Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Khoảng Trống (The Casual Vacancy)

Chương 41

Tác giả: J. K. Rowling

Andrew rời Yavil lúc ba giờ rưỡi để kịp về Nhà Trên Đồi trước năm giờ. Fats đi với thằng bạn ra trạm xe buýt rồi bỗng dưng bảo là sẽ nán lại thành phố thêm một lát.

Fats có hẹn sơ với Krystal là sẽ gặp ở trung tâm mua sắm. Nó sải bước về mấy cửa hàng, vừa đi vừa nghĩ chuyện Andrew vừa làm trong quán café internet, cố nén những cảm xúc hiện thời xuống.

Phải nói là nó ấn tượng, thậm chí còn có cảm giác bị qua mặt. Andrew im ỉm tự nghĩ ra từ đầu tới cuối vụ này, giữ bí mật và làm ngon lành. Đáng kể đấy. Fats hơi bực là thằng bạn lên kế hoạch mà không hề bàn với nó lời nào. Thế thì có lẽ nó cũng chẳng nên chê trách gì kiểu công kích giấu mặt của Andrew với bố nó. Chơi thế này lại không phải là quanh co trí trá quá hay sao? Ném thẳng mặt Simon câu đe dọa hay cú đấm thì “mã thượng” hơn nhiều chứ?

Thì đúng là lão Simon khốn nạn, nhưng rõ ràng gã là một thằng khốn thẳng thắn, nghĩa là gã làm chuyện gã muốn bất kỳ lúc nào mà không thèm chịu sự câu thúc của xã hội hay lề thói đạo lý thông thường. Fats tự hỏi mình liệu nó có nên đồng tình với Simon hay không, nó vốn hay chọc cười gã này bằng mấy câu châm biếm thô lỗ về cái bọn tự trát phân lên mặt hay chịu là nạn nhân của mấy trò tếu. Fats thường tự nhủ, thà có đối thủ xứng tầm dành sẵn cho nó như gã Simon với cái tính đồng bóng không biết khi nào bộc phát cơn điên, còn hơn là ông bố hiện giờ.

Nhưng mặt khác, Fats hãy còn chưa quên hộp dầu creosote rơi xuống, gương mặt hung ác và nắm đấm của Simon, tiếng thét khiếp hãi và cảm giác dòng nước tiểu ấm nóng chảy dọc xuống chân, và (có lẽ là chuyện xấu hổ nhất) khi đó nó thật sự mong mỏi mẹ Tessa đến đưa nó đi tới chỗ an toàn. Fats vẫn chưa trơ cứng tới mức không cảm thông được với mong muốn trả thù của Andrew.

Fats lại quay về ý nghĩ ban đầu: Chuyện thằng Andrew làm đúng là táo gan, tài tình, hậu quả còn hơn thả bom. Nghĩ tới đó Fats lại thấy bực dọc, sao nó lại không nghĩ ra trò này chứ. Nó cố gạt bỏ cái thói lụy ngôn từ đầy vẻ tiểu tư sản của mình, nhưng quả là khó mà dứt bỏ môn chơi nó vốn quá xuất sắc. Thế rồi vừa sải bước trên nền gạch bóng loáng của sân trước trung tâm thương mại, đầu nó vừa hiện ra những dòng chữ chắc hẳn đủ thổi bay cái bộ ra vẻ quan trọng của lão Tủ và lột trần lão ra trước sự nhạo báng của mọi người…

Nó nhận ra Krystal đứng với mấy đứa khu Fields cạnh mấy băng ghế dài đặt giữa lối đi rộng giữa mấy cửa hàng. Trong đám còn có Nikki, Leanne và Dane Tully. Fats không hề chậm chân hay vội thêm một mảy, nó cứ bước đều đều, tay đút túi, vào thẳng tầm soi của mấy cặp mắt tò mò nhòm nó từ đầu tới chân.

– Ngon lành hả, Fatboy? – Leanne gọi trước.

– Ờ ngon lành, hả? – Fats đáp. Leanne thì thầm gì đó với Nikki làm con bé này cười lục khục. Krystal đang chóp chép nhai kẹo cao su, má đỏ ửng, nó vuốt hất tóc ra sau khoe đôi bông tai lúc lắc và nhổm phắt dậy.

– Ngon lành hả? – Fats chào riêng nó.

– Ờ. – Nó đáp.

– Mẹ mày biết mày ra ngoài chơi không Fats? – Nikki hỏi.

– Có, mẹ đưa tao đi – Fats bình thản đáp trước đám bạn đang im lặng hau háu chực cười. – mẹ tao đang chờ ngoài xe kia kìa, bà bảo tao kịp chơi cú tàu nhanh trước khi về nhà uống trà chiều đấy.

