Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Chương 89 : Du Bạch Phong thử tài hào kiệt

Tác giả: Ngọa Long Sinh
Chọn tập

Quyên Nhi nói:

– Bây giờ chắc bọn họ biết rồi?

Ðàm Dược Sư đáp:

– Nhưng họ chỉ biết chỗ mình ẩn thân chứ không thể hiểu là gia gia ngươi đã bình phục chưa.

Lão ngửng mặt trông chiều trời, lẳng lặng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với Du Bạch Phong:

– Nếu tiểu đệ không lầm thì trong vòng hai ba ngày bọn chúng sẽ tìm tới đây. Thời gian này ngắn ngủi lắm đấy.

Du Bạch Phong trầm ngâm một chút rồi nói:

– Bọn chúng tìm đến đây càng hay. Tiểu huynh mượn cơ hội này để cùng Lục Chỉ Dật Sĩ quyết một trận tử chiến.

Ðàm Dược Sư lắc đầu rồi nói:

– Biện pháp này không ổn đâu.

Du Bạch Phong hỏi:

– Ðàm lão đệ cho là ý kiến của tiểu huynh không ổn, vậy Ðàm lão đệ nghĩ ra được lương sách gì chưa?

Ðàm Dược Sư đáp:

– Ðiều thứ nhất là chưa chắc Lục Chỉ Dật Sĩ đã tự mình dấn thân tới đây mà hắn chỉ phái những tay cao thủ đến xâm phạm. Dĩ nhiên chúng phải chuẩn bị. Cuộc chiến này nếu Du huynh thắng được bọn thuộc hạ của hắn là khiến cho hắn đề cao cảnh giác, còn thua họ là hết chuyện.

Lão đảo mắt nhìn Du Bạch Phong nói tiếp:

– Nếu bọn chúng chỉ trông vào bản lãnh lấy đao kiếm để phân thắng phụ thì ngay Lục Chỉ Dật Sĩ thân hành tới đây, vị tất đã địch nổi du huynh. Nhưng bọn chúng quyết không ra mặt chiến đấu với Du huynh. Vậy sao chúng ta lại không tương kế tựu kế khiến cho hắn chẳng biết đâu mà lường.

Quyên Nhi hỏi:

– Mình làm thế nào để bọn chúng không biết đâu mà lường?

Ðàm Dược Sư đáp:

– Bất luận Lục Chỉ Dật Sĩ hành động thần tốc đến đâu, ta cũng đoán rằng phải trong vòng ba ngày hắn mới phái những tay cao thủ tới đây được. Trong thời gian ba ngày này, chúng ta lại tìm một người thay thế gia gia ngươi.

Quyên Nhi hỏi:

– Bọn chúng đã bị lừa một chuyến, khi nào còn chịu mắc bẫy lần nữa? Tôn diệt nữ nghĩ rằng họ sẽ tra xét cẩn thận. Hừ! Con tiểu nha đầu Tiểu Nguyệt mà để Tôn điệt nữ gặp mặt thì phải giết chết mới được.

Ðàm Dược Sư nói:

– Vụ này mình không nên trách Tiểu Nguyệt nhiều. Ðinh Bội và ngươi đều không ở trên núi, thị là một cô gái nhỏ bé thì làm sao đương nổi sự uy hiếp cùng dẫn dụ của Lục Chỉ Dật Sĩ, thị khó mà giữ cho khỏi bị người lợi dụng.

Quyên Nhi nói:

– Tôn điệt nữ đối với thị tình thâm nghĩa trọng, không ngờ thị đem lòng bội phản.

Ðàm Dược Sư nói:

– Sự việc đã đến thế này, ta phải lo việc sắp tới đã. Trước khi Lục Chỉ Dật Sĩ chưa đến, hắn còn bán tín bán nghi là gia gia ngươi không hiểu còn sống hay chết rồi.

Du Bạch Phong nói:

– Nếu biết lão đệ đem toàn lực ra để trị thương cho tiểu huynh mà y đạo của lão đệ tuyệt thế vô song thì chắc hắn đoán là có thể chữa khỏi cho ta.

Ðàm Dược Sư lắc đầu nói:

– Lục Chỉ Dật Sĩ một mặt úy kỵ y đạo của tiểu đệ, một mặt hắn đem chất kịch độc để đối phó với lão huynh. Hắn vẫn đầy lòng tự tin, và cho rằng dù tiểu đệ có hết sức chữa chạy cũng chẳng tài nào trị khỏi độc thương cho lão huynh được. Có khi hắn cũng biết tiểu đệ đã dấu linh dược hoặc giả chữa khỏi thương thế cho lão huynh. Thực ra hắn tính lui tính tới mà vẫn còn thiếu một điều.

Du Bạch Phong hỏi:

– Hắn tính thiết điều chi?

Ðàm Dược Sư đáp:

– Hắn không nghĩ đến nội công của Du huynh cực kỳ thâm hậu có thể vận khí chống chất độc trong vòng mười hai giờ không xâm nhập vào nội phủ được.

Du Bạch Phong tủm tỉm cười nói:

– Nếu không có Ðàm lão đệ tới nơi kịp thời thì tiểu huynh cũng chẳng còn cách nào chống chọi được nữa.

Ðàm Dược Sư tủm tỉm cười nói:

– Nhưng Lục Chỉ Dật Sĩ chưa nghĩ tới chỗ đó, vì thế mà hắn không thể khẳng định lão huynh sống chết thế nào. Hắn là con người đầy tự tin, trước nay không chịu nghe lời kẻ khác bao giờ.

Lão đứng dậy nói tiếp:

– Chư vị hãy ngồi đây một chút. Tại hạ ra ngoài kia rồi trở lại ngay.

Lão không chờ bọn Du Bạch Phong trả lời, đã rảo bước đi ra ngoài.

Lôi Phi hỏi:

– Ðàm Dược Sư muốn đi đâu?

Ðàm Dược Sư cười đáp:

– Tại hạ chỉ đi một chút rồi trở về ngay.

Rồi lão tiếp tục ra khỏi động không ngoảnh cổ lại.

Du Bạch Phong đã biết rõ tính tình Ðàm Dược Sư. Trước khi lão chưa làm xong việc là chẳng bao giờ lão chịu nói với ai.

Du Bạch Phong yên trí như vậy, nên chỉ mỉm cười nói:

– Trước nay Ðàm Dược Sư đi làm việc gì cũng tự ý. Các vị hãy ngồi chờ y trở về tất có báo cáo.

