Đột nhiên, chỉ sau một đêm, tôi bỗng không còn cảm thấy sợ Tokyo nữa. Thậm chí thành phố này còn có nhiều điều khiến tôi ưa thích. Tôi thích cái quang cảnh phía bên dưới cửa sổ phòng mình, chỉ cần thấy bầu trời xâm xẩm là có thể đoán trước được một cơn dông sắp xuất hiện ở đằng Đông. Những ống khói trên nóc câu lạc bộ như đang co lại, xả lên bầu trời đen kịt những luồng khói màu đỏ. Những luồng khói này phả vào gió tạo nên tiếng rin rít ghê người cho đến khi ai đó trong tòa nhà nhớ ra và cắt điện các ống xả.
Năm đó các nhà đầu tư mạo hiểm đã cố tình phô trương sự giàu có trên các tòa nhà chọc trời của họ nhưng tôi vẫn nhận thấy sự suy thoái kinh tế đang gặm nhấm đất nước này. Ở đây tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi thích cái cách không ai tò mò nhìn tôi khi ở trên tàu điện. Tôi thích những cô gái vừa đi vừa nhảy trên đường phố, quần jean thêu đầy họa tiết ở phía sau, kính râm to đùng, lông mi chuốt nhũ đỏ lấp lánh tậu được từ các cửa hàng ở Omotesando. Tôi thích người dân nơi đây, ai cũng có cái gì đó lạ thường. Cái đinh nào nhô ra sẽ bị đóng vào ngay. Trước đây, tôi vẫn nghĩ về người Nhật như thế. Một dân tộc, một đạo lý. Thật buồn cười khi mọi chuyện không phải lúc nào cũng diễn ra như bạn đã hình dung.
Tôi bắt tay vào sửa sang lại căn phòng của mình, tống hết đống đồ đạc cũ ra ngoài, kể cả đống ga cũ trong góc phòng. Tôi lau chùi căn phòng sạch sẽ đến từng centimét, mua một tấm thảm tatami mới và thay cả bóng đèn trong phòng. Trong góc phòng, trên tấm lụa dán tường, tôi vẽ một bức tranh, trong đó Jason đang ngồi ngoài vườn bên cạnh chiếc đèn đá. Anh đang hút thuốc, mắt nhìn ai đó ngoài khuôn hình, ai đó đang di chuyển hay đang khiêu vũ dưới ánh mặt trời. Còn tôi thì đứng ngay sau lưng của anh, ngước nhìn lên những tán cây. Tôi vẽ mình rất cao với mái tóc óng ánh và một nụ cười trên môi. Trong tranh, tôi bận một chiếc váy xatanh màu đen do Suzie Wong thiết kế và một chân hơi quỳ xuống phía trước.
Tôi mua một bộ kim chỉ và một tá những hạt cườm màu vàng và bạc trong một cửa hàng có tên là La Droguerie. Vào một ngày thứ Bảy, tôi thắt khăn lên đầu, mặc chiếc quần công nhân Trung Quốc bằng vải lanh màu đen rồi đứng hàng tiếng đồng hồ để khâu những hạt cườm ấy thành chòm sao trên tấm lụa dán tường rách nát, ngay phía trên những tòa nhà Tokyo đen đúa mà tôi vẽ lần trước. Khi tôi khâu xong thì những vệt rách trên bầu trời đã biến mất, thay vào đó là những dòng sông màu vàng và bạc lấp lánh. Hiệu quả thật không ngờ, tôi có cảm giác mình đang sống dưới một vì sao đang chực nổ tung.
Buồn cười nhất là tôi có thể hạnh phúc dù câu chuyện giữa tôi và Sử Trùng Minh đang chẳng đi tới đâu. Hình như có cái gì đó đã thay đổi. Như thể cái tâm trạng bồn chồn, háo hức của tôi khi mới tới Tokyo đã biến mất và nhập vào người ông.
Ngày thứ Hai sau bữa tiệc của Fuyuki, tôi đã cố gắng thuyết phục Strawberry kể cho mình những câu chuyện mà bà ta nghe được. Tôi ngồi xuống trước mặt bà ta và nói: “Tôi có ăn một ít thịt trong bữa tiệc. Có cái vị gì đó rất lạ.” Khi bà ta không nói gì, tôi cúi người về phía trước, hạ giọng xuống thì thào: “Và rồi, tôi chợt nhớ ra là bà có dặn tôi không được ăn gì cả.”
