Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Chương 76 : Một cổ xe hình thù cổ quái

Tác giả: Ngọa Long Sinh
Chọn tập

Người trong xe không trả lời Lý Hàn Thu cất tiếng hỏi lại:

– Vừa rồi nhiều võ sư trong Phương phủ bị thương và bị hạ sát phải chăng do các hạ đã hạ thủ?

Lý Hàn Thu đáp:

– Ðúng rồi! Tại hạ nghe giọng nói thì dường như các hạ cũng là người ở Phương phủ.

– Phải chăng các hạ là Hàn công tử?

Người trong xe thủng thẳng đáp:

– Chính là Hàn mỗ. Còn tôn giá là ai?

Lôi Phi đáp:

– Tại hạ là Lôi Phi.

Người trong xe hỏi:

– Tại hạ đã nghe đại danh. Dường như hai vị cùng gia phụ và Phương bá phụ có điều gì xích mích phải không?

Lôi Phi đáp:

– Không phải chỉ là chuyện xích mích mà thôi…

Người trong xe ngắt lời:

– Theo chỗ tại hạ được biết thì dường như hai vị chuyên đối nghịch với Giang Nam Song Hiệp. Vừa rồi hai vị lại sát thương bọn võ sĩ trong Phương Phủ bằng một thủ đoạn rất ác độc thì chắc là đúng rồi.

Lôi Phi đã được nghe La Công Nhiên tán dương Hàn công tử, nên y bị ảnh hưởng rất nhiều, liền hỏi lại:

– Hàn công tử! Dường như công tử không biết một tí gì về hành vi của lệnh tôn cùng lệnh Phương bá phụ?

Người trong xe hững hờ đáp:

– Các vị đó đã nổi tiếng là Giang Nam Song Hiệp thì dĩ nhiên là nhân vật nghĩa hiệp.

Lý Hàn Thu đáp:

– Những vị đó chỉ có tiếng là nghĩa hiệp mà thực ra hành vi còn tệ hơn quân trộm cướp.

Người trong xe tức giận quát lên:

– Các hạ dám ăn nói xúc phạm đến những bậc tôn trưởng của tại hạ ư? Các hạ hãy coi chừng đó!…

Gã chưa dứt lời bỗng thấy ánh hàn quang lóe lên. Hai làn sáng bạc từ trên xe vọt ra nhằm bắn tới Lý Hàn Thu.

Lý Hàn Thu vung trường kiếm lên gạt.

Sắt thép đụng nhau đến đánh “choang” một tiếng. Hai lưỡi phi đao rớt xuống liền.

Tuy Lý Hàn Thu vung kiếm gạt rớt phi đao mà trong lòng chàng không khỏi ngấm ngầm kinh hãi. Chàng cảm thấy kình lực ở lưỡi phi đao dường như còn mạnh hơn cả luồng kình lực ở cổ tay người.

Bỗng nghe người trong xe cười lạt nói:

– Kiếm thế của các hạ thật là mau lẹ!

Lôi Phi đột nhiên khẽ bảo Lý Hàn Thu:

– Lý đệ! Cỗ xe này rất cổ quái! Chúng ta đi thôi.

Lý Hàn Thu lấy trường kiếm khều một lưỡi phi đao lên. Tay trái chàng đưa ra nằm lấy chuôi đao rồi khẽ hỏi Lôi Phi:

– Lôi huynh! Lôi huynh hãy coi xem lưỡi phi đao này đã bắn ra bằng cách nào?

Lôi Phi đáp:

– Cái này cũng lạ lắm! Chúng ta rút lui sớm đi là hơn.

Lý Hàn Thu đáp:

– Tiểu đệ muốn thử gã xem sao.

Chàng giơ tay lên một cái, lưỡi phi đao lập tức vọt ra.

Ánh hào quang vừa lấp loáng, lưỡi phi đao đã liệng tới thân xe.

Bỗng nghe một tiếng “chát” vang lên. Lưỡi phi đao đụng vào xe rồi bắn ngược trở lại.

Lý Hàn Thu nhíu cặp lông mày chuyển mình nhảy vọt đi. Người chàng liền ra xa ngoài hai trượng.

Lôi Phi đi theo sát chàng. Chớp mắt đã đi được ngoài mười trượng hai người quay đầu nhìn lại cỗ xe quái lạ sắc đen kia vẫn còn đứng nguyên chỗ, không chạy đi mà cũng không đuổi ngược lại.

Lôi Phi dừng bước thủng thẳng nói:

– Chúng ta hãy nhìn lại cổ quái xe kia.

Lý Hàn Thu theo lời dừng bước đưa mắt nhìn qua thì thấy bốn con tuấn mã ngẩng đầu lên lại kéo cỗ xe cổ quái từ từ tiến đi.

Lôi Phi nhìn cổ quái xa thủng thẳng nói:

– Lạ quá! Thật là lạ quá!

Lý Hàn Thu hỏi:

– Có chi mà lạ?

Lôi Phi đáp:

– Mình đã tưởng gã tới đây để sinh sự với chúng ta. Không hiểu vì lẽ gì gã lại cho xe đi.

Lý Hàn Thu đáp:

– La Công Nhiên khen tài hoa của Hàn công tử bây giờ chúng ta đã thấy rõ quả lão nói không sai. Nguyên một cỗ xe quái lạ này, tiểu đệ cũng chưa hiểu họ chế bằng vật gì. Nó đã không sợ đao kiếm mà lại bắn phi đao ra được.

