Chín giờ sáng ngày diễn ra cuộc bầu cử tìm người thay thế vị trí của Barry, Parminder rời Nhà Giáo Sĩ Cũ đi lên nhà Wall ở phố Church Row. Bà gõ gõ cửa và đợi, cuối cùng Colin cũng ló ra.
Cặp mắt đỏ ngầu của ông thâm quầng, chỗ xương má cũng xám đen, da trong nhợt ra, quần áo hóa thùng thình, ông vẫn chưa đi làm lại được. Tin Parminder gào lên thông tin y tế bí mật của Howard trước mặt mọi người khiến ông tạm thời khá hơn, mấy hôm trước lại có một Colin mạnh mẽ ngồi trên ghế da vờ ra vẻ tự tin sẽ giành chiến thắng có lẽ không bao giờ tới.
– Mọi chuyện ổn chứ? – ông thận trọng hỏi, khép cửa lại sau lưng bà.
– Vâng, ổn – bà đáp – tôi nghĩ ông muốn cùng tôi đi bỏ phiếu chỗ sảnh nhà thờ.
– Tôi… không – ông ta yếu ớt đáp – Xin lỗi.
– Tôi biết ông cảm thấy gì, Colin – giọng Parminder hơi rắn lại – Nhưng nếu ông không bỏ phiếu nghĩa là họ sẽ thắng. Tôi không để họ thắng đâu. Tôi sẽ xuống đó, bỏ phiếu cho ông, tôi muốn ông đi với tôi.
Parminder đang tạm thời nghỉ việc. Nhà Mollison đã khiếu nại với tất cả mọi cơ quan tổ chức nào họ lần ra được địa chỉ, bác sĩ Crawford khuyên bà nên nghỉ một thời gian. Không ngờ khi nghỉ như thế bà thấy thật tự do. Nhưng Colin vẫn lắc đầu. Bà thoáng thấy mắt ông có ngấn nước.
– Tôi không thể đâu Minda.
– Có thể – bà quả quyết – Ông có thể, Colin. Phải đứng lên chống lại họ chứ. Hãy nghĩ tới Barry.
– Nhưng tôi không thể… tôi xin lỗi… tôi…
Ông nấc lên rồi òa ra khóc. Khi trước ông từng khóc như thế trong phòng khám bệnh của bà, nức nở tuyệt vọng vì bao nhiêu nỗi sợ hãi vây bủa từng ngày một trong đời.
– Thôi nào – bà an ủi, không hề lúng túng kéo tay dẫn ông vào bếp, dúi cho ông cuộn giấy rồi chờ cho cơn nức nở chuyển thành nấc cục – Thế Tessa đâu rồi?
– Đi làm – Ông thút thít, lau mắt.
Trên bàn có tờ thiệp mời dự sinh nhật lần thứ sáu lăm của Howard Mollison, có ai đó đã xé nó thành hai mảnh gọn ghẽ.
– Tôi cũng nhận được một tấm thế – Parminder an ủi – trước buổi tối quát vào mặt lão. Nghe này Colin, ông đi bầu…
– Tôi không thể – Colin thì thầm.
– Chứng tỏ họ không thể hạ gục ta.
– Nhưng họ làm rồi thôi – Colin đáp.
Parminder phá lên cười. Colin há hốc mồm nhìn bà giây lát rồi cũng phá ra cười hô hố nghe như tiếng sủa của con chó lớn.
– À thì họ đẩy ta khỏi chỗ làm – Parminder nói – và hai ta đều chẳng ai muốn ra khỏi nhà này, nhưng ngoài mấy chuyện đó ra thì tôi nghĩ ta đều đang rất sung sức, thật đấy.
Colin bỏ kính ra chấm chấm mắt, nhoẻn cười.
