Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Khoảng Trống (The Casual Vacancy)

Chương 36

Tác giả: J. K. Rowling

Alison Jenkins, phóng viên tờ Yarvil và District Gazette cuối cùng cũng tìm thấy căn nhà Krystal sống trong nhiều hộ mang họ Weedon khác. Chuyện này chẳng dễ dàng gì, vì địa chỉ này chẳng có ai đãng ký bầu cử và cũng không có số điện thoại bàn.

Hôm chủ nhật, Alison tự tìm đến đường Foley, nhưng lúc đó Krystal ra ngoài, còn Terri vì nghi ngờ và bất hợp tác không chịu nói khi nào con bé về, cũng không thừa nhận nó đúng là sống tại đây.

Krystal về nhà chỉ sau khi cô phóng viên đánh xe đi độ hai mươi phút, con bé lại cãi một trận với mẹ.

– Sao mẹ không nói cổ chờ hả? Cô đó sẽ phỏng vấn tui về khu Fields với mấy chuyện liên quan.

– Phỏng vấn mày ấy hả? Láo toét. Để làm cái quái gì chứ?

Vụ cãi cọ càng lúc càng to, Krystal lại bỏ ra ngoài sang nhà Nikki, chiếc di động của Terri nhét trong túi áo ấm. Con bé thường xoáy chiếc điện thoại này, và nhiều cuộc cãi vã giữa hai mẹ con bắt đầu chỉ vì mẹ nó đòi lại cái điện thoại, còn Krystal cứ vờ như không biết nó ở đâu. Krystal hơi hơi hy vọng cô phóng viên biết số điện thoại và sẽ gọi thẳng cho nó.

Điện thoại réo lên khi nó đang ngồi trong một quán café đông nghẹt ồn ào trong trung tâm mua sắm, kể với Nikki và Leanne nghe về vụ phóng viên.

– Lô? Cô là phóng viên hả?

– … ô… erri?

– Krystal đây. Ai đấy?

-… chị… mẹ… của cháu…

– Lô? – Krystal hét to. Nó lấy ngón tay bịt tai kia, len lỏi giữa mấy bàn café đông chật để ra chỗ yên tĩnh hơn.

– Dì Danielle đây – giọng phụ nữ đầu dây kia đã nghe rõ hơn – dì là chị của mẹ cháu.

– À thế – Krystal thất vọng.

Đồ quỷ cái hợm hĩnh – Mẹ nó lúc nào cũng nói thế khi nhắc tới tên dì Danielle. Krystal còn không nhớ đã từng gặp bà dì này chưa.

– Dì muốn báo tin về bà cố.

– Sao?

– Bà cố Nana Cath của cháu đấy mà – giọng Danielle có vẻ sốt ruột. Krystal bước ra chỗ ban-công nhìn ra sân trước trung tâm thương mại, đứng chỗ này tín hiệu rất rõ. Nó dừng lại.

– Bà bị làm sao? – Krystal hỏi. Nó nghe dạ dày hẫng sốc, hệt như hồi còn nhỏ nó nhảy lộn qua cái lan can y như cái trước mặt bây giờ. Độ chục thước dưới chân nó, đám đông vội vã đi lại, xách theo túi nhựa, đẩy xe nôi hay dắt theo con cái.

– Bà đang nằm ở bệnh viện Trung tâm Tây Nam. Bà đã nằm đó cả tuần rồi. Bà bị đột quỵ.

– Bà nằm cả tuần rồi hả? – Krystal hỏi lại, bụng nó hãy còn thốn lên – chẳng nghe ai nói gì cả.

– Thì bà không nói năng gì được rõ ràng nữa, nhưng bà có gọi tên cháu hai lần.

– Tên tui ấy hả? – Krystal hỏi, tay nắm chặt cái điện thoại.

– Phải. Dì nghĩ bà muốn gặp cháu. Bà bị nặng lắm. Bác sĩ ở đó nói có thể không hồi phục được đâu.

– Bà nằm khu nào? – Krystal hỏi, đầu óc lùng bùng.

– Mười hai. Khu bệnh nặng không tự phục vụ được. Giờ thăm bệnh là từ mười hai giờ đến bốn giờ, sáu giờ đến tám giờ, cháu nghe kịp chưa?

-Vậy…

– Dì phải đi cái đã. Dì chỉ báo cháu biết để có ghé thăm thì ghé. Thôi chào cháu.

