Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Khoảng Trống (The Casual Vacancy)

Chương 38

Tác giả: J. K. Rowling

Sau khi cơn hứng đùa ác đã xẹp, Samantha đâm ra cay đắng vì trót mời Kay và Gavin đến dự tiệc. Suốt sáng thứ Sáu, cô cười đùa với cô trợ lý về buổi tối “khủng khiếp” không tránh khỏi, nhưng tâm trạng cô xìu xuống ngay khi rời tiệm, để Carly một mình coi sóc Tiệm Áo Lót Cho Siêu Ngực “Hot” (Lần đầu nghe cái tên này Howard cười khiếp đến nỗi lên cơn suyễn, từ đó trở đi hễ nghe tới nó là bà Shirley lại cau mày). Cô tranh thủ lái xe về Pagford trước giờ cao điểm để ghé tiệm mua vài thứ nguyên liệu nấu nướng, Samantha gắng tự xốc lại tinh thần bằng cách nghĩ sẵn mấy câu hỏi xoáy Gavin. Có khi cô sẽ làm bộ tự hỏi sao Kay không tới với anh ta, câu này hay đây.

Trên đường từ quảng trường về nhà, tay xách lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ mua ở tiệm Mollison và Lowe, cô gặp Mary Fairbrother đang đứng cạnh máy rút tiền gắn ở vách tường ngân hàng Barry làm khi trước.

– Ồ, Mary… chị khỏe không?

Mary trông xanh xao hốc hác, mắt thâm quầng. Cuộc nói chuyện giữa hai người nghe xa cách và kém tự nhiên. Kể từ sau chuyến đi chung trên xe cấp cứu, Samantha chỉ trao đổi với cô ta vài lời chia buồn ngắn ngủi vụng về hôm đám tang.

– Tôi đang định ghé qua nhà anh chị đây – Mary lên tiếng – anh chị tốt với tôi là thế, với lại tôi muốn cảm ơn Miles…

– Không cần đâu – Samantha lúng túng đáp.

– Ồ, nhưng tôi định…

– À vậy thì, xin mời cứ…

Sau khi Mary đi khỏi, Samantha giật mình thấy hình như cô vừa làm Mary ngỡ rằng đến luôn tối đó thì tiện nhất.

Khi về đến nhà, cô bỏ mớ túi trong hành lang rồi điện lên công ty báo cho Miles vụ vừa rồi, anh vẫn kìm chế nhưng rõ ràng khá cáu kỉnh trước cảnh có thêm bà góa chen vào bữa tối tay bốn của họ.

– Không sao đâu, thật đấy – anh bảo – Mary có dịp ra ngoài thì cũng tốt.

– Nhưng em chưa nói có Gavin và Kay đến…

– Mary quý Gav mà – Miles ngắt lời – không lo đâu.

Hẳn là anh ta cũng “xoắn” đấy, Samantha nghĩ, chỉ giả vờ giả vịt thôi, rõ ràng muốn trả đũa cô vụ không chịu tới Dinh thự Sweetlove lần trước đây mà. Sau khi gác máy, cô cân nhắc chuyện gọi cho Mary bảo chị ta tối nay đừng đến nhưng lại sợ thất lễ, đành miễn cưỡng mong cô ta tự thấy không nên đến vậy.

Cô bỏ vào phòng khách, bật đĩa DVD nhóm nhạc nam của Libby lớn hết cỡ để trong bếp vẫn nghe được, rồi xách đống túi vào sửa soạn làm món thịt hầm và bánh sôcôla kiểu Mississippi, loại bánh này không mất nhiều công sửa soạn. Cô định mua một chiếc ga-tô lớn ở tiệm Mollison và Lowe để đỡ mất công nhưng thể nào chuyện đó cũng đến thẳng tai bà mẹ chồng, bà này vốn đã hay chê Samantha quá phụ thuộc vào đồ đông lạnh và thức ăn làm sẵn.

Samantha thuộc cái đĩa nhạc ấy đến nỗi giờ đứng trong bếp nghe nhạc cô cũng mường tượng ra được cảnh quay tương ứng. Cô xem đi xem lại đĩa này nhiều lần trong tuần khi Miles lên lầu làm việc hay nói chuyện điện thoại với bố. Khi nghe đoạn dạo đầu bài nhạc có cảnh cậu trai cơ bắp bước đi dọc bãi biển, áo sơ mi phất phơ, cô đeo nguyên tạp dề bước ra xem, vô thức mút mát những ngón tay đầy sôcôla.

Cô định tắm một trận thỏa thích trong khi Miles dọn bàn, quên mất rằng anh sẽ về trễ vì phải lái xe đến Yarvil đón hai cô con gái đang học trường Thánh Anne. Khi nhớ ra lý do chồng mình còn chưa có mặt ở nhà lúc này và lát nữa hai cô con gái cũng sẽ về cùng, cô vội vội vàng vàng tự chuẩn bị phòng ăn rồi tìm gì đó cho Lexie và Libby dằn bụng trước khi khách tới. Lúc bảy giờ ba mươi, Miles về tới nhà vẫn thấy cô vợ còn mặc nguyên đồ đi làm, mồ hôi nhễ nhại, rối mù và có vẻ như sắp sửa nổi cáu với anh vì chuyện do chính cô gợi ý trước.

Cô con gái mười bốn tuổi Libby không buồn chào mẹ, đi thẳng vào phòng khách rút đĩa nhạc ra.

– Ồ may quá, con đang không biết bỏ nó đâu rồi – Cô bé nói – Sao tivi mở thế ạ? Mẹ đang mở đĩa à?

Đôi lúc Samantha thấy cô con gái nhỏ xét nét cô như bà mẹ chồng.

– Mẹ đang xem tin tức mà Libby. Làm gì có giờ xem DVD. Vào đây đi, pizza cho con xong rồi này. Nhà ta sắp có khách đấy.

– Lại pizza đông lạnh nữa hả?

– Miles! Em phải thay đồ! Anh nghiền khoai tây cho em nhé? Miles?

Nhưng anh đã biến lên lầu, Samantha đành tự nghiền khoai, mấy cô con gái ngồi ăn ngay bàn bếp. Libby dựng vỏ đĩa DVD lên cốc Pepsi ăn kiêng của mình mà nhìn chòng chọc.

– Mikey sao mà trông ngonnn thếee – Con bé rên lên đầy khoái cảm làm Samantha phải giật mình, nhưng cậu trai cơ bắp tên Jake mà. Tự nhiên cô thấy vui vui vì hai mẹ con không thích cùng người.

