Những lời oán trách của Sử Trùng Minh xem ra cũng chả giúp ích được gì vì Fuyuki không hề xuất hiện ở hộp đêm trong nhiều ngày. Và rồi trong nhiều tuần, tôi bất chợt nhận ra mình không còn nhảy dựng lên mỗi khi nghe thấy tiếng chuông thang máy. Có cái gì đó đã trượt dần ra khỏi tiềm thức của tôi. Và suốt một thời gian dài tôi không làm gì cả, chỉ quan sát mọi chuyện với vẻ lãnh đạm, châm một điếu thuốc và nhún vai, nghĩ đến Jason, đến những cơ bắp trên cánh tay anh và cách chúng rung lên thế nào khi cả người anh ở phía trên tôi.
Tôi cũng không tài nào tập trung vào công việc ở hộp đêm. Tôi thường xuyên bừng tỉnh khi nghe ai đó gọi tên mình và bắt gặp một khách hàng nào đó đang nhìn mình hết sức lạ lùng hoặc Mama Strawberry đang cau mày nhìn tôi, và tôi biết rằng câu chuyện đã tàn và trông tôi giống như một kẻ thất thần vì còn bận thả hồn ở tận đẩu đâu với Jason. Đôi khi anh cũng nhìn tôi trong lúc làm việc. Nếu tôi bắt gặp thì anh sẽ lia lưỡi giữa hai hàm răng để trêu tôi. Anh luôn thích thú khi nhìn thấy cả người tôi nổi da gà. Hai chị em người Nga vẫn không ngừng nhắc nhở tôi về những bức ảnh kỳ dị của anh, đặt ngón tay lên môi cảnh báo và thì thầm vào tai tôi tựa đề những bộ phim kinh dị về giải phẫu tử thi. “Cứ tưởng tượng xem, một người phụ nữ bị xe tải nghiến làm hai mảnh.” Nhưng tôi không còn nghe họ nữa. Giữa đêm, nếu như tôi có bất chợt tỉnh giấc và nghe thấy hơi thở của một người khác bên cạnh tôi, tiếng Jason lấy tay dụi mặt trong giấc ngủ hay tiếng anh trở mình và lẩm bẩm những lời vô nghĩa thì tôi chỉ cảm thấy một cảm giác hạnh phúc đến nghẹt thở. Tôi tự hỏi không biết có phải mình đang yêu hay không. Ý nghĩ đó làm tôi cảm thấy choáng váng và ngạt thở. Điều đó là có thể sao? Những người như tôi cũng có thể yêu hay sao? Tôi cũng không dám chắc nữa. Đôi khi tôi nằm chong chong hàng tiếng đồng hồ chỉ nghĩ tới chuyện đó, hít thở sâu và cố giữ bình tĩnh.
Tôi vẫn giấu Jason về những vết sẹo trên bụng mình. Tôi luôn tìm ra một lý do nào đó để lần lữa việc thú nhận với anh về chuyện đó. Tôi đã mua tới mười chiếc áo ngủ, xếp gọn gàng trong tủ và lúc nào cũng mặc một cái trên người, ngay cả khi đi ngủ, nằm cuộn tròn và quay lưng lại phía anh. Tôi không biết phải bắt đầu như thế nào. Phải nói thế nào mới đúng? Jason, ngày xưa, lâu lắm rồi có một số người nghĩ là em bị điên. Em đã phạm phải một sai lầm… Nếu anh trở nên sợ hãi thì sao? Anh ấy cứ luôn miệng nói là anh ấy sẽ không sợ nhưng làm sao bạn có thể giải thích cho anh ấy rằng, chỉ cần hiểu được chuyện đó hay thậm chí chỉ cần ảo tưởng về chuyện đó cũng đủ mang lại cho bạn cảm giác tuyệt vời nhất mà bạn có thể nghĩ tới, nó cũng tuyệt vời như cái ý nghĩa là quyển sách màu da cam là có thật, bạn đã không hề tưởng tượng ra nó, và rồi nếu như bạn nắm lấy cơ hội và kể chuyện đó cho một người, và rồi nếu như kết quả lại không diễn ra theo như ý bạn muốn… thì, nó sẽ giống như, giống như bạn đang chết dần chết mòn đi. Giống như rơi vào một cái hố đen hết lần này tới lần khác.
