Tờ Yarvil và District Gazette đã thận trọng lựa lời khi tường thuật cuộc họp hội đồng gay gắt nhất từ trước đến nay, trong ký ức mọi người ở đây. Nhưng chẳng ích gì, bài báo đã cắt xén kỹ càng đó cộng thêm lời kể của những người dự họp hôm đó vẫn làm dấy lên làn sóng buôn chuyện. Tệ hơn, trang đầu tờ tạp chí còn nhắc tới những cuộc tấn công mạng dưới tên người đã chết, mà theo Alison Jenkins là “gây ra nhiều phẫn nộ và đồn đoán. Xem thêm chi tiết ở trang bốn”. Dù báo không nói rõ ai bị cáo buộc vì tội gì, nhưng lúc nhìn thấy “những luận điệu nghiêm trọng” và “hành động vô đạo đức” trên báo in, Howard còn thấy buồn bực hơn là đọc bài đăng trên web.
– Ta phải tăng cường an ninh cho website ngay khi bài đầu tiên xuất hiện mới phải – lão nói với vợ và bà bạn làm ăn lúc ngồi trước lò sưởi gas.
Trận mưa xuân lặng lẽ lấm tấm rơi trên cửa sổ, bãi cỏ vườn sau lấp lánh những giọt nước li ti. Howard lạnh run, lão cố ấp lấy hơi ấm tỏa ra từ mớ than giả xếp trong lò. Nhiều ngày nay, hầu như khách nào ghé hiệu thực phẩm và quán café cũng bàn tán về những bài đăng nặc danh, hồn ma Barry Fairbrother và cơn cuồng nộ của Parminder Jawanda trong cuộc họp hội đồng. Howard ghét nghe người ta xì xào về những điều bà ta đã gào lên trong cuộc họp. Lần đầu tiên trong đời lão thấy không thoải mái ngay trong cửa hiệu của mình và phải lo lắng về địa vị vững như bàn thạch của mình tại Pagford này. Cuộc bầu cử tìm người thay thế cho Barry Fairbrother sẽ diễn ra ngay hôm sau, Howard hào hứng lạc quan nhưng vẫn không gạt hẳn được tâm trạng bứt rứt lo lắng.
– Vụ này tai hại quá. Quá tai hại đi. – lão lặp lại.
Lão thò tay xuống bụng định gãi nhưng rụt lại, chịu đựng cơn ngứa ngáy với vẻ mặt kẻ tử vì đạo. Lão vẫn còn chưa quên câu bác sĩ Jawanda hét lên trước hội đồng và nhà báo. Howard và Shirley đã tìm thông tin về Hội đồng y khoa trung tâm, đến tận nơi gặp bác sĩ Crawford và gửi thư khiếu nại chính thức. Từ khi đó Parminder không thấy đến chỗ làm nữa, chắc chắn bà ta hối hận vì cơn bùng phát đó của mình. Dù vậy, Howard vẫn không quên nổi vẻ mặt của bà ta khi gào lên với lão. Cái vẻ căm thù sâu sắc đó làm lão sốc.
– Người ta nói chán rồi cũng quên thôi – Shirley đoán chắc.
– Không đâu – Howard đáp. – tôi không chắc thế đâu. Đẹp mặt thật. Hội đồng khu. Cãi vã ngay trước mũi phóng viên. Aubrey nói trên quận người ta không hài lòng chút nào. Vụ này làm đề nghị của ta về khu Fields yếu hẳn đi. Cãi nhau trước mặt người ngoài thế đấy, chẳng ra làm sao… không ra vẻ hội đồng đại diện cho tiếng nói thị trấn gì hết.
– Có mà – Shirley cười khẽ – Đâu có ai ở Pagford này thích khu Fields, hầu như thế.
– Từ bài báo đó mà xét, có vẻ như cánh ta nhằm vào bọn ủng hộ khu Fields, đe dọa đám đó – Howard nhăn nhó cố nhịn gãi. – Ừ thì Aubrey hiểu cánh ta không làm thế, nhưng cô phóng viên đó viết thành ra khác. Nói cho bà biết, nếu Yarvil làm cho hình ảnh của ta trở nên tệ hại hay kém năng lực… bao nhiêu năm này họ luôn cố tìm cơ hội chiếm quyền khu ta đấy.
– Không có đâu – Shirley lập tức trả lời – Chuyện đó không thể nào xảy ra đâu.
– Tôi nghĩ chuyện này chấm dứt rồi – Howard mải nghĩ về khu Fields, phớt lờ bà vợ – Tôi nghĩ chúng ta đã làm được. Ta sẽ cắt bỏ được cái đám đó.