Đường dây im bặt. Krystal nhìn sững khung kính, hạ điện thoại xuống. Nó dùng ngón cái bấm liên tục vào một phím cho đến khi cho đến khi thấy hiện lên chữ “khóa”. Dì nó đã từ chối không nhận cuộc gọi từ nó.

Krystal quay lại với Nikki và Leanne. Hai đứa lập tức biết có chuyện xảy ra.

– Đi thăm bà đi – Nikki nói, mở điện thoại xem giờ – Tới đó là độ hai giờ. Đi xe buýt ấy.

– Ờ – Krystal bần thần đáp.

Nó nghĩ tới chuyện về nhà tìm mẹ rồi cùng bà với Robbie đi thăm bà cố, nhưng mới năm ngoái mẹ với bà cố cãi nhau to một trận rồi tuyệt không liên hệ gì nữa. Krystal biết chắc phải tốn cả đống công thuyết phục mới kéo được bà mẹ vào bệnh viện, mà cũng không chắc bà cố có muốn gặp mẹ không nữa.

Bà bị nặng lắm. Bác sĩ ở đó nói có thể không hồi phục được đâu.

– Mày còn đủ tiền mặt không? – Leanne vừa hỏi vừa lục túi khi cả ba đang đi bộ ra trạm xe buýt.

– Có – Krystal cũng lục túi – Đáp xe tới bệnh viện chỉ cần một “tờ” thôi phải không?

Ba đứa vẫn đủ thời gian chia nhau điếu thuốc trước khi chiếc xe số hai mươi trờ tới. Nikki và Leanne vẫy vẫy tay, như thể nó đang đi tới chỗ nào vui vẻ lắm. Tới phút chót, đột nhiên Krystal phát hoảng, nó những muốn gào lên “đi với tao đi”, nhưng chiếc buýt đã rời trạm và hai đứa kia cũng đã quay đi, vừa đi vừa tám chuyện.

Chiếc ghế xe buýt phủ lớp vải cũ bốc mùi cọ vào người ran rát. Chiếc xe lăn bánh trên con đường dọc khu mua sắm đi bộ rồi rẽ phải vào phố lớn có những cửa hiệu đình đám nhất thị trấn.

Nỗi sợ vẫn đánh nhoi nhói trong bụng Krystal như có một bào thai nghịch ngợm. Nó biết bà cố Nana Cath ngày càng già yếu đi, nhưng vẫn mơ hồ mong bà có thể lột xác trở lại thời kỳ mạnh khỏe ngỡ như kéo dài vô tận; để tóc bà lại đen, lưng bà lại thẳng và trí nhớ của bà sắc sảo lại như miệng lưỡi bà. Con bé chưa khi nào nghĩ bà cố sắp chết, hễ nhớ tới bà là nó nghĩ tới sự dẻo dai không gì tổn thương nổi. Nếu có nghĩ tới chăng nữa, Krystal chỉ coi bộ ngực nhẽo và vô số nếp nhăn dọc ngang trên mặt bà là những vết sẹo đầy vinh quang trong suốt cuộc đấu tranh để tồn tại của bà. Trước giờ chưa có ai gần gũi Krystal chết vì tuổi già cả.

(Những người trong vòng quan hệ với mẹ đều chết trẻ, thậm chí có người chết trước khi gương mặt và cơ thể của họ kịp héo mòn đi vì thời gian. Cái xác mà Krystal tìm thấy trong nhà tắm năm lên sáu là của một người đàn ông trẻ tuổi, trắng ngần và đáng yêu như pho tượng, ít ra là trong ký ức con bé anh ta trông như vậy. Nhưng đôi lúc nó cảm thấy trí nhớ cũng hỗn loạn và không tin vào đó nhiều nữa. Thật khó mà biết phải tin vào điều gì. Khi còn nhỏ, nó thường nghe nhiều điều mà sau này người lớn chối biến. Nó thậm chí dám thề Terri từng nói rằng: “Đây là bố mày”. Nhưng rồi, rất lâu sau, bà lại nói “Đừng có ngớ ngẩn thế, bố mày đã chết đâu, chả ở Bristol, nghe chưa?” Thế là Krystal phải cố gắng nhồi lại vào đầu ý niệm về Banger, tên gã đàn ông họ cho là bố của nó.

Nhưng dù có thế nào thì sau lưng nó vẫn còn có bà cố Nana Cath. Nó từng trốn khỏi nhà bố mẹ nuôi để về với bà, bà lúc nào cũng dang tay chờ nó tại Pagford này, tấm lưới đỡ chắc chắn dù không lấy gì làm êm ái. Khi đó vừa trút xuống đầu Terri lẫn các nhân viên xã hội cơn thịnh nộ với hàng tràng chửi rủa, bà vừa dắt đứa chắt cũng đang gào thét cáu kỉnh hệt như thế về nhà.