Bà ta nhìn tôi chăm chú. Có vẻ như bà ta định nói gì đó nhưng lại thôi. Thay vào đó, bà ta đứng bật dậy, hất đầu về phía hình phản chiếu của bà ta trong tấm kính cửa sổ và nói giọng thản nhiên như tôi chưa hề hỏi han bà điều gì: “Nhìn này, đây là chiếc váy xinh đẹp trong bộ phim Bus Stop đấy.” Chiếc váy choàng bà ta đang mặc có màu xanh sẫm, với một lớp lưới màu đen ở bên ngoài, cổ viền lông và khuy ngực không cài để lộ bộ ngực đầy đặn nhờ thẩm mỹ. Bà ta đưa tay vuốt dọc hai bên váy. “Chiếc váy này đúng là hợp với tạng người của Strawberry đúng không? Còn hợp với Strawberry hơn là với Marilyn ấy chứ.”
“Tôi nói là tôi nghĩ mình đã ăn phải cái gì đó không ổn.”
Bà ta quay sang nhìn tôi, vẻ nghiêm trọng, đầu lắc lư do uống quá nhiều champagne. Tôi có thể nhìn thấy quai hàm của bà ta khẽ chuyển động dưới lớp da. Bà ta đặt một tay lên bàn rồi nghiêng người về phía trước, sát đến nỗi mặt chúng tôi gần như chạm vào nhau, và nói khẽ: “Cô nên quên chuyện này đi, Mafia Nhật Bản rất phức tạp. Cô không hiểu nổi đâu.”
“Nó có một cái vị mà tôi không thể nhận ra được. Mà không chỉ có tôi nghĩ thế, ông Bai cũng vậy, ông ta cũng cho rằng có cái gì đó rất lạ.”
“Ông Bai à? Cô nghe cái ông Bai đó à? Ông ta giống như con chó cảnh của Fuyuki. Như con chó mặc quần áo. Ông ta từng là một ca sĩ nổi tiếng nhưng giờ thì hết rồi. Mọi chuyện sẽ ổn cho đến khi…” Bà ta giơ tay lên cảnh cáo. “Cho đến khi ông ta phạm sai lầm.” Bà ta đưa tay lên kéo ngang cổ. “Ai cũng có thể phạm sai lầm. Hiểu chưa?”
Tôi nuốt nước bọt và nói rất từ tốn: “Tại sao bà lại bảo tôi đừng ăn gì?”
“Tất cả đều chỉ là tin đồn. Chuyện ngồi lê đôi mách ấy mà.” Bà ta vớ lấy một chai champagne rót đầy ly, uống một hơi cạn rồi ve vẩy chiếc ly rỗng trước mặt tôi. “Grey-san này, đừng bao giờ nhắc lại những gì tôi đã nói với cô. Hiểu không?” Bà ta lắc lắc chiếc ly, tôi có thể thấy là bà ta đang rất nghiêm túc. “Cô có muốn sống vui vẻ không? Muốn sống vui vẻ và làm việc trong một hộp đêm cao cấp không? Muốn ở Some Like It Hot không?”
“Ý bà là gì?”
“Cái miệng cô ấy. Nhớ giữ mồm giữ miệng, nghe chưa?”
Dĩ nhiên điều đó cũng có nghĩa là ngày hôm sau khi Sử Trùng Minh gọi điện đến, tôi chẳng có gì để kể cho ông. Ông tỏ ra không hài lòng chút nào: “Tôi thấy thái độ của cô rất kỳ quặc. Tôi cứ tưởng cô muốn xem đoạn phim của tôi đến mức tuyệt vọng cơ đấy.”
“Thì đúng là như thế.”
“Thế thì hãy làm ơn giải thích cho cái ông già này, người vốn không tài nào hiểu được cái thói thay đổi thất thường của đám thanh niên như cô là tại sao cô lại đột nhiên không muốn nói chuyện với tôi nữa?”
“Không phải là tôi không muốn, tôi chỉ không biết điều ông muốn nghe là gì. Tôi không thể bịa chuyện ra để nói được. Giờ tôi thật chưa có tin gì mới.”
“Đúng thế, đúng như tôi dự đoán, cô đã thay đổi ý định, hay là tôi sai?” Ông nói, giọng run lên vì giận dữ.
“Đúng vậy…”
“Tôi thấy chuyện này không thể chấp nhận được. Cô đã khiến tôi phải nỗ lực rất nhiều.” Tôi có thể nhận ra ông đang cố để không hét lên. “Và giờ thì cái thái độ thay đổi thất thường thế này đây. Mới thất thường làm sao khi lại còn nói là cô không còn liên quan gì tới chuyện này nữa.”
