Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Khoảng Trống (The Casual Vacancy)

Chương 52

Tác giả: J. K. Rowling

Sáng thứ ba này, Krystal không đưa Robbie đi nhà trẻ mà tính dẫn nó tới đám tang bà cố Nana Cath. Vừa tròng vào cái quần ít te tua quằn quại nhất của nó dù ống hụt ngắn mất ít ra cũng năm phân, nó vừa gắng giải thích cho Robbie bà cố Nana Cath là ai. Có vẻ nó chỉ phí công. Robbie chẳng nhớ gì bà cố, nó không biết cái tên chị nhắc tới nghĩa là gì, càng không có khái niệm về họ hàng nào khác ngoài chị và mẹ nó. Và dù bà mẹ có kể này kể nọ, Krystal biết mẹ nó không hề biết bố thằng bé là ai.

Krystal nghe tiếng chân mẹ trên cầu thang.

– Để yên đó – nó gắt thằng Robbie đã kịp với lấy lon bia rỗng dưới gầm ghế mẹ nó hay ngồi. – Lại đây.

Nó túm tay kéo thằng em ra hành lang. Terri vẫn mặc nguyên cái quần pyjama và cái áo thun bẩn tối qua mặc ngủ, chân trần.

– Sao hông thay đồ? – Krystal hỏi.

– Tao hông đi – Terri đáp, gạt hai đứa con ra đi vào bếp – Đổi ý rồi.

– Sao thế?

– Tao hông thích – Terri châm điếu thuốc từ vòng lửa bếp gas – việc quái gì phải đi.

Krystal vẫn nắm chặt tay thằng Robbie đang vừa lôi vừa giãy.

– Ai cũng đi mà – Krystal thuyết phục – Cheryl, Shane, mấy người khác nữa.

– Thì sao? – Terri hỏi vẻ gây sự.

Krystal vốn đã sợ bà mẹ sẽ quay lui phút chót. Đến đám tang nghĩa là mẹ nó phải đụng mặt dì Danille, bà này là chị mà luôn vờ như Terri không tồn tại, đó là chưa kể tất cả họ hàng khác đều từ mặt nhà nó. Chắc chị Anne-Marie cũng đi. Krystal đã bám lấy cái hy vọng đó như ngọn đuốc trong bóng đêm, trong suốt những đêm nó khóc thầm thương tiếc bà cố và Barry Fairbrother.

– Mẹ phải đi – Krystal nói.

– Tao hông.

– Đó là bà cố mà – Krystal thuyết phục.

– Thì sao chớ? -Terri lặp lại.

– Bà làm cả đống chuyện cho nhà mình – Krystal nói.

– Làm gì có – Terri quặc lại.

– Có – Mặt Krystal đã nóng bừng, nó nắm chặt tay Robbie.

– Chắc cho mày thì có – Terri không vừa – Mụ đó toàn làm chuyện như cứt với tao. Mày thích thì cứ việc đi mà khóc mếu cho ai kệ cha mày. Tao đang mắc chờ.

– Chờ gì? – Krystal hỏi.

– Chiện của tao, được chưa.

Bóng đen u ám quen thuộc lại chụp xuống.

– Obbo về rồi chớ gì?

– Chiện của tao – Terri thảm hại cãi.

– Đi đám tang đi – Krystal lớn tiếng.

– Mày đi đi.

– Mẹ kiếp đừng có chơi nữa – Krystal gào lên.

– Tao đâu có – Terri vẫn cãi, nhưng chị ta quay mặt đi nhìn qua tấm cửa sổ bẩn thỉu, ngó mảng cỏ mọc lút đầy rác rưởi mà họ gọi là vườn sau.

Robbie giật tay ra chạy biến vào phòng khách. Nắm tay đút sâu trong túi quần, vai bạnh ra, Krystal cố nghĩ xem phải làm gì. Cứ nghĩ tới chuyện không dự đám tang là nó đã muốn khóc, nhưng mà vậy thì không bị soi mói bởi những ánh mắt thù ghét mà hồi ở nhà bà cố nó từng gặp. Nó giận nhưng không hiểu sao vẫn có phần thông cảm với bà mẹ. Mày đâu có biết thằng bố nó là ai, phải không, con đĩ? Nó muốn gặp Anne-Marie nhưng lại sợ.