Cả đám cùng phá ra cười, trừ Krystal quạu mặt lại – Câm cái mõm lại thằng bố láo – nói thế chứ nom vẻ nó khá hài lòng.

– Mày hút thuốc lá vấn hả? – Dane Tully lè nhè, mắt liếc túi áo ngực của Fats. Môi nó có vết thương lớn lên vảy thâm đen.

– Ờ – Fats đáp.

– Ông chú tao cũng hút thế – Dane nói – phá phổi nát bấy.

Nó buồn tay cạy cạy cái vảy trên môi.

– Hai đứa mày tính đi đâu? – Leanne liếc Fats và Krystal.

– Chưa biết – Krystal vẫn nhai kẹo, liếc sang phía Fats.

Nó không đáp lời đứa nào, chỉ hất ngón cái về phía lối ra trung tâm thương mại.

– Tí gặp nhá! – Krystal chào với lại đám bạn.

Fats giơ tay chào qua quýt ra ý tạm biệt rồi bỏ đi, Krystal sải bước theo sau. Nó nghe vài tiếng cười sau lưng nhưng không bận tâm. Nó biết mình đã xử sự khá được.

– Giờ đi đâu đây? – Krystal hỏi.

– Chả biết – Fats hỏi lại – thường đấy đi đâu?

Con bé nhún vai, vừa đi vừa nhai kẹo. Hai đứa ra khỏi trung tâm thương mại và đi xuôi xuống đại lộ. Còn khá xa mới đến sân chơi, lần trước hai đứa từng tới đó kiếm chỗ riêng tư.

– Không phải mẹ đấy cho đi ké thật đó chứ? – Krystal hỏi.

– Làm chó gì. Đây bắt xe buýt mà, chứ còn sao nữa?

Krystal chẳng hề bực câu nói gắt, mải liếc nhìn bóng hai đứa phản chiếu trên các cửa sổ cửa hàng ven đường khi đi ngang. Lập dị, lẻo khoẻo, Fats là thằng nổi tiếng trong trường. Cả Dane cũng phải chịu là nó hài cực.

– Nó chỉ xài mày cho dzui thôi, con ngu – Ba hôm trước, Ashlee Mellor đã vỗ vào lưng con bé mà bảo thế – vì mày cũng là đồ đĩ ngựa như mẹ mày.

Ashlee khi trước cũng thuộc băng của Krystal trước khi hai đứa nó tranh nhau một thằng con trai. Đầu óc Ashlee vốn có tiếng là không bình thường gì lắm, nó dễ nổi cơn điên vừa gào vừa khóc, ở trường Winterdown nó suốt ngày phải học phụ đạo với ngồi nghe tham vấn. Thêm một bằng chứng nữa chứng tỏ nó làm mà không biết suy xét tới hậu quả: dám chọc tức Krystal ngay trên địa bàn em này, Krystal có “đội” còn nó độc trọi một mình. Thế là Nikki, Jemma và Leanne dồn Ashlee vào góc và túm chặt nó cho Krystal đấm tát nó đủ chỗ, chốt hạ khi nó rút nắm tay đầy máu ra khỏi mồm đối thủ.

Krystal chẳng buồn bận tâm tới hậu quả.

– Vừa “gà” vừa “ướt” – Krystal bình một câu về Ashlee và nhà nó thế.

Dù sao những lời của Ashlee vẫn chạm nhói một góc yếu mềm từng bị vấy đen trong tâm hồn Krystal, vì thế hôm sau, nó thấy an ủi khi lần đầu tiên Fats tìm gặp nó trong trường để hẹn gặp nhau vào cuối tuần. Nó khoe ngay với Nikki và Leanne rằng nó và Fats Wall sẽ đi chơi với nhau vào thứ Bảy, hài lòng nhìn vẻ ngạc nhiên của hai đứa kia. Hơn nữa Fats còn tới đúng giờ hẹn (hay chỉ xê xích độ tiếng rưỡi) và đi với nó ngay trước mặt lũ bạn. Y như hai đứa đang hẹn hò thực sự.

– Thế đấy đi đâu thế? – Fats hỏi, hai đứa đã im lặng đi bộ một quãng gần năm chục thước, ngang qua tiệm café internet. Nó biết vẫn cần phải nói qua nói lại vài lời, ngay cả lúc bận nghĩ xem có thể tìm được chỗ nào riêng tư khác trước khi tới sân chơi cách đó nửa tiếng đi bộ nữa. Nó muốn “dùi” con bé khi hai đứa đều đang phê tê tê, không biết cảm giác sẽ thế nào đây.

