Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Chương 6 : Lá thư bí mật

Tác giả: Ngọa Long Sinh
Chọn tập

Quan Tây trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Trong Hà Nhạc Ngũ Quái vị nào cũng thu thập được rất nhiều của quí. Thật là phú xưng dịch quốc.

Quân Trung Phụng hỏi:

– Chắc lão tiền bối chưa thể tưởng tượng được tiên phụ tàng trữ bao nhiêu châu báu?

Quan Tây cười ha hả đáp:

– Nếu lão phu ở vào địa vị lệnh tôn thì quyết không đem châu báu có giá trị liên thành chẳng biết là bao nhiêu tàng trữ ở trong nhà.

Quân Trung Phụng ngập ngừng:

– Theo ý lão tiền bối thì…

Quan Tây vội ngắt lời:

– Cô nương đừng hiểu lầm lão phu, lão phu chỉ có ý nói cho cô nương hay mà thôi.

Quân Trung Phụng hỏi:

– Phải chăng lão tiền bối nói là tiên phụ đã đem châu báu giấu ở nơi khác?

Quan Tây cười mát đáp:

– Trên chốn giang hồ người ta đồn có đến nửa phần châu báu, ngọc khí, danh họa, cổ ngoạn của cả thế gian đã thành vật sở hữu của Hà Nhạc Ngũ Quái. Tuy lời đồn đó họ có thổi phòng lên cho to chuyện, nhưng cũng cho ta hay là năm vị thu thập được nhiều vô kể.

Quân Trung Phụng nghe lão bàn tới chuyện này, nàng không hiểu dụng tâm của lão ở chỗ nào, nên chỉ lẳng lặng chứ không nói xen vào. Có điều trong lòng nàng cảm thấy mình đi theo họ là một chuyện lầm to.

Bổng nghe Quan Tây lại nói tiếp:

– Anh em lão phu đi truy nã hung thủ nếu bắt sống được thì được đánh đổi lấy trăm hạt minh châu, vạn lạng hoàng kim. Còn giết chết hắn thì chỉ được phân nửa tức là 50 hạt minh châu và năm ngàn lạng vàng. Bọn lão phu có bốn người, tất cả các khoản chi phí về ăn ở mỗi ngày mất mười lạng vàng. Phi Hà Nhạc Ngũ Quái thì còn ai chịu nổi phí khoản lớn lao này nữa?

Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Nói một cách khác, ai không đủ tiền như vậy thì mời làm sao được bọn huynh đệ sư đồ lão phu bốn người.

Quân Trung Phụng nói:

– Nếu tiên phụ quả có nhiều châu báu cổ ngoạn như lời lão tiền bối thì khi nào lão tiền bối giết được hung thủ áo trắng, riêng mình vãn bối đã xin tặng trăm hạt minh châu để đền công khó nhọc.

Quan Tây cười ha hả hỏi lại:

– Quan mỗ không giống như lệnh tôn cùng mấy vị nghĩa huynh nghĩa đệ của lão gia. Châu báu, cổ ngoạn, danh họa, ngọc khí, sống chẳng đem về, chết không mang đi được, thì đối với Quan mỗ không có ích gì?

Quân Trung Phụng chấn động tâm thần. Nàng đứng thộn mặt ra hồi lâu không thốt nên lời, dường như nàng lo về âm mưu khủng khiếp của đối phương.

Quan Tây đứng dậy nói tiếp:

– Cô nương hãy nghỉ đi, sáng mai chúng ta còn phải đi nhiều. Lão phu đi coi thương thế cho lệnh huynh đây.

Hắn nói xong rảo bước ra khỏi phòng đi luôn.

Quân Trung Phụng đứng ngây người ra mà nhìn bóng sau lưng Quan Tây. Nàng chờ cho lão đi khá lâu rồi mới đóng cửa lại. Bất giác nàng cảm thấy thương thân vô hạn mà nàng không thể sa đôi hàng lệ.

Ðêm dài dằng dặc, Quân Trung Phụng không tài nào nhắm mắt được. Nàng đã cảnh giác Quan Thị Song Ðao chẳng tử tế gì, nên lúc nào nàng cũng gia tâm phòng bị.

Suốt đêm hôm đó nàng được bình yên, không có chuyện gì xảy ra.

Trời vừa sáng đoàn người lại lên đường.

Quân Trung Phụng lẳng lặng dò xét hành động của bọn Quan Tây, Quan Trung, nhưng vẫn nguyên như trước, chúng chưa có động tĩnh gì khác lạ. Song nàng nhớ tới những câu Quan Tây đàm thoại đêm qua, trong lòng vẫn nao núng không yên.

Suốt một đêm nàng không ngủ. Bây giờ nàng ngồi một mình trong cỗ xe mui, thấy yên tâm được đôi chút.

Tả đao Quan Tây không hiểu đã cho Quân Trung Bình uống thuốc gì mà y ngủ rất yên ổn.

Quân Trung Phụng suy nghĩ hồi lâu, trong mình nhọc mệt không chống nổi nữa, nàng chợp mắt ngủ đi lúc nào không hay.

Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu, đột nhiên có tiếng quát tháo vọng vào trong xe.

Quân Trung Phụng lượm lấy thanh bảo kiếm bên mình cầm tay, mở rèm xe nhìn ra ngoài.

Nàng thấy một đại hán võ phục áo đen, ngoài khoác áo choàng sắc tía, trong tay cầm một cây ngân côn sáng loáng. Phía sau đại hán này còn tám tên đại hán nữa cũng mặc võ phục dắt đơn đao đứng ra cản đường cỗ xe.

Tả đao Quan Tây, Hữu đao Quan Trung đã lên ngựa rồi.

Hai người sóng vai mà đứng. Còn hai gã thiếu niên cũng cầm đao đứng coi chừng ở trước xe.

Bỗng đại hán tay cầm cây lượng ngân côn lạnh lùng hỏi:

– Trong xe có ai vậy?

Tả đao Quan Tây cười lạt hỏi lại:

– Các hạ bằng vào cái gì mà tra hỏi lão phu?

Ðại hán giơ cây lượng ngân côn lên đáp:

– Bằng vào cái này!

Quan Trung tức giận quát hỏi:

– Nghe giọng lưỡi ngươi khoác lác lắm! Ngươi có thể báo danh hiệu cho ta hay được chăng?

Ðại hán cười khanh khách đáp:

– Các ngươi hỏi tên tại hạ, tại hạ ngồi chẳng đổi họ, đi chẳng đổi tên. Vậy nói cho các hạ hay, tại hạ là Ðồng Bách Song Hùng Kim Xí Bằng.

Quan Tây tủm tỉm cười nói:

– Dường như lão phu đã nghe thấy có người nói đến.

Kim Xí Bằng đáp:

– Nếu vậy càng hay!

Quan Tây nói:

– Nhưng họ mới nói cách đây chưa đầy hai tháng, chứ trước kia chưa có ai đề cập đến bao giờ.

Kim Xí Bằng tức giận hỏi:

– Cách xưng hô hai vị thế nào?

Quan Tây đáp:

– Bọn lão phu là Tả Hữu Song Ðao, Quan thị huynh đệ.

Kim Xí Bằng cười hà hà nói:

– Tại hạ nghe danh Tả Hữu Song Ðao từ lâu, bữa nay may lại được gặp đây.

Quan Tây lạnh lùng hỏi lại:

– Nghe giọng lưỡi các hạ thì dường như có ý muốn xung đột với anh em tại hạ phải không?

Kim Xí Bằng muốn giải thích vụ này nhưng gã chậm mồm mép, há miệng rồi không thốt nên lời.