Lexie đang tự tin liếng thoắng chuyện trường chuyện lớp, tuôn ra cả tràng liên thanh về hàng loạt cô bạn mẹ nó không quen cùng đủ trò trêu đùa hiềm khích kéo bè kéo nhóm của chúng nó, Samantha chịu không nghe kịp.

– Thôi đủ rồi, hai đứa, mẹ phải thay đồ đã. Ăn xong thì dọn cho mẹ, nhé?

Cô vặn nhỏ lửa nồi thịt hầm rồi vội vã lên lầu. Miles đang đứng trước cái gương gắn trên tủ quần áo cài nốt cúc áo sơ mi. Căn phòng nồng mùi xà phòng và nước xoa mặt.

– Mọi thứ xong xuôi ổn thỏa hết chưa cưng?

– À cảm ơn anh hỏi thăm nhé. Mừng là anh kịp về đúng giờ để tắm – Samantha bật lại, kéo ra chiếc váy dài ưa thích và áo đi kèm rồi dập cửa tủ.

– Thì giờ em cũng tắm một cái đi.

– Mười phút nữa là họ tới rồi, làm gì kịp thời gian sấy tóc với trang điểm nữa chứ – Cô đá văng đôi giày đang mang, một chiếc va vào lò sưởi kêu đánh bộp – Anh tỉa tót xong rồi thì làm ơn xuống lầu chuẩn bị đồ uống đi nhé?

Khi anh chồng ra khỏi phòng rồi, cô vội vàng chải gỡ mái tóc dày và chuẩn bị đồ trang điểm. Trông cô chẳng ra làm sao. Thay đồ xong xuôi rồi cô mới thấy mình mặc áo ngực không hợp với phần áo trên bó sát. Cuống cuồng bới tìm hồi lâu cô mới nhớ ra cái áo phù hợp lại đang phơi trong phòng giặt. Cô vội chạy ra đầu cầu thang nhưng chuông cửa đã reo. Vừa văng tục cô vừa vội vàng chạy ngược vào phòng ngủ. Phòng Libby dội ra bài hát của nhóm nhạc nam.

Gavin và Kay đến đúng tám giờ, anh chàng vốn sợ bị Samantha châm chích nếu đến trễ. Gã tưởng tượng có khi chị chàng cho rằng họ mải lăn lộn vui thú đến quên cả thời gian, hoặc không thì hẳn vừa cãi nhau. Hình như chị ta nghĩ hễ có gia đình rồi là có quyền bình luận và chen vào đời sống tình cảm của mấy kẻ độc thân thì phải. Chị ta còn nghĩ cái thói ăn nói thô tục tùy tiện, nhất là khi có rượu vào, là hài hước lắm.

– Xin chàooo, xin chàoooo – Miles hồ hỏi, lui lại cho Gavin và Kay bước vào. – Mời vào mời vào. Chào mừng đến với nhà Mollison.

Anh hôn cả hai má Kay rồi đỡ lấy hộp sôcôla cô đang cầm.

– Mang cho chúng tôi phải không? Cảm ơn nhiều lắm nhé. Cuối cùng cũng hẹn được hai người một bữa tử tế. Cậu Gav giấu cô kỹ quá đấy.

Miles chộp lấy chai rượu từ tay Gavin rồi vỗ bộp vào lưng anh này làm Gavin hết sức bực bội.

– Nào, qua đây. Sam xuống ngay đấy. Hai người uống gì nào?

Cũng dễ hiểu là Kay thấy Miles cố vẻ thơn thớt và thân mật quá đáng, nhưng cô quyết định tạm khoan hẵng đánh giá. Các cặp đôi phải học cách hòa trộn vòng quan hệ cá nhân với nhau và học cách ứng xử hòa hợp. Tối hôm nay đánh dấu bước tiến lớn trong công cuộc len lách vào mảng cuộc sống mà Gavin chưa khi nào nhìn nhận cô, cô muốn cho anh thấy mình vẫn cư xử tự nhiên trong căn nhà to hào nhoáng này của Mollison, và anh không cần phải gạt cô ra rìa nữa. Thế là cô cười đáp lại Miles, nói muốn một cốc rượu vang đỏ và ngỏ lời khen ngợi căn phòng rộng rãi có sàn lót ván gỗ thông để mộc, bộ sofa đệm dày lút êm ái và những bức tranh in lồng khung.

– Chúng tôi ở đây, ờ, đến nay là mười bốn năm rồi đấy – Miles nói, loay hoay với đồ khui rượu – Cô ở phố Hope phải không nhỉ? Mấy căn nhà ở đó nhỏ nhắn mà đẹp, có vài chỗ mà chịu đầu tư sửa sang là ăn tiền lắm đấy.

Samantha xuất hiện, mỉm cười lạt lẽo. Kay lần trước gặp Samantha khi cô ta quấn trong áo khoác, giờ mới để ý cái áo da cam căng ních hằn rõ từng chi tiết của chiếc áo ngực viền ren bên dưới. Mặt cô ta còn rám nâu hơn phần ngực trông như da thuộc; mắt đánh quá dày trông thật giả tạo, đôi bông tai vàng lủng lẳng kèm đôi dép cao gót vàng chóe trông diêm dúa mà rẻ tiền. Samantha gây cho cô ấn tượng rằng chị ta thuộc kiểu đàn bà ban đêm hay ra ngoài tụ bạ ầm ĩ, khoái trò múa thoát y và say xỉn đong đưa với chồng bất kỳ ai trong bữa tiệc.

– Chào mọi người – Samantha mỉm cười với Kay và hôn nhẹ Gavin. – Hay quá, mọi người bắt đầu uống rồi. Miles ơi, em cũng muốn một ly giống Kay.

Cô lùi lại ngồi xuống ghế, đã kịp đánh giá vị khách nữ trước mặt: Kay có ngực nhỏ, hông dày, rõ ràng cô này chọn mặc quần đen để giấu bớt cặp mông. Samantha nghĩ cô ta chân ngắn thế thì nên đi giày cao gót, nhìn đỡ hơn. Mặt cô ta cũng khá được, da màu ô-liu mịn màng, mắt đen to, miệng rộng. Thế nhưng mái tóc cắt ngắn như con trai và đôi giày đế bằng sát đất cho thấy hẳn cô này thuộc kiểu bó cứng với một số quan niệm bất di bất dịch. Rước về cô nàng khô khốc độc tài kiểu này thì đời anh chàng Gavin lại khốn khổ thôi.

– Thế – Samantha hào hứng nâng cốc – Vì Gavin và Kay.

