Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Chương 132 : Người giật dây Phương Tú là ai?

Tác giả: Ngọa Long Sinh
Chọn tập

Vu Trường Thanh đột nhiên hỏi lại:

– Lệnh sư có bàn tới bức tranh Bách Phật lạc lõng nơi đâu không?

Lý Hàn Thu lắc đầu đáp:

– Không!

Vu Trường Thanh khẻ thở dài nói:

– Lão phu chỉ muốn tranh Bách Phật lọt vào tay một người không biết gì, họ cho vào lửa đốt đi là xong.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Lão tiền bối đã nói tranh Bách Phật là một vật chi bảo võ lâm. Nếu cháy mất há chẳng đáng tiếc ư?

Vu Trường Thanh đáp:

– Nhưng nếu lọt vào tay người bại hoại lưu độc cho võ lâm thì mối hại không biết đến đâu mà nói.

Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:

– Tranh đã đốt rồi, nhưng trăm kiểu ngồi của tượng Phật đã in sâu vào trong đầu óc Du Bạch Phong cùng Quyên Nhi. Ta chỉ hy vọng Quyên cô nương sau này sẽ nhờ nó mà giữ vững được chính nghĩa võ lâm.

Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng chớ không nói ra miệng, nên Vu Trường Thanh dĩ nhiên không hiểu được là chàng nghĩ gì.

Bỗng lão hỏi tiếp:

– Gần đây lệnh sư có mạnh giỏi không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Ngày trước gia sư bị thương, bệnh cũ lại phát tác, không thể hành động nhiều, nên người đã quyết tâm gói kiểm quy sơn, không hỏi đến chuyện giang hồ nữa. Lão tiền bối có quen biết gia sư không?

Vu Trường Thanh đáp:

– Sao lại không biết. Ngày trước lão phu đã cùng lệnh sư tranh luận một việc, cãi nhau suốt ba ngày ba đêm. Lệnh sư có nhắc tới chuyện đó với công tử không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Vụ này không thấy gia sư nói tới.

Vu Trường Thanh đằng hắng một tiếng rồi hỏi:

– Lão phu có hai việc muốn bàn với công tử, chẳng hiểu có nên chăng?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tiền bối có điều chi xin cứ cho hay.

Vu Trường Thanh hỏi:

– Việc thứ nhất có liên quan đến Quân cô nương. Lý thế huynh chuẩn bị đối phó với y bằng cách nào?

Lý Hàn Thu đáp:

– Về vụ Quân cô nương, vãn bối rất lấy làm hối hận. Ngày trước vãn bối hay tin là song thân vãn bối bị phụ thân Quân cô nương hạ sát. Sau mới nghe việc này do Giang Nam Song Hiệp chủ mưu, nhưng trước đó vãn bối đã trót lỡ lầm mà bức tử song thân Quân cô nương rồi.

Vu Trường Thanh hỏi:

– Người đã chết rồi. Việc đã qua trôi vào dĩ vãng. Lão phu muốn biết từ nay trở đi công tử định đối đãi với y ra sao mà thôi?

Lý Hàn Thu đáp:

– Việc đó vãn bối đã nghĩ rồi và quyết không bao giờ cùng Quân cô nương động thủ nữa.

Vu Trường Thanh gật đầu nói:

– Thế là hay lắm! Công tử nên biết mình đường đường là nam tử hán đại trượng phu không thể so bì với đàn bà con gái được. Lão phu hy vọng Lý công tử nhẹ nhàng với Quân cô nương.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Lão tiền bối có muốn hỏi điều gì nữa không?

Vu Trường Thanh đáp:

– Có! Đó là thủ pháp luyện kiếm của công tử.

Lý Hàn Thu ngơ ngác hỏi:

– Sao? Vãn bối có chỗ lầm lẫn?

Vu Trường Thanh đáp:

– Thất Tuyệt Ma Kiếm là một kiếm thuật tuyệt đối lừng lẫy trong võ lâm. Trên chốn giang hồ khó mà kiếm được một người thứ hai đủ tài như công tử.

Lý Hàn Thu lại hỏi:

– Cái đó với thủ pháp của vãn bối có liên quan gì?

Vu Trường Thanh đáp:

– Theo chỗ lão phu biết thì người sử dụng nhiều Thất Tuyệt Ma Kiếm rất ảnh hưởng đến nhân tính. Về điểm này tưởng Lý thế huynh cũng biết rồi.

Lý Hàn Thu nói:

– Cái đó… Cái đó. Vãn bối chưa từng nghe gia sư cháu đề cập đến.

Vu Trường Thanh nói:

– Ngày trước lão phu đây đàm luận với lệnh sư có nhắc tới vấn đề này.

Lý Hàn Thu nói:

– Đã vậy thì vãn bối từ đây phải coi chừng mới được.

Vu Trường Thanh nói:

– Kiếm chiêu của lệnh sư tuy nhiên lợi hại nhưng vẫn không phải là kiếm pháp chính tông. Lão phu khuyên thế huynh một câu nên luyện thêm thứ kiếm thuật khác.

Lý Hàn Thu đáp:

– Cái đó vãn bối cần thỉnh giáp lão tiền bối.

Vu Trường Thanh nói:

– Được rồi! Sáng mai lão phu sẽ truyền cho Lý thế huynh một ít kiếm pháp.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Lão tiền bối định truyền kiếm pháp gì cho vãn bối?

Vu Trường Thanh đáp:

– Võ lâm thiên hạ nhiều ngành nhưng cùng một gốc. Kiếm pháp đại khái giống nhau. Dù nó không dùng để thắng địch chế thắng thì cũng luyện cho thân thể cường mạnh. Nếu đem võ công phân thành môn phái thì thứ kiếm pháp của lão phu đây là kiếm pháp theo phái Võ Đương.

