Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Khoảng Trống (The Casual Vacancy)

Chương 50

Tác giả: J. K. Rowling

Kay Bawden không bao giờ muốn đặt chân vào nhà của Miles và Samantha lần nữa. Cô không quên nổi việc họ đã chứng kiến cái vẻ dửng dưng của Gavin với cô, cũng không sao quên được cái kiểu cười đầy vẻ bề trên và thái độ về Bellchapel của Miles, lại còn cái vẻ giễu cợt của hai vợ chồng khi nói về Krystal Weedon.

Dù Gavin đã xin lỗi và tỏ ra nồng ấm hơn chút ít, Kay vẫn không thể quên cảnh anh ta gần như mũi-chạm-mũi với Mary bên ghế sofa, nhảy bật lên giúp cô ta dọn đĩa, rồi còn tiễn về trong đêm. Thế nên vài ngày sau, khi Gavin bảo có đến ăn tối ở nhà Mary, cô phải cố lắm mới nén nổi một lời cay chua đáp lại vì anh ta chưa bao giờ ăn gì khác ngoài mấy lát bánh mì nướng buổi sáng ở căn nhà trên đường Hope của cô.

Cô không thể nói động lời nào không hay về Bà Góa Phụ, người mà Gavin nhắc tới cứ như Đức Mẹ Chí Thánh, nhưng nhà Mollison thì hoàn toàn khác.

– Em không thích Miles cho lắm đâu.

– Đó cũng không phải bạn thân của anh.

– Thật ra em nghĩ, anh ta mà đắc cử thì trung tâm cai nghiện nguy to.

– Chắc không có gì đâu.

Cái vẻ thờ ơ, lạnh nhạt trước nỗi đau của người khác của Gavin lúc nào cũng làm Kay sôi máu.

– Không có ứng cử viên nào ủng hộ Bellchapel hay sao?

– Colin Wall, chắc thế – Gavin đáp.

Thế là, vào lúc tám giờ tối thứ hai, Kay đi bộ vào lối nhà Wall và nhấn chuông cửa. Từ chỗ đó cô nhận ra chiếc Ford Fiesta đỏ của Samantha Mollison đậu cách đó ba căn. Cảnh ấy càng như đổ thêm dầu vào mong muốn tranh đấu của cô.

Cửa nhà Wall mở ra, trước mặt cô là một phụ nữ mộc mạc, người thấp lùn bè bè mặc váy nhuộm.

– Xin chào – Kay lên tiếng trước – tôi là Kay Bawden, tôi gặp ông Colin Wall một lát được không?

Trong thoáng chốc, Tessa đứng ngẩn ra nhìn chằm chằm người phụ nữ trẻ trung quyến rũ lạ mặt. Ý nghĩa đầu tiên lóe lên trong đầu cô là: Colin vụng trộm bên ngoài, giờ người tình của ông đến tận nhà quậy chuyện.

– À, vâng, mời vào. Tôi là Tessa.

Kay chùi kỹ chân vào tấm thảm rồi theo Tessa vào phòng khách nhỏ và xuềnh xoàng nhưng ấm cúng hơn phòng khách nhà Mollison. Một người đàn ông cao nhồng, đầu hói gồ đang ngồi trên ghế bành, cuốn sổ để trong lòng, tay cầm viết.

– Colin, đây là cô Kay Bawden – Tessa gọi – cô ấy muốn nói chuyện với anh này.

Tessa quan sát vẻ giật mình cảnh giác của Colin và thấy ngay rằng ông chồng mình cũng không quen người này. Thật tình – cô thoáng ngượng nghịu nghĩ thầm – mình nghĩ đi đâu thế không biết?

– Xin lỗi vì tự tiện đến gặp ông mà chẳng báo trước gì cả. – Kay nói lúc Colin đứng dậy bắt tay cô – Đúng ra tôi phải gọi điện trước, nhưng ông…

– Số điện thoại nhà chúng tôi không có trong danh bạ, vâng đúng thế – Colin đỡ lời. Khi đứng dậy trông ông cao vượt hẳn Kay, cặp mắt sau tròng kính trông bé tí. – Mời cô ngồi.

– Cảm ơn ông. Tôi đến vì chuyện bầu cử – Kay vào đề luôn -Vụ bầu cử hội đồng khu. Ông ra ứng cử, cạnh tranh với Miles Mollison, phải vậy không?

– Đúng thế – Colin căng thẳng đáp. Chắc hẳn cô ta là phóng viên muốn phỏng vấn về vụ Krystal. Họ đã truy ra ông, đúng ra Tessa không nên để cô ta vào mới phải.

