, mờ mịt khói thuốc với một loạt các tủ tường và hốc tường được chiếu sáng một cách cầu kỳ. Tôi dừng lại một chút để mắt quen dần với ánh sáng. Các nữ tiếp viên đến trước đã ngồi vào chỗ, trên những chiếc ghế bọc da kiểu Chesterfield màu nâu đỏ, thì thào tán gẫu và uống rượu. Jason đang thoải mái ngồi gác chân trong một chiếc ghế bành, tay cầm một điếu thuốc như thể anh ta đang thư giãn ở nhà sau một ngày làm việc vất vả. Fuyuki thì ngồi ở phía cuối phòng trong một chiếc xe lăn. Ông ta mặc một chiếc áo yakuta rộng, chân để trần và di chuyển chiếc xe lăn tới lui xung quanh phòng với Bison bước theo sau. Cả hai đang nhìn ngắm những bức tranh khắc gỗ khiêu dâm treo trên tường, những cô gái điếm mình hạc xương mai với cặp đùi thanh mảnh trắng nõn, những chiếc áo kimono hở hang vén lên để lộ vùng trái cấm.

Tôi không thể cưỡng lại. Tôi ngay lập tức bị những bức hình đó làm cho mê mệt. Tôi cảm thấy Jason đang đứng cách đó vài bước, nhìn tôi với vẻ thích thú nhưng tôi không thể nào rời mắt khỏi chúng. Có một bức mà người phụ nữ đang đạt khoái cảm tới mức dường như có gì đó đang rỏ xuống giữa hai đùi của cô ta. Cuối cùng, không chịu được nữa, tôi quay mặt đi. Jason nhướng mày và mỉm cười, một nụ cười khoan thai và chậm rãi nở trên khóe miệng ngay ở cái góc răng anh ta bị mẻ, giống y như cái nụ cười trong hành lang ở Takadanobaba. Máu tôi bắt đầu dồn lên mặt. Tôi đặt tay lên má và quay đi chỗ khác.

“Thế còn bức này, cô gái trong chiếc áo kimono đỏ?” Bison nói bằng tiếng Nhật và ve vẩy điếu xì gà của ông ta trước một bức tranh trên tường.

“Của Shuncho,” Fuyuki thì thào bằng cái giọng khàn khàn của ông ta. Ông ta chống gậy lên sàn và tì cằm lên đó, nhìn bức tranh vẻ trầm ngâm. “Thế kỷ XVIII. Bảo hiểm bốn triệu yên. Đẹp, đúng không? Một chimpira bên nhà Saitama đã giải phóng nó khỏi một ngôi nhà ở Waikiki và trao cho tôi.”

Người đàn ông tóc đuôi ngựa khẽ hắng giọng một cách kín đáo và Bison quay lại. Fuyuki cũng xoay chiếc xe lăn lại và nhìn chúng tôi.

“Đi theo tôi, lối này,” ông ta thì thầm với đám con gái đang túm tụm.

Chúng tôi đi qua một chiếc cửa có mái vòm vào một căn phòng nơi một nhóm đàn ông mặc áo sơ mi Aloha Hawaii đang ngồi uống rượu Scotch bằng những chiếc ly pha lê, trên đầu họ lơ lửng hai thanh kiếm samurai được ròng xuống từ trần nhà bằng những sợi dây vô hình. Họ đứng lên cúi đầu chào khi Fuyuki đi qua chỗ họ trên chiếc xe lăn. Sau lưng họ là một cửa kính trượt đang mở, thông ra khoảng sân trung tâm được lát toàn bộ nền bằng đá hoa cương đen bóng như tấm gương phản chiếu cả bầu trời đêm lấp lánh. Ở giữa sân, đen trũi như chiếc máy bay phản lực, trông như một hố trũng trên chính nền đá hoa cương đó, là một bể bơi có thắp đèn cao áp, làn hơi nước thoang thoảng mùi clo lơ lửng trên bề mặt. Những chiếc lò sưởi chạy ga cao như cột đèn đặt xung quanh bể bơi và sáu bàn ăn lớn được xếp ngay cạnh đó, mỗi bàn đều có những tấm lót bằng sứ tráng men màu đen, trên bày đũa bạc, ly thủy tinh và khăn ăn.

Nhiều chỗ đã có người ngồi. Những gã đàn ông lực lưỡng, tóc húi cua ngồi hút xì gà và trò chuyện với các cô gái trẻ trong những chiếc đầm hở lưng. Có rất nhiều phụ nữ. Fuyuki hẳn quen biết rất nhiều hộp đêm.

“Ông Fuyuki,” tôi nói và đi lên bên cạnh ông ta khi chúng tôi đi ngang qua các bàn. Ông ta dừng xe lại và quay sang nhìn tôi vẻ ngạc nhiên. Chưa có cô gái nào dám bắt chuyện với ông ta. Chân tôi run lên và một bên mặt đỏ ửng do hơi nóng phát ra từ một chiếc lò sưởi. “Tôi… Tôi muốn được ngồi cạnh ông.”

Ông ta nheo mắt nhìn tôi. Có lẽ ông ta ngạc nhiên bởi sự đường đột của tôi. Tôi bước tới gần hơn, ngay trước mặt ông ta, đủ để cho ông ta nhìn thấy ngực và hông của tôi căng lên sau lớp váy. Trong một phút bốc đồng, con ma cà rồng trong tôi bắt đầu ngọ nguậy, tôi cầm tay ông ta đặt lên hông mình. “Tôi muốn được ngồi cạnh ông.”

Fuyuki nhìn xuống đôi tay và ép chúng vào các nếp váy. Có lẽ ông ta cảm nhận được chiếc quần nịt kiểu Pháp của tôi sau lớp vải, sự sống động của lớp lụa và sức đàn hồi của lớp nylon dưới ngón tay ông ta. Hay có lẽ ông ta chỉ đơn giản nghĩ rằng tôi là một đứa vụng về và mất trí nên sau khi suy nghĩ một lúc, ông ta quay sang nhìn tôi cười và cất giọng khàn khàn: “Thế thì đi, ngồi cạnh tôi, nếu cô muốn.”

Ông ta quay chiếc xe đẩy vào chỗ, dưới chiếc bàn, còn tôi lập cập ngồi xuống rồi dịch ghế của mình lại gần ông ta. Bison đã ngồi cách đó vài ghế, đang mở một chiếc khăn ăn ra và nhồi nó vào cổ. Một người phục vụ bàn mặc áo phông và quần jean màu đen đang đi quanh bàn với những ly vodka cocktail lạnh, hơi nước từ những chiếc ly màu trắng bốc lên mờ mịt như đá khô. Tôi vừa nhấm nháp rượu vừa lén lút nhìn xung quanh sân. Ở một nơi nào đó, tôi nghĩ, nhìn vào những ô cửa sổ chỗ sáng chỗ tối trong ngôi nhà, ở một nơi nào đó trong ngôi nhà này có thứ khiến Sử Trùng Minh thao thức. Không phải là một loại cây. Nếu không phải là cây cỏ thì là gì chứ? Tôi nhìn thấy một chiếc đèn màu đỏ gắn trên tường và tự hỏi không hiểu đó có phải là hệ thống báo động hay không.