Lý Hàn Thu động tâm hỏi:

– Lão tiền bối! Vãn bối muốn thỉnh giáo lão tiền bối một điều được chăng?

Vu Trường Thanh cười đáp:

– Thế là rất công bằng! Lão phu hỏi thế huynh đã nhiều rồi. Bây giờ dĩ nhiên thế huynh có quyền hỏi lại lão phu.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Lão tiền bối tinh thông toán thuật có thể biết trước việc thành bại. Không hiểu có thật vậy chăng?

Vu Trường Thanh mỉm cười hỏi lại:

– Thế huynh có tin thuyết bói toán không đã?

Lý Hàn Thu đáp:

– Trước nay vãn bối vẫn không tin thuyết này, nhưng Tần cô nương cực lực chủ trương toán thuật của lão tiền bối xuất quỷ nhập thần. Mấy năm nay Phương Tú làm việc gì cũng được cái lợi là vì hắn nhờ lão tiền bối bói toán cho.

Vu Trường Thanh nói:

– Thuật bói toán rấ huyền diệu, nhưng lão phu không nhẫn nại được. Mấy năm nay Phương Tú bị thuyết bói toán của lão phu mê hoặc. Đó cũng là vì hành vi của hắn không theo đường chính đạo, trong lòng đâm ra lo lắng, nên mới bói toán để mong tránh nạn.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Phương Tú mỗi lần gặp chuyện nguy nan lại đến thỉnh giáp lão tiền bối trù tính kế hoạch giùm. Chắc không phải lão tiền bối gặp đâu nói đấy.

Vu Trường Thanh cười đáp:

– Phương Tú là kẻ tâm cơ thâm trầm. Bất cứ hành động gì cũng sắp đặt kế hoạch rất tinh vi từ trước. Lúc hắn đến tìm lão phu để hỏi về thành bại là lão phu lại mượn tiếng toán thuật, suy tính rồi nói ra sự thành bại. Úi cha! Lão phu nhờ cách này mà cứu được khi người đồng thời dò được những chổ bí ẩn của Phương Tú không phải ít.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Thế là những âm mưu tác ác của Phương Tú lão tiền bối đã thuộc lòng rồi phải không?

Vu Trường Thanh đáp:

– Đáng tiếc là trong Phương phủ có cao nhân ẩn tàng. Tâm kế người này còn độc địa gấp mười Phương Tú. Thủ pháp y đã tuyệt diệu, hành vi lại thâm độc. Phương Tú còn kém y xa lắm.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Lão tiền bối có biết người đó là ai không?

Vu Trường Thanh lắc đầu đáp:

– Nói ra thật xấu hổ. Lão phu đã mấy lần muốn gieo giọng lưỡi hắn để dò hỏi danh tánh người kia mà đều không được mãn nguyện.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Có phải Phương Tú cố ý né tránh không?

Vu Trường Thanh đáp:

– Theo nhận xét của lão phu thì dường như Phương Tú có chổ khó nói. Có thể là hắn không muốn hay không dám nói tên họ người kia.

Lý Hàn Thu nói:

– Lão tiền bối quen biết nhiều người. Tiền bối thử nghĩ kỹ xem may ra có thấy dấu vết gì chăng.

Vu Trường Thanh trầm ngâm một lúc rồi đáp:

– Dĩ nhiên là thế. Trong lòng lão phu đã gia định mấy nhân vật nhưng không tài nào xác định được là ai.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Lão tiền bối coi chừng có thể là Đàm Dược Sư được chăng?

Vu Trường Thanh đáp:

– Rất có thể là người này.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Theo chỗ vãn bối biết thì Đàm Dược Sư đúng là có cấu kết với Phương Tú. Có điều vãn bối chưa dò la được rành mạch giữa Đàm Dược Sư và Phương Tú có mối quan hệ thế nào?

Vu Trường Thanh nói:

– Nếu Đàm Dược Sư quả hợp tác với Phương Tú thì tài trí Phương Tú còn kém Đàm Dược Sư xa.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Có phải Đàm Dược Sư rất giỏi nghề thay hình đổi dạng?

Vu Trường Thanh đáp:

– Lão phu nghĩ rằng Đàm Dược Sư dù xuất hiện bằng chân tướng ở trên chốn giang hồ cũng không sao. Lão đã tinh thâm y đạo thì việc trá hình đối với lão là một việc rất tầm thường.

Lý Hàn Thu lại hỏi:

– Lão tiền bối coi Hàn công tử là hạng người nào?

Vu Trường Thanh đáp:

– Gã là một thiếu niên thông minh tài trí hơn đời, sau này đáng là một nhân vật lãnh tụ võ lâm. Chỉ đáng tiếc ở chổ gã sinh lầm cửa mà thôi.

Lý Hàn Thu buông tiếng thở dài hỏi:

– Lão tiền bối chuẩn bị đối phó với kiếp nạn giang hồ bằng cách nào?

Vu Trường Thanh đáp:

– Việc này trọng đại quá! Sức lão phu không đủ đối phó. Kế hoạch ngày nay là tìm cách đưa tin này vào chùa Thiếu Lâm để chưởng môn phái đó hiệu triệu võ lâm hợp lực giải trừ kiếp nạn.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Lão tiền bối chuẩn bị đi Thiếu Lâm một chuyến chăng?

Vu Trường Thanh gật đầu đáp:

– Phải rồi! Chuyến này không đi không được. Chúng ta đi thuyền trên sông là để tránh tai mắt của Phương Tú. Đồng thời mượn cơ hội này để lên chùa Thiếu Lâm.

Lý Hàn Thu nói:

– Té ra là thế.

Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp:

– Lão tiền bối! Tại hạ còn thỉnh giáo một điều.