Lôi Phi thủng thẳng đáp:

– Ðó là thân xe bên ngoài có bao trùm bằng một vật gì. Ðiểm này chẳng có chi kỳ dị. Có điều gã tự nghĩ cách chế tạo ra được cỗ xe này đủ chứng minh lời nói của La Công Nhiên là đúng sự thực. Con người học một biết ba như gã quả là tài năng kinh thế hải tục.

Lý Hàn Thu lại nhớ đến một điểm quái dị về cỗ xe kỳ lạ, chàng liền hỏi:

– Lôi huynh có biết vải bọc xe bằng chất gì không?

Lôi Phi đáp:

– Tiểu huynh phỏng đoán vỏ bọc ngoài cỗ xe đó bằng một thứ tơ tóc pha với dây sắt chế ra. Xe bọc bằng thứ vải đó dĩ nhiên đao kiếm không thủng được.

Lý Hàn Thu gật đầu nói:

– Phải rồi! Tiểu đệ không nghĩ tới nó bằng dây thép pha lẫn với tơ tóc, nhưng bốn mặt phủ kín thì làm sao phóng ám khí ra được.

Lôi Phi đáp:

– Cái đó chẳng có chi kỳ dị, trong xe họ chỉ cần đặt một bộ máy tự động, khi nào muốn phóng ám khí liền ấn vào hai nút phát xạ là tự nhiên phi đao bắn ra lập tức, bố trí cơ quan nầy không phải là việc khó.

Lý Hàn Thu ngẩn người ra nói:

– Phải lắm! Trong xe họ có đặt cơ quan tự động. Lưỡi phi đao kia có máy tự động phóng ra.

Thế thì cổ quái xe đó chẳng có gì là kỳ quái hết.

Lôi Phi nói:

– Chỗ kỳ quái không phải trên cỗ xe mà là ở tám cái bánh của nó. Những bánh xe lớn dường như dùng để cho xe chạy, còn bốn bánh nhỏ chắc để dùng vào việc khác.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Xem chừng cổ quái xe nầy ngoài việc bắn phi đao và vỏ ngoài đao thương đâm không thủng là chỗ đại dụng của nó, lúc hành động đã có bốn con tuấn mã kéo đi. Nếu giết chết bốn con ngựa, rồi thì chẳng hiểu cổ quái xe này còn hành động được không?

Lôi Phi đáp:

– Nếu mất ngựa mà nó không hành động được thì chẳng lấy chi làm lạ. Theo nhận xét của tiểu huynh thì bốn bánh xe nhỏ kia còn e rằng có chỗ tác dụng nào khác, tỷ như mấy con ngựa bị chết rồi người ta sẽ dùng đến những bánh nhỏ đó.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Dùng làm gì?

Lôi Phi đáp:

– Tiểu huynh chỉ đoán vậy thôi, còn nội tình ra sao mình vẫn chưa hiểu.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Chúng ta hãy nghĩ cách giết bốn con tuấn mã đi để coi chiếc quái xe còn có tác dụng gì nữa không?

Lôi Phi khẽ hỏi lại:

– Xem chừng Lý đệ rất chú ý Hàn công tử phải không?

Lý Hàn Thu hỏi lại:

– La Công Nhiên tán tụng gã như vậy. Tiểu đệ thực muốn biết tài cán gã đến đâu, nhưng không hiểu vì lẽ gì mà gã lại cho xe chuyển bánh đi liền.

Lôi Phi nói:

– Vì thế mà ta không thể lấy lẽ thường để đo lường Hàn công tử được.

Ngừng lại một chút rồi tiếp:

– Nếu y quả là con người tài hoa tuyệt thế như lời La Công Nhiên thì có khi gã bị chúng ta nói cho gã về hành vi của cha bác gã mà gã vốn đa nghi, nên gã cho xe về ngay.

Lý Hàn Thu nói:

– Nếu đúng vậy thì Hàn công tử quả là một người rất hiểu đại nghĩa.

Lôi Phi hạ thấp giọng hỏi:

– Hiện giờ khó nói lắm. Chúng ta không nên kỳ vọng ở Hàn công tử quá nhiều mà nên nhớ luôn luôn tình phụ tử của trời phó cho loài người thì hành động của Hàn Ðào chẳng lẽ tuyệt đối không ảnh hưởng gì đến Hàn công tử ư?

Lý Hàn Thu gật đầu hỏi:

– Lôi huynh nói phải đó! Bây giờ chúng ta đi đâu?

Lôi Phi nghĩ thầm trong bụng:

– Thế là mình thuyết phục được Lý đệ, y đã ưng chịu tạm thời rời khỏi Kim Lăng.

Lôi Phi nghĩ vậy trong bụng mừng thầm, liền hỏi lại:

– Theo ý tiểu huynh thì chúng ta trước hết hãy đến thăm Quyên cô nương. Không hiểu ý Lý đệ tính sao?

Lý Hàn Thu hỏi:

– Ðến thăm cô ta để làm gì?

Lôi Phi cười đáp:

– Tiểu huynh nhận thấy Quyên cô nương không phải hạng tầm thường, mà nàng biết rất nhiều về công việc của Giang Nam Song Hiệp. Nhất là đối với Hàn công tử, tiểu huynh chắc nàng còn biết tường tận hơn ta. Chúng ta đã quyết định tạm thời rời khỏi Kim Lăng thì còn gì bằng nhân dịp này vấn Quyên cô nương về những việc có liên quan tới Giang Nam Song Hiệp.