Thức ăn đã được mang đến bên bàn: những miếng cá thu được xếp như quân cờ domino trên lớp rau câu; những bát đậu hũ rắc tảo biển; củ cải thái chỉ tươi giòn. Bison ngồi bất động, nhìn chằm chằm vào đĩa thịt gà xiên nướng yakitori như thể nó có vấn đề nghiêm trọng, mặt ông ta tái nhợt và ướt đẫm mồ hôi như người bị ốm. Tôi lặng lẽ quan sát ông ta, nhớ tới lần đầu tiên ông ta tới câu lạc bộ, sự thay đổi kỳ lạ của ông ta kể từ sau câu chuyện về thứ cặn thuốc trong chiếc ly của Fuyuki. Giống như Strawberry, tôi nghĩ. Ông ta không muốn ăn thịt. Ông ta cũng đã nghe cùng những câu chuyện mà bà ta…

Tôi liếm đôi môi khô khốc của mình và cúi sang phía Fuyuki. “Trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi. Ông có nhớ không ạ?” Tôi lẩm bẩm bằng tiếng Nhật.

“Đã gặp rồi à?” Ông ta không nhìn tôi.

“Rồi ạ. Hồi mùa hè. Tôi luôn mong được gặp lại ông.”

Ông ta ngừng lại một lúc rồi nói: “Thế à, thế à?” Khi ông ta nói, đôi mắt và cái mũi nhỏ kỳ quái của ông ta không hề chuyển động, nhưng lớp da ở môi trên khẽ vén lên để lộ những chiếc răng nanh trông rất kỳ dị ở hai bên hàm trên, y như răng mèo. Tôi nhìn chằm chằm những chiếc răng đó. “Tôi rất muốn được tham quan nhà ông,” tôi nói nhỏ.

“Cô có thể nhìn nó từ đây.” Ông ta sờ tay vào túi và lôi ra một điếu xì gà, tháo giấy bọc rồi dùng một dụng cụ nhỏ bằng bạc để trong túi áo ngực khều khều, kiểm tra điếu thuốc, quay ngang quay dọc và gắp những vẩy thuốc lá ra ngoài.

“Tôi muốn xem xung quanh… Tôi muốn…” Tôi do dự rồi làm điệu bộ chỉ về phía căn phòng treo tranh khắc gỗ và nói nhỏ, “muốn xem các bức tranh khắc gỗ. Tôi có đọc về trường phái nghệ thuật shunga. Những bức tranh trong bộ sưu tập của ông rất hiếm.”

Ông ta châm điếu xì gà rồi nói bằng một thứ tiếng Anh chật vật: “Tôi là người mang chúng trở lại Nhật Bản. Về quê hương. Sở thích của tôi là Eigo deha nanto iu no desuka? Kaimodosu kotowa – Nihon no bitjutsuhinwo Kaimodosu no desuyo.”

“Hồi hương,” tôi nói. “Mang nghệ thuật Nhật Bản về lại quê hương.”

“Đúng thế, đưa nghệ thuật Nhật Bản hồi hương.”

“Ông có muốn giới thiệu chúng cho tôi không?”

“Không.” Ông ta từ từ nhắm mắt lại như một con bò sát già nhàn nhã, hai tay uể oải giơ lên ngang mắt như muốn ra hiệu cuộc chuyện trò đến đây là kết thúc. “Cảm ơn cô nhưng không phải vào lúc này.”

“Ông chắc chứ?”

Ông ta hé một mắt nhìn tôi vẻ nghi ngờ. Tôi định mở miệng ra nói nhưng có cái gì đó trong cái nhìn của ông ta khiến tôi nghĩ lại. Tôi thả tay vào trong lòng. Phải để cho ông ta không bao giờ đoán ra, Sử Trùng Minh bảo tôi thế. Không bao giờ nghi ngờ gì.

Tôi vân vê chiếc khăn ăn, hắng giọng nói. “Đúng vậy. Tất nhiên rồi. Giờ đúng là không phải lúc. Không đúng lúc chút nào.” Tôi châm một điếu thuốc đưa lên miệng hút, xoay xoay chiếc bật lửa trong tay như thể đó là một trò tiêu khiển thú vị. Fuyuki nhìn tôi thêm vài giây rồi nhắm mắt lại vẻ hài lòng.

Sau đó, tôi không nói gì nhiều với ông ta. Ông ta ngủ gà gật trong vài phút và khi tỉnh dậy thì cô gái ngồi phía bên phải thay tôi tiếp chuyện với ông ta, kể cho ông ta nghe câu chuyện về một cô gái người Mỹ chạy bộ mà không mặc áo lót khiến ông ta cười và lắc đầu quầy quậy. Tôi ngồi im hút hết điếu này đến điếu khác và suy nghĩ. Cái gì tiếp theo đây? Cái gì tiếp theo đây? Cái gì tiếp theo đây. Tôi có cảm giác là tôi đang đến gần, đang tiến gần tới một cái gì đó. Tôi nốc cạn hai ly champagne, dụi thuốc vào gạt tàn, hít thở sâu rồi quay sang ông ta. “Fuyuki san,” tôi lầm bầm. “Tôi muốn vào nhà vệ sinh.”

Hi hi,” ông ta trả lời vẻ sao nhãng. Cô tiếp viên ngồi cạnh ông ta đang biểu diễn một trò chơi với bao diêm. Ông ta lơ đãng vẫy tay về phía chiếc cửa kính hai lớp. “Qua bên kia.”

Tôi nhìn ông ta chằm chằm. Tôi đã chờ đợi nhiều hơn. Một sự phản đối nào đó chẳng hạn. Tôi đẩy ghế đứng dậy nhìn xuống cái sọ nhỏ thó màu nâu của ông ta, chờ ông ta xê dịch. Nhưng ông ta vẫn ngồi yên một chỗ. Không ai bên bàn buồn ngước mắt lên, họ đều đang mải mê trò chuyện. Tôi đi qua sân, khép cánh cửa kính lại sau lưng rồi đứng yên một lúc, tay đặt trên mặt kính. Không ai chú ý đến sự vắng mặt của tôi. Tôi có thể nhìn thấy gáy của Jason bên một chiếc bàn gần bể bơi, giữa hai cô tiếp viên và gần tôi hơn so với anh ta chính là Fuyuki, vẫn ở nguyên chỗ cũ, vai rung lên mỗi khi cười. Cô tiếp viên đốt bao diêm rồi giơ nó lên cao như một ngọn đèn, vẫy vẫy xung quanh bàn để đáp lại tràng vỗ tay từ các vị khách khác.

Tôi rời khỏi cửa. Tôi đang đứng trong một hành lang lát gỗ giống như cái hành lang tôi đi qua khi nãy với một loạt các tủ kính có gắn đèn. Tôi nhìn thấy một bộ trang phục của diễn viên kịch Noh, một bộ áo giáp samurai lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo. Dọc hành lang có rất nhiều cánh cửa không biết dẫn đi đâu. Tôi hít một hơi thật sâu rồi rảo bước.

