Chờ Bạch Bạch giãy dụa trồi lên mặt nước, nghênh đón nàng là tiếng cười to xấu xa của Mặc Yểm. Bạch Bạch tức giận đến phát run, lớp lông trắng bông xù bị dính nước, ẩm ướt ủ rũ dán vào người, bộ dạng vừa chật vật lại vừa đáng thương. Hơn nữa, bên trong cặp mắt hồ ly xấu hổ giận dỗi bị hơi nước che mờ đi, làm cho người ta vừa thương tiếc vừa lại thấy buồn cười.
Mặc Yểm một tay kéo nàng vào trong lòng, cạo cạo đầu mũi nàng, cười nói: “Cho ngươi giở trò xấu, chúng ta cùng nhau tắm nhé”.
Trong lỗ mũi Bạch bạch cũng có nước không thể nhịn được nữa liền hắt xì thật to hai cái, rốt cục lại cất tiếng khóc. Cái chỗ dựa đực này thật là xấu xa, vô cùng bại hoại. Hơn nữa lại thích khi dễ, bắt nạt nàng, trêu cợt nàng. Nàng không cần phải ở chung một chỗ với tên bại hoại này.
Dựng đầu gối, đặt Bạch Bạch lên trên, Mặc Yểm chậm rãi lấy tay vốc nước để rửa bùn đất trên người cho Bạch Bạch, mà không để ý tới tiếng khóc của nàng, Bạch Bạch khó một lúc, uất ức trong lòng cũng vợi đi một chút, thút tha thút thít muốn định đứng lên cách xa Mặc Yểm một chút.
Mặc Yểm làm sao chịu để con tiểu vật cưng mà hắn vừa mới vất vả tắm rửa sạch sẽ lại ở trên mặt đất trở nên bẩn thỉu nữa?! Đưa tay lấy cái khăn vải ở bên cạnh, gói kỹ lưỡng tiểu hồ ly không an phận lại. Lúc này hắn mới ôm nàng bước ra khỏi thùng tắm, để nàng lên mặt bàn.
Bạch Bạch lắc người vòng quanh trong khăn vải một lúc, rốt cục cũng được tự do. Sau khi giãy thoát khỏi khăn vải quấn quanh, việc đầu tiên chính là giũ mạnh người để bắn nước ra khỏi thân thể. Bỗng chốc nửa gian phòng đều bị nàng vẩy nước mấy lần. Cái động tác đặc trưng của con chó sau khi rơi xuống nước lên bờ này khiến cho thân thể mới vừa mới lau khô của Mặc Yểm lại lần nửa ẩm ướt.
Hành động trả thù thành công ngoài ý muốn, làm cho Bạch Bạch vừa có cảm giác mừng thầm lại vừa cảm thấy sợ hãi không hiểu. Mặc Yểm sẽ chỉnh sửa nàng như thế nào.
Mặc Yểm dường như cười mà không phải cười, liếc nhìn Bạch bạch. Bạch Bạch sợ tới mức lùi lại tại chỗ hai bước, vì lùi quá nhanh nên suýt chút nữa là ngã lật mặt, lại thêm lần nữa rước lấy một trận cười to của Mặc Yểm.
Sau khi bị dọa, cái con tiểu hồ ly vừa ngu lại vừa dốt này thật sự là khôgn tao nhã.
Vừa mới nổi giận một chút, hắn lập tức bị cử động ngốc nghếch của nàng biến thành vui vẻ. Mặc Yểm tùy tiện giũ giũ quần áo mặc bên trong và áo khoác ngoại bào đen tuyền. Bụi bậm, cáu bẩn trên quần áo liền tự động rơi xuống đất, một lần nữa biến thành mới tinh, trơn bóng, so với được giặt ủi còn sạch sẽ hơn.
Tâm trạng Bạch Bạch không yên, nhìn hắn thong thả ung dung mặc quần áo chỉnh tề. tuy biết rõ là không trốn thoát khỏi gian phòng được, nhưng hay là cứ chuẩn bị sẵn tư thế chạy trốn khi bị hắn truy đuổi nhỉ.