Tôi bắt đầu có những giấc mơ kỳ lạ về làn da của mình. Trong những giấc mơ đó, làn da của tôi như tuột ra và bay lên, giống như nó được bóc ra khỏi cơ thể tôi bằng cách giật các lớp khuy bấm nằm dọc theo đốt sống và dưới hai cánh tay. Rồi cả mảng da đó bay lên không trung như một bóng ma và chỉ chực biến mất. Thế nhưng hình như luôn có cái gì đó giữ nó lại. Có cái gì đó khiến tôi rùng mình nhìn xuống và phát hiện ra cái dù lóng lánh tuyệt đẹp làm bằng da ấy đang bị buộc chặt vào những vết sẹo nằm chéo trên bụng tôi, máu me đầm đìa. Rồi tôi bắt đầu khóc và điên cuồng cào cấu để dứt bỏ đám da đó khỏi người mình cho đến khi cả người tôi đẫm máu và tôi bắt đầu run lên…
“Grey?”
Một đêm, tôi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi vã ra như tắm, những hình ảnh trong cơn ác mộng vụt biến như bóng đêm. Mọi thứ xung quanh tôi tôi sẫm ngoại trừ ánh đèn từ bức quảng cáo Mickey Rourke, tôi đang nằm nghiêng, túm chặt lấy Jason, tim đập thình thịch. Hai chân tôi quắp chặt vào người anh, còn anh đang nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
“Gì vậy? Em đã làm gì vậy?”
“Đang cọ vào người anh.”
Tôi quờ quạng dưới lớp chăn. Chiếc áo ngủ của tôi nhàu nát và ướt đẫm mồ hôi. Tôi kéo nó xuống quá hông rồi lấy hai tay ôm mặt, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Này, đừng sợ.” Jason gạt mấy sợi tóc dính trên trán tôi rồi nhẹ nhàng nhấc tôi lên cao hơn một chút cho đến khi tôi có thể nhìn thấy mặt anh. “Nằm đây nào.” Anh hôn lên mặt tôi, rồi dịu dàng vuốt ve tôi. Chúng tôi cứ nằm như thế một lúc cho đến khi tim tôi không còn đập thình thịch nữa. “Em ổn chứ?” Anh ghé miệng vào tai tôi thì thầm.
Tôi gật đầu, đầu gối co lên gần chạm vào mắt. Trời tối và lạnh. Tôi có cảm giác như mình đang trôi nổi bồng bềnh. Jason lại hôn tôi. “Nghe này, cô bé lập dị,” anh dịu dàng nói, đặt tay lên gáy tôi, “anh có một ý kiến.”
“Một ý kiến?”
“Cực hay. Anh biết em cần gì. Anh sẽ kể cho em một chuyện làm em thích thú.”
“Thật không?”
Anh nắm lấy vai tôi và âu yếm xoay tôi nằm quay lưng lại phía anh. Tôi có thể cảm thấy hơi thở của anh phả trên gáy tôi. “Nghe này, em có muốn anh làm cho em hạnh phúc không?” Anh thì thầm.
“Có.”
“Được, nghe này, phải cực kỳ tập trung đấy.” Tôi nằm đó, ngây người nhìn tia sáng lọt dưới gầm cửa, nhìn đám bụi và tóc rối sót lại trên tấm thảm tatami và chú tâm lắng nghe giọng nói của Jason. “Nghe cho kỹ đây này.” Anh nhỏm dậy phía sau tôi, hai tay ôm lấy tôi, môi anh khẽ chạm vào gáy tôi. “Chuyện là thế này. Cách đây nhiều năm rồi, rất lâu trước khi anh tới đây, anh thường quan hệ với một cô gái Nam Mỹ. Cô ấy hơi điên, anh không thể nhớ nổi tên cô ấy, anh chỉ nhớ cái tư thế làm tình ưa thích của cô ấy.”