Những tấm thảm lót sàn khiến tiếng bước chân của tôi trở nên êm ru, tiếng ù ù của máy điều hòa nhiệt độ làm tôi nghĩ đến không khí bức bối, gò bó bên trong máy bay. Tôi khịt khịt mũi, không hiểu là mình đang định đánh hơi cái gì. Đừng ăn thịt… Phải có cầu thang ở đâu đó phía bên này. Tôi đi qua rất nhiều cánh cửa mà không nhìn thấy cái cầu thang nào. Tới cuối hành lang tôi rẽ phải và đâm sang một hành lang khác, mạch đập liên hồi. Phía đằng trước, bên tay phải có một chiếc cầu thang, đầu cầu thang là một cánh cửa kính hai lớp đang để mở.

Khi chỉ còn cách cầu thang có vài bước thì tôi nhìn thấy trên chân tường ở khúc ngoặt phía đằng trước, một bóng người đang hiện lên to dần.

Máu tôi như đông lại. Mụ Y Tá. Chỉ có thể là mụ ta, đang tiến lại gần tới chỗ rẽ bên hành lang trước mặt. Mụ ta có vẻ vội vã vì chiếc bóng lớn lên rất nhanh, càng lúc càng in hình cao hơn trên bức tường, cho tới khi gần chạm đến trần nhà. Tôi vẫn đứng chôn chân tại đó, tim đập thình thịch. Mụ ta có thể xuất hiện ở đằng trước bất cứ lúc nào và nhìn thấy tôi. Tôi có thể nghe thấy cả tiếng giày của mụ kêu cót két. Tôi quờ lấy cánh cửa gần nhất. Nó không khóa. Bên trong đèn tự động bật lên, và ngay khi cái bóng đổ xuống sàn rồi xuất hiện trên bức tường ngay trước mặt tôi, tôi chỉ kịp lẻn vào trong, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Đó là một phòng tắm không có cửa sổ lát đá hoa cương màu đỏ tươi như máu với những hoa văn trông giống như các đường gân trên miếng thịt bò. Giữa phòng là một bồn tắm nước nóng gắn gương ở xung quanh và trong hốc tường là một chồng khăn tắm trắng mới tinh. Tôi đứng một lúc, người run bần bật, tai dán vào cửa nghe ngóng. Nếu mụ ta nhìn thấy tôi thì tôi sẽ nói như với Fuyuki là tôi đi tìm nhà vệ sinh. Tôi không dám thở mạnh, cố dỏng tai lên xem có nghe thấy tiếng động nào từ bên ngoài. Vài phút trôi qua nhưng tôi vẫn không nghe thấy gì. Có lẽ mụ ta đã rẽ vào phòng khác. Tôi cài chốt cửa và ngồi xuống nắp bồn cầu vì hai chân không còn đứng vững nữa. Không thể tin được, chuyện này đúng là không thể tin được! Làm sao mà Sử Trùng Minh lại mong đợi tôi làm chuyện này cơ chứ? Ông ta nghĩ tôi là ai chứ?

Một vài phút sau khi thấy không có chuyện gì xảy ra và không nghe thấy động tĩnh gì thì tôi lôi ra một điếu thuốc và châm lửa hút. Tôi lặng lẽ hút thuốc, cắn móng tay và nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Tôi kiểm tra đồng hồ, băn khoăn không biết mình đã ở đây bao lâu, liệu mụ ta có còn lảng vảng ở ngoài đó hay không. Người tôi dần dần bớt run. Tôi hút hết điếu thuốc rồi vứt nó vào bồn cầu và châm một điếu khác, chậm rãi hút tiếp. Rồi tôi đứng dậy và lấy tay sờ soạng xung quanh tấm gương trong nhà tắm xem có gắn camera theo dõi hay không. Tôi mở các ngăn kéo, chạm tay vào đống xà phòng và các túi vệ sinh cá nhân miễn phí có logo của Hàng không Nhật và Singapore Airlines. Dường như hàng thế kỷ đã trôi qua khi tôi quyết định giật nước bồn cầu, mở chốt cửa và thò đầu ra ngoài. Hành lang vắng tanh. Mụ Y Tá đã biến mất và cánh cửa hai lớp ở đầu cầu thang đã đóng lại. Khi tôi lại gần thử xoay nắm đấm cửa thì phát hiện ra là nó đã bị khóa.

Bên ngoài, bầu trời vẫn trong vắt, ngoại trừ một đám mây có những đường viền màu hồng do ánh sáng hắt lên từ thành phố, trôi lơ lửng qua các vì sao như hơi thở của gã khổng lồ vào một ngày đông lạnh giá. Khi tôi quay trở lại thì các vị khách đã rời bàn ăn, chuyển vào ngồi trên những chiếc ghế đệm kẻ sọc để chơi mạt chược quanh những chiếc bàn gấp. Những người phục vụ đã dọn bát đĩa. Không ai chú ý khi tôi quay trở lại ngồi vào chỗ của mình bên cạnh bể bơi với vẻ lo âu.

Fuyuki đã di chuyển sang góc sân đằng xa cùng mụ Y Tá, mụ ta đang lúi húi đắp một chiếc khăn bằng lông thú lên chân ông ta. Mụ ta mặc một chiếc váy ngắn bó sát, chiếc áo vét khít cổ và đi giày cao gót như thường lệ. Tóc mụ vén ra sau tai để lộ hai bên má rỗ hoa trắng bệch. Mụ tô son màu đỏ sậm khiến cái miệng mím chặt như biến thành màu xanh đen. Những người ngồi xung quanh quay lưng về phía mụ, bận rộn trò chuyện, vờ như không biết đến sự có mặt của mụ.

Mụ ta không nhìn tôi. Có lẽ mụ ta cũng định khóa cửa cầu thang lại từ trước. Không có lý do gì để cho rằng mụ ta nhìn thấy tôi ở đó. Fuyuki túm lấy tay áo mụ thì thầm gì đó. Mụ ta cúi đầu xuống gần miệng ông ta và tôi nín thở, nhìn chằm chằm vào những móng tay hình ô van sơn đỏ một cách cầu kỳ của mụ. Móng tay út của mụ dài và cong như kiểu những thương gia Trung Quốc ngày xưa vẫn để nhằm chứng tỏ họ không phải là người lao động chân tay. Tôi tự hỏi không biết có phải Fuyuki đang nói với mụ về việc tôi cứ nằng nặc đòi được xem căn hộ hay không, nhưng một lúc sau, mụ đứng dậy, không nhìn về phía tôi mà lặng lẽ đi qua bể bơi về phía chiếc cửa đối diện.

Tôi căng thẳng cúi người ra phía trước, tay bấu chặt thành ghế, tập trung dõi theo từng bước chân của mụ đi dọc theo các hành lang, và có thể là theo cả các bậc thang. Tôi biết mụ ta đang định làm gì. Bản năng của tôi đã mách bảo tôi điều đó. Tiếng ồn ào của bữa tiệc như đang chìm đi và tất cả những âm thanh mà tôi nghe thấy chỉ còn là tiếng thở của đêm, là tiếng lọc nước trong bể bơi. Tai tôi căng ra như trái tim tôi vậy, cho đến khi những tiếng động nhỏ nhất được khuếch đại lên gấp nghìn lần và tôi dường như nghe thấy cả căn hộ đang chuyển động và thì thào xung quanh tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng người rửa bát đĩa trong bếp. Tôi dám chắc mình có thể nghe thấy tiếng bước chân của mụ Y Tá đi xuống cầu thang. Tôi có thể nghe thấy tiếng lách cách của then cài, tiếng cọt kẹt của những cánh cửa sắt được mở ra. Mụ ta đang đi lấy thuốc cho Fuyuki.