– Nào Colin. Tôi sẽ bầu cho anh. Vẫn chưa phải là kết thúc mà. Sau khi tôi nổi khùng mắng Howard Mollison rằng lão là thứ rác rưởi ngay trước mặt toàn thể hội đồng lẫn phóng viên báo địa phương…
Colin lại phá ra cười, bà thấy vui vui. Từ dạo tết Năm mới đến nay ông không mấy khi cười, có chăng thì đều nhờ Barry.
-… họ quên cả bỏ phiếu về vụ buộc trung tâm cai nghiện phải dọn khỏi tòa nhà Bellchapel cơ mà. Làm ơn đi nào. Mặc áo khoác vào. Ta sẽ cùng xuống đó.
Vẻ tươi cười của Colin lập tức tắt ngóm. Ông ta nhìn chằm chằm hai bàn tay to tướng cứ lóng ngóng xoa xát vào nhau như rửa tay khô.
– Colin, đã kết thúc đâu. Ông sẽ tạo nên sự khác biệt đấy. Người ta có ưa gì nhà Mollison đâu. Ông mà vào được hội đồng thì phe ta đấu tranh được mạnh hơn nhiều. Làm ơn đi mà, Colin.
– Được rồi – ông ta đáp sau vài giây im lặng rồi phát hoảng vì sự táo gan của chính mình.
Đoạn đường đi bộ ngắn, không khí tinh sạch tươi mới, mỗi người đều nắm chặt trong tay phiếu đăng ký bầu cử. Nhà thờ không có cử tri nào khác ngoài hai người họ. Mỗi người đều vạch một dấu chữ chéo thật đậm bằng bút chì cạnh tên Colin rồi rời đi, nhẹ cả người.
Tới trưa Miles Mollison mới đi bỏ phiếu. Lúc ngang phòng anh bạn đồng sự, anh ta dừng chân.
– Tôi nghỉ đi bỏ phiếu đây Gav – anh ta nói.
Gavin chỉ chỉ vào ống nghe đang áp chặt vào tai, gã đang nói chuyện với công ty bảo hiểm của bà Mary.
– Ồ, được rồi, tôi đi bỏ phiếu đây Shona – Miles quay sang cô thư ký.
Nhắc khéo rằng anh đang cần hai người họ ủng hộ tính ra cũng chẳng hại gì. Miles bước nhanh xuống thang, trực chỉ tiệm Ấm Đồng. Ở đó sau khi ngắn gọn bàn bạc với vợ trong không khí hậu-làm-tình, anh thỏa thuận được sẽ gặp chị vợ rồi hai người sẽ cùng đến nhà thờ bỏ phiếu.
Sáng nay Samantha nghỉ hẳn ở nhà, để cô phụ việc tự trông cửa hàng. Cô biết mình không thể trì hoãn báo cho Carly cái tin cửa hàng sắp đóng và cô này phải mất việc, nhưng cô không buộc mình làm nổi chuyện ấy trước chuyến đi London nghe hòa nhạc cuối tuần này. Lúc Miles xuất hiện với vẻ cười phấn khích, cô lập tức thấy sôi máu.
– Bố không đến à? – Câu đầu tiên anh ta hỏi là thế.
– Bên cửa hàng sẽ đi sau khi đóng cửa – Samantha đáp.
Lúc cô và Miles bước vào, sảnh có hai bà cụ khác đang trong phòng bỏ phiếu. Samantha đứng chờ, nhìn mái tóc uốn màu xám sắt, chiếc áo khoác dày nặng và cặp mắt cá chân nặng nề của họ. Một ngày nào đó, trông cô cũng sẽ như thế. Lúc rời đi, bà cụ lưng khòm hơn để ý thấy Miles liền cười nói – Tôi mới bỏ phiếu cho cậu đấy.
– Cảm ơn bà nhiều – Miles vui vẻ đáp.
Samantha bước vào phòng bỏ phiếu, nhìn chằm chằm hai cái tên: Miles Mollison và Colin Wall, tay cầm chiếc bút chì được buộc một đầu vào sợi dây. Cô viết nguệch ngoạc: “tao thù Pagford chết toi” trên tờ phiếu, gấp kỹ lại rồi bước ra, lạnh lùng bỏ vào khe thùng phiếu.
