Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Khoảng Trống (The Casual Vacancy)

Chương 31

Tác giả: J. K. Rowling

Andrew Price nắm lấy ghi-đông chiếc xe đạp đua của ông bố cẩn thận dắt khỏi garage tránh làm xước xe hơi. Nó vác chiếc xe xuống mấy bậc đá qua cánh cổng sắt rồi đặt xuống đường. Andrew đặt chân lên một bên bàn đạp, nhấp vài bước rồi vắt chân kia qua yên. Khi đã yên vị, nó rẽ vọt sang trái xuống con đường đồi dốc đứng rồi lao vun vút về hướng Pagford, không hề chạm tới thắng.

Những hàng cây bên đường lẫn bầu trời đều nhòa đi; Andrew tưởng tượng mình đang trên đường đua xe đạp, gió thốc vào mớ tóc sạch sẽ và gương mặt hãy còn ran rát vì mới ra công kỳ cọ. Khi chạy ngang khu vườn hình dáng như cái nêm của nhà Fairbrother, nó rà thắng, vài tháng trước Andrew từng ngã chổng kềnh khi ngoặt gấp ngay khúc quanh này, thế là lần đó phải quay về nhà với cái quần jean rách toác và nửa bên mặt trầy xước…

Andrew thả trớn, giữ xe bằng một tay xuôi xuống đường Church Row rồi khoái chí với một giây thả dốc bạt mạng dù vẫn chậm hơn khi nãy, thoáng ngoái nhìn người ta đưa cỗ quan tài lên xe tang đậu ngoài nhà thờ và đám đông dự tang quần áo tối sầm đang đổ ra từ mấy cánh cổng gỗ nặng trịch. Andrew đạp điên cuồng và rẽ ngoặt khuất khỏi tầm nhìn đám tang ấy. Nó không muốn bắt gặp thằng Fats ló khỏi nhà thờ cạnh ông thầy Tủ bộ dạng rầu rĩ trong bộ vest và cái cà vạt rẻ tiền, đối tượng mà thằng này vừa giễu nhại trong giờ tiếng Anh hôm qua. Chào nó bây giờ chẳng khác nào quấy thằng bạn lúc nó đang xả bụng.

Andrew đạp xe chầm chậm quanh quảng trường, giơ một tay vuốt ngược tóc khỏi mặt, băn khoăn không biết làn gió lạnh làm cái mụn đỏ tím của nó thành ra thế nào, không biết thứ sữa rửa mặt diệt khuẩn vừa xài có làm nó đỡ tấy đỏ hơn không. Rồi nó nhẩm lại câu chuyện đã chuẩn bị sẵn: Mình về từ nhà thằng Fats (có thể lắm chứ, không có lý do gì để không tin), như vậy rõ ràng phải đi đường Hope vì đây là lối ngắn nhất dẫn xuống bờ sông. Như vậy Gaia Bawden (giả như cô nàng có tình cờ nhìn thấy và nhận ra nó chạy ngang) sẽ không nghĩ rằng Andrew chạy tận đến đây vì cô. Andrew cũng không nghĩ mình phải giải thích lý do chạy xe trên đường có nhà cô nàng, nhưng dù sao việc dựng sẵn câu chuyện trong đầu cho nó cái vẻ đây-không-quan-tâm đầy quyến rũ.

Thật ra Andrew chỉ muốn biết nhà cô nàng chính xác là ở đâu. Đã hai lần vào dịp cuối tuần, nó chạy dọc con đường ngắn giữa hai dãy nhà liên kế giống hệt nhau này, từng dây thần kinh trong người căng ra rạo rực, nhưng Andrew không khi nào, hoặc là chưa, tìm ra được căn nhà chứa cái vưu vật tuyệt mỹ ấy. Mấy lần ngấm ngầm liếc mắt nhìn qua cửa sổ đầy bụi của xe buýt chỉ giúp Andrew biết được nhà nàng nằm bên phải, dãy số chẵn.