– Được rồi, thế tui cũng ở nhà.

– Khỏi cần, mày muốn thì cứ việc đi. Tao cóc cần.

Nhưng Krystal vẫn ở nhà, nó biết thế nào Obbo cũng đến. Gã đi vắng hơn tuần rồi, làm cái tởm lợm gì đó không rõ. Krystal chỉ ước gã chết quách đi cho rảnh để không bao giờ trở lại nữa.

Rồi nó bắt tay dọn dẹp nhà cửa cho có việc mà làm, miệng hút một điếu thuốc quấn thằng Fats cho. Nó không thích vị thuốc nhưng khoái vì được thằng bạn cho. Nó bỏ mấy điếu “cỏ” vào hộp trang sức bằng nhựa của Nikki, chung với cái đồng hồ của Tessa.

Sau vụ ở nghĩa địa nó cứ nghĩ sẽ không gặp lại thằng Fats nữa, vì tàn cuộc là thằng này cứ im ỉm rồi chào qua loa để về trước, nhưng sau hôm đó hai đứa nó lại “làm” lần nữa chỗ sân chơi. Rõ ràng lần này thằng bạn thoải mái hơn lần trước nhiều, “kéo” được lâu hơn và cả hai đứa đều không tới nỗi phê đờ phê đẫn ra. Xong cuộc, nó nằm dài cạnh con bé trên đám cỏ khuất dưới mấy bụi cây mà hút thuốc. Nghe con bé kể chuyện bà cố chết, Fats thuận miệng nói mẹ của con Sukhvinder Jawanda cho bà Nana Cath nhầm thuốc hay đại loại thế, nó cũng không rõ lắm.

Krystal tê điếng cả người, vậy nghĩa là, đúng ra bà cố không chết, đúng ra bà vẫn còn trong căn nhà nhỏ bé ngăn nắp trên đường Hope; để rồi mỗi khi Krystal cần, bà cho nó nơi trú ẩn với tấm khăn trải giường sạch sẽ thoải mái, căn bếp nhỏ nhưng đầy ắp đồ ăn và mớ đồ sứ chẳng ăn nhập gì với nhau, lại cả cái tivi nhỏ ở góc phòng khách: Bà không muốn coi chương trình rác rưởi đó, tắt đi Krystal.

Krystal khi trước cũng mến Sukhvinder, nhưng mẹ nó đã giết bà cố. Vậy nó cũng là kẻ thù, không ngoại lệ. Krystal đã công khai tuyên bố sẽ cho Sukhvinder ra bã, nhưng sau bà cô Tessa Wall lại nhúng tay vào. Krystal không nhớ rõ cô đã nói gì, đại loại là Fats đã hiểu sai, hay ít ra là cũng không hoàn toàn đúng về chuyện đó. Nó phải hậm hực hứa với cô là sẽ để yên cho Sukhvinder, nhưng mấy lời hứa kiểu thế chỉ tồn tại tạm thời trong thế giới điên rồ bất định của Krystal mà thôi.

– Để cái đó xuống – Krystal quát Robbie, nó đang cố cạy nắp hộp bánh biscuit đựng “đồ nghề” của bà mẹ.

Krystal vồ giật lấy cái hộp từ tay thằng bé rồi bóp chặt giữa hai tay như thể nó là sinh vật sống biết vùng vẫy tìm cách tồn tại và gây ra những hậu quả khủng khiếp. Trên nắp hộp có hình vẽ đã xước xát: chiếc xe ngựa chất hành lý cao ngất chạy xuyên màn tuyết được kéo bởi bốn con ngựa màu hạt dẻ, người đánh xe đội mũ chóp cao giương kèn. Con bé nhân lúc Terri ngồi hút thuốc dưới bếp mang cái hộp lên lầu giấu vào phòng ngủ. Robbie nhũng nhẵng bám theo chị.

– Muốn đi công viên chơi.