Quan Trung đột nhiên nói tiếp:

– Cục diện bữa nay xem chừng khó lòng dàn xếp được, vậy chẳng cần nói lắm cho phí lời.

Dứt lời, ánh hàn quang lóe lên. Trong tay hắn cầm thanh cương đao đã rút ra khỏi vỏ.

Kim Xí Bằng giơ cây lượng ngân côn lên quát hỏi:

– Các hạ muốn đánh nhau chăng?

Hai bên thành thế gươm tuốt cung giương coi chừng sắp khai diễn một cuộc ác đấu.

Quan Tây xoay tay lại khẽ vẫy ra hiệu cho Quan Trung dẹp lửa giận rồi nói tiếp:

– Tại hạ xem chừng các hạ chịu lời sai khiến của ai cố ý đến đây ngăn cản đường lối của anh em tại hạ.

Kim Xí Bằng muốn giải thích nhưng cảm thấy khó nói và cũng không có cách nào giải thích cho rõ ràng được.

Gã liền lớn tiếng hỏi lại:

– Nếu đúng như vậy thì sao?

Quan Tây nói xen vào:

– Ðã dính vào bọn người này thì còn nói gì đến chuyện đạo nghĩa giang hồ nữa? Phải nghiêm hình khảo vấn gã mới phun ra hết.

Quan Tây khẻ bảo Quan Trung:

– Trong khu rừng rậm kia, chẳng lẽ không có người mai phục. Hiền đệ đã thấy gã ngơ ngác, sao còn vội vã xung đột với gã?

Quan Trung đáp:

– Hừ! Ðại ca có vẻ trì trọng lắm. Dù trong rừng đó có mai phục thì chúng ta đã sợ cóc gì?

Quân Trung Phụng ngồi trong xe thấy anh em họ Quan tiếng to tiếng nhỏ bàn luận với nhau chưa có triệu chứng gì sắp động thủ, trong lòng rất lấy làm kỳ, nàng tự hỏi:

– Chẳng lẻ gã kia cũng là đồng bọn với chúng?

Nàng còn đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên có tiếng gậy trúc chống lộc cốc vọng lại.

Một người đui mắt tay trái cầm liễn “Báo Quân Tri” tay phải chống gậy trúc từ từ đi tới.

Dường như người đui mắt đã cảm giác thấy trước mặt phát sinh biến cố nên lão bước chậm lại rồi đứng tựa vào gốc cây, tựa hồ chờ cho vụ rắc rối được giải quyết xong mới tiếp tục thượng lộ.

Quân Trung Phụng bụng bảo dạ:

– Người cặp mắt thông manh kia sao lại tới đây vào đúng lúc này? Ðao kiếm không có mắt. Nếu hai bên xảy ra cuộc động thủ y khó lòng khỏi bị vạ lây. Ta phải nghĩ xem có cách gì thông tri cho y để y bỏ đi là hơn.

Bụng nàng nghĩ vậy, mắt nàng chăm chú nhìn người mù, thì trừ cách mình xuống xe để dắt lão đi nơi khác, không còn biện pháp nào nữa.

Bỗng nàng thấy người mù máy môi, tự nói để mình nghe:

– Ta đã biết rồi. Hiền lành thì được tử tế mà tàn ác tất bị tai ương. Lẽ trời rõ rệt, báo ứng không…

Y chưa dứt lời thì có tiếng quát lớn:

– Lão đui mắt này muốn chết hay sao mà đứng đây?

Tiếng quát ngắt lời của người mù chưa nói hết.

Quân Trung Phụng đảo mắt nhìn ra thấy một đại hán trung niên dẫn bốn tên võ trang cầm đao từ trong rừng quanh ra không biết tự lúc nào. Dường như bọn này muốn nhảy xổ lại cỗ xe.

Nàng lại ngó qua người mù thì y đã chuyển mình ra đứng giữa đường ngăn cản lối đi.

Ðây là vụ diễn biến trong chớp mắt. Nếu người không lưu tâm thì không nhìn thấy được.

Người mù thủng thẳng đáp:

– Người ta không chết được vì ngũ hành giải cứu. Các vị mắt mở thao láo mà mạng sống chưa chắc đã dài bằng ta.

Câu nói của y có vẻ huyền diệu và có ẩn ý trỏ vào ai rồi.

Lúc này hai gã thiếu niên canh giữ ở phía trước xe cũng đã phát giác.

Ðột nhiên chúng đứng lên song song nhảy vọt về phía sau xe cản đường. Hiển nhiên hai gã dụng tâm ngăn cản bọn người ở phía sau.

Chỉ trong giây lát cục diện trở nên hỗn loạn.

Quân Trung Phụng đã cảm giác thấy Quan Thị Song Ðao có mưu đồ chuyện khác. Nhưng bọn người này có dụng tâm gì thì nàng hoang mang không sao hiểu được.

Hữu đao Quan Trung quay lại nhìn tình hình phía sau rồi khẻ bảo Quan Tây:

– Lão đại! Ðộng thủ đi!

Hắn vung tay phải một cái. AÙnh hàn quang lấp lóe. Hắn cầm đao chém thẳng tới sau lưng Kim Xí Bằng nhanh như điện chớp.

Kim Xí Bằng cầm ngang cây lượng ngân côn che kín môn hộ để chống lại chiêu đao của Quan Trung.

Ngờ đâu Quan Trung biến chiêu rất mau lẹ. Hắn co tay hữu thâu đơn đao về. Tiếp theo hắn chém hai đao như gió.

Kim Xí Bằng một chiêu chưa biến thế mà Quan Trung đã chém liền ba đao, bức bách đối phương làm cho chân tay luống cuống phải lùi lại bốn năm thước.

Quan Thị Song Ðao, tả hữu liên công thanh danh chấn động. Thực ra đao pháp của hai người đã cao thâm lắm, có điều hai người hợp lực thì uy thế càng mãnh liệt hơn.

Hữu đao Quan Trung bức bách Kim Xí Bằng phải lùi lại cười ha hả nói:

– Công phu của ngươi hèn kém như vậy mà dám trêu gan người ta thì lạ thiệt! Ta coi chừng ngươi không muốn sống nữa rồi!

Kim Xí Bằng thực ra đã bị đao pháp của Quan Trung làm cho khiếp vía. Hăn không dám tái chiến.

Nhưng Quan Trung nói vậy gã nổi lòng phẫn khích, liền quát lên một tiếng rồi vung lượng ngân côn đánh tới.

Lần này gã đã chuẩn bị, cây côn rít lên veo véo, bổ ngang đâm dọc cực kỳ uy mảnh.

Lượng ngân côn là một thứ binh khí trầm trọng, mỗi chiêu thi triển nặng tới ngàn cân.

Quan Trung trong lúc nhất thời không thể nào ứng phó được, chỉ thi triển thuật khinh thân né tránh thế công của Kim Xí Bằng. Hắn chờ cho 24 chiêu côn thi triển hết, chiêu số chậm dần lại, mới ra tay phản kích. Hắn chém veo véo luôn ba đao, bức bách Kim Xí Bằng phải bỏ côn mà lùi.

Ðao pháp của Quan Trung rất thần tốc nhằm hai cổ tay Kim Xí Bằng chém tới. Nếu gã không bỏ côn rút lui thì hai cổ tay tất bị chém đứt.

Quan Trung vẫn không nới tay, nhảy xổ lại chém luôn hai đao, bắt buộc Kim Xí Bằng phải xoay mình hai lần.

Quan Tây khẻ bảo hắn:

– Huynh đệ! Chớ có hại người!