Qua khúc cua, Andrew sửa bộ ra dáng một người đang chầm chậm đạp xe ra bờ sông theo đường ngắn nhất, rõ ràng là đang bận bịu với những suy nghĩ quan trọng riêng tư nhưng vẫn sẽ nhận ra bạn cùng lớp ngay lập tức, nếu mà người ta lộ diện…

Nàng kia rồi. Ngay trên vỉa hè. Chân Andrew vẫn guồng đều nhưng nó không còn cảm thấy bàn đạp dưới chân, đột nhiên Andrew thấy cặp bánh xe sao mà quá hẹp. Nàng đang lục lọi cái túi da, mái tóc màu nâu ánh đồng xõa quanh mặt. Cánh cửa khép hờ sau lưng nàng ghi số mười, chiếc áo thun đen phủ không hết eo nàng, đoạn da trần hé lộ, rồi đến chiếc thắt lưng gồ ghề và quần jean bó chặt… Khi Andrew sắp lướt qua, cô nàng đóng cửa và quay người lại, tóc hất ra sau gương mặt xinh đẹp, rồi nàng cất tiếng, rất rõ ràng, bằng chất giọng London đặc trưng: “Ồ, chào!”

– Chào – Andrew đáp. Chân nó vẫn mải miết đạp. Hai mét, rồi bốn mét, sao mình không ngừng lại nhỉ? Cơn sốc cứ đẩy Andrew đi tới, nó không dám nhìn lại, thoáng cái đã tới cuối đường. Thiên địa ơi, đừng có để mất mặt chứ, Andrew rẽ ngoặt, choáng váng không chắc mình đang nhẹ người hay thất vọng nhiều hơn khi bỏ lại nàng phía sau thế.

Chúa thật.

Andrew đang đạp xe về khu rừng dưới chân đồi Pargetter, con sông lấp lóe sau đám cây nhưng nó chỉ thấy mỗi hình ảnh Gaia sáng lòe trước mắt. Con đường hẹp rẽ vào lối mòn đi bộ, làn gió mát từ sông ve vuốt mặt Andrew, hẳn là nó chưa kịp đỏ lên vì cú chạm mặt quá ngắn ngủi.

– Chúa đỉnh tày đình – Nó nói to trên con đường vắng vẻ giữa bầu không khí tươi mát.

Andrew phấn khích nhâm nha kho báu diệu kỳ bất ngờ tìm được đó: thân hình lý tưởng trong chiếc quần bó chật và chiếc áo cotton căng cúc; con số 10 trên tấm cửa cũ mòn sứt mẻ; câu “Ồ, chào” bật ra thật tự nhiên và dễ dàng – chắc hẳn là hình dáng của Andrew đã in dấu đâu đó trong bộ óc ẩn sau gương mặt thiên thần kia.

Chiếc xe đạp nảy lên trên mặt đường rải sỏi gồ ghề. Mải vui, Andrew chỉ nhảy xuống xe khi bắt đầu mất thăng bằng. Nó dắt xe xuyên đám cây ra phía kè sông hẹp rồi ném chiếc xe lên đám cỏ chân ngỗng đã kịp nở tung như những ngôi sao trắng kể từ lần cuối đến đây.

Lần đầu Andrew mượn xe đạp, ông bố đã cảnh cáo – Mày mà có vào cửa hàng thì phải xích nó lại. Cho mày biết, nếu có thằng nào xoáy mất nó…

Nhưng chiếc khóa xích không đủ buộc vòng quanh bất cứ cây nào ở đây, vả lại càng xa khỏi ông bố, Andrew càng ít sợ ông. Vẫn đắm trong hồi tưởng từng centimét chỗ cơ hoành phẳng lì trần trụi và gương mặt tuyệt mỹ của Gaia, Andrew vừa thả bộ ra phía bờ kè chạm tới sườn đồi xói mòn, đầu kè đá thô kệch nhô ra như gương mặt thẳng đứng trên dòng nước xanh chảy xiết.

Đoạn kè hẹp trơn trượt ôm dọc theo chân đồi. Khi mà chân người ta đã lớn gấp đôi hồi lần đầu tiên thử trò này thì cách duy nhất để đi qua nó là ép nghiêng người vào bề mặt dốc dứng mà đi men, bám chặt lấy từng mẩu đá nhô ra.