Lý Hàn Thu là người ít nói trong đám này. Chàng khẽ bảo Lôi Phi:

– Lôi huynh! công việc chúng ta thế là xong rồi. Quyên cô nương đã về bên tổ phụ nàng. Vậy chúng ta đi thôi chứ.

Lôi Phi gật đầu đáp:

– Ðược rồi!

Rồi y từ từ đứng dậy.

Quyên Nhi giật mình kinh hãi hỏi:

– Hai vị định đi đâu?

Lý Hàn Thu đáp:

– Mừng cho cô nương đã được cùng lệnh tổ phụ đoàn tụ. Từ nay bọn tại hạ không thể giúp đỡ cô nương được nữa vì còn nhiều việc phải làm. Vậy xin cáo biệt.

Quyên Nhi nhẹ buông tiếng thở dài nói:

– Trong lúc tiểu muội gặp tình trạng nguy ngập được nhờ hai vị giúp đỡ cho rất nhiều. Nay hai vị có việc, đáng lý tiểu muội cùng đi giúp hai vị một tay mới phải…

Du Bạch Long đưa mắt nhìn Lý Hàn Thu nói:

– Xin hai vị lưu lại đây mấy bữa. Lão phu chuẩn bị truyền thụ thêm cho Quyên Nhi một chút võ công. Hai vị hãy chờ y học xong rồi sẽ cùng nhau xuống núi một thể được chăng?

Lão là người lịch duyệt đã nhiều nên vừa ngó vẻ mặt Quyên Nhi đã biết nội tâm nàng ngay. Nàng đối với Lý Hàn Thu đã đem lòng quyến luyến không nở phân ly.

Lý Hàn Thu đưa mắt ngó Lôi Phi. Chàng cũng có cảm giác bâng khuâng.

Lôi Phi khẽ nói:

– Du lão tiền bối đã dạy thế, vậy chúng ta phải tuân mệnh.

Lý Hàn Thu gật đầu rồi ngồi xuống.

Quyên Nhi mỉm cười nói:

– Gia gia ơi! Nếu không được hai vị này giúp đỡ cho hài nhi…

Du Bạch Phong khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói:

– Ta biết rồi. Hãy chờ Ðàm gia trở lại để ta cùng y thương lượng một việc rất cần. Gia gia đã già nua không làm gì được nữa. Các ngươi hãy còn trẻ tuổi nên gánh vác lấy đạo nghĩa võ lâm.

Quyên Nhi và Lý Hàn Thu nghe lão nói câu này liền hiểu trong lòng lão có thâm ý gì không tiện hỏi lại.

Du Bạch Phong tựa hồ có vẻ chú ý đến Lý Hàn Thu. Hai mắt nhìn chàng chầm chập rồi hỏi:

– Cận trạng lệnh sư thế nào?

Lý Hàn Thu ra chiều khó nghĩ. Chàng trầm ngâm một chút rồi đáp:

– Gia sư vẫn bình yên, có điều lão nhân gia đã quyết chí rút lui khỏi chốn giang hồ, không hỏi đến chuyện thị phi ngoài võ lâm. Vì thế mà lão nhân gia cũng không muốn gặp khách võ lâm nữa.

Du Bạch Phong cười xòa đáp:

– Té ra là thế.

Lão hắng giọng hỏi tiếp:

– Lệnh sư có nhắc tới lão phu bao giờ không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Không. Gia sư rất ít nói chuyện nhân sự trong võ lâm với vãn bối.

Du Bạch Phong lẩm nhẩm gật đầu nói:

– Thất Tuyệt Ma Kiếm là môn kiếm pháp kỳ tuyệt trong võ lâm. Lệnh sư là một nhân vật kỳ tài thông minh tuyệt thế nghĩ lập ra kiếm pháp này. Ngoại trừ nó có điều tàn độc một chút, nhưng cũng là kiệt tác gần trăm năm nay mới có một.

Lý Hàn Thu nói:

– Lão tiền bối quá khen!

Du Bạch Phong nói:

– Lão phu muốn nói về phương diện thành tựu của lệnh sư. Còn công tử đã học được kiếm pháp này đến chỗ thần diệu hay chưa thì lão phu không hiểu. Lão phu hy vọng công tử luyện tập hết một lượt cho coi.

Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:

– Lão Du Bạch Phong này miệng lưỡi có vẻ tự cao tự đại.

Chàng liền đáp:

– Nếu gặp cơ duyên vãn bối mong được tiền bối chỉ giáo thêm.

Du Bạch Phong cười ha hả nói:

– Cơ duyên ư? Lão phu vẫn còn sống đây mà hiện giờ công tử được gặp mặt là chẳng là cơ duyên hay sao?

Lý Hàn Thu sửng sốt hỏi:

– Lão tiền bối nói vậy là…

Du Bạch Phong mỉm cười ngắt lời:

– Lý công tử! Xem chừng trong bụng công tử có điều không phục lão phu chăng?

Lý Hàn Thu đáp:

– Vãn bối không dám.

Du Bạch Phong chuyển động mục quang liếc nhìn bốn phía rồi hỏi:

– Lý công tử! Công tử nhận thấy gian thạch thất này lớn hay nhỏ?

Lý Hàn Thu ngơ ngác hỏi lại:

– Lão tiền bối hỏi vậy nghĩa là làm sao?

Du Bạch Phong hỏi:

– Tại đây công tử có đủ chỗ thi triển Thất Tuyệt kiếm pháp không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Cái đó… cái đó…

Du Bạch Phong nói:

– Lão phu biết chừng công tử có điều không phục. Bây giờ chúng ta lấy số 3 lần 7 là 21 chiêu để hạn định. Lão phu tỷ thí bằng hai bàn tay không, còn công tử cứ việc sử môn Thất Tuyệt Ma Kiếm.

Lý Hàn Thu ngập ngừng:

– Thưa lão tiền bối!… Binh khí không có mắt…

Du Bạch Phong nói:

– Cái đó lão phu cũng biết rồi. Công tử cứ việc phát huy toàn lực để động thủ. Nếu lão phu không nắm chắc được phần nào thì có lý đâu dám khoác lác.

Lý Hàn Thu trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Lão tiền bối đã nhất định đòi tỷ thí mà vãn bối không tuân thì phạm tội thất kính.

Quyên Nhi vội la lên:

– Gia gia!…

Du Bạch Phong mỉm cười chặn lời:

– Gia gia biết rồi mà. Ta chỉ muốn thử coi Thất Tuyệt Ma Kiếm của công tử đây đã được mấy thành hỏa hầu, quyết chẳng thương hại y đâu, ngươi cứ yên tâm.