Rồi có gì đó xảy ra. Trong bể bơi, dưới độ sâu hơn hai mét, tôi nhìn thấy hai khung cửa sổ có mành che làm bằng các thanh gỗ mỏng. Tôi không chú ý đến chúng từ trước vì chúng khuất trong bóng tối. Nhưng đèn trong phòng vừa được bật sáng, hắt lên mặt nước những tia sáng màu vàng thẳng đứng. Tôi vội vàng thò tay vào túi lấy ra một điếu thuốc rồi đứng dậy đi qua đám đông làm như vô tình đến bên thành bể bơi. Tôi đứng lại, một tay chống eo, một tay cầm thuốc, thỉnh thoảng lại rít vài hơi để tự trấn an. Rồi khi biết chắc không có ai quan sát mình, tôi ngó xuống mặt nước. Một vị khách bên cạnh đang hát rống lên một ca khúc enka và một nữ tiếp viên cười khúc khích phụ họa nhưng tôi chẳng còn đầu óc nào mà chú ý tới họ. Tôi tập trung cao độ cho tới khi không còn tồn tại thứ gì khác ngoài tôi và những sọc ánh sáng trên mặt nước.

Không hiểu tại sao nhưng tôi dám chắc đó chính là cửa sổ căn phòng mà Fuyuki cất giấu bí dược của mình. Những thanh gỗ mỏng trên tấm mành cửa mở hé để lộ một phần sàn nhà và tôi có thể nhìn thấy bóng mụ Y Tá đang di chuyển trên đó. Có đôi lúc, mụ tiến lại gần cửa sổ đến mức tôi có thể nhìn thấy đôi chân đi giày cao gót của mụ. Đầu tôi căng ra. Có cái gì đó ở trong phòng cùng với mụ Y Tá. Cái gì đó làm bằng thủy tinh, hình vuông, giống như một cái hộp hay một…

“Cô đang làm gì đấy?”

Tôi giật mình. Jason đang đứng cạnh tôi, tay cầm ly rượu, mắt nhìn xuống bể bơi. Ngay lập tức, mọi tiếng động lại vang lên và các màu sắc cũng quay trở lại. Vị khách lúc nãy đang ngâm nga những câu cuối của bài hát còn cô tiếp viên thì mở một chai brandy và phân phát ly cho mọi người.

“Cô đang nhìn cái gì đấy?”

“Không có gì.” Tôi nhìn xuống bể bơi. Đèn đã tắt. Mặt nước lại tối đen. “Ý tôi là, tôi đang nhìn xuống nước, nó thật… thật là trong.”

“Cẩn thận đấy,” Jason thì thào. “Phải cẩn thận chứ!”

“Vâng.” Tôi nói và lùi lại. “Tất nhiên rồi.”

“Cô tới đây vì một cái gì đó, đúng không?”

Mắt chúng tôi gặp nhau. “Cái gì cơ?”

“Cô đang tìm cái gì đó.”

“Không, ý tôi là, không, dĩ nhiên là tôi… Anh nói gì buồn cười thế!”

“Cô quên là tôi có thể biết lúc nào thì cô nói dối à.” Anh ta cười một tiếng khô khốc rồi nhìn xuống tóc và cổ tôi như thể chúng vừa hỏi anh ta một câu hỏi khó. Anh ta khẽ chạm vào vai tôi, cả người tôi như có luồng điện chạy qua. “Tôi sẽ xâm nhập vào mọi ngõ ngách trong lòng em,” anh ta thì thầm. “Mọi nơi, mọi chỗ. Nhưng đừng sợ, tôi sẽ làm điều đó một cách từ tốn.”

Fuyuki và đoàn tùy tùng của ông ta đi trước, để lại một dãy xe màu đen, có dòng chữ Lincoln Continental đằng sau cốp xe, để chở khách. Tôi là một trong những người cuối cùng rời khỏi câu lạc bộ và khi tôi đi thang máy xuống được dưới tầng trệt dẫn ra phố thì Jason và tất cả các nữ tiếp viên khác đã rời khỏi đó, chỉ còn sót lại duy nhất một chiếc xe hơi. Tôi trèo vội lên băng sau của chiếc xe cùng với ba nữ tiếp viên người Nhật khác mà tôi không biết tên. Trên đường đi, các cô tiếp viên chuyện trò về khách hàng còn tôi thì im lặng hút thuốc và nhìn ra ngoài cửa xe vào dãy hào bao quanh khu Cung điện Hoàng gia. Khi chiếc ôtô rẽ vào đường Nishishinbashi, chúng tôi lướt qua khu vườn nơi tôi gặp Jason lần đầu tiên. Thoạt đầu tôi không nhận ra nó, chỉ đến lúc sắp vượt qua tôi mới nhận ra những dãy ánh sáng kỳ lạ lấp lánh dưới ánh trăng chính là những đứa trẻ bằng đá câm lặng xếp hàng dưới những tán cây. Tôi quay lại nhìn chúng qua lớp kính phía đằng sau xe.

“Chỗ đó tên là gì? Cái đền thờ ấy?” Tôi hỏi người lái xe bằng tiếng Nhật.

“Đó là đền Zojoji.”

“Zojoji? Thế lũ trẻ ở đó có ý nghĩa gì?”

Người lái xe nhìn tôi chăm chú qua gương chiếu hậu như thể tôi làm anh ta ngạc nhiên. “Đó là các Jizo. Thiên thần của các hài nhi đã chết. Những đứa trẻ chết non.” Khi thấy tôi không nói gì anh ta hỏi lại: “Cô có hiểu tiếng Nhật của tôi không?”

Tôi ngoái lại chăm chú nhìn những dòng ánh sáng ma quái dưới hàng cây, và chợt rùng mình. Có thể bạn không bao giờ biết chắc những gì xảy ra trong tiềm thức của bạn. Có lẽ tôi vẫn luôn biết về những bức tượng đá. Có lẽ vì thế mà tôi đã chọn công viên đó để ngủ qua đêm.

“Có,” tôi trả lời người tài xế, giọng xa xăm, miệng khô khốc. “Có, tôi có hiểu.”

Fuyuki sống ở gần Tháp Tokyo trong một tòa nhà bề thế có khu vườn ẩn sau những cánh cổng an ninh. Khi chiếc ôtô của tôi tiến vào cổng, gió thổi qua tán cọ xào xạc. Người gác cổng rời khỏi chiếc bàn lễ tân mờ tối để mở cánh cửa ra vào bằng kính và đưa chúng tôi băng qua một tiền sảnh tĩnh lặng lát đá hoa cương tới một thang máy cá nhân mà ông ta mở bằng một chiếc chìa khóa riêng. Chúng tôi bước vào thang máy, các cô gái Nhật lấy tay che mặt rồi vừa nói chuyện thì thầm vừa cười khúc khích.