Mùi cây cỏ rữa nát trong nước sông và mùi đất ẩm vô cùng quen thuộc với Andrew, cũng thân thuộc như mép đất hẹp và cỏ dưới chân nó, như những khe nứt và gờ đá Andrew từng mò bám trên sườn đồi. Năm 11 tuổi, nó và Fats đã phát hiện ra chỗ bí mật này. Chúng biết trò chúng sắp làm rất nguy hiểm và thế nào cũng bị cấm, người lớn đã đe nẹt biết bao nhiêu lần về con sông này. Đứa nào cũng sợ phát khiếp nhưng cố không tỏ ra cho thằng kia biết, từng đứa lần lượt dò bước qua bờ rìa cheo leo đó, gắng bám chặt mọi chỗ lồi ra trên bức tường đá và lúc qua chỗ hẹp nhất thì túm chặt lấy áo thun của nhau.

Sau nhiều năm luyện tập, Andrew chẳng cần chú ý vẫn như con cua thành thạo bò ngang bức tường đất đá cứng chắc, mặc làn nước sủi bọt chỉ cách đế giày nó độ một mét; rồi với cú nhảy ngoặt khéo léo, nó lọt vào một khe nứt trên sườn đồi mà hai đứa đã tìm ra nhiều năm trước. Thời đó, chỗ này như một phần thưởng cực kỳ cho trò táo gan của chúng. Giờ Andrew không còn có thể đứng thẳng người trong cái động chỉ bằng căn lều cắm trại loại cho hai người nằm, nhưng nó vẫn đủ lớn cho hai cậu thiếu niên nằm dài cạnh nhau, nghe tiếng dòng sông chảy xiết và nhìn mảnh trời hình tam giác ngoài cửa hang qua những nhánh cây.

Lần đầu tiên đến đây, chúng lấy gậy dò chọc khắp bức vách bên trong nhưng không tìm được lối đi bí mật nào dẫn đến tu viện bên trên, thế là chúng đành hài lòng với chuyện giờ đã được tự do một mình trong chỗ trốn lý tưởng, chúng thề với nhau đây mãi mãi là bí mật riêng của hai thằng. Andrew hãy còn lờ mờ nhớ tụi nó trịnh trọng nhổ nước bọt lên tay rồi cùng thề những gì. Chúng gọi nó là Hang Động trong lần đầu khám phá, nhưng về sau đơn giản gọi nó là Hốc Đá.

Hốc đá ngái mùi đất dù mái trần dốc làm bằng đá. Ngấn nước xanh đậm cho thấy chỗ này từng bị ngập nhưng chưa tới trần. Sàn hang đầy đầu mẩu thuốc lá và những mấu giấy cuộn để hít “cỏ”. Andrew ngồi xuống cho chân đong đưa trên làn nước xanh quánh, rút túi lấy thuốc lá với bật lửa mua bằng chút tiền mừng sinh nhật còn sót lại, giờ nó đã bị cắt hẳn tiền tiêu vặt. Andrew châm thuốc, rít sâu rồi lại sống lại khoảnh khắc rực rỡ bên Gaia Bawden với từng chi tiết nhỏ nhất nó nhớ được: cái eo nhỏ, đường hông uyển chuyển, phần da thịt mịn màng giữa áo thun và thắt lưng da, khuôn miệng rộng đầy đặn, “ồ, chào!”. Lần đầu tiên Andrew thấy cô nàng lúc không mặc đồng phục. Nàng đi đâu mà xách túi da nhỉ? Sáng thứ Bảy ở Pagford có chỗ nào cho nàng đi? Hay là nàng bắt xe buýt đi Yarvil? Khi ở ngoài tầm mắt của nó, nàng đi đâu, điều bí ẩn gì của phái nữ đã hấp dẫn nàng?