Lão ngừng lại một chút, đảo mắt nhìn Lôi Phi và Quyên Nhi nói tiếp:

– Các vị hãy lui ra ngoài một lúc.

Lôi Phi thấy vụ này không ổn. Trong nhà đã chật hẹp mà kiếm chiêu của Lý Hàn Thu lại cực kỳ ác độc. Nếu Du Bạch Phong trong tay cầm binh khí thì còn chống chọi được. Lão lại để hai bàn tay không thì thật nguy hiểm quá chừng. Vạn nhất là Lý Hàn Thu rút chiêu về không kịp đã thương lão thì thật là một việc hối hận vô cùng.

Tuy trong lòng y rất đỗi băn khoăn, mà không tiện đưa lời ngăn cản. Y đành đứng lên cất bước lùi ra ngoài, gọi Lý Hàn Thu dặn:

– Lý đệ! Du lão tiền bối có lòng tỷ thí kiếm chiêu với Lý đệ là có ích cho Lý đệ đó. Nhưng Lý đệ…

Du Bạch Phong ngắt lời:

– Lý công tử! Công tử cứ đem toàn lực ra mà phát chiêu. Lão phu tự tin có thể đối phó được.

Lý Hàn Thu vốn không có ý so tài cao thấp với Du Bạch Phong, nhưng lão hai ba lần khiêu khích, khiến chàng bất giác nổi lòng hiếu thắng. Chàng thủng thẳng đáp:

– Lão tiền bối đã quyết ý như vậy thì vãn bối chẳng thể không tuân lệnh được.

Quyên Nhi liếc mắt nhìn thấy hai người đã thành thế cưỡi hổ, không còn cách nào vãn hồi lại. Nàng đành đứng dậy nói:

– Gia gia! Cuộc tỷ thí này cứ điểm tới là thôi, không thể đả thương được.

Du Bạch Phong cười ha hả nói:

– Lão phu bất quá muốn đo lường y một chút, ngươi đừng quan tâm chi hết.

Lão đưa mắt nhìn Lý Hàn Thu nói:

– Lý công tử! Rút kiếm ra đi!

Lý Hàn Thu từ từ rút kiếm ra nói:

– Lão tiền bối…

Du Bạch Phong vẫy tay giục:

– Công tử phát chiêu ra đi!

Lý Hàn Thu run tay một cái phóng kiếm đâm tới.

Du Bạch Phong phất tay áo một cái, lập tức một luồng tiềm lực ào ạt xô ra ngăn chặn thế kiếm lại rồi cười nói:

– Lý công tử! Chúng ta ước hẹn 21 chiêu mà công tử mới ra 1 chiêu, còn 20 chiêu nữa mà lão phu không bị đâm trúng, tức là lão phu thắng đấy nhé.

Lý Hàn Thu đáp:

– Dĩ nhiên là thế.

Miệng chàng nói vậy tay chàng biến đổi thế kiếm cực kỳ thần tốc, hết chiêu này đến chiêu khác đâm tới tấp vào Du Bạch Phong.

Quyên Nhi và Lôi Phi đứng ở ngoài cửa thấy hai bên chiến đấu cực kỳ khốc liệt thì trong lòng xao xuyến vô cùng.

Lại thấy Lý Hàn Thu phóng kiếm mỗi lúc một thần tốc nhằm đâm vào Du Bạch Phong.

Bóng người Du Bạch Phong chuyển động như bay, lưu động khắt trong gian nhà. Bao nhiêu chiêu kiếm của Lý Hàn Thu đều bị đâm vào quãng không.

Ðột nhiên kiếm quang thu lại, bóng người đứng yên.

Lôi Phi cùng Quyên Nhi thở phào nhẹ nhõm, đồng thanh hỏi:

– Cuộc tỷ đấu xong rồi ư?

Lý Hàn Thu vẻ mặt rất thành kính tra kiếm vào võ đáp:

– Võ công của lão tiền bối quả nhiên cao thâm khôn lường. Vãn bối xin bái phục.

Du Bạch Phong vuốt râu cả cười nói:

– Lý thế huynh đã được chân truyền về môn Thất Tuyệt Ma Kiếm của lệnh sư được tám thành hỏa hầu.

Lôi Phi từ từ bước vào trong nhà nói:

– Thất Tuyệt Ma Kiếm nổi danh về chỗ ác độc. Thế mà lão tiền bối chỉ bằng hai bàn tay trắng ở trong căn nhà nhỏ hẹp tránh được 21 chiêu thì bản lãnh này vãn bối e rằng trên thế gian này ngoài lão tiền bối không còn người thứ hai nào nữa.

Du Bạch Phong nói:

– Còn một người võ công cũng chẳng kém gì lão phu.

Lôi Phi hỏi:

– Người ấy là ai?

Du Bạch Phong đáp:

– Lục Chỉ Dật Sĩ.

Lôi Phi trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

– Thưa lão tiền bối! Vãn bối tự tin là biết rất nhiều nhân vật cùng sự việc trên chốn giang hồ mà sao không hiểu Lục Chỉ Dật Sĩ là ai?

Du Bạch Phong đáp:

– Chính thế! Lão phu cũng lấy làm lạ là một nhân vật ghê gớm như Lục Chỉ Dật Sĩ mà sao lại mai danh ẩn tánh trên chốn giang hồ. Ðã mấy chục năm không để ai biết đến. Trong vụ này nhất định có điều chi ngoắt ngoéo.

Lôi Phi hỏi:

– Phải chăng Lục Chỉ Dật Sĩ nhân vì dư một ngón tay mà mang ngoại hiệu đó?

Du Bạch Phong đáp:

– Ðúng thế! Bàn tay trái hắn dư một ngón.

Lôi Phi nói:

– Ðã mấy chục năm vãn bối chưa từng nghe ai nói tới nhân vật nào có sáu ngón tay mà bản lãnh cao minh như vậy.

Du Bạch Phong nói:

– Lão phu cũng cảm nghĩ như vậy, mà không thể nào tra ra vụ bí mật này.

Lão đảo mắt thẳng vào mặt Lý Hàn Thu hỏi:

– Lý công tử! Khi lệnh sư truyền kiếm thuật cho công tử. Y có bàn luận đến hiện nay kiếm pháp nào cao minh nhất đời không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Gia sư chưa từng đề cập tới.

