Ruth đứng một mình trong phòng khách sáng đèn, tay vẫn nắm chặt ống nghe đã gác lại trên giá.
Nhà Trên Đồi nhỏ và chật. Rất dễ biết ai đang ở đâu trong nhà vì giọng nói, tiếng chân lẫn tiếng cửa mở đóng thường vang dội khắp căn nhà cũ. Ruth biết chồng còn đang tắm, vì nghe tiếng bình nước nóng dưới cầu thang xì xì lách cách. Cô chờ cho Simon mở nước rồi mới gọi cho bà Shirley vì sợ lời nhờ vả vừa rồi cũng bị quy chụp là “làm thân với kẻ thù”.
Chiếc máy tính gia đình đặt trong góc phòng khách để Simon có thể nhìn chừng và không ai trong nhà có thể vọc vạch gì đó làm phát sinh hóa đơn internet. Ruth bỏ tay khỏi điện thoại, vội vàng chạy ra bàn phím.
Thời gian mở website của hội đồng Pagford như dài vô tận. Ruth run rẩy đeo kính lên đọc lướt hết trang này tới trang khác. Cuối cùng cô tìm thấy trang thông báo. Tên ông chồng đập vào mắt cô với chữ đen nổi trên nền trắng khủng khiếp: Simon Price không phù hợp ứng cử tham gia hội đồng.
Cô nháy đúp chuột vào tựa đề, mở ra toàn văn rồi đọc. Mọi thứ xung quanh cô như quay cuồng.
– Ôi trời ơi – cô thì thầm.
Bình nước nóng đã hết kêu. Hẳn Simon đang mặc bộ pyjama hong sẵn trên máy sưởi cho ấm. Gã đã buông sẵn rèm cửa sổ, bật đèn nhỏ và đốt lò sưởi để ra là có thể duỗi người trên ghế mà xem tin tức ngay.
Ruth biết cô phải báo với chồng. Cô không thể nào giữ trong lòng mà để anh ta tự tìm đọc lấy, đơn giản là cô chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Cô thấy cực kỳ tội lỗi và khủng khiếp tuy không biết tại sao.
Cô nghe tiếng chồng bước xuống lầu và xuất hiện ở cửa trong bộ pyjama xanh bằng vải bông mềm.
– Si – Cô thì thầm.
– Chuyện gì nữa? – Gã lập tức phát cáu vì đánh hơi được lại có chuyện, vậy là chương trình hưởng thụ nằm sofa xem tin tức trước lò sưởi của gã sẽ phải thay đổi.
Cô chỉ tay về màn hình vi tính, một ngón tay vẫn ngớ ngẩn che lấy miệng như đứa bé gái. Cô đang sợ cứng người. Gã sải bước về phía chiếc máy tính, cau mặt nhìn màn hình. Gã vốn đọc không nhanh. Gã đọc từng dòng, từng chữ một cách kỹ càng, khó nhọc.
Khi đọc xong, gã vẫn lặng im lướt trong đầu mọi thủ phạm tiềm năng. Gã nghĩ tới tay tài xế xe nâng nhai kẹo cao su bị gã bỏ lại ở khu Fields khi cả hai đi lấy cái máy tính mới. Rồi gã nghĩ tới Jim và Tommy, hai tay cùng làm mấy trò kiếm thêm lén lút ở công sở cùng gã. Chắc thằng nào ở sở hé ra rồi. Cơn thịnh nộ và nỗi sợ dội vào nhau trong lòng gã và phun trào khủng khiếp.
Gã lao ra phía chân cầu thang, gào to – Hai thằng mày! Xuống đây! NGAY.
Ruth vẫn chặn bàn tay trên miệng. Gã cháy bỏng mong muốn lao tới gạt phăng bàn tay cô xuống, bảo cô liệu mà tỉnh hồn lại đi, chính gã mới là thằng đang dẫm cứt chứ.