– Tôi không biết mình có giúp gì được cho ông không – Kay nói – tôi là nhân viên xã hội, địa bàn phụ trách chủ yếu là khu Fields. Tôi có thể cung cấp cho ông một số thông tin và số liệu về trung tâm cai nghiện Bellchapel, mấy thứ này nhà Mollison có vẻ cũng rất quan tâm. Tôi nghe nói ông ủng hộ trung tâm phải không? Ông vẫn muốn duy trì hoạt động của nó chứ?

Cảm giác nhẹ nhõm dễ chịu ập tới tức thì làm ông thoáng váng vất.

– À đúng – Colin đáp – đúng thế. Người tiền nhiệm của tôi, ý tôi là ông Barry Fairbrother, chủ chiếc ghế khuyết hiện giờ, chắc hẳn sẽ phản đối việc đóng cửa trung tâm. Tôi cũng thế.

– Như thế này, tôi đã nói chuyện với Miles Mollison, anh ta rõ ràng cho rằng trung tâm không đáng được tiếp tục mở cửa. Thật lòng mà nói, tôi thấy anh ta khá ngây ngô và chẳng hiểu gì về nguyên nhân, quá trình điều trị người nghiện, cũng như những khác biệt thực sự mà trung tâm Bellchapel đang tạo ra. Nếu như khu này không tiếp tục cho trung tâm thuê tòa nhà và quận cắt nguồn ngân sách thì một số đối tượng cực kỳ dễ tổn thương sẽ bơ vơ không ai giúp đỡ cả.

– Vâng vâng, tôi hiểu – Colin nói – Vâng, tôi cũng nghĩ thế.

Ông vừa ngạc nhiên vừa khoái chí vì người phụ nữ trẻ hấp dẫn dường này lại không quản đêm hôm đến tìm ông đề nghị làm đồng minh.

– Cô dùng tách trà hay café nhé Kay? – Tessa hỏi.

– Ồ, cảm ơn chị nhiều – Kay đáp – cho tôi xin tách trà. Không đường nhé.

Fats đang trong bếp lục tủ lạnh tìm đồ ăn. Nó ăn nhiều và liên tục nhưng vẫn cứ gầy ngẳng, chẳng tăng được cân nào. Dù bề ngoài tỏ vẻ ghê tởm ầm ĩ thế chứ lúc này xem ra nó không quan tâm gì đến hộp y tế màu trắng đựng kim tiêm bơm thuốc sẵn của Tessa, đặt cạnh miếng phô-mai trong tủ lạnh.

Tessa lại chỗ ấm nước, ý nghĩ của cô lại quay về chuyện ám ảnh cô suốt từ lúc nghe Sukhvinder nói Fats và Krystal đang “cặp bồ”. Cô chưa hỏi Fats, và cũng chưa nói gì với Colin.

Tessa càng nghĩ càng thấy chắc chắn rằng không thể nào chuyện đó xảy ra được. Cô biết rõ Fats rất tự phụ, không để đứa con gái nào vào mắt, nhất là một đứa như Krystal. Chắc chắn là nó không…

Tự hạ thấp mình? Phải không? Đó có phải điều mình đang nghĩ tới không?

– Ai ở ngoài đó thế? – Fats hỏi bà mẹ đang bật ấm đun nước, miệng lúng búng thịt gà lạnh.

– Một cô muốn giúp bố con thắng cử vào hội đồng – Tessa đáp, lục tìm bánh quy trong chạn.

– Vì sao thế? Cô ta khoái ổng hả?

– Nói năng cho chín chắn đi Stu – Tessa gắt giọng.

Nó bốc mấy lát giăm bông mỏng ra khỏi túi bóng rồi nhồi từng miếng một vào cái miệng nhồm nhoàm, như ảo thuật gia nhét khăn tay lụa vào nắm tay. Có khi Fats đứng hàng mười phút trước tủ lạnh mở rộng, xé toang các túi, bọc giấy bóng và nhét thẳng từng nắm thức ăn vào mồm. Colin luôn phản đối cái thói quen này, cũng như nhiều chuyện khác trong lối cư xử của Fats.

– Nhưng sao cô ấy lại muốn giúp ổng, hỏi thật đấy? – nó hỏi lại sau khi nuốt xong một mồm đầy thịt.

– Cô ấy muốn tiếp tục duy trì trung tâm Bellchapel.

– Gì chứ, bả nghiện à?

