Tessa Wall không định nán lại nhà bà Mary lâu vì cứ hễ hai bố con ở nhà với nhau là cô lại nơm nớp lo lắng, thế mà không hiểu sao cuộc ghé thăm lại kéo dài hàng mấy giờ. Nhà Fairbrother lổn nhổn giường xếp và túi ngủ; họ hàng lũ lượt đổ về như bị hút bởi lỗ chân không hoác ra từ cái chết, nhưng căn nhà có nhộn nhịp xôn xao đến mấy cũng không lấp nổi khoảng trống thăm thẳm mà Barry đã tan biến vào.
Tessa thả bộ về phố Church Row trong bóng tối, người buốt nhoi nhói vì chiếc áo len không đủ ấm. Lần đầu tiên sau cái chết của ông bạn, cô mới được yên tĩnh suy nghĩ thế này. Đường vắng, chỉ nghe tiếng vòng hạt gỗ đeo cổ của cô va nhau khe khẽ và tiếng tivi văng vẳng từ các nhà ven đường.
Thốt nhiên Tessa nghĩ, Không biết Barry có biết chuyện không nhỉ.
Cô chưa bao giờ nghĩ chồng mình kể với Barry về bí mật lớn nhất đời cô, vết ung thối cô vùi tận đáy cuộc hôn nhân của mình. Cô và Colin thậm chí chưa từng nhắc đến nó (tuy nhiều lần nó làm các cuộc chuyện trò của họ mất vui, nhất là dạo gần đây…)
Như tối nay, hình như Mary liếc nhìn mình khi nghe nhắc tới Fats…
Đó là do mày mệt quá mà tưởng tượng ra đó thôi – Tessa nghiêm khắc tự cảnh cáo. Colin vốn rất kín kẽ, hẳn anh không bao giờ hở ra chuyện này, ngay cả với thần tượng Barry của anh ấy. Tessa không muốn tin rằng Barry biết chuyện… nếu thế hóa ra mọi sự tử tế trước nay của ông với Colin chỉ do lòng thương hại vì những gì mà cô, Tessa, đã làm…
Khi bước vào phòng khách, cô thấy ông chồng đeo kính ngồi trước tivi đang phát dở mục tin tức. Ông đặt xấp giấy in trong lòng, tay cầm viết mực. Tessa nhẹ cả người thấy thằng Fats không ở đó.
– Chị ấy thế nào rồi? – Colin hỏi
– Thì, anh biết đấy… cũng không ổn lắm – Tessa đáp. Cô buông mình xuống chiếc ghế bành cũ, khẽ rên lên khoan khoái tuột đôi giày cũ mòn ra. – Anh trai của Barry đúng là tuyệt vời thật.
– Như thế nào?
– Thì… hết lòng giúp đỡ nọ kia.
Cô nhắm mắt, dùng ngón cái và ngón trỏ xoa bóp sống mũi và mí mắt.
– Anh cứ thấy ông ta không đáng tin thế nào ấy – Colin nói.
– Thế à? – Tessa hỏi lại, mắt vẫn nhắm nghiền.
– Ừ. Em có nhớ hồi ông ta hứa đến cầm còi cho trận đấu giữa đội khu mình với đội của Paxton High không? Còn nửa tiếng trước khi khai trận ông ta mới báo hủy, rồi Baterman phải làm thay đấy?
Tessa nuốt xuống câu phản biện. Colin có thói quen đánh giá khái quát con người ta chỉ từ ấn tượng đầu tiên hay một sự việc đơn lẻ nào đó. Ông xem ra không hiểu được bản chất con người biến đổi khôn lường đến thế nào, mà cũng không thấy được rằng sau mỗi gương mặt bình thường đều là một cõi miền hoang sơ và độc nhất, như trong chính con người ông.
– Thì thấy ông ta cũng dịu dàng với mấy đứa cháu – Tessa lựa lời – Thôi em phải đi ngủ đây.
Nói vậy chứ cô vẫn chưa nhúc nhích, tập trung cảm nhận sự đau nhức đang lan khắp chân, thắt lưng, bả vai.
– Tess này, anh cứ nghĩ…
– Ừm?
Cặp kính làm đôi mắt Colin díu lại như mắt chuột chũi, khiến cái trán cao hói hơi gồ lên của ông càng nổi bật.
– Về những điều Barry gắng làm cho hội đồng khu. Những thứ ông ấy từng bỏ bao công sức đấu tranh. Như khu Fields này, trung tâm cai nghiện nữa. Suốt ngày hôm nay anh cứ nghĩ về chuyện đó. – Ông hít sâu một hơi – Anh quyết định là mình sẽ thế chân ông ấy.
