Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ác Quỷ Nam Kinh

Chương 43

Tác giả: Mo Hyder

Tôi trằn trọc rất lâu, chiếc chăn cuốn quanh người như một tấm vải liệm, và đến khi ngủ được thì tôi mơ thấy tất cả mọi thứ trong căn phòng được sắp đặt hệt như ngoài đời. Tôi nằm nghiêng trên đệm trong bộ quần áo pyjama quen thuộc, đầu gối co lại. Chỉ khác có một điều là trong giấc mơ thì tôi không nhắm mắt, tôi đang thức và dỏng tai lên nghe ngóng. Có một tiếng động êm ái và đều đặn vang lên từ phía ngoài hành lang, hơi nghẹt lại, giống như tiếng nói chuyện thì thào. Ở cửa sổ phía bên kia, có tiếng con gì đó đang gặm lớp lưới chống muỗi.

Ý nghĩ đầu tiên của cái tôi trong giấc mơ là một con mèo cho tới khi tôi nghe thấy tiếng dây thép bị xoắn mạnh, rít lên ken két và một khối nặng trĩu giống như một trái bowling lăn vào trong phòng tôi. Khi tôi hé mắt nhìn xuống đó là một đứa trẻ sơ sinh. Nó nằm ngửa trên sàn nhà, kêu khóc, tay chân khua khoắng, hết giơ lên lại hạ xuống như cái piston. Trong một phút sung sướng mê mẩn, tôi nghĩ rằng đó chính là con gái của tôi, cuối cùng nó đã vượt qua các lục địa để tới với tôi, nhưng ngay khi tôi sắp chạm vào nó thì đứa bé lăn sang bên cạnh và dò dẫm vươn tới chỗ tôi. Tôi cảm thấy hơi thở nóng bỏng và cái lưỡi nhỏ xíu của nó chạm vào gan bàn chân tôi. Rồi, nhanh như cắt, con bé ngoạm lấy ngón chân của tôi.

Tôi nhảy dựng lên trên giường, lay đứa bé và vỗ vào người nó, túm lấy đầu nó và cố cậy hai hàm răng ra nhưng đứa bé vẫn cứ bám lấy tôi, gầm gừ, cắn chân tôi không buông và giãy giụa một cách giận dữ, sùi cả bọp mép. Cuối cùng tôi phải đạp cho nó một cái và đứa bé bay vào tường, kêu rít lên rồi tan thành một cái bóng trôi tuột trên sàn nhà trước khi lướt ra ngoài cửa sổ. Dường như tôi nghe văng vẳng giọng nói của Sử Trùng Minh khi con bé biến mất: Một người sẽ phải làm gì để được trường sinh? Sẽ phải kiêng ăn những thứ gì?

Tôi giật mình tỉnh dậy, chăn đệm xộc xệch, tóc dính bết trên mặt. Mới có năm giờ sáng. Bên ngoài cửa sổ, tôi có thể nghe thấy tiếng Tokyo đang gồng mình chống đỡ những phút giây giãy chết của một cơn bão và trong giây lát, tôi dường như còn nghe thấy lẫn trong gió cả những tiếng la hét của đứa bé, như thể nó vẫn đang lao băng băng qua những căn phòng bị bỏ hoang ở tầng dưới. Tôi ngồi im, tay nắm chặt lấy cái chăn. Căn phòng tràn ngập một thứ ánh sáng màu xám kỳ quái, tiếng kêu ro ro của máy sưởi cùng tiếng lách cách của chiếc quạt thông hơi. Và giờ khi tôi nhớ lại, thì rõ ràng trong nhà lúc ấy còn có một âm thanh khác nữa. Một âm thanh kỳ quái không liên quan gì tới giấc mơ của tôi cũng như cơn bão bên ngoài. Vang lên từ đâu đó ở cánh bên kia của ngôi nhà.

Tôi trằn trọc rất lâu, chiếc chăn cuốn quanh người như một tấm vải liệm, và đến khi ngủ được thì tôi mơ thấy tất cả mọi thứ trong căn phòng được sắp đặt hệt như ngoài đời. Tôi nằm nghiêng trên đệm trong bộ quần áo pyjama quen thuộc, đầu gối co lại. Chỉ khác có một điều là trong giấc mơ thì tôi không nhắm mắt, tôi đang thức và dỏng tai lên nghe ngóng. Có một tiếng động êm ái và đều đặn vang lên từ phía ngoài hành lang, hơi nghẹt lại, giống như tiếng nói chuyện thì thào. Ở cửa sổ phía bên kia, có tiếng con gì đó đang gặm lớp lưới chống muỗi.

Ý nghĩ đầu tiên của cái tôi trong giấc mơ là một con mèo cho tới khi tôi nghe thấy tiếng dây thép bị xoắn mạnh, rít lên ken két và một khối nặng trĩu giống như một trái bowling lăn vào trong phòng tôi. Khi tôi hé mắt nhìn xuống đó là một đứa trẻ sơ sinh. Nó nằm ngửa trên sàn nhà, kêu khóc, tay chân khua khoắng, hết giơ lên lại hạ xuống như cái piston. Trong một phút sung sướng mê mẩn, tôi nghĩ rằng đó chính là con gái của tôi, cuối cùng nó đã vượt qua các lục địa để tới với tôi, nhưng ngay khi tôi sắp chạm vào nó thì đứa bé lăn sang bên cạnh và dò dẫm vươn tới chỗ tôi. Tôi cảm thấy hơi thở nóng bỏng và cái lưỡi nhỏ xíu của nó chạm vào gan bàn chân tôi. Rồi, nhanh như cắt, con bé ngoạm lấy ngón chân của tôi.

Tôi nhảy dựng lên trên giường, lay đứa bé và vỗ vào người nó, túm lấy đầu nó và cố cậy hai hàm răng ra nhưng đứa bé vẫn cứ bám lấy tôi, gầm gừ, cắn chân tôi không buông và giãy giụa một cách giận dữ, sùi cả bọp mép. Cuối cùng tôi phải đạp cho nó một cái và đứa bé bay vào tường, kêu rít lên rồi tan thành một cái bóng trôi tuột trên sàn nhà trước khi lướt ra ngoài cửa sổ. Dường như tôi nghe văng vẳng giọng nói của Sử Trùng Minh khi con bé biến mất: Một người sẽ phải làm gì để được trường sinh? Sẽ phải kiêng ăn những thứ gì?

Tôi giật mình tỉnh dậy, chăn đệm xộc xệch, tóc dính bết trên mặt. Mới có năm giờ sáng. Bên ngoài cửa sổ, tôi có thể nghe thấy tiếng Tokyo đang gồng mình chống đỡ những phút giây giãy chết của một cơn bão và trong giây lát, tôi dường như còn nghe thấy lẫn trong gió cả những tiếng la hét của đứa bé, như thể nó vẫn đang lao băng băng qua những căn phòng bị bỏ hoang ở tầng dưới. Tôi ngồi im, tay nắm chặt lấy cái chăn. Căn phòng tràn ngập một thứ ánh sáng màu xám kỳ quái, tiếng kêu ro ro của máy sưởi cùng tiếng lách cách của chiếc quạt thông hơi. Và giờ khi tôi nhớ lại, thì rõ ràng trong nhà lúc ấy còn có một âm thanh khác nữa. Một âm thanh kỳ quái không liên quan gì tới giấc mơ của tôi cũng như cơn bão bên ngoài. Vang lên từ đâu đó ở cánh bên kia của ngôi nhà.

Bình luận