Cô thỏa mãn nhìn Gavin nhăn mặt gượng cười, nhưng cô chưa kịp hành hạ anh chàng thêm hay khai thác vài chuyện riêng tư để nhấp nhử trước mũi Shirley và Maureen thì chuông cửa lại réo lên.

Mary trông yếu đuối và gầy guộc, nhất là khi đứng cạnh Miles, anh này đưa vị khách mới đến vào phòng. Chiếc áo thun như mắc lõng thõng trên xương quai xanh nhô cả ra.

– Ồ – cô sững lại trên bậc cửa – tôi không biết nhà ta đang có…

– Gavin với Kay vừa ghé qua thôi mà – giọng Samantha hơi suồng sã. Vào đi, chị Mary, mời vào… dùng một ly.

– Chị Mary, đây là Kay – Miles giới thiệu – Kay, đây là chị Mary Fairbrother.

– Ồ – Kay hơi lúng túng, cô cứ ngỡ chỉ có bốn người bọn họ – Vâng, chào chị.

Gavin vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình trên sofa, gã thấy rõ Mary không hề có ý định dự vào bữa tiệc tối thế này và đang nhấp nhỏm quay lui. Cô ngồi xuống với nụ cười yếu ớt. Gặp cô gã mừng như vớ được cọc. Cô ta là tấm chắn của gã, ngay cả Samantha cũng phải thấy rằng cái món đùa bỡn sở trường đầy nhục dục của cô không thích hợp phô bày trước người đàn bà vừa mất chồng; thêm nữa cái thế hai-cặp-đôi vừa khít giữa bốn người bọn họ đã bị phá vỡ.

– Chị thế nào? – gã khẽ hỏi – tôi đang định gọi cho chị, thật đấy… vụ bảo hiểm có tiến triển rồi…

– Mình không có gì để nhấm nháp sao Sam? – Miles hỏi.

Samantha cáu kỉnh bỏ ra khỏi phòng. Vừa mở cửa nhà bếp, mùi thịt cháy sém đã xộc ra nồng nặc.

– Ối, chết tử chết tiệt…

Cô đã hoàn toàn quên khuấy món thịt hầm, giờ nó đã khô cạn nước. Vài mẩu thịt và rau còn sót lại nằm trơ trọi dưới đáy nồi cháy đen. Samantha đổ vội rượu vang với nước dùng vào, lấy muỗng cạy phần dính đáy nồi, quậy lia lịa, toát cả mồ hôi vì nóng. Giọng cười chói lói của Miles vọng ra từ phòng khách. Samantha bỏ vội cây bồng cải xanh vào nồi hấp, nốc sạch cốc rượu, xé một túi bánh bột bắp giòn và hộp xốt hạt đậu rồi đổ vội vào mấy cái bát.

Lúc trở lại phòng khách, cô thấy Mary và Gavin vẫn đang thấp giọng trò chuyện ở ghế sofa, còn Miles đang cho Kay xem một bức ảnh thị trấn Pagford lồng khung đã chỉnh sửa kha khá, lại lên lớp cho cô này cả một bài về lịch sử thị trấn. Samantha để mấy cái tô xuống bàn café, tự rót thêm một ly rồi ngồi xuống ghế, không buồn tham gia cuộc nói chuyện nào. Có Mary ở đây thật khó chịu, cái không khí tang thương quanh chị ta nặng tới nỗi tưởng như Mary kéo theo tấm vải liệm khi bước vào. Chắc hẳn chị ta sẽ biết điều mà về trước khi dọn bữa.

Gavin thì nhất định giữ Mary lại. Khi bàn về những tiến triển mới nhất trong cuộc tranh chấp với công ty bảo hiểm, gã thấy tự chủ và thư giãn hơn nhiều so với những lúc khác có mặt Miles và Samantha. Không ai đâm chọc hay ra vẻ kẻ cả với gã, và nhờ Miles mà tạm thời gã không phải lo gì đến Kay.

-… Và ngay ở đây, trong hình không thấy đâu – Miles say sưa nói, chỉ tay vào một điểm cách khung ảnh độ vài centimét, là Dinh thự Sweetlove của nhà Fawley, Trang viên xây theo phong cách thời nữ hoàng Anne, có cửa sổ giếng trời, góc tường ốp đá… tuyệt vời lắm, cô nên đi tham quan xem, nhà mở cửa cho công chúng vào xem vào các Chủ Nhật trong dịp hè đấy. Nhà Fawley, một thế gia vọng tộc ở địa phương.

Cái gì mà “Góc tường ốp đá” với cả “thế gia vọng tộc địa phương?”, đúng là đồ con lừa!

Samantha nhấc mình khỏi ghế quay vào bếp. Giờ món hầm đã có nước nhưng mùi khét cháy vẫn nồng. Món bông cải xanh mềm nhũn và nhạt nhẽo; khoai tây nghiền đã khô mặt và lạnh ngắt. Chán không buồn quản nữa, cô múc các món ra đĩa rồi đặt phịch xuống bàn ăn theo hình vòng tròn.

– Bữa tối xong rồi đây – Cô gọi với lên phòng khách.

– Thôi tôi đi đây – Mary đứng bật dậy – tôi không định…

– Ấy chớ, ấy chớ – Gavin nói bằng cái giọng vừa dịu dàng vừa mơn trớn mà Kay chưa từng nghe thấy trước đây – chị ăn chút ít sẽ khỏe hơn đấy, bọn trẻ tự chăm sóc nhau ở nhà thêm độ một tiếng cũng không sao đâu.

Miles cũng chèo kéo, Mary do dự liếc mắt nhìn Samantha, cô này cũng đành phải góp lời mời theo rồi quay vội vào phòng ăn bày thêm một phần ăn nữa.

Cô mời Mary ngồi giữa Gavin và Miles, vì nếu để cô ta ngồi cạnh phụ nữ thì xem ra cái sự vắng-chồng của Mary càng rõ hơn. Kay và Miles đã chuyển sang chủ đề công tác xã hội.

– Tôi chẳng ghen tị với cô chút nào đâu Kay ạ – anh vừa nói vừa múc cho Kay một muôi đầy thịt hầm, Samantha có thể thấy vài vụn cháy nồi còn lẫn trong nước hầm loang ra cái đĩa trắng – Việc nhọc chết người đi.

– À vâng, chúng tôi lúc nào cũng thiếu thốn đủ thứ – Kay đáp – nhưng có lúc cũng thấy vui, nhất là khi thấy mình tạo ra được sự khác biệt.

