Samantha cuối cùng đành bò ra khỏi phòng vì không nhịn tiểu nổi nữa. Cô nốc nước lạnh ừng ực thẳng từ vòi trong nhà tắm tới khi muốn ọc ra, nuốt hai viên paracetamol để trong tủ dưới bồn rửa rồi tắm.
Cô tròng quần áo vào, không buồn nhìn gương. Từ khi dậy tới giờ cô luôn để ý nghe xem có động tĩnh gì của Miles không, nhưng căn nhà im ắng. Chắc là anh ta dẫn Lexie đi đâu đó để tránh xa bà mẹ say xỉn, phóng đãng, khoái trai trẻ của nó đây mà…
(- Thằng bé đó chung lớp với Lexie đấy! – Miles bật ra ngay khi chỉ còn riêng hai vợ chồng trong phòng ngủ. Cô chờ anh ta bước xa khỏi cửa rồi mở ra chạy luôn vào phòng cho khách)
Từng trận buồn nôn lẫn xấu hổ trào lên như sóng. Cô chỉ ước mình quên đi, xóa sạch, nhưng vẫn hiển hiện trước mắt gương mặt cậu nhóc khi cô ép mình vào cậu… Cô nhớ cơ thể thằng bé khi áp vào mình, sao mà thanh mảnh, sao mà trẻ trung…
Nếu đó là Vikram Jawanda thì còn đáng… Cô thấy thèm café. Không thể cứ ngồi trong buồng tắm mãi. Nhưng khi mở cửa nhìn thấy chính mình trong gương, bao nhiêu can đảm vừa gom được lại biến sạch. Mặt cô sưng lên, mắt sùm sụp, những nếp nhăn trên mặt hằn sâu hơn vì căng thẳng và mất nước.
Ôi trời ơi, anh ấy nghĩ thế nào về mình…
Lúc cô vào bếp, Miles đang ngồi sẵn trong đó. Cô không nhìn anh, chỉ bước thẳng tới chạn lấy café. Trước khi cô kịp mở, Mlles cất tiếng – Anh pha sẵn một ít rồi đây.
– Cảm ơn – cô lầm bầm, tự rót một cốc, vẫn tránh nhìn mắt chồng.
– Anh gửi Lexie sang nhà ông bà nội rồi – Miles nói – Ta phải nói chuyện.
Samantha ngồi xuống bàn bếp.
– Rồi, nói đi – Cô nói.
– Nói đi… em chỉ nói có vậy thôi sao?
– Anh là người muốn nói chuyện mà.
– Tối qua – Miles nói – trong tiệc sinh nhật của cha anh, anh đi tìm em, rồi anh thấy em đang hôn hít cậu nhóc mười sáu…
– Phải mười sáu tuổi – Samantha đáp – Hợp pháp. May là thế.
Miles kinh hãi nhìn vợ.
– Cô nghĩ chuyện này vui lắm hả? Nếu đổi lại là cô phát hiện tôi xỉn tới mức không ý thức được…
– Tôi ý thức được – Samantha ngắt lời.
Cô không muốn như Shirley, suốt đời che đậy mọi thứ dưới vẻ lịch sự đẹp đẽ cầu kỳ. Cô muốn thành thực, muốn xuyên thủng cái vỏ tự mãn dày cứng đã khiến cô không còn nhận ra người đàn ông trẻ tuổi cô từng yêu.
– Cô… ý thức được… cái gì? – Miles hỏi.
Cô suýt bật cười vì anh chồng rõ là đang trông đợi cô tỏ ra ăn năn xấu hổ.
– Tôi ý thức được đang hôn cậu ấy – cô đáp.
Anh nhìn cô trừng trừng, lòng can đảm của cô tụt xuống vì biết anh sắp nói gì.
– Thế nếu Lexie bước vào thì sao?
Samantha không đáp. Cứ nghĩ con bé Lexie biết chuyện này là cô đã muốn bỏ chạy thật xa không trở lại nữa. Mà nếu thằng nhóc đó kể cho Lexie nghe thì sao? Hai đứa khi trước từng chung trường mà. Cô quên mất Pagford là như thế nào…
– Cô bị cái quái gì thế?- Miles hỏi.