– Không, cô ấy không nghiện – Tessa đáp, bực bội thấy ông con đã kịp ăn hết ba cái bánh quy sôcôla cuối cùng trong tủ và chừa giấy gói lại trên kệ. – Cô ấy là nhân viên xã hội, cô ấy nghĩ trung tâm đã và đang hoạt động hiệu quả. Bố con cũng muốn giữ cho nó tiếp tục mở cửa, nhưng Miles Mollison nghĩ trung tâm không hiệu quả lắm.

– Chỗ đó không tốt thế đâu. Khu Fields toàn bọn hít keo với nghiện hàng trắng thôi.

Tessa thừa biết nếu cô nói Colin muốn đóng cửa trung tâm, Fats sẽ lập tức nghĩ ra lý lẽ bênh vực cho nó.

– Đúng ra con nên làm luật sư biện hộ, Stu ạ – cô bảo, nắp ấm nước bắt đầu rung lạch cạch.

Khi Tessa bưng khay trà lên phòng khách, cô thấy Kay đang trình bày với Colin cả xấp tài liệu in dày cộp cô mang theo trong cái túi to.

– … hai nhân viên tư vấn cai thuốc được tài trợ một phần từ hội đồng, một phần từ tổ chức Action on Addiction, tổ chức từ thiện này thực sự rất tốt. Có một nhân viên xã hội làm việc cho trung tâm là chị Nina, chị này là người cho tôi những tài liệu này… ồ, cảm ơn chị nhiều – Kay ngẩng lên cười với Tessa đang đặt cốc trà lên bàn cạnh khách.

Chỉ sau vài phút, Kay đã có cảm tình ngay với nhà Wall, cô chưa từng cảm thấy thế với ai khác ở Pagford này. Tessa không hề soi cô từ-đầu-đến-chân lúc cô vào, không hề xét nét những chỗ không hoàn hảo về ngoại hình lẫn gu ăn mặc của cô. Ông chồng, dù có căng thẳng, nhưng có vẻ tử tế và thật lòng muốn chống lại việc gạt bỏ khu Fields.

– Giọng cô là giọng London phải không Kay? – Tessa hỏi, nhúng miếng bánh quy vào nước trà. Kay gật đầu.

– Thế điều gì đã đưa cô tới Pagford này?

– Do chuyện tình cảm – Kay đáp. Cô không thích nói chuyện này, dù bây giờ Gavin và cô đã chính thức làm hòa. Cô lại quay sang Colin.

– Tôi không hiểu lắm tình hình giữa hội đồng khu và trung tâm.

– À, hội đồng sở hữu tòa nhà đó – Colin giải thích. Đó vốn là ngôi nhà thờ cũ. Giờ sắp tới lúc đáo hạn hợp đồng cho thuê.

– Vậy đó là cái cớ để dễ dàng buộc họ chuyển đi.

– Đúng vậy. Thế cô nói chuyện với Miles Mollison khi nào? – Colin hỏi, vừa sợ vừa mong nghe rằng Miles có nhắc tới ông.

– Chúng tôi ăn tối với nhau, hôm thứ sáu tuần trước nữa, – Kay giải thích – Gavin và tôi…

– A, cô là bạn gái của Gavin – Tessa vui vẻ nói xen.

– À vâng, dù sao đi nữa, hôm đó có nhắc tới chuyện khu Fields…

– Hẳn thế rồi. – Tessa bình luận.

– … và Miles có nói về trung tâm Bellchapel; thực sự tôi rất, rất thất vọng trước cái cách anh ta đánh giá những vấn đề liên quan tới trung tâm. Tôi có nói, hiện tôi đang làm việc với một gia đình – Kay nhớ lần trước mình vô ý để lộ tên Weedon nên chọn từ cẩn thận – nếu bà mẹ không được cấp methadone nữa thì hầu như chắc chắn chị ta sẽ trở lại nghề cũ.

– Nghe giống nhà Weedon nhỉ – Tessa bình luận, vẻ kém nhiệt tình rõ rệt.

– Tôi… à vâng, thực ra đúng là tôi đang nói tới nhà Weedon – Kay thừa nhận.

Tessa lại với lấy cái bánh quy nữa.

– Tôi là giáo viên tư vấn định hướng cho Krystal. Đây là lần thứ hai mẹ của em ấy phải vào trung tâm Bellchapel, đúng thế không?

– Lần ba rồi – Kay sửa lại.

– Chúng tôi biết Krystal từ hồi em năm tuổi, em ấy học chung lớp tiểu học với con trai tôi – Tessa nói – thật sự cuộc sống em ấy quá khủng khiếp.

– Hoàn toàn đúng – Kay nói – Đáng ngạc nhiên là em ấy vẫn giữ được vẻ đáng mến như bây giờ, thật thế.

