Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Khoảng Trống (The Casual Vacancy)

Chương 53

Tác giả: J. K. Rowling

Samantha Mollison đã mua đủ ba đĩa DVD của nhóm nhạc Libby thần tượng. Cô giấu nó trong ngăn đựng vớ và quần áo nịt, cạnh mớ bao cao su cho nữ. Nếu Miles có nhìn thấy thì cô sẽ bảo đó là quà cho Libby, cô tính sẵn thế. Việc làm ăn chưa lúc nào ế ẩm thế này nên thỉnh thoảng lúc ở cửa hàng cô vẫn lên mạng tìm hình của Jake. Trong một lần tìm hình Jake-mặc-vest-không-sơ mi hay Jake-quần-jean-áo-bó kiểu thế, cô phát hiện ra hai tuần nữa ban nhạc sẽ đến trình diễn tại Wembley.

Cô có người bạn hồi đại học sống ở West Ealing. Cô có thể tới đó cùng Libby, viện cớ thưởng cho con bé, cũng là dịp để mẹ con gần gũi nhau. Với tâm trạng háo hức lâu lắm rồi mới có, Samantha xoay xở mua được hai chiếc vé cực đắt cho buổi diễn. Tối đó lúc về nhà, niềm vui thầm kín làm cô trông tươi tỉnh như mới đi hẹn hò về.

Miles đã về nhà, anh mặc nguyên bộ đồ đi làm ở trong bếp, tay cầm điện thoại. Anh nhìn chòng chọc vào cô vợ vừa bước vào, nét mặt lạ lùng khó đoán.

– Sao thế? – Samantha hỏi, thoáng dè chừng.

– Anh không gọi được bố – Miles đáp – điện thoại bố cứ bận suốt. Lại có thêm bài đăng mới.

Nhìn cô vợ ngẩn ra, Miles sốt ruột giải thích – Hồn ma của Barry Fairbrother! Thêm một bài đăng nữa! Trên website hội đồng khu ấy!

– À, ra thế – Samantha cởi khăn quàng.

– Ừ, anh vừa gặp Betty Rossiter ngoài đường, chị ta tuôn ra một tràng. Anh xem bảng tin rồi nhưng không thấy, chắc là mẹ xóa rồi. Mong là đúng thế, mụ Tai Cụp mà viện đến luật sư là mẹ có nguy cơ “hứng đạn” cao lắm.

– Tin về Parminder Jawanda phải không? – Samantha cố ý tỏ giọng thản nhiên. Cô không hề hỏi bài đăng có nội dung gì, trước nhất vì cô quyết không tự biến mình thành con quạ già quàng quạc thóc mách như Shirley và Maureen; thứ nữa là chắc bài đó chỉ loanh quanh chuyện Parminder làm bà Cath Weedon chết đó thôi. Im một lát ngắn, cô hỏi, giọng có phần thích thú – Anh nói mẹ có nguy cơ “hứng đạn” hả?

– Ừ, mẹ là quản trị website mà, cho nên sẽ phải chịu trách nhiệm nếu không gỡ bỏ những thông tin phỉ báng hoặc là có ngầm ý phỉ báng. Anh không chắc là bố mẹ ý thức được rõ vụ này nghiêm trọng cỡ nào đâu.

– Thì anh có thể đứng ra biện hộ cho mẹ, mẹ anh thích thế mà.

Miles không để ý, anh ta còn mải bấm nút redial, mặt mày cau có, nhưng di động của ông bố vẫn đang bận.

– Càng lúc càng lớn chuyện rồi đây – Miles nói.

– Hồi Simon Price bị công kích anh vui lắm mà, sao lần này khác thế?

– Vì đây là cả một chiến dịch chống lại những người trong hội đồng hay đang ứng cử hội đồng…

Samantha quay mặt đi giấu nụ cười thầm. Rõ ràng ông con đâu phải đang lo cho bà mẹ.

– Nhưng sao lại có người viết về cả anh làm gì? – Cô ra vẻ ngây ngô – Anh có tội lỗi bí mật gì đâu.