– Cảm ơn cưng – Miles nói, vỗ nhẹ lưng vợ.
Tessa Wall trước nay chưa khi nào không đi bầu cử, nhưng trên đường đi làm về, cô chạy ngang nhà thờ mà không hề dừng lại. Ruth và Simon Price suốt ngày bàn tính nghiêm túc hơn về chuyện dời đến Reading. Lúc dọn bàn bếp để ăn tối, Ruth vứt luôn mấy tấm thẻ đăng ký bầu cử.
Gavin thì chẳng khi nào định đi bầu. Giả sử Barry còn sống ra ứng cử thì may ra gã sẽ đi, nhưng Miles thì khác, gã không hề định giúp tay này đạt được mục tiêu cuộc đời của hắn. Đúng năm giờ ba mươi, gã bực bội đứng dậy thu dọn vì đã chẳng còn cớ gì thoái thác ăn tối cùng Kay. Đúng là tẻ ngắt, mà lại ngay lúc công ty bảo hiểm có vẻ chuyển theo hướng có lợi cho Mary, gã nóng lòng muốn tới báo cho bà biết tin ấy. Thế nghĩa là gã phải giữ cái tin này lại đến tận ngày mai vì gã chẳng muốn bỏ phí nó khi báo qua điện thoại.
Kay vừa mở cửa cho gã đã tuôn ra cả tràng liến thoắng, thường khi nào cô không vui mới như thế.
– Xin lỗi nhé, ngày hôm nay chẳng ra làm sao – cô nói luôn dù gã chẳng phàn nàn gì, hai người cũng chẳng chào hỏi gì nhau. – Em về trễ, giờ phải nấu nốt bữa tối đã, anh vào đi.
Từ trên lầu vọng xuống tiếng trống và tiếng bass dập ầm ĩ. Gavin cũng lấy làm lạ, sao hàng xóm không ai nói gì nhỉ. Kay để ý thấy gã nhìn lên trần liền giải thích – À, Gaia đang cáu vì cậu nhóc nào đó nó thích hồi còn ở Hackney đi chơi với cô khác ấy mà.
Cô nắm chặt ly rượu đang uống dở, hớp một ngụm to. Cô thấy áy náy vì đã gọi Marco de Luca là “cậu nhóc nào đó”. Mấy tuần trước khi hai mẹ con rời London, cậu gần như loanh quanh suốt trong nhà họ. Kay thấy cậu ta rất duyên dáng, ý tứ và tháo vát. Cô mà có được đứa con trai như thế thì còn gì bằng.
– Con bé sẽ chịu được thôi – Kay gạt qua mớ hồi ức, quay lại với chỗ khoai tây đang luộc – Nó mười sáu tuổi mà. Tuổi này hay làm quá lên lắm. Anh rót rượu mà uống.
Gavin ngồi xuống bên bàn, gã chỉ mong Kay bảo được Gaia hạ nhỏ nhạc. Cô cứ phải gần như hét lên với gã giữa tiếng bass sầm sập, tiếng nắp chảo lạch cạch và tiếng quạt thông gió ầm ĩ. Gã lại nhớ đến sự tĩnh lặng dịu dàng trong căn bếp rộng rãi của Mary, cô thật lòng biết ơn gã, cô ấy cần gã.
– Sao? – Gã hỏi to, Kay vừa hỏi gã gì đó.
– Em hỏi là anh đã đi bầu chưa?
-Bầu?
– Bầu cử hội đồng ấy! – Cô giải thích.
– Không – gã đáp – anh chẳng quan tâm.
Gã không chắc cô có nghe được câu đáp không. Cô lại lép nhép gì đó, mãi tới khi cô bưng dao nĩa ra bàn, gã mới nghe được rõ.