Quan Trung đao pháp ghê gớm dồn Kim Xí Bằng dưới làn ánh đao vun vút. Hắn đang định chém đứt tay phải gã, bỗng nghe Quan Tây bảo vậy, hắn liền xoay tay hữu cho thế đao chầm chậm lại rồi đập đánh chát một tiếng vào khuỷu tay Kim Xí Bằng. Tiếp theo hắn phóng cước đá vào mông gã.

Kim Xí Bằng thân thể cao lớn bị cái đá lộn đi hai vòng rơi huỵch xuống đất.

Quân Trung Phụng thấy Quan Trung đao pháp cao cường, nàng không khỏi động tâm bụng bảo dạ:

– Quan Tây là huynh trưởng của Quan Trung thì võ công y nhất định còn cao hơn. Mình muốn trả thù cho song thân ít ra phải luyện đao pháp ngang với họ Quan mới được.

Tên đại hán đứng phía sau Kim Xí Bằng thấy Quan Trung mới động thủ mấy chiêu đã bại Kim Xí Bằng thì biết là gặp phải tay đáo để. Trong lúc thảng thốt gã không biết có nên viện trợ hay không, cứ đứng thộn mặt ra, chân tay luống cuống.

Cặp mắt Quan Trung lấp loáng đảo nhìn mấy người kia nói:

– Các ngươi còn chưa khiêng thủ lãnh chạy đi, để ta nổi giận thì đừng hòng được một tên nào sống sót.

Mấy đại hán đưa mắt nhìn nhau rồi khiêng Kim Xí Bằng chạy đi như bay.

Giữa lúc Quan Trung động thủ công kích Kim Xí Bằng thì đồng thời hai gã thiếu niên cũng đánh cho năm người mặt sau phải lạc lóng.

Hai gã thiếu niên không trì trọng như Quan Tây, Quan Trung. Chúng liên thủ vung đao tấn công rất rát. Không đầy sáu, bảy hiệp, cả năm gã đại hán đều bị thương ôm đầu trốn chạy.

Quân Trung Phụng thấy hai gã thiếu niên đối phó với cường địch thủ đoạn càng tinh lợi hơn, bất giác trong lòng sinh ra ngưỡng mộ võ công của Quan Thị Song Ðao.

Bây giờ cường địch đã lui, người mù lúc trước đứng tựa gốc cây dường như đã nhân lúc hỗn loạn bỏ đi rồi, không thấy tâm tích đâu nữa.

Anh em họ Quan song song chạy về trước xe.

Quân Trung Phụng ca ngợi:

– Hai vị lão tiền bối võ công cao cường, đao pháp tinh diệu, khiến cho vãn bối được mở rộng tầm mắt.

Quan Tây tủm tỉm cười nói:

– Mấy tên giặc cỏ không biết trời cao đất dày mà dám cản đường định cướp đoạt tài vật làm kinh động cô nương, khiến bọn lão phu rất đỗi băn khoăn!

Quân Trung Phụng đáp:

– Lão tiền bối dạy quá lời…

Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Hỡi ôi! Giả tỷ vãn bối có bản lãnh như hai vị tiền bối thì đêm hôm đó gia phụ cùng gia mẫu đâu đến nỗi bị hại về tay thiếu niên áo trắng.

Quan Tây cười ha hả nói:

– Sao? Cô nương tán thưởng võ công của anh em và đệ tử lão phu ư?

Quân Trung Phụng đáp:

– Vãn bối kính phục vô cùng!

Quan Trung đột nhiên xen vào:

– Ðáng tiếc là võ công của bọn lão phu cô nương không học được.

Quân Trung Phụng sửng sốt hỏi:

– Tại sao vậy?

Quan Trung đáp:

– Cô nương vừa coi đó chỉ là chút vỏ ngoài những điều sở học của bọn lão phu. Chỗ tinh diệu là hai anh em lão phu phải liên thủ với nhau mới thành công được.

Nguyên Quan Thị Song Ðao là anh em sinh đôi, truyền lại cho hai tên đồ đệ cũng là song thai.

Quân Trung Phụng rất lấy làm kỳ quay lại nhìn hai gã thiếu niên rồi hỏi:

– Vừa rồi vãn bối thấy một người trong hai vị vẫn động thủ được đấy thôi.

Quan Trung đáp:

– Ðúng thế! Nhưng đây là gặp đối thủ hèn kém nên mới vài chiêu chúng đã bị hạ.

Nguyên Quân Trung Phụng muốn dò ý anh em họ Quan để cầu hai lão thu nàng làm đồ đệ và truyền thụ đao pháp. Ngờ đâu Quan Trung cố ý cự tuyệt, đành buông rèm xuống ngồi vào trong xe, bụng bảo dạ:

– Tả đao Quan Tây tuy là người nham hiểm một chút, nhưng đối với mình lão rất lịch sự, còn Quan Trung lại khác hẳn, dường như hắn rất cừu hận với mình mà không hiểu vì duyên cớ gì?

Bỗng nghe bánh xe lọc cọc, cỗ xe lại tiếp tục tiến về phía trước.

Quân Trung Phụng ngồi trong xe nhìn vào chỗ huynh trưởng chợt thấy bên gối của y có đặt một mảnh giấy trắng. Nàng cầm mảnh giấy lên mở coi thì thấy viết mấy dòng chữ sau đây.

“Nhà họ Quân xả y đại biến, tại hạ không sao giúp đỡ được thật lấy làm tiếc. Ðây là một vụ oan oan tương báo. Mối thù này gieo mầm từ mười mấy năm trước. Lệnh tôn trong lú c tuổi già tựa hồ quay về điều thiện, ẩn cư ở Tương Dương không qua lại với người võ lâm nữa. Ðáng tiếc là tấm lòng hướng thiện không đủ kiên quyết lại không chịu vứt bỏ kho bảo tàng vô giá, vẫn còn tham luyến bụi trần mới rước lấy họa sát thân.

Quan Thị Song Ðao là người nham hiểm tàn ác. Chúng đối với cô nương còn có chỗ mưu đồ chuyện khác. Tuy tại hạ chưa biết rõ chỗ âm mưu dụng tâm của chúng, nhưng cô nương đi theo hai ngườ i thì chỉ có hại chứ chẳng có ích gì. Mong rằng cô nương tìm kế thoát thân cho lẹ là hơn”.

Phía dưới không thụ danh mà cũng không để tiêu chí hay ký hiệu gì.

Quân Trung Phụng coi xong mảnh giấy hoa tiên, hấp tấp bỏ vào bọc. Nàng không thể đoán ai đã viết mãnh thơ này, mà chỉ biết người đó đã viết không để ai hay rồi đem đặt vào trong xe.

Hành động này nếu không phải là tay võ sư hạng nhất trên chốn giang hồ thì chẳng thể làm nổi.

Quân Trung Phụng tuy hiểu rõ Quan Thị Song Ðao đối với mình có điều bất trắc, nhưng bị đao pháp kỳ diệu của họ hấp dẫn, nàng động lòng muốn bái sư học nghệ, nhưng nàng coi thơ này ý định đó không khỏi bị lung lay.

Ta nên biết nàng là một thiếu nữ từ nhỏ không ra khỏi chốn khuê môn, tuy nàng có võ công gia truyền nhưng gặp cảnh song thân bị thảm sát, người mất nhà tan bi thảm vô cùng. Nàng vừa sợ hãi vừa đau thương lại vừa ôm mối cừu hận trong lòng. Bao nhiêu mối cảm giác khác nhau không khỏi nẩy ra những tư tưởng mâu thuẫn.