Anh mà có thì hấp dẫn hơn bây giờ nhiều.

– Thế còn lá thư thì sao?

– Thư nào?

– Trời đất ơi, bố mẹ có kể vụ đó rồi mà, cái thư nặc danh viết về anh đó! Nói anh không xứng thay vị trí của Barry Fairbrother.

Samantha mở tủ lạnh nhìn mấy món đồ lạnh chẳng lấy gì làm hấp dẫn bên trong, cô biết chắc mở cửa tủ thế này Miles không thể thấy biểu cảm trên mặt cô nữa.

– Anh cũng nghĩ chẳng ai moi ra được điều tiếng gì về anh mà, phải không? – cô hỏi.

– Ừ, nhưng anh là luật sư mà. Chắc cũng có người thù oán. Anh nghĩ cái thứ thư nặc danh này không… ý anh là giờ thì mấy tin đó toàn nhắm tới phe kia, nhưng có khi sẽ có trả đũa… Anh không thích mọi sự diễn ra theo kiểu này.

– Thì chính trị mà Miles – Samantha lộ hẳn vẻ khoái trá – Toàn trò bẩn mà.

Miles bỏ ra khỏi phòng nhưng cô không bận tâm, cô còn mải nghĩ tới chỗ xương gò má đẹp như tạc, cặp mày xếch và những múi cơ bụng săn chắc hoàn hảo của chàng ca sĩ. Giờ cô có thể ngâm nga hát theo được khôi khối bài của nhóm. Cô sẽ mua một chiếc áo thun in hình nhóm mà mặc, thêm cái nữa cho Libby. Jake sẽ nhún nhảy cách cô chỉ vài mét. Nhiều năm nay chưa khi nào cô vui vẻ thế.

Trong lúc đó Howard đang đi tới đi lui trong tiệm thực phẩm đã đóng cửa, chiếc di động dán chặt vào tai. Những tấm rèm đều đã buông xuống, đèn đã bật, ở phía bên kia cánh cổng hình vòm, Shirley và Maureen đang bận tháo hộp mấy món đồ sứ và thủy tinh cho quán café sắp mở và thấp giọng bàn tán đầy phấn khích trong khi vẫn lóng tai nghe mấy lời ừ hử cụt ngủn của Howard.

– Phải… ừm, ừm… ừ.

– Gào lên với tôi chứ – Shirley thì thào – vừa gào thét vừa chửi tục nhé. – Tháo ngay cái thứ chó chết đó xuống – cô ta nói thế đây, tôi thì bảo, tôi đang làm đây, bác sĩ Jawanda, nên cô đừng có nói tục với tôi thì tôi cảm ơn lắm.

– Nếu cô ta mà văng vào mặt tôi thế thì tôi còn để thêm vài tiếng nữa cho biết – Maureen đáp.

Shirley cười. Lúc biết chuyện xảy ra, bà bỏ đi pha tách trà, để mặc mẩu tin nặc danh về Parminder trên website thêm bốn mươi lăm phút nữa rồi mới xóa. Bà và Maureen đã tán suốt về vụ này tới nỗi câu chuyện bã xơ nhạt hoét, tất nhiên là còn khối thứ để mà bươi móc, nhưng cái háo hức tức thời đã bơn bớt. Thế là Shirley và Maureen chuyển sang ngồi đoán xem Parminder phản ứng thế nào khi chuyện riêng bị lộ.

– Dù sao vụ này chứng tỏ không phải cô ta đăng bài về Simon Price – Maureen bình luận.

– Phải, rõ ràng là thế rồi – Shirley đáp, tay lau mấy món đồ sứ xinh xắn màu xanh dương và trắng bà tự chọn, dù Maureen thích màu hồng hơn. Đôi khi, dù không tham gia vào việc kinh doanh, Shirley vẫn muốn tỏ cho Maureen thấy bà có tầm ảnh hưởng lớn với tư cách là vợ của Howard.