Vu Trường Thanh hỏi:

– Điều gì?

Lý Hàn Thu đáp:

– Trong mình Phương Tú hiện có năm chất kỳ độc, không hiểu là chân hay giả?

Vu Trường Thanh đáp:

– Đó là sự thực.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Đàm Dược Sư không thể giải trừ được chất độc trong mình hắn ư?

Vu Trường Thanh đáp:

– Đàm Dược Sư chỉ tinh thâm về y đạo, không chuyên trị về độc thương. Lão phu e rằng trên thế gian này không ai trị được.

Lý Hàn Thu nói:

– Nếu Đàm Dược Sư mà ở Phương Gia Đại Viện lại chữa khỏi độc thương cho Phương Tú thì e rằng hắn không giữ lời ước nữa.

Vu Trường Thanh nói:

– Lão phu không tính đến chuyện hắn giữ lời ước hay không, mà chỉ mong hắn không theo rõi tông tích, kiếm không ra được chúng ta đã đi về ngã nào.

Lý Hàn Thu chắp tay nói:

– Cao kiến của lão tiền bối khiến cho vãn bối khâm phục vô cùng.

Chàng chắp tay hỏi tiếp:

– Lão tiền bối có cần nghỉ ngơi không?

Vu Trường Thanh đáp:

– Chúng ta đều mệt mỏi từ lâu nên nghỉ ngơi một lúc là phải.

Đoạn lão cất bước đi vài khoang thuyền.

Lý Hàn Thu cũng về phòng mình thì thấy chăn đệm chỉnh tề. Tần Nhi đang ngồi trên ghế gỗ nhắm mắt dưỡng thần.

Tiếng bước chân chàng làm cho nàng tỉnh dậy. Nàng ngó Lý Hàn Thu cười hỏi:

– Tướng công mệt rồi phải không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Cũng thường thôi. Tần cô nương! Chúng ta đều là bạn hữu, bình đẳng như nhau. Từ mai cô nương bất tất phải buông màn trải đệm cho tại hạ nữa.

Tần Nhi tủm tỉm cười đáp:

– Tiểu tỳ làm nha đầu đã quen, tự nhện muốn giúp việc sắp đặt chăn màn cho bất cứ ai.

Lý Hàn Thu nhắc lại:

– Từ nay cô nương bất tất phải sửa soạn cho tại hạ nữa.

Tần Nhi nói:

– Không sao đâu. Cái đó bất quá tỳ nữ cất tay một cái là xong. Có gì mà Lý tướng công đáng để tâm?

Nàng vừa nói vừa từ từ bước ra khỏi cửa phòng.

Lý Hàn Thu khẻ hỏi:

– Tần cô nương! Cô có mệt lắm không?

Tần Nhi đã ra đến cửa khoang thuyền, nghe tiếng chàng liền ngoảnh cổ hỏi lại:

– Có việc gì không?

Lý Hàn Thu nói:

– Nếu cô nương không mỏi mệt thì hãy ngồi xuống đây nói chuyện lúc nữa được chăng?

Tần Nhi gật đầu cười nói:

– Có gì mà chả được?

Nàng trở gót từ từ đi vài ngồi xuống nguyên chỗ.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Cô nương đã thấy Quân cô nương chưa?

Tần Nhi đáp:

– Tiểu muội thấy rồi. Cô ta đẹp lắm mà người trần tình dường như chẳng bận tâm đến nhân tình thế cô.

Lý Hàn Thu nói:

– Tại hạ bức tử song thân y. Chính mắt y trông thấy nên y căm hờn tại hạ rất sâu cay.

Tần Nhi nói:

– Cái đó không thể trách y được. Bất luận là ai cũng chẳng tài nào quên được mối thù máu chảy ruột mềm.

Lý Hàn Thu thủng thẳng nói:

– Vì thế mà chúng ta ở cùng thuyền với y, tại hạ cảm thấy không yên ổn lắm.

Tần Nhi nói:

– Tiểu muội muốn thay mặt công tử đến đả thông cùng cô ta được chăng?

Lý Hàn Thu lắc đầu đáp:

– Không cần đâu! Trong lòng cô căm hận tại hạ mà Tần cô nương đi khuyên y chỉ tổ gây thêm mối nghi ngờ.

Tần Nhi đột nhiên động tâm hỏi:

– Công tử hỏi chuyện này là có dụng ý gì?

Lý Hàn Thu ngó Tần Nhi hỏi:

– Trong lòng cô nương nghĩ gì vậy?

Tần Nhi đáp:

– Công tử còn có lòng muốn giết y nên hy vọng nói cho tiểu muội động tâm chăng?

Lý Hàn Thu đáp:

– Hỡi ôi! Nửa năm trước tại hạ quả có ý ấy, nhưng bây giờ thì thôi rồi.

Tần Nhi tưởng chừng cởi được khối đá nặng trĩu đeo trong lòng, nàng mỉm cười hỏi:

– Tiểu muội đi hỏi sư phụ xem lão nhân gia chuẩn bị an bài Quân cô nương cách nào?

Lý Hàn Thu cười nói:

– Cô nương bất tất phải nóng nẩy. Sáng mai hãy hỏi cũng chưa muộn. Tại hạ muốn bàn định với cô nương, mong cô nương lượng hiểu cho một việc.

Tần Nhi cười hỏi:

– Quả nhiên ngoài cung đàn còn có âm điệu khác, việc gì công tử thử nói nghe?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tại hạ muốn rời khỏi nơi đây. Có thế mới tiện cho Quân cô nương cùng tại hạ.

Tần Nhi bỗng lộ vẻ buồn rầu hỏi:

– Công tử định đi ư?