Ðột nhiên cỗ xe ngựa dừng lại. Quân Trung Phụng vén rèm lên coi thấy xe dừng trước một tòa phần mộ thì trong lòng rất lấy làm kỳ.

Nàng toan lên tiếng hỏi, bổng nghe Quan Trung lạnh lùng nói:

– E rằng lệnh huynh không khỏi nữa rồi. Nơi đây có sẵn phần mộ, nên mai táng y vào đó.

Quân Trung Phụng giật mình kinh hãi hỏi:

– Ca ca vãn bối đang ngủ say mà đem y chôn sống là nghĩa làm sao?

Quan Trung hờ hững đáp:

– Cô nương ngồi bên lệnh huynh mà tay mắt không linh bằng lão phu.

Quân Trung Phụng nói:

– Tiền bối nói sai rồi. Ca ca vãn bối vẫn còn sống chớ đã chết đâu.

Trên đời này nàng chỉ còn người thân độc nhất mà Quan Trung mở miệng nguyền rủa khiến nàng căm hận dị thường.

Quan Trung thản nhiên nói:

– Cô nương không tin thì thử sờ mũi lệnh huynh xem còn thở nữa hay đã tắt hơi rồi?

Quân Trung Phụng đưa tay lên mũi Quân Trung Bình thì quả nhiên y đã tắt thở không biết tự hồi nào. Nổi kinh hãi của nàng không bút nào tả xiết. Nàng ọe một tiếng rồi khóc rống lên.

Quan Trung lạnh lùng hỏi:

– Cô nương chẳng phải là đứa con nít lên ba mà sao không biết khóc như vậy phỏng có ích gì?

Hắn nói xong ôm thi thể Quân Trung Bình lên.

Quân Trung Phụng lớn tiếng quát:

– Ðể ca ca ta lại! Y chưa chết đâu!…

Rồi vươn tay ra chụp vào cổ tay phải Quan Trung.

Ðột nhiên một người đưa tay nắm lấy huyệt đạo cổ tay Quân Trung Phụng nói:

– Xin cô nương hãy bình tĩnh. Trời ơi! Người chết không thể sống lại được! Lão phu đã làm hết sức mà không cứu nổi y.

Quân Trung Phụng ngoảnh lại coi thì người nói đó chính là Tả đao Quan Tây. Tay trái hắn nắm chặt huyệt mạch nàng để Quan Trung ôm thi thể Quân Trung Bình đem đi…

Quân Trung Phụng trong lòng căm hận vô cùng, nàng lớn tiếng quát hỏi:

– Lão dùng thuốc độc gì để hại ca ca ta?

Quan Tây thu tay về.

Quân Trung Phụng cảm thấy nửa người tê dại.

Quan Tây lại giơ tay phải lên điểm vào hai chỗ huyệt đạo Quân Trung Phụng rồi thủng thẳng nói:

– Dưới Thất Tuyệt Ma Kiếm, trước nay chưa một ai sống sót. Lệnh huynh tuy không chết ngay đương trường song thương thế y thực ra trầm trọng vô cùng. Dù có chống chọi cũng chẳng được mấy nỗi. Lão phu vừa coi thương thế đã biết y chẳng sống được mấy bữa.

Quân Trung Phụng bị điểm huyệt hai chỗ, người không nhúc nhích, nhưng miệng vẫn còn nói được.

Nàng hỏi ngay:

– Sao lão không bảo ta từ lúc trước?

Quan Tây đáp:

– Lão phu sợ cô nương thương tâm quá độ nên ngay lúc đó phải ẩn nhẫn không nói. Vả lại lão phu còn muốn đem hết tâm lực để cứu vãn tính mạng cho y.

Quân Trung Phụng vừa khóc vừa nói:

– Lão đừng nói quanh. Rõ ràng là lão đã hạ độc để sát hai ca ca ta.

Quan Tây thở dài hỏi lại:

– Cô nương đừng ngậm máu phun người. Lão phu sát hại y để làm gì?

Quan Tây là một tay giảo quyệt, lại giàu kinh nghiệm. Quân Trung Phụng bị hắn chất vấn không biết đường trả lời. Nàng ngẩn người ra hồi lâu rồi nói:

– Quyên Nhi đã bảo thương thế ca ca tuy trầm trọng thật, nhưng không đến nỗi mất mạng.

Quan Tây hững hờ hỏi lại:

– Con nha đầu đó và gả hung thủ áo trắng là người đồng bọn mà cô nương cũng tin lời thị ư?

Bổng thấy Quan Trung rảo bước trở về. Hắn nhìn Quân Trung Phụng nói:

– Thi thể lệnh huynh đã mai táng rồi. Cô nương không phải quan tâm gì nữa.

Rèm buông xuống, chiếc xe lại chạy về phía trước.

Quân Trung Phụng bị điểm huyệt, người nàng không cử động được, liền kêu rầm lên:

– Dừng xe lại! Ta đi xem ca ca chôn ở chỗ nào.

Nàng nói xong lại khóc òa lên.

Cỗ xe ngựa vẫn chạy băng băng không chịu dừng lại. Chân tay Quân Trung Phụng đều không cử động được, nàng chỉ lớn tiếng kêu gào, song Quan Thị Song Ðao đối với những tiếng kêu la thê thảm của nàng vẫn lờ đi như không nghe thấy.

Xe ngựa đi mỗi lúc một mau hơn, tiếng kêu gào thê thảm của Quân Trung Phụng cũng càng lúc càng thê thảm, khiến người nghe phải đứt ruột.

Rèm xe lay động, Tả đao Quan Tây nhảy lên nói:

– Nếu cô nương còn la làng thì lão phu chẳng thể nào bảo toàn tính mạng cho cô nương được.

Quân Trung Phụng đột nhiên ngừng tiếng kêu khóc lại, nước mắt đầm đìa, nàng nhìn Quan Tây một cái rồi cúi đầu xuống.

Nguyên bây giờ nàng đã ý thức được cảnh ngộ của mình thật nguy hiểm phi thường. Chẳng phải Quan Tây hăm dọa mà hắn muốn giết nàng chỉ cất tay một cái là xong.

Tình trạng nguy hiểm này đã khiến nàng bắt đầu thay đổi thái độ. Nàng kêu cứu chẳng ích gì thì chỉ còn đường lối duy nhất là tự cứu lấy mình. Nàng phải trông vào trí tuệ và phương pháp của mình tự nghĩ ra.

Quan Tây thấy Quân Trung Phụng đột nhiên ngừng tiếng kêu khóc thì cho là lời hăm dọa của hắn đã có hiệu quả. Hắn cười mát nói:

– Quân cô nương! Người anh em của lão phu tính nóng như lửa, người võ lâm chẳng ai không biết. Y không ưa những chuyện khóc lóc kêu gào. Cô nương mà làm cho y nổi giận thì lão phu cũng chẳng thể khuyên can được.

Quân Trung Phụng ngẩng đầu lên, nét mặt buồn rầu nói:

– Lão tiền bối nói phải lắm! Cái chết của gia huynh là do kiếm chiêu cực độc của tên hung thủ áo trắng. Có điều người thân duy nhất của vãn bối còn lại trên thế gian nhất đán bị chết nốt, thì vãn bối thương tâm quá độ chẳng thể dằn lòng được, nên la ó om sòm. Xin tiền bối lượng thứ cho.

Quan Tây cười ha hả nói:

– Cô nương là người hiểu đời. Trước tình trạng này khóc cũng vô ích.

Quân Trung Phụng hỏi:

– Vãn bối có điều muốn thỉnh giáo, tiền bối có cho hay được không?