Thỉnh thoảng nó dẫn em đi công viên cho nó chơi đu hay ngồi vòng ngựa gỗ.

– Hôm nay không được, Robbie.

Thằng nhỏ nghe thế bèn nhè mồm ra, cô chị phải quát lên mới chịu im.

Khi trời sụp tối, lúc Krystal đã kịp cho Robbie ăn nhẹ với món mì ống vòng và tắm cho nó còn buổi tang lễ đã xong từ lâu, Obbo lọc cọc gõ cửa. Krystal nhìn thấy gã từ cửa sổ phòng ngủ và lao xuống ngay để mở nhưng Terri đã nhanh hơn.

– Khỏe hông Ter, em? – Gã bước qua ngưỡng cửa trước khi được mời – Nghe nói tuần trước cô em tìm thằng này hả?

Dù đã được bảo phải ngồi im trong phòng, Robbie vẫn mò theo chị xuống lầu. Con bé ngửi thấy mùi dầu gội đầu vương trên tóc thằng bé, lẫn với mùi thuốc lá và mồ hôi chua loét từ cái áo da từ thời nảo nào của Obbo. Khi gã liếc mắt nhìn nó đầy dâm dật, con bé nhận ra thêm mùi bia nồng nặc.

– Khỏe hả Obbo? – Terri nói với cái giọng nhún nhường dễ dãi Krystal chưa từng nghe mẹ nó thốt lên bao giờ, cái giọng đó thừa nhận gã có quyền trong nhà mẹ con nó – Vừa rồi biến đi đâu đấy?

– Bristol – gã đáp – cô em thế nào?

– Nhà đây không muốn gì hết – Krystal chặn lời.

Gã nháy mắt với con bé qua cặp kính dày. Robbie bấu chặt lấy chân Krystal đến nỗi nó cảm thấy móng tay thằng bé bấm lên da.

– Cánh này là ai đây Ter? – Obbo mỉa mai – Mẹ già đó hả?

Terri cười sằng sặc. Krystal nhìn gã trừng trừng, thằng Robbie vẫn bám chặt lấy chân. Obbo uể oải liếc xuống thằng bé.

– Còn con trai thế nào?

– Cóc phải con mày nhá! – Krystal gầm gừ.

– Sao cưng chắc thế cưng – Obbo nhăn nhở.

– Câm mõm chó mày đi. Nhà đây không muốn gì hết. Mẹ, nói đi – Krystal gần như gào lên với Terri – Nói nhà này không cần gì.

Terri hơi chùn trước hai ý chí đều mạnh hơn chị ta nhiều, đành nói nước đôi: – Thì người ta chỉ ghé qua thăm…

– Làm gì có – Krystal dứt khoát.- Làm chó gì có. Bảo gã đi. Nhà đây không có cần gì hết – Nó nổi khùng với bộ mặt vẫn điềm nhiên nhăn nhở của Obbo – Mẹ tui ngưng chích vài tuần rồi.

– Phải hông đó Terri? – Obbo vẫn cười.

– Phải – Krystal đáp tranh – Mẹ tui vẫn theo chương trình ở Bellchapel.

– Hông được mấy nả nữa đâu – Obbo phán.

– Câm mõm mày đi – Krystal nổi điên.

– Sắp đóng cửa mà – Obbo thản nhiên.

– Thiệt hả? – Terri giật mình – không phải chớ?

– Tất nhiên rồi – Obbo đáp – cắt giảm mà, hả?

– Mày biết cái quái gì – Krystal quát Obbo – Vớ vẩn tuốt – nó quay sang bà mẹ – có nghe ai nói gì đâu, chứ gì nữa?

– Cắt giảm mà – Obbo lặp lại, vỗ vỗ túi kiếm thuốc lá.

– Sắp tới đợt đánh giá đó – Krsytal nhắc bà mẹ – Không được chơi. Không được đâu.

– Chiện quái gì thế? – Obbo bật toanh toách cái bật lửa, không ai màng đến gã. Terri trợn mắt nhìn lại con gái được chưa đầy hai giây thì miễn cưỡng cụp mắt xuống nhìn thằng Robbie đã mặc sẵn đồ ngủ, vẫn đang bám chặt lấy chân chị.