– Ừ – Howard nói qua điện thoại – nhưng chắc tốt hơn là nên…? ừm… ừm…

– Thế chị nghĩ là ai làm? – Maureen hỏi.

– Thực sự tôi cũng không rõ nữa – Shirley đáp vẻ cao kỳ, như thể mấy chuyện đồn đoán hay nghi ngờ người này người nọ không xứng tầm để bà nói đến.

– Chắc là người nào đó biết rành nhà Price với Jawanda – Maureen vẫn đoán.

– Hẳn thế – Shirley nhắc lại.

Cuối cùng Howard cũng ngắt máy.

– Aubrey đồng ý rồi – lão vừa nói vừa lạch bạch đi sang tiệm café, tay nắm chặt số báo hôm nay của tờ Yarvil và District Gazette. – Bài đó “yếu” lắm. Chẳng ăn thua gì đâu.

Phải mất một lúc hai bà mới nhớ lại rằng mọi người cứ nghĩ bài báo Barry viết trước khi chết đăng trên báo địa phương sẽ rất hấp dẫn. Hóa ra hồn ma của ông ta còn hấp dẫn hơn nhiều.

– À, vâng, lúc đọc bài đó em cũng thấy luận điểm nghèo nàn lắm – Shirley vội bắt lời.

– Bài phỏng vấn Krystal Weedon mới đúng buồn cười – Maureen cười khe khé – nói con bé đó thích nghệ thuật cơ đấy. Tui nghĩ chắc họ nói tới chuyện vẽ bậy lên mặt bàn.

Howard phá ra cười. Shirley nhặt ống EpiPen cho Andrew Price để trên quầy để lấy cớ quay đi, sáng đó Ruth ghé qua gửi nó ở tiệm thực phẩm cho con trai. Shirley đã tra thông tin về EpiPen trên trang y khoa ưa thích của bà, nên giờ hoàn toàn tự tin giải thích cơ chế tác động của adrenalin. Nhưng không ai hỏi đến, thế là bà bỏ cái ống trắng nhỏ đó vào tủ và sập cửa thật to để chặn mấy câu đùa của Maureen.

Chiếc điện thoại di động trong bàn tay khổng lồ của Howard lại réo lên.

– Alo? À Miles hả? Ờ… ờ, nhà biết vụ đó rồi… sáng nay mẹ con đọc thấy – lão cười ha hả – Ờ, mẹ con xóa rồi… Không biết nữa… chắc đăng ngày hôm qua… ờ, chắc rồi… bao lâu nay quá rành Tai-Cụp rồi mà…

Vẻ hài hước của Howard tắt dần khi nghe Miles nói. Lát sau lão nói – ừ, bố hiểu rồi. Ừ. Không, bố chưa xét tới góc độ… chắc là phải kiếm người coi lại phần bảo mật…

Tiếng xe chạy qua quảng trường tối đen bên ngoài chẳng làm ba người trong tiệm thực phẩm để ý, nhưng người lái xe nhìn thấy cái bóng khổng lồ của Howard Mollison đang di động sau tấm rèm màu kem. Gavin nhấn ga, háo hức được gặp Mary. Giọng cô qua điện thoại nghe hoàn toàn tuyệt vọng.

– Ai lại làm thế chứ? Ai mới được chứ? Ai mà ghét tôi đến thế?

– Không ai ghét chị đâu – gã an ủi – Ai lại thù ghét chị được cơ chứ. Chị cứ ở nguyên đấy… tôi đang qua.

Gã đậu xe bên ngoài nhà, sập cửa rồi bước vội vào. Bà chủ nhà ra mở trước khi gã kịp gõ cửa. Mắt Mary lại sưng mọng nước mắt, cái áo ngủ bằng len dài chấm đất mặc nhà càng làm cô trông bé nhỏ hơn. Xét ra nó hoàn toàn không quyến rũ như chiếc kimono tím của Kay, nhưng cái vẻ thoải mái xuề xòa của nó gợi lên cảm giác thân tình khác hẳn.