Khi cửa thang máy mở ra ở tầng trên cùng, người đàn ông tóc đuôi ngựa đã chờ chúng tôi ở bên ngoài. Ông ta chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng thèm nhìn khi chúng tôi bước ra đứng chật cả hành lang nhỏ bé, mà chỉ lặng lẽ dẫn chúng tôi đi dọc theo một hành lang dài. Các căn hộ ở đây được sắp đặt theo các cạnh của hình vuông. Một hành lang lát gỗ hồ đào nối tất cả các phòng lại với nhau và dường như trải dài bất tận, ngọn đèn trần kín đáo soi thành những vòng sáng nhỏ trước mặt chúng tôi giống như một đường băng mời gọi chúng tôi tiến vào cõi xa xăm. Tôi bước đi một cách thận trọng, thăm dò xung quanh và tự hỏi liệu mụ Y Tá có sống ở đây không, liệu mụ có một hang ổ nào đó nằm ngay sau những cánh cửa này hay không.

Chúng tôi vừa đi qua một lá quốc kì Nhật Bản đã ố rách, lồng trong một chiếc khung đèn treo tường, một hộp đựng tro lễ làm từ gỗ cây đậu tía sơn trắng đặt trong một tủ kính. Tôi để ý thấy nó không khóa. Tôi cố tình đi sau cùng. Chúng tôi đi qua một bộ quân phục dã chiến được đặt trong khung kính, trông sống động đến mức như thể có da có thịt. Khi đi qua cái lồng kính, tôi hơi cúi người, mắt vẫn nhìn theo những người đi trước, thò tay vào bên trong, chạm vào mép bộ quân phục.

“Cô làm gì thế?” Một nữ tiếp viên hỏi khi tôi bắt kịp họ.

“Không có gì,” tôi thì thào, tim đập thình thịch. Không gắn chuông báo động. Tôi đã không dám hy vọng rằng ở đó sẽ không gắn chuông báo động.

Chúng tôi đi qua một dãy cầu thang dẫn ra những khu tối om. Tôi do dự, chỉ muốn tách ra khỏi nhóm và bước xuống những cầu thang đó. Các căn hộ nằm trên tầng hai của tòa nhà. Những phòng ở phía dưới này được dùng để làm gì? Tôi tự hỏi, đột nhiên liên tưởng đến hình ảnh những chuồng thú. Cái cô đang tìm kiếm không phải là một loại cây

Ngay sau đó, nhóm người đi trước dừng lại ở phòng gửi đồ để cất mũ và áo khoác. Tôi đành phải rảo bước nhanh hơn để bắt kịp họ, và cũng dừng lại một lúc để cởi áo khoác. Rồi chúng tôi nghe thấy tiếng nhạc, tiếng đá chạm vào thành cốc trước khi bước vào một căn phòng trần thấp, mờ mịt khói thuốc với một loạt các tủ tường và hốc tường được chiếu sáng một cách cầu kỳ. Tôi dừng lại một chút để mắt quen dần với ánh sáng. Các nữ tiếp viên đến trước đã ngồi vào chỗ, trên những chiếc ghế bọc da kiểu Chesterfield màu nâu đỏ, thì thào tán gẫu và uống rượu. Jason đang thoải mái ngồi gác chân trong một chiếc ghế bành, tay cầm một điếu thuốc như thể anh ta đang thư giãn ở nhà sau một ngày làm việc vất vả. Fuyuki thì ngồi ở phía cuối phòng trong một chiếc xe lăn. Ông ta mặc một chiếc áo yakuta rộng, chân để trần và di chuyển chiếc xe lăn tới lui xung quanh phòng với Bison bước theo sau. Cả hai đang nhìn ngắm những bức tranh khắc gỗ khiêu dâm treo trên tường, những cô gái điếm mình hạc xương mai với cặp đùi thanh mảnh trắng nõn, những chiếc áo kimono hở hang vén lên để lộ vùng trái cấm.

Tôi không thể cưỡng lại. Tôi ngay lập tức bị những bức hình đó làm cho mê mệt. Tôi cảm thấy Jason đang đứng cách đó vài bước, nhìn tôi với vẻ thích thú nhưng tôi không thể nào rời mắt khỏi chúng. Có một bức mà người phụ nữ đang đạt khoái cảm tới mức dường như có gì đó đang rỏ xuống giữa hai đùi của cô ta. Cuối cùng, không chịu được nữa, tôi quay mặt đi. Jason nhướng mày và mỉm cười, một nụ cười khoan thai và chậm rãi nở trên khóe miệng ngay ở cái góc răng anh ta bị mẻ, giống y như cái nụ cười trong hành lang ở Takadanobaba. Máu tôi bắt đầu dồn lên mặt. Tôi đặt tay lên má và quay đi chỗ khác.

“Thế còn bức này, cô gái trong chiếc áo kimono đỏ?” Bison nói bằng tiếng Nhật và ve vẩy điếu xì gà của ông ta trước một bức tranh trên tường.

“Của Shuncho,” Fuyuki thì thào bằng cái giọng khàn khàn của ông ta. Ông ta chống gậy lên sàn và tì cằm lên đó, nhìn bức tranh vẻ trầm ngâm. “Thế kỷ XVIII. Bảo hiểm bốn triệu yên. Đẹp, đúng không? Một chimpira bên nhà Saitama đã giải phóng nó khỏi một ngôi nhà ở Waikiki và trao cho tôi.”

Người đàn ông tóc đuôi ngựa khẽ hắng giọng một cách kín đáo và Bison quay lại. Fuyuki cũng xoay chiếc xe lăn lại và nhìn chúng tôi.

“Đi theo tôi, lối này,” ông ta thì thầm với đám con gái đang túm tụm.

Chúng tôi đi qua một chiếc cửa có mái vòm vào một căn phòng nơi một nhóm đàn ông mặc áo sơ mi Aloha Hawaii đang ngồi uống rượu Scotch bằng những chiếc ly pha lê, trên đầu họ lơ lửng hai thanh kiếm samurai được ròng xuống từ trần nhà bằng những sợi dây vô hình. Họ đứng lên cúi đầu chào khi Fuyuki đi qua chỗ họ trên chiếc xe lăn. Sau lưng họ là một cửa kính trượt đang mở, thông ra khoảng sân trung tâm được lát toàn bộ nền bằng đá hoa cương đen bóng như tấm gương phản chiếu cả bầu trời đêm lấp lánh. Ở giữa sân, đen trũi như chiếc máy bay phản lực, trông như một hố trũng trên chính nền đá hoa cương đó, là một bể bơi có thắp đèn cao áp, làn hơi nước thoang thoảng mùi clo lơ lửng trên bề mặt. Những chiếc lò sưởi chạy ga cao như cột đèn đặt xung quanh bể bơi và sáu bàn ăn lớn được xếp ngay cạnh đó, mỗi bàn đều có những tấm lót bằng sứ tráng men màu đen, trên bày đũa bạc, ly thủy tinh và khăn ăn.