Cô nghĩ tới nhà Weedon. Mẩu nước tiểu của Terri hôm qua cho kết quả âm tính, Robbie cả tuần được đi nhà trẻ đầy đủ. Nhớ lại chuyện đó, cô thấy dịu bớt cảm giác bừng bực vì Gavin hoàn toàn chú tâm vào Mary và chẳng hề đỡ lời cho cô chút nào khi cô nói chuyện với các bạn anh.

– Hình như cô có một cháu gái rồi phải không Kay?

– Vâng, cháu Gaia, năm nay được mười sáu rồi.

– Bằng tuổi con Lexie nhà này, đúng ra nên cho bọn nhỏ gặp nhau cho vui – Miles nói.

– Cô ly dị hả?

– Không – Kay bình tĩnh đáp – chúng tôi chưa chính thức kết hôn. Anh ấy là bạn trai hồi đại học của tôi. Cháu nó ra đời chưa bao lâu thì chúng tôi chia tay.

– Thế à, Miles với tôi cũng vừa mới ra khỏi trường đại học là dính luôn – Samantha nói.

Kay không rõ Samantha có cố tình chỉ rõ sự khác biệt giữa cô ta, người cưới được ông bố bảnh choẹ ngon lành của mấy đứa nhỏ, còn Kay thì bị bỏ rơi… Nhưng Samantha làm sao biết được Brendan bỏ cô kia chứ…

– Thật ra Gaia vừa tìm được việc làm thêm ngày thứ Bảy ngay chỗ bố anh đấy – Kay nói với Miles – ở tiệm café mới mở.

Miles phấn khởi hẳn lên. Anh ta luôn cực kỳ khoái nghĩ rằng anh và ông bố đóng vai trò quan trọng trong thị trấn, mọi người ở Pagford này đều liên quan tới họ theo cách này hay cách khác: bạn bè, khách hàng, thân chủ hay nhân viên. Gavin lúc đó mải nhai đi nhai lại miếng thịt dai ngoách, thấy dạ dày hẫng một cái trước tin này. Gã chưa biết vụ Gaia làm việc ở chỗ bố Miles. Gã quên bẵng mất Kay hãy còn Gaia, thêm một thứ công cụ mạnh mẽ gắn kết cô với Pagford. Khi không phải đối phó tới những cú sập cửa, cái nhìn hằn học và mấy câu chua ngoa của con bé, Gavin quên bẵng mất rằng Gaia cũng là một cá thể tồn tại độc lập chứ không đơn giản là một phần phông nền khó chịu của mối quan hệ dùng dằng giữa Kay và gã, bên cạnh những tấm vải trải giường cũ rích, mấy món ăn dở tệ và nỗi oán giận âm ỉ giữa hai bên.

– Gaia có thích Pagford không? – Samantha hỏi.

– Thật ra thì chỗ này hơi lặng lẽ hơn so với Hackney – Kay đáp – nhưng con bé đang thích nghi khá tốt.

Cô nhấp một ngụm lớn rượu vang để rửa trôi câu nói dối. Tối nay trước khi cô đi, hai mẹ con vừa cãi nhau thêm một chập.

(- Con bị làm sao đấy? – Kay hỏi Gaia lúc cô bé đang ngồi trên bàn bếp, cúi người ôm laptop, tròng váy ngủ ngoài bộ đồ đang mặc. Bốn, năm khung chat đang mở cùng lúc trên màn hình. Kay biết Gaia đang tán chuyện với các bạn bè cũ ở Hackney, đa số mấy đứa này Gaia chơi từ hồi cấp một.

– Gaia?

Không chịu trả lời, chiêu mới này không báo trước điều gì hay ho. Kay đã quen với những cơn bùng nổ của con bé với cô và nhất là với Gavin.

– Gaia, mẹ đang nói chuyện với con đấy.

– Con biết, con nghe mẹ nói mà.

– Thế thì con ít ra cũng phải lịch sự một chút mà trả lời mẹ đi chứ.

Mấy dòng chữ đen hiện lên trên các khung chat kèm icon nhỏ vui vẻ đang nháy mắt và lúc lắc.

– Gaia, con trả lời mẹ được chứ?

– Gì? Mẹ muốn nói gì?

– Mẹ đang hỏi con ngày hôm nay của con thế nào.

– Ngày hôm nay khốn nạn. Hôm qua khốn nạn. Ngày mai cũng sẽ như vậy.

– Con về nhà hồi mấy giờ?

– Đúng giờ con thường về nhà.

Sau nhiều năm sống thế này, đôi khi Gaia tỏ ra oán giận vì phải tự mở cửa vào nhà, và Kay không có nhà để đón con như kiểu mấy bà mẹ trong truyện.

– Con muốn kể mẹ nghe sao ngày của con lại khốn nạn không?

– Vì mẹ lôi con đến sống ở cái chỗ khốn kiếp này.

Kay kìm mình để không quát lên. Cách đây chưa lâu ở nhà đã xảy ra trận ầm ĩ mà cô biết chắc cả khu phố đều nghe thấy.

– Con biết tối nay mẹ ra ngoài với chú Gavin chứ?

Gaia lẩm bẩm gì đó trong mồm.

– Sao?

– Con nói, ông ấy không khoái gì đưa mẹ đi chơi đâu.

– Ý con là sao?

Gaia không buồn trả lời nữa, chúi mũi trả lời mấy câu chat mới hiện lên. Kay lưỡng lự một lát, vừa muốn ép con nói cho ra nhẽ vừa sợ phải nghe điều nó có thể phun ra.

– Khoảng nửa đêm mẹ với chú sẽ về nhà.

Gaia không đáp. Kay xuống sảnh ngồi chờ Kavin.)

– Gaia kết bạn – Kay kể tiếp với Miles – với một cô bé nhà cũng trên đường này, tên cô bé ấy là gì ấy nhỉ, Narinder?

– Sukhvinder – Miles và Samantha đồng thanh.

– Cô bé ấy dễ thương lắm – Mary nói.

– Cô gặp ông bố nó chưa? – Samantha hỏi Kay.

– Chưa. – Kay đáp.

– Ông ấy là bác sĩ phẫu thuật tim – Samantha kể, cô đã kịp nuốt bốn cốc rượu – Đẹp trai choáng váng.

– Thế à – Kay không biết nên nói gì.

– Trông cứ như tài tử Bollywood ấy.

Samantha nhận thấy không ai thèm giữ lịch sự tối thiểu mà khen cô một câu rằng bữa tối rất ngon, dù thật ra nó chẳng ra gì. Nếu không thể hành hạ Gavin thì ít ra cô cũng sẽ khiêu khích được anh chồng tí chút.