– Sáng nay đây mới đi thăm bà cố Nana, bà bị đột quỵ – Krystal lên tiếng.

Lần này lúc nó đến thăm bà cố không gắng nói gì nữa, nhưng Krystal tin bà biết nó có mặt ở đó. Đúng như Krystal đoán, mẹ nó không chịu vào thăm, thế là Krystal ngồi một mình cạnh giường bà suốt cả tiếng tới tận lúc phải đi tới khu mua sắm.

Fats cũng tò mò muốn biết mấy chi tiết liên quan tới cuộc sống của Krystal, nhưng chỉ những điểm nào giúp nó thâm nhập vào cuộc sống thực của khu Fields mà thôi. Mấy chuyện quá cụ thể kiểu thăm nom ở bệnh viện nó chẳng quan tâm chút nào.

– Với lại – Krystal đột ngột nói thêm, đầy tự hào – đây vừa mới làm phỏng vấn với báo chí đấy nhé.

– Gì? – Fats sửng sốt – Sao lại thế?

– Thì về chuyện khu Fields – Krystal đáp – Kiểu lớn lên ở đó thì thấy thế nào.

(Cuối cùng cô phóng viên cũng tìm ra nó ở nhà, sau khi được Terri hậm hực cho phép, cô này đưa nó ra quán café nói chuyện. Cô cứ hỏi nó chuyện đi học ở trường Thánh Thomas giúp ích gì cho Krystal, có làm thay đổi cuộc đời nó ở mặt nào đó không. Xem ra cô hơi sốt ruột và không mấy hài lòng trước mấy câu đáp của Krystal.

– Thế điểm số của em ở trường thế nào? – Cô hỏi thế, Krystal tức thì lảng tránh và thủ thế.

– Ông Fairbrother nói ông nghĩ chuyện học ở trường giúp mở rộng tầm nhận thức cho em.

Krystal chẳng biết phải nói gì về tầm nhận thức. Nhắc tới trường Thánh Thomas, nó nhớ mình đã từng chơi rất vui trên sân trường có cây dẻ cao lớn, năm nào cũng rụng lên đầu nó hàng đống hạt dẻ nhẵn bóng (trước khi vào trường Thánh Thomas, con bé chưa khi nào thấy hạt dẻ). Lúc đầu nó cũng thích đồng phục của trường, thích được giống như bạn bè xung quanh. Nó cũng hết sức tự hào thấy tên ông cố Pte Samuel Weedon khắc trên tượng đài chiến tranh đặt ngay giữa quảng trường. Trong trường chỉ có mỗi một thằng khác có họ được khắc trên đó. Cậu này là con nhà nông, biết lái máy cày từ năm lên chín, thậm chí còn mang vào lớp cả một con cừu trong tiết Cho xem và Giới thiệu. Krystal không bao giờ quên cảm giác vuốt ve bộ lông con cừu. Khi kể với bà cố chuyện đó, bà nó bảo ngày trước nhà nó cũng từng phải làm việc trong nông trại.

Krystal yêu khu rừng xanh tươi dọc bờ sông, nó với các bạn thường ra đó trong tiết đi dạo ngoài trời. Tuyệt nhất là môn bóng runđơ và các môn thể thao nói chung. Khi chọn thành viên cho đội thể thao nào đi nữa thì nó cũng luôn là đứa đầu tiên được chọn, nó khoái nghe tiếng đội còn lại rên rẩm khi đội kia có nó. Đôi lúc nó cũng nhớ tới những giáo viên đặc biệt từng dạy nó, nhất là cô giáo Jameson trẻ trung, thời trang, tóc dài vàng rực. Krystal luôn hình dung cô chị Anne-Marie chưa từng gặp cũng hơi giống cô Jameson.

Những chuyện vặt vãnh lại lưu rõ ràng sống động trong óc Krystal. Núi lửa: phát sinh do các mảng trong lòng đất dịch chuyển. Lớp nó từng làm mô hình núi lửa, đổ đầy thuốc muối với dung dịch nước rửa chén vào, nó sẽ phun trào ra mấy khay nhựa bên dưới. Krystal thích trò đó. Con bé cũng biết về người Viking: họ đội mũ có sừng, ngồi thuyền dài, nhưng nó quên mất họ đến nước Anh khi nào và để làm gì.