“Tôi đâu có nói thế…”
“Tôi nghĩ là có đấy.” Ông khẽ ho lên một tiếng và từ ống nghe phát ra một tiếng động rất lạ như thể ông vừa thở hắt ra. “Tôi tin là thế. Linh tính bảo tôi thế. Và tôi nên tin vào nó. Tạm biệt cô.” Và ông dập máy.
Còn lại một mình tôi trong căn phòng khách lạnh lẽo với chiếc ống nghe câm lặng trên tay, mặt đỏ bừng bừng. Không, tôi nghĩ. Ông đã nhầm rồi Sử Trùng Minh, ông đã nhầm rồi. Tôi nhớ lại cái bóng của mụ Y Tá đang leo lên cầu thang, còn tôi đứng đằng sau cánh cửa buồng tắm, tim như sắp rớt ra khỏi lồng ngực, đầu quay cuồng bởi bức ảnh hiện trường tội ác của mụ ta. Tôi nhắm mắt lại, lấy tay day day hai mí mắt. Tôi đã làm quá nhiều chuyện, đã đi quá xa và tôi không hề thay đổi ý định, chỉ là do cái bức ảnh đó, giống như tôi đang nhìn vào một cảnh tượng hết sức quen thuộc qua một cửa sổ mờ hơi nước. Không phải vậy sao? Tôi thả tay xuống và nhìn ra ngoài cửa, nhìn cái hành lang dài hun hút bụi bặm, lác đác vài tia nắng lấp lóa trên sàn. Jason đang ngủ trong phòng tôi. Chúng tôi đã thức đến gần năm giờ sáng, uống bia mua từ chiếc máy tự động trên phố. Có cái gì đó rất lạ kỳ đang hé mở trong lòng tôi. Một cái gì đó mà tôi không tài nào đoán ra được. Chuyện gì sẽ xảy ra, tôi nghĩ, rùng mình trước hơi lạnh buổi sáng, chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi có thể tìm thấy sự thanh thản cho mình bằng một cách khác? Giờ đây, nó không phải là một cái gì đó sao.
Đột nhiên, chỉ sau một đêm, tôi bỗng không còn cảm thấy sợ Tokyo nữa. Thậm chí thành phố này còn có nhiều điều khiến tôi ưa thích. Tôi thích cái quang cảnh phía bên dưới cửa sổ phòng mình, chỉ cần thấy bầu trời xâm xẩm là có thể đoán trước được một cơn dông sắp xuất hiện ở đằng Đông. Những ống khói trên nóc câu lạc bộ như đang co lại, xả lên bầu trời đen kịt những luồng khói màu đỏ. Những luồng khói này phả vào gió tạo nên tiếng rin rít ghê người cho đến khi ai đó trong tòa nhà nhớ ra và cắt điện các ống xả.
Năm đó các nhà đầu tư mạo hiểm đã cố tình phô trương sự giàu có trên các tòa nhà chọc trời của họ nhưng tôi vẫn nhận thấy sự suy thoái kinh tế đang gặm nhấm đất nước này. Ở đây tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi thích cái cách không ai tò mò nhìn tôi khi ở trên tàu điện. Tôi thích những cô gái vừa đi vừa nhảy trên đường phố, quần jean thêu đầy họa tiết ở phía sau, kính râm to đùng, lông mi chuốt nhũ đỏ lấp lánh tậu được từ các cửa hàng ở Omotesando. Tôi thích người dân nơi đây, ai cũng có cái gì đó lạ thường. Cái đinh nào nhô ra sẽ bị đóng vào ngay. Trước đây, tôi vẫn nghĩ về người Nhật như thế. Một dân tộc, một đạo lý. Thật buồn cười khi mọi chuyện không phải lúc nào cũng diễn ra như bạn đã hình dung.
Tôi bắt tay vào sửa sang lại căn phòng của mình, tống hết đống đồ đạc cũ ra ngoài, kể cả đống ga cũ trong góc phòng. Tôi lau chùi căn phòng sạch sẽ đến từng centimét, mua một tấm thảm tatami mới và thay cả bóng đèn trong phòng. Trong góc phòng, trên tấm lụa dán tường, tôi vẽ một bức tranh, trong đó Jason đang ngồi ngoài vườn bên cạnh chiếc đèn đá. Anh đang hút thuốc, mắt nhìn ai đó ngoài khuôn hình, ai đó đang di chuyển hay đang khiêu vũ dưới ánh mặt trời. Còn tôi thì đứng ngay sau lưng của anh, ngước nhìn lên những tán cây. Tôi vẽ mình rất cao với mái tóc óng ánh và một nụ cười trên môi. Trong tranh, tôi bận một chiếc váy xatanh màu đen do Suzie Wong thiết kế và một chân hơi quỳ xuống phía trước.