Anh đưa tay vuốt dọc đùi tôi, tách chúng ra và đặt lòng bàn tay vào phía trong háng trái của tôi rồi nhẹ nhàng nhấc đầu gối của tôi lên cho đến khi chúng chạm vào ngực tôi. Tôi cảm thấy cái đầu gối lạnh và cứng của mình lướt qua đầu vú khi anh chuyển động phía sau tôi.
“Cô ấy thích được anh đặt nằm nghiêng thế này,” anh thì thầm vào gáy tôi, “giống như bây giờ anh đang làm. Và nâng đầu gối của cô ấy lên để anh có thể đi vào trong cô ấy. Như thế này này.”
Tôi hít một hơi thật sâu và Jason mỉm cười sau gáy tôi.
“Em thấy chưa, em đã thấy là tại sao cô ấy lại thích anh làm thế rồi chứ?”
Mùa đông bắt đầu len lỏi vào mọi ngõ ngách trong ngôi nhà. Đám cây cối thưa thớt trong vườn gần như trơ trụi, chỉ còn lác đác vài chiếc lá mỏng tang như giấy treo lơ lửng trên cành, và cái lạnh xuyên qua vỉa hè thấm vào bên trong ngôi nhà. Ngoài đường, ở những nơi công cộng, người ta trồng những cây cải bắp trang trí màu đỏ và xanh như màu của Giáng sinh. Hệ thống sưởi trong nhà không hoạt động mà Jason thì quá bận rộn với tôi nên không có thời gian sửa chữa. Những chiếc quạt gió trong nhà thì hết kêu lạch cạch lại rì rầm, chỉ có tác dụng thổi đám bụi bay tung tóe chứ không giúp cho không khí nóng lên được chút nào.
Tôi không chắc đó là chuyện bình thường khi đêm nào các cô bạn gái cũ của Jason cũng lên giường với chúng tôi. Tôi không thích thế nhưng trong suốt một thời gian dài tôi chẳng nói gì. Nghe này, nghe này… anh thì thào trong bóng đêm. Anh sẽ kể cho em nghe một chuyện mà em sẽ rất khoái. Nhiều năm trước anh thường quan hệ với một cô gái người Hà Lan. Anh không thể nhớ tên của cô ấy nhưng anh nhớ cô ấy thích… Thế rồi anh bắt đầu điều chỉnh chân tay của tôi như một biên đạo múa đang thực hiện một vũ đạo riêng giữa hai cơ thể. Anh tỏ ra thích thú vì lúc nào tôi cũng sẵn sàng đáp ứng. Một lần anh nói với tôi, giọng đầy ngưỡng mộ: “Em thật dâm đãng. Em là người phụ nữ dâm đãng nhất mà anh biết.”
Một đêm, tôi buột miệng: “Anh này, chuyện này rất quan trọng. Anh cứ liên tục kể lể về những người phụ nữ đó. Em tin đó là sự thực vì bất cứ người phụ nữ nào gặp anh sẽ đều muốn làm chuyện đó.”
Anh nằm gối đầu lên đùi tôi, tay đặt nhẹ lên đùi tôi. “Anh biết.”
“Mama Strawberry. Tất cả các nữ tiếp viên khác.”
“Ừ.”
“Mụ Y Tá của Fuyuki. Mụ ta cũng muốn.”
“Mụ ta à? Đó là một người phụ nữ sao? Anh không thể không nghĩ tới chuyện đó.”
Anh lơ đãng ấn móng tay vào bắp chân tôi. Tôi nhận ra anh ấn quá mạnh. “Anh muốn khám phá chuyện này. Muốn xem khi khỏa thân trông mụ ta sẽ như thế nào. Đúng là anh thích làm thế thật, xem mụ ta khỏa thân và…”
“Jason.”
Anh quay đầu lại. “Ừm.”
Tôi chống cằm nhỏm dậy, nhìn anh chăm chăm. “Sao anh lại ngủ với em?”
“Gì cơ?”
“Sao anh lại ngủ với em? Có rất nhiều phụ nữ khác ở ngoài kia.”
Dường như anh định trả lời nhưng lại thôi. Tôi có thể cảm thấy các cơ bắp trong người anh co lại trong giây lát. Cuối cùng anh ngồi dậy, túm lấy gấu chiếc áo ngủ của tôi. “Hãy cởi cái này ra.”
