“Minh Ất chân nhân, chính là còn ghi hận việc năm đó?” Thiên đế rất không muốn nhún nhường, nhưng lại không thể không nhún nhường, mỗi lần nghĩ đến chuyện năm đó, hắn đều hối hận, không phải hối hận vì có lỗi với người khác, thuần túy chỉ là hối hận vì kết quả.
Trước đây nghĩ lấy lòng Thanh Lương quan là chuyện tốt, không nghĩ tới chẳng những người ta không lĩnh tình, còn gặp phải một tên siêu cấp đại ma đầu. (>>> Ôi Yểm ca )
“Thiên đế đã làm chuyện gì? Ta lại có gì có thể ghi hận?” Minh Ất chân nhân thần sắc lạnh nhạt, không giận không vội, không hận không oán, làm cho người ta thực không hiểu rốt cuộc là hắn thật sự không chú ý hay là cố ý châm chọc.
Thiên đế ngậm miệng, muốn hắn liệt kê từng “tội trạng” của mình, mặt mũi hắn còn đi đâu được, hơn nữa hắn thật không thấy mình làm sai việc gì.
“Được! Không đề cập tới việc năm đó, nói chuyện Âm ti địa phủ hiện nay, những yêu ma quỷ quái kia một khi phá tan Quỷ Môn quan, thế gian sẽ máu chảy thành sông, cơ nghiệp Thiên đình cũng khó giữ được, Minh Ất chân nhân chẳng lẽ nghĩ không đếm xỉa đến sao?!” Thiên đế bắt đầu mang việc an nguy của thế gian cùng Thiên đình nói ra, hắn cũng không tin nhiều thế hệ gia tộc Minh Ất lấy sự thái bình của tam giới là nhiệm vụ của mình, mà đến thế hệ người Minh Ất này lại có thể nhìn tam giới đại loạn mà coi như không thấy không để ý tới.
“Âm ti Địa phủ bây giờ không giống trước đây, tiên nhân bình thường không trấn áp được tất cả thần ma, ta cũng không thể. Nếu Thiên đế muốn giữ thái bình cho thế gian và Thiên đình, không ngại xin mời hiền minh khác (*người tài đức sáng suốt).”
Minh Ất chân nhân cúi đầu nhẹ nhàng vuốt nếp may trên vạt áo, làm như không đếm xỉa tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Thiên đế chần chờ nói: “Trong lòng Minh Ất chân nhân đã chọn được người nào phải không?”
“Đúng vậy, người này, Thiên đế cũng biết.”
“Là ai?” Thiên đế điểm qua tất cả các võ thần trên Thiên đình nhân gian một lần, Nhị Lang thần, Na Tra, Lý Thiên vương? Những người này đúng là lợi hại, nhưng muốn đối phó đám quỷ quái cực hung ác lại không sợ chết dưới Âm ti địa phủ kia, còn kém xa lắm! Thậm chí đem Ngưu Ma vương, Thiết Phiến công chúa, Long vương Thái Tử, cùng Hồng hài nhi đã bị Quan Âm Bồ Tát thu nhận kia mà cân nhắc, vẫn không có một người nào có thể giải quyết khốn cảnh trước mắt.
Hắn biết người có pháp lực cao cường, ngoại trừ đám đại Phật môn ở thế giới cực lạc phương Tây kia, cũng chỉ còn lại Minh Ất chân nhân trước mắt có đầy đủ thực lực đi trấn áp Âm ti làm loạn. Hắn hoàn toàn không nghĩ ra mình còn biết một người tài ba nào khác có thể chia lo giúp khó vì hắn.
“Mặc Yểm!” Minh Ất cũng không vòng vo, trực tiếp chỉ cho Thiên đế một “hắc lộ” (*con đường đen tối).
Thiên đế vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi, tức giận không vui nói: “Minh Ất chân nhân đây là cố ý trêu đùa trẫm?”
Minh Ất chân nhân vẫn mang bộ dạng lão tiên tự tại, thần sắc điềm đạm, thản nhiên nói: “Thiên đế hãy tỉnh táo ngẫm lại kỹ càng, sẽ biết ta nói không uổng, trong tam giới có mấy người có thể có pháp lực hơn Mặc Yểm? Hắn làm việc tàn nhẫn quyết đoán tuyệt tình, đúng là người tốt nhất để đối phó được với yêu ma quỷ quái, hơn nữa…… nếu Thiên đế không thừa dịp bây giờ lôi kéo hắn, vạn nhất hắn đứng về phía Âm ti địa phủ, đến lúc đó Thiên đình mới chính thức có họa bị diệt.”
“Mặc Yểm hận không thể giết trẫm hả giận, làm sao có thể nguyện ý để trẫm sử dụng? Minh Ất chân nhân ngày đó có thể ngăn cản hắn đại náo Thiên đình, nhất định cũng có biện pháp làm cho hắn cúi đầu nghe lệnh, có thể……” Thiên đế nghiêm mặt nói, một câu còn chưa nói xong, đã bị Minh Ất cười khẽ một tiếng lạnh lùng cắt đứt.
“Hắn muốn giết ngài, đối với ta cũng sẽ không khách khí, ngày đó ta dùng di vật của mẫu thân miễn cưỡng khuyên hắn rời đi, biện pháp này chỉ có thể dùng lần này thôi, Thiên đế cần gì lừa mình dối người?” Minh Ất đứng lên, hiển nhiên không muốn nói thêm nữa, cúi người hành lễ nói: “Thiên đế không thể rời khỏi Thiên cung lâu được, mời trở về đi.”