– Ồ, tôi đồng ý với cô – Colin nồng nhiệt nói.

Tessa nhướng mắt ngạc nhiên, cô hãy còn nhớ chuyện Colin một mực không chịu bỏ lệnh phạt cấm túc Krystal sau vụ ầm ĩ trước toàn trường. Cô lại thấy nhói lên thấp thỏm, lỡ như Sukhvinder không nói dối hay nhầm lẫn thì không biết Colin sẽ nói gì nhỉ. Con bé ấy vốn nhút nhát, ngây thơ. Chắc là nó nghe nhầm sao đó thôi…

-Vấn đề này, thứ duy nhất tạo động lực cho Terri chính là nỗi sợ bị mất con – Kay nói – Giờ cô ấy đang trở lại đúng đường, nhân viên chịu trách nhiệm chính về cô ấy ở trung tâm nói có cảm thấy chút đột phá trong thái độ của Terri. Nhưng một khi trung tâm Bellchapel đóng cửa thì mọi chuyện lại xôi hỏng bỏng không, có trời mới biết rồi cái gia đình đó sẽ ra sao.

– Những chuyện này đều rất hữu ích – Colin gật gù ra vẻ quan trọng, rồi bắt đầu ghi chép vào sổ – Thật sự rất hữu ích. Cô nói cô có số liệu về những người đã cai nghiện thành công phải không?

Kay lật lật xấp giấy in tìm số liệu. Tessa có cảm tưởng Colin chỉ muốn Kay chú ý tới một mình ông. Hễ đứng trước người nào trông xinh đẹp hay tỏ ra đồng tình ủng hộ ông là ông nhũn như bơ ngay.

Tessa miệng chóp chép nhai thêm cái bánh quy nữa, óc vẫn nghĩ về Krystal. Mấy tiết tham vấn gần đây với con bé không được hiệu quả lắm. Krystal tỏ ra lạnh nhạt. Buổi ngày hôm nay cũng thế. Cô đã ép được con bé phải hứa không theo bắt nạt Sukhvinder Jawanda nữa, nhưng thái độ của con bé cho thấy Tessa đã làm nó thất vọng, nó không tin cô nữa. Có lẽ do lệnh cấm túc của Colin. Tessa cứ nghĩ mối quan hệ giữa cô và Krystal đủ mạnh để vượt qua được chuyện đó, dù rằng hai bên chưa bao giờ đạt tới mối thâm tình như giữa Krystal với Barry.

(Tessa đã có mặt đúng cái hôm Barry đến trường với cái máy tập chèo thuyền để tuyển người cho đội đua thuyền. Từ phòng giáo viên, cô bị gọi sang phòng thể dục vì giáo viên thể dục nghỉ bệnh, mà giáo viên thay thế duy nhất trường tìm được trong lúc gấp như vậy lại là nam giới.

Các nữ sinh trong quần ngắn và áo Aertex vừa đi vào phòng thể dục vừa cười khúc khích, rồi nhận ra cô Jarvis không có ở đó, chỉ có hai người đàn ông lạ mặt. Hôm đó Tessa phải quở mắng Krystal, Nikki và Leanne, ba cô này chen lên ngồi đầu lớp rồi buông mấy lời bình luận đậm mùi tình dục về thầy giáo thay thế, thầy này còn trẻ, điển trai, lại phải cái tội hay đỏ mặt.

Barry người thấp bé, tóc hoe vàng, để râu, hôm đó ông mặc đồ thể thao và đã nghỉ làm nguyên cả buổi sáng cho vụ này. Ai cũng nghĩ sáng kiến của ông kỳ dị và phi thực tế, trường như Winterdown không có đội chèo tám tay được. Niamh và Soibhan có vẻ vừa buồn cười vừa ngượng trước sự xuất hiện của ông bố.

Barry giải thích ông đang muốn lập đội tuyển, ông đã thu xếp được dùng cái nhà thuyền cũ ở chỗ kênh đào tại Yarvil, rằng đây là một môn thể thao tuyệt vời, là cơ hội để các em tỏa sáng và đưa vinh dự về cho nhà trường. Tessa ngồi ngay sát Krystal và mấy đứa bạn của nó để đảm bảo chúng chịu ngồi yên, cả đám đã bớt nhốn nháo nhưng vẫn chưa im hẳn.

Barry biểu diễn dùng thử máy chèo thuyền rồi mời gọi học sinh tình nguyện lên thử. Không ai bước lên.

– Krystal Weedon – ông chỉ vào con bé – Tôi từng thấy cháu đu khung sắt ở chỗ công viên, lực thân trên của cháu tốt lắm. Lên đây thử xem nào.