Lý Hàn Thu đáp:

– Lôi huynh nói phải lắm!

Lôi Phi lại hỏi:

– Lý đệ đã đồng ý thì chúng ta lập tức đi ngay chứ?

Lý Hàn Thu đáp:

– Quyên cô nương có để địa chỉ. Chúng ta cứ theo địa đồ mà đi muốn tìm cô cũng chẳng khó gì.

Lôi Phi nói:

– Lý đệ lấy phong mật thư có địa chỉ của Quyên cô nương ra coi đi!

Lý Hàn Thu thò tay vào bọc móc ra một chiếc phong thư trắng. Chàng mở ra coi thì thấy viết một dòng chữ:

“Ðỉnh Bạch Vân trên núi Tiên Hà!”

Xem chừng Quyên cô nương thành tâm mời hai người, dưới dòng chữ cô vẽ rõ bản đồ chỉ rõ cách đi. Phía dưới còn thêm hàng chữ nhỏ:

“Xin cất kỷ tấm đồ này đừng để thất lạc”.

Lôi Phi tủm tỉm cười nói:

– Núi Tiên Hà tuy bao la bát ngát nhưng đã có chỉ dẫn thế này thì việc tìm tới nơi cũng chẳng có khó khăn gì.

Hai người đi theo họa đồ ruổi ngựa chạy thẳng về phía núi Tiên Hà.

Lôi Phi qua lại giang hồ đã lâu nên chàng biết đường rất nhiều, ít người bì kịp. Dãy Tiên Hà tuy rộng bao la nhưng Quyên cô nương đã để lại dấu vết thì việc tìm kiếm chẳng khó khăn gì.

Hai người đi suốt ngày đêm.

Một hôm tới chân ngọn Tuyệt phong vào khoảng giữa trưa.

Lôi Phi ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi chót vót khẽ nói:

– Nếu tiểu huynh đoán không lầm thì đèo Bạch Vân ở trên ngọn núi này rồi.

Lý Hàn Thu đáp:

– Nhưng ngọn Tuyệt phong này bề ngang dài hơn mười dặm mà muốn tìm được tới nơi không phải dễ đâu.

Lôi Phi nói:

– Chúng ta bắt đầu từ phương Bắc xuống phương Nam thì chỉ từ giờ đến tối có thể hết được.

Lý Hàn Thu nói:

– Hay lắm! Vậy tiểu đệ xin theo Lôi huynh.

Hai người đi ngang ngọn Tuyệt phong nhưng cứ men chân núi mà tiến.

Dọc đường chỉ có mấy nhà săn bắn cư trú, mà chẳng tìm thấy chỗ ở của Quyên cô nương đâu cả.

Lý Hàn Thu ngẩng đầu nhìn lên thấy khí mây mờ mịt, chàng khẽ hỏi:

– Lôi huynh! Hay là họ ở vào khoảng lưng chừng núi có khí mây mờ mịt kia.

Lôi Phi mỉm cười đáp:

– Chỉ mong cô ta ở chỗ đó. Dù cô có ở tận trên đỉnh núi thì mình cũng phải lên đến tận nơi.

Lý Hàn Thu nói:

– Ðây chưa chắc đã phải là núi Bạch Vân. Theo ý tiểu đệ, chúng ta hãy tìm một bác tiều phu để hỏi coi.

Lôi Phi nói:

– Chỉ còn vài dậm đường nữa, chúng ta cứ đi cho hết đường nếu không phát hiện ra điều gì, bấy giờ sẽ hỏi cũng không muộn.

Lý Hàn Thu nói:

– Lôi huynh nói phải lắm.

Rồi chàng cất bước tiến về phía trước.

Khi đi hết ngọn Tuyệt Phong, đột nhiên thấy một lối đi nhỏ thẳng lên ngọn núi. Bên lối đi này có dòng suối nhỏ. Nước suối tụ lại thành một cái đầm nhỏ. Bờ đầm hoa cỏ tốt tươi, mùi thơm bát ngát.

Lôi Phi ngó đầm nước một lúc rồi hỏi:

– Lý đệ! Lý đệ có nhận thấy trên bản đồ vẽ lối đi nhỏ và đầm nước suối không?

Lý Hàn Thu dở bản đồ ra coi thì thấy phong cảnh trước mắt giống hệt.

Lôi Phi nói:

– Ðúng rồi! Chúng ta cứ theo đèo này mà tiến.

Hai người bước mau lên núi tiến thẳng về phía trước.

Khi đi chừng được trăm trượng thì đến một chỗ sườn núi có một phiến đá khổng lồ nhô ra. Hình thế sườn núi chỗ này lại biến đổi.

Nguyên chỗ sườn núi cụt một phiến đá rất lớn nhô ra như một chiếc bình đài treo ở sườn núi.

Trên bình đài có một cây tùng lớn. Cạnh cây tùng có một tòa nhà bằng đá xếp lên.

Tòa nhà này ba mặt đều có phòng ốc, tất chừng độ chục gian. Vì ở dưới chân núi khói mây mờ mịt, nếu không lên tới nơi thì khó mà mà nhìn rõ được.

Lôi Phi khẽ nói:

– Ðúng là tòa nhà này rồi.

Hai người đang nói chuyện bỗng cánh cửa sở kẹt mở.

Quyên Nhi mình mặc áo xanh từ từ đi ra. Dường như nàng đã biết trước có người tới nơi.