Những ký ức khác về trường Thánh Thomas bao gồm cả những lời bình luận chẳng hề êm tai từ mấy đứa bạn gái khác trong lớp, một hai đứa trong số đó từng bị nó tát. Khi Sở Xã Hội cho phép nó quay lại sống với mẹ thì đồng phục của nó đâm ra quá chật, quá ngắn và lôi thôi lếch thếch, đến nỗi nhà trường gửi thư về nhà làm mẹ và bà cố nó cãi nhau một trận kinh khủng. Mấy nữ sinh khác trong trường không thích chơi cùng nhóm với nó, chỉ trừ đội bóng runđơ. Giờ nó hãy còn nhớ cảnh Lexie Mollison đưa cho mọi đứa trong lớp cái phong bì nhỏ màu hồng mời đi dự tiệc nhưng bước thẳng ngang mặt Krystal với cái mũi vênh lên trời, theo nó nhớ thế.

Chỉ một vài đứa bạn ngày xưa từng mời nó đi dự tiệc. Nó tự hỏi không biết Fats hay mẹ nó có nhớ nó cũng từng tới nhà đó dự tiệc sinh nhật hay chưa. Cả lớp đều được mời, nhân dịp đó bà cố Nana Cath mua cho nó chiếc váy đầm mới. Thế nên nó biết nhà Fats có khu vườn sau cực rộng, có hẳn cái hồ, xích đu và cây táo. Bọn nó cùng ăn thạch và thi nhảy bao bố. Tessa phải bảo Krystal ngừng chơi vì khi cố giành lấy tấm huy chương bằng nhựa, nó húc văng mấy đứa khác khỏi đường đua. Có đứa còn ngã chảy máu cam.

– Nhưng em thích trường Thánh Thomas mà, phải không? – cô phóng viên hỏi.

– Cũng thích – Krystal đáp, nhưng nó biết mình vẫn chưa truyền đạt được cái ý ông Fairbrother muốn, ước gì ông ấy ở đây giúp nó một tay. – Có, em rất thích.)

– Sao bên đó lại nảy ra cái ý nói chuyện với đấy về khu Fields? – Fats hỏi.

– Đó là ý của ông Fairbrother. – Krystal đáp.

Thêm vài phút im lặng, rồi Fats hỏi: – Đấy hút không?

– Kiểu gì, như cần sa ấy hả? Ờ, đây từng hút với thằng Dane rồi.

– Có mấy điếu đây.

– Lấy chỗ thằng Skye Kirby hả? – Krystal hỏi. Fats không biết cái thoáng giễu cợt trong giọng con bé là có thật hay do nó tưởng tượng, vì thằng Skye là mối cung cấp hàng nhẹ, an toàn cho bọn nhóc tiểu-tư-sản. Nếu quả thế thì Fats thà bị con bé cười thẳng mặt còn hơn.

– Thế đấy lấy cỏ ở đâu? – Nó cũng tò mò hỏi lại.

– Không biết, hút của thằng Dane mà – Krystal đáp.

– Từ chỗ Obbo hả? – Fats gợi ý.

– Cái thằng cha bần tiện chết tiệt đó.

– Gã đó thì làm sao?

Nhưng Krystal không chịu nói rõ hơn. Nó không muốn nhắc về gã này. Cứ nhắc tới gã là Krystal sởn gai ốc. Thỉnh thoảng gã tới cùng chích với Terri hoặc chơi mẹ nó, Krystal có khi bắt gặp gã trên cầu thang, vừa kéo cái khóa quần bẩn thỉu vừa nhe răng cười với con bé qua cặp đít chai. Thường Obbo có mấy việc vặt cần Terri, kiểu giấu hộ mấy cái máy vi tính hay cho người lạ ngủ nhờ một đêm, hay làm mấy việc gì đó Krystal không rõ, chỉ biết bà mẹ phải đi khỏi nhà hàng giờ.

Cách đây chưa lâu, Krystal gặp ác mộng, trong giấc mơ me nó bị kéo căng người ra buộc vào thứ gì tựa cái khung. Cả người bà là cái lỗ khổng lồ mở hoác ra, như con gà khổng lồ bị vặt lông trụi lủi. Gã Obbo đó hiện diện trong mơ, đi ra đi vào cái lỗ đó, lăng xăng vọc vạch mấy thứ bên trong, còn cái đầu bé tí của mẹ nó trông sợ chết cứng. Krystal giật mình dậy, vừa tức giận, vừa buồn nôn lẫn chán ghét.

– Gã là đồ chó – Krystal mở miệng.

– Đó có phải cái gã cao cao, đầu cạo có xăm hình khắp đằng sau gáy không? – Fats hỏi. Nó đã cúp học lần thứ hai trong tuần này để ngồi trên bức tường trong khu Fields mà quan sát hàng giờ. Gã đàn ông đầu trọc đó làm nó để ý, gã cứ lăng xăng làm gì đó suốt chỗ một chiếc xe tải trắng cũ.