Quan Tây trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Trong Hà Nhạc Ngũ Quái vị nào cũng thu thập được rất nhiều của quí. Thật là phú xưng dịch quốc.

Quân Trung Phụng hỏi:

– Chắc lão tiền bối chưa thể tưởng tượng được tiên phụ tàng trữ bao nhiêu châu báu?

Quan Tây cười ha hả đáp:

– Nếu lão phu ở vào địa vị lệnh tôn thì quyết không đem châu báu có giá trị liên thành chẳng biết là bao nhiêu tàng trữ ở trong nhà.

Quân Trung Phụng ngập ngừng:

– Theo ý lão tiền bối thì…

Quan Tây vội ngắt lời:

– Cô nương đừng hiểu lầm lão phu, lão phu chỉ có ý nói cho cô nương hay mà thôi.

Quân Trung Phụng hỏi:

– Phải chăng lão tiền bối nói là tiên phụ đã đem châu báu giấu ở nơi khác?

Quan Tây cười mát đáp:

– Trên chốn giang hồ người ta đồn có đến nửa phần châu báu, ngọc khí, danh họa, cổ ngoạn của cả thế gian đã thành vật sở hữu của Hà Nhạc Ngũ Quái. Tuy lời đồn đó họ có thổi phòng lên cho to chuyện, nhưng cũng cho ta hay là năm vị thu thập được nhiều vô kể.

Quân Trung Phụng nghe lão bàn tới chuyện này, nàng không hiểu dụng tâm của lão ở chỗ nào, nên chỉ lẳng lặng chứ không nói xen vào. Có điều trong lòng nàng cảm thấy mình đi theo họ là một chuyện lầm to.

Bổng nghe Quan Tây lại nói tiếp:

– Anh em lão phu đi truy nã hung thủ nếu bắt sống được thì được đánh đổi lấy trăm hạt minh châu, vạn lạng hoàng kim. Còn giết chết hắn thì chỉ được phân nửa tức là 50 hạt minh châu và năm ngàn lạng vàng. Bọn lão phu có bốn người, tất cả các khoản chi phí về ăn ở mỗi ngày mất mười lạng vàng. Phi Hà Nhạc Ngũ Quái thì còn ai chịu nổi phí khoản lớn lao này nữa?

Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Nói một cách khác, ai không đủ tiền như vậy thì mời làm sao được bọn huynh đệ sư đồ lão phu bốn người.

Quân Trung Phụng nói:

– Nếu tiên phụ quả có nhiều châu báu cổ ngoạn như lời lão tiền bối thì khi nào lão tiền bối giết được hung thủ áo trắng, riêng mình vãn bối đã xin tặng trăm hạt minh châu để đền công khó nhọc.

Quan Tây cười ha hả hỏi lại:

– Quan mỗ không giống như lệnh tôn cùng mấy vị nghĩa huynh nghĩa đệ của lão gia. Châu báu, cổ ngoạn, danh họa, ngọc khí, sống chẳng đem về, chết không mang đi được, thì đối với Quan mỗ không có ích gì?

Quân Trung Phụng chấn động tâm thần. Nàng đứng thộn mặt ra hồi lâu không thốt nên lời, dường như nàng lo về âm mưu khủng khiếp của đối phương.

Quan Tây đứng dậy nói tiếp:

– Cô nương hãy nghỉ đi, sáng mai chúng ta còn phải đi nhiều. Lão phu đi coi thương thế cho lệnh huynh đây.

Hắn nói xong rảo bước ra khỏi phòng đi luôn.

Quân Trung Phụng đứng ngây người ra mà nhìn bóng sau lưng Quan Tây. Nàng chờ cho lão đi khá lâu rồi mới đóng cửa lại. Bất giác nàng cảm thấy thương thân vô hạn mà nàng không thể sa đôi hàng lệ.

Ðêm dài dằng dặc, Quân Trung Phụng không tài nào nhắm mắt được. Nàng đã cảnh giác Quan Thị Song Ðao chẳng tử tế gì, nên lúc nào nàng cũng gia tâm phòng bị.

Suốt đêm hôm đó nàng được bình yên, không có chuyện gì xảy ra.

Trời vừa sáng đoàn người lại lên đường.

Quân Trung Phụng lẳng lặng dò xét hành động của bọn Quan Tây, Quan Trung, nhưng vẫn nguyên như trước, chúng chưa có động tĩnh gì khác lạ. Song nàng nhớ tới những câu Quan Tây đàm thoại đêm qua, trong lòng vẫn nao núng không yên.

Suốt một đêm nàng không ngủ. Bây giờ nàng ngồi một mình trong cỗ xe mui, thấy yên tâm được đôi chút.

Tả đao Quan Tây không hiểu đã cho Quân Trung Bình uống thuốc gì mà y ngủ rất yên ổn.

Quân Trung Phụng suy nghĩ hồi lâu, trong mình nhọc mệt không chống nổi nữa, nàng chợp mắt ngủ đi lúc nào không hay.

Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu, đột nhiên có tiếng quát tháo vọng vào trong xe.

Quân Trung Phụng lượm lấy thanh bảo kiếm bên mình cầm tay, mở rèm xe nhìn ra ngoài.

Nàng thấy một đại hán võ phục áo đen, ngoài khoác áo choàng sắc tía, trong tay cầm một cây ngân côn sáng loáng. Phía sau đại hán này còn tám tên đại hán nữa cũng mặc võ phục dắt đơn đao đứng ra cản đường cỗ xe.

Tả đao Quan Tây, Hữu đao Quan Trung đã lên ngựa rồi.

Hai người sóng vai mà đứng. Còn hai gã thiếu niên cũng cầm đao đứng coi chừng ở trước xe.

Bỗng đại hán tay cầm cây lượng ngân côn lạnh lùng hỏi:

– Trong xe có ai vậy?

Tả đao Quan Tây cười lạt hỏi lại:

– Các hạ bằng vào cái gì mà tra hỏi lão phu?

Ðại hán giơ cây lượng ngân côn lên đáp:

– Bằng vào cái này!

Quan Trung tức giận quát hỏi:

– Nghe giọng lưỡi ngươi khoác lác lắm! Ngươi có thể báo danh hiệu cho ta hay được chăng?

Ðại hán cười khanh khách đáp:

– Các ngươi hỏi tên tại hạ, tại hạ ngồi chẳng đổi họ, đi chẳng đổi tên. Vậy nói cho các hạ hay, tại hạ là Ðồng Bách Song Hùng Kim Xí Bằng.

Quan Tây tủm tỉm cười nói:

– Dường như lão phu đã nghe thấy có người nói đến.

Kim Xí Bằng đáp:

– Nếu vậy càng hay!

Quan Tây nói:

– Nhưng họ mới nói cách đây chưa đầy hai tháng, chứ trước kia chưa có ai đề cập đến bao giờ.

Kim Xí Bằng tức giận hỏi:

– Cách xưng hô hai vị thế nào?

Quan Tây đáp:

– Bọn lão phu là Tả Hữu Song Ðao, Quan thị huynh đệ.

Kim Xí Bằng cười hà hà nói:

– Tại hạ nghe danh Tả Hữu Song Ðao từ lâu, bữa nay may lại được gặp đây.

Quan Tây lạnh lùng hỏi lại:

– Nghe giọng lưỡi các hạ thì dường như có ý muốn xung đột với anh em tại hạ phải không?

Kim Xí Bằng muốn giải thích vụ này nhưng gã chậm mồm mép, há miệng rồi không thốt nên lời.