Nhiều chỗ đã có người ngồi. Những gã đàn ông lực lưỡng, tóc húi cua ngồi hút xì gà và trò chuyện với các cô gái trẻ trong những chiếc đầm hở lưng. Có rất nhiều phụ nữ. Fuyuki hẳn quen biết rất nhiều hộp đêm.

“Ông Fuyuki,” tôi nói và đi lên bên cạnh ông ta khi chúng tôi đi ngang qua các bàn. Ông ta dừng xe lại và quay sang nhìn tôi vẻ ngạc nhiên. Chưa có cô gái nào dám bắt chuyện với ông ta. Chân tôi run lên và một bên mặt đỏ ửng do hơi nóng phát ra từ một chiếc lò sưởi. “Tôi… Tôi muốn được ngồi cạnh ông.”

Ông ta nheo mắt nhìn tôi. Có lẽ ông ta ngạc nhiên bởi sự đường đột của tôi. Tôi bước tới gần hơn, ngay trước mặt ông ta, đủ để cho ông ta nhìn thấy ngực và hông của tôi căng lên sau lớp váy. Trong một phút bốc đồng, con ma cà rồng trong tôi bắt đầu ngọ nguậy, tôi cầm tay ông ta đặt lên hông mình. “Tôi muốn được ngồi cạnh ông.”

Fuyuki nhìn xuống đôi tay và ép chúng vào các nếp váy. Có lẽ ông ta cảm nhận được chiếc quần nịt kiểu Pháp của tôi sau lớp vải, sự sống động của lớp lụa và sức đàn hồi của lớp nylon dưới ngón tay ông ta. Hay có lẽ ông ta chỉ đơn giản nghĩ rằng tôi là một đứa vụng về và mất trí nên sau khi suy nghĩ một lúc, ông ta quay sang nhìn tôi cười và cất giọng khàn khàn: “Thế thì đi, ngồi cạnh tôi, nếu cô muốn.”

Ông ta quay chiếc xe đẩy vào chỗ, dưới chiếc bàn, còn tôi lập cập ngồi xuống rồi dịch ghế của mình lại gần ông ta. Bison đã ngồi cách đó vài ghế, đang mở một chiếc khăn ăn ra và nhồi nó vào cổ. Một người phục vụ bàn mặc áo phông và quần jean màu đen đang đi quanh bàn với những ly vodka cocktail lạnh, hơi nước từ những chiếc ly màu trắng bốc lên mờ mịt như đá khô. Tôi vừa nhấm nháp rượu vừa lén lút nhìn xung quanh sân. Ở một nơi nào đó, tôi nghĩ, nhìn vào những ô cửa sổ chỗ sáng chỗ tối trong ngôi nhà, ở một nơi nào đó trong ngôi nhà này có thứ khiến Sử Trùng Minh thao thức. Không phải là một loại cây. Nếu không phải là cây cỏ thì là gì chứ? Tôi nhìn thấy một chiếc đèn màu đỏ gắn trên tường và tự hỏi không hiểu đó có phải là hệ thống báo động hay không.

Thức ăn đã được mang đến bên bàn: những miếng cá thu được xếp như quân cờ domino trên lớp rau câu; những bát đậu hũ rắc tảo biển; củ cải thái chỉ tươi giòn. Bison ngồi bất động, nhìn chằm chằm vào đĩa thịt gà xiên nướng yakitori như thể nó có vấn đề nghiêm trọng, mặt ông ta tái nhợt và ướt đẫm mồ hôi như người bị ốm. Tôi lặng lẽ quan sát ông ta, nhớ tới lần đầu tiên ông ta tới câu lạc bộ, sự thay đổi kỳ lạ của ông ta kể từ sau câu chuyện về thứ cặn thuốc trong chiếc ly của Fuyuki. Giống như Strawberry, tôi nghĩ. Ông ta không muốn ăn thịt. Ông ta cũng đã nghe cùng những câu chuyện mà bà ta…

Tôi liếm đôi môi khô khốc của mình và cúi sang phía Fuyuki. “Trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi. Ông có nhớ không ạ?” Tôi lẩm bẩm bằng tiếng Nhật.

“Đã gặp rồi à?” Ông ta không nhìn tôi.

“Rồi ạ. Hồi mùa hè. Tôi luôn mong được gặp lại ông.”

Ông ta ngừng lại một lúc rồi nói: “Thế à, thế à?” Khi ông ta nói, đôi mắt và cái mũi nhỏ kỳ quái của ông ta không hề chuyển động, nhưng lớp da ở môi trên khẽ vén lên để lộ những chiếc răng nanh trông rất kỳ dị ở hai bên hàm trên, y như răng mèo. Tôi nhìn chằm chằm những chiếc răng đó. “Tôi rất muốn được tham quan nhà ông,” tôi nói nhỏ.

“Cô có thể nhìn nó từ đây.” Ông ta sờ tay vào túi và lôi ra một điếu xì gà, tháo giấy bọc rồi dùng một dụng cụ nhỏ bằng bạc để trong túi áo ngực khều khều, kiểm tra điếu thuốc, quay ngang quay dọc và gắp những vẩy thuốc lá ra ngoài.

“Tôi muốn xem xung quanh… Tôi muốn…” Tôi do dự rồi làm điệu bộ chỉ về phía căn phòng treo tranh khắc gỗ và nói nhỏ, “muốn xem các bức tranh khắc gỗ. Tôi có đọc về trường phái nghệ thuật shunga. Những bức tranh trong bộ sưu tập của ông rất hiếm.”

Ông ta châm điếu xì gà rồi nói bằng một thứ tiếng Anh chật vật: “Tôi là người mang chúng trở lại Nhật Bản. Về quê hương. Sở thích của tôi là Eigo deha nanto iu no desuka? Kaimodosu kotowa – Nihon no bitjutsuhinwo Kaimodosu no desuyo.”

“Hồi hương,” tôi nói. “Mang nghệ thuật Nhật Bản về lại quê hương.”

“Đúng thế, đưa nghệ thuật Nhật Bản hồi hương.”

“Ông có muốn giới thiệu chúng cho tôi không?”

“Không.” Ông ta từ từ nhắm mắt lại như một con bò sát già nhàn nhã, hai tay uể oải giơ lên ngang mắt như muốn ra hiệu cuộc chuyện trò đến đây là kết thúc. “Cảm ơn cô nhưng không phải vào lúc này.”

“Ông chắc chứ?”

Ông ta hé một mắt nhìn tôi vẻ nghi ngờ. Tôi định mở miệng ra nói nhưng có cái gì đó trong cái nhìn của ông ta khiến tôi nghĩ lại. Tôi thả tay vào trong lòng. Phải để cho ông ta không bao giờ đoán ra, Sử Trùng Minh bảo tôi thế. Không bao giờ nghi ngờ gì.

Tôi vân vê chiếc khăn ăn, hắng giọng nói. “Đúng vậy. Tất nhiên rồi. Giờ đúng là không phải lúc. Không đúng lúc chút nào.” Tôi châm một điếu thuốc đưa lên miệng hút, xoay xoay chiếc bật lửa trong tay như thể đó là một trò tiêu khiển thú vị. Fuyuki nhìn tôi thêm vài giây rồi nhắm mắt lại vẻ hài lòng.