Du Bạch Phong tủm tỉm cười nói:

– Lệnh sư nên nói chuyện cho công tử hay mới phải.

Lão đằng hắng một tiếng rồi tiếp:

– Vậy chắc lệnh sư có chỗ dụng tâm. Lão phu không thể nào hiểu được.

Lúc này Quyên Nhi đã theo sau Lôi Phi vào tới trong nhà. Nàng hỏi:

– Gia gia ơi! Kiếm pháp Lý huynh thế nào?

Du Bạch Phong nhìn thẳng vào mặt Lý Hàn Thu đáp:

– Y còn nhỏ mà đã thành tựu đến trình độ này thật là hiếm có.

Quyên Nhi tủm tỉm cười nói:

– Môn Thất Tuyệt Ma Kiếm lấy chỗ kỳ bí hiểm độc là điều sở trường. Thế mà y tấn công gia gia liên tiếp 21 chiêu đều không trúng. Như vậy đủ chứng minh trong Thất Tuyệt Ma Kiếm còn có nhiều khuyết điểm.

Du Bạch Phong gật đầu đáp:

– Ừ! Có thế thật!

Quyên Nhi hỏi:

– Nếu gia gia đem những chỗ khuyết về Thất Tuyệt Ma Kiếm chỉ điểm cho y để y chấn chỉnh lại thì tự nhiên không còn chỗ sơ hở nữa.

Nàng tìm lời nói quanh co, té ra chỉ muốn Du Bạch Phong truyền thụ kiếm chiêu cho Lý Hàn Thu.

Du Bạch Phong nói:

– Lý công tử và ngươi đều là những người có thể xây dựng thành tài. Trong lòng gia gia đã sắp đặt một bài toán. Nhưng chưa hiểu có thực hành được không. Chúng ta hãy chờ Ðàm nhị gia trở về rồi sẽ cùng y thương lượng.

Câu này lão nói bằng một vẻ trịnh trọng. Quyên Nhi tuy được gia gia sủng ái mà cũng không dám nói nữa.

Lý Hàn Thu sau cuộc tỷ kiếm đem lòng kính phục Du Bạch Phong hết chỗ nói.

Bây giờ chàng mới biết Thất Tuyệt Ma Kiếm chưa phải là một kiếm thuật cao nhất thiên hạ.

Lôi Phi đã nhiều kinh nghiệm, chàng nghe giọng lưỡi Du Bạch Phong liền hiểu nội tình, bụng bảo dạ:

– Nghe khẩu khí lão này dường như cố ý duy trì chính nghĩa võ lâm và muốn đặc trọng trách lên vai Lý đệ cùng Quyên cô nương.

Trong nhà mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng, nên ai cũng lặng lẽ không nói câu gì.

Ðột nhiên có tiếng chấn động vọng vào phá tan bầu không khí trầm lặng.

Du Bạch Phong sắc mặt biến đổi, lão đứng phắt dậy.

Quyên Nhi, Lý Hàn Thu và Lôi Phi cũng lục tục đứng lên.

Du Bạch Phong vẫy tay nói:

– Các vị hãy ngồi xuống, để lão phu ra coi chuyện gì.

Ðoạn lão rảo bước đi ra ngoài.

Quyên Nhi nhìn bóng gia gia mất hút rồi khẽ hỏi Lý Hàn Thu:

– Lý huynh! Lý huynh đã nhìn thấy chuyện gì chưa?

Lý Hàn Thu hỏi lại:

– Chuyện gì vậy?

Quyên Nhi đáp:

– Gia gia tiểu muội xem chừng rất ưa kiếm pháp của Lý huynh vì nó đã thành tựu đến một trình độ cao minh.

Lý Hàn Thu nhăn nhó cười đáp:

– Tại hạ từ lúc tỷ đấu kiếm pháp với lênh tổ mới biết mình chẳng qua như ánh lửa đom đóm so với đời chưa vào đâu mà cô nương còn tán tụng ư?

Quyên Nhi vẻ mặt nghiêm trang hỏi:

– Lý huynh! Nếu gia gia tiểu muội mà truyền võ công cho Lý huynh thì Lý huynh có chịu tiếp thụ không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Cái đó còn phải xem vì lẽ gì đã.

Chàng thở phào một cái nói tiếp:

– Quyên cô nương! Cái tội phản sư diệt tổ trong võ lâm ai cũng có thể trừ diệt được. Nếu tại hạ chưa bẩm rõ với sư trưởng mà đi học võ công của lệnh tổ, há chẳng phạm vào tội phản sư ư?

Quyên Nhi chau mày đáp:

– Ðó thật là một chuyện rất phiền phức.

Bỗng nghe thanh âm Du Bạch Phong ở bên ngoài cất lên hỏi:

– Các hạ là ai?

Quyên Nhi đứng phắt dậy chạy ra ngoài.

Lôi Phi cũng nói:

– Chúng ta thử ra coi xem chuyện gì.

Mấy người từ trong động vừa ra đến cửa đã nhìn thấy Du Bạch Phong ẩn mình sau một tảng đá lớn, lão chưa đối diện với người mới đến.

Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:

– Lạ thiệt! Lão đã ẩn mình sau tảng đá là không muốn cho người ta ngó thấy thì sao lại lên tiếng hỏi người kia là ai?

Bụng nghĩ vậy, chàng nghiêng đầu ngó ra ngoài thì thấy ở dưới chân sườn phía đối diện có ba người sóng vai đứng đó.

Người đứng giữa mình mặc áo đạo bào, lưng đeo trường kiếm tay cầm phất trần. Bộ râu dài chúng xuống ngực bay phất phơ.

Những người mé tả mặc quần áo vải thổ sản, đầu đội mũ chiên màu vàng, trong tay cầm một cái tẩu hút thuốc lào rất dài.

Người mé hữu là một thiếu phị trung niên mình mặc áo vàng.

Lý Hàn Thu ít khi quan lại giang hồ nên chẳng biết một ai trong ba người đó.

Du Bạch Phong khẽ hỏi:

– Lý thế huynh! Những người ấy là ai vậy?

Lý Hàn Thu lắc đầu đáp:

– Vãn bối không biết.

Du Bạch Phong nói:

– Có nhìn rõ bọn họ mặc quần áo màu gì và tuổi tác vào khoảng bao nhiêu không?

Lý Hàn Thu gật đầu, tả hình dáng ba người cho lão nghe.

Lôi Phi nói:

– Tại hạ muốn đi coi may ra có thể nhận được bọn họ là những ai?