“Không, không, không phải lúc này, em…”
“Ôi, vì Chúa.” Anh lăn sang bên cạnh rồi đứng bật dậy. “Chuyện này…” Anh rút một điếu thuốc từ chiếc quần jean vứt trên sàn nhà và châm lửa. Anh rít một hơi dài rồi quay sang nhìn tôi: “Hãy nhìn xem…” Anh nói, nhả một bụm khói rồi quay lại phía tôi. “Việc này đã trở thành một câu chuyện dài lê thê.”
“Một câu chuyện dài lê thê?” Tôi nhìn anh chằm chằm, miệng há hốc.
“Đúng, một câu chuyện kéo dài và bực mình.” Anh thở dài. “Anh đã rất kiên nhẫn nhưng em thì… Chuyện này cứ kéo dài mãi. Nó không còn thú vị nữa.”
Một cảm giác kỳ lạ bỗng xâm chiếm lòng tôi, một cảm giác khủng khiếp như thể tôi đang bị quay tròn trong một chiếc máy hút khổng lồ. Mọi chuyện đều sai bét. Những dải thiên hà trên bức tường sau lưng anh dường như đang chuyển động, bồng bềnh trôi ngang qua bầu trời phía trên Tokyo như một chiếc vòng ánh sáng. Khuôn mặt của Jason trông tới và mờ ảo. “Nhưng em…” Tôi ấn ngón tay lên cổ họng, cố giữ cho giọng của mình khỏi run. “Em đã muốn, em đã muốn cho anh xem. Thật lòng là em muốn. Chỉ là em…”
Tôi đứng dậy và lao tới chiếc bàn phấn để tìm thuốc lá, hất tung mọi thứ trên mặt bàn xuống đất. Tôi tìm thấy một bao thuốc, lập cập rút ra một điếu, châm lửa rồi đứng nhìn bức tường và rít liên tục, nước mắt giàn giụa. Chuyện này thật ngớ ngẩn. Phải hành động ngay. Giống như nhảy qua một mỏm đá. Giống như nhảy qua một mỏm đá. Đó là cách duy nhất để biết được mình sẽ có thể sống sót hay không.
Tôi dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn trên bàn trang điểm rồi quay sang đối mặt với anh, thở gấp. Cổ họng tôi như nghẹn lại còn tim tôi dường như chỉ chực nhảy vọt ra ngoài.
“Thôi được, thế là chuyện gì?” Anh nói.
Tôi kéo chiếc áo ngủ qua đầu, vứt nó xuống sàn rồi đứng trước mặt anh, hai tay ôm lấy bụng, mắt nhìn thẳng vào một điểm ngay trên đầu Jason. Tôi hít một hơi dài, tưởng tượng ra hình ảnh của mình lúc này trong mắt anh, gầy gò, nhợt nhạt và chằng chịt những mạch máu.
“Hãy hiểu cho em,” tôi thì thầm như đang đọc một câu thần chú. “Xin hãy hiểu cho em.”
Và tôi bỏ tay xuống.
Tôi không rõ là tôi hay Jason vừa thở gấp vì rõ ràng trong phòng vừa có một sự thụ khí. Tôi đứng đó, hai tay nắm lại hai bên sườn, mắt nhìn lên trần như thể đầu của tôi sắp nổ tung. Jason vẫn im lặng, và cuối cùng khi tôi có đủ can đảm cúi xuống nhìn anh, thì trông anh bình tĩnh, lặng lẽ, nét mặt không hề có bất cứ biểu hiện gì khi quan sát những vết sẹo trên bụng tôi.
“Lạy Chúa,” rất lâu sau anh thở hắt ra. “Chuyện gì đã xảy ra với em thế?” Anh bước lại gần, tò mò đưa tay sờ lên bụng tôi như thể những vết sẹo đang tỏa sáng. Đôi mắt anh tĩnh lặng và trong trẻo. Khi chỉ còn cách tôi một bước chân, anh dừng lại và áp tay vào những vết sẹo.
Tôi rùng mình và nhắm mắt lại.
“Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra ở đây vậy?”
“Một đứa bé.” Tôi trả lời giọng không được tự tin cho lắm. “Đó là chỗ của một đứa bé, con của em.”