Chính Krystal cũng không chắc nó yêu hay ghét căn nhà nhỏ trên phố Hope. Trong nhà xám bẩn và nồng mùi thuốc tẩy, làm người trong đó có cảm giác như bị giam cầm. Nhưng đồng thời nó rất an toàn, hoàn toàn an ổn. Không ai được bước chân qua cửa nếu Nana Cath chưa cho phép. Có mấy miếng xà phòng thơm loại cũ trong cái bình thủy tinh đặt góc cuối nhà tắm.)

Nếu cạnh giường bà cố lúc này có ai khác nữa thì sao nhỉ? Con bé không biết phân nửa họ hàng nhà mình, nó sợ gặp phải người lạ hoắc nào đó cùng chung máu mủ. Mẹ Terri có rất nhiều chị em cùng cha khác mẹ, kết quả những mối tình lăng nhăng chằng chịt của ông bố mà chính bà cũng chưa từng thấy mặt; nhưng Nana Cath vẫn cố kiên trì giữ mối liên lạc với đại gia đình xa cách mà con trai bà đã tạo ra. Lâu lắm rồi, thảng hoặc vài người họ hàng mà Krystal không quen xuất hiện ở nhà bà cố khi con bé có ở đó. Krystal nhớ họ nghiêng mắt nhìn nó ngờ vực và thì thầm gì đó về nó với bà cố; khi đó nó vờ như không nghe và đợi họ biến đi, khi đó bà cố sẽ lại là của mình nó. Nó đặc biệt ghét nghĩ rằng bà cố còn có những đứa cháu khác ngoài nó.

(Chúng nó là ai thế? Năm lên chín, Krystal vừa hỏi vừa ghen tị trỏ tay vào tấm ảnh lồng khung hình hai đứa bé trai mặc đồng phục trường Trung học Paxton đặt trên tủ ly nhà bà cố.

– Hai đứa chắt trai của bà đấy mà. – Bà Nana Cath nói – Đây là Dan, đây là Ricky. Anh họ cháu đấy.

Krystal không muốn đám anh em họ đó, cũng không muốn chúng xuất hiện trên nóc tủ ly nhà bà cố.

– Còn đó là đứa nào? – Nó chỉ tay vào con bé gái tóc vàng xoăn.

– Con gái của thằng Michael nhà bà, nó tên Rhiannon, trong hình là lúc nó năm tuổi đấy. Xinh nhỉ. Nhưng nó lại đi cưới một thằng mọi đen.

Chưa khi nào hình thằng Robbie xuất hiện trên tủ ly nhà bà.

Mày thậm chí không biết thằng cha nó là ai, phải không hả con đĩ? Tao không muốn dính gì tới mày nữa đâu. Tao quá đủ rồi, Terri, mày tự đi mà chăm sóc nó đi.)

Chiếc xe tiếp tục xuyên qua thị trấn, qua đám đông đi mua sắm chiều Chủ Nhật. Khi Krystal còn nhỏ, hầu như cuối tuần nào mẹ cũng dẫn nó lên khu trung tâm Yarvil, ấn nó vào xe đẩy dù nó đã quá tuổi cần ngồi xe từ lâu, đơn giản vì xe đẩy có khối chỗ giấu hàng ăn cắp, ví như nhét dưới chân đứa bé hay bỏ sau túi đặt trong giỏ dưới gầm xe.

Có khi Terri bắt tay Cheryl, người chị mà chị ta chịu nói chuyện, để cùng đi “ăn hàng” trong mấy cửa hiệu. Bà dì này cưới Shane Tully, nhà bà cũng ở khu Fields, cách nhà Terri bốn phố. Hai chị em gấu ó suốt, và cứ mỗi lần thế lại khiến xung quanh phát hoảng với mớ ngôn từ họ tuôn ra. Krystal không biết liệu nó với thằng Tully có phải “tham chiến” không, dù sao từ lâu nó cũng không màng để ý mấy vụ cãi cọ đó và vẫn nói chuyện với Dane mỗi khi hai đứa chạm mặt. Hai đứa từng ngủ với nhau một lần sau khi cưa hết chai rượu táo ở sân chơi năm mười bốn tuổi. Sau đó không đứa nào từng nhắc tới chuyện đó nữa. Krystal không chắc làm tình với anh họ có hợp pháp hay không, nhưng theo vài điều Nikki nói, con bé thấy có lẽ câu trả lời là không.