Quyên Nhi nói:

– Bây giờ chắc bọn họ biết rồi?

Ðàm Dược Sư đáp:

– Nhưng họ chỉ biết chỗ mình ẩn thân chứ không thể hiểu là gia gia ngươi đã bình phục chưa.

Lão ngửng mặt trông chiều trời, lẳng lặng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với Du Bạch Phong:

– Nếu tiểu đệ không lầm thì trong vòng hai ba ngày bọn chúng sẽ tìm tới đây. Thời gian này ngắn ngủi lắm đấy.

Du Bạch Phong trầm ngâm một chút rồi nói:

– Bọn chúng tìm đến đây càng hay. Tiểu huynh mượn cơ hội này để cùng Lục Chỉ Dật Sĩ quyết một trận tử chiến.

Ðàm Dược Sư lắc đầu rồi nói:

– Biện pháp này không ổn đâu.

Du Bạch Phong hỏi:

– Ðàm lão đệ cho là ý kiến của tiểu huynh không ổn, vậy Ðàm lão đệ nghĩ ra được lương sách gì chưa?

Ðàm Dược Sư đáp:

– Ðiều thứ nhất là chưa chắc Lục Chỉ Dật Sĩ đã tự mình dấn thân tới đây mà hắn chỉ phái những tay cao thủ đến xâm phạm. Dĩ nhiên chúng phải chuẩn bị. Cuộc chiến này nếu Du huynh thắng được bọn thuộc hạ của hắn là khiến cho hắn đề cao cảnh giác, còn thua họ là hết chuyện.

Lão đảo mắt nhìn Du Bạch Phong nói tiếp:

– Nếu bọn chúng chỉ trông vào bản lãnh lấy đao kiếm để phân thắng phụ thì ngay Lục Chỉ Dật Sĩ thân hành tới đây, vị tất đã địch nổi du huynh. Nhưng bọn chúng quyết không ra mặt chiến đấu với Du huynh. Vậy sao chúng ta lại không tương kế tựu kế khiến cho hắn chẳng biết đâu mà lường.

Quyên Nhi hỏi:

– Mình làm thế nào để bọn chúng không biết đâu mà lường?

Ðàm Dược Sư đáp:

– Bất luận Lục Chỉ Dật Sĩ hành động thần tốc đến đâu, ta cũng đoán rằng phải trong vòng ba ngày hắn mới phái những tay cao thủ tới đây được. Trong thời gian ba ngày này, chúng ta lại tìm một người thay thế gia gia ngươi.

Quyên Nhi hỏi:

– Bọn chúng đã bị lừa một chuyến, khi nào còn chịu mắc bẫy lần nữa? Tôn diệt nữ nghĩ rằng họ sẽ tra xét cẩn thận. Hừ! Con tiểu nha đầu Tiểu Nguyệt mà để Tôn điệt nữ gặp mặt thì phải giết chết mới được.

Ðàm Dược Sư nói:

– Vụ này mình không nên trách Tiểu Nguyệt nhiều. Ðinh Bội và ngươi đều không ở trên núi, thị là một cô gái nhỏ bé thì làm sao đương nổi sự uy hiếp cùng dẫn dụ của Lục Chỉ Dật Sĩ, thị khó mà giữ cho khỏi bị người lợi dụng.

Quyên Nhi nói:

– Tôn điệt nữ đối với thị tình thâm nghĩa trọng, không ngờ thị đem lòng bội phản.

Ðàm Dược Sư nói:

– Sự việc đã đến thế này, ta phải lo việc sắp tới đã. Trước khi Lục Chỉ Dật Sĩ chưa đến, hắn còn bán tín bán nghi là gia gia ngươi không hiểu còn sống hay chết rồi.

Du Bạch Phong nói:

– Nếu biết lão đệ đem toàn lực ra để trị thương cho tiểu huynh mà y đạo của lão đệ tuyệt thế vô song thì chắc hắn đoán là có thể chữa khỏi cho ta.

Ðàm Dược Sư lắc đầu nói:

– Lục Chỉ Dật Sĩ một mặt úy kỵ y đạo của tiểu đệ, một mặt hắn đem chất kịch độc để đối phó với lão huynh. Hắn vẫn đầy lòng tự tin, và cho rằng dù tiểu đệ có hết sức chữa chạy cũng chẳng tài nào trị khỏi độc thương cho lão huynh được. Có khi hắn cũng biết tiểu đệ đã dấu linh dược hoặc giả chữa khỏi thương thế cho lão huynh. Thực ra hắn tính lui tính tới mà vẫn còn thiếu một điều.

Du Bạch Phong hỏi:

– Hắn tính thiết điều chi?

Ðàm Dược Sư đáp:

– Hắn không nghĩ đến nội công của Du huynh cực kỳ thâm hậu có thể vận khí chống chất độc trong vòng mười hai giờ không xâm nhập vào nội phủ được.

Du Bạch Phong tủm tỉm cười nói:

– Nếu không có Ðàm lão đệ tới nơi kịp thời thì tiểu huynh cũng chẳng còn cách nào chống chọi được nữa.

Ðàm Dược Sư tủm tỉm cười nói:

– Nhưng Lục Chỉ Dật Sĩ chưa nghĩ tới chỗ đó, vì thế mà hắn không thể khẳng định lão huynh sống chết thế nào. Hắn là con người đầy tự tin, trước nay không chịu nghe lời kẻ khác bao giờ.

Lão đứng dậy nói tiếp:

– Chư vị hãy ngồi đây một chút. Tại hạ ra ngoài kia rồi trở lại ngay.

Lão không chờ bọn Du Bạch Phong trả lời, đã rảo bước đi ra ngoài.

Lôi Phi hỏi:

– Ðàm Dược Sư muốn đi đâu?

Ðàm Dược Sư cười đáp:

– Tại hạ chỉ đi một chút rồi trở về ngay.

Rồi lão tiếp tục ra khỏi động không ngoảnh cổ lại.

Du Bạch Phong đã biết rõ tính tình Ðàm Dược Sư. Trước khi lão chưa làm xong việc là chẳng bao giờ lão chịu nói với ai.

Du Bạch Phong yên trí như vậy, nên chỉ mỉm cười nói:

– Trước nay Ðàm Dược Sư đi làm việc gì cũng tự ý. Các vị hãy ngồi chờ y trở về tất có báo cáo.