Bài báo lão đã tốn biết bao thời gian chứng minh cặn kẽ khu Fields và trung tâm cai nghiện là cống rãnh, là vết nhơ của Pagford lại bị át mất do scandal của Parminder và hồn ma Barry Fairbrother. Howard đã hoàn toàn không còn cảm thấy tí gì cảm giác khoan khoái lúc đọc bài đăng đầu tiên buộc tội Simon Price, trước khi cô vợ nhà ấy chưa gọi điện năn nỉ, lão không hề nghĩ chuyện gỡ xuống.
– Hội đồng quận gửi email cho tôi – lão kể với Maureen – hỏi hàng đống câu về website. Họ muốn ta nói rõ dùng những biện pháp nào để chống lại hành động phỉ báng đó. Họ cho rằng an ninh website quá lỏng lẻo.
Shirley thấy đụng chạm, đáp lạnh tanh – Em nói rồi, em đã giải quyết vụ này, Howard.
Hôm qua cháu một người bạn của Howard và Shirley đến chơi lúc Howard đang ở cửa hàng. Cậu này đang theo học tin học. Cậu nói với Shirley là nên bỏ website quá dễ hack này đi và nhờ một ai “biết rõ mình làm gì” để thiết kế trang mới.
Shirley hiểu chưa tới một phần mười mớ thuật ngữ kỹ thuật cậu thanh niên tuôn vào tai bà. Bà chỉ biết “hack” nghĩa là thâm nhập trái phép, rồi khi chàng sinh viên ngừng ba hoa, bà tự nhiên có cảm giác Hồn ma xoay xở kiếm được mật khẩu của mọi người bằng cách cài bẫy họ trong những cuộc nói chuyện bình thường.
Thế là bà gửi email yêu cầu tất cả mọi người đổi mật khẩu và đừng thông báo mật khẩu với với bất kỳ ai. Thế là bà coi như mình “đã giải quyết vụ này.”
Về chuyện đóng website mà bà vừa là quản trị vừa là gác cổng, bà không làm gì, cũng không nhắc tới chuyện đó với Howard. Bà lo website mới với đủ loại phương tiện bảo mật mà anh chàng siêu đẳng này muốn thiết kế vượt ngoài khả năng hiểu biết của mình. Ngay như bây giờ bà cũng đã phải căng hết sức rồi, mà bà thì quyết bám chặt lấy cái chân quản trị website.
– Nếu Miles được bầu… – Shirley cất tiếng nhưng Maureen đã khàn khàn ngắt lời – Mong là không có bài đăng kinh tởm nào nhắm vào cậu ta. Mong là không có điều tiếng gì về cậu ấy.
– Ai cũng biết Miles chẳng liên quan gì cả – Shirley lạnh nhạt đáp.
– Thật thế hả? – Maureen hỏi, Shirley nhìn mà phát ghét. Mụ có quyền gì mà ngồi ngay trong nhà bà và nói nghịch ý bà? Mà tại sao Howard lại gật đầu đồng tình với mụ kia chứ?
– Đó đúng là điều tôi lo đấy – lão nói – Giờ ta cần Miles hơn lúc nào hết, để gây dựng lại liên kết trong hội đồng. Sau khi mụ Tai Cụp làm om sòm lên hội đồng còn chưa biểu quyết được về vụ Bellchapel nữa. Ta cần Miles thắng cử.
Shirley đã bỏ ra khỏi phòng để tỏ ý phản đối Howard về phe với Maureen. Bà cáu kỉnh loay hoay với mớ cốc tách trà trong bếp, nghĩ bụng sao mình không bưng lên hai tách thôi cho mụ Maureen biết thân biết phận.
Dù sao Shirley vẫn cứ thấy hâm mộ Hồn ma. Kẻ đó đã vạch trần sự thật về những kẻ ngang ngạnh xấu xa bà vốn không ưa hay coi thường. Chắc chắn cử tri Pagford cũng sẽ nhìn nhận mọi sự như bà và bầu cho Miles chứ không phải cái gã Colin Wall đáng tởm kia.
– Khi nào ta đi bầu đây? – Shirley hỏi Howard lúc lanh canh bưng khay trà vào phòng, cố tình phớt lờ Maureen. (Con trai của hai người họ sẽ nằm trong danh sách kiểm phiếu kín chứ liên quan gì tới mụ)
Rồi bà bực điên người khi Howard bảo cả ba người họ sẽ cùng đi sau khi đóng cửa hàng.
Miles Mollison cũng lo lắng chẳng kém gì cha, mấy câu đùa của anh ta về những sự cố ảnh hưởng tới cơ hội thắng cử ngày mai nhạt nhẽo chưa từng thấy. Ngay sáng hôm đó, anh ta vào cửa hàng tiện lợi phía sau quảng trường và tình cờ nghe được đoạn đối thoại giữa người phụ nữ đứng sau quầy thu ngân và ông khách lớn tuổi.