Sau đó, tôi không nói gì nhiều với ông ta. Ông ta ngủ gà gật trong vài phút và khi tỉnh dậy thì cô gái ngồi phía bên phải thay tôi tiếp chuyện với ông ta, kể cho ông ta nghe câu chuyện về một cô gái người Mỹ chạy bộ mà không mặc áo lót khiến ông ta cười và lắc đầu quầy quậy. Tôi ngồi im hút hết điếu này đến điếu khác và suy nghĩ. Cái gì tiếp theo đây? Cái gì tiếp theo đây? Cái gì tiếp theo đây. Tôi có cảm giác là tôi đang đến gần, đang tiến gần tới một cái gì đó. Tôi nốc cạn hai ly champagne, dụi thuốc vào gạt tàn, hít thở sâu rồi quay sang ông ta. “Fuyuki san,” tôi lầm bầm. “Tôi muốn vào nhà vệ sinh.”

Hi hi,” ông ta trả lời vẻ sao nhãng. Cô tiếp viên ngồi cạnh ông ta đang biểu diễn một trò chơi với bao diêm. Ông ta lơ đãng vẫy tay về phía chiếc cửa kính hai lớp. “Qua bên kia.”

Tôi nhìn ông ta chằm chằm. Tôi đã chờ đợi nhiều hơn. Một sự phản đối nào đó chẳng hạn. Tôi đẩy ghế đứng dậy nhìn xuống cái sọ nhỏ thó màu nâu của ông ta, chờ ông ta xê dịch. Nhưng ông ta vẫn ngồi yên một chỗ. Không ai bên bàn buồn ngước mắt lên, họ đều đang mải mê trò chuyện. Tôi đi qua sân, khép cánh cửa kính lại sau lưng rồi đứng yên một lúc, tay đặt trên mặt kính. Không ai chú ý đến sự vắng mặt của tôi. Tôi có thể nhìn thấy gáy của Jason bên một chiếc bàn gần bể bơi, giữa hai cô tiếp viên và gần tôi hơn so với anh ta chính là Fuyuki, vẫn ở nguyên chỗ cũ, vai rung lên mỗi khi cười. Cô tiếp viên đốt bao diêm rồi giơ nó lên cao như một ngọn đèn, vẫy vẫy xung quanh bàn để đáp lại tràng vỗ tay từ các vị khách khác.

Tôi rời khỏi cửa. Tôi đang đứng trong một hành lang lát gỗ giống như cái hành lang tôi đi qua khi nãy với một loạt các tủ kính có gắn đèn. Tôi nhìn thấy một bộ trang phục của diễn viên kịch Noh, một bộ áo giáp samurai lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo. Dọc hành lang có rất nhiều cánh cửa không biết dẫn đi đâu. Tôi hít một hơi thật sâu rồi rảo bước.

Những tấm thảm lót sàn khiến tiếng bước chân của tôi trở nên êm ru, tiếng ù ù của máy điều hòa nhiệt độ làm tôi nghĩ đến không khí bức bối, gò bó bên trong máy bay. Tôi khịt khịt mũi, không hiểu là mình đang định đánh hơi cái gì. Đừng ăn thịt… Phải có cầu thang ở đâu đó phía bên này. Tôi đi qua rất nhiều cánh cửa mà không nhìn thấy cái cầu thang nào. Tới cuối hành lang tôi rẽ phải và đâm sang một hành lang khác, mạch đập liên hồi. Phía đằng trước, bên tay phải có một chiếc cầu thang, đầu cầu thang là một cánh cửa kính hai lớp đang để mở.

Khi chỉ còn cách cầu thang có vài bước thì tôi nhìn thấy trên chân tường ở khúc ngoặt phía đằng trước, một bóng người đang hiện lên to dần.

Máu tôi như đông lại. Mụ Y Tá. Chỉ có thể là mụ ta, đang tiến lại gần tới chỗ rẽ bên hành lang trước mặt. Mụ ta có vẻ vội vã vì chiếc bóng lớn lên rất nhanh, càng lúc càng in hình cao hơn trên bức tường, cho tới khi gần chạm đến trần nhà. Tôi vẫn đứng chôn chân tại đó, tim đập thình thịch. Mụ ta có thể xuất hiện ở đằng trước bất cứ lúc nào và nhìn thấy tôi. Tôi có thể nghe thấy cả tiếng giày của mụ kêu cót két. Tôi quờ lấy cánh cửa gần nhất. Nó không khóa. Bên trong đèn tự động bật lên, và ngay khi cái bóng đổ xuống sàn rồi xuất hiện trên bức tường ngay trước mặt tôi, tôi chỉ kịp lẻn vào trong, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Đó là một phòng tắm không có cửa sổ lát đá hoa cương màu đỏ tươi như máu với những hoa văn trông giống như các đường gân trên miếng thịt bò. Giữa phòng là một bồn tắm nước nóng gắn gương ở xung quanh và trong hốc tường là một chồng khăn tắm trắng mới tinh. Tôi đứng một lúc, người run bần bật, tai dán vào cửa nghe ngóng. Nếu mụ ta nhìn thấy tôi thì tôi sẽ nói như với Fuyuki là tôi đi tìm nhà vệ sinh. Tôi không dám thở mạnh, cố dỏng tai lên xem có nghe thấy tiếng động nào từ bên ngoài. Vài phút trôi qua nhưng tôi vẫn không nghe thấy gì. Có lẽ mụ ta đã rẽ vào phòng khác. Tôi cài chốt cửa và ngồi xuống nắp bồn cầu vì hai chân không còn đứng vững nữa. Không thể tin được, chuyện này đúng là không thể tin được! Làm sao mà Sử Trùng Minh lại mong đợi tôi làm chuyện này cơ chứ? Ông ta nghĩ tôi là ai chứ?

Một vài phút sau khi thấy không có chuyện gì xảy ra và không nghe thấy động tĩnh gì thì tôi lôi ra một điếu thuốc và châm lửa hút. Tôi lặng lẽ hút thuốc, cắn móng tay và nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Tôi kiểm tra đồng hồ, băn khoăn không biết mình đã ở đây bao lâu, liệu mụ ta có còn lảng vảng ở ngoài đó hay không. Người tôi dần dần bớt run. Tôi hút hết điếu thuốc rồi vứt nó vào bồn cầu và châm một điếu khác, chậm rãi hút tiếp. Rồi tôi đứng dậy và lấy tay sờ soạng xung quanh tấm gương trong nhà tắm xem có gắn camera theo dõi hay không. Tôi mở các ngăn kéo, chạm tay vào đống xà phòng và các túi vệ sinh cá nhân miễn phí có logo của Hàng không Nhật và Singapore Airlines. Dường như hàng thế kỷ đã trôi qua khi tôi quyết định giật nước bồn cầu, mở chốt cửa và thò đầu ra ngoài. Hành lang vắng tanh. Mụ Y Tá đã biến mất và cánh cửa hai lớp ở đầu cầu thang đã đóng lại. Khi tôi lại gần thử xoay nắm đấm cửa thì phát hiện ra là nó đã bị khóa.