Tất cả chuẩn bị trước mặt Mặc Yểm đều là dư thừa, chỉ thấy hắn đưa tay rõ, rõ ràng tốc độ không phải nhanh, nhưng Bạch Bạch sửng sốt khôgn tránh nổi, ngơ ngác đã bị một tay hắn nhấc lên. Bạch Bạch kinh hãi, cũng chẳng quan tâm mặt mũi, thể diện, đứng dậy cuộn mình ôm chặt lấy cái đuôi to, cúi đầu nức nở nghẹn ngào một tiếng, nheo cặp mắt hồ ly lại, chờ đợi số phận bị người ta ra sức đánh cho hả giận.
Bộ dáng vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, Mặc Yểm làm sao mà xuốgn tay đánh cho được, cười cười ôm nàng vào trong lòng, vuốt ve thân thể tám phần còn hơi chút ẩm ướt của nàng, lại xoa xoa đầu nàng, cảnh cáo không quá nghiêm khắc, nói: “Từ nay về sau phải ngoan ngoãn nghe lời, không cho phép chạy loạn, rõ chưa?”
Cứ như vậy thôi sao? Tên vo lại này không bắt nạt nàng sao?
Cho đến khi được nhẹ nhàng đặt lên giường, Bạch Bạch vẫn hơi chút không thể tin nổi Mặc Yểm lại đơn giản như thế này mà bỏ qua cho ànng. Vừa rồi lúc mang nàng trở về phòng, rõ ràng nàng cảm giác được là hắn cực kỳ cực kỳ khôgn vui, ôm cánh tay của nàng cứng nga cứng ngắc, dường như chuẩn bị bóp chết nàng bất cứ lúc nào. Làm sao mà lúc nãy nàng vừa mạo phạm hắn, hắn lại đột nhiên không tức giận chứ?
Bạch Bạch nghiêng đầu vụng trộm dò xét, Mặc Yểm nằm vật xuống bên cạnh nàng, cảm giác tình hình là mình còn có thể bình an làm ổ trên chiếc giường lớn mềm mại, hơi không thực đúng lắm.
Mặc Yểm thật ra rất muốn tức giận. Thực tế trông thấy Bạch Bạch chẳng những cũng một tên đệ tử phái đi của Minh Ất mà mình ghét nhất cười cười nói nói, bên cạnh còn kỳ quái chẳng biết tại sao lại thêm một con Hồng hồ ly tinh, quan trọng nhất lại là một con hồ ly đực, tâm trạng càng thêm tồi tệ.
Nhưng hành động ngốc nghếch, thành thực, và vẻ kiệt sức hổ thẹn của Bạch Bạch, làm cho hắn cũng khôgn tức giận nổi, bỏ đi, nhìn nàng như vậy cũng làm cho hắn vui lên được một chút. Tạm tha cho nàng vậy. Dù sao mình có tức chết đi nữa, nàng ta cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận. Nguồn: https://sachvui.com
Trở mình qua, nhìn thấy tiểu hồ ly vẫn giữ một bộ dạng cảnh giác cẩn thận, hắn không khỏi tỏ ra dịu dàng nói:“Tối nay xà tinh lại đến nữa, nàng biến thành hình người ngủ cùng ta một giấc, nghỉ ngơi một chút nha!”
“Tại sao phải biến thành hình người?”
“Nhân tiện chúng ta cùng luyện tập phương pháp song tu”. Mặc Yểm hoàn toàn nói kiểu hơp tình hợp lý, hơn nữa còn tỏ ra thực sự nghiêm túc: “Đây là giai đoạn nhập môn song tu cần phải trải qua. Chúng ta phải giúp nhau quen thuộc thân thể của đối phương trước, thì lúc luyện công mới có thể phối hợp tốt được”.
Bạch Bạch cái hiểu cái không, miễn cưỡng nghe theo.