– Ờ, chắc tui đi ngủ, Obbo – chị ta lầm bầm, không nhìn gã – Chắc để bữa khác qua.

– Nghe nói bà cố cô em chết hả – Gã nói – Cheryl kể.

Mặt Terri rúm lại vì đau đớn, nom chị ta già sọm hẳn đi như chính Nana Cath.

– Ờ, thôi đi ngủ. Lại đây Robbie. Đi với mẹ, Robbie.

Nhưng Robbie không muốn rời chị khi Obbo còn lần chần ở đó. Terri chìa bàn tay khẳng khiu ra.

– Ờ đi đi, Robbi – Krystal giục. Có những lúc Robbie mạnh hơn ma túy, Terri ôm khư khư lấy con trai như gấu bông. – Đi đi, đi với mẹ đi.

Giọng Krystal có gì đó làm thằng bé yên tâm, nó để mẹ đưa lên lầu.

– Thôi chào – Krystal nói, không buồn nhìn Obbo, nó bỏ vào bếp rút điếu thuốc quấn cuối cùng Fats Wall cho rồi cúi người châm lửa từ bếp ga. Tiếng cửa trước đóng sập, con bé thấy ngập tràn cảm giác chiến thắng. Mẹ kiếp thằng chó.

– Mông đẹp đấy Krystal.

Nó giật bắn người nhảy dựng lên, một cái đĩa trượt khỏi bệ rơi xoảng xuống sàn bếp bẩn thỉu. Gã chưa đi mà theo nó vào bếp. Gã đang nhìn chằm chằm vào ngực nó dưới lớp áo thun căng chật.

– Cút ngay – Nó quát.

– Mày lớn bộn rồi, hả?

– Câm mẹ nó đi.

– Tao nghe nói mày chịu ngửa miễn phí mà – Obbo lừ lừ sán lại – đúng ra mày kiếm tiền được thêm cho mẹ mày đấy.

– Câm…

Tay gã thộp ngực trái con bé. Nó cố gạt đi nhưng gã đã lấy tay kia túm chặt lấy cổ tay nó. Điếu thuốc vẫn ngậm trên mồm nó cháy sượt mặt gã, gã táng cho nó hai cú vào đầu, thêm mấy cái đĩa rơi vỡ loảng xoảng trên sàn khi cả hai vật lộn, nó trượt chân ngã, đầu đập ngửa xuống sàn, gã đã trên người nó. Nó cảm thấy bàn tay gã nắm lấy lưng quần nó kéo xoạt xuống.

– Đừng, khốn kiếp, không!

Cái vật bẩn thỉu của gã tì lên bụng con bé khi gã tháo nút quần – nó cố thét lên và lại nhận thêm một cái tát, mũi nó ngập ngụa mùi gã khi gã ghé sát tai nó gầm gừ – Mày mà hét nữa là tao cắt tiết.

Gã đã vào trong nó. Đau quá. Tiếng gã làu nhàu, tiếng nó rên rỉ yếu ớt. Nó tự thấy nhục nhã với tiếng rên nhỏ xíu đầy khiếp sợ ấy.

Gã xuất, rồi trèo khỏi người nó. Nó lập tức kéo phắt quần lên, bật người đứng dậy trừng trừng nhìn gã, nước mắt chảy ròng ròng, gã nhìn lại nó đểu cáng.

– Tao sẽ mách ông Fairbrother – con bé nức nở. Không biết câu đó ở đâu tự dưng bật ra. Đúng là ngốc.

– Thằng chết toi đó hả? – Obbo cài lại cúc quần, châm điếu thuốc rồi lần chần đứng chắn cửa không để con bé ra – Mày cũng cho thằng cha đó vật rồi phải không, con đĩ con?

Gã thong thả bỏ ra hành lang, lần này biến thật.