Những lời oán trách của Sử Trùng Minh xem ra cũng chả giúp ích được gì vì Fuyuki không hề xuất hiện ở hộp đêm trong nhiều ngày. Và rồi trong nhiều tuần, tôi bất chợt nhận ra mình không còn nhảy dựng lên mỗi khi nghe thấy tiếng chuông thang máy. Có cái gì đó đã trượt dần ra khỏi tiềm thức của tôi. Và suốt một thời gian dài tôi không làm gì cả, chỉ quan sát mọi chuyện với vẻ lãnh đạm, châm một điếu thuốc và nhún vai, nghĩ đến Jason, đến những cơ bắp trên cánh tay anh và cách chúng rung lên thế nào khi cả người anh ở phía trên tôi.
Tôi cũng không tài nào tập trung vào công việc ở hộp đêm. Tôi thường xuyên bừng tỉnh khi nghe ai đó gọi tên mình và bắt gặp một khách hàng nào đó đang nhìn mình hết sức lạ lùng hoặc Mama Strawberry đang cau mày nhìn tôi, và tôi biết rằng câu chuyện đã tàn và trông tôi giống như một kẻ thất thần vì còn bận thả hồn ở tận đẩu đâu với Jason. Đôi khi anh cũng nhìn tôi trong lúc làm việc. Nếu tôi bắt gặp thì anh sẽ lia lưỡi giữa hai hàm răng để trêu tôi. Anh luôn thích thú khi nhìn thấy cả người tôi nổi da gà. Hai chị em người Nga vẫn không ngừng nhắc nhở tôi về những bức ảnh kỳ dị của anh, đặt ngón tay lên môi cảnh báo và thì thầm vào tai tôi tựa đề những bộ phim kinh dị về giải phẫu tử thi. “Cứ tưởng tượng xem, một người phụ nữ bị xe tải nghiến làm hai mảnh.” Nhưng tôi không còn nghe họ nữa. Giữa đêm, nếu như tôi có bất chợt tỉnh giấc và nghe thấy hơi thở của một người khác bên cạnh tôi, tiếng Jason lấy tay dụi mặt trong giấc ngủ hay tiếng anh trở mình và lẩm bẩm những lời vô nghĩa thì tôi chỉ cảm thấy một cảm giác hạnh phúc đến nghẹt thở. Tôi tự hỏi không biết có phải mình đang yêu hay không. Ý nghĩ đó làm tôi cảm thấy choáng váng và ngạt thở. Điều đó là có thể sao? Những người như tôi cũng có thể yêu hay sao? Tôi cũng không dám chắc nữa. Đôi khi tôi nằm chong chong hàng tiếng đồng hồ chỉ nghĩ tới chuyện đó, hít thở sâu và cố giữ bình tĩnh.
Tôi vẫn giấu Jason về những vết sẹo trên bụng mình. Tôi luôn tìm ra một lý do nào đó để lần lữa việc thú nhận với anh về chuyện đó. Tôi đã mua tới mười chiếc áo ngủ, xếp gọn gàng trong tủ và lúc nào cũng mặc một cái trên người, ngay cả khi đi ngủ, nằm cuộn tròn và quay lưng lại phía anh. Tôi không biết phải bắt đầu như thế nào. Phải nói thế nào mới đúng? Jason, ngày xưa, lâu lắm rồi có một số người nghĩ là em bị điên. Em đã phạm phải một sai lầm… Nếu anh trở nên sợ hãi thì sao? Anh ấy cứ luôn miệng nói là anh ấy sẽ không sợ nhưng làm sao bạn có thể giải thích cho anh ấy rằng, chỉ cần hiểu được chuyện đó hay thậm chí chỉ cần ảo tưởng về chuyện đó cũng đủ mang lại cho bạn cảm giác tuyệt vời nhất mà bạn có thể nghĩ tới, nó cũng tuyệt vời như cái ý nghĩa là quyển sách màu da cam là có thật, bạn đã không hề tưởng tượng ra nó, và rồi nếu như bạn nắm lấy cơ hội và kể chuyện đó cho một người, và rồi nếu như kết quả lại không diễn ra theo như ý bạn muốn… thì, nó sẽ giống như, giống như bạn đang chết dần chết mòn đi. Giống như rơi vào một cái hố đen hết lần này tới lần khác.