Ôm thân mình thiếu nữ yêu kiều, mềm mại vào trong lòng, Mặc Yểm thở dài thra mãn, cúi đầu tìm kiếm đôi môi anh đào của tiểu mỹ nhân chơi trò hôn nhẹ. Bạch Bạch dường như cũng yêu thích trò chơi này, ngoan ngoãn như thuật phối hợp với hắn. Sau một lúc triền miên, càng chủ động đưa cái lưỡi đinh hương ra, tìm vào trong miệng Mặc Yểm và đầu lưỡi ngọt ngào của hắn chơi đùa.
Tiểu hồ ly tuy ngây ngốc, nhưng lại thật là một thứ bảo bối tuyệt diệu mà đàn ông tha thiết mơ ước… Học được thực là, nhanh…
Mặc Yểm trong lòng vui mừng, tay chân bất lương, thừa dịp Bạch Bạch ý loạn thần mê, hết sức nhẹ nhàng đẩy cổ áo của nàng ra, mở rộng phạm vi hôn từ môi nàng sang đến vành tai mềm mại đáng yêu, cần cổ mảnh khảnh, bả vai, xương quai xanh… của nàng. Một đường đi xuống mở rộng biên cương đất đai.
Tiến côgn quá sức mãnh liệt nhiệt tình, rất nhanh kích thích dục tình của Bạch Bạch, đồng thời cũng làm cho nàng cảnh giác sợ hãi. Vì vậy, bi kịch đã xảy ra…
Đang lúc Mặc Yểm có ý định lấy tay giật vạt áo của nàng ra, đột nhiên trước mắt một luồng ánh sáng trắng hiện lên. Dưới tay không còn, lại nhìn trước mắt, cũng không còn bóng dáng của tiểu mỹ nhân tuyệt sắc đâu. Một cục tiểu động vật trắng như tuyết buông lỏng cái đuôi to, nhanh chóng lẻn đến trong góc phía cuối giường, quay người lại, dùng một đôi mắt nhỏ màu nâu sáng lấp lánh, nửa sợ hãi nửa nghi hoặc nhìn hắn, trong cặp mắt hồ ly long lanh nước còn có một chút vị dục tình còn sót lại. Con mắt thì quen thuộc, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần đã biến thành mặt hồ ly lông mềm như nhung.
Thoáng như bị một chậu nước đá giội xuống đầu, Mặc Yểm thất bại nhìn tiểu động vật trắng như tuyết trước mặt không thôi, vừa muốn giận dữ cũng vừa muốn cười to, thực… thực là chết tiệt con mẹ nó.
Cả người nóng như lửa đốt, trong nháy mắt đã bị nước lạnh giội không còn một tẹo nào, thật là chết tiệt, con hồ ly tinh khốn nạn không hiểu phong tình.
Mặc Yểm rút ra kinh nghiệm xương máu, đúc kết học được kinh nghiệm, về sau lần tới chuẩn bị ăn cái con hồ ly ngốc này, trước đó nhât định phải cởi sạch quần áo nàng đem giấu đi, triệt để ngăn chặn khả năng nửa đường nàng định biến thân.
Không để ý gì đến hình tượng, tê liệt ngã xuống giường hít sâu hai cái, chậm rãi bình tĩnh lại sự nôn nóng và ham muốn tình dục, Mặc Yểm tạm thời không muốn nhìn thấy con hồ ly ngu ngốc tức chết kia nhắm mại lại, ngủ.
Bạch Bạch trốn kỹ ở góc phòng một lúc, xác nhận Mặc Yểm đã ngủ, lúc này mới rón ra rón rén đi tới. Từng bước từng bước một cẩn thận cò cọ lên người Mặc Yểm, xem hắn có phản ứng gì hay không, cuối cùng mới thoáng an tâm được một chút, liền chủ động đi tới cái gối bên cạnh Mặc Yểm.
Vừa rồi thật sự là hù dọa nàng mà