Lôi Phi khẽ bảo Lý Hàn Thu:

– Còn khá lắm.

Lý Hàn Thu không hiểu hỏi lại:

– Cái gì mà khá?

Lôi Phi đáp:

– Quyên cô nương vẫn mình mặc áo xanh đủ tỏ bệnh thế gia gia cô đã có cơ chuyển biến.

Quyên Nhi dường như không ngờ hai người lại tìm đến đây sớm thế này, nên cô lộ vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, rảo bước ra đón, cất tiếng chào:

– Hai vị quý khách giá lâm, xin mời vào hàn xá dùng trà.

Lôi Phi cười khanh khách đáp:

– Chắc cô nương không ngờ là bọn tại hạ đến quấy quả cô nương sớm thế này.

Quyên Nhi tủm tỉm cười đáp:

– Chà! Hành tung hai vị khó mà lường được. Quả nhiên tiện thiếp không ngờ mới mấy bữa mà đã thấy quý vị lên chơi.

Ðoạn cô nghiêng mình nói:

– Mời hai vị vào đi!

Lôi Phi rảo bước đi trước.

Quyên Nhi cũng bước lại đi bên cạnh Lý Hàn Thu. Cô khẽ hỏi chàng:

– Tình thế thành Kim Lăng ra sao?

Lý Hàn Thu đáp:

– Giang Nam Song Hiệp đã bắt đầu hành động đúng như lời cô nương nói trước: ở phủ Giang Nam Song Hiệp có rất nhiều tay cao thủ. Nhất là Hàn công tử, thật là con người tuyệt thế tài ba.

Quyên Nhi hỏi:

– Lý huynh đã gặp y rồi ư?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tuy chưa chạm mặt nhưng chắc hẳn là y không thể sai nữa.

Quyên Nhi nói:

– Lý huynh đã gặp cái gì?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tại hạ đã gặp một cổ quái xa…

Quyên Nhi ngắt lời:

– Tiện thiếp đã biết cỗ xe đó rồi. Người trong xe có thể bắn ra 18 thứ ám khí khác nhau. Nó còn có thể phun lửa và phóng độc nữa.

Lý Hàn Thu ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:

– May mà gã mới phóng ra hai lưỡi phi đao rồi rút lui ngay.

Lòng chàng nghĩ vậy, miệng chàng đáp:

– Cỗ xe đó phóng ra hai lưỡi phi đao rồi rút lui ngay.

Chàng xoay chuyển ý nghĩ trong lòng rồi nói tiếp:

– Tại hạ vẫn chưa hiểu tại sao y lại vội đánh xe về ngay.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện bất giác đã vào đến nhà khách.

Quyên Nhi mời hai người ngồi rồi bưng trà thơm cười nói:

– Trong hàn xá vẫn có một ả thị tỳ, nhưng y vừa ra ngoài với Ðinh Bội.

Lôi Phi hỏi:

– Chắc hai vị đó đi sắm vật dụng thường ngày?

Quyên Nhi đáp:

– Không phải đâu. Họ đi đón một người.

Lôi Phi hỏi xen vào:

– Họ đi đón ai vậy?

Quyên Nhi đáp:

– Hai người đi đón Ðàm Dược Sư.

Lôi Phi ngập ngừng hỏi:

– Bệnh thế của lệnh tổ phụ…

Quyên Nhi ngắt lời:

– Nhờ hồng phúc của hai vị, tổ phụ tiện thiện đã khá nhiều rồi, nhưng còn biến chuyển gì nữa không thì phải chờ Ðàm Dược Sư coi lại mới có thể biết được.

Quyên Nhi ngẩng đầu trông chiều trời nói tiếp:

– Ðàm Dược Sư đã nói nhưng không nhất định. Nếu bữa nay lão chưa tới đây trước lúc mặt trời lặn ngày mai cũng tới nơi. Vậy chiều mai mới là kỳ hẹn chót mà lão đã ước định.

Lôi Phi nói:

– Bọn tại hạ muốn vào bái kiến lệnh tổ, nhưng bệnh thế lão gia chưa bình phục, e vào ra mắt sẽ khiến lão gia thêm mỏi mệt.

Quyên Nhi trầm ngâm một chút rồi nói:

– Tổ phụ tiện thiếp bị bệnh đã ba năm nay. Ngoài tiện thiếp cùng Ðinh Bội và tên tiểu tỳ, người chỉ tiếp Ðàm Dược Sư mà thôi. Mấy bữa nay tuy tình thế đã khá hơn một chút nhưng không tiện nói nhiều. Phải chờ Ðàm Dược Sư tới đây mới quyết định được tổ phụ có nên tiếp khách hay không?

Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Hai vị bất tất phải câu nệ. Ðã cao hứng đến đây thì ở chơi mấy ngày nói chuyện.

Lôi Phi hỏi:

– Cô nương còn có việc gì nữa không?

Quyên Nhi đáp:

– Nếu hai vị chưa đói bụng thì tiện thiếp hãy ngồi nói chuyện với các vị một lúc.

Lôi Phi đáp:

– Dọc đường bọn tại hạ đã dùng lương khô. Nếu quả cô nương không có việc gì gấp thì tại hạ muốn thỉnh giáo một điều.

Quyên Nhi tủm tỉm cười đáp:

– Chỉ sợ tiện thiếp không biết mà thôi. Nếu hiểu biết thì nhất định việc gì cũng xin nói rõ cho các vị hay, chẳng cần dấu diếm chi cả.