Tôi bắt đầu có những giấc mơ kỳ lạ về làn da của mình. Trong những giấc mơ đó, làn da của tôi như tuột ra và bay lên, giống như nó được bóc ra khỏi cơ thể tôi bằng cách giật các lớp khuy bấm nằm dọc theo đốt sống và dưới hai cánh tay. Rồi cả mảng da đó bay lên không trung như một bóng ma và chỉ chực biến mất. Thế nhưng hình như luôn có cái gì đó giữ nó lại. Có cái gì đó khiến tôi rùng mình nhìn xuống và phát hiện ra cái dù lóng lánh tuyệt đẹp làm bằng da ấy đang bị buộc chặt vào những vết sẹo nằm chéo trên bụng tôi, máu me đầm đìa. Rồi tôi bắt đầu khóc và điên cuồng cào cấu để dứt bỏ đám da đó khỏi người mình cho đến khi cả người tôi đẫm máu và tôi bắt đầu run lên…
“Grey?”
Một đêm, tôi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi vã ra như tắm, những hình ảnh trong cơn ác mộng vụt biến như bóng đêm. Mọi thứ xung quanh tôi tôi sẫm ngoại trừ ánh đèn từ bức quảng cáo Mickey Rourke, tôi đang nằm nghiêng, túm chặt lấy Jason, tim đập thình thịch. Hai chân tôi quắp chặt vào người anh, còn anh đang nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
“Gì vậy? Em đã làm gì vậy?”
“Đang cọ vào người anh.”
Tôi quờ quạng dưới lớp chăn. Chiếc áo ngủ của tôi nhàu nát và ướt đẫm mồ hôi. Tôi kéo nó xuống quá hông rồi lấy hai tay ôm mặt, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Này, đừng sợ.” Jason gạt mấy sợi tóc dính trên trán tôi rồi nhẹ nhàng nhấc tôi lên cao hơn một chút cho đến khi tôi có thể nhìn thấy mặt anh. “Nằm đây nào.” Anh hôn lên mặt tôi, rồi dịu dàng vuốt ve tôi. Chúng tôi cứ nằm như thế một lúc cho đến khi tim tôi không còn đập thình thịch nữa. “Em ổn chứ?” Anh ghé miệng vào tai tôi thì thầm.
Tôi gật đầu, đầu gối co lên gần chạm vào mắt. Trời tối và lạnh. Tôi có cảm giác như mình đang trôi nổi bồng bềnh. Jason lại hôn tôi. “Nghe này, cô bé lập dị,” anh dịu dàng nói, đặt tay lên gáy tôi, “anh có một ý kiến.”
“Một ý kiến?”
“Cực hay. Anh biết em cần gì. Anh sẽ kể cho em một chuyện làm em thích thú.”
“Thật không?”
Anh nắm lấy vai tôi và âu yếm xoay tôi nằm quay lưng lại phía anh. Tôi có thể cảm thấy hơi thở của anh phả trên gáy tôi. “Nghe này, em có muốn anh làm cho em hạnh phúc không?” Anh thì thầm.
“Có.”
“Được, nghe này, phải cực kỳ tập trung đấy.” Tôi nằm đó, ngây người nhìn tia sáng lọt dưới gầm cửa, nhìn đám bụi và tóc rối sót lại trên tấm thảm tatami và chú tâm lắng nghe giọng nói của Jason. “Nghe cho kỹ đây này.” Anh nhỏm dậy phía sau tôi, hai tay ôm lấy tôi, môi anh khẽ chạm vào gáy tôi. “Chuyện là thế này. Cách đây nhiều năm rồi, rất lâu trước khi anh tới đây, anh thường quan hệ với một cô gái Nam Mỹ. Cô ấy hơi điên, anh không thể nhớ nổi tên cô ấy, anh chỉ nhớ cái tư thế làm tình ưa thích của cô ấy.”