Andrew vào phòng trước, Paul theo sau. Andrew nhìn thấy huy hiệu của hội đồng khu Pagford trên màn hình và bà mẹ ngồi đó, tay che miệng. Bước chân trần ngang qua tấm thảm cũ mà nó có cảm giác như đang ngồi trong thang máy hỏng lao vùn vụt xuống đất.
– Thằng nào đó – Simon liếc nhìn hai đứa con – nói về chuyện tao từng nói trong nhà này.
Lúc xuống nhà, Paul cầm theo cuốn bài tập hóa học, giờ nó cầm khư khư trước ngực như sách thánh ca. Andrew vẫn nhìn thẳng ông bố, cố ra vẻ vừa bối rối vừa thắc mắc.
– Đứa nào nói với người ngoài là nhà này dùng máy tính ăn cắp? – Simon hỏi.
– Con không có – Andrew lập tức đáp.
Paul thất thần nhìn ông bố, cố hiểu câu hỏi. Andrew thúc cậu em trả lời. Sao nó nói chậm thế.
– Sao hả? – Simon gầm gừ với Paul.
– Con nghĩ là con không…
– Mày nghĩ hả? Mày nghĩ mày không nói với ai hả?
– Vâng, con nghĩ con không nói với ai…
– Hay quá nhỉ – Simon đi lòng vòng quanh Paul – thật là hay đấy.
Gã đánh văng cuốn sách bài tập trên tay thằng nhỏ xuống đất.
– Cố mà nhớ đi thằng ngu – gã gầm lên – cố mà nghĩ đi. Mày có nói với ai nhà này có máy tính ăn cắp không?
– Không ăn cắp – Paul lập cập đáp – con không bao giờ nói với ai – Con nghĩ con còn không nói nhà mình có máy tính mới nữa.
– Tao hiểu rồi – Simon nói – thế thì cái tin này tự nó có phép biến ra chứ gì?
Gã chỉ tay vào màn hình máy tính.
– Chắc chắn thằng nào làm lộ mẹ nó rồi – Gã gào lên – nó sờ sờ trên internet đây. Tao mà không mất-việc-mới-là-lạ!
Tới năm chữ cuối, gã vừa gằn từng chữ vừa nện nắm đấm vào đầu thằng Paul. Thằng nhỏ bạt vía né tránh, dòng chất lỏng đen quánh từ cánh mũi trái rỏ xuống ròng ròng. Tuần này nó bị chảy máu cam mấy lần rồi.
– Còn cô thì sao hả? – Simon gầm lên với bà vợ ngồi chết sững cạnh bàn máy, mắt trợn to sau cặp kính, hai tay bụm lấy miệng như tấm mạng che mặt – Cô có nói cái chó gì ra ngoài không?
Ruth bỏ tay xuống.
– Không, Si – cô thì thầm – ý em à, em chỉ nói với một người duy nhất vụ cái máy tính mới, là Shirley, chị ấy không bao giờ…
Ngu quá, sao mà ngu thế hả trời, sao phải nói với gã chuyện đó chứ?
– Cô nói hả? – Simon lạnh lẽo hỏi.
– Em nói với Shirley – Ruth thút thít – Em không có nói là máy ăn cắp mà Si. Em chỉ nói là anh mang máy về nhà…
– À thế hả, vì thế đấy chứ còn cái mẹ gì khác, hả? – Simon gầm thét – Thằng con chó đẻ của mụ đang ứng cử, tất nhiên là mụ muốn đổ rác lên đầu tao rồi.
– Nhưng chị ấy là người báo tin đó với em mà Si, chị ấy không…
Gã lao lại tát vào mặt cô, gã vốn đã muốn làm thế từ lúc thấy cái vẻ khiếp hãi ngu ngốc trên mặt cô; cặp kính văng ra đập vào kệ sách, gã lại giáng cú nữa, cô ngã gục xuống chiếc bàn vi tính mà cô đã tự hào mua về bằng tháng lương đầu tiên làm ở bệnh viện Trung tâm Tây Nam.
