Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Khoảng Trống (The Casual Vacancy)

Chương 71

Tác giả: J. K. Rowling

Cuốc đi bộ dọc đường với cậu em đưa Krystal quay lại tuổi thơ. Khi trước mỗi ngày nó đều một mình bắt xe buýt đến trường Thánh Thomas. Nó biết đến chỗ nào thì bắt đầu nhìn thấy tu viện, liền trỏ cho Robbie.

– Thấy cái chỗ to to đổ nát đó không?

Robbie đang đói bụng, nó thoáng quên đi đôi chút vì được đi xe buýt. Krystal giữ chặt tay em. Nó đã hứa cho em ăn khi xuống xe nhưng cũng chưa biết kiếm đồ ăn đâu ra. Chắc mượn được tiền thằng Fats đủ mua túi khoai chiên, có khi cả tiền vé về nữa.

– Tao đi học ở đó đó – Nó chỉ cho Roobie, thằng bé đang mải quệt ngón tay lên cánh cửa sổ bụi bặm thành những đường nguệch ngoạc – mày cũng sẽ học ở đó.

Khi nó có bầu, người ta sẽ cấp cho nó nhà khác, thể nào cũng là một nhà trong khu Fields, vì dù sao chúng cũng quá tồi tàn chẳng ai buồn mua. Krystal lại thấy chuyện đó là tốt, vì dù nhà cửa không ra sao, Robbie và con nó sẽ nằm trong khu vực được học tại trường Thánh Thomas. Dù sao thì bố mẹ Fats chắc chắn sẽ cho nó đủ tiền để mua máy giặt nếu cháu họ ra đòi. Có khi còn cho tivi nữa.

Chiếc xe buýt thả dốc về phía Pagford, Krystal thoáng thấy dòng sông lấp lánh xa xa rồi khuất khỏi tầm mắt khi xe chạy xuống tới khúc lòng chảo thấp hơn. Hồi còn trong đội chèo thuyền, nó rất chán vì không được tập luyện trên sông Orr mà phải đến tận con kênh đào dơ bẩn ở Yarvil.

– Tới rồi nè – Krystal bảo Robbie khi chiếc buýt chầm chậm dừng lại ở quảng trường tô điểm hoa tươi.

Fats quên mất rằng chỗ nó hẹn Krystal ngay đối diện hiệu Mollison và Lowe và Ấm Đồng. Còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ mở cửa, Chủ Nhật tiệm café tận giữa trưa mới mở nhưng Fats không biết Andrew phải đến trước để làm việc từ mấy giờ. Sáng nay nó không hề muốn đụng mặt thằng bạn chí cốt nên đứng lẩn mé bên tiệm rượu, đợi khi chiếc buýt tiến tới mới bước ra.

Chiếc xe buýt chạy tiếp, bỏ lại Krystal và một thằng bé lấm láp.

Fats thấy bối rối nhưng vẫn nhún nhảy đi về phía đó.

– Em trai của đây – Krystal nghênh mặt giới thiệu khi nhìn vẻ mặt thằng Fats.

Fats vừa điều chỉnh trong óc nó ý nghĩa về cuộc sống dạn dày và đích thực. Nó đã quyết sẽ nhanh chóng làm Krystal phễnh bụng (cho lãoTủ thấy đàn ông đích thực đều dễ dàng làm được chuyện đó, chẳng có gì phải cố sức), nhưng sự xuất hiện của thằng bé cứ bám lẵng nhẵng lấy Krystal làm nó chưng hửng. Fats hối hận đã chịu gặp con bé. Giờ trông nó như thằng ngốc. Nó thà là đi về căn nhà bẩn thỉu hôi hám của con bé còn hơn gặp nó ngay giữa quảng trường thế này.

– Đấy có tiền không? – Krystal hỏi.

– Gì? – Fats ngạc nhiên. Hôm nay đầu óc nó trì trệ hẳn đi vì quá mệt. Nó còn không nhớ sao tối qua lại muốn thức trắng đêm, giờ miệng nó đắng rát vì chỗ thuốc lá đã rít liên tục.

– Còn xu không – Krystal lặp lại – Nó đói, đây thì lỡ đánh mất tờ năm đồng rồi. Rồi trả đấy sau.

Fats thọc tay vào túi quần jean mò thấy tờ giấy bạc nhàu nhò trong đó. Trước mặt Krystal, nó không muốn tỏ ra mình có nhiều tiền, bèn thọc sâu thêm nữa moi ra vài đồng xu bạc lẫn đồng.

Hai đứa vào cửa hàng tiện lợi cách quảng trường hai con phố, Fats lượn lờ bên ngoài đợi Krystal mua cho Robbie khoai chiên và một gói Rolos. Không đứa nào nói gì, kể cả Robbie, nó có vẻ sờ sợ Fats. Xong xuôi, Krystal dúi cho em túi khoai chiên rồi hỏi Fats – Giờ đi đâu?

Tất nhiên là nó không có ý nói tìm chỗ vật nhau, Fats nghĩ. Thằng bé sờ sờ ra đó mà. Nó định đưa Krystal tới Hốc Đá, chỗ đó kín đáo, sẵn tiện chà đạp lần chót lên cam kết bạn bè cùa nó với Andrew. Nó chả nợ nần ai chút nào nữa. Nhưng chẳng lẽ làm ngay trước mắt thằng nhóc ba tuổi? Nó hơi lựng khựng.