Anh đưa tay vuốt dọc đùi tôi, tách chúng ra và đặt lòng bàn tay vào phía trong háng trái của tôi rồi nhẹ nhàng nhấc đầu gối của tôi lên cho đến khi chúng chạm vào ngực tôi. Tôi cảm thấy cái đầu gối lạnh và cứng của mình lướt qua đầu vú khi anh chuyển động phía sau tôi.
“Cô ấy thích được anh đặt nằm nghiêng thế này,” anh thì thầm vào gáy tôi, “giống như bây giờ anh đang làm. Và nâng đầu gối của cô ấy lên để anh có thể đi vào trong cô ấy. Như thế này này.”
Tôi hít một hơi thật sâu và Jason mỉm cười sau gáy tôi.
“Em thấy chưa, em đã thấy là tại sao cô ấy lại thích anh làm thế rồi chứ?”
Mùa đông bắt đầu len lỏi vào mọi ngõ ngách trong ngôi nhà. Đám cây cối thưa thớt trong vườn gần như trơ trụi, chỉ còn lác đác vài chiếc lá mỏng tang như giấy treo lơ lửng trên cành, và cái lạnh xuyên qua vỉa hè thấm vào bên trong ngôi nhà. Ngoài đường, ở những nơi công cộng, người ta trồng những cây cải bắp trang trí màu đỏ và xanh như màu của Giáng sinh. Hệ thống sưởi trong nhà không hoạt động mà Jason thì quá bận rộn với tôi nên không có thời gian sửa chữa. Những chiếc quạt gió trong nhà thì hết kêu lạch cạch lại rì rầm, chỉ có tác dụng thổi đám bụi bay tung tóe chứ không giúp cho không khí nóng lên được chút nào.
Tôi không chắc đó là chuyện bình thường khi đêm nào các cô bạn gái cũ của Jason cũng lên giường với chúng tôi. Tôi không thích thế nhưng trong suốt một thời gian dài tôi chẳng nói gì. Nghe này, nghe này… anh thì thào trong bóng đêm. Anh sẽ kể cho em nghe một chuyện mà em sẽ rất khoái. Nhiều năm trước anh thường quan hệ với một cô gái người Hà Lan. Anh không thể nhớ tên của cô ấy nhưng anh nhớ cô ấy thích… Thế rồi anh bắt đầu điều chỉnh chân tay của tôi như một biên đạo múa đang thực hiện một vũ đạo riêng giữa hai cơ thể. Anh tỏ ra thích thú vì lúc nào tôi cũng sẵn sàng đáp ứng. Một lần anh nói với tôi, giọng đầy ngưỡng mộ: “Em thật dâm đãng. Em là người phụ nữ dâm đãng nhất mà anh biết.”
Một đêm, tôi buột miệng: “Anh này, chuyện này rất quan trọng. Anh cứ liên tục kể lể về những người phụ nữ đó. Em tin đó là sự thực vì bất cứ người phụ nữ nào gặp anh sẽ đều muốn làm chuyện đó.”
Anh nằm gối đầu lên đùi tôi, tay đặt nhẹ lên đùi tôi. “Anh biết.”
“Mama Strawberry. Tất cả các nữ tiếp viên khác.”
“Ừ.”
“Mụ Y Tá của Fuyuki. Mụ ta cũng muốn.”
“Mụ ta à? Đó là một người phụ nữ sao? Anh không thể không nghĩ tới chuyện đó.”
Anh lơ đãng ấn móng tay vào bắp chân tôi. Tôi nhận ra anh ấn quá mạnh. “Anh muốn khám phá chuyện này. Muốn xem khi khỏa thân trông mụ ta sẽ như thế nào. Đúng là anh thích làm thế thật, xem mụ ta khỏa thân và…”
“Jason.”
Anh quay đầu lại. “Ừm.”
Tôi chống cằm nhỏm dậy, nhìn anh chăm chăm. “Sao anh lại ngủ với em?”
“Gì cơ?”
“Sao anh lại ngủ với em? Có rất nhiều phụ nữ khác ở ngoài kia.”
Dường như anh định trả lời nhưng lại thôi. Tôi có thể cảm thấy các cơ bắp trong người anh co lại trong giây lát. Cuối cùng anh ngồi dậy, túm lấy gấu chiếc áo ngủ của tôi. “Hãy cởi cái này ra.”