– Không, đó là Pikey Pritchard – Krystal đáp – Nếu thấy chả dưới đường Tarpen.

– Tay ấy làm gì?

– Không biết. Hỏi Dane ấy. Nó cặp kè với thằng nhóc em Pikey.

Con bé thích cái vẻ hứng thú thực sự của cậu bạn, trước giờ Fats chưa khi nào nói chuyện chăm chú đến thế với nó.

– Pikey đang chịu án treo.

– Vì sao?

– Nó lấy miểng chai rạch mặt thằng nào đó đâu dưới Cross Keys.

– Vụ gì thế?

– Làm thế quái nào đây biết được? Đây có ở đó đâu – Krystal đáp.

Nó đang vui vẻ, thường khi vui nó hơi lên mặt chút đỉnh. Nếu gạt qua một bên nỗi lo về bà cố Nana Cath (dù sao thì bà vẫn còn sống đấy thôi, nghĩa là vẫn còn hy vọng hồi phục), mấy tuần nay khá là ổn thỏa. Mẹ Terri tuân thủ đúng các quy định của trung tâm Bellchapel và Krystal phụ trách chuyện đưa Robbie đi nhà trẻ. Chỗ hăm của thằng bé đã gần lành lại hết. Cô nhân viên xã hội có vẻ hài lòng, theo cái cách của cô ta. Krystal cũng đi học đều đặn dù không dự buổi tham vấn vào sáng thứ Hai hay thứ Tư với cô Tessa. Nó cũng không hiểu tại sao. Đôi khi người ta cũng chệch khỏi thói quen.

Nó lại liếc sang Fats. Chưa bao giờ nó nghĩ đến chuyện thích cậu này, trước khi cậu ta nhắm trúng nó trong buổi nhảy nhót trong phòng kịch. Ai cũng biết tiếng Fats, mấy chuyện đùa của nó lan khắp trường như hài kịch truyền hình. (Krystal vờ rằng nhà nó cũng có tivi. Nó cũng từng được xem tivi ở nhà bạn bè hay nhà bà cố, đủ để lấp liếm bình luận kiểu: “Ờ, chương trình đó như cứt, hả?”, “Ờ, tao suýt tè ra quần”, đại loại thế, khi có đứa bạn nào nói về chương trình nó đã xem.)

Fats đang ngẫm nghĩ bị miểng chai cứa thì cảm giác thế nào, rìa miểng sắc sẽ cắt ngọt vào thịt mềm trên mặt, dây thần kinh bị nung đốt, không khí thốc qua lớp da bị xé rách, rồi máu âm ấm chảy ra. Nó cảm thấy phần da quanh miệng tự dưng ngưa ngứa cứ như ở đó cũng đã mang thẹo.

– Nó còn mang dao theo người không, thằng Dane đó? – Fats hỏi.

– Sao đấy biết nó có dao? – Krystal hỏi lại.

– Thì nó dọa thằng Kevin Cooper thế.

– À hả – Krystal thừa nhận – Nhưng Cooper thì đáng kể gì?

– Ờ, nó thế – Fats đồng tình.

– Dane lận hàng theo vì kiềng anh em nhà Riorhon thôi – Krystal giải thích.

Fats khoái cái giọng thản nhiên đơn-thuần-sự-việc-nó-thế của Krystal. Con bé chấp nhận sự cần thiết của con dao vì có oán thù lẫn nguy cơ xảy ra bạo lực. Cuộc đời thực trần trụi là thế, đây mới là những thứ thực sự đáng kể… Trước khi Arf đến nhà nó, ông Tủ cứ nhũng nhiễu ép mẹ nó cho ý kiến tờ rơi vận động của lão nên in trên giấy vàng hay giấy trắng…

– Ở đó được không? – Fats lên tiếng đề nghị sau một lúc im lặng.

Bên tay phải là bức tường đá dài, cánh cổng mở hé thấp thoáng cây xanh và mộ đá bên trong.

– Ờ được thôi – Krystal đồng ý. Con bé trước đó đã vào nghĩa trang một lần cùng Nikki và Leanne; mấy đứa ngồi trên mấy ngôi mả chia nhau mấy lon bia, chẳng mấy để ý ngồi thế có gì “phạm thượng”, rồi có mụ nào đó nhảy ra quát tháo, réo chửi chúng nó bằng đủ thứ tên khó nghe. Trước khi bỏ đi, Leanne ném cái lon rỗng về mụ đó.