Lý Hàn Thu đáp:

– Đúng thế! Vì tại hạ còn ở đây là một điều bất tiện cho Quân cô nương.

Đột nhiên Tần Nhi cúi đầu xuống hỏi:

– Còn tiểu muội thì sao? Ở lại đây hay đi theo công tử?

Lý Hàn Thu hỏi lại:

– Ý cô nghĩ thế nào?

Tần Nhi đáp:

– Tiểu muội muốn đi theo công tử nhưng e rằng công tử không chịu.

Lý Hàn Thu nói:

– Tần cô nương! Tại hạ nghĩ rằng cô nên thương lượng cùng lệnh sư rồi sẽ quyết định. Cô nương đi theo hay ở lại đều được cả. Tại hạ dời khỏi đây rồi cũng chưa nhất định đi đâu. Có điều tại hạ cảm thấy nên tránh Quân cô nương là hơn. Cô ta nghĩ đến tại hạ mà còn ở trên thuyền này thì ăn không ngon ngủ không yên.

Đột nhiên Tần Nhi cảm thấy mối đồng tình. Nàng từ từ tiến đến trước mặt Lý Hàn Thu, nói bằng một giọng rất ôn nhu:

– Cái này không thể trách công tử được. Công tử cũng không nên hối hận quá nhiều. Lúc đó công tử chứa chất mối cừu hận trong lòng thì dĩ nhiên khó mà tránh khỏi chuyện giết người. Công tử không giết Quân cô nương cũng có dạ nhân từ rồi đó.

Lý Hàn Thu nhăn nhó cười nói:

– Cô nương bất tất phải an ủi tại hạ. Vừa rồi tại hạ đã nói chuyện với Vu lão tiền bối khá lâu. Lão nhân gia trong lòng đã tính kỹ mới đưa Quân cô nương về thuyền, chắc là lão nhân gia có chổ dụng tâm nào đó. Tại hạ Ở lại đây có điều không ổn.

Tần Nhi dịu dàng gật đầu nói:

– Được rồi! Tiểu muội đi hỏi sư phụ, sáng mai chúng ta sẽ quyết định nên chăng?

Lý Hàn Thu đứng dậy đáp:

– Đêm đã khuya rồi. Cô nương nên đi nghỉ thôi.

Tần Nhi nói:

– Công tử cũng nên nằm duỗi mình nghỉ ngơi một lúc.

Lý Hàn Thu gật đầu cười nói:

– Phải đó! Tại hạ cũng cần nghỉ cho lại sức.

Tần Nhi từ từ trở gót cất bước đi ra.

Lý Hàn Thu nhìn bóng sau lưng Tần Nhi ra khỏi phòng rồi mới nhẹ buông tiếng thở dài rồi để nguyên quần áo nằm nghỉ.

Mấy bửa nay thân thể cùng tâm trí đều mệt nhọc, chàng ngả lưng xuống giường ngủ say lúc nào không biết.

Chẳng hiểu thời gian đã trôi qua bao lâu. Lý Hàn Thu tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ.

Chàng mở mắt ra thấy mình đắp chăn bông, không khỏi động tâm nghĩ thầm:

– Ta để nguyên áo nằm rồi nằm ngủ say. Ta nhớ mình không đắp chăn mà ai lấy chăn đắp cho ta, ta cũng chẳng hay biết gì hết.

Nghĩ vậy chàng đứng phắt dậy miệng lẩm bẩm:

– Người nào vào khoang thuyền đắp chăn cho mà ta không biết. Giả tỷ họ giết ta thật dễ như chơi.

Trong lúc nhất thời, lòng chàng nổi lên bao mối nghi ngờ. Chàng nhìn ra cánh cửa khép hờ ngơ ngẩn xuất thần.

Đột nhiên cửa khoang thuyền mở ra. Tần Nhi vừa cười vừa bước vào hỏi:

– Công tử thức rồi ư?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tại hạ vừa mới thức dậy.

Chàng ngừng một chút rồi hỏi:

– Tần cô nương! Có phải lúc nãy cô vừa qua đây không?

Tần Nhi tủm tỉm cười đáp:

– Công tử ngủ bỏ quên cả đóng cửa khoang thuyền. Tiểu muội thấy mở cửa tiến vào coi. Ngờ đâu trong lúc còn đang ngần ngừ…

Bỗng nàng hạ thấp giọng xuống nói tiếp:

– Quân cô nương đột nhiên xuất hiện ở ngoài lối đi.

Lý Hàn Thu giật mình kinh hãi hỏi:

– Quân Trung Phụng ư?

Tần Nhi đáp:

– Phải rồi! Chính là Quân Trung Phụng.

Lý Hàn Thu hồi hộp hỏi:

– Y định giết tại hạ phải không?

Tần Nhi đáp:

– Không hiểu y có dụng ý gì? Chỉ thấy y đứng ở cửa khoang thuyền tần ngần hồi lâu không chịu bỏ đi. Sau y nghe tiếng tiểu muội hắng giọng mới hấp tấp trở gót.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Y có tiến vào không?

Tần Nhi đáp:

– Y đứng ngoài rồi sau bỏ đi. Tiểu muội vào phòng thấy ngọn gió sông thổi lạnh buốt mà công tử ngủ say chẳng đắp chăn đệm chi hết.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Thế rồi cô nương lấy chăn đắp cho tại hạ phải không?

Tần Nhi đáp:

– Đúng thế! Tiểu muội đắp chăn cho công tử rồi khép cửa khoang thuyền lại.

Lý Hàn Thu nhìn Tần Nhi hỏi:

– Tần cô nương! Thế đêm qua cô nương không ngủ ư?

Tần Nhi đáp:

– Tiểu muội muốn đến nói cho công tử hay, nhưng công tử ngủ say nên không tiện đánh thức.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Thế là cô ngồi không suốt đêm.