– Vikram là thứ sáng giá duy nhất trong cái xó ảm đạm này, tôi nói cô biết – Samantha nói – Gợi tình tới tận lỗ chân lông.

– Còn bà vợ là bác sĩ đa khoa – Miles tiếp – cũng là ủy viên hội đồng khu của chúng tôi. Cô sẽ ký hợp đồng làm việc với hội đồng quận Yarvil phải không Kay?

– Phải – Kay đáp – nhưng phần lớn thời gian tôi làm việc tại khu Fields. Trên nguyên tắc thì khu đó trực thuộc hội đồng khu Pagford, phải không?

Đừng có nói chuyện khu Fields chứ – Samantha nghĩ – Đừng có nhắc tới cái khu Fields chết tiệt đó.

– À – Miles nở nụ cười đầy ý nghĩa – Chính thế, khu Fields đúng là thuộc Pagford, trên nguyên tắc. Trên nguyên tắc là thế. Cứ nhắc tới nó là nhức hết cả đầu đây cô Kay ạ.

– Thật à? Vì sao thế? – Kay hỏi, cô chỉ muốn nói mấy chủ đề chung chung để ai cũng tham gia được vì Gavin vẫn đang mải hạ giọng thì thầm với bà góa phụ.

– À thì, cô biết đấy, nói tới vụ này là phải nhắc lại chuyện những năm năm mươi kia – Miles bắt đầu mở máy phát bài diễn văn thuộc nhừ – Yarvil muốn mở rộng khu Cantermill Estate, rồi thay vì xây dựng thêm về mé Tây, chỗ đường vòng bây giờ…

– Gavin? Chị Mary? Thêm rượu nhé? – Samantha hỏi to.

– … họ cũng hơi ma mãnh chút, lúc mua đất họ không nói rõ họ định làm gì, sau họ mở rộng khu nhà đó lấn ranh giới vào địa phận của hội đồng khu Pagford.

– Sao anh không kể về ông già Anbrey Fawley đi Miles? – Samantha chen vào. Cuối cùng cô cũng đạt tới trạng thái say tê tê khi mà miệng lưỡi cô cay độc nhất và đầu óc thì chẳng còn sợ gì đến hậu quả nữa, giờ cô chỉ hăm hở tìm chuyện khích bác đâm thọc làm vui thôi. – Thật ra ông già Anbrey Fawley, chủ sở hữu trước đây của mấy cái tòa nhà bọc đá đẹp đẽ hay gì gì đó, như Miles kể hồi nãy với cô đó, ông ấy, thì thụt sau lưng mọi người…

– Nói thế là không công bằng đâu Sam – Miles lên tiếng nhưng cô đã lại át lời.

-… rồi ông già bán phéng cái mảnh đất mà bây giờ mọc lên khu Fields đấy, đút túi mớ tiền, tôi chả biết là bao nhiêu nhưng chắc cũng phải phần tư triệu bảng…

– Đừng có nói vớ vẩn Sam, hồi năm năm mươi làm sao có giá đó?

-… rồi hả, khi thấy ai cũng nổi điên lên với ổng, ổng làm bộ không biết làm thế sẽ khiến mọi chuyện bầy hầy ra. Gã già ngu thượng lưu. Còn nát rượu nữa. – Samantha bồi thêm.

– Anh phải nói là hoàn toàn không đúng thế – Miles dứt khoát nói. – Kay ạ, cô muốn hiểu tường tận vấn đề thì trước tiên phải rõ ràng lịch sử địa phương.

Samantha chống tay lên cằm, vờ chán ngán trượt khuỷu tay khỏi bàn. Dù không ưa gì Samantha, Kay vẫn cười phá lên, Gavin và Mary cũng ngưng cuộc nói chuyện riêng.

– Mọi người đang nói về khu Fields – Kay bảo, ra ý nhắc Gavin rằng cô đang ngồi sờ sờ ở đây, anh đúng ra phải ủng hộ cô chứ.

Miles, Samantha và Gavin đều nhận thấy khơi lên chủ đề về khu Fields trước mặt Mary là chuyện tối kỵ, khi trước Barry với Howard đụng độ nhau nhiều nhất cũng là về chuyện này.

– Khu đó quả là có hơi làm địa phương mình phát mệt đấy nhỉ – Kay lên tiếng hòng ép Gavin vào cuộc.

– Ừm – Gavin ậm ờ, rồi quay sang Mary – Thế trận bóng đá sắp tới của Declan thế nào rồi?

Cơn giận thúc mạnh vào lòng Kay. Mary mới phải chịu mất mát thật đấy, nhưng Gavin việc gì phải quan tâm thái quá thế. Cô cứ ngỡ bữa cơm tối nay khác hẳn thế này, nghĩa là chỉ bốn người họ với nhau, và Gavin phải thừa nhận họ đúng là một cặp; nhưng nhìn hai người họ thế này, chẳng ai nghĩ họ hơn được cái mức quen biết. Mà đồ ăn thì phát tởm. Cố nuốt được ba phần tư phần mình thì Kay bỏ dao nĩa xuống không ăn nữa – cử chỉ này không thoát khỏi mắt Samantha – rồi cô lại quay sang Miles.

– Vậy là anh lớn lên ở Pagford này phải không?

– E là đúng thế đấy – Miles mỉm cười tự mãn – Tôi sinh ngay chỗ bệnh viện Kelland cũ, chỗ đó đóng cửa hồi năm tám mươi rồi.

– Còn chị… – Kay quay sang Samantha, cô này không đợi nghe hết câu ngắt lời luôn.

– Lạy trời, không. Tôi ở đây là vì chẳng đặng đừng đó thôi.

– Xin lỗi tôi chưa biết, chị làm công việc gì đấy nhỉ Samantha? – Kay hỏi.

– Tôi có việc kinh doanh riêng…

– Cô ấy bán áo ngực ngoại cỡ ấy mà – Miles chêm vào.

Samantha thô lỗ đứng bật dậy đi lấy thêm chai rượu nữa. Khi cô quay lại bàn, Miles đang kể cho Kay nghe một chuyện hài hước đã thành giai thoại, rõ ràng là để chứng tỏ ở Pagford này ai cũng biết nhau; rằng tối đó anh bị viên cảnh sát yêu cầu tấp xe vào lề đường, hóa ra anh này lại là cậu bạn học chung hồi tiểu học. Chi tiết mấy câu đùa bỡn giữa anh ta và Steve Edwards đã quá nhàm tai Samantha. Khi đi quanh bàn rót thêm rượu, cô để ý vẻ mặt cứng ngắc của Kay, rõ ràng cô này không hề thấy việc lái xe khi say rượu có gì buồn cười.