“Không, không, không phải lúc này, em…”
“Ôi, vì Chúa.” Anh lăn sang bên cạnh rồi đứng bật dậy. “Chuyện này…” Anh rút một điếu thuốc từ chiếc quần jean vứt trên sàn nhà và châm lửa. Anh rít một hơi dài rồi quay sang nhìn tôi: “Hãy nhìn xem…” Anh nói, nhả một bụm khói rồi quay lại phía tôi. “Việc này đã trở thành một câu chuyện dài lê thê.”
“Một câu chuyện dài lê thê?” Tôi nhìn anh chằm chằm, miệng há hốc.
“Đúng, một câu chuyện kéo dài và bực mình.” Anh thở dài. “Anh đã rất kiên nhẫn nhưng em thì… Chuyện này cứ kéo dài mãi. Nó không còn thú vị nữa.”
Một cảm giác kỳ lạ bỗng xâm chiếm lòng tôi, một cảm giác khủng khiếp như thể tôi đang bị quay tròn trong một chiếc máy hút khổng lồ. Mọi chuyện đều sai bét. Những dải thiên hà trên bức tường sau lưng anh dường như đang chuyển động, bồng bềnh trôi ngang qua bầu trời phía trên Tokyo như một chiếc vòng ánh sáng. Khuôn mặt của Jason trông tới và mờ ảo. “Nhưng em…” Tôi ấn ngón tay lên cổ họng, cố giữ cho giọng của mình khỏi run. “Em đã muốn, em đã muốn cho anh xem. Thật lòng là em muốn. Chỉ là em…”
Tôi đứng dậy và lao tới chiếc bàn phấn để tìm thuốc lá, hất tung mọi thứ trên mặt bàn xuống đất. Tôi tìm thấy một bao thuốc, lập cập rút ra một điếu, châm lửa rồi đứng nhìn bức tường và rít liên tục, nước mắt giàn giụa. Chuyện này thật ngớ ngẩn. Phải hành động ngay. Giống như nhảy qua một mỏm đá. Giống như nhảy qua một mỏm đá. Đó là cách duy nhất để biết được mình sẽ có thể sống sót hay không.
Tôi dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn trên bàn trang điểm rồi quay sang đối mặt với anh, thở gấp. Cổ họng tôi như nghẹn lại còn tim tôi dường như chỉ chực nhảy vọt ra ngoài.
“Thôi được, thế là chuyện gì?” Anh nói.
Tôi kéo chiếc áo ngủ qua đầu, vứt nó xuống sàn rồi đứng trước mặt anh, hai tay ôm lấy bụng, mắt nhìn thẳng vào một điểm ngay trên đầu Jason. Tôi hít một hơi dài, tưởng tượng ra hình ảnh của mình lúc này trong mắt anh, gầy gò, nhợt nhạt và chằng chịt những mạch máu.
“Hãy hiểu cho em,” tôi thì thầm như đang đọc một câu thần chú. “Xin hãy hiểu cho em.”
Và tôi bỏ tay xuống.
Tôi không rõ là tôi hay Jason vừa thở gấp vì rõ ràng trong phòng vừa có một sự thụ khí. Tôi đứng đó, hai tay nắm lại hai bên sườn, mắt nhìn lên trần như thể đầu của tôi sắp nổ tung. Jason vẫn im lặng, và cuối cùng khi tôi có đủ can đảm cúi xuống nhìn anh, thì trông anh bình tĩnh, lặng lẽ, nét mặt không hề có bất cứ biểu hiện gì khi quan sát những vết sẹo trên bụng tôi.
“Lạy Chúa,” rất lâu sau anh thở hắt ra. “Chuyện gì đã xảy ra với em thế?” Anh bước lại gần, tò mò đưa tay sờ lên bụng tôi như thể những vết sẹo đang tỏa sáng. Đôi mắt anh tĩnh lặng và trong trẻo. Khi chỉ còn cách tôi một bước chân, anh dừng lại và áp tay vào những vết sẹo.
Tôi rùng mình và nhắm mắt lại.
“Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra ở đây vậy?”
“Một đứa bé.” Tôi trả lời giọng không được tự tin cho lắm. “Đó là chỗ của một đứa bé, con của em.”