Cách cổng thành không xa có một vật gì đó được bọc trong một cái áo da bị người ta ném ra phía ngoài, đúng lúc Huyền Minh yêu ma đang đứng đấy, tiện tay bắt được, không để cho mọi người kịp phản ứng, áo choàng trên lưng hóa thành cánh dơi, hắn mang theo cái bọc vừa nhận được, xoay người bay đi mất.
Không xong rồi! Đó là Bạch Bạch!
Khó trách cái tên yêu ma Huyền Minh bị dư chấn đánh bay ra xa như vậy. Hóa ra là giương đông kích tây, hắn ở đây càn quấy lôi kéo sự chú ý của mọi người, còn bên kia đã có người lẻn vào trong thành đánh lén Bạch Bạch.
Cùng một lúc Vân Cảnh và Vân Sơ hành động định đuổi theo yêu ma Huyền Minh. Đúng lúc này thì bọn phản quân dưới Địa phủ vốn đã bị đánh lui, bỗng nhiên như được tiếp thêm sức mạnh xông ào về hướng Quỷ Môn quan.
Điệu hổ ly sơn?! Vân Sơ dừng lại, tình hình nguy cấp, hắn không thể chỉ vì Bạch Bạch mà tự ý phá vỡ thế trận, nhưng Bạch Bạch bị bắt mất, hắn cũng không thể bỏ mặc.
” Tam sư đệ, ngươi hãy chú ý truy tìm tung tích, hành sự không được theo cảm tính, dọc đường lưu lại ký hiệu!” Vân Sơ vội vàng phân phó nhiệm vụ, sau đó cắn răng xoay người trở về phía cổng thành phòng hộ.
Hắn và Vân Cảnh rời thành đi một lúc lâu, còn lại một vài huynh đệ đang chạy tới phía dưới đài, đúng lúc nhìn thấy phía dưới đài, Vân Khởi đang dùng kình phong để thổi bay những sợi tơ trắng chằng chịt không biết từ nơi nào tuôn ra.
Hóa ra lúc nãy khi các huynh đệ đều kéo nhau lên trên cổng thành, chỉ còn lại Vân Khởi và Bạch Bạch luyện công phía trong, Vân Khởi cảm thấy có gì đó lạ thường, ngước mắt thì thấy trong phòng giăng đầy những sợi tơ mỏng dính màu trắng. Vân Khởi muốn đưa Bạch Bạch thoát khỏi phòng nhưng lại bị những sợi tơ này cản trở, khiến cho động tác chậm đi không ít, đến khi hắn tìm được vị trí của Bạch Bạch thì đã không còn thấy nàng đâu nữa, trong lòng hoảng sợ, hắn dùng kình phong thổi đứt các sợi tơ mỏng, một mặt gọi tiếp viện, nhưng tiếc là đã muộn.
” Là “tuyết chu” (nhện trắng), hơn nữa không phải chỉ có một…” Sắc mặt Vân Khởi nặng trũi, hắn ở bên cạnh Bạch Bạch nhưng lại để cho yêu ma dùng kế, bắt Bạch Bạch đi, tâm tình của hắn có nói nói là rất kém.
Vân Chỉ hướng vào không khí dồn sức đánh một quyền, giọng căm hận nói: ” Đáng chết!”
Tuyết chu là một loại yêu vật sinh trưởng ở Âm ti Địa phủ, thân hình biến đổi theo hoàn cảnh, hơn nữa loài này giỏi che dấu yêu khí trên người, chúng nhả tơ với tốc độ cực nhanh, chúng bắt con mồi không phải bằng lưới nhện, mà là nhanh chóng phun ra một loại yêu tơ trắng như tuyết trực tiếp mang con mồi bao quanh, cho nên tên là” Tuyết chu”. Loại yêu vật này bình thường khó gặp chúng, không nghĩ tới đối phương lại lợi hại như như vậy, một lần dùng hơn mười con, hơn nữa ý tứ rõ ràng là cản trở Vân Khởi cứu Bạch Bạch chứ không có ý làm bị thương người.
Hai tên người giấy bị cuồng phong xé thành mấy mảnh bay tán loạn. Vừa rồi yêu ma dùng yêu thuật chỉ huy những tên người giấy này bắt Bạch Bạch ném ra phía cổng thành. Âm ty địa phủ lắm mưu mẹo nham hiểm, quả thật là khó đề phòng, ngày hôm nay xem như là bọn họ được mở mang kiến thức.
Vân Sơ trở lại phía trên cổng thành, trầm giọng nói với các sư đệ: ” Yêu ma chắc không cố ý muốn gây hại đến tính mạng của Bạch Bạch đâu, nếu không lúc nãy hắn đã ra tay rồi. Trước mắt phải bảo vệ cho Quỷ môn quan, Vân Cảnh đã bám theo Huyền Minh yêu ma rồi.”
Tình hình trước mắt nguy cấp, không rảnh để kể lại tỉ mỉ sự việc của Bạch Bạch, Vân Sơ đè nén bất an trong lòng, nhanh chóng chỉ huy các sư đệ, mỗi người một nhiệm vụ để chuẩn bị nghênh chiến.
Bạch Bạch luyện công được một nửa, đột nhiên bị bắt lại, ném ra không trung, nói không sợ thì là nói dối, nàng cảm thấy mình bị mang theo lên cao rồi bất chợt lại nhảy xuống thấp hơn, dường như người này tạm thời không có ý định làm tổn thương nàng, lòng nàng cũng bình tĩnh lại một chút, nàng thò móng vuốt ra muốn rạch chiếc áo da để thoát thân.