Andrew từng tự hứa với lòng: nó như đang di chuyển trong phim quay chậm, mọi thứ xung quanh đều lạnh ngắt, cô đặc và có chút gì hư hư thực thực.
– Không được đánh mẹ – Andrew chen vào giữa bố mẹ – Không được…
Nắm tay Simon nện môi nó dập vào hàm trên, rồi Andrew thấy mình loạng choạng ngã đè lên bà mẹ đang gục trên bàn phím. Nắm đấm tiếp theo lại bay tới, lần nay chỉ trúng tay vì Andrew kịp giơ lên che mặt. Andrew cố chồm dậy khỏi người bà mẹ đang gục xuống vùng vẫy, Simon vẫn điên cuồng đấm đá túi bụi cả hai mẹ con…
– Sao mày dám dạy đời tao hả, sao mày dám hả, thằng thối tha chết nhát kia, thằng vãi tè…
Andrew trượt xuống quỳ trên đầu gối để tránh, Simon đá thốc vào sườn nó. Andrew nghe tiếng Paul kinh hoàng thét lên “Đừng”. Chân gã lại vung lên nhưng Andrew kịp lách tránh. Mấy ngón chân Simon đập thẳng vào lò sưởi gạch đằng sau, gã rít lên đau đớn.
Andrew ra sức bò ra khỏi chỗ đó, Simon nắm chặt lấy chân, nhảy lò cò tại chỗ mà chửi rủa ầm ĩ. Ruth rũ người trên cái ghế xoay, ôm mặt nức nở. Andrew loạng choạng đứng dậy, nó nếm thấy vị máu trong miệng mình.
– Bất kỳ ai cũng có thể đồn về vụ máy tính mà – Andrew hổn hển, sẵn sàng đương đầu với những cú đòn dữ dội hơn. Giờ khi chuyện đó thực sự bắt đầu, khi cuộc chiến thực sự nổ ra, nó thấy mình can đảm hơn. Lúc chờ đợi mới là khủng khiếp, khi nhìn Simon chĩa hàm ra, nghe mùi hung bạo tích tụ dần trong giọng nói của gã. – Thì bố nói tay bảo vệ bị đánh mà. – Có thể là bất kỳ ai, không phải mẹ với tụi con…
– Sao mày… thằng chó chết, tao gãy cả ngón chân rồi đây này – Simon hào hển ngồi phịch xuống cái ghế phía sau, vẫn ôm lấy chân. Trông gã như đang trông đợi sự thông cảm.
Andrew tưởng tượng cảnh nhặt lên khẩu súng chĩa thẳng mặt Simon mà bóp cò rồi nhìn mặt mũi óc não gã bắn tung khắp phòng.
– Paul mít ướt lại tới tháng kia kìa – Simon quát Paul, thằng nhỏ đang gắng lấy mấy ngón tay bịt máu mũi nhỏ giọt – Tránh khỏi tấm thảm! Ra khỏi cái tấm thảm chó chết đó thằng đàn bà!
Paul cuống cuồng chạy khỏi phòng. Andrew lật vạt áo thun thấm thấm bờ môi nhức nhối.