Rồi Andrew tự hỏi, không biết lần thứ bao nhiêu, rằng bên trong nhục thể ấy có thể nào là một tâm hồn vô vị hay chăng. Chỉ có Gaia là người đầu tiên khiến nó phải trăn trở về chuyện này; trước khi nhìn thấy cô bé, Andrew chưa bao giờ coi linh hồn và thân thể là hai thực thể riêng biệt. Ngay lúc đang tưởng tượng dáng vẻ hay cảm giác bầu ngực nàng khi chạm vào, (chỉ từ những gì lờ mờ thấy được qua lần áo sơ mi đồng phục cùng chút manh mối rằng nàng mặc áo ngực màu trắng), Andrew vẫn không tin rằng sức quyến rũ của nàng với nó đơn thuần là về thể xác. Nàng khiến nó rung động như khi nghe nhạc, từ trước đến giờ âm nhạc là thứ làm dấy lên xúc cảm nơi Andrew nhiều nhất. Chắc hẳn linh hồn ẩn náu trong cái hình thể vô song ấy không thể nào tầm thường chứ? Tạo hóa sinh ra lớp vỏ ngoài tuyệt vời như vậy để làm gì, nếu không là để chứa đựng thứ thậm chí còn giá trị hơn thế?

Andrew đã coi ảnh nude của phụ nữ, vì khác hẳn nó, máy vi tính trong phòng ngủ của Fats không hề bị bố mẹ giám sát. Hai đứa đã cùng xem với nhau tất tật những hình ảnh trần trụi miễn phí trên mạng. Lúc nào cảm giác hồi hộp sung sướng của Andrew cũng mạnh thêm khi thon thót nhận ra rằng tụi nó chỉ nghe thấy tiếng cô Wall đi tới phòng khi cô đã lên tới lưng chừng cái cầu thang kẽo kẹt. Có khi, tụi nó bắt gặp những thứ kỳ quái đến nỗi rú lên cười, dù Andrew cũng không chắc được lúc đó nó thấy khoái hay tởm nữa (roi và lưng, yên cương, dây trói, quần bó, và có lần, cả thằng Fats cũng cười không nổi: cận cảnh khung kim loại siết chặt lấy người, kim nhọn xuyên qua những chỗ thịt non, những gương mặt phụ nữ lạc thần gào thét).

Nó và thằng Fats dần dần trở thành chuyên gia nhận diện những bộ ngực bơm silicone khổng lồ, căng tròn hoàn hảo.

– Bơm rõ! – một trong hai đứa sẽ chỉ ra theo kiểu thực-tế-nó-thế khi ngồi trước màn hình máy tính, cửa phòng đóng chặt ngừa bố mẹ thằng Fats. Trên màn hình, cô nàng tóc vàng phô bộ ngực vĩ đại, dưới bầu ngực có mấy vết sẹo mảnh tiêm silicone tim tím bóng loáng. Cứ nhìn là đủ biết cảm giác khi sờ vào: cứng ngắc, y như độn trái bóng dưới da. Andrew tưởng tượng không gì gợi tình hơn một bầu ngực tự nhiên: mềm êm, có lẽ hơi đàn hồi nhưng núm vú (nó mong thế) thì săn chắc.

Cứ đến khuya, tất cả hình ảnh đó trộn lẫn vào nhau trong đầu nó, cộng với những mơ mộng về các cô gái ngoài đời thực, thêm chút xíu cảm giác có được khi đụng chạm qua lớp quần áo – nếu nó xoay xở sán vào được đủ gần. Trong hai chị em song sinh, Niamh kém xinh nhưng chịu chơi hơn, trong phòng kịch chất đầy đồ hôm khiêu vũ Giáng Sinh. Nửa kín nửa hở sau tấm màn sân khấu lấm bụi trong góc tối, hai đứa ép mình vào nhau, Andrew đã đưa được lưỡi vào miệng cô bé. Tay nó cũng lần mò tới được sợi dây áo ngực, nhưng chỉ vậy thôi vì cô nàng cứ né ra. Andrew bị kích thích chủ yếu vì biết ở góc khác, thằng Fats đang tiến xa hơn rất nhiều. Giờ não nó chỉ rạo rực ngập tràn hình ảnh Gaia. Nàng không chỉ là cô gái quyến rũ nhất nó từng gặp mà còn là cội nguồn của nỗi khát khao thầm kín khác nữa. Một hợp âm đổi, một nhịp điệu hay thường làm Andrew run rẩy tận cốt tủy, và điều gì đó nơi Gaia Bawden cũng thế.