Xe buýt rẽ lên tuyến đường dẫn tới cổng chính bệnh viện Trung tâm Tây Nam rồi dừng cách chiếc tòa nhà khổng lồ hình hộp xám ốp kính độ hai mươi thước. Trước tòa nhà có vài mảng cỏ cắt tỉa gọn gàng, mấy cây nhỏ và cả rừng biển chỉ dẫn.

Krystal theo chân hai bà cụ cùng xuống xe buýt ở trạm này rồi đứng đó nhìn quanh, tay đút túi. Nó đã quên béng dì Danielle bảo bà nó nằm khoa nào, chỉ nhớ mỗi con số mười hai. Nó ra vẻ thờ ơ bước lại biển báo gần nhất rồi liếc mắt đọc ra vẻ nhân thể giết thời gian. Tấm biển dày đặc những dòng chữ khin khít với những từ phức tạp dài bằng cả cánh tay Krystal và hàng đống mũi tên chỉ trái chỉ phải chỉ chéo. Krystal đọc không thạo lắm, đứng trước cả đống chữ thế này làm nó thấy bị đe dọa và phát khùng. Sau nhiều cú liếc ngấm ngầm về phía mấy mũi tên, cuối cùng nó gút lại là chả có con số nào cả, thế là nó theo chân hai bà cụ tiến tới cánh cửa đôi bằng kính ở mặt tiền tòa nhà chính.

Phòng chờ đông đặc và còn rối hơn cả đám bảng chỉ dẫn. Có một cửa hiệu rộn rịp người ra vào ngăn cách với sảnh chính bằng tấm cửa sổ kéo dài từ trần lên sàn. Có mấy hàng ghế nhựa đầy người đang ngồi nhai bánh kẹp và quán café chật ních chỗ trong góc; giữa phòng có một quầy hình lục giác, mấy phụ nữ ngồi đó vừa kiểm tra trên máy tính vừa trả lời câu hỏi. Krystal tiến tới đó, tay vẫn đút túi.

– Khu mười hai ở đâu? – Krystal hỏi một nhân viên nữ bằng giọng không lấy gì làm thân thiện.

– Tầng ba – chị nhân viên đáp cộc lốc bằng giọng điệu tương tự.

Krystal tự ái không hỏi thêm gì nữa, nó quay người đi lòng vòng cho tới khi nhìn thấy thang máy đặt tận góc xa cuối phòng chờ và len vào một chiếc đang lên.

Con bé mất gần mười lăm phút để tìm khu cần tới. Sao họ không đặt con số kèm mũi tên chỉ dẫn mà lại ghi hàng đống chữ ngu ngốc làm quái gì nhỉ? Lúc đang miết giày thể thao ken két trên hàng lang phủ vải son xanh bạc màu, có người gọi tên nó.

– Ê Krystal?

Bà dì Cheryl dềnh dàng trong cái váy vải jean và áo nịt trắng chật căng, tóc nhuộm màu vàng chuối nhưng chân tóc đen đã lộ ra. Dì ta xăm mình từ đốt tay đến tận bắp tay trên dày mập, mỗi tai đeo hàng đống khuyên to như vòng treo rèm cửa. Tay dì cầm một lon Cô-ca.

– Đâu có buồn tới, hả? – Bà dì đứng dạng cặp giò không mang tất nom như lính gác.

– Ai chớ?

– Thì Terri. Mẹ mày không muốn tới hả?

– Mẹ còn chưa biết. Tui thì mới nghe. Dì Danielle gọi tới báo tui.

Cheryl giật khoen lon, hớp một hớp Cô-ca, cặp mắt nhỏ tí chìm lút trong gương mặt rộng bèn bẹt đầy đốm nám như miếng thịt bò muối của dì ta chòng chọc nhìn Krystal qua lon nước.

– Tao nói Danielle gọi mày khi biết chuyện. Bà nằm ba ngày trong cái nhà đó mà không ai biết cái mẹ gì. Tình trạng bây giờ. Chả mong nước mẹ gì nữa.

Krystal không hỏi Cheryl sao không chịu bước vài bước từ đường Foley tới nhà nó để báo tin cho Terri. Rõ ràng mấy chị em lại cãi cọ gì đó. Không cách gì mà hòa hảo được lâu.

– Bà nằm đâu rồi? – Krystal hỏi.

Cheryl dẫn đường, lê dép loẹt xoẹt trên cầu thang.