Lý Hàn Thu là người ít nói trong đám này. Chàng khẽ bảo Lôi Phi:

– Lôi huynh! công việc chúng ta thế là xong rồi. Quyên cô nương đã về bên tổ phụ nàng. Vậy chúng ta đi thôi chứ.

Lôi Phi gật đầu đáp:

– Ðược rồi!

Rồi y từ từ đứng dậy.

Quyên Nhi giật mình kinh hãi hỏi:

– Hai vị định đi đâu?

Lý Hàn Thu đáp:

– Mừng cho cô nương đã được cùng lệnh tổ phụ đoàn tụ. Từ nay bọn tại hạ không thể giúp đỡ cô nương được nữa vì còn nhiều việc phải làm. Vậy xin cáo biệt.

Quyên Nhi nhẹ buông tiếng thở dài nói:

– Trong lúc tiểu muội gặp tình trạng nguy ngập được nhờ hai vị giúp đỡ cho rất nhiều. Nay hai vị có việc, đáng lý tiểu muội cùng đi giúp hai vị một tay mới phải…

Du Bạch Long đưa mắt nhìn Lý Hàn Thu nói:

– Xin hai vị lưu lại đây mấy bữa. Lão phu chuẩn bị truyền thụ thêm cho Quyên Nhi một chút võ công. Hai vị hãy chờ y học xong rồi sẽ cùng nhau xuống núi một thể được chăng?

Lão là người lịch duyệt đã nhiều nên vừa ngó vẻ mặt Quyên Nhi đã biết nội tâm nàng ngay. Nàng đối với Lý Hàn Thu đã đem lòng quyến luyến không nở phân ly.

Lý Hàn Thu đưa mắt ngó Lôi Phi. Chàng cũng có cảm giác bâng khuâng.

Lôi Phi khẽ nói:

– Du lão tiền bối đã dạy thế, vậy chúng ta phải tuân mệnh.

Lý Hàn Thu gật đầu rồi ngồi xuống.

Quyên Nhi mỉm cười nói:

– Gia gia ơi! Nếu không được hai vị này giúp đỡ cho hài nhi…

Du Bạch Phong khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói:

– Ta biết rồi. Hãy chờ Ðàm gia trở lại để ta cùng y thương lượng một việc rất cần. Gia gia đã già nua không làm gì được nữa. Các ngươi hãy còn trẻ tuổi nên gánh vác lấy đạo nghĩa võ lâm.

Quyên Nhi và Lý Hàn Thu nghe lão nói câu này liền hiểu trong lòng lão có thâm ý gì không tiện hỏi lại.

Du Bạch Phong tựa hồ có vẻ chú ý đến Lý Hàn Thu. Hai mắt nhìn chàng chầm chập rồi hỏi:

– Cận trạng lệnh sư thế nào?

Lý Hàn Thu ra chiều khó nghĩ. Chàng trầm ngâm một chút rồi đáp:

– Gia sư vẫn bình yên, có điều lão nhân gia đã quyết chí rút lui khỏi chốn giang hồ, không hỏi đến chuyện thị phi ngoài võ lâm. Vì thế mà lão nhân gia cũng không muốn gặp khách võ lâm nữa.

Du Bạch Phong cười xòa đáp:

– Té ra là thế.

Lão hắng giọng hỏi tiếp:

– Lệnh sư có nhắc tới lão phu bao giờ không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Không. Gia sư rất ít nói chuyện nhân sự trong võ lâm với vãn bối.

Du Bạch Phong lẩm nhẩm gật đầu nói:

– Thất Tuyệt Ma Kiếm là môn kiếm pháp kỳ tuyệt trong võ lâm. Lệnh sư là một nhân vật kỳ tài thông minh tuyệt thế nghĩ lập ra kiếm pháp này. Ngoại trừ nó có điều tàn độc một chút, nhưng cũng là kiệt tác gần trăm năm nay mới có một.

Lý Hàn Thu nói:

– Lão tiền bối quá khen!

Du Bạch Phong nói:

– Lão phu muốn nói về phương diện thành tựu của lệnh sư. Còn công tử đã học được kiếm pháp này đến chỗ thần diệu hay chưa thì lão phu không hiểu. Lão phu hy vọng công tử luyện tập hết một lượt cho coi.

Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:

– Lão Du Bạch Phong này miệng lưỡi có vẻ tự cao tự đại.

Chàng liền đáp:

– Nếu gặp cơ duyên vãn bối mong được tiền bối chỉ giáo thêm.

Du Bạch Phong cười ha hả nói:

– Cơ duyên ư? Lão phu vẫn còn sống đây mà hiện giờ công tử được gặp mặt là chẳng là cơ duyên hay sao?

Lý Hàn Thu sửng sốt hỏi:

– Lão tiền bối nói vậy là…

Du Bạch Phong mỉm cười ngắt lời:

– Lý công tử! Xem chừng trong bụng công tử có điều không phục lão phu chăng?

Lý Hàn Thu đáp:

– Vãn bối không dám.

Du Bạch Phong chuyển động mục quang liếc nhìn bốn phía rồi hỏi:

– Lý công tử! Công tử nhận thấy gian thạch thất này lớn hay nhỏ?

Lý Hàn Thu ngơ ngác hỏi lại:

– Lão tiền bối hỏi vậy nghĩa là làm sao?

Du Bạch Phong hỏi:

– Tại đây công tử có đủ chỗ thi triển Thất Tuyệt kiếm pháp không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Cái đó… cái đó…

Du Bạch Phong nói:

– Lão phu biết chừng công tử có điều không phục. Bây giờ chúng ta lấy số 3 lần 7 là 21 chiêu để hạn định. Lão phu tỷ thí bằng hai bàn tay không, còn công tử cứ việc sử môn Thất Tuyệt Ma Kiếm.

Lý Hàn Thu ngập ngừng:

– Thưa lão tiền bối!… Binh khí không có mắt…

Du Bạch Phong nói:

– Cái đó lão phu cũng biết rồi. Công tử cứ việc phát huy toàn lực để động thủ. Nếu lão phu không nắm chắc được phần nào thì có lý đâu dám khoác lác.

Lý Hàn Thu trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Lão tiền bối đã nhất định đòi tỷ thí mà vãn bối không tuân thì phạm tội thất kính.

Quyên Nhi vội la lên:

– Gia gia!…

Du Bạch Phong mỉm cười chặn lời:

– Gia gia biết rồi mà. Ta chỉ muốn thử coi Thất Tuyệt Ma Kiếm của công tử đây đã được mấy thành hỏa hầu, quyết chẳng thương hại y đâu, ngươi cứ yên tâm.