Vu Trường Thanh đột nhiên hỏi lại:

– Lệnh sư có bàn tới bức tranh Bách Phật lạc lõng nơi đâu không?

Lý Hàn Thu lắc đầu đáp:

– Không!

Vu Trường Thanh khẻ thở dài nói:

– Lão phu chỉ muốn tranh Bách Phật lọt vào tay một người không biết gì, họ cho vào lửa đốt đi là xong.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Lão tiền bối đã nói tranh Bách Phật là một vật chi bảo võ lâm. Nếu cháy mất há chẳng đáng tiếc ư?

Vu Trường Thanh đáp:

– Nhưng nếu lọt vào tay người bại hoại lưu độc cho võ lâm thì mối hại không biết đến đâu mà nói.

Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:

– Tranh đã đốt rồi, nhưng trăm kiểu ngồi của tượng Phật đã in sâu vào trong đầu óc Du Bạch Phong cùng Quyên Nhi. Ta chỉ hy vọng Quyên cô nương sau này sẽ nhờ nó mà giữ vững được chính nghĩa võ lâm.

Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng chớ không nói ra miệng, nên Vu Trường Thanh dĩ nhiên không hiểu được là chàng nghĩ gì.

Bỗng lão hỏi tiếp:

– Gần đây lệnh sư có mạnh giỏi không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Ngày trước gia sư bị thương, bệnh cũ lại phát tác, không thể hành động nhiều, nên người đã quyết tâm gói kiểm quy sơn, không hỏi đến chuyện giang hồ nữa. Lão tiền bối có quen biết gia sư không?

Vu Trường Thanh đáp:

– Sao lại không biết. Ngày trước lão phu đã cùng lệnh sư tranh luận một việc, cãi nhau suốt ba ngày ba đêm. Lệnh sư có nhắc tới chuyện đó với công tử không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Vụ này không thấy gia sư nói tới.

Vu Trường Thanh đằng hắng một tiếng rồi hỏi:

– Lão phu có hai việc muốn bàn với công tử, chẳng hiểu có nên chăng?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tiền bối có điều chi xin cứ cho hay.

Vu Trường Thanh hỏi:

– Việc thứ nhất có liên quan đến Quân cô nương. Lý thế huynh chuẩn bị đối phó với y bằng cách nào?

Lý Hàn Thu đáp:

– Về vụ Quân cô nương, vãn bối rất lấy làm hối hận. Ngày trước vãn bối hay tin là song thân vãn bối bị phụ thân Quân cô nương hạ sát. Sau mới nghe việc này do Giang Nam Song Hiệp chủ mưu, nhưng trước đó vãn bối đã trót lỡ lầm mà bức tử song thân Quân cô nương rồi.

Vu Trường Thanh hỏi:

– Người đã chết rồi. Việc đã qua trôi vào dĩ vãng. Lão phu muốn biết từ nay trở đi công tử định đối đãi với y ra sao mà thôi?

Lý Hàn Thu đáp:

– Việc đó vãn bối đã nghĩ rồi và quyết không bao giờ cùng Quân cô nương động thủ nữa.

Vu Trường Thanh gật đầu nói:

– Thế là hay lắm! Công tử nên biết mình đường đường là nam tử hán đại trượng phu không thể so bì với đàn bà con gái được. Lão phu hy vọng Lý công tử nhẹ nhàng với Quân cô nương.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Lão tiền bối có muốn hỏi điều gì nữa không?

Vu Trường Thanh đáp:

– Có! Đó là thủ pháp luyện kiếm của công tử.

Lý Hàn Thu ngơ ngác hỏi:

– Sao? Vãn bối có chỗ lầm lẫn?

Vu Trường Thanh đáp:

– Thất Tuyệt Ma Kiếm là một kiếm thuật tuyệt đối lừng lẫy trong võ lâm. Trên chốn giang hồ khó mà kiếm được một người thứ hai đủ tài như công tử.

Lý Hàn Thu lại hỏi:

– Cái đó với thủ pháp của vãn bối có liên quan gì?

Vu Trường Thanh đáp:

– Theo chỗ lão phu biết thì người sử dụng nhiều Thất Tuyệt Ma Kiếm rất ảnh hưởng đến nhân tính. Về điểm này tưởng Lý thế huynh cũng biết rồi.

Lý Hàn Thu nói:

– Cái đó… Cái đó. Vãn bối chưa từng nghe gia sư cháu đề cập đến.

Vu Trường Thanh nói:

– Ngày trước lão phu đây đàm luận với lệnh sư có nhắc tới vấn đề này.

Lý Hàn Thu nói:

– Đã vậy thì vãn bối từ đây phải coi chừng mới được.

Vu Trường Thanh nói:

– Kiếm chiêu của lệnh sư tuy nhiên lợi hại nhưng vẫn không phải là kiếm pháp chính tông. Lão phu khuyên thế huynh một câu nên luyện thêm thứ kiếm thuật khác.

Lý Hàn Thu đáp:

– Cái đó vãn bối cần thỉnh giáp lão tiền bối.

Vu Trường Thanh nói:

– Được rồi! Sáng mai lão phu sẽ truyền cho Lý thế huynh một ít kiếm pháp.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Lão tiền bối định truyền kiếm pháp gì cho vãn bối?

Vu Trường Thanh đáp:

– Võ lâm thiên hạ nhiều ngành nhưng cùng một gốc. Kiếm pháp đại khái giống nhau. Dù nó không dùng để thắng địch chế thắng thì cũng luyện cho thân thể cường mạnh. Nếu đem võ công phân thành môn phái thì thứ kiếm pháp của lão phu đây là kiếm pháp theo phái Võ Đương.