Người trong xe không trả lời Lý Hàn Thu cất tiếng hỏi lại:

– Vừa rồi nhiều võ sư trong Phương phủ bị thương và bị hạ sát phải chăng do các hạ đã hạ thủ?

Lý Hàn Thu đáp:

– Ðúng rồi! Tại hạ nghe giọng nói thì dường như các hạ cũng là người ở Phương phủ.

– Phải chăng các hạ là Hàn công tử?

Người trong xe thủng thẳng đáp:

– Chính là Hàn mỗ. Còn tôn giá là ai?

Lôi Phi đáp:

– Tại hạ là Lôi Phi.

Người trong xe hỏi:

– Tại hạ đã nghe đại danh. Dường như hai vị cùng gia phụ và Phương bá phụ có điều gì xích mích phải không?

Lôi Phi đáp:

– Không phải chỉ là chuyện xích mích mà thôi…

Người trong xe ngắt lời:

– Theo chỗ tại hạ được biết thì dường như hai vị chuyên đối nghịch với Giang Nam Song Hiệp. Vừa rồi hai vị lại sát thương bọn võ sĩ trong Phương Phủ bằng một thủ đoạn rất ác độc thì chắc là đúng rồi.

Lôi Phi đã được nghe La Công Nhiên tán dương Hàn công tử, nên y bị ảnh hưởng rất nhiều, liền hỏi lại:

– Hàn công tử! Dường như công tử không biết một tí gì về hành vi của lệnh tôn cùng lệnh Phương bá phụ?

Người trong xe hững hờ đáp:

– Các vị đó đã nổi tiếng là Giang Nam Song Hiệp thì dĩ nhiên là nhân vật nghĩa hiệp.

Lý Hàn Thu đáp:

– Những vị đó chỉ có tiếng là nghĩa hiệp mà thực ra hành vi còn tệ hơn quân trộm cướp.

Người trong xe tức giận quát lên:

– Các hạ dám ăn nói xúc phạm đến những bậc tôn trưởng của tại hạ ư? Các hạ hãy coi chừng đó!…

Gã chưa dứt lời bỗng thấy ánh hàn quang lóe lên. Hai làn sáng bạc từ trên xe vọt ra nhằm bắn tới Lý Hàn Thu.

Lý Hàn Thu vung trường kiếm lên gạt.

Sắt thép đụng nhau đến đánh “choang” một tiếng. Hai lưỡi phi đao rớt xuống liền.

Tuy Lý Hàn Thu vung kiếm gạt rớt phi đao mà trong lòng chàng không khỏi ngấm ngầm kinh hãi. Chàng cảm thấy kình lực ở lưỡi phi đao dường như còn mạnh hơn cả luồng kình lực ở cổ tay người.

Bỗng nghe người trong xe cười lạt nói:

– Kiếm thế của các hạ thật là mau lẹ!

Lôi Phi đột nhiên khẽ bảo Lý Hàn Thu:

– Lý đệ! Cỗ xe này rất cổ quái! Chúng ta đi thôi.

Lý Hàn Thu lấy trường kiếm khều một lưỡi phi đao lên. Tay trái chàng đưa ra nằm lấy chuôi đao rồi khẽ hỏi Lôi Phi:

– Lôi huynh! Lôi huynh hãy coi xem lưỡi phi đao này đã bắn ra bằng cách nào?

Lôi Phi đáp:

– Cái này cũng lạ lắm! Chúng ta rút lui sớm đi là hơn.

Lý Hàn Thu đáp:

– Tiểu đệ muốn thử gã xem sao.

Chàng giơ tay lên một cái, lưỡi phi đao lập tức vọt ra.

Ánh hào quang vừa lấp loáng, lưỡi phi đao đã liệng tới thân xe.

Bỗng nghe một tiếng “chát” vang lên. Lưỡi phi đao đụng vào xe rồi bắn ngược trở lại.

Lý Hàn Thu nhíu cặp lông mày chuyển mình nhảy vọt đi. Người chàng liền ra xa ngoài hai trượng.

Lôi Phi đi theo sát chàng. Chớp mắt đã đi được ngoài mười trượng hai người quay đầu nhìn lại cỗ xe quái lạ sắc đen kia vẫn còn đứng nguyên chỗ, không chạy đi mà cũng không đuổi ngược lại.

Lôi Phi dừng bước thủng thẳng nói:

– Chúng ta hãy nhìn lại cổ quái xe kia.

Lý Hàn Thu theo lời dừng bước đưa mắt nhìn qua thì thấy bốn con tuấn mã ngẩng đầu lên lại kéo cỗ xe cổ quái từ từ tiến đi.

Lôi Phi nhìn cổ quái xa thủng thẳng nói:

– Lạ quá! Thật là lạ quá!

Lý Hàn Thu hỏi:

– Có chi mà lạ?

Lôi Phi đáp:

– Mình đã tưởng gã tới đây để sinh sự với chúng ta. Không hiểu vì lẽ gì gã lại cho xe đi.

Lý Hàn Thu đáp:

– La Công Nhiên khen tài hoa của Hàn công tử bây giờ chúng ta đã thấy rõ quả lão nói không sai. Nguyên một cỗ xe quái lạ này, tiểu đệ cũng chưa hiểu họ chế bằng vật gì. Nó đã không sợ đao kiếm mà lại bắn phi đao ra được.