-… thế rồi Steve rút ra cái túi đo nồng độ cồn qua hơi thở, tôi đang tính thổi vào đó, rồi tự dưng hai đứa tôi cùng tuôn ra cả tràng. Tay cảnh sát còn lại chẳng hiểu chuyện quái gì xảy ra, anh chàng đứng nhìn thế này – Miles nhái bộ nghiêng đầu qua lại vẻ ngạc nhiên – rồi Steve gập cả người xuống cười lăn lộn vì lúc đó hai chúng tôi nhớ ra lần sau cùng cậu ta giữ thứ gì đó cho tôi thổi vào, là gần hai chục năm trước rồi, và…

– Thổi cái con búp bê bơm hơi đấy mà – Samantha không cười, buông người ngồi xuống cạnh Miles. – Miles với Steve bỏ con búp bê đó vào giường bố mẹ của Ian hôm sinh nhật mười tám tuổi của cậu ta. Dẫu sao cuối cùng Miles cũng bị phạt một khoản ra trò và ghi thêm ba điểm phạt trên bằng lái vì đó là lần thứ hai anh ấy chạy xe quá tốc độ rồi. Đoạn đó mới là vui cực đấy.

Nụ cười toét vẫn ngớ ngẩn treo trên mồm Miles như quả bóng xì hơi sót lại sau buổi tiệc. Cả bàn đột nhiên im bặt gượng gạo. Dù thấy Miles quả là đáng chán, Kay vẫn thấy cảm tình với anh ta, dù sao thì anh là người duy nhất ở đây có vẻ ủng hộ con đường hòa nhập vào đời sống xã hội tại Pagford của cô.

– Phải nói là, dân khu Fields khá là gai góc – cô nói, lái khỏi chủ đề có vẻ làm Miles không thoải mái, cô vẫn không nhận thấy không nên nhắc tới chuyện này khi có Mary ở đây. – Tôi từng làm việc tại các khu nghèo ở vùng nội ô lâu đời nhưng không ngờ ở vùng nông thôn lại có nơi bần cùng đến thế, không khác gì mấy khu nghèo ở London, nhưng, tất nhiên là dân cư ở đây ít tạp hơn.

– À vâng, ở đây có đám nghiện với mấy tay vô công rồi nghề – Miles nói. – Chắc anh chỉ ăn được đến chừng này thôi Sam ạ – Anh nói thêm, đẩy cái đĩa còn khá đầy ra.

Samantha bắt đầu dọn bàn, Mary đứng dậy giúp một tay.

– Không sao đâu chị Mary, được mà, chị cứ nghỉ đi – Samantha nói. Kay bực bội nhìn Gavin cũng nhảy phắt dậy ân cần bắt Mary ngồi xuống lại, nhưng chị ta vẫn quyết phụ một tay.

– Bữa tối tuyệt lắm Sam – cô nói lúc hai người cùng đổ mớ đồ ăn gần như chưa suy suyển bao nhiêu vào thùng rác.

– Không đâu, bữa tối tệ lắm – Samantha đứng dậy mới thấy mình say cỡ nào – chị thấy cô Kay thế nào?

– Không biết nữa, không như tôi hình dung – Mary nói.

– Còn tôi thì thấy đúng như mình hình dung – Samantha lấy ra mấy cái đĩa ăn bánh – đúng là cô Lisa thứ hai.

– Ôi trời, không phải chứ – Mary kêu lên – Lúc này anh ta xứng đáng có được người phụ nữ tốt bên mình.

Ý này quả là mới lạ với Samantha, cô lúc nào cũng thấy Gavin đáng gặp mấy mối không ra sao vì thói cái gà ướt của mình.

Hai người quay lại phòng ăn, Kay và Miles vẫn đang sôi nổi chuyện trò trong khi Gavin ngồi im bên cạnh.

-… trút hết trách nhiệm cho họ, tôi nghĩ cung cách đó khá là tự mãn, cứ coi mình là trung tâm…

– Đấy, tôi thấy cô dùng chữ “trách nhiệm” là hay lắm – Miles ngắt lời – trọng tâm vấn đề đúng là ở chỗ đó, phải không? Câu hỏi ở đây là, làm sao vạch được chính xác ranh giới?

– Ranh giới đó nằm ngoài phạm vi khu Fields, rõ ràng là thế rồi – Kay bật cười ra vẻ hiểu biết – Anh muốn vạch ra ranh giới rõ ràng giữa tầng lớp trung lưu có sở hữu nhà và tầng lớp thấp hơn…

– Pagford toàn người đổ mồ hôi kiếm miếng ăn Kay ạ. Điểm khác biệt chính là, đa số dân ở đây có lao động. Cô có biết bao nhiêu dân khu Fields sống nhờ trợ cấp không? Trách nhiệm, như chính cô vừa nhắc tới đây, trách nhiệm cá nhân của họ ở đâu? Nhiều năm nay trường chúng tôi luôn có những em học sinh mà trong nhà không có lấy một người đi làm, khái niệm đi làm kiếm sống hoàn toàn xa lạ với họ; hàng mấy thế hệ không ai lao động cả, rồi thì trông đợi chúng ta trợ cấp…

– Vậy giải pháp của anh là đẩy vấn đề sang cho Yarvil – Kay nói – để không phải dính dáng gì tới…

– Mọi người ăn bánh sôcôla Mississippi nhé? – Samantha hỏi.

Gavin và Mary lên tiếng cảm ơn rồi lấy mấy lát; còn Kay chỉ chìa đĩa ra vì mải trò chuyện với Miles. Samantha bực điên người, cứ làm như cô là phục vụ bàn vậy.

-… trung tâm cai nghiện, chỗ đó rõ ràng vô cùng cần thiết, thế mà rõ ràng có người đang vận động hành lang để buộc nó đóng cửa…

– À, nếu đã bàn đến trung tâm Bellchapel – Miles lắc đầu cười nhạt – mong là cô lưu ý đến tỉ lệ thành công, Kay ạ. Thảm hại, thật đấy, hoàn toàn thảm hại. Tôi đã được xem cái số liệu rồi, sáng nay tôi vừa xem xong, nói thật với cô, chỗ đó đóng cửa càng sớm càng…

– Thế số liệu mà anh nói tới là…?