Lý Hàn Thu động tâm hỏi:

– Lão tiền bối! Vãn bối muốn thỉnh giáo lão tiền bối một điều được chăng?

Vu Trường Thanh cười đáp:

– Thế là rất công bằng! Lão phu hỏi thế huynh đã nhiều rồi. Bây giờ dĩ nhiên thế huynh có quyền hỏi lại lão phu.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Lão tiền bối tinh thông toán thuật có thể biết trước việc thành bại. Không hiểu có thật vậy chăng?

Vu Trường Thanh mỉm cười hỏi lại:

– Thế huynh có tin thuyết bói toán không đã?

Lý Hàn Thu đáp:

– Trước nay vãn bối vẫn không tin thuyết này, nhưng Tần cô nương cực lực chủ trương toán thuật của lão tiền bối xuất quỷ nhập thần. Mấy năm nay Phương Tú làm việc gì cũng được cái lợi là vì hắn nhờ lão tiền bối bói toán cho.

Vu Trường Thanh nói:

– Thuật bói toán rấ huyền diệu, nhưng lão phu không nhẫn nại được. Mấy năm nay Phương Tú bị thuyết bói toán của lão phu mê hoặc. Đó cũng là vì hành vi của hắn không theo đường chính đạo, trong lòng đâm ra lo lắng, nên mới bói toán để mong tránh nạn.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Phương Tú mỗi lần gặp chuyện nguy nan lại đến thỉnh giáp lão tiền bối trù tính kế hoạch giùm. Chắc không phải lão tiền bối gặp đâu nói đấy.

Vu Trường Thanh cười đáp:

– Phương Tú là kẻ tâm cơ thâm trầm. Bất cứ hành động gì cũng sắp đặt kế hoạch rất tinh vi từ trước. Lúc hắn đến tìm lão phu để hỏi về thành bại là lão phu lại mượn tiếng toán thuật, suy tính rồi nói ra sự thành bại. Úi cha! Lão phu nhờ cách này mà cứu được khi người đồng thời dò được những chổ bí ẩn của Phương Tú không phải ít.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Thế là những âm mưu tác ác của Phương Tú lão tiền bối đã thuộc lòng rồi phải không?

Vu Trường Thanh đáp:

– Đáng tiếc là trong Phương phủ có cao nhân ẩn tàng. Tâm kế người này còn độc địa gấp mười Phương Tú. Thủ pháp y đã tuyệt diệu, hành vi lại thâm độc. Phương Tú còn kém y xa lắm.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Lão tiền bối có biết người đó là ai không?

Vu Trường Thanh lắc đầu đáp:

– Nói ra thật xấu hổ. Lão phu đã mấy lần muốn gieo giọng lưỡi hắn để dò hỏi danh tánh người kia mà đều không được mãn nguyện.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Có phải Phương Tú cố ý né tránh không?

Vu Trường Thanh đáp:

– Theo nhận xét của lão phu thì dường như Phương Tú có chổ khó nói. Có thể là hắn không muốn hay không dám nói tên họ người kia.

Lý Hàn Thu nói:

– Lão tiền bối quen biết nhiều người. Tiền bối thử nghĩ kỹ xem may ra có thấy dấu vết gì chăng.

Vu Trường Thanh trầm ngâm một lúc rồi đáp:

– Dĩ nhiên là thế. Trong lòng lão phu đã gia định mấy nhân vật nhưng không tài nào xác định được là ai.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Lão tiền bối coi chừng có thể là Đàm Dược Sư được chăng?

Vu Trường Thanh đáp:

– Rất có thể là người này.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Theo chỗ vãn bối biết thì Đàm Dược Sư đúng là có cấu kết với Phương Tú. Có điều vãn bối chưa dò la được rành mạch giữa Đàm Dược Sư và Phương Tú có mối quan hệ thế nào?

Vu Trường Thanh nói:

– Nếu Đàm Dược Sư quả hợp tác với Phương Tú thì tài trí Phương Tú còn kém Đàm Dược Sư xa.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Có phải Đàm Dược Sư rất giỏi nghề thay hình đổi dạng?

Vu Trường Thanh đáp:

– Lão phu nghĩ rằng Đàm Dược Sư dù xuất hiện bằng chân tướng ở trên chốn giang hồ cũng không sao. Lão đã tinh thâm y đạo thì việc trá hình đối với lão là một việc rất tầm thường.

Lý Hàn Thu lại hỏi:

– Lão tiền bối coi Hàn công tử là hạng người nào?

Vu Trường Thanh đáp:

– Gã là một thiếu niên thông minh tài trí hơn đời, sau này đáng là một nhân vật lãnh tụ võ lâm. Chỉ đáng tiếc ở chổ gã sinh lầm cửa mà thôi.

Lý Hàn Thu buông tiếng thở dài hỏi:

– Lão tiền bối chuẩn bị đối phó với kiếp nạn giang hồ bằng cách nào?

Vu Trường Thanh đáp:

– Việc này trọng đại quá! Sức lão phu không đủ đối phó. Kế hoạch ngày nay là tìm cách đưa tin này vào chùa Thiếu Lâm để chưởng môn phái đó hiệu triệu võ lâm hợp lực giải trừ kiếp nạn.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Lão tiền bối chuẩn bị đi Thiếu Lâm một chuyến chăng?

Vu Trường Thanh gật đầu đáp:

– Phải rồi! Chuyến này không đi không được. Chúng ta đi thuyền trên sông là để tránh tai mắt của Phương Tú. Đồng thời mượn cơ hội này để lên chùa Thiếu Lâm.

Lý Hàn Thu nói:

– Té ra là thế.

Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp:

– Lão tiền bối! Tại hạ còn thỉnh giáo một điều.

Vu Trường Thanh hỏi:

– Điều gì?