Lão ngừng lại một chút, đảo mắt nhìn Lôi Phi và Quyên Nhi nói tiếp:

– Các vị hãy lui ra ngoài một lúc.

Lôi Phi thấy vụ này không ổn. Trong nhà đã chật hẹp mà kiếm chiêu của Lý Hàn Thu lại cực kỳ ác độc. Nếu Du Bạch Phong trong tay cầm binh khí thì còn chống chọi được. Lão lại để hai bàn tay không thì thật nguy hiểm quá chừng. Vạn nhất là Lý Hàn Thu rút chiêu về không kịp đã thương lão thì thật là một việc hối hận vô cùng.

Tuy trong lòng y rất đỗi băn khoăn, mà không tiện đưa lời ngăn cản. Y đành đứng lên cất bước lùi ra ngoài, gọi Lý Hàn Thu dặn:

– Lý đệ! Du lão tiền bối có lòng tỷ thí kiếm chiêu với Lý đệ là có ích cho Lý đệ đó. Nhưng Lý đệ…

Du Bạch Phong ngắt lời:

– Lý công tử! Công tử cứ đem toàn lực ra mà phát chiêu. Lão phu tự tin có thể đối phó được.

Lý Hàn Thu vốn không có ý so tài cao thấp với Du Bạch Phong, nhưng lão hai ba lần khiêu khích, khiến chàng bất giác nổi lòng hiếu thắng. Chàng thủng thẳng đáp:

– Lão tiền bối đã quyết ý như vậy thì vãn bối chẳng thể không tuân lệnh được.

Quyên Nhi liếc mắt nhìn thấy hai người đã thành thế cưỡi hổ, không còn cách nào vãn hồi lại. Nàng đành đứng dậy nói:

– Gia gia! Cuộc tỷ thí này cứ điểm tới là thôi, không thể đả thương được.

Du Bạch Phong cười ha hả nói:

– Lão phu bất quá muốn đo lường y một chút, ngươi đừng quan tâm chi hết.

Lão đưa mắt nhìn Lý Hàn Thu nói:

– Lý công tử! Rút kiếm ra đi!

Lý Hàn Thu từ từ rút kiếm ra nói:

– Lão tiền bối…

Du Bạch Phong vẫy tay giục:

– Công tử phát chiêu ra đi!

Lý Hàn Thu run tay một cái phóng kiếm đâm tới.

Du Bạch Phong phất tay áo một cái, lập tức một luồng tiềm lực ào ạt xô ra ngăn chặn thế kiếm lại rồi cười nói:

– Lý công tử! Chúng ta ước hẹn 21 chiêu mà công tử mới ra 1 chiêu, còn 20 chiêu nữa mà lão phu không bị đâm trúng, tức là lão phu thắng đấy nhé.

Lý Hàn Thu đáp:

– Dĩ nhiên là thế.

Miệng chàng nói vậy tay chàng biến đổi thế kiếm cực kỳ thần tốc, hết chiêu này đến chiêu khác đâm tới tấp vào Du Bạch Phong.

Quyên Nhi và Lôi Phi đứng ở ngoài cửa thấy hai bên chiến đấu cực kỳ khốc liệt thì trong lòng xao xuyến vô cùng.

Lại thấy Lý Hàn Thu phóng kiếm mỗi lúc một thần tốc nhằm đâm vào Du Bạch Phong.

Bóng người Du Bạch Phong chuyển động như bay, lưu động khắt trong gian nhà. Bao nhiêu chiêu kiếm của Lý Hàn Thu đều bị đâm vào quãng không.

Ðột nhiên kiếm quang thu lại, bóng người đứng yên.

Lôi Phi cùng Quyên Nhi thở phào nhẹ nhõm, đồng thanh hỏi:

– Cuộc tỷ đấu xong rồi ư?

Lý Hàn Thu vẻ mặt rất thành kính tra kiếm vào võ đáp:

– Võ công của lão tiền bối quả nhiên cao thâm khôn lường. Vãn bối xin bái phục.

Du Bạch Phong vuốt râu cả cười nói:

– Lý thế huynh đã được chân truyền về môn Thất Tuyệt Ma Kiếm của lệnh sư được tám thành hỏa hầu.

Lôi Phi từ từ bước vào trong nhà nói:

– Thất Tuyệt Ma Kiếm nổi danh về chỗ ác độc. Thế mà lão tiền bối chỉ bằng hai bàn tay trắng ở trong căn nhà nhỏ hẹp tránh được 21 chiêu thì bản lãnh này vãn bối e rằng trên thế gian này ngoài lão tiền bối không còn người thứ hai nào nữa.

Du Bạch Phong nói:

– Còn một người võ công cũng chẳng kém gì lão phu.

Lôi Phi hỏi:

– Người ấy là ai?

Du Bạch Phong đáp:

– Lục Chỉ Dật Sĩ.

Lôi Phi trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

– Thưa lão tiền bối! Vãn bối tự tin là biết rất nhiều nhân vật cùng sự việc trên chốn giang hồ mà sao không hiểu Lục Chỉ Dật Sĩ là ai?

Du Bạch Phong đáp:

– Chính thế! Lão phu cũng lấy làm lạ là một nhân vật ghê gớm như Lục Chỉ Dật Sĩ mà sao lại mai danh ẩn tánh trên chốn giang hồ. Ðã mấy chục năm không để ai biết đến. Trong vụ này nhất định có điều chi ngoắt ngoéo.

Lôi Phi hỏi:

– Phải chăng Lục Chỉ Dật Sĩ nhân vì dư một ngón tay mà mang ngoại hiệu đó?

Du Bạch Phong đáp:

– Ðúng thế! Bàn tay trái hắn dư một ngón.

Lôi Phi nói:

– Ðã mấy chục năm vãn bối chưa từng nghe ai nói tới nhân vật nào có sáu ngón tay mà bản lãnh cao minh như vậy.

Du Bạch Phong nói:

– Lão phu cũng cảm nghĩ như vậy, mà không thể nào tra ra vụ bí mật này.

Lão đảo mắt thẳng vào mặt Lý Hàn Thu hỏi:

– Lý công tử! Khi lệnh sư truyền kiếm thuật cho công tử. Y có bàn luận đến hiện nay kiếm pháp nào cao minh nhất đời không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Gia sư chưa từng đề cập tới.

Du Bạch Phong tủm tỉm cười nói:

– Lệnh sư nên nói chuyện cho công tử hay mới phải.