Quan Trung đột nhiên nói tiếp:

– Cục diện bữa nay xem chừng khó lòng dàn xếp được, vậy chẳng cần nói lắm cho phí lời.

Dứt lời, ánh hàn quang lóe lên. Trong tay hắn cầm thanh cương đao đã rút ra khỏi vỏ.

Kim Xí Bằng giơ cây lượng ngân côn lên quát hỏi:

– Các hạ muốn đánh nhau chăng?

Hai bên thành thế gươm tuốt cung giương coi chừng sắp khai diễn một cuộc ác đấu.

Quan Tây xoay tay lại khẽ vẫy ra hiệu cho Quan Trung dẹp lửa giận rồi nói tiếp:

– Tại hạ xem chừng các hạ chịu lời sai khiến của ai cố ý đến đây ngăn cản đường lối của anh em tại hạ.

Kim Xí Bằng muốn giải thích nhưng cảm thấy khó nói và cũng không có cách nào giải thích cho rõ ràng được.

Gã liền lớn tiếng hỏi lại:

– Nếu đúng như vậy thì sao?

Quan Tây nói xen vào:

– Ðã dính vào bọn người này thì còn nói gì đến chuyện đạo nghĩa giang hồ nữa? Phải nghiêm hình khảo vấn gã mới phun ra hết.

Quan Tây khẻ bảo Quan Trung:

– Trong khu rừng rậm kia, chẳng lẽ không có người mai phục. Hiền đệ đã thấy gã ngơ ngác, sao còn vội vã xung đột với gã?

Quan Trung đáp:

– Hừ! Ðại ca có vẻ trì trọng lắm. Dù trong rừng đó có mai phục thì chúng ta đã sợ cóc gì?

Quân Trung Phụng ngồi trong xe thấy anh em họ Quan tiếng to tiếng nhỏ bàn luận với nhau chưa có triệu chứng gì sắp động thủ, trong lòng rất lấy làm kỳ, nàng tự hỏi:

– Chẳng lẻ gã kia cũng là đồng bọn với chúng?

Nàng còn đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên có tiếng gậy trúc chống lộc cốc vọng lại.

Một người đui mắt tay trái cầm liễn “Báo Quân Tri” tay phải chống gậy trúc từ từ đi tới.

Dường như người đui mắt đã cảm giác thấy trước mặt phát sinh biến cố nên lão bước chậm lại rồi đứng tựa vào gốc cây, tựa hồ chờ cho vụ rắc rối được giải quyết xong mới tiếp tục thượng lộ.

Quân Trung Phụng bụng bảo dạ:

– Người cặp mắt thông manh kia sao lại tới đây vào đúng lúc này? Ðao kiếm không có mắt. Nếu hai bên xảy ra cuộc động thủ y khó lòng khỏi bị vạ lây. Ta phải nghĩ xem có cách gì thông tri cho y để y bỏ đi là hơn.

Bụng nàng nghĩ vậy, mắt nàng chăm chú nhìn người mù, thì trừ cách mình xuống xe để dắt lão đi nơi khác, không còn biện pháp nào nữa.

Bỗng nàng thấy người mù máy môi, tự nói để mình nghe:

– Ta đã biết rồi. Hiền lành thì được tử tế mà tàn ác tất bị tai ương. Lẽ trời rõ rệt, báo ứng không…

Y chưa dứt lời thì có tiếng quát lớn:

– Lão đui mắt này muốn chết hay sao mà đứng đây?

Tiếng quát ngắt lời của người mù chưa nói hết.

Quân Trung Phụng đảo mắt nhìn ra thấy một đại hán trung niên dẫn bốn tên võ trang cầm đao từ trong rừng quanh ra không biết tự lúc nào. Dường như bọn này muốn nhảy xổ lại cỗ xe.

Nàng lại ngó qua người mù thì y đã chuyển mình ra đứng giữa đường ngăn cản lối đi.

Ðây là vụ diễn biến trong chớp mắt. Nếu người không lưu tâm thì không nhìn thấy được.

Người mù thủng thẳng đáp:

– Người ta không chết được vì ngũ hành giải cứu. Các vị mắt mở thao láo mà mạng sống chưa chắc đã dài bằng ta.

Câu nói của y có vẻ huyền diệu và có ẩn ý trỏ vào ai rồi.

Lúc này hai gã thiếu niên canh giữ ở phía trước xe cũng đã phát giác.

Ðột nhiên chúng đứng lên song song nhảy vọt về phía sau xe cản đường. Hiển nhiên hai gã dụng tâm ngăn cản bọn người ở phía sau.

Chỉ trong giây lát cục diện trở nên hỗn loạn.

Quân Trung Phụng đã cảm giác thấy Quan Thị Song Ðao có mưu đồ chuyện khác. Nhưng bọn người này có dụng tâm gì thì nàng hoang mang không sao hiểu được.

Hữu đao Quan Trung quay lại nhìn tình hình phía sau rồi khẻ bảo Quan Tây:

– Lão đại! Ðộng thủ đi!

Hắn vung tay phải một cái. AÙnh hàn quang lấp lóe. Hắn cầm đao chém thẳng tới sau lưng Kim Xí Bằng nhanh như điện chớp.

Kim Xí Bằng cầm ngang cây lượng ngân côn che kín môn hộ để chống lại chiêu đao của Quan Trung.

Ngờ đâu Quan Trung biến chiêu rất mau lẹ. Hắn co tay hữu thâu đơn đao về. Tiếp theo hắn chém hai đao như gió.

Kim Xí Bằng một chiêu chưa biến thế mà Quan Trung đã chém liền ba đao, bức bách đối phương làm cho chân tay luống cuống phải lùi lại bốn năm thước.

Quan Thị Song Ðao, tả hữu liên công thanh danh chấn động. Thực ra đao pháp của hai người đã cao thâm lắm, có điều hai người hợp lực thì uy thế càng mãnh liệt hơn.

Hữu đao Quan Trung bức bách Kim Xí Bằng phải lùi lại cười ha hả nói:

– Công phu của ngươi hèn kém như vậy mà dám trêu gan người ta thì lạ thiệt! Ta coi chừng ngươi không muốn sống nữa rồi!

Kim Xí Bằng thực ra đã bị đao pháp của Quan Trung làm cho khiếp vía. Hăn không dám tái chiến.

Nhưng Quan Trung nói vậy gã nổi lòng phẫn khích, liền quát lên một tiếng rồi vung lượng ngân côn đánh tới.

Lần này gã đã chuẩn bị, cây côn rít lên veo véo, bổ ngang đâm dọc cực kỳ uy mảnh.

Lượng ngân côn là một thứ binh khí trầm trọng, mỗi chiêu thi triển nặng tới ngàn cân.

Quan Trung trong lúc nhất thời không thể nào ứng phó được, chỉ thi triển thuật khinh thân né tránh thế công của Kim Xí Bằng. Hắn chờ cho 24 chiêu côn thi triển hết, chiêu số chậm dần lại, mới ra tay phản kích. Hắn chém veo véo luôn ba đao, bức bách Kim Xí Bằng phải bỏ côn mà lùi.

Ðao pháp của Quan Trung rất thần tốc nhằm hai cổ tay Kim Xí Bằng chém tới. Nếu gã không bỏ côn rút lui thì hai cổ tay tất bị chém đứt.

Quan Trung vẫn không nới tay, nhảy xổ lại chém luôn hai đao, bắt buộc Kim Xí Bằng phải xoay mình hai lần.

Quan Tây khẻ bảo hắn:

– Huynh đệ! Chớ có hại người!