Nhưng chỗ này lộ liễu quá, Fats nghĩ lúc cùng Krystal đi dọc con đường lát ximăng giữa mấy hàng mộ. Mấy tấm mộ chí dẹp bằng đá xanh không che chắn gì được. Rồi nó nhìn thấy mấy giậu hoàng liên gai chạy dọc bức tường phía xa. Nó đi tắt ngang qua nghĩa trang, tay đút túi, Krystal đi theo, hai đứa lựa bước giữa những ngôi mộ chữ nhật và những tấm bia nứt nẻ không rõ chữ. Nghĩa trang này rất rộng và được chăm sóc tốt. Hai đứa dần dần tới được khu mộ mới hơn, bia làm bằng đá cẩm thạch đen bóng loáng khắc chữ vàng, trên mấy ngôi mộ mới hãy còn hoa tươi.

Gửi tới mẹ Lyndsey Kyle, 15/09/1960 – 26/0/2008

Hãy ngủ yên mẹ nhé.

– Ờ, chỗ đó được đấy – Fats nói, liếc mắt nhìn khoảng trống tối tăm giữa giậu cây gai hoa vàng và bức tường rào nghĩa trang.

Hai đứa len vào khoảng tối ẩm thấp, ngồi phệt xuống đất dựa lưng vào bức tường lạnh ngắt. Sau những bụi cây, hàng hàng bia mộ xen giữa những giậu cây quanh chúng nhưng chẳng có bóng người nào quanh đó. Fats thành thạo vấn thuốc, mong Krystal nhìn mà lác mắt.

Nhưng con bé đang mải nhìn lan man ra ngoài dưới tán lá sẫm đen bóng loáng, nghĩ về bà chị Anne-Marie mà (theo dì Cheryl nói) đã vào thăm bà cố Nana Cath hôm thứ ba. Giá mà nó cúp học để chạy đến đó kịp thời, có khi hai chị em đã gặp được nhau. Rất nhiều lần nó mơ tới cảnh gặp Anne-Marie và nói: “Em là em của chị”. Anne-Marie, trong cơn mơ của nó, lúc nào cũng tỏ ra vô cùng mừng rỡ, sau đó hai chị em gặp nhau suốt, và cuối cùng thì Anne-Marie đề nghị Krystal dọn về ở hẳn với chị. Chắc nhà chị ấy cũng gọn gàng sạch sẽ như nhà bà cố Nana Cath, chỉ có điều là hiện đại hơn. Sau này trong mộng tưởng của Krystal có thêm đứa bé hồng hào xinh xắn nằm trong cái cũi viền đăng-ten.

– Đây này – Fats chuyền cho Krystal điếu cỏ quấn. Con bé rít sâu, giữ khói trong phổi vài giây, gương mặt giãn ra mơ màng dưới tác dụng của cần sa.

– Đấy đâu có anh chị gì, phải không? – Krystal hỏi..

– Không – Fats đáp, thò tay vào túi kiểm tra mấy bao cao su đã chuẩn bị sẵn.

Krystal đưa trả lại điếu “cỏ”, đầu gật gù dễ chịu. Fats cũng rít một hơi dài, nhả khói vòng tròn.

– Đây là con nuôi. – Fats nói sau một lúc im lặng.

Krystal trợn mắt nhìn nó.

– Đấy là con nuôi hả, thiệt hả?

Có chút cảm giác được yêu chiều, chuyện riêng đâm ra dễ nói, mọi thứ đều trở nên dễ dàng.

– Chị gái đây cũng được người ta nhận nuôi đấy – Krystal vui vui vì sự trùng hợp và vì được nói về Anne-Marie.

– Ờ, có khi nhà đây khi trước cũng giống kiểu nhà đấy – Fats nói.

Nhưng Krystal không nghe, nó đang có hứng nói.

– Đây có bà chị với ông anh Liam nữa, nhưng đều bị đưa đi trước khi có đây.

– Sao thế?

Tự nhiên nó đâm ra quan tâm.

– Thì mẹ đây lúc đó đang cặp với Ritchie Adams mà – Krystal rít một hơi thuốc sâu rồi phụt ra dải khói dài mỏng mảnh – Thằng chả tâm thần nặng. Giờ đi tù rồi. Vì thịt một thằng. Suốt ngày đánh mấy mẹ con, rồi nhà John và Sue tới nhận anh chị đi. Bên cơ quan xã hội cũng thọc tay vào, cuối cùng nhà đó giữ nuôi anh chị luôn.