– … thực sự đáng ghê tởm, hội đồng khu mà lại đi thông đồng với Aubrey Fawley. Miles mà trúng cử thì trung tâm Bellchapel coi như xong…
Cô chắt nước nồi khoai, tiếng nước đổ xuống lại nhấn chìm giọng cô lần nữa.
– Nếu cái bà ngớ ngẩn đó không mất tự chủ thì có khi ta sẽ nhiều khả năng thắng cử hơn rồi. Em đưa cho bà ta cả đống tài liệu về trung tâm, chắc bà ta chẳng dùng tới tờ nào. Bà ấy chỉ gào vào mặt Howard Mollison là lão ấy quá béo thôi. Mà nói về chuyện thiếu chuyên nghiệp…
Gavin có nghe nói về vụ bác sĩ Jawanda nổi điên trước mặt mọi người. Thật ra gã thấy chuyện đó cũng hơi buồn cười.
-… Tình trạng bất ổn định thế này ảnh hưởng rất xấu tới nhân viên trung tâm, chứ đừng nói gì là bệnh nhân.
Gavin không đủ sức vờ tỏ ra tiếc thương hay căm phẫn nữa, gã chỉ thấy hoảng vì xem ra Kay dính chặt vào cái mớ bòng bong rối rắm này cùng với cả loạt nhân vật có mặt có mũi ở đây. Thế nghĩa là cô ta đang cắm rễ ngày càng sâu tại Pagford này. Giờ muốn bẩy được cô đi thì còn phải khốn khổ chán.
Gã quay đầu nhìn ra mảnh vườn không được xén tỉa thường xuyên ngoài cửa sổ. Cuối tuần này gã có hứa sẽ giúp Fergus làm vườn. Nếu may mắn, biết đâu bà Mary sẽ lại mời gã ở lại ăn tối, và nếu thực thế gã sẽ có cớ không đi bữa tiệc sinh nhật thứ sáu lăm của Howard. Miles cứ làm như gã trông mong vụ đó lắm.
-… muốn giữ nhà Weedon nhưng không, Gillian nói ta không thể chỉ chọn thứ ngon nhất trên bàn tiệc. Anh có nghĩ làm thế là chọn thứ dễ ăn không?
– Xin lỗi, sao?- Gavin hỏi lại.
– Mattie đã trở lại làm việc rồi – cô nói, gã phải nặn óc ra mới nhớ nổi đó là đồng nghiệp mà cô đang phải choàng việc. – Em muốn tiếp tục làm việc với nhà Weedon, đôi lúc mình có xúc cảm đặc biệt với một gia đình nào đó mà, nhưng Gillian không cho phép. Điên thật đấy.
– Trước giờ không phải chỉ có mình em muốn giữ nhà Weedon đâu – Gavin nhận xét. – Theo những gì anh nghe được thì là thế.
Kay phải ghìm lắm mới không bật lại. Cô kéo khay phi-lê cá hồi ra khỏi lò nướng. Tiếng nhạc từ phòng Gaia to đến nỗi cô cảm thấy cái khay cũng rung rung. Cô dằn mạnh nó xuống bệ.
– Gaia – cô gào lên làm Gavin giật nảy mình, bước thẳng lại phía chân cầu thang – GAIA! Vặn nhỏ xuống! Mẹ bảo rồi đấy nhé! VẶN NHỎ XUỐNG!
Tiếng nhạc giảm được độ một decibel. Kay trở vào bếp, lóng ngóng xoay tới xoay lui. Trước lúc Gavin tới, hai mẹ con vừa cãi nhau một trận tệ hại chưa từng có. Gaia nói thẳng ý định gọi cho ông bố xin được chuyển về ở với ông.
– Thế hả, thế chúc may mắn nhé! – Kay gào lên.
Mà có khi Brendan đồng ý thì sao. Anh ta bỏ đi lúc Gaia mới được một tháng tuổi. Giờ Brendan đã cưới vợ và có thêm ba đứa nữa. Anh ta có nhà to, việc tốt. Nhỡ anh ta đồng ý nhận con bé thật thì sao?