Nó sốc lẩy bẩy, trước nay chưa bao giờ đến mức thế. Nó buồn nôn, khắp người nồng nặc toàn mùi của gã. Gáy nó đau nhoi nhói, bên trong nó cũng đau, chất nhầy ẩm ướt chảy dọc quần nó. Nó chạy vụt ra phòng khách rồi đứng đó run rẩy, quàng tay ôm lấy người. Rồi nó sực kinh hoàng nghĩ gã hoàn toàn có thể trở lại liền lao tới khóa trái cửa chính.

Vào lại phòng khách, nó thấy trên gạt tàn còn mẩu thuốc lá khá dài liền bốc lên đốt luôn. Vừa hút, vừa run bần bật, vừa nức nở, nó đổ sụp xuống chiếc ghế Terri hay ngồi rồi lại nhảy bật lên vì nghe tiếng chân trên cầu thang. Terri ló ra, trông có vẻ dè dặt và bối rối.

– Mày bị sao thế?

Krystal nghẹn giọng bật ra được vài từ.

– Gã mới… mới hiếp tui.

– Cái gì? – Terri hỏi lại.

– Obbo,… gã mới…

– Ồ gã hông có làm đâu.

Cái bản năng chối bỏ mọi điều của Terri bật lên tiếng, như trong mọi trường hợp khác suốt cuộc đời chị ta – Gã hông có làm đâu. Không, tui hông bao giờ, hông, tui hông có.

Krystal xông vào xô mạnh bà mẹ, Terri vốn gầy gò ngã dúi ra hành lang, vừa gào vừa chửi. Krystal chạy ra cánh cửa trước vừa khóa trái, lập cập mở khóa giật tung ra.

Vừa khóc vừa chạy được độ chục thước trên con đường tối đen nó mới nghĩ tới có khi Obbo còn đang lảng vảng dòm ngó ngoài này. Nó chạy tắt qua vườn nhà hàng xóm rồi tiếp tục băng lối sân sau theo đường zic zac về hướng nhà Nikki, vệt ẩm ướt ngày càng lan rộng trong quần nó, nó tưởng mình sắp nôn đến nơi.

Krystal biết nó vừa bị cưỡng hiếp. Chị gái Leanner từng bị thế ngay tại bãi đậu xe hơi một câu lạc bộ đêm tại Bristol. Nó cũng biết có người đi báo cảnh sát, nhưng chắc chắn không ai muốn dây tới cảnh sát nếu có bà mẹ là Terri Weedon.

Tao sẽ mách ông Fairbrother.

Cơn nấc của nó càng dập dồn. Nó mà kể với ông Fairbrother hẳn ông sẽ hiểu, ông biết cuộc sống thực tế trần trụi ra sao. Một trong số anh em nhà ông từng ngồi tù. Ông từng kể với nó chuyện đời hồi trẻ. Tất nhiên không giống gì với đời nó bây giờ – không ai còn thấp kém hơn nó nữa, nó biết thế – nhưng giống chuyện của Nikki, hay Leanne. Nhà cạn sạch tiền, mẹ ông mua nhà chính quyền cho thuê giá rẻ nhưng không trả nổi nợ vay, cả nhà ông có thời gian phải sống trong cái xe moóc ông chú cho mượn.

Ông Fairbrother lo mọi chuyện, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện. Ông từng tới tận nhà nói chuyện với Terri về Krystal và vụ đua thuyền; hai mẹ con trước đó cãi nhau một trận, Terri không chịu ký vào giấy tờ cho phép Krystal đi thi đấu xa với đội. Ông không tỏ ra ghê tởm nhà nó, hay ít ra là không ra mặt, dù sao thì kết quả cũng như nhau. Mẹ nó vốn không ưa cũng không tin ai bao giờ mà cũng bảo “Tay này có vẻ được”, rồi cuối cùng mẹ nó cũng ký tên.

Ông Fairbrother từng bảo nó “Đời cháu nhiều thử thách hơn những người khác, Krys à, đời tôi cũng thế. Nhưng cháu luôn có thể sống khá hơn. Cháu không cứ phải sống như thế.”

Ông không hề nhắc tới chuyện phải học hành chăm chỉ hay gì gì, nhưng quá trễ rồi, mà dù sao thì bây giờ tất cả đều nhảm nhí hết. Ngay lúc này môn đọc giúp quái gì được cho nó?