– Thế còn mấy chuyện kiếm thêm nữa? – Ruth nức nở, mặt cô chỗ bị đấm đỏ nhừ, nước mắt lã chã từ cằm rơi xuống. Andrew không muốn nhìn cảnh mẹ nhục nhã thảm hại thế này, nhưng nó cũng phần nào ghét bà vì tự đẩy mình vào cái thế đó, thằng ngốc nào cũng nhận ra rằng… – Trên đó nói về mấy vụ anh nhận làm kiếm thêm. Shirley đâu có biết, làm sao mà biết được. Chắc là ai ở xưởng in đăng lên thôi. Em nói rồi mà Si, em đã nói anh đừng có làm mấy việc đó, bọn họ lúc nào cũng sợ bị lộ…
– Câm mẹ nó đi đồ con bò, lúc tiêu tiền thì mày có nói gì đâu – Simon lại gào, cằm nhô ra, Andrew chỉ muốn hét lên bảo mẹ nó im miệng, mẹ nó hay lắm mồm những lúc mà thằng ngu nào cũng biết phải im, rồi bà câm như hến lúc phải lên tiếng. Mẹ nó không bao giờ rút được kinh nghiệm, không bao giờ dự báo được chuyện gì sẽ tới.
Tất cả im lặng trong cả phút. Ruth lấy mu bàn tay chấm chấm mắt, chốc chốc lại sụt sịt. Simon vẫn nắm ngón chân, nghiến chặt hàm thở phì phò. Andrew liếm máu trên đôi môi đau nhức, nó cảm thấy môi mình bắt đầu sưng lên.
– Tao sẽ mất cái chỗ làm chết toi đó – Simon cất tiếng, đảo cặp mắt điên dại khắp phòng như thể còn sót ai gã quên chưa nện – Bọn nó đã nói tới chuyện thừa biên chế rồi. Sẽ lấy vụ này làm cớ. Sẽ… – Gã gạt mạnh cây đèn rơi khỏi bàn nhưng nó không vỡ, chỉ lăn tròn trên sàn. Gã chộp lấy nó, giật phắt dây điện khỏi ổ cắm, nâng lên quá đầu rồi ném vào Andrew, thằng bé né người tránh kịp.
– Đứa chó chết nào nói – Simon gào lên, chiếc đèn đập mạnh vào tường vỡ tan – Đứa chó nào nói!
– Thằng chó nào ở xưởng in chứ gì? – Andrew gào trả, môi nó nhức nhối sưng phồng như múi quýt. – Chứ ông nghĩ nhà này, ông nghĩ nhà này không biết giữ cái mồm hả?
Như thể đang gắng đọc ý nghĩ con dã thú. Nó thấy cơ hàm ông bố cử động, nhưng rõ ràng gã đang suy xét lời Andrew nói.
– Bài đó được đăng khi nào? – Gã gào vào mặt Ruth – Nhìn đi! Ngày đăng là ngày nào?
Chị vợ vừa nấc vừa dí mũi vào màn hình mà đọc vì kính đã vỡ mất.
– Ngày mười lăm – cô thì thầm.
– Mười lăm… Chủ nhật – Simon nhẩm tính – Chủ nhật hả?
Andrew và Ruth không ai sửa sai cho gã. Andrew không tin nổi mình may mắn đến thế, cũng không tin cái may này sẽ kéo dài.
– Chủ nhật, – Simon nói, vậy bất kỳ ai cũng có thể… cái ngón chân chết tiệt của tao – gã gào lên, cường điệu khập khiễng xông về phía Ruth – Cút ra!
Cô vội vàng nhảy khỏi ghế, nhìn gã đọc lại đoạn thông tin. Gã vẫn khụt khịt mũi như con thú. Andrew nghĩ giờ mà có sợi dây trong tay thì nó dám thắt cổ ông bố lắm.
– Mấy chuyện này đều từ chỗ làm – Simon tuyên bố, làm như tự gã đi tới kết luận này và chưa hề nghe bà vợ với cậu con trai khi nãy cố nói gì. Gã đặt tay lên bàn phím, quay sang hỏi Andrew – Làm sao tao xóa nó đi?
– Sao?
– Thằng chó mày rành vi tính mà! Làm sao tao xóa cái tin này?
– Bố không thể xóa… không được – Andrew đáp – phải là quản trị viên mới làm được.
– Thế mày đăng nhập làm quản trị viên đi – gã bật dậy trỏ tay chỉ Andrew ngồi xuống cái ghế xoay.