Con bé lại rít thuốc, nghĩ về thời kỳ toàn máu, giận dữ và tăm tối trước khi nó ra đời. Nó đã được nghe nhiều về Ritchie Adams, chủ yếu từ bà dì Cheryl. Lão từng dụi thuốc lá vào tay chị Anne-Marie lúc đó mới một tuổi và đá chị tới gãy xương sườn. Gã còn đập vỡ mặt mẹ Terri, giờ gò má trái của mẹ vẫn còn bị lệch so với má phải. Terri càng ngày càng nghiện be nghiện bét. Trong tình cảnh đó dì Cheryl tất nhiên phải quyết tách hai đứa nhỏ bị bạo hành và bỏ mặc ra khỏi bố mẹ chúng.

– Phải thế thôi – dì Cheryl nói.

John và Sue không có con, là họ hàng xa của nhà nó. Krystal không biết trong cây phả hệ phức tạp của nhà mình hai người đó đứng ở đâu nữa, cũng không biết họ làm cách nào “bắt cóc” hai anh chị nó, theo từ của mẹ nó. Sau đủ trò đôi co ầm ĩ với chính quyền, cuối cùng họ cũng được nhận nuôi hai đứa nhỏ. Terri vẫn dính với Ritchie cho tới khi gã bị bắt và chưa khi nào đi thăm Anne-Marie hay Liam, Krystal cũng không hiểu sao lại thế. Toàn bộ sự vụ ngưng lại đó, âm ỉ với những mối oán hờn, những lời đe dọa chửi rủa không sao quên được, những lệnh cấm, và đám nhân viên xã hội.

– Thế bố đấy là ai? – Fats hỏi.

– Banger – Krystal đáp. Nó cố nhớ lại tên thật của ông này – Barry – nó lẩm bẩm, không chắc là nhớ đúng. – Barry Coates. Nhưng đây theo họ mẹ Weedon.

Ký ức về người thanh niên trẻ chết vì chơi thuốc quá liều trong nhà tắm mẹ Terri lại trồi lên giữa hơi khói đặc ngòn ngọt. Con bé chuyền điếu thuốc cho Fats, tựa ngửa đầu vào bức tường đá nhìn mảnh trời loáng thoáng qua đám lá đen sẫm.

Fats nghĩ về tay sát nhân Ritchie Adams, có khi cha ruột của nó cũng đang ở trong tù như thế, cũng xăm hình như Pikey, hung hãn và cuồn cuộn cơ bắp. Nó thầm so sánh ông thầy Tủ với cái hình ảnh mạnh mẽ xù xì kiểu đàn-ông-đích-thực đó. Fats biết nó bị tách khỏi mẹ từ hồi còn sơ sinh vì nhà có mấy tấm hình Tessa bế nó, đầu đội mũ len trắng, trông mong manh như con chim non. Nó bị sinh non. Tessa có kể nó nghe vài chuyện dù nó không hề hỏi tới bao giờ. Mẹ ruột của nó sinh nó hồi rất trẻ, nó biết thế. Có lẽ hồi đó bà ta cũng giống Krystal bây giờ, làm một con điếm non trong trường…

Nó đã thấy phê tới độ. Nó choàng tay ôm gáy Krystal kéo lại gần mà hôn, liếm láp lưỡi con bé. Tay còn lại lần xuống ngực. Não nó lờ đờ, tay chân nghe nặng trịch, cả cảm giác của nó khi gần gũi cũng bị ảnh hưởng. Nó loay hoay tìm cách luồn tay vào áo lót con bé. Miệng Krystal nóng hổi đậm vị thuốc lá và cần sa, đôi môi khô rang nứt nẻ. Cơn hứng của nó hơi nhụt đi chút đỉnh, mọi cảm giác như bị chặn bởi tấm chăn vô hình. Lần này mở đồ con bé lâu hơn lần trước, tròng bao vào cũng khó vì mấy ngón tay cứ cứng ngắc chậm chạp. Nó lỡ tì khuỷu tay xuống phần thịt non gần nách Krystal làm con bé ré lên vì đau.

Hôm nay con bé khô hơn bữa trước, nó hì hục cố đẩy vào cho được. Thời gian trôi chậm sệt như keo, nó nghe tiếng thở nhanh gấp gáp của chính mình. Cảm giác này làm nó căng thẳng, cứ như có ai khác đang đứng nhìn chòng chọc trong bóng tối và hổn hển thở bên tai nó. Krystal rên rỉ đôi chút. Lúc đầu nó ngật ra sau thế này, mũi nó huếch rộng trông như mõm lợn. Fats tốc áo thun nó lên ngắm bộ ngực trắng mịn màng rồi luồn tay dưới chiếc áo ngực đã tháo khuy nhè nhẹ vuốt ve. Rồi nó xuất, không chuẩn bị trước, với tiếng rên thỏa mãn nghe như tiếng kẻ nào đó đang rình mò.