Lý Hàn Thu đáp:

– Trong mình Phương Tú hiện có năm chất kỳ độc, không hiểu là chân hay giả?

Vu Trường Thanh đáp:

– Đó là sự thực.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Đàm Dược Sư không thể giải trừ được chất độc trong mình hắn ư?

Vu Trường Thanh đáp:

– Đàm Dược Sư chỉ tinh thâm về y đạo, không chuyên trị về độc thương. Lão phu e rằng trên thế gian này không ai trị được.

Lý Hàn Thu nói:

– Nếu Đàm Dược Sư mà ở Phương Gia Đại Viện lại chữa khỏi độc thương cho Phương Tú thì e rằng hắn không giữ lời ước nữa.

Vu Trường Thanh nói:

– Lão phu không tính đến chuyện hắn giữ lời ước hay không, mà chỉ mong hắn không theo rõi tông tích, kiếm không ra được chúng ta đã đi về ngã nào.

Lý Hàn Thu chắp tay nói:

– Cao kiến của lão tiền bối khiến cho vãn bối khâm phục vô cùng.

Chàng chắp tay hỏi tiếp:

– Lão tiền bối có cần nghỉ ngơi không?

Vu Trường Thanh đáp:

– Chúng ta đều mệt mỏi từ lâu nên nghỉ ngơi một lúc là phải.

Đoạn lão cất bước đi vài khoang thuyền.

Lý Hàn Thu cũng về phòng mình thì thấy chăn đệm chỉnh tề. Tần Nhi đang ngồi trên ghế gỗ nhắm mắt dưỡng thần.

Tiếng bước chân chàng làm cho nàng tỉnh dậy. Nàng ngó Lý Hàn Thu cười hỏi:

– Tướng công mệt rồi phải không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Cũng thường thôi. Tần cô nương! Chúng ta đều là bạn hữu, bình đẳng như nhau. Từ mai cô nương bất tất phải buông màn trải đệm cho tại hạ nữa.

Tần Nhi tủm tỉm cười đáp:

– Tiểu tỳ làm nha đầu đã quen, tự nhện muốn giúp việc sắp đặt chăn màn cho bất cứ ai.

Lý Hàn Thu nhắc lại:

– Từ nay cô nương bất tất phải sửa soạn cho tại hạ nữa.

Tần Nhi nói:

– Không sao đâu. Cái đó bất quá tỳ nữ cất tay một cái là xong. Có gì mà Lý tướng công đáng để tâm?

Nàng vừa nói vừa từ từ bước ra khỏi cửa phòng.

Lý Hàn Thu khẻ hỏi:

– Tần cô nương! Cô có mệt lắm không?

Tần Nhi đã ra đến cửa khoang thuyền, nghe tiếng chàng liền ngoảnh cổ hỏi lại:

– Có việc gì không?

Lý Hàn Thu nói:

– Nếu cô nương không mỏi mệt thì hãy ngồi xuống đây nói chuyện lúc nữa được chăng?

Tần Nhi gật đầu cười nói:

– Có gì mà chả được?

Nàng trở gót từ từ đi vài ngồi xuống nguyên chỗ.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Cô nương đã thấy Quân cô nương chưa?

Tần Nhi đáp:

– Tiểu muội thấy rồi. Cô ta đẹp lắm mà người trần tình dường như chẳng bận tâm đến nhân tình thế cô.

Lý Hàn Thu nói:

– Tại hạ bức tử song thân y. Chính mắt y trông thấy nên y căm hờn tại hạ rất sâu cay.

Tần Nhi nói:

– Cái đó không thể trách y được. Bất luận là ai cũng chẳng tài nào quên được mối thù máu chảy ruột mềm.

Lý Hàn Thu thủng thẳng nói:

– Vì thế mà chúng ta ở cùng thuyền với y, tại hạ cảm thấy không yên ổn lắm.

Tần Nhi nói:

– Tiểu muội muốn thay mặt công tử đến đả thông cùng cô ta được chăng?

Lý Hàn Thu lắc đầu đáp:

– Không cần đâu! Trong lòng cô căm hận tại hạ mà Tần cô nương đi khuyên y chỉ tổ gây thêm mối nghi ngờ.

Tần Nhi đột nhiên động tâm hỏi:

– Công tử hỏi chuyện này là có dụng ý gì?

Lý Hàn Thu ngó Tần Nhi hỏi:

– Trong lòng cô nương nghĩ gì vậy?

Tần Nhi đáp:

– Công tử còn có lòng muốn giết y nên hy vọng nói cho tiểu muội động tâm chăng?

Lý Hàn Thu đáp:

– Hỡi ôi! Nửa năm trước tại hạ quả có ý ấy, nhưng bây giờ thì thôi rồi.

Tần Nhi tưởng chừng cởi được khối đá nặng trĩu đeo trong lòng, nàng mỉm cười hỏi:

– Tiểu muội đi hỏi sư phụ xem lão nhân gia chuẩn bị an bài Quân cô nương cách nào?

Lý Hàn Thu cười nói:

– Cô nương bất tất phải nóng nẩy. Sáng mai hãy hỏi cũng chưa muộn. Tại hạ muốn bàn định với cô nương, mong cô nương lượng hiểu cho một việc.

Tần Nhi cười hỏi:

– Quả nhiên ngoài cung đàn còn có âm điệu khác, việc gì công tử thử nói nghe?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tại hạ muốn rời khỏi nơi đây. Có thế mới tiện cho Quân cô nương cùng tại hạ.

Tần Nhi bỗng lộ vẻ buồn rầu hỏi:

– Công tử định đi ư?

Lý Hàn Thu đáp:

– Đúng thế! Vì tại hạ còn ở đây là một điều bất tiện cho Quân cô nương.