Andrew lại châm một điếu thuốc mới, lấy lửa từ điếu đầu rồi quăng đầu mẩu thừa xuống nước. Nó nghe tiếng bước chân kéo lê quen thuộc, nghiêng người ra nhìn và thấy Fats, vẫn mặc nguyên bộ đồ đi đám tang, đang xoạc tay bám vách đồi nhích từng tấc một qua chỗ kè hẹp đến cái động Andrew đang ngồi.

– Fats.

– À Arf.

Andrew co chân lại để Fats có chỗ trèo vào Hốc Đá.

– Chó thật – Fats văng tục khi đã trèo vào trong. Thằng này vốn tay dài chân dài, người gầy ngẳng lại đánh bộ đồ đen trông như con nhện.

Andrew đưa bạn điếu thuốc. Fats lúc nào cũng có cái kiểu châm thuốc như đang đứng chỗ gió to, tay che ngọn lửa, mặt hơi chau vì tập trung. Nó rít một hơi, nhả khói vòng tròn mờ mịt Hốc Đá rồi tháo lỏng cái cà vạt xám quanh cổ. Nó đóng bộ thế này có vẻ già dặn hơn và không tới nỗi ngố, đầu gối và cổ tay áo nó lấm đất sau chuyến phiêu lưu tới hang động.

– Mày mà có đó sẽ thấy bọn họ ướt chảy nước cỡ nào – Fats nói sau khi kéo thêm một hơi rõ sâu nữa.

– Ông Tủ chắc buồn lắm, hả?

– Buồn ấy hả? Ổng phát dại mẹ nó rồi. Tới mức nấc cụt mà. Còn tởm hơn con mụ góa.

Andrew cười sằng sặc. Fats nhả vòng thuốc nữa, kéo kéo một bên tai to tướng.

– Tao lượn sớm. Vẫn chưa chôn lão kia.

Hai thằng im bặt hút thuốc trong độ một phút, cùng nhìn ra mặt sông đục quánh. Khi hút, Andrew ngẫm nghĩ cái từ “lượn sớm”, thằng Fats có vẻ được tự tung tự tác hơn nhiều so với nó. Bố Simon và cơn điên giận chực chờ của ông ta luôn bó chân bó tay nó: Ở Nhà Trên Đồi, có khi người ta bị phạt chỉ vì lúc đó tình cờ có mặt. Có lần tưởng tượng của Andrew tình cờ trùng khớp với một bài nhỏ trong lớp tôn giáo và triết học: các vị thần thuở ban sơ được mô tả là hay nổi điên tùy hứng và rất bạo lực, trong khi cư dân thời đó luôn ra sức xoa dịu họ. Khi học tới phần này, Andrew nghĩ tới bản chất của công lý, rằng cha nó như một gã tà thần, mẹ nó là vị nữ tu cấp cao trong tôn giáo, lúc nào cũng cố gắng lý giải và cầu xin giùm cho người dân; bà thường thất bại nhưng vẫn khăng khăng tin tưởng, bất kể những bằng chứng hiển nhiên cho thấy điều ngược lại, rằng vị thần của bà cũng có lòng khoan dung và suy nghĩ hợp lý, chỉ có điều những đức tính đó còn ẩn giấu đâu đó thôi.

Fats dựa đầu vào vách đá phun từng vòng khói lên trần hang. Nó đang duyệt lại trong đầu chuyện tính kể cho Andrew, toàn bộ lễ tang, cảnh ông bố nức nở trong chiếc khăn tay. Thằng Fats háo hức muốn kể tới mức khó mà giữ miệng, nhưng nó quyết không tuôn ra tùy tiện. Đối với Fats, lúc kể lại cũng quan trọng như lúc thực hiện. Nó không muốn Andrew nghĩ mình vội vã chạy tới đây vì nóng lòng muốn kể cho nó nghe.

– Mày biết ông Fairbrother từng làm gì trong hội đồng khu không? – Andrew lên tiếng.