Nó trượt khỏi người con bé, lột bao cao su ra vứt bừa bên cạnh rồi kéo khóa quần lên, bồn chồn nhìn quanh sợ có ai đó xuất hiện. Krystal một tay xốc quần lên, một tay kéo áo xuống rồi quài tay ra sau cài lại áo ngực.

Trời trở tối và dày mây hơn. Trong tai Fats có tiếng u u văng vẳng, nó nghe đói cồn cào, não nặng trịch trong khi tai thì cực thính. Nó vẫn bị ám ảnh bởi nỗi sợ có ai đó đang nhìn trộm từ đầu tường. Nó muốn biến ngay.

– Tụi mình… – nó lẩm bẩm, rồi không đợi con bé, nó cuộn mình đứng dậy phủi lại quần áo. Cách đó độ trăm thước có cặp vợ chồng già đang cúi mình bên nấm mộ. Nó muốn đi khuất ngay khỏi ánh mắt ma quái nào đó hình như nhìn thấy nó làm tình với Krystal Weedon. Nhưng cứ nghĩ tới cảnh phải đi bộ tới trạm xe buýt và lên xe về lại Pagford là nó lại thấy bã cả người. Ước gì nó có phép biến ngay về phòng ngủ ở tầng áp mái của mình.

Krystal đang loạng choạng bước theo sau. Nó vừa cuộn áo thun xuống vừa nhìn đám cỏ dưới chân.

– Khỉ quá – nó lẩm bẩm.

– Gì thế? – Fats hỏi – đi nhanh đi.

– Ông Fairbrother – con bé sựng lại.

– Cái gì chứ?

Con bé chỉ tay vào mô đất ngay trước mặt, bia mộ chưa kịp làm xong nhưng mô đất vẫn phủ đầy hoa tươi.

– Thấy không? – con bé khom người nhìn mấy tấm thiếp kẹp cùng giấy bóng kính bọc hoa – Đúng là Fairbrother – nó dễ dàng đọc những chữ cái trong tên người từng đi từ trường đến tận nhà nó, xin phép mẹ cho nó đi thi đấu xa trên chiếc xe buýt nhỏ – Gửi Barry – nó đọc chầm chậm – còn cái này nữa – Gửi bố, từ…

Nó chịu đọc không nổi tên của Niamh và Siobhan.

– Thì sao? – Fats cố tình hỏi vặn, thật ra nó đang sởn hết gai ốc. Cái quan tài bằng gỗ liễu đan đó cách chân chúng nó chưa đầy một thước, trong đó là cái xác với gương mặt tươi cười của ông bạn thân nhất của cha nó, người hay tới chơi nhà nó, giờ đang mục rữa ra dưới đất. Hồn ma của Barry Fairbrother… nó mất hết bình tĩnh. Nghe như một sự trừng phạt.

– Đi thôi – Fats lại giục, nhưng Krystal không nhúc nhích – Lại chuyện gì nữa?

– Đây đua thuyền là vì ông ấy, chứ sao? – Krystal cáu.

– Ờ phải rồi.

Nó nhấp nhổm không yên như ngựa chứng, lập cập lùi ra sau.

Krystal nhìn sững nấm đất, quàng tay ôm lấy mình. Nó thấy mình bẩn thỉu, trống rỗng và đau đớn. Ước gì hai đứa nó không phải vừa vật nhau chính ngay chỗ này, gần ông Fairbrother đến thế này. Nó lạnh. Nó không có áo khoác như Fats.

– Nào đi thôi – Fats lại giục.

Nó theo chân thằng này ra khỏi nghĩa trang, nhưng hai đứa không nói với nhau lời nào nữa. Krystal nghĩ về ông Fairbrother, ông ấy hay gọi nó là “Krys”, đó giờ chẳng ai khác gọi nó như thế. Nó thích cái tên ấy. Tiếng cười của ông rất giòn. Nó nghe muốn khóc.

Fats cố nghĩ cách làm sao biến vụ này thành chuyện cười kể cho thằng Andrew, khi chơi con Krystal lúc phê độ và ảo tưởng rằng có ai đó đang nhìn lén hai đứa, rồi khi bò ra thì đụng ngay mộ Barry Fairbrother. Nhưng ngay lúc này, chuyện đó chưa làm nó thấy buồn cười nổi, hãy chưa.

Bình luận