Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Chương 146 : BẮT GIAN NHÂN HÀN THU TÍNH KẾ

Tác giả: Ngọa Long Sinh
Chọn tập

Lý Hàn Thu hỏi:

– Mình trong vùng Kim Lăng, Từ Châu mà không sợ Phương Tú, Hàn Đào phát giác ư?

Tần Nhi cười nói:

– Tuy nhãn tuyến của Phương Tú, Hàn Đào rất rộng chỗ nào bọn chúng cũng có tai mắt, nhưng bọn chúng vẫn còn có một chỗ khuyết điểm trọng đại. Vậy chúng ta nắm lấy khuyết điểm của chúng mà trà trộn vào thành Kim Lăng, Từ Châu thì không bị bọn chúng phát giác.

– Đã đành công cuộc bố trí của Hàn Đào, Phương Tú rất nghiêm mật nhưng tránh sao khỏi có chỗ khuyết điểm, có điều tiểu huynh muốn biết chỗ khuyết điểm mà Tần muội đã nhận ra để thương nghị cách hành động. Sao Tần muội lại chưa nói cho tiểu huynh nghe?

– Những hân vật đi lại với Phương Tú rất phức tạp thì dù tai mắt của chúng có xa rộng bao nhiêu cũng quyết không thể nhìn nhận được rõ. Chỉ cần chúng ta tinh tế một chút thay đổi hình dạng rồi chia nhau trà trộn với bọn lữ khách là được, miễn là chúng ta đừng làm gì cho bọn họ ngờ vực thì bọn họ chẳng có cách nào phát giác ra hành tung của mình.

– Hay lắm! Chuyến này tiểu huynh nghe theo Tần muội, bất luận việc gì cũng do Tần muội chủ trương, tiểu huynh sẽ làm đúng như lời Tần muội.

Tần Nhi khẽ thở dài nói:

– Không phải là tiểu muội cậy tài mạo hiểm nhưng chúng ta không đến Kim Lăng, Từ Châu không xong. Nếu người Thiếu Lâm hoạt động chúng ta ngấm ngầm điều tra để giúp họ một tay.

Lý Hàn Thu ngửa mặt lên trời thở phào một cái nói:

– Tần muội! Việc chúng ta đối phó với Phương Tú, Hàn Đào không phải chỉ vì việc báo thù riêng mà thôi.

– Tuy vụ này bắt đầu nảy nở từ mối thù riêng nhưng tình thế hiện giờ nó đã hoàn toàn biến đổi thành một vụ tranh chấp giữa hai phe chính tà.

– Không hiểu chúng ta đáng kể vào phe chính hay thuộc phe tà?

– Chúng ta không mưu cầu một điều gì trong lòng vẫn giữ nhân đạo, dĩ nhiên phải là hạng quang minh chính đại.

– Tiểu huynh cũng đồng ý với Tần muội điểm này, có điều chúng ta đã vì chính nghĩa võ lâm mà sao không có người tương trợ?

Tần Nhi khẽ thở dài đáp:

– Vì thế mới có câu chi đạo không đầy một thước mà tà lên cao cả trượng. Hơn nữa Lý đại ca còn có những người như Quyên cô và tiểu muội đều hết lòng gắng sức giúp đỡ cho đại ca.

Lý Hàn Thu cười nói:

– Không ngờ Lý Hàn Thu này toàn nương tựa vào…

Chàng định nói toàn nương tựa vào sự viện trợ của mấy cô gái nhưng lời nói vừa rồi tới cửa miệng chàng chợt phát giác ra là không tiện hở môi liền dừng lại.

Tần Nhi cười hóm hỉnh hỏi:

– Toàn nương tựa vào đàn bà phải không?

Lý Hàn Thu không tiện nói dối cười hề hề ngập ngừng:

– Cái đó… cái đó..

Tần Nhi cười nói:

– Thực ra đại ca nói cũng không sao, bọn đàn bà con gái như tiểu muội chỉ đúng làm một nửa người.

– Không phải tiểu huynh có ý như vậy, mong rằng Tần muội đừng trách.

– Dường như đại ca đối với tiểu muội càng ngày càng khách sáo.

Lý Hàn Thu cười nói:

– Nghĩ cho kỹ thì đúng thế thật, nếu không có Tần tiểu muội cùng Quân cô nương giúp đỡ thì tiểu huynh đã bị Phương Tú thanh toán rồi.

Tần Nhi mỉm cười nói:

– Bây giờ tiểu muội chợt nghĩ ra một người có thể giúp Lý đại ca…

– Người ấy là ai?

– Cũng là một cô gái đại ca thử đoán coi?

Lý Hàn Thu ra chiều suy nghĩ rồi lắc đầu đáp:

– Tiểu huynh không nghĩ ra là ai?

– Người đó là Quân cô nương.

– Phải chăng Tần muội muốn nói giỡn? Quân cô nương đối với tiểu huynh có mối thù giết cả cha anh, y đã liệt mình vào hạng không đội trời chung. Y chưa giết ngay còn để trả thù xong mới hạ thủ đã là tử tế lắm rồi khi nào y lại chịu giúp đỡ cho tiểu huynh?

– Tiểu muội không thể trình bày cho rõ lý lẽ về vụ này, nhưng tiểu muội cảm thấy rằng nếu đại ca cần nói một câu là y nhất định viện trợ đại ca. Hỡi ơi! Nhưng tiểu muội cũng biết rằng chẳng khi nào đại ca chịu mở miệng cầu y.

Lý Hàn Thu cười mát hỏi:

– Tiểu huynh rất lấy làm kỳ lạ là tại sao Tần muội lại có cảm giác như vậy được?