– Con không tự làm quản trị viên được – Andrew đáp, nơm nớp sợ ông bố lại nổi điên trận nữa – phải có tên đăng nhập với mật khẩu đúng mới được.
– Mày là cái thằng chó vô tích sự, chứ gì?
Simon tập tễnh đi ngang, xô mạnh Andrew bắn vào bệ lò sưởi.
– Đưa cái điện thoại đây – Simon ngồi phịch xuống ghế, quát cô vợ.
Ruth cầm cái điện thoại cách gã chừng một mét, đưa cho chồng. Gã giật phắt lấy hùng hổ bấm số.
Andrew và Ruth im lặng đợi, nghe gã gọi cho Jim, rồi Tommy, hai tay đồng nghiệp cùng làm mấy việc sau-giờ-làm với gã. Simon trút cơn giận và mối nghi ngờ đồng bọn vào điện thoại bằng một tràng những câu cộc lốc chêm đầy từ tục tĩu.
Paul vẫn chưa thấy quay lại. Chắc nó còn bận cầm máu mũi, hoặc nhiều khả năng hơn là do quá sợ. Andrew nghĩ thằng em mình chẳng khôn chút nào. Được Simon cho phép rồi mới rời đi mới là an toàn nhất.
Gọi điện xong, Simon im lặng ném lại cái điện thoại cho vợ, cô đón lấy vội vã để vào chỗ cũ.
Simon ngồi đó suy tính, ngón chân nhức thùm thụp, người ròng mồ hôi vì hơi nóng lò sưởi, tức điên người mà không làm gì được. Vụ đánh đập vợ con vừa rồi với gã chẳng là gì, gã còn chẳng buồn nghĩ. Có chuyện khủng khiếp xảy ra với gã, thì tự nhiên gã phải bùng nổ với những người gần gã nhất thôi, đời là thế. Dù sao đi nữa thì Ruth, cái con mụ ngu ngốc đó, cũng nhận là có kể với Shirley…
Simon xâu chuỗi mớ dấu hiệu theo suy luận của gã. Thằng khốn nào đó (gã nghi tay tài xế xe nâng nhai kẹo cao su, vì gã này tỏ ra tức điên khi bị Simon bỏ lại khu Fields) đã kể chuyện gã với nhà Mollison (không hiểu sao khi Ruth thừa nhận có kể chuyện máy vi tính với Shirley lại càng khiến giả thuyết này mạnh hơn), rồi bọn chúng nó (hai vợ chồng nhà Mollison, kẻ thì trơn tuột, kẻ thì chơi bẩn hòng bảo đảm quyền lực) đã đăng thông tin này lên website (Con mụ bò cái già Shirley quản trị cái trang này, thế càng không trật đi đâu được.)
– Chính là mụ bạn chết tiệt của cô – Simon nói với cô vợ mặt mày đang ướt đẫm, môi run rẩy – Chính là con mụ Shirley đó. Chính mụ làm. Mụ bôi xấu tôi để dọn đường cho thằng con trai. Chính mụ đấy.
– Nhưng mà Si..
Im đi, im miệng đi, dại dột quá – Andrew gào lên trong đầu.
– Vẫn còn bênh mụ đó hả – Simon gầm lên đứng phắt dậy.
– Không – Ruth ré lên thất thanh, gã lại ngồi sụp xuống ghế, mừng vì không phải đứng trên ngón chân đau.
Ban quản trị Harcourt-Walsh chắc chắn chẳng vui vẻ gì về mấy vụ làm ngoài giờ đó, Simon nghĩ. Cũng không tránh được đám cảnh sát chết tiệt đến thọc mũi vào vụ máy vi tính. Gã thấy cần hành động ngay lập tức.
– Mày – gã trỏ tay vào Andrew – tháo dây cái máy tính đó ra. Tất cả, dây nhợ này kia. Đi với tao.