Còn con trai thế nào?

Cóc phải con mày nhá!

Sao cưng chắc thế cưng.

Chị gái Leanne phải uống thuốc ngừa thai khẩn cấp ngay sáng hôm sau. Phải hỏi nó đó là thuốc gì để mua mới được. Không thể nào mang bầu con thằng cha Obbo. Mới nghĩ tới chuyện đó thôi nó đã muốn mửa.

Phải thoát khỏi chỗ này.

Nó thoáng nghĩ tới Kay nhưng gạt đi ngay, kể chuyện Obbo hiếp nó ngay tại nhà với nhân viên xã hội cũng hỏng bét như báo với cảnh sát. Chị ta mà biết thì thế nào cũng đưa thằng Robbie đi.

Giọng nói rõ ràng tỉnh táo trong đầu Krystal đang đối thoại với ông Fairbrother. Ông là người duy nhất trò chuyện với nó theo đúng cách nó cần, chứ không phải đầy chất “định hướng” và giả lơ nhiều cái như cô Wall, cũng không như bà cố Nana Cath không bao giờ muốn nghe toàn bộ sự thực.

Phải đưa thằng Robbie ra khỏi đây. Làm sao đi được? Nhất định mình phải đi khỏi đây.

Ngôi nhà nhỏ trên đường Hope, chốn trú ẩn chắc chắn của nó ngày xưa, giờ đang bị đám họ hàng cãi cọ xâu xé…

Nó ngoặt nhanh qua góc đường dưới ngọn đèn đường, ngoái nhìn qua vai phòng gã kia lén theo sau.

Rồi câu trả lời chợt đến, như thể ông Fairbrother chỉ lối cho nó.

Nếu mang bầu được với Fats Wall, nó sẽ có được một chỗ cho mình. Nó sẽ được đón Robbie về ở với mình nếu Terri lại chơi ma túy. Và Obbo sẽ không vào được nhà nó, không bao giờ nữa. Cửa nhà nó sẽ cài then móc xích chốt khóa, và sạch sẽ, luôn luôn sạch sẽ, như nhà bà cố ngày xưa.

Krystal nửa đi nửa chạy dọc con đường tối đen, cơn nức nở của nó nguôi dần rồi bặt hẳn.

Chắc nhà Wall sẽ cấp dưỡng cho mẹ con nó. Gì chứ nhà đó sẽ làm vậy. Nó hình dung gương mặt mộc mạc, quan tâm của Tessa khi cúi mình trên cũi em bé. Krystal sẽ mang trong mình cháu nội của họ.

Có khi nó sẽ mất Fats nếu cố để có bầu, thường người ta mong cái gì là vuột cái đó, nó đã thấy vô khối trường hợp thế ở khu Fields rồi. Nhưng cũng có khi Fats thích, nó vốn lập dị mà. Dù thế nào thì nó cũng không màng. Nó chẳng quan tâm gì đến Fats ngoài vai trò là yếu tố trung tâm trong kế hoạch của nó. Nó chỉ muốn có đứa bé, đối với nó, đứa con thì không chỉ là phương tiện để đạt mục đích. Con bé vốn thích trẻ con, trước giờ nó luôn thương thằng Robbie. Nó sẽ che chở cho hai đứa được an toàn bên nhau. Nó sẽ như bà cố Nana Cath thứ hai trong gia đình, chỉ có điều nó sẽ làm được nhiều thứ hơn, tốt bụng hơn và trẻ hơn.

Nếu nó không ở chung với mẹ nữa, có khi Anne-Marie cũng sẽ ghé thăm. Con cái của chị em nó sẽ thành anh chị em họ với nhau. Nó như thấy rõ mồn một cảnh mình và Anne-Marie đứng cạnh nhau bên cổng trường Thánh Thomas ở Pagford vẫy tay chào hai đứa bé gái mặc váy đồng phục xanh nhạt và đi vớ ngắn.

Nhà Nikki còn sáng đèn, lúc nào cũng thế. Krystal vùng chạy.

Bình luận
× sticky