Tôi mua một bộ kim chỉ và một tá những hạt cườm màu vàng và bạc trong một cửa hàng có tên là La Droguerie. Vào một ngày thứ Bảy, tôi thắt khăn lên đầu, mặc chiếc quần công nhân Trung Quốc bằng vải lanh màu đen rồi đứng hàng tiếng đồng hồ để khâu những hạt cườm ấy thành chòm sao trên tấm lụa dán tường rách nát, ngay phía trên những tòa nhà Tokyo đen đúa mà tôi vẽ lần trước. Khi tôi khâu xong thì những vệt rách trên bầu trời đã biến mất, thay vào đó là những dòng sông màu vàng và bạc lấp lánh. Hiệu quả thật không ngờ, tôi có cảm giác mình đang sống dưới một vì sao đang chực nổ tung.
Buồn cười nhất là tôi có thể hạnh phúc dù câu chuyện giữa tôi và Sử Trùng Minh đang chẳng đi tới đâu. Hình như có cái gì đó đã thay đổi. Như thể cái tâm trạng bồn chồn, háo hức của tôi khi mới tới Tokyo đã biến mất và nhập vào người ông.
Ngày thứ Hai sau bữa tiệc của Fuyuki, tôi đã cố gắng thuyết phục Strawberry kể cho mình những câu chuyện mà bà ta nghe được. Tôi ngồi xuống trước mặt bà ta và nói: “Tôi có ăn một ít thịt trong bữa tiệc. Có cái vị gì đó rất lạ.” Khi bà ta không nói gì, tôi cúi người về phía trước, hạ giọng xuống thì thào: “Và rồi, tôi chợt nhớ ra là bà có dặn tôi không được ăn gì cả.”
Bà ta nhìn tôi chăm chú. Có vẻ như bà ta định nói gì đó nhưng lại thôi. Thay vào đó, bà ta đứng bật dậy, hất đầu về phía hình phản chiếu của bà ta trong tấm kính cửa sổ và nói giọng thản nhiên như tôi chưa hề hỏi han bà điều gì: “Nhìn này, đây là chiếc váy xinh đẹp trong bộ phim Bus Stop đấy.” Chiếc váy choàng bà ta đang mặc có màu xanh sẫm, với một lớp lưới màu đen ở bên ngoài, cổ viền lông và khuy ngực không cài để lộ bộ ngực đầy đặn nhờ thẩm mỹ. Bà ta đưa tay vuốt dọc hai bên váy. “Chiếc váy này đúng là hợp với tạng người của Strawberry đúng không? Còn hợp với Strawberry hơn là với Marilyn ấy chứ.”
“Tôi nói là tôi nghĩ mình đã ăn phải cái gì đó không ổn.”
Bà ta quay sang nhìn tôi, vẻ nghiêm trọng, đầu lắc lư do uống quá nhiều champagne. Tôi có thể nhìn thấy quai hàm của bà ta khẽ chuyển động dưới lớp da. Bà ta đặt một tay lên bàn rồi nghiêng người về phía trước, sát đến nỗi mặt chúng tôi gần như chạm vào nhau, và nói khẽ: “Cô nên quên chuyện này đi, Mafia Nhật Bản rất phức tạp. Cô không hiểu nổi đâu.”
“Nó có một cái vị mà tôi không thể nhận ra được. Mà không chỉ có tôi nghĩ thế, ông Bai cũng vậy, ông ta cũng cho rằng có cái gì đó rất lạ.”
“Ông Bai à? Cô nghe cái ông Bai đó à? Ông ta giống như con chó cảnh của Fuyuki. Như con chó mặc quần áo. Ông ta từng là một ca sĩ nổi tiếng nhưng giờ thì hết rồi. Mọi chuyện sẽ ổn cho đến khi…” Bà ta giơ tay lên cảnh cáo. “Cho đến khi ông ta phạm sai lầm.” Bà ta đưa tay lên kéo ngang cổ. “Ai cũng có thể phạm sai lầm. Hiểu chưa?”