– Ờ sao. – Fats hờ hững đáp, thật ra rất khoái vì Andrew chịu khơi chuyện.

– Ông Si nhà tao tính ra tranh cử cái ghế đó.

– Lão Si ấy hả?

Fats nhìn thằng Andrew chằm chằm.

– Lão bị cái quái gì thế?

– Thì ổng phát hiện ra Fairbrother đi cửa sau với nhà thầu nào đó – Sáng nay Andrew đã nghe bố mẹ nói chuyện trong bếp. Đầu mối mọi chuyện là đây. – Ổng cũng muốn chấm mút dự phần.

– Không thể nào là Barry Fairbrother đâu – Fats cười sùng sục, búng tàn thuốc xuống sàn, – Hội đồng khu đời nào lại thế. Đó là thằng cha tên Frierly ở tận Yarvil kia. Lão có chân trong hội đồng trường học tại Winterdown. Lão Tủ vì vụ này mà sôi sùng sục lên. Báo chí gọi đến xin lão bình luận, đủ thứ bà dằng. Tay Frierly đó gặp rắc rối to. Lão Si nhà mày chưa đọc tờ Yarvil và District Gazette hả?

Andrew đực ra nhìn Fats.

– Chó thật, đúng là kinh điển mà.

Nó quẳng điếu thuốc lá xuống đất, xấu hổ vì ông bố ngu dốt. Lại thêm lần nữa, Simon đón gió sai làn. Ông bố nó vứt bỏ làng xóm láng giềng, cười nhạo những chuyện họ quan tâm, vênh vang trong cái hốc trú ẩn xập xệ trên đồi, rồi bây giờ thì nắm tin sai, quyết định ngu, và rồi cả nhà sẽ bẽ mặt hết.

– Lão Si nhà mày cũng quanh co thấy mẹ, hả? – Thằng Fats lên giọng.

Hai đứa gọi bố Andrew là Lão Si vì mẹ nó hay âu yếm chồng là anh Si nhà em. Fats từng nghe cô dùng chữ này khi đi ngang qua rót trà, từ đó trở đi thằng này không gọi Simon bằng bất kỳ tên nào khác nữa.

– Ờ, thế – Andrew đáp, nó tự hỏi không biết nếu nói cho ông bố biết ông đã chọn lầm người và lầm hội đồng để chen vào thì có can nổi không.

– Cũng trùng hợp đây – Fats tiếp – Lão Tủ nhà tao cũng tính ngoi ra đấy.

Fats thở khói ra lỗ mũi, liếc nhìn bức vách nứt nẻ trên đầu Andrew.

– Thế không biết dân tình bỏ phiếu cho đít-ngu hay đít-hói đây nhỉ?

Andrew lại phá ra cười. Hiếm có chuyện nào khiến nó khoái hơn là nghe thằng Fats gọi ông bố là đít-ngu.

– Giờ chơi thử thứ này coi – Fats cắm điếu thuốc vào miệng, vờ vỗ vỗ hai bên hông dù nó thừa biết cái phong bì nằm trong túi áo ngực. – Đây nè – nó rút phong bì ra, cho Andrew xem mấy quả khô cỡ hạt tiêu trộn với mớ thân và lá vụn thành bột.

– Tài mà đây, hàng xịn đó.

– Cái gì đây?

– Đọt marijuana nguyên chất chưa thụ phấn – Fats trịnh trọng nói – chuyên phục vụ cho sướng khoái khi hút của mày.

– Thế khác quái gì so với loại thường? – Andrew hỏi, nó từng chia với Fats hàng bao nhiêu cục thuốc phiện đen quánh trong cái Hốc Đá này rồi.

– Thì hút nó phê kiểu khác, được chưa? – Fats đáp, dập điếu thuốc hút dở. Nó lôi trong túi ra một gói giấy cuốn thuốc lá Rizlas, kéo ra ba tờ giấy mỏng rồi liếm dính lại với nhau.

– Mày lấy ở chỗ Kirby hả? – Andrew hỏi, vạch vạch mớ “cỏ” trong phong bì.