– Là tỉ lệ cai nghiện thành công, Kay ạ, chính xác là số người thực sự ngưng dùng thuốc và lành mạnh trở lại…

– Xin lỗi anh, nhưng cách nhìn nhận như vậy quá là ấu trĩ, nếu anh chỉ đánh giá thành công từ góc độ…

– Nhưng không thế thì phải đánh giá thành công của một trung tâm cai nghiện qua tiêu chí nào mới được? – Miles nghi ngờ hỏi vặn – Theo như tôi biết, ở trung tâm Bellchapel đó người ta đơn giản là phân phát methadone thôi, và nửa số con nghiện trong chương trình vẫn dùng heroin kèm với nó.

– Tổng thể vấn đề nghiện hút là vô cùng phức tạp – Kay phản đối – và quả là đơn giản ấu trĩ nếu xét vấn đề từ góc độ là có dùng thuốc hay không…

Nhưng Miles đã lắc đầu mà cười. Còn Kay vốn đang hào hứng tranh biện với anh luật sư tự mãn này bỗng dưng nổi giận.

– Được, để tôi cho anh một ví dụ thuyết phục về những gì Bellchapel đã làm được nhé: Một gia đình tôi đang tham vấn – bà mẹ, đứa con gái tuổi teen và cậu con trai nhỏ – nếu bà mẹ không dùng methadone thì chắc chắn chị ta sẽ lại ra đường để cố kiếm tiền thỏa mãn cơn nghiện, và mấy đứa trẻ rõ ràng có được lợi ích lớn hơn nhiều…

– Nếu trong hoàn cảnh đó thì tốt hơn là nên tách chúng ra khỏi bà mẹ – Miles ngắt lời.

– Thế theo anh thì nên đẩy chúng đi đâu?

– Gia đình bố mẹ nuôi nào đó tử tế, ban đầu thế là ổn – Miles nói.

– Thế anh có biết có bao nhiêu gia đình nhận nuôi so với số lượng trẻ có nhu cầu hay không? – Kay hỏi.

– Vậy giải pháp tốt nhất là cho nhận con nuôi ngay từ lúc chúng mới ra đời…

– Hay tuyệt nhỉ. Ước gì tôi có cỗ máy thời gian – Kay vặn lại.

– Này, tôi biết có gia đình đang rất muốn nhận con nuôi đấy – Samantha chêm vào, vô tình đứng về phe Miles. Cô ta không tha thứ cho Kay về tội chìa đĩa ra một cách bất lịch sự thế. Người phụ nữ này cực đoan và trịch thượng y như Lisa. Cô này hay độc chiếm diễn đàn trong mọi cuộc họp mặt với mớ quan điểm chính trị và cái nghề luật sư gia đình của mình, lại còn luôn xem thường Samantha vì cô này bán áo ngực. – Adam và Janice đấy – cô quay sang nhắc Miles, anh này gật đầu – Có tình thương với tiền cũng đâu kiếm được đứa bé sơ sinh nào, phải không?

– À phải, một đứa trẻ sơ sinh – Kay đảo mắt – ai cũng muốn trẻ sơ sinh kia. Robbie gần bốn tuổi rồi, nó không còn đeo tã nữa, nó phát triển chậm hơn tuổi, và chắc chắn là nó đã phải chứng kiến những hành vi tình dục không thích hợp với tuổi nó. Thế bạn của các vị còn muốn nhận nuôi cháu đó không?

– Nhưng vấn đề là ở chỗ, nếu tách rời nó ngay khỏi mẹ từ khi mới sinh…

– Lúc sinh nó thì chị ta đã bỏ thuốc và có tiến bộ rất khá – Kay nói – Chị ta thương con, muốn giữ con và lúc đó đáp ứng tốt những nhu cầu của con mình. Chị ta đã nuôi lớn được Krystal, với sự hỗ trợ từ phía gia đình…

– Krystal – Samantha ré lên – Ôi trời ơi, đang nói về nhà Weedon đó hả?

Kay điếng người nhận ra cô vừa nhắc tới tên tuổi cụ thể, ở London thì chuyện này không sao, nhưng ở Pagford này thì quả thực hình như ai cũng biết nhau.

– Tôi không…

Nhưng Miles và Samantha đã phá ra cười ầm ĩ, còn Mary mặt mày căng thẳng. Kay vẫn chưa hề động đến miếng bánh và món trước chỉ ăn chút đỉnh, giờ thấy mình đã uống quá nhiều. Vừa rồi cô không chú ý cứ nhấp rượu đều đều, giờ lại nói năng hớ hênh đến thế. Nhưng đã quá trễ để rút lời, cơn giận át hết mọi suy xét khác.

– Krystal Weedon làm sao thay thế kỹ năng làm mẹ của người phụ nữ đó được – Miles nhận xét.

– Krystal đang cố gắng hết sức để gìn giữ gia đình – Kay phản đối – Con bé thương em lắm, nó luôn sợ em nó bị đưa đi…

– Tôi thì tôi không dám cậy Krystal Weedon luộc cái trứng nữa ấy chứ – Miles nói, cô vợ anh lại phá ra cười – Ờ thì nó thương thằng em là tốt, nhưng thằng bé đâu có được nâng niu gì…

– Phải, tôi cũng biết thế – Kay bật lại, nhớ tới cái mông đít bẩn thỉu của Robbie – nhưng nó vẫn được yêu thương.

– Krystal bắt nạt con bé Lexie nhà này – Samantha nói – vì thế tôi thấy nó từ góc độ khác hẳn cái vẻ ngoài mà chắc chắn là nó phô ra với cô.

– Thế này nhé, ta đều biết cuộc sống của con bé Krystal không dễ dàng – Miles nói – không ai phủ nhận chuyện đó hết. Tôi lo là lo bà mẹ nghiện ngập của nó kia.

– Thật ra thì bây giờ chị ta đang tiến triển rất tốt theo chương trình của Bellchapel.

– Nhưng với cái tiền sử của chị ta – Miles nhấn mạnh – không cần phải là chuyên gia cũng đoán được rằng chị ta sẽ tái nghiện, đúng chứ?

– Nếu áp dụng quy tắc đó của anh thì anh cũng không được có bằng lái xe, vì theo tiền sử anh sẽ lại lái xe khi say rượu tiếp thôi.

Miles cứng họng nhưng Samantha đã lạnh lẽo nói: “Tôi nghĩ đây là hai chuyện khác nhau.”

– Thế à? – Kay không nhường – nguyên tắc thì vẫn như nhau mà.

– Thì đôi khi các nguyên tắc chính là vấn đề đấy – Miles chống chế – thường thì ta chỉ cần xét theo lẽ thường tình.

– Đó là cái tên người ta hay dùng để gọi từ “thành kiến” đấy – Kay phản đối.