– Nè – Dì vừa đi vừa cất tiếng – có con nhà báo gọi tao hỏi về mày.

– Thiệt hả?

– Có cho tao số đây.

Krystal còn muốn hỏi thêm nhưng cả hai đã bước vào một khu cực kỳ yên tĩnh đến độ đột nhiên nó phát rét. Nó không ưa cái mùi này.

Hầu như chẳng thể nào nhận ra bà cố Nana Cath. Một bên mặt của bà dúm dó kinh khủng tới nỗi tưởng như các bắp thịt bị dây quấn kéo. Miệng bà nhệch về một phía, cả một bên mắt cũng xệ xuống. Khắp người bà nối ống, tay cắm kim. Khi nằm, bộ ngực biến dạng của bà nom càng lộ rõ. Tấm đắp người nhấp nhô ở những chỗ kỳ quặc như thể cái đầu biến dạng cắm trên cần cổ khẳng khiu kia ló ra từ cái thùng ton-nô.

Khi Krystal ngồi xuống bên cạnh, bà cố không nhúc nhích. Bà chỉ nhìn nó chằm chằm. Một bên tay khẽ run.

– Bà không nói gì, nhưng có gọi tên mày hai lần, hồi tối qua – Cheryl bảo, u ám nhìn qua vành lon nước.

Ngực Krystal thắt lại. Nó không biết nắm tay bà cố có làm bà đau không. Nó vươn tay ra chỉ còn cách tay bà độ gang tay, nhưng cuối cùng chỉ sờ vào tấm đắp.

– Rhiannon có ghé – dì Cheryl kể – John với Sue cũng ghé. Con Sue đang ráng tìm cách báo với Anne-Marrie.

Tim Krystal nảy lên.

– Đang ở đâu? – nó hỏi bà dì.

– Đâu đó chỗ đường Frenchay. Giờ nó có một đứa con rồi, mày biết chưa?

– Có, có nghe nói – Krystal đáp – nó tên gì?

– Đâu biết – Cheryl lại nốc nước ngọt.

Trong trường có đứa từng bảo nó: Ê Krystal, chị mày úp thúng rồi kìa! Hồi nghe tin đó nó rất vui. Nó sắp lên chức dì rồi, dù chưa bao giờ được thấy mặt đứa nhỏ. Từ trước đến nay nó luôn yêu quý Anne-Marrie, cô chị bị đưa đi trước khi Krystal ra đời. Cô chị sống động trong một chiều kích khác, như kiểu nhân vật cổ tích, cũng xinh đẹp và bí ẩn như người thanh niên chết trong phòng tắm nhà mẹ Terri.

Cặp môi Nana Cath mấp máy.

– Sao ạ? – Krystal hỏi, nó cúi gần xuống, vừa mừng vừa sợ.

– Bà muốn gì không hả bà? – Dì Cheryl nó hỏi to tới nỗi mấy vị khách thăm bệnh khác đang rì rầm trò chuyện phải ngoảnh lại nhìn.

Krystal nghe tiếng rít khò khè trong họng bà cố, nhưng dường như bà đang cố nói rõ một từ nào đó. Cheryl cũng cúi người phía bên kia giường, tay bám vào mấy thanh kim loại phía đầu giường.

– Ờmm… – Bà lắp bắp.

– Sao ạ? – Krystal và dì Cheryl đồng thanh hỏi.

Cặp mắt bà chuyển động vài milimét, cặp đồng tử kéo màng ướt át nhìn gương mặt trẻ trung nhẵn mịn của Krystal, miệng nó hé mở khi chồm người tới cạnh bà cố, vừa bối rối vừa mừng, vừa sợ.

– Chè.. è… – bà rặn giọng lào khào.

– Vẫn chả hiểu bà nói cái gì – bà dì ngoái lại oang oang giải thích với cặp khách thăm rụt rè giường bên – Ba ngày bị bỏ nằm trên sàn mà, làm quái gì mà không ra thế, hả?

Nước mắt dâng mờ mắt Krystal. Căn phòng với những cửa sổ cao nhòa nhạt thành những bóng và vệt sáng trắng; con bé như thấy lóe lên trước mắt ánh mặt trời rực rỡ rọi trên làn nước xanh thẳm vỡ vụn long lanh theo nhịp mái chèo lên xuống.

– Dạ – Nó thì thầm với bà cố – Được, con sẽ đi chèo thuyền, bà cố ạ.

Nhưng sẽ không còn nữa. Vì ông Fairbrother đã chết.

Bình luận