Cái áo da này không biết được làm từ chất liệu gì, khá là cứng, nàng dùng hết sức cào, nhưng chiếc áo chẳng mảy may rách một chút nào cả. Bên ngoài phát ra tiếng cười nói rợn người: ” Tiểu hồ ly, cái áo này ngươi không phá được đâu, ngoan ngoãn cùng ta đi gặp chủ nhân, hắc hắc, đây là phúc của ngươi đấy!” Người nói chuyện bên ngoài chính là Huyền Minh yêu ma.
” Chủ nhân của ngươi là ai?” Bạch Bạch lớn tiếng hỏi.
” Ta cũng không biết, hừ hừ! Chủ nhân của ta lợi hại lắm, lại còn anh tuấn trẻ tuổi nữa, ngươi có cơ hội được hầu hạ chủ nhân ta còn ý nghĩa hơn nhiều là làm đệ tử của Thanh Lương quan đấy!” Huyền Minh yêu ma lúc nãy ở trên cổng thành không chịu tiết lộ thân phận của chủ nhân hắn, nguyên nhân sâu xa là do hắn cũng không biết lai lịch của chủ nhân, tuy nhiên thân phận như thế nào không quan trọng, từ trước đến nay hắn chỉ kính phục, nghe lời kẻ mạnh hơn hắn mà thôi.
Từ khi hắn đến Địa phủ tung hoành ngang dọc, bất khả chiến bại, đến ngày hôm nay lần đầu tiên mới biết thế gian còn có nhân vật lợi hại siêu phàm như vậy. Chỉ cần dùng một ngón tay, chủ nhân có thể làm cho tên ma đầu chuyên đối đầu với hắn có tiếng da tượng thịt dày bạch tượng yêu xuyên vào một cái động lớn, đánh về nguyên hình ngay tại chỗ, thật sự là quá đẹp trai!
Gặp được một nhân vật xuất sắc như vậy, yêu ma Huyền Minh liền quỳ xuống, nguyện làm thân nô bộc cho chủ nhân, cam tâm tình nguyện làm tay sai giúp chủ nhân làm việc. Nhưng hắn không ngờ tới việc đầu tiên chủ nhân sai hắn làm lại là đi bắt một con hồ ly tinh nhỏ bé, hơn nữa lại còn ra lệnh cho hắn không được làm tổn thương nàng.
Đàn ông muốn tìm hồ ly tinh thì có thể có chuyện gì khác nữa? Hắn nghe bọn yêu ma lần trước tấn công Quỷ môn Quan bị thất bại kể rằng bạch hồ ly này so với tiên nữ còn xinh đẹp hơn. Chắc là chủ nhân nhà mình muốn nếm thử hương vị của hồ ly, việc này làm sao có thể làm khó hắn được?
Lại nghĩ đến ngày hôm nay hoàn thành công việc một cách thuận lợi, Huyền Minh yêu ma trong lòng thấy vui sướng, chỉ hận không thể ngay lập tức đến trước mắt chủ nhân để báo công trạng.
” Ta không muốn hầu hạ hắn!” Bạch Bạch vừa phản bác, vừa nghĩ cách trốn thoát. Lúc này có khi bọn họ đang ở trên trời, nàng có thể thử Tân Giáo pháp thuật mà Nhị sư huynh đã dạy!
Bạch Bạch chăm chú niệm khẩu quyết, Huyền Minh yêu ma chợt cảm thấy một bên cánh đau đớn, một dòng máu chảy ở phía cánh trái của hắn.
Cái gì vậy? Yêu ma Huyền Minh quay đầu nhìn về phía sau lưng nhưng không thấy gì cả, chỉ thấy xa xa có một vị tiên nhân đang chạy theo, nhưng ở khoảng cách xa như vậy, mà hắn lại đang dồn toàn lực để chạy, vậy nên hắn không thể có đủ pháo lực để tập kích hắn……
Trên cổ lại cảm thấy đau đớn, Huyền Minh yêu ma kêu ai u một tiếng, cảm thấy như bị một vật sắc bén cắt trúng, may mà hắn phản ứng nhanh, kịp thời né tránh nếu không đầu của hắn đã bị cắt mất. Đọc Truyện Online Tại https://sachvui.com
Giọng nói của Bạch Bạch giõng giạc từ trong túi da truyền ra: ” Ngươi mau chóng thả ta ra, nếu không ngươi sẽ hứng chịu đủ đấy!” Mặc dù giọng điệu có phần uy hiếp nhưng chính Bạch Bạch cũng không mấy tin tưởng.
Huyền Minh yêu ma chấn động thầm nghĩ: Chẳng nhẽ là tiểu hồ ly này lén làm phép?! Nàng được bao tuổi chứ, thế nhưng biết được pháp thuật chống lại ?! Chứng tỏ pháp lực không giống người thường nha!
” Không thả! Ngươi có bản lĩnh thì cứ làm đi!” Huyền Minh yêu ma không tin vào giả thuyết này, nếu quả thật hồ ly tinh lợi hại như vậy thì làm sao có thể dễ dàng để bị bắt?!
Bạch Bạch nằm trong cái túi da, không nhìn thấy yêu ma Huyền Minh máu tươi đầm đìa, lại nghe thấy âm thanh vang dội của hắn thì cho là pháp lực của mình khồn đủ làm bị thương hắn, nên càng dồn sức làm phép. Kết quả là từng đợt gió vô hình dày đặc như thiên la địa võng dồn dập kéo đến, thiếu chút nữa làm cho con dơi bị băm thành từng mảnh vụn….