Lão đằng hắng một tiếng rồi tiếp:

– Vậy chắc lệnh sư có chỗ dụng tâm. Lão phu không thể nào hiểu được.

Lúc này Quyên Nhi đã theo sau Lôi Phi vào tới trong nhà. Nàng hỏi:

– Gia gia ơi! Kiếm pháp Lý huynh thế nào?

Du Bạch Phong nhìn thẳng vào mặt Lý Hàn Thu đáp:

– Y còn nhỏ mà đã thành tựu đến trình độ này thật là hiếm có.

Quyên Nhi tủm tỉm cười nói:

– Môn Thất Tuyệt Ma Kiếm lấy chỗ kỳ bí hiểm độc là điều sở trường. Thế mà y tấn công gia gia liên tiếp 21 chiêu đều không trúng. Như vậy đủ chứng minh trong Thất Tuyệt Ma Kiếm còn có nhiều khuyết điểm.

Du Bạch Phong gật đầu đáp:

– Ừ! Có thế thật!

Quyên Nhi hỏi:

– Nếu gia gia đem những chỗ khuyết về Thất Tuyệt Ma Kiếm chỉ điểm cho y để y chấn chỉnh lại thì tự nhiên không còn chỗ sơ hở nữa.

Nàng tìm lời nói quanh co, té ra chỉ muốn Du Bạch Phong truyền thụ kiếm chiêu cho Lý Hàn Thu.

Du Bạch Phong nói:

– Lý công tử và ngươi đều là những người có thể xây dựng thành tài. Trong lòng gia gia đã sắp đặt một bài toán. Nhưng chưa hiểu có thực hành được không. Chúng ta hãy chờ Ðàm nhị gia trở về rồi sẽ cùng y thương lượng.

Câu này lão nói bằng một vẻ trịnh trọng. Quyên Nhi tuy được gia gia sủng ái mà cũng không dám nói nữa.

Lý Hàn Thu sau cuộc tỷ kiếm đem lòng kính phục Du Bạch Phong hết chỗ nói.

Bây giờ chàng mới biết Thất Tuyệt Ma Kiếm chưa phải là một kiếm thuật cao nhất thiên hạ.

Lôi Phi đã nhiều kinh nghiệm, chàng nghe giọng lưỡi Du Bạch Phong liền hiểu nội tình, bụng bảo dạ:

– Nghe khẩu khí lão này dường như cố ý duy trì chính nghĩa võ lâm và muốn đặc trọng trách lên vai Lý đệ cùng Quyên cô nương.

Trong nhà mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng, nên ai cũng lặng lẽ không nói câu gì.

Ðột nhiên có tiếng chấn động vọng vào phá tan bầu không khí trầm lặng.

Du Bạch Phong sắc mặt biến đổi, lão đứng phắt dậy.

Quyên Nhi, Lý Hàn Thu và Lôi Phi cũng lục tục đứng lên.

Du Bạch Phong vẫy tay nói:

– Các vị hãy ngồi xuống, để lão phu ra coi chuyện gì.

Ðoạn lão rảo bước đi ra ngoài.

Quyên Nhi nhìn bóng gia gia mất hút rồi khẽ hỏi Lý Hàn Thu:

– Lý huynh! Lý huynh đã nhìn thấy chuyện gì chưa?

Lý Hàn Thu hỏi lại:

– Chuyện gì vậy?

Quyên Nhi đáp:

– Gia gia tiểu muội xem chừng rất ưa kiếm pháp của Lý huynh vì nó đã thành tựu đến một trình độ cao minh.

Lý Hàn Thu nhăn nhó cười đáp:

– Tại hạ từ lúc tỷ đấu kiếm pháp với lênh tổ mới biết mình chẳng qua như ánh lửa đom đóm so với đời chưa vào đâu mà cô nương còn tán tụng ư?

Quyên Nhi vẻ mặt nghiêm trang hỏi:

– Lý huynh! Nếu gia gia tiểu muội mà truyền võ công cho Lý huynh thì Lý huynh có chịu tiếp thụ không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Cái đó còn phải xem vì lẽ gì đã.

Chàng thở phào một cái nói tiếp:

– Quyên cô nương! Cái tội phản sư diệt tổ trong võ lâm ai cũng có thể trừ diệt được. Nếu tại hạ chưa bẩm rõ với sư trưởng mà đi học võ công của lệnh tổ, há chẳng phạm vào tội phản sư ư?

Quyên Nhi chau mày đáp:

– Ðó thật là một chuyện rất phiền phức.

Bỗng nghe thanh âm Du Bạch Phong ở bên ngoài cất lên hỏi:

– Các hạ là ai?

Quyên Nhi đứng phắt dậy chạy ra ngoài.

Lôi Phi cũng nói:

– Chúng ta thử ra coi xem chuyện gì.

Mấy người từ trong động vừa ra đến cửa đã nhìn thấy Du Bạch Phong ẩn mình sau một tảng đá lớn, lão chưa đối diện với người mới đến.

Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:

– Lạ thiệt! Lão đã ẩn mình sau tảng đá là không muốn cho người ta ngó thấy thì sao lại lên tiếng hỏi người kia là ai?

Bụng nghĩ vậy, chàng nghiêng đầu ngó ra ngoài thì thấy ở dưới chân sườn phía đối diện có ba người sóng vai đứng đó.

Người đứng giữa mình mặc áo đạo bào, lưng đeo trường kiếm tay cầm phất trần. Bộ râu dài chúng xuống ngực bay phất phơ.

Những người mé tả mặc quần áo vải thổ sản, đầu đội mũ chiên màu vàng, trong tay cầm một cái tẩu hút thuốc lào rất dài.

Người mé hữu là một thiếu phị trung niên mình mặc áo vàng.

Lý Hàn Thu ít khi quan lại giang hồ nên chẳng biết một ai trong ba người đó.

Du Bạch Phong khẽ hỏi:

– Lý thế huynh! Những người ấy là ai vậy?

Lý Hàn Thu lắc đầu đáp:

– Vãn bối không biết.

Du Bạch Phong nói:

– Có nhìn rõ bọn họ mặc quần áo màu gì và tuổi tác vào khoảng bao nhiêu không?

Lý Hàn Thu gật đầu, tả hình dáng ba người cho lão nghe.

Lôi Phi nói:

– Tại hạ muốn đi coi may ra có thể nhận được bọn họ là những ai?

Chọn tập
Bình luận