Bên ngoài, bầu trời vẫn trong vắt, ngoại trừ một đám mây có những đường viền màu hồng do ánh sáng hắt lên từ thành phố, trôi lơ lửng qua các vì sao như hơi thở của gã khổng lồ vào một ngày đông lạnh giá. Khi tôi quay trở lại thì các vị khách đã rời bàn ăn, chuyển vào ngồi trên những chiếc ghế đệm kẻ sọc để chơi mạt chược quanh những chiếc bàn gấp. Những người phục vụ đã dọn bát đĩa. Không ai chú ý khi tôi quay trở lại ngồi vào chỗ của mình bên cạnh bể bơi với vẻ lo âu.

Fuyuki đã di chuyển sang góc sân đằng xa cùng mụ Y Tá, mụ ta đang lúi húi đắp một chiếc khăn bằng lông thú lên chân ông ta. Mụ ta mặc một chiếc váy ngắn bó sát, chiếc áo vét khít cổ và đi giày cao gót như thường lệ. Tóc mụ vén ra sau tai để lộ hai bên má rỗ hoa trắng bệch. Mụ tô son màu đỏ sậm khiến cái miệng mím chặt như biến thành màu xanh đen. Những người ngồi xung quanh quay lưng về phía mụ, bận rộn trò chuyện, vờ như không biết đến sự có mặt của mụ.

Mụ ta không nhìn tôi. Có lẽ mụ ta cũng định khóa cửa cầu thang lại từ trước. Không có lý do gì để cho rằng mụ ta nhìn thấy tôi ở đó. Fuyuki túm lấy tay áo mụ thì thầm gì đó. Mụ ta cúi đầu xuống gần miệng ông ta và tôi nín thở, nhìn chằm chằm vào những móng tay hình ô van sơn đỏ một cách cầu kỳ của mụ. Móng tay út của mụ dài và cong như kiểu những thương gia Trung Quốc ngày xưa vẫn để nhằm chứng tỏ họ không phải là người lao động chân tay. Tôi tự hỏi không biết có phải Fuyuki đang nói với mụ về việc tôi cứ nằng nặc đòi được xem căn hộ hay không, nhưng một lúc sau, mụ đứng dậy, không nhìn về phía tôi mà lặng lẽ đi qua bể bơi về phía chiếc cửa đối diện.

Tôi căng thẳng cúi người ra phía trước, tay bấu chặt thành ghế, tập trung dõi theo từng bước chân của mụ đi dọc theo các hành lang, và có thể là theo cả các bậc thang. Tôi biết mụ ta đang định làm gì. Bản năng của tôi đã mách bảo tôi điều đó. Tiếng ồn ào của bữa tiệc như đang chìm đi và tất cả những âm thanh mà tôi nghe thấy chỉ còn là tiếng thở của đêm, là tiếng lọc nước trong bể bơi. Tai tôi căng ra như trái tim tôi vậy, cho đến khi những tiếng động nhỏ nhất được khuếch đại lên gấp nghìn lần và tôi dường như nghe thấy cả căn hộ đang chuyển động và thì thào xung quanh tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng người rửa bát đĩa trong bếp. Tôi dám chắc mình có thể nghe thấy tiếng bước chân của mụ Y Tá đi xuống cầu thang. Tôi có thể nghe thấy tiếng lách cách của then cài, tiếng cọt kẹt của những cánh cửa sắt được mở ra. Mụ ta đang đi lấy thuốc cho Fuyuki.

Rồi có gì đó xảy ra. Trong bể bơi, dưới độ sâu hơn hai mét, tôi nhìn thấy hai khung cửa sổ có mành che làm bằng các thanh gỗ mỏng. Tôi không chú ý đến chúng từ trước vì chúng khuất trong bóng tối. Nhưng đèn trong phòng vừa được bật sáng, hắt lên mặt nước những tia sáng màu vàng thẳng đứng. Tôi vội vàng thò tay vào túi lấy ra một điếu thuốc rồi đứng dậy đi qua đám đông làm như vô tình đến bên thành bể bơi. Tôi đứng lại, một tay chống eo, một tay cầm thuốc, thỉnh thoảng lại rít vài hơi để tự trấn an. Rồi khi biết chắc không có ai quan sát mình, tôi ngó xuống mặt nước. Một vị khách bên cạnh đang hát rống lên một ca khúc enka và một nữ tiếp viên cười khúc khích phụ họa nhưng tôi chẳng còn đầu óc nào mà chú ý tới họ. Tôi tập trung cao độ cho tới khi không còn tồn tại thứ gì khác ngoài tôi và những sọc ánh sáng trên mặt nước.

Không hiểu tại sao nhưng tôi dám chắc đó chính là cửa sổ căn phòng mà Fuyuki cất giấu bí dược của mình. Những thanh gỗ mỏng trên tấm mành cửa mở hé để lộ một phần sàn nhà và tôi có thể nhìn thấy bóng mụ Y Tá đang di chuyển trên đó. Có đôi lúc, mụ tiến lại gần cửa sổ đến mức tôi có thể nhìn thấy đôi chân đi giày cao gót của mụ. Đầu tôi căng ra. Có cái gì đó ở trong phòng cùng với mụ Y Tá. Cái gì đó làm bằng thủy tinh, hình vuông, giống như một cái hộp hay một…

“Cô đang làm gì đấy?”

Tôi giật mình. Jason đang đứng cạnh tôi, tay cầm ly rượu, mắt nhìn xuống bể bơi. Ngay lập tức, mọi tiếng động lại vang lên và các màu sắc cũng quay trở lại. Vị khách lúc nãy đang ngâm nga những câu cuối của bài hát còn cô tiếp viên thì mở một chai brandy và phân phát ly cho mọi người.

“Cô đang nhìn cái gì đấy?”

“Không có gì.” Tôi nhìn xuống bể bơi. Đèn đã tắt. Mặt nước lại tối đen. “Ý tôi là, tôi đang nhìn xuống nước, nó thật… thật là trong.”

“Cẩn thận đấy,” Jason thì thào. “Phải cẩn thận chứ!”

“Vâng.” Tôi nói và lùi lại. “Tất nhiên rồi.”

“Cô tới đây vì một cái gì đó, đúng không?”

Mắt chúng tôi gặp nhau. “Cái gì cơ?”

“Cô đang tìm cái gì đó.”

“Không, ý tôi là, không, dĩ nhiên là tôi… Anh nói gì buồn cười thế!”

“Cô quên là tôi có thể biết lúc nào thì cô nói dối à.” Anh ta cười một tiếng khô khốc rồi nhìn xuống tóc và cổ tôi như thể chúng vừa hỏi anh ta một câu hỏi khó. Anh ta khẽ chạm vào vai tôi, cả người tôi như có luồng điện chạy qua. “Tôi sẽ xâm nhập vào mọi ngõ ngách trong lòng em,” anh ta thì thầm. “Mọi nơi, mọi chỗ. Nhưng đừng sợ, tôi sẽ làm điều đó một cách từ tốn.”

Bình luận