Ai cũng biết hễ muốn thuốc thì cứ tìm thằng Skye Kirby. Thằng này hơn hai đứa một tuổi, học lớp sáu dưới [1]. Ông nội nó xưa là dân hippy, từng ra tù vào khám kha khá lần vì tự trồng thuốc phiện.

[1] Hệ thống trường Anh, lớp sáu là lớp cuối chương trình trung học, gồm lớp sáu trên và lớp sáu dưới. Học sinh trường ở độ tuổi 16-18, học cấp lớp này để chuẩn bị cho kỳ thi lấy chứng chỉ giáo dục tổng quát trình độ cao.

– À, trời, có thằng cha tên Obbo – Fats vừa nói vừa xé điếu thuốc trút thuốc lá vào mấy miếng giấy quấn – ở đằng khu Fields, mày muốn gì là chả có đó. Hàng trắng xịn mày muốn cũng có.

– Mà mày đâu có muốn chơi hàng trắng – Andrew nói, nhìn Fats thăm dò.

– Ờ, làm gì – Fats cầm lại cái phong bì, rắc tài mà vào chỗ thuốc lá. Nó cuốn chặt điếu thuốc lại, liếm mép giấy cho dính, bóp nắn cho gọn điếu rồi vặn xoắn phần đuôi lại.

– Ngon lành – Nó khoái chí nói.

Nó định kể cho Andrew nghe cái tin đó sau khi mào đầu bằng mấy điếu “cỏ”. Nó giơ tay mượn bật lửa của Andrew, kẹp phần đuôi điếu thuốc cứng ngắc vào môi rồi châm lửa, nhắm mắt rít một hơi sâu rồi phun ra tia khói xanh dài sọc, rồi lại lặp lại lần nữa.

– Mmm – nó giữ khói trong phổi rồi nhái kiểu ông bố lúc được Tessa dạy cho một bài về rượu vang nhân dịp giáng sinh nọ – Có mùi thảo mộc. Hậu kình mạnh. Quá… mẹ nó…

Nó gục gặc đầu như điên, dù vẫn đang ngồi, rồi nó phì khói ra cười sằng sặc.

-… thử đi mày.

Andrew nghiêng sang, nó cũng cười sùng sục vì tò mò lẫn vì cái mặt cười khoái chí của thằng Fats, rõ ràng trái hẳn với cái vẻ rặn-táo-bón mọi lần.

Andrew rít một hơi, làn thuốc mạnh từ phổi xộc khắp người làm cả cơ thể duỗi ra bải hoải. Thêm hơi nữa, đầu óc nó như tấm chăn lông vịt bị giũ tung rồi trải ra lại, mịn màng không vết gấp, mọi thứ trên đời chợt trở nên thật suôn sẻ, đơn giản, dễ dàng và tuyệt vời.

– Ngon lành – nó mơ màng lặp lại câu của Fats, tự cười cái giọng mình. Nó đưa lại điếu thuốc cho thằng Fats đang hau háu chờ, tận hưởng giây phút đê mê này.

– Giờ mày muốn nghe chuyện hay ho không? – Fats hỏi, cười nhăn nhở vô thức.

– Thì xổ luôn đi.

– Tối qua tao chơi được con nhỏ rồi.

Suýt nữa Andrew bật hỏi “Con nào?” nhưng bộ não mụ mị của nó vẫn kịp nhớ ra: Krystal Weedon, tất nhiên là thế. Còn ai khác được chứ?

– Ở đâu? – Andrew ngớ ngẩn hỏi. Thật ra đó đâu phải thứ nó muốn biết.

Fats mặc nguyên bộ đồ dự tang nằm duỗi thẳng cẳng, chân hướng ra sông. Andrew cũng im bặt nằm dài ra như nó theo hướng đối diện. Chúng từng nằm “trở đầu đuôi” kiểu này hồi nhỏ, khi qua nhà nhau ngủ đêm. Andrew ngửa mặt nhìn trần hang đá lờ lững khói xanh, lười nhác cuộn mình chuẩn bị nghe mọi tình tiết.

