Qua Lăng hưng phấn mà tạ ơn Thiên đế, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định nói ra nghi kị của mình: “Xin thứ cho vi thần nhiều chuyện, vị Hủy Dịch tiên sinh này tựa hồ có chút cổ quái……”
Thiên đế vô tình khoát khoát tay nói:” Cái gì cổ quái? Hắn không thích cùng người ở chung thôi, nhưng lại là người có tài! Biết chia sẻ ưu tư cùng ta, so với những người không biết điều quả thực là thiên địa khác biệt.” Trong miệng hắn người không biết điều, tự nhiên là chỉ các tiên nhân và Minh Ất chân nhân rồi.
Qua Lăng nhìn Thiên đế khen ngợi Hủy Dịch như thế, không dám nói thêm cái gì nữa, chọc giận Thiên đế, thu hồi tặng phẩm thì toi! Vì vậy khom người cúi đầu lui xuống.
Thiên đế một mình ở sau ngự án, vuốt râu dài dưới hàm, trong nội tâm khoái ý, tìm Hủy Dịch quả nhiên là đúng, hắn mặc dù không có cho ra biện pháp cụ thể nào, nhưng lập tức đáp ứng sẽ đi hỏi thăm mối quan hệ giữa Thanh Lương Quan cùng Mặc Yểm, thăm dò đối phương rõ ràng, sau đó tùy thời ra tay, vì hắn giải trừ họa lớn trong lòng, trung thần hiền giả như vậy hắn tại sao muộn như vậy mới nhớ tới chứ?
Hắn ở chỗ này dương dương tự đắc, lại chưa từng nghĩ tới, thật sự là trung thần người tài, tại sao lại để một gã Thiên đế lòng dạ hẹp hòi như hắn sử dụng?
Hủy Dịch rời đi Thiên cung sau cũng không có trở về Thần Nông cốc, rất nhanh liền biến mất bóng dáng, mà mọi người ở Thanh Lương Quan còn chưa biết có người đã bắt đầu có chủ ý với bọn hắn.
Ngày hôm đó, Bạch Bạch theo Vân Hư từ Linh Tố sơn trở về, liền gặp một tiểu động vật trong Thanh Lương Quan, đó là một con vẹt lớn miệng đỏ tươi lam sắc, nghe nói là Tứ sư huynh Vân Lan trên đường trở lại Thanh Lương Quan nhặt được. Trên cánh lam vẹt vết máu loang lổ, hẳn là bị vài linh thú tập kích, hiện tại đắp dược liền ở trong phòng Bạch Bạch nghỉ ngơi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://sachvui.com
Vân Lan chỉ nói bốn chữ:” Sẽ không chiếu cố.” Sau đó ném lam vẹt bỏ chạy.
Tiểu Hắc nhìn Điểu Nhi mới tới này, rất muốn nhào tới cắn một ngụm, Bạch Bạch phát hiện hắn thần sắc không tốt, vội vàng che trước mặt lam vẹt nói:” Ngươi không thể cắn hắn! Hắn đã bị thương, rất đáng thương!”
Tiểu Hắc mài mài răng, hừ một tiếng quay đầu không để ý tới, con mèo thích tập kích chim chóc là thiên tính, hơn nữa cái con vẹt thối này đến, Bạch Bạch nhất định sẽ nghiêng về phía hắn, dành hết thời gian chiếu cố hắn, cũng không thường xuyên chơi cùng mình. Nghĩ đến đây, tiểu Hắc nhìn con lam vẹt lại càng không thuận mắt.
Lam vẹt ốm yếu nằm ở trên mặt bàn, bộ dáng tội nghiệp kia quả nhiên rất nhanh đoạt đi chú ý của Bạch Bạch, Bạch Bạch lại vì nó bưng thủy, lại đi tìm Vân Hư thương lượng có dược thảo gì có thể giảm bớt nỗi thống khổ của nó, khiến thương thế của nó nhanh tốt hơn.
Tiểu Hắc thừa dịp Bạch Bạch không chú ý, nhảy đến bên người lam vẹt, thử nhếch miệng uy hiếp con vẹt nói:” Ngươi thành thật cho ta một chút, nếu không ta sẽ nhổ sạch sẽ lông ngươi, hừ hừ!”
Lam vẹt híp nửa con mắt nghiêng qua liếc hắn, chợt hét thảm một tiếng, sau đó phịch phịch vài cái. Bạch Bạch nghe được thanh âm đã chạy tới, liền thấy hắn ở trên bàn quay cuồng, vẻ mặt tiểu Hắc không hiểu ngồi chồm hổm bên cạnh, vừa thấy nàng đến đây vội vàng thanh minh nói:” Ta không có chạm qua hắn! Không hiểu được hắn đột nhiên nổi điên gì!”
Bạch Bạch bán tín bán nghi đưa tay ôm lấy lam vẹt trấn an nhẹ nhàng sờ soạng vài cái, lam vẹt lập tức yên tĩnh trở lại, nhưng sau khi Bạch Bạch thả nó lại trên mặt bàn, lập tức bộ dáng hắn hoảng sợ, giãy dụa muốn cách tiểu Hắc xa một chút.
Hắn cái gì cũng chưa nói, nhưng Vân Hư mới vừa vào cửa cũng nhìn ra được hắn sợ hãi tiểu Hắc, hỏi:” Tiểu Hắc, ngươi lại khi dễ người?”
Tiểu Hắc cảm giác mình bị vu oan, tức giận nói:” Không có!”
Vân Hư kịp phản ứng, nói: “Ngươi khi dễ vẹt”
Tiểu Hắc tức giận đến xoay người đối lam vẹt quát:” Ngươi đồ xú điểu hãm hại ta!”