– Nó không sao đâu – Krystal nói. – Nó có sôcôla rồi mà. Không, lát nữa! – nó bảo thằng Robbie đang ỉ eo đòi gói Rolos trên tay chị – mày có khoai chiên rồi mà.

Hai đứa đi bộ dọc về phía cây cầu đá cũ.

– Nó không sao đâu – Krystal lặp lại – bảo gì nó nghe nấy thôi. Phải không? – Nó cúi xuống hỏi to với Robbie.

– Muốn kẹo kia – nó đòi.

– Ờ, tí nữa.

Nó nhận thấy hôm nay phải ve vuốt thằng Fats. Lúc ngồi xe buýt nó đã hiểu là dù cần kíp thế nào đi nữa, Robbie đi theo cũng làm tụi nó vướng chân vướng tay.

– Mấy nay làm gì? – Nó hỏi.

– Tối qua đi tiệc – Fats đáp.

– Thế hả? Có ai ở đó?

Nó ngoác miệng ngáp chưa vội trả lời ngay.

– Arf Price. Sukhvinder Jawanda. Gaia Bawden.

– Nó ở Pagford hả? – giọng Krystal tự nhiên sắc nhọn.

– Ờ, ở đường Hope -Fats nói.

Nó biết chuyện này vì Andrew không giữ được mồm. Andrew chưa khi nào thừa nhận thích con bé, nhưng Fats bắt gặp nó cứ dán mắt vào Gaia trong những lớp hiếm hoi bọn nó học chung. Cứ ở gần Gaia hay nhắc tới con bé là Andrew mất tự nhiên ngay.

Krystal lại đang nghĩ tới mẹ Gaia, cô nhân viên xã hội duy nhất nó thích, người duy nhất thuyết phục được mẹ nó. Cô ấy sống ở đường Hope, giống như bà cố. Giờ có lẽ cô ấy đang ở nhà. Nếu mà…

Nhưng Kay đã bỏ nhà nó. Giờ Mattie lại quay về phụ trách. Dù sao cũng không thể tới tận nhà phiền người ta được. Shane Tully từng có lần mò theo nhân viên xã hội về nhà, kết quả là nó phải nhận một án lệnh cấm chỉ. Nhưng đó là do thằng này lúc trước ném gạch vào cửa sổ xe hơi người ta…

Với lại – Krystal tự lý luận lúc nghiêng người rẽ theo khúc ngoặt, dòng sông hiện ra trước mắt với trăm nghìn đốm sáng lấp lóa – Kay vẫn giữ hồ sơ ghi nhận đầy những tiến bộ lẫn phê bình của nhà nó. Cô ta trông cũng tử tế đấy, nhưng chẳng có giải pháp nào từ cô ấy giúp cho Krystal giữ được Robbie bên cạnh…

– Đi xuống đó nhá? – Krystal chỉ đoạn bờ kè um tùm cách cây cầu đá một quãng ngắn – Cho thằng Robbie ngồi đợi trên ghế băng.

Từ chỗ đó nó vẫn nhìn chừng được em mà thằng Robbie lại không thấy chị làm gì. Dù sao cũng đâu phải nó chưa từng thấy cảnh này, khi trước Terri vẫn đưa người lạ về nhà…

Nhưng thằng Fats vốn đã mệt nhừ gạt phắt ngay. Nó không thể “làm” chuyện đó trên cỏ ngay trước mũi một thằng nhóc như thế được.

– Không được – Nó đáp, cố ra vẻ tự nhiên hết mức.

– Nó không quấy đâu – Krystal cố thuyết phục – nó có thanh kẹo rồi mà. Nó còn không biết chuyện gì nữa – Nói vậy chứ Krystal thừa hiểu thằng em biết rất nhiều. Nó từng làm cả nhà trẻ phát hoảng khi bắt chước thế “gâu gâu yêu nhau” với một đứa nhóc khác.

Fats nhớ ra mẹ Krystal làm điếm. Nó không thích cách Krystal gợi ý, nhưng thế cũng đâu có gì là giả dối?

– Sao hả? – Krystal sốt ruột.

– Không sao. – Nó đáp.

Dane Tully sẽ làm. Pikey Pritchard sẽ làm. Lão Tủ ấy hả, cả triệu năm nữa cũng đừng hòng.

Krystal dẫn Robbie ra chỗ ghế băng. Fats trèo qua lưng ghế xuống khoảng cỏ và cây bụi um tùm đằng sau, thằng bé chắc không thấy đâu, nó nghĩ, “đánh nhanh rút gọn” thôi mà.

– Đây nhá – Krystal rút ra thanh kẹo, Robbie háo hức vồ lấy ngay – Ờ, cho mày, nếu ngồi yên đây vài phút thì cho mày nguyên cây luôn, nghe chưa? Cứ ngồi đây nghe, Robbie, chị ở ngay trong bụi cây đằng này. Hiểu chưa, Robbie?

– Ờ – thằng bé vui vẻ đáp, má nó chưa gì đã nhoe nhoét kẹo. Krystal trượt theo bờ kè xuống đám cây bụi bên dưới, thầm mong Fats đừng có lằng nhằng đòi xài bao.

Bình luận