– Vì lẽ Quân cô nương căm hận đại ca và cũng căm hận luôn Phương Tú, nếu Phương Tú không chỉ điểm thì chưa chắc phụ thân cô đã sát hại toàn gia đại ca. Như thế thì dĩ nhiên cả đôi bên cùng không có chuyện báo thù tuyệt hận.

Lý Hàn Thu tủm tỉm cười nói:

– Tần muội nói vậy rất có lý.

Tần Nhi mỉm cười đáp:

– Ý kiến của đàn bà phải chăng không đến nổi hoàn toàn vô lý?

– Đáng tiếc Quân cô nương hành tung bất định khó lòng tìm thấy, không thì tiểu huynh thử ngỏ lời coi.

– Tiểu muội đoán không lầm thì Quân cô nương ngấm ngầm theo dõi chúng ta.

Lý Hàn Thu ngơ ngác hỏi:

– Y theo dõi chúng ta ư?

– Tiểu muội cũng đoán vậy mà thôi nhưng có lẽ đúng thế.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện mà tựu chung chưa tìm ra được kế hoạch hoàn thiện. Khi gần đến Từ Châu, Lý Hàn Thu cùng Tần Nhi muốn giữ hành tung bí ẩn liền thay hình đổi dạng trà trộn vào trong lữ quán. Từ Châu là mấu chốt giao thông rất thuận tiện nên các nhà dùng binh trải qua bao triều đại đều tranh đoạt thành này. Từ Châu chẳng những là quan ải trọng yếu mà cũng là nơi khách thương tụ tập, thị trấn rất phồn hoa đô hội. Từ Châu cũng là một chỗ hẹn hò của bạn hữu võ lâm trên chốn giang hồ đầy sát khí âm ỷ mà coi bề ngoài vẫn thấy một cảnh thanh bình.

Lý Hàn Thu hoá trang làm một khách thương đứng tuổi, cằm đeo râu giả mạc áo trường bào lại mướn một cổ xe mui để đi. Tần Nhi giả làm tên tiểu đồng theo hầu. Hai người đến trú ngụ trong một toà khách sạn lớn mang hiệu Tam Phú, bề ngoài Từ Châu là một nơi bình tĩnh coi chẳng thấy chi khác lạ. Lý Hàn Thu và Tần Nhi tuy là những nhân vật thông minh tuyệt đỉnh nhưng hãy còn thiếu kinh nghiệm giang hồ. Hai người vào quán đóng cửa phòng lại bàn khẽ với nhau về cách thám thính hành động của Hàn Đào. Tần Nhi ngẫm nghĩ một lúc nói:

– Tiểu muội chưa từng đến Hàn gia bảo chỉ được nghe lời đồn đại về tình hình trong Hàn phủ.

– Chắc hiện nay Hàn gia bảo bố trí nghiêm mật chúng ta không nên thâm nhập hiểm địa trong bảo..

Đột nhiên có tiếng bước chân vọng lại đến trước gian phòng của hai người, Lý Hàn Thu vội vẫy tay cho Tần Nhi lui ra một bên còn chàng tự rút một chung trà cầm trên tay; người mới đến cả gan đưa tay ra gõ cửa phòng Lý Hàn Thu vẫy tay ra hiệu cho Tần Nhi mở cửa đồng thời chàng cất tiếng hỏi:

– Ai đó?

Người ngoài cửa lớn tiếng đáp:

– Tại hạ!

Tần Nhi mở cửa ra thì thấy một người ăn mặc như điếm tiểu nhị đứng đó. Tần Nhi sợ đối phương nghe rõ khẩu âm đàn bà nên đã cùng Lý Hàn Thu thương nghị nếu không gặp trường hợp cần thiết thì nàng không mở miệng, may ở chỗ nàng cải trang thành một tên tiểu đồng nên chẳng cần phải nói nhiều. Lý Hàn Thu chau mày hỏi:

– Ta không kêu mà sao ngươi…

Điếm tiểu nhị lạnh lùng ngắt lời:

– Giữa ban ngày mà quan khách tiến vào phòng rồi đóng cửa lại là có ý gì?

Gã ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp:

– Hai vị từ đâu tới đây?

Nghe giọng lưỡi gã rất hách tuyệt không phải là điếm tiểu nhị, Lý Hàn Thu động tâm hỏi:

– Các hạ là…

Tên điếm tiểu nhị kia ngắt lời:

– Các hạ đừng hỏi lai lịch của tại hạ vội hãy trả lời câu hỏi của tại hạ..

Gã ngưng lại một chút rồi tiếp:

– Hai vị từ đâu tới đây?

Lý Hàn Thu chột dạ nghĩ thầm:

– Tên điếm tiểu nhị này chắc là tai mắt của Hàn Đào ở Từ Châu tuy không bố trí những trạm bí mật như Phương Tú ở Kim Lăng nhưng trong khách sạn lớn này nhất định hắn có để tai mắt.

Chàng liền đáp:

– Tại hạ ở phủ Khai Phong tới đây.

Điếm tiểu nhị từ từ bước vào trong phòng hỏi:

– Các hạ đến đây làm chi?

– Tại hạ lên vùng Bắc bán gạo.

Điếm tiểu nhị hắng dặng một tiếng hỏi:

– Các hạ làm nghề thương mãi lớn lắm nhỉ?

Miệng gã nói mà mắt không ngớt liếc nhìn xung quanh. Lý Hàn Thu nói:

– Tại hạ ở phủ Khai Phong làm nghề bán gạo từ tổ tiên truyền lại đã mấy đời.

Điếm tiểu nhị đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cổ tay Lý Hàn Thu hỏi:

– Vậy ông chủ tên họ là gì?