Krystal quá sức sung sướng được làm trung tâm chú ý, nó vênh vang bước lại cái máy và ngồi lên. Dù Tessa quắc mắt ngồi giám sát bên cạnh, Nikki và Leanne vẫn rú lên cười, cả lớp cùng ồ ra cười theo.

Barry chỉ Krystal cách dùng máy. Thầy giáo thay thế lặng lẽ đứng cạnh trông chừng đầy vẻ chuyên nghiệp khi Barry đặt tay con bé lên tay nắm bằng gỗ.

Krystal kéo tay nắm, quay lại làm mặt ngố với Nikki và Leanne, tất cả lại rộ lên cười lần nữa.

– Xem này – Barry cũng cười – đúng là vận động viên bẩm sinh.

Thật thế sao? Tessa không rành môn chèo thuyền. Cô không chắc.

– Thẳng lưng lên – Barry bảo Krystal – nếu không sẽ đau lưng đấy. Đúng rồi. Kéo đi, kéo đi… trông kỹ thuật của cháu kìa… Cháu từng tập môn này chưa?

Rồi Krystal quả thực đã thẳng được lưng và làm đúng động tác. Nó không nhìn Nikki và Leanne nữa. Nó đã bắt được nhịp.

– Tuyệt vời – Barry khen – xem kìa… đúng là xuất sắc. Ta cần làm như thế đấy. Giỏi lắm. Lần nữa, lần nữa, và…

– Đau quá – Krystal kêu lên.

– Tôi biết. Nhưng xong các cháu sẽ có bắp tay như Jeniffer Aniston cho xem – Barry cam đoan.

Cả đám lại cười, nhưng lần này là cùng cười với ông. Barry đã có ma thuật gì thế nhỉ? Ông ấy luôn nổi bật, tự nhiên và hoàn toàn, không hề ngượng ngập. Tessa biết tuổi thiếu niên luôn cực kỳ nhạy cảm với nỗi sợ trở thành trò cười. Người lớn mấy ai gạt bỏ được nỗi sợ ấy, nhưng đã làm được thì tự nhiên sẽ có uy quyền trong mắt bọn trẻ khiến chúng chịu phép ngay.

– Người khác nào – Barry nói, Krystal mặt mũi đỏ bừng leo xuống, xoa xoa hai cánh tay.

– Cháu phải bỏ thuốc lá thôi Krystal – Barry nói, lần này cả bọn cười to hơn – O.K, ai muốn thử nữa nào?

Khi trở lại chỗ ngồi với đám bạn, Krystal không cười nữa. Nó nhìn từng đứa lên thử với vẻ ghen tị, chăm chăm nhìn bộ mặt râu ria của Barry xem ông đánh giá thế nào. Rồi khi Carmen Lewis làm động tác sai loạn cả lên, Barry lại gọi: “Làm cho các bạn xem đi, Krystal”, mặt con bé sáng bừng khi nó bước lại cái máy.

Nhưng vào cuối buổi, lúc Barry hỏi em nào muốn tham gia tập thử thì giơ tay, Krystal vẫn khoanh tay trước ngực. Tessa thấy con bé lắc đầu cười khẩy khi Nikki thì thầm gì vào tai nó. Barry cẩn thận ghi lại danh sách các cô bé muốn tham gia rồi ngẩng lên.

– Và cháu nữa, Krystal Weedon – ông trỏ vào con bé – Cháu cũng đến đấy nhé. Đừng có lắc đầu với tôi. Cháu mà không đến thì tôi phiền lắm đấy. Cháu có tài năng bẩm sinh. Tôi không muốn tài năng đó bị phí phạm đi đâu. Krys-tal – ông vừa nói to vừa viết thêm vào danh sách – Wee-don.

Krystal có nghĩ tới tài năng bẩm sinh của mình lúc tắm sau buổi thể dục không? Con bé có nghĩ về năng khiếu mới phát hiện của mình như món quà Valentine bất ngờ được nhận không? Tessa không biết. Nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người, có lẽ là chỉ trừ Barry, Krystal thực sự có đến tham gia tập thử.)

Colin đang hăng hái gật đầu lia lịa khi Kay giải thích về tỉ lệ tái nghiện tại trung tâm Bellchapel.

– Phải cho Parminder xem mới được – ông nói. Tôi sẽ gửi cho bà ấy một bản sao. Phải phải, thật sự đúng là quá hữu ích.

Tessa nghe phát ngấy, lại với lấy cái bánh quy thứ tư.

Bình luận