Bốn đứa con của Mary đều đang ngồi trong phòng khách. Cô giơ tay ra ý bảo gã vào thẳng bếp.

– Các cháu biết chuyện chưa? – gã hỏi.

– Fergus biết. Ở trường có người bảo với nó. Tôi có dặn nó đừng kể với mấy em. Thật sự đấy, Gavin… tôi sắp hết chịu nổi rồi. Thù oán gì mà…

– Có đúng đâu – Gã đáp, rồi không nhịn được hỏi lại – phải không?

– Tất nhiên là thế rồi – cô tức giận kêu lên – ý tôi là… tôi không biết… tôi đâu có quen thân với chị ấy. Nhưng để ông ấy nói ra mấy lời như vậy… đặt những lời như vậy vào miệng ông ấy… lẽ nào mấy người đó không thèm quan tâm đến cảm giác của tôi sao?

Nước mắt bà vợ góa lại rơi lã chã. Gã nghĩ cô đang mặc áo ngủ thế này thì không tiện ôm, may mà gã đã kìm mình vì ngay sau đó cậu cả Fergus mười tám tuổi bước vào bếp.

– Chào chú Gav.

Cậu thanh niên trông mệt mỏi và già hơn tuổi. Gavin nhìn cậu vòng tay ôm mẹ, Mary dựa đầu vào vai con, lấy cánh tay áo lồng phồng quệt mắt như đứa bé.

– Chắc không phải là cùng một người đâu – Fergus nói luôn không rào đón – Con đọc lại rồi.Văn phong hai bài này khác nhau.

Cậu mở bản lưu trên điện thoại rồi đọc to:

Ủy viên hội đồng khu, bác sĩ Parminder Jawanda luôn giả vờ rất nhiệt tâm giúp đỡ người nghèo và những người cần tương trợ trong vùng, nhưng thật ra có động cơ bí mật. Cho tới khi tôi chết…

– Thôi đừng Fergus – Mary nói, sụp xuống bên bàn bếp – mẹ không chịu nổi. Thật sự đấy. Hôm nay trên báo còn đăng bài của cha con nữa.

Cô vùi mặt vào tay nấc lặng lẽ. Gavin để ý thấy tờ Yarvil và District Gazette trên bàn. Gã không đọc báo này. Không hỏi ý trước cũng không chờ được nhờ, gã đứng dậy bước ra phía tủ làm cho Mary một ly.

– Cảm ơn Gav – cô nói giọng đặc nghẹt khi gã ấn cái cốc thủy tinh vào tay.

– Hay là Howard Mollison nhỉ – Gavin đoán phỏng, cũng ngồi xuống cạnh cô – Xét từ những gì Barry từng kể về ông ta thì chắc là phải.

– Tôi nghĩ không phải đâu – Mary chấm chấm mắt – Kiểu này thô thiển quá. Ông ta chưa từng làm gì kiểu thế khi Barry còn số… – bà nấc cụt -…ống. – Bà quay sang, hơi gắt cậu con trai – Vứt tờ báo đó đi Fergus.

Cậu con trông có vẻ bối rối và tổn thương.

– Nhưng trong đó có bài của bố.

– Vứt nó đi – Mary lặp lại, giọng chớm kích động – Nếu muốn mẹ sẽ đọc trên máy tính, tác phẩm cuối cùng ông bố con làm đó, ngay trong dịp kỷ niệm ngày cưới nữa chứ!

Fergus cầm lấy tờ báo trên bàn, đứng lặng nhìn bà mẹ đang vùi mặt vào tay một lát. Cậu liếc nhìn Gavin rồi cầm theo tờ báo bỏ ra ngoài.

Gavin ngồi thêm một lúc để chắc là Fergus không trở lại rồi xoa xoa cánh tay Mary an ủi. Hai người ngồi yên lặng một lúc, Gavin thấy dễ chịu hơn nhiều khi tờ báo không còn trên mặt bàn.

Bình luận