Lôi Phi thủng thẳng đáp:

– Ðó là thân xe bên ngoài có bao trùm bằng một vật gì. Ðiểm này chẳng có chi kỳ dị. Có điều gã tự nghĩ cách chế tạo ra được cỗ xe này đủ chứng minh lời nói của La Công Nhiên là đúng sự thực. Con người học một biết ba như gã quả là tài năng kinh thế hải tục.

Lý Hàn Thu lại nhớ đến một điểm quái dị về cỗ xe kỳ lạ, chàng liền hỏi:

– Lôi huynh có biết vải bọc xe bằng chất gì không?

Lôi Phi đáp:

– Tiểu huynh phỏng đoán vỏ bọc ngoài cỗ xe đó bằng một thứ tơ tóc pha với dây sắt chế ra. Xe bọc bằng thứ vải đó dĩ nhiên đao kiếm không thủng được.

Lý Hàn Thu gật đầu nói:

– Phải rồi! Tiểu đệ không nghĩ tới nó bằng dây thép pha lẫn với tơ tóc, nhưng bốn mặt phủ kín thì làm sao phóng ám khí ra được.

Lôi Phi đáp:

– Cái đó chẳng có chi kỳ dị, trong xe họ chỉ cần đặt một bộ máy tự động, khi nào muốn phóng ám khí liền ấn vào hai nút phát xạ là tự nhiên phi đao bắn ra lập tức, bố trí cơ quan nầy không phải là việc khó.

Lý Hàn Thu ngẩn người ra nói:

– Phải lắm! Trong xe họ có đặt cơ quan tự động. Lưỡi phi đao kia có máy tự động phóng ra.

Thế thì cổ quái xe đó chẳng có gì là kỳ quái hết.

Lôi Phi nói:

– Chỗ kỳ quái không phải trên cỗ xe mà là ở tám cái bánh của nó. Những bánh xe lớn dường như dùng để cho xe chạy, còn bốn bánh nhỏ chắc để dùng vào việc khác.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Xem chừng cổ quái xe nầy ngoài việc bắn phi đao và vỏ ngoài đao thương đâm không thủng là chỗ đại dụng của nó, lúc hành động đã có bốn con tuấn mã kéo đi. Nếu giết chết bốn con ngựa, rồi thì chẳng hiểu cổ quái xe này còn hành động được không?

Lôi Phi đáp:

– Nếu mất ngựa mà nó không hành động được thì chẳng lấy chi làm lạ. Theo nhận xét của tiểu huynh thì bốn bánh xe nhỏ kia còn e rằng có chỗ tác dụng nào khác, tỷ như mấy con ngựa bị chết rồi người ta sẽ dùng đến những bánh nhỏ đó.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Dùng làm gì?

Lôi Phi đáp:

– Tiểu huynh chỉ đoán vậy thôi, còn nội tình ra sao mình vẫn chưa hiểu.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Chúng ta hãy nghĩ cách giết bốn con tuấn mã đi để coi chiếc quái xe còn có tác dụng gì nữa không?

Lôi Phi khẽ hỏi lại:

– Xem chừng Lý đệ rất chú ý Hàn công tử phải không?

Lý Hàn Thu hỏi lại:

– La Công Nhiên tán tụng gã như vậy. Tiểu đệ thực muốn biết tài cán gã đến đâu, nhưng không hiểu vì lẽ gì mà gã lại cho xe chuyển bánh đi liền.

Lôi Phi nói:

– Vì thế mà ta không thể lấy lẽ thường để đo lường Hàn công tử được.

Ngừng lại một chút rồi tiếp:

– Nếu y quả là con người tài hoa tuyệt thế như lời La Công Nhiên thì có khi gã bị chúng ta nói cho gã về hành vi của cha bác gã mà gã vốn đa nghi, nên gã cho xe về ngay.

Lý Hàn Thu nói:

– Nếu đúng vậy thì Hàn công tử quả là một người rất hiểu đại nghĩa.

Lôi Phi hạ thấp giọng hỏi:

– Hiện giờ khó nói lắm. Chúng ta không nên kỳ vọng ở Hàn công tử quá nhiều mà nên nhớ luôn luôn tình phụ tử của trời phó cho loài người thì hành động của Hàn Ðào chẳng lẽ tuyệt đối không ảnh hưởng gì đến Hàn công tử ư?

Lý Hàn Thu gật đầu hỏi:

– Lôi huynh nói phải đó! Bây giờ chúng ta đi đâu?

Lôi Phi nghĩ thầm trong bụng:

– Thế là mình thuyết phục được Lý đệ, y đã ưng chịu tạm thời rời khỏi Kim Lăng.

Lôi Phi nghĩ vậy trong bụng mừng thầm, liền hỏi lại:

– Theo ý tiểu huynh thì chúng ta trước hết hãy đến thăm Quyên cô nương. Không hiểu ý Lý đệ tính sao?

Lý Hàn Thu hỏi:

– Ðến thăm cô ta để làm gì?

Lôi Phi cười đáp:

– Tiểu huynh nhận thấy Quyên cô nương không phải hạng tầm thường, mà nàng biết rất nhiều về công việc của Giang Nam Song Hiệp. Nhất là đối với Hàn công tử, tiểu huynh chắc nàng còn biết tường tận hơn ta. Chúng ta đã quyết định tạm thời rời khỏi Kim Lăng thì còn gì bằng nhân dịp này vấn Quyên cô nương về những việc có liên quan tới Giang Nam Song Hiệp.