Quan Trung đao pháp ghê gớm dồn Kim Xí Bằng dưới làn ánh đao vun vút. Hắn đang định chém đứt tay phải gã, bỗng nghe Quan Tây bảo vậy, hắn liền xoay tay hữu cho thế đao chầm chậm lại rồi đập đánh chát một tiếng vào khuỷu tay Kim Xí Bằng. Tiếp theo hắn phóng cước đá vào mông gã.

Kim Xí Bằng thân thể cao lớn bị cái đá lộn đi hai vòng rơi huỵch xuống đất.

Quân Trung Phụng thấy Quan Trung đao pháp cao cường, nàng không khỏi động tâm bụng bảo dạ:

– Quan Tây là huynh trưởng của Quan Trung thì võ công y nhất định còn cao hơn. Mình muốn trả thù cho song thân ít ra phải luyện đao pháp ngang với họ Quan mới được.

Tên đại hán đứng phía sau Kim Xí Bằng thấy Quan Trung mới động thủ mấy chiêu đã bại Kim Xí Bằng thì biết là gặp phải tay đáo để. Trong lúc thảng thốt gã không biết có nên viện trợ hay không, cứ đứng thộn mặt ra, chân tay luống cuống.

Cặp mắt Quan Trung lấp loáng đảo nhìn mấy người kia nói:

– Các ngươi còn chưa khiêng thủ lãnh chạy đi, để ta nổi giận thì đừng hòng được một tên nào sống sót.

Mấy đại hán đưa mắt nhìn nhau rồi khiêng Kim Xí Bằng chạy đi như bay.

Giữa lúc Quan Trung động thủ công kích Kim Xí Bằng thì đồng thời hai gã thiếu niên cũng đánh cho năm người mặt sau phải lạc lóng.

Hai gã thiếu niên không trì trọng như Quan Tây, Quan Trung. Chúng liên thủ vung đao tấn công rất rát. Không đầy sáu, bảy hiệp, cả năm gã đại hán đều bị thương ôm đầu trốn chạy.

Quân Trung Phụng thấy hai gã thiếu niên đối phó với cường địch thủ đoạn càng tinh lợi hơn, bất giác trong lòng sinh ra ngưỡng mộ võ công của Quan Thị Song Ðao.

Bây giờ cường địch đã lui, người mù lúc trước đứng tựa gốc cây dường như đã nhân lúc hỗn loạn bỏ đi rồi, không thấy tâm tích đâu nữa.

Anh em họ Quan song song chạy về trước xe.

Quân Trung Phụng ca ngợi:

– Hai vị lão tiền bối võ công cao cường, đao pháp tinh diệu, khiến cho vãn bối được mở rộng tầm mắt.

Quan Tây tủm tỉm cười nói:

– Mấy tên giặc cỏ không biết trời cao đất dày mà dám cản đường định cướp đoạt tài vật làm kinh động cô nương, khiến bọn lão phu rất đỗi băn khoăn!

Quân Trung Phụng đáp:

– Lão tiền bối dạy quá lời…

Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Hỡi ôi! Giả tỷ vãn bối có bản lãnh như hai vị tiền bối thì đêm hôm đó gia phụ cùng gia mẫu đâu đến nỗi bị hại về tay thiếu niên áo trắng.

Quan Tây cười ha hả nói:

– Sao? Cô nương tán thưởng võ công của anh em và đệ tử lão phu ư?

Quân Trung Phụng đáp:

– Vãn bối kính phục vô cùng!

Quan Trung đột nhiên xen vào:

– Ðáng tiếc là võ công của bọn lão phu cô nương không học được.

Quân Trung Phụng sửng sốt hỏi:

– Tại sao vậy?

Quan Trung đáp:

– Cô nương vừa coi đó chỉ là chút vỏ ngoài những điều sở học của bọn lão phu. Chỗ tinh diệu là hai anh em lão phu phải liên thủ với nhau mới thành công được.

Nguyên Quan Thị Song Ðao là anh em sinh đôi, truyền lại cho hai tên đồ đệ cũng là song thai.

Quân Trung Phụng rất lấy làm kỳ quay lại nhìn hai gã thiếu niên rồi hỏi:

– Vừa rồi vãn bối thấy một người trong hai vị vẫn động thủ được đấy thôi.

Quan Trung đáp:

– Ðúng thế! Nhưng đây là gặp đối thủ hèn kém nên mới vài chiêu chúng đã bị hạ.

Nguyên Quân Trung Phụng muốn dò ý anh em họ Quan để cầu hai lão thu nàng làm đồ đệ và truyền thụ đao pháp. Ngờ đâu Quan Trung cố ý cự tuyệt, đành buông rèm xuống ngồi vào trong xe, bụng bảo dạ:

– Tả đao Quan Tây tuy là người nham hiểm một chút, nhưng đối với mình lão rất lịch sự, còn Quan Trung lại khác hẳn, dường như hắn rất cừu hận với mình mà không hiểu vì duyên cớ gì?

Bỗng nghe bánh xe lọc cọc, cỗ xe lại tiếp tục tiến về phía trước.

Quân Trung Phụng ngồi trong xe nhìn vào chỗ huynh trưởng chợt thấy bên gối của y có đặt một mảnh giấy trắng. Nàng cầm mảnh giấy lên mở coi thì thấy viết mấy dòng chữ sau đây.

“Nhà họ Quân xả y đại biến, tại hạ không sao giúp đỡ được thật lấy làm tiếc. Ðây là một vụ oan oan tương báo. Mối thù này gieo mầm từ mười mấy năm trước. Lệnh tôn trong lú c tuổi già tựa hồ quay về điều thiện, ẩn cư ở Tương Dương không qua lại với người võ lâm nữa. Ðáng tiếc là tấm lòng hướng thiện không đủ kiên quyết lại không chịu vứt bỏ kho bảo tàng vô giá, vẫn còn tham luyến bụi trần mới rước lấy họa sát thân.

Quan Thị Song Ðao là người nham hiểm tàn ác. Chúng đối với cô nương còn có chỗ mưu đồ chuyện khác. Tuy tại hạ chưa biết rõ chỗ âm mưu dụng tâm của chúng, nhưng cô nương đi theo hai ngườ i thì chỉ có hại chứ chẳng có ích gì. Mong rằng cô nương tìm kế thoát thân cho lẹ là hơn”.

Phía dưới không thụ danh mà cũng không để tiêu chí hay ký hiệu gì.

Quân Trung Phụng coi xong mảnh giấy hoa tiên, hấp tấp bỏ vào bọc. Nàng không thể đoán ai đã viết mãnh thơ này, mà chỉ biết người đó đã viết không để ai hay rồi đem đặt vào trong xe.

Hành động này nếu không phải là tay võ sư hạng nhất trên chốn giang hồ thì chẳng thể làm nổi.

Quân Trung Phụng tuy hiểu rõ Quan Thị Song Ðao đối với mình có điều bất trắc, nhưng bị đao pháp kỳ diệu của họ hấp dẫn, nàng động lòng muốn bái sư học nghệ, nhưng nàng coi thơ này ý định đó không khỏi bị lung lay.

Ta nên biết nàng là một thiếu nữ từ nhỏ không ra khỏi chốn khuê môn, tuy nàng có võ công gia truyền nhưng gặp cảnh song thân bị thảm sát, người mất nhà tan bi thảm vô cùng. Nàng vừa sợ hãi vừa đau thương lại vừa ôm mối cừu hận trong lòng. Bao nhiêu mối cảm giác khác nhau không khỏi nẩy ra những tư tưởng mâu thuẫn.