Tôi nuốt nước bọt và nói rất từ tốn: “Tại sao bà lại bảo tôi đừng ăn gì?”
“Tất cả đều chỉ là tin đồn. Chuyện ngồi lê đôi mách ấy mà.” Bà ta vớ lấy một chai champagne rót đầy ly, uống một hơi cạn rồi ve vẩy chiếc ly rỗng trước mặt tôi. “Grey-san này, đừng bao giờ nhắc lại những gì tôi đã nói với cô. Hiểu không?” Bà ta lắc lắc chiếc ly, tôi có thể thấy là bà ta đang rất nghiêm túc. “Cô có muốn sống vui vẻ không? Muốn sống vui vẻ và làm việc trong một hộp đêm cao cấp không? Muốn ở Some Like It Hot không?”
“Ý bà là gì?”
“Cái miệng cô ấy. Nhớ giữ mồm giữ miệng, nghe chưa?”
Dĩ nhiên điều đó cũng có nghĩa là ngày hôm sau khi Sử Trùng Minh gọi điện đến, tôi chẳng có gì để kể cho ông. Ông tỏ ra không hài lòng chút nào: “Tôi thấy thái độ của cô rất kỳ quặc. Tôi cứ tưởng cô muốn xem đoạn phim của tôi đến mức tuyệt vọng cơ đấy.”
“Thì đúng là như thế.”
“Thế thì hãy làm ơn giải thích cho cái ông già này, người vốn không tài nào hiểu được cái thói thay đổi thất thường của đám thanh niên như cô là tại sao cô lại đột nhiên không muốn nói chuyện với tôi nữa?”
“Không phải là tôi không muốn, tôi chỉ không biết điều ông muốn nghe là gì. Tôi không thể bịa chuyện ra để nói được. Giờ tôi thật chưa có tin gì mới.”
“Đúng thế, đúng như tôi dự đoán, cô đã thay đổi ý định, hay là tôi sai?” Ông nói, giọng run lên vì giận dữ.
“Đúng vậy…”
“Tôi thấy chuyện này không thể chấp nhận được. Cô đã khiến tôi phải nỗ lực rất nhiều.” Tôi có thể nhận ra ông đang cố để không hét lên. “Và giờ thì cái thái độ thay đổi thất thường thế này đây. Mới thất thường làm sao khi lại còn nói là cô không còn liên quan gì tới chuyện này nữa.”
“Tôi đâu có nói thế…”
“Tôi nghĩ là có đấy.” Ông khẽ ho lên một tiếng và từ ống nghe phát ra một tiếng động rất lạ như thể ông vừa thở hắt ra. “Tôi tin là thế. Linh tính bảo tôi thế. Và tôi nên tin vào nó. Tạm biệt cô.” Và ông dập máy.
Còn lại một mình tôi trong căn phòng khách lạnh lẽo với chiếc ống nghe câm lặng trên tay, mặt đỏ bừng bừng. Không, tôi nghĩ. Ông đã nhầm rồi Sử Trùng Minh, ông đã nhầm rồi. Tôi nhớ lại cái bóng của mụ Y Tá đang leo lên cầu thang, còn tôi đứng đằng sau cánh cửa buồng tắm, tim như sắp rớt ra khỏi lồng ngực, đầu quay cuồng bởi bức ảnh hiện trường tội ác của mụ ta. Tôi nhắm mắt lại, lấy tay day day hai mí mắt. Tôi đã làm quá nhiều chuyện, đã đi quá xa và tôi không hề thay đổi ý định, chỉ là do cái bức ảnh đó, giống như tôi đang nhìn vào một cảnh tượng hết sức quen thuộc qua một cửa sổ mờ hơi nước. Không phải vậy sao? Tôi thả tay xuống và nhìn ra ngoài cửa, nhìn cái hành lang dài hun hút bụi bặm, lác đác vài tia nắng lấp lóa trên sàn. Jason đang ngủ trong phòng tôi. Chúng tôi đã thức đến gần năm giờ sáng, uống bia mua từ chiếc máy tự động trên phố. Có cái gì đó rất lạ kỳ đang hé mở trong lòng tôi. Một cái gì đó mà tôi không tài nào đoán ra được. Chuyện gì sẽ xảy ra, tôi nghĩ, rùng mình trước hơi lạnh buổi sáng, chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi có thể tìm thấy sự thanh thản cho mình bằng một cách khác? Giờ đây, nó không phải là một cái gì đó sao.