Nỗi nghi ngại cồn lên trong lòng ấn chặt Tessa vào ghế và làm cô im bặt mất một lúc. Cô gắng giữ cho thái độ của mình được trung lập tỉnh táo.
– Hẳn là Barry cũng mong anh làm vậy – Colin nói thêm. Cơn hào hứng ít thấy nơi ông thoáng nhuốm vẻ dè dặt.
Không bao giờ – Tận đáy lòng Tessa nghĩ – không bao giờ có phút giây nào Barry muốn anh làm chuyện này. Ông ấy nếu có chọn anh đi nữa thì cũng là khi chẳng còn ai khác mà thôi.
– Trời – cô nói – Em biết Barry rất… nhưng chuyện này khá nặng gánh đấy Colin. Mà Parminder vẫn đấy chứ đâu, chắc hẳn chị ấy sẽ gắng hoàn thành tất cả những gì Barry định làm.
Đúng ra mình phải gọi báo cho Parminder biết – Tessa sực nghĩ trong khi đáp lời ông chồng, bụng quặn lên vì ân hận – Ôi trời ơi, sao mình không nghĩ tới chuyện gọi cho Parminder nhỉ?
– Nhưng chị ta cũng cần được hỗ trợ chứ; chị ta đã bao giờ đủ sức một mình đối lại cả cánh kia đâu – Colin phản bác – mà giờ hẳn là Howard Mollison đã chuẩn bị sẵn con rối nào đó để thay chân Barry rồi. Có lẽ hắn ta đã…
– Kìa, Colin…
– Dám cá là thế! Em quá biết con người lão rồi mà!
Xấp giấy trong lòng Colin rời ra bay lõa xõa trắng cả sàn.
– Anh muốn làm chuyện này vì Barry. Anh sẽ tiếp tục ở chỗ ông ấy ngừng. Anh sẽ đảm bảo công sức ông ấy đổ ra bấy lâu nay không tan thành mây khói. Anh nắm rõ mấy chuyện đang đưa ra bàn cãi mà. Ông ấy luôn nói bây giờ là thời cơ tốt nhất, cứ chờ xem ông ấy làm được gì cho mọi người. Anh đã quyết ra ứng cử. Ngay ngày mai là đi tìm hiểu xem cần làm những gì luôn.
– Được thôi – Tessa đáp. Kinh nghiệm bao nhiêu năm vợ chồng đã dạy cô rằng chớ nên cản Colin lúc ông đang lên cơn hưng phấn, có khuyên thế nào cũng chỉ khiến ông khăng khăng theo ý mình hơn thôi. Cũng từ kinh nghiệm nhiều năm, Colin thừa hiểu Tessa hay tỏ vẻ đồng tình lúc đầu rồi sau mới tỏ ý phản đối. Kiểu nhường nhịn này gắn với ký ức chung ngấm ngầm về bí mật bị chôn giấu bao lâu nay. Tessa cảm thấy mình mắc nợ ông chồng. Còn Colin luôn mang cảm giác của kẻ làm ơn.
– Anh thực sự muốn làm chuyện này, Tessa.
– Em hiểu, Colin.
Cô nhấc mình khỏi ghế bành, không biết còn đủ sức lê lên lầu nữa không.
– Anh đi ngủ bây giờ chưa?
– Tí nữa, phải xem cho xong mớ này đã.
Ông gom lại mớ tài liệu rơi đầy sàn, xem ra ông đang bừng bừng sung sức với kế hoạch mới đầy khó khăn đó.
Tessa chậm rãi cởi đồ trong phòng ngủ. Lực hút trái đất có vẻ mạnh hơn với cô, chân tay nặng như chì, đến kéo cái phéc-mơ-tuya cũng mệt. Cô tròng váy ngủ rồi vào nhà tắm, nghe tiếng Fats đang đi lại trên lầu. Dạo gần đây, cô thường thấy kiệt quệ và cô đơn vì cứ phải xoay qua xoay lại giữa chồng với con, hai bố con nhà này sao cứ như chủ nhà với khách trọ.
Lúc Tessa định tháo đồng hồ, cô mới chợt nhận ra đã làm mất nó hôm qua. Mệt mỏi quá,.. cứ mất thứ này thứ khác… mà làm sao lại quên gọi Parminder được nhỉ? Vừa căng thẳng lo lắng vừa rầu lòng đến phát khóc, Tessa đổ vật ra giường.
THỨ TƯ