Lý Hàn Thu đáp:

– Lôi huynh nói phải lắm!

Lôi Phi lại hỏi:

– Lý đệ đã đồng ý thì chúng ta lập tức đi ngay chứ?

Lý Hàn Thu đáp:

– Quyên cô nương có để địa chỉ. Chúng ta cứ theo địa đồ mà đi muốn tìm cô cũng chẳng khó gì.

Lôi Phi nói:

– Lý đệ lấy phong mật thư có địa chỉ của Quyên cô nương ra coi đi!

Lý Hàn Thu thò tay vào bọc móc ra một chiếc phong thư trắng. Chàng mở ra coi thì thấy viết một dòng chữ:

“Ðỉnh Bạch Vân trên núi Tiên Hà!”

Xem chừng Quyên cô nương thành tâm mời hai người, dưới dòng chữ cô vẽ rõ bản đồ chỉ rõ cách đi. Phía dưới còn thêm hàng chữ nhỏ:

“Xin cất kỷ tấm đồ này đừng để thất lạc”.

Lôi Phi tủm tỉm cười nói:

– Núi Tiên Hà tuy bao la bát ngát nhưng đã có chỉ dẫn thế này thì việc tìm tới nơi cũng chẳng có khó khăn gì.

Hai người đi theo họa đồ ruổi ngựa chạy thẳng về phía núi Tiên Hà.

Lôi Phi qua lại giang hồ đã lâu nên chàng biết đường rất nhiều, ít người bì kịp. Dãy Tiên Hà tuy rộng bao la nhưng Quyên cô nương đã để lại dấu vết thì việc tìm kiếm chẳng khó khăn gì.

Hai người đi suốt ngày đêm.

Một hôm tới chân ngọn Tuyệt phong vào khoảng giữa trưa.

Lôi Phi ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi chót vót khẽ nói:

– Nếu tiểu huynh đoán không lầm thì đèo Bạch Vân ở trên ngọn núi này rồi.

Lý Hàn Thu đáp:

– Nhưng ngọn Tuyệt phong này bề ngang dài hơn mười dặm mà muốn tìm được tới nơi không phải dễ đâu.

Lôi Phi nói:

– Chúng ta bắt đầu từ phương Bắc xuống phương Nam thì chỉ từ giờ đến tối có thể hết được.

Lý Hàn Thu nói:

– Hay lắm! Vậy tiểu đệ xin theo Lôi huynh.

Hai người đi ngang ngọn Tuyệt phong nhưng cứ men chân núi mà tiến.

Dọc đường chỉ có mấy nhà săn bắn cư trú, mà chẳng tìm thấy chỗ ở của Quyên cô nương đâu cả.

Lý Hàn Thu ngẩng đầu nhìn lên thấy khí mây mờ mịt, chàng khẽ hỏi:

– Lôi huynh! Hay là họ ở vào khoảng lưng chừng núi có khí mây mờ mịt kia.

Lôi Phi mỉm cười đáp:

– Chỉ mong cô ta ở chỗ đó. Dù cô có ở tận trên đỉnh núi thì mình cũng phải lên đến tận nơi.

Lý Hàn Thu nói:

– Ðây chưa chắc đã phải là núi Bạch Vân. Theo ý tiểu đệ, chúng ta hãy tìm một bác tiều phu để hỏi coi.

Lôi Phi nói:

– Chỉ còn vài dậm đường nữa, chúng ta cứ đi cho hết đường nếu không phát hiện ra điều gì, bấy giờ sẽ hỏi cũng không muộn.

Lý Hàn Thu nói:

– Lôi huynh nói phải lắm.

Rồi chàng cất bước tiến về phía trước.

Khi đi hết ngọn Tuyệt Phong, đột nhiên thấy một lối đi nhỏ thẳng lên ngọn núi. Bên lối đi này có dòng suối nhỏ. Nước suối tụ lại thành một cái đầm nhỏ. Bờ đầm hoa cỏ tốt tươi, mùi thơm bát ngát.

Lôi Phi ngó đầm nước một lúc rồi hỏi:

– Lý đệ! Lý đệ có nhận thấy trên bản đồ vẽ lối đi nhỏ và đầm nước suối không?

Lý Hàn Thu dở bản đồ ra coi thì thấy phong cảnh trước mắt giống hệt.

Lôi Phi nói:

– Ðúng rồi! Chúng ta cứ theo đèo này mà tiến.

Hai người bước mau lên núi tiến thẳng về phía trước.

Khi đi chừng được trăm trượng thì đến một chỗ sườn núi có một phiến đá khổng lồ nhô ra. Hình thế sườn núi chỗ này lại biến đổi.

Nguyên chỗ sườn núi cụt một phiến đá rất lớn nhô ra như một chiếc bình đài treo ở sườn núi.

Trên bình đài có một cây tùng lớn. Cạnh cây tùng có một tòa nhà bằng đá xếp lên.

Tòa nhà này ba mặt đều có phòng ốc, tất chừng độ chục gian. Vì ở dưới chân núi khói mây mờ mịt, nếu không lên tới nơi thì khó mà mà nhìn rõ được.

Lôi Phi khẽ nói:

– Ðúng là tòa nhà này rồi.

Hai người đang nói chuyện bỗng cánh cửa sở kẹt mở.

Quyên Nhi mình mặc áo xanh từ từ đi ra. Dường như nàng đã biết trước có người tới nơi.

Lôi Phi khẽ bảo Lý Hàn Thu:

– Còn khá lắm.