Ðột nhiên cỗ xe ngựa dừng lại. Quân Trung Phụng vén rèm lên coi thấy xe dừng trước một tòa phần mộ thì trong lòng rất lấy làm kỳ.

Nàng toan lên tiếng hỏi, bổng nghe Quan Trung lạnh lùng nói:

– E rằng lệnh huynh không khỏi nữa rồi. Nơi đây có sẵn phần mộ, nên mai táng y vào đó.

Quân Trung Phụng giật mình kinh hãi hỏi:

– Ca ca vãn bối đang ngủ say mà đem y chôn sống là nghĩa làm sao?

Quan Trung hờ hững đáp:

– Cô nương ngồi bên lệnh huynh mà tay mắt không linh bằng lão phu.

Quân Trung Phụng nói:

– Tiền bối nói sai rồi. Ca ca vãn bối vẫn còn sống chớ đã chết đâu.

Trên đời này nàng chỉ còn người thân độc nhất mà Quan Trung mở miệng nguyền rủa khiến nàng căm hận dị thường.

Quan Trung thản nhiên nói:

– Cô nương không tin thì thử sờ mũi lệnh huynh xem còn thở nữa hay đã tắt hơi rồi?

Quân Trung Phụng đưa tay lên mũi Quân Trung Bình thì quả nhiên y đã tắt thở không biết tự hồi nào. Nổi kinh hãi của nàng không bút nào tả xiết. Nàng ọe một tiếng rồi khóc rống lên.

Quan Trung lạnh lùng hỏi:

– Cô nương chẳng phải là đứa con nít lên ba mà sao không biết khóc như vậy phỏng có ích gì?

Hắn nói xong ôm thi thể Quân Trung Bình lên.

Quân Trung Phụng lớn tiếng quát:

– Ðể ca ca ta lại! Y chưa chết đâu!…

Rồi vươn tay ra chụp vào cổ tay phải Quan Trung.

Ðột nhiên một người đưa tay nắm lấy huyệt đạo cổ tay Quân Trung Phụng nói:

– Xin cô nương hãy bình tĩnh. Trời ơi! Người chết không thể sống lại được! Lão phu đã làm hết sức mà không cứu nổi y.

Quân Trung Phụng ngoảnh lại coi thì người nói đó chính là Tả đao Quan Tây. Tay trái hắn nắm chặt huyệt mạch nàng để Quan Trung ôm thi thể Quân Trung Bình đem đi…

Quân Trung Phụng trong lòng căm hận vô cùng, nàng lớn tiếng quát hỏi:

– Lão dùng thuốc độc gì để hại ca ca ta?

Quan Tây thu tay về.

Quân Trung Phụng cảm thấy nửa người tê dại.

Quan Tây lại giơ tay phải lên điểm vào hai chỗ huyệt đạo Quân Trung Phụng rồi thủng thẳng nói:

– Dưới Thất Tuyệt Ma Kiếm, trước nay chưa một ai sống sót. Lệnh huynh tuy không chết ngay đương trường song thương thế y thực ra trầm trọng vô cùng. Dù có chống chọi cũng chẳng được mấy nỗi. Lão phu vừa coi thương thế đã biết y chẳng sống được mấy bữa.

Quân Trung Phụng bị điểm huyệt hai chỗ, người không nhúc nhích, nhưng miệng vẫn còn nói được.

Nàng hỏi ngay:

– Sao lão không bảo ta từ lúc trước?

Quan Tây đáp:

– Lão phu sợ cô nương thương tâm quá độ nên ngay lúc đó phải ẩn nhẫn không nói. Vả lại lão phu còn muốn đem hết tâm lực để cứu vãn tính mạng cho y.

Quân Trung Phụng vừa khóc vừa nói:

– Lão đừng nói quanh. Rõ ràng là lão đã hạ độc để sát hai ca ca ta.

Quan Tây thở dài hỏi lại:

– Cô nương đừng ngậm máu phun người. Lão phu sát hại y để làm gì?

Quan Tây là một tay giảo quyệt, lại giàu kinh nghiệm. Quân Trung Phụng bị hắn chất vấn không biết đường trả lời. Nàng ngẩn người ra hồi lâu rồi nói:

– Quyên Nhi đã bảo thương thế ca ca tuy trầm trọng thật, nhưng không đến nỗi mất mạng.

Quan Tây hững hờ hỏi lại:

– Con nha đầu đó và gả hung thủ áo trắng là người đồng bọn mà cô nương cũng tin lời thị ư?

Bổng thấy Quan Trung rảo bước trở về. Hắn nhìn Quân Trung Phụng nói:

– Thi thể lệnh huynh đã mai táng rồi. Cô nương không phải quan tâm gì nữa.

Rèm buông xuống, chiếc xe lại chạy về phía trước.

Quân Trung Phụng bị điểm huyệt, người nàng không cử động được, liền kêu rầm lên:

– Dừng xe lại! Ta đi xem ca ca chôn ở chỗ nào.

Nàng nói xong lại khóc òa lên.

Cỗ xe ngựa vẫn chạy băng băng không chịu dừng lại. Chân tay Quân Trung Phụng đều không cử động được, nàng chỉ lớn tiếng kêu gào, song Quan Thị Song Ðao đối với những tiếng kêu la thê thảm của nàng vẫn lờ đi như không nghe thấy.

Xe ngựa đi mỗi lúc một mau hơn, tiếng kêu gào thê thảm của Quân Trung Phụng cũng càng lúc càng thê thảm, khiến người nghe phải đứt ruột.

Rèm xe lay động, Tả đao Quan Tây nhảy lên nói:

– Nếu cô nương còn la làng thì lão phu chẳng thể nào bảo toàn tính mạng cho cô nương được.

Quân Trung Phụng đột nhiên ngừng tiếng kêu khóc lại, nước mắt đầm đìa, nàng nhìn Quan Tây một cái rồi cúi đầu xuống.

Nguyên bây giờ nàng đã ý thức được cảnh ngộ của mình thật nguy hiểm phi thường. Chẳng phải Quan Tây hăm dọa mà hắn muốn giết nàng chỉ cất tay một cái là xong.

Tình trạng nguy hiểm này đã khiến nàng bắt đầu thay đổi thái độ. Nàng kêu cứu chẳng ích gì thì chỉ còn đường lối duy nhất là tự cứu lấy mình. Nàng phải trông vào trí tuệ và phương pháp của mình tự nghĩ ra.

Quan Tây thấy Quân Trung Phụng đột nhiên ngừng tiếng kêu khóc thì cho là lời hăm dọa của hắn đã có hiệu quả. Hắn cười mát nói:

– Quân cô nương! Người anh em của lão phu tính nóng như lửa, người võ lâm chẳng ai không biết. Y không ưa những chuyện khóc lóc kêu gào. Cô nương mà làm cho y nổi giận thì lão phu cũng chẳng thể khuyên can được.

Quân Trung Phụng ngẩng đầu lên, nét mặt buồn rầu nói:

– Lão tiền bối nói phải lắm! Cái chết của gia huynh là do kiếm chiêu cực độc của tên hung thủ áo trắng. Có điều người thân duy nhất của vãn bối còn lại trên thế gian nhất đán bị chết nốt, thì vãn bối thương tâm quá độ chẳng thể dằn lòng được, nên la ó om sòm. Xin tiền bối lượng thứ cho.

Quan Tây cười ha hả nói:

– Cô nương là người hiểu đời. Trước tình trạng này khóc cũng vô ích.

Quân Trung Phụng hỏi:

– Vãn bối có điều muốn thỉnh giáo, tiền bối có cho hay được không?

Chọn tập
Bình luận