– Tôi… không hạnh phúc – Samantha đáp.
– Vì sao? – Miles gặng, rồi nhanh chóng đoán – Vì cửa hàng, phải không?
– Một phần – Samantha nói – cái chính là tôi ghét sống ở Pagford. Ghét sống nhờ bố mẹ anh. Và đôi khi – cô chậm rãi nói – ghét thức dậy thấy anh bên cạnh.
Cô cứ tưởng anh chồng sẽ nổi khùng, nhưng anh chỉ bình tĩnh hỏi – ý cô là không yêu tôi chút nào nữa phải không?
– Không biết nữa – Samantha nói.
Mặc cái áo sơ mi hở cổ này, trông anh gầy hơn bình thường. Lâu lắm rồi cô mới thoáng thấy bóng hình thân thuộc và dễ tổn thương bên trong cơ thể đang già đi ngồi bên kia bàn. Nếu anh ta vẫn còn muốn có mình, cô thầm nghĩ, nhớ lại gương mặt nhàu nhĩ trong gương.
– Nhưng tôi thấy hạnh phúc – cô nói thêm – vào đêm Barry Fairbrother chết ấy, vui vì anh vẫn còn sống. Trong mơ tôi ngỡ anh chết, rồi khi thức giấc, tôi rất hạnh phúc khi nghe tiếng anh thở.
– Đó… đó là tất cả những gì cô phải nói với tôi đấy hả? Cô vui vì tôi không chết?
Cô đã lầm khi nghĩ anh không giận. Khi nãy anh ta chỉ bị sốc.
– Cô chỉ nói được thế thôi hả? Cô xỉn như hũ chìm ngay trong ngày sinh nhật của cha tôi…
– Thế nếu hôm đó không phải là cái lễ sinh nhật chết toi của cha anh thì chuyện có đỡ hơn không? – Cơn giận của anh kích cô nổ bùng – vấn đề thực sự ở đây là tôi làm anh mất mặt trước bố mẹ anh hả?
– Cô hôn một thằng nhóc mười sáu tuổi…
– Có khi không chỉ một đâu! – Samantha gào the thé, đứng phắt dậy dằn mạnh tách café xuống bồn rửa làm tay cầm gãy rời ra. – Anh không hiểu hả Miles? Tôi nhịn đủ rồi! Tôi ghét cuộc đời chó chết này, tôi ghét ông bà bô chết tiệt của anh…
-… Thế khi ông bà trả tiền cho các cháu gái thì cô…
-… tôi cũng ghét thấy anh biến thành ông bố anh ngay trước mũi tôi…
– … vớ vẩn, cô chỉ không muốn thấy tôi vui vẻ trong khi cô…
-… trong khi ông chồng yêu dấu không hề biết cái cứt gì về cảm nhận…
-… chỗ này có bao nhiêu chuyện cho cô làm, nhưng mà cô chỉ thích ngồi nhà dằn dỗi…
– … tôi chả muốn ở nhà thêm ngày nào nữa đâu Miles…
-… không định xin lỗi vì đã tham gia vào việc cộng đồng…
– … thế hả, tôi nói rồi đấy, anh không xứng thay thế ông ấy.
– Cái gì? – Anh ta nhảy dựng lên làm cái ghế lăn kềnh, Samantha bước thẳng ra cửa.
– Anh nghe rồi đấy – cô gào lên – thư tôi viết thế đấy, Miles, anh không xứng thay chỗ Barry Fairbrother. Ông ta rất chân thành.
– Lá thư của cô hả?- anh kinh ngạc.
– Phải đó – cô hào hển, tay đã đặt lên nắm cửa – Tôi gửi thư đó. Tối đó uống nhiều, anh thì nói điện thoại suốt với mẹ. Với lại – cô kéo cửa – tôi cũng chả có bỏ phiếu cho anh đâu.
Vẻ mặt của anh làm cô hơi nhụt đi. Lúc ra tới cửa, cô xỏ đại chân vào đôi giày vớ được đầu tiên rồi bỏ ra ngoài trước khi anh chồng bắt kịp.