-… Mollison lúc nào cũng nghĩ ông ta như vua của Pagford vậy – ông không để ý vẻ mặt cứng đơ của cô thu ngân – Tôi thích Barry Fairbrother hơn. Đúng là bi kịch. Bi kịch. Con trai nhà Mollison lập di chúc cho chúng ta mà, tôi nghĩ chắc anh ta tự mãn lắm.
Miles bình tĩnh lùi khỏi hiệu, mặt mày đỏ ửng như cậu học trò. Anh không biết ông già nói năng hoa mỹ đó có phải tác giả mấy bài đăng nặc danh không. Miles vốn bao bọc trong niềm tin dễ chịu rằng mình khá được ưa mến, giờ niềm tin đó đã lung lay, anh ta không thể ngừng tưởng tượng giả sử ngày mai không ai bỏ phiếu cho mình thì sẽ thế nào.
Tối đó, lúc thay đồ đi ngủ, anh lặng lẽ ngắm bóng vợ trong tấm gương trên bàn trang điểm. Nhiều ngày nay anh cứ mở miệng nhắc tới cuộc bầu cử là cô chế nhạo ngay. Giá mà tối nay anh có được chút động viên, chút an ủi. Anh cũng thấy muốn vợ. Đã lâu lắm rồi mới thế. Giờ nghĩ lại, lần cuối hình như vào đêm trước khi Barry gục chết. Vợ anh đã hơi ngà ngà. Dạo này cô hay uống chút đỉnh.
– Công việc thế nào? – anh hỏi, nhìn cô vợ đang tháo áo lót qua gương.
Samantha không đáp ngay. Cô xoa xoa mấy vệt hằn đỏ trên vùng da dưới cánh tay do áo lót quá chật rồi đáp, không nhìn chồng – Thật ra tôi đang định nói chuyện đó với anh đây.
Cô không muốn bàn tới chuyện này. Cô đã cô trì hoãn suốt nhiều tuần lễ nay.
– Roy đề nghị tôi đóng cửa hàng. Làm ăn đang không tốt lắm.
Miles sẽ cực sốc khi biết tình hình thực sự của cửa hàng. Chính cô cũng sốc khi viên kế toán mô tả rõ tình hình bằng những từ trần trụi trực tiếp nhất. Cô vừa hiểu rõ vừa không hiểu. Thật lạ, có những chuyện bộ não hiểu nhưng con tim lại từ chối chấp nhận.
– Ồ – Miles bất ngờ – nhưng em vẫn giữ website bán hàng chứ?
– Ừ – cô đáp – vẫn giữ website đó.
– À thế thì tốt – Miles động viên. Anh chờ gần một phút để tỏ ý tôn trọng tin xấu về cửa hàng rồi mới hỏi – Hôm nay em chắc chưa đọc tờ Gazette phải không?
Cô vợ rướn người với lấy cái áo ngủ bỏ trên gối, anh khoan khoái ngắm trọn khuôn ngực vợ. Chắc chắn sex sẽ giúp anh thư giãn.
– Đúng là tiếc quá, Sam ạ – anh nói, bò sẵn lên giường, chờ tới lúc được vòng tay ôm vợ khi cô mặc xong áo ngủ. – Vụ cửa hàng đấy. Chỗ đó rất khá. Em mở nó cũng được… mười năm rồi nhỉ?
– Mười bốn – Samantha sửa.
Cô biết anh đang muốn gì. Cô những muốn bảo anh chồng đi mà tự sướng rồi bỏ ra phòng khác mà ngủ, nhưng thế chắc chắn sẽ có cãi cọ nặng nề, mà cô chẳng muốn gì hơn là hai ngày tới được đi London cùng Libby, mặc áo thun cô mua cho cả hai mẹ con và được ở gần sát Jake với mấy chàng khác trong nhóm nhạc suốt buổi tối. Giờ toàn bộ niềm vui hiện tại của Samantha đều xoay quanh chuyến đi đó. Hơn nữa sex sẽ khiến Miles nguôi bớt, anh ta gần đây cứ bực bội vì cô bỏ không dự sinh nhật Howard.
Thế là cô để chồng ôm hôn mình. Cô nhắm mắt bò lên người anh, tưởng tượng đang cưỡi lên Jake trên bãi biển trắng muốt hoang vắng, cô mới mười chín tuổi còn chàng hai mốt. Rồi cô hình dung Miles ngồi trên thuyền điên giận nhìn họ qua ống nhòm từ xa.