Lý Hàn Thu không hiểu hỏi lại:

– Cái gì mà khá?

Lôi Phi đáp:

– Quyên cô nương vẫn mình mặc áo xanh đủ tỏ bệnh thế gia gia cô đã có cơ chuyển biến.

Quyên Nhi dường như không ngờ hai người lại tìm đến đây sớm thế này, nên cô lộ vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, rảo bước ra đón, cất tiếng chào:

– Hai vị quý khách giá lâm, xin mời vào hàn xá dùng trà.

Lôi Phi cười khanh khách đáp:

– Chắc cô nương không ngờ là bọn tại hạ đến quấy quả cô nương sớm thế này.

Quyên Nhi tủm tỉm cười đáp:

– Chà! Hành tung hai vị khó mà lường được. Quả nhiên tiện thiếp không ngờ mới mấy bữa mà đã thấy quý vị lên chơi.

Ðoạn cô nghiêng mình nói:

– Mời hai vị vào đi!

Lôi Phi rảo bước đi trước.

Quyên Nhi cũng bước lại đi bên cạnh Lý Hàn Thu. Cô khẽ hỏi chàng:

– Tình thế thành Kim Lăng ra sao?

Lý Hàn Thu đáp:

– Giang Nam Song Hiệp đã bắt đầu hành động đúng như lời cô nương nói trước: ở phủ Giang Nam Song Hiệp có rất nhiều tay cao thủ. Nhất là Hàn công tử, thật là con người tuyệt thế tài ba.

Quyên Nhi hỏi:

– Lý huynh đã gặp y rồi ư?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tuy chưa chạm mặt nhưng chắc hẳn là y không thể sai nữa.

Quyên Nhi nói:

– Lý huynh đã gặp cái gì?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tại hạ đã gặp một cổ quái xa…

Quyên Nhi ngắt lời:

– Tiện thiếp đã biết cỗ xe đó rồi. Người trong xe có thể bắn ra 18 thứ ám khí khác nhau. Nó còn có thể phun lửa và phóng độc nữa.

Lý Hàn Thu ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:

– May mà gã mới phóng ra hai lưỡi phi đao rồi rút lui ngay.

Lòng chàng nghĩ vậy, miệng chàng đáp:

– Cỗ xe đó phóng ra hai lưỡi phi đao rồi rút lui ngay.

Chàng xoay chuyển ý nghĩ trong lòng rồi nói tiếp:

– Tại hạ vẫn chưa hiểu tại sao y lại vội đánh xe về ngay.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện bất giác đã vào đến nhà khách.

Quyên Nhi mời hai người ngồi rồi bưng trà thơm cười nói:

– Trong hàn xá vẫn có một ả thị tỳ, nhưng y vừa ra ngoài với Ðinh Bội.

Lôi Phi hỏi:

– Chắc hai vị đó đi sắm vật dụng thường ngày?

Quyên Nhi đáp:

– Không phải đâu. Họ đi đón một người.

Lôi Phi hỏi xen vào:

– Họ đi đón ai vậy?

Quyên Nhi đáp:

– Hai người đi đón Ðàm Dược Sư.

Lôi Phi ngập ngừng hỏi:

– Bệnh thế của lệnh tổ phụ…

Quyên Nhi ngắt lời:

– Nhờ hồng phúc của hai vị, tổ phụ tiện thiện đã khá nhiều rồi, nhưng còn biến chuyển gì nữa không thì phải chờ Ðàm Dược Sư coi lại mới có thể biết được.

Quyên Nhi ngẩng đầu trông chiều trời nói tiếp:

– Ðàm Dược Sư đã nói nhưng không nhất định. Nếu bữa nay lão chưa tới đây trước lúc mặt trời lặn ngày mai cũng tới nơi. Vậy chiều mai mới là kỳ hẹn chót mà lão đã ước định.

Lôi Phi nói:

– Bọn tại hạ muốn vào bái kiến lệnh tổ, nhưng bệnh thế lão gia chưa bình phục, e vào ra mắt sẽ khiến lão gia thêm mỏi mệt.

Quyên Nhi trầm ngâm một chút rồi nói:

– Tổ phụ tiện thiếp bị bệnh đã ba năm nay. Ngoài tiện thiếp cùng Ðinh Bội và tên tiểu tỳ, người chỉ tiếp Ðàm Dược Sư mà thôi. Mấy bữa nay tuy tình thế đã khá hơn một chút nhưng không tiện nói nhiều. Phải chờ Ðàm Dược Sư tới đây mới quyết định được tổ phụ có nên tiếp khách hay không?

Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Hai vị bất tất phải câu nệ. Ðã cao hứng đến đây thì ở chơi mấy ngày nói chuyện.

Lôi Phi hỏi:

– Cô nương còn có việc gì nữa không?

Quyên Nhi đáp:

– Nếu hai vị chưa đói bụng thì tiện thiếp hãy ngồi nói chuyện với các vị một lúc.

Lôi Phi đáp:

– Dọc đường bọn tại hạ đã dùng lương khô. Nếu quả cô nương không có việc gì gấp thì tại hạ muốn thỉnh giáo một điều.

Quyên Nhi tủm tỉm cười đáp:

– Chỉ sợ tiện thiếp không biết mà thôi. Nếu hiểu biết thì nhất định việc gì cũng xin nói rõ cho các vị hay, chẳng cần dấu diếm chi cả.

Chọn tập
Bình luận