Gavin cũng mừng là không phải chuyện trò gì suốt bữa ăn, tiếng nhạc ầm ầm lấp đầy khoảng im lặng, gã có thể yên ổn mà mơ tưởng về Mary. Ngày mai, gã sẽ kể với Mary rằng công ty bảo hiểm đang ngỏ ý muốn thỏa thuận, rồi cô ấy sẽ biết ơn và khâm phục mình…
Gã sắp vét sạch đĩa mới để ý Kay không hề ăn miếng gì. Cô chỉ đang nhìn gã chằm chằm, cái vẻ ấy làm gã bất an. Hay là gã có làm gì để lộ ra chuyện đang tơ tưởng…
– Thậm chí anh còn không buồn cố gắng nữa – Kay cay đắng nói – thậm chí anh còn không thèm vờ quan tâm nữa, Gavin.
Gã cố tìm lối thoát thân nhẹ nhàng.
– Kay, anh mệt cả ngày mà – gã nói – anh xin lỗi vì không nghe kịp hết mấy tình tiết chính trị địa phương…
– Em không có trách chuyện đó – Kay nói. – Nhưng anh ngồi đó mà hồn để đâu đâu, thật… thật quá đáng. Anh muốn gì hả Gavin?
Gã thấy hiện ra trong đầu gian bếp của Mary và gương mặt ngọt ngào của bà.
– Em phải năn nỉ anh mới chịu gặp – Kay nói – khi chịu đến rồi thì anh lại tỏ cái vẻ chẳng muốn đến chút nào.
Cô những mong nghe gã nói “không phải đâu”. Tới lúc này, lời từ chối chỉ như câu đối phó cho qua. Họ đang trượt ngày càng nhanh tới thời điểm khủng hoảng mà Gavin vừa mong vừa sợ xảy ra.
– Nói tôi nghe anh muốn gì đi – Kay mệt mỏi lên tiếng – cứ nói ra đi.
Cả hai đều nhận thấy mối dây tình cảm đã đứt rời từng mảnh dưới sức nặng những điều Gavin không chịu thốt ra. Cảm giác như cả hai đều sẽ thoát khỏi nỗi đau khổ hiện thời nếu gã chịu nói thẳng những điều mà gã không muốn, thậm chí là không bao giờ muốn bộc lộ, nhưng theo cách nào đó, những lời ấy sẽ giải thoát cho cả hai.
– Anh không muốn chuyện xảy ra thế này – Gavin thành thực nói – Anh không cố tình đâu, Kay. Anh rất xin lỗi, nhưng anh nghĩ anh yêu Mary Fairbrother mất rồi.
Rõ ràng cô không hề ngờ đến chuyện này.
– Mary Fairbrother – cô lặp lại.
– Anh nghĩ – gã tiếp (nói về chuyện này, lòng gã vừa đắng vừa ngọt; gã biết mình đang làm tổn thương cô, nhưng ngoài cô ra gã đâu còn ai để nói) – tình cảm này ươm mầm từ lâu rồi. Anh không nhận ra, ý anh là, hồi Barry còn sống, anh chưa khi nào…
– Tôi nghĩ ông ấy là bạn thân nhất của anh cơ đấy – Kay thì thầm.
– Đúng thế mà.
– Ông ấy mới chết có vài tuần!
Gavin không muốn nghe những lời như thế.
– Kìa – gã phân trần – anh đang cố tỏ ra thành thật với em còn gì. Anh muốn xử sự công bằng với em mà.
– Anh muốn xử sự công bằng ấy hả?
Gã từng tưởng tượng cảnh chia tay ầm ĩ, nhưng cô chỉ ứa nước mắt nhìn gã mặc áo khoác vào.
– Anh xin lỗi – gã nói rồi bước khỏi nhà cô, lần cuối.
Lúc ra đến vỉa hè, gã phấn chấn đi như bay ra xe. Cuối cùng thì tối nay gã cũng có thể kể cho Mary nghe vụ công ty bảo hiểm rồi.