– Theo Nietzsche – một giọng lạ lanh lảnh vang lên làm mọi người đều giật mình – triết học là hồi ký của triết gia.

Bản sao thu nhỏ của Samantha đang đứng ở cửa, cô bé khoảng mười sáu tuổi, ngực nở nang, quần Jean bó sát đi với áo thun, cô bé đang ăn một vốc nho và trông khá tự mãn.

– Mọi người, đây là cháu Lexie – Miles tự hào giới thiệu – Cảm ơn cục cưng giỏi giang.

– Không có chi – Lexie xấc xược nói rồi bỏ lên lầu.

Không khí nặng nề trùm xuống bàn ăn. Không hiểu sao cả Samantha, Miles và Kay đều liếc nhìn về phía Mary, trông cô ta như thể sắp òa khóc.

– Café thôi – Samantha lảo đảo đứng dậy. Mary bỏ vào nhà tắm.

– Đi qua đó ngồi đi nào – Miles thấy rõ không khí đã đổi khác nhưng anh vẫn tự tin nghĩ chỉ cần vài câu và cái vẻ xởi lởi thường lệ, chẳng mấy lúc mà mọi người sẽ lại vui vẻ với nhau. – Nhớ mang cốc uống rượu theo nhé.

Mấy lời biện luận của Kay khi nãy với anh chỉ như gió thoảng ngoài tai, những tín điều trong lòng anh ta vẫn vững như bàn thạch. Anh thấy cô đáng thương hơn là đáng ghét. Anh là người ít say nhất bàn dù rượu châm liên tục, nhưng khi vào phòng khách anh thấy bàng quang căng cứng.

– Bật nhạc lên đi Gav, tôi đi một lát, sẵn lấy ít sôcôla luôn.

Nhưng Gavin không lại chỗ chồng CD đặt trên mấy cái kệ Perspex đẹp đẽ. Dường như anh ta đợi Kay bắt đầu trút lên mình. Quả vậy, Miles vừa khuất khỏi tầm mắt là Kay nói luôn: “Cảm ơn anh lắm nhé Gav. Cảm ơn đã ủng hộ em hết mình nhé.”

Suốt bữa Gavin uống còn nhiều hơn Kay, tự chúc mừng vì cuối cùng anh ta cũng không bị biến thành vật hy sinh cho mấy trò châm chọc của Samantha. Gã nhìn thẳng Kay với sự can đảm mới bùng lên phần vì rượu, phần vì suốt cả tiếng qua gã được Mary cư xử như một người thực sự quan trọng, hiểu biết và ân cần.

– Xem ra em cũng tự mình xoay xở khá tốt đấy – Gã nói.

Thật ra dù chỉ tự cho phép lọt tai chút ít cuộc tranh cãi giữa Miles và Kay, gã vẫn kịp cảm thấy cảnh này đã xảy ra trước đây rồi: Nếu không phân tâm vì Mary, hẳn gã đã nhớ lại cái buổi tối khó quên đó, cũng trong căn phòng ăn như thế này, khi đó Lisa bảo Miles rằng anh ta là hình mẫu điển hình của tất cả những gì sai trái với xã hội; Miles đã cười vào mặt cô ta, và Lisa tức giận tới mức từ chối ở lại dùng café. Chẳng bao lâu sau đó, Lisa thừa nhận đã ngủ với một cộng sự trong hãng và khuyên Gavin nên đi xét nghiệm bệnh lậu.

– Em đâu có quen ai ở đây – Kay tức giận – và anh chẳng hề làm cái quái gì cho em dễ hòa nhập một chút, đúng không?

– Thế em muốn anh làm gì? – Gavin hỏi lại. Gã đang bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên, lại càng thêm vững dạ vì vợ chồng Mollison và Mary sắp trở lại, lại thêm lượng lớn rượu vang đã đổ vào bụng. – Anh không muốn tranh cãi về khu Fields. Anh không quan tâm tới khu Fields. Với lại – gã nói thêm – đó là vấn đề rất nhạy cảm đối với bà Mary; ông Barry khi trước đấu tranh trong hội đồng để giữ khu Fields thuộc về Pagford.

– Thế sao anh không nói cho em biết hay nháy em cũng được?

Gã phá ra cười, hệt như Miles vừa cười vào mặt cô. Trước khi Kay kịp trả miếng, mấy người kia đã lục tục quay lại phòng như đám rước [1]: Samantha bưng khay cốc tách, Mary bưng ấm pha café, Miles mang theo gói kẹo sôcôla Kay đem tới. Nhìn sợi dây ruy-băng vàng chói thắt trên hộp, Kay nhớ lúc mua nó mình đã háo hức về bữa tối nay biết chừng nào. Cô quay mặt đi nén cơn giận lẫn mong muốn gào thật to vào mặt Gavin, đồng thời cô cũng muốn òa ra khóc.

[1] Magi bearing gifts: trong Kinh Thánh, Magi là tên gọi ba nhà thông thái phương Đông mang quà đến tặng Chúa Hài Đồng. Ở đây dịch là “đám rước” cho gần gũi, lấy từ việc mỗi người đều bưng gì đó trên tay.

– Tối nay tuyệt quá – cô nghe tiếng Mary đặc nghẹt, rõ ràng cô cũng vừa khóc – nhưng tôi không nán lại dùng café được, tôi không về trễ được. Thằng Declan hơi… lúc này hơi bất ổn. Cảm ơn nhiều lắm nhé Sam, Miles, được… được ra ngoài chốc lát thật dễ chịu quá.

– Tôi sẽ tiễn bà ra… – Miles mở miệng nhưng Gavin đã dứt khoát nói tranh.

– Anh ở lại đây, Miles. Tôi sẽ tiễn bà Mary ra. Tôi sẽ đi bộ cùng bà ra đến đường. Chỉ năm phút thôi mà. Trời tối mịt rồi.

Kay nghẹn cả thở, toàn thân cô rung lên nỗi ghê tởm tay Miles tự mãn, cô ả Samantha diêm dúa rẻ tiền, bà Mary mong manh ủ rũ và trên hết là Gavin.

– À tốt thôi – cô nghe giọng mình vang lên vì dường như mọi người có ý đợi cô cho phép – Ừ, anh tiễn chị Mary về nhà đi Gav.

Cô nghe tiếng cửa trước đóng lại, Gavin đã đi. Miles rót café cho Kay. Cô nhìn dòng chất lỏng đen nóng hổi đổ xuống và đột nhiên đau đớn nhận ra rằng cô đã liều cả cuộc đời của mình vì người đàn ông đang bỏ đi trong đêm với người phụ nữ khác.

Bình luận