Đột nhiên Tần Nhi cúi đầu xuống hỏi:

– Còn tiểu muội thì sao? Ở lại đây hay đi theo công tử?

Lý Hàn Thu hỏi lại:

– Ý cô nghĩ thế nào?

Tần Nhi đáp:

– Tiểu muội muốn đi theo công tử nhưng e rằng công tử không chịu.

Lý Hàn Thu nói:

– Tần cô nương! Tại hạ nghĩ rằng cô nên thương lượng cùng lệnh sư rồi sẽ quyết định. Cô nương đi theo hay ở lại đều được cả. Tại hạ dời khỏi đây rồi cũng chưa nhất định đi đâu. Có điều tại hạ cảm thấy nên tránh Quân cô nương là hơn. Cô ta nghĩ đến tại hạ mà còn ở trên thuyền này thì ăn không ngon ngủ không yên.

Đột nhiên Tần Nhi cảm thấy mối đồng tình. Nàng từ từ tiến đến trước mặt Lý Hàn Thu, nói bằng một giọng rất ôn nhu:

– Cái này không thể trách công tử được. Công tử cũng không nên hối hận quá nhiều. Lúc đó công tử chứa chất mối cừu hận trong lòng thì dĩ nhiên khó mà tránh khỏi chuyện giết người. Công tử không giết Quân cô nương cũng có dạ nhân từ rồi đó.

Lý Hàn Thu nhăn nhó cười nói:

– Cô nương bất tất phải an ủi tại hạ. Vừa rồi tại hạ đã nói chuyện với Vu lão tiền bối khá lâu. Lão nhân gia trong lòng đã tính kỹ mới đưa Quân cô nương về thuyền, chắc là lão nhân gia có chổ dụng tâm nào đó. Tại hạ Ở lại đây có điều không ổn.

Tần Nhi dịu dàng gật đầu nói:

– Được rồi! Tiểu muội đi hỏi sư phụ, sáng mai chúng ta sẽ quyết định nên chăng?

Lý Hàn Thu đứng dậy đáp:

– Đêm đã khuya rồi. Cô nương nên đi nghỉ thôi.

Tần Nhi nói:

– Công tử cũng nên nằm duỗi mình nghỉ ngơi một lúc.

Lý Hàn Thu gật đầu cười nói:

– Phải đó! Tại hạ cũng cần nghỉ cho lại sức.

Tần Nhi từ từ trở gót cất bước đi ra.

Lý Hàn Thu nhìn bóng sau lưng Tần Nhi ra khỏi phòng rồi mới nhẹ buông tiếng thở dài rồi để nguyên quần áo nằm nghỉ.

Mấy bửa nay thân thể cùng tâm trí đều mệt nhọc, chàng ngả lưng xuống giường ngủ say lúc nào không biết.

Chẳng hiểu thời gian đã trôi qua bao lâu. Lý Hàn Thu tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ.

Chàng mở mắt ra thấy mình đắp chăn bông, không khỏi động tâm nghĩ thầm:

– Ta để nguyên áo nằm rồi nằm ngủ say. Ta nhớ mình không đắp chăn mà ai lấy chăn đắp cho ta, ta cũng chẳng hay biết gì hết.

Nghĩ vậy chàng đứng phắt dậy miệng lẩm bẩm:

– Người nào vào khoang thuyền đắp chăn cho mà ta không biết. Giả tỷ họ giết ta thật dễ như chơi.

Trong lúc nhất thời, lòng chàng nổi lên bao mối nghi ngờ. Chàng nhìn ra cánh cửa khép hờ ngơ ngẩn xuất thần.

Đột nhiên cửa khoang thuyền mở ra. Tần Nhi vừa cười vừa bước vào hỏi:

– Công tử thức rồi ư?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tại hạ vừa mới thức dậy.

Chàng ngừng một chút rồi hỏi:

– Tần cô nương! Có phải lúc nãy cô vừa qua đây không?

Tần Nhi tủm tỉm cười đáp:

– Công tử ngủ bỏ quên cả đóng cửa khoang thuyền. Tiểu muội thấy mở cửa tiến vào coi. Ngờ đâu trong lúc còn đang ngần ngừ…

Bỗng nàng hạ thấp giọng xuống nói tiếp:

– Quân cô nương đột nhiên xuất hiện ở ngoài lối đi.

Lý Hàn Thu giật mình kinh hãi hỏi:

– Quân Trung Phụng ư?

Tần Nhi đáp:

– Phải rồi! Chính là Quân Trung Phụng.

Lý Hàn Thu hồi hộp hỏi:

– Y định giết tại hạ phải không?

Tần Nhi đáp:

– Không hiểu y có dụng ý gì? Chỉ thấy y đứng ở cửa khoang thuyền tần ngần hồi lâu không chịu bỏ đi. Sau y nghe tiếng tiểu muội hắng giọng mới hấp tấp trở gót.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Y có tiến vào không?

Tần Nhi đáp:

– Y đứng ngoài rồi sau bỏ đi. Tiểu muội vào phòng thấy ngọn gió sông thổi lạnh buốt mà công tử ngủ say chẳng đắp chăn đệm chi hết.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Thế rồi cô nương lấy chăn đắp cho tại hạ phải không?

Tần Nhi đáp:

– Đúng thế! Tiểu muội đắp chăn cho công tử rồi khép cửa khoang thuyền lại.

Lý Hàn Thu nhìn Tần Nhi hỏi:

– Tần cô nương! Thế đêm qua cô nương không ngủ ư?

Tần Nhi đáp:

– Tiểu muội muốn đến nói cho công tử hay, nhưng công tử ngủ say nên không tiện đánh thức.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Thế là cô ngồi không suốt đêm.

Chọn tập
Bình luận