– Tao nói với lão Tủ và mẹ là qua nhà mày, mày biết rồi đó – Fats kể. Nó chuyền điếu thuốc cho Andrew đang giơ tay qua rồi bỏ hai bàn tay ngón thuôn dài lên ngực, tự nghe mình độc thoại – Rồi tao bắt xe buýt đi Fields. Gặp con nhỏ bên ngoài khu Oddbins.

– Gần tiệm Tesco’s ấy hả? – Andrew hỏi. Không hiểu sao nó cứ hỏi mấy câu ngớ ngẩn.

– Ờ – Fats tiếp – Tụi tao tới sân chơi. Có mấy gốc cây trong góc sau nhà vệ sinh công cộng ấy. Êm ru, riêng tư. Trời lúc đó đang tối.

Fats nhích người, Andrew đưa lại nó điếu thuốc.

– Lúc vào khó hơn tao nghĩ – Fats thừa nhận, Andrew nuốt từng lời như bị thôi miên, vừa muốn bật cười vừa sợ bỏ sót chi tiết trần trụi nào từ Fats. – Lúc tao dùng ngón tay thì nó ướt hơn.

Cơn cười sục lên như gas nén trong ngực Andrew nhưng nó kiềm được.

– Phải đẩy hết hơi mới vào được ngon. Chặt hơn tao tưởng.

Andrew thấy tia khói bốc lên từ chỗ đầu nằm của thằng Fats.

– Tao đút vào độ mười giây. Lúc vào được rồi thì cực đã.

Andrew lại cố nuốt cơn cười.

– Tao xài bao. Không có chắc ngon lành hơn.

Nó lại đưa thuốc vào tay Andrew. Andrew tư lự kéo một hơi. Khó hơn nó nghĩ, mười giây là xong. Nghe chẳng đáng kể lắm, nhưng thiếu là thiếu cái gì? Nó chợt tưởng tượng cảnh Gaia Bawden nằm ngửa ra gọi mời, không cưỡng được bật lên một tiếng rên khẽ, thằng Fats dường như không nghe thấy. Andrew vừa kéo thuốc vừa đắm chìm trong mớ hình ảnh nhục cảm, cảm giác chỗ nhạy cảm của mình cương cứng trên khoảnh đất được cơ thể chính mình sưởi ấm lên, lắng nghe tiếng nước chảy róc rách chỉ cách đầu gần thước.

– Chuyện gì mới đáng kể, hả Arf? – Fats hỏi sau một lúc lâu im lặng mơ màng.

Đầu óc chung chiêng dễ chịu, Andrew đáp – Sex.

– Ờ – Fats đê mê đồng tình – Cưỡi nhau. Đó mới là cái đáng kể. Phát triển… phát triển giống nòi. Vứt mấy cái bao đi. Nhân giống lên.

– Ờ, há – Andrew cười to.

– Rồi chết ngỏm – Fats nói thêm. Nó sực nhớ lại cái quan tài rất thực và lớp vật liệu mong manh ngăn cách cái xác với đám kền kền hau háu bên ngoài. Nó chẳng hề áy náy gì chuyện bỏ đi trước khi thấy nó bị vùi vào đất. – Cũng phải tới lúc đó thôi, hả? Chấm dứt hết.

– Ờ – Andrew đáp, nghĩ tới chiến tranh và những vụ tai nạn xe hơi, người ta có thể chết trong tốc độ và vinh quang như thế.

– Thế – Fats tiếp. – Chơi đã rồi ngỏm. Chỉ thế thôi, hả? Chơi rồi chết. Đời chỉ thế.

– Cố mà chơi và cố giữ cho đừng chết.

– Hoặc cố mà chết – Fats đáp – Có vài đứa thế. Liều cái mạng.

– Ờ. Liều cái mạng.

Hai đứa lại lặng im, chỗ ẩn náu của chúng giờ mát lạnh và mù khói.

– m nhạc nữa – Andrew lặng lẽ lên tiếng, ngắm đám khói xanh lơ lửng dưới tầng đá tối sẫm.

– Ờ – Giọng Fats nghe xa xôi – âm nhạc nữa.

Dòng sông vẫn cuộn xiết bên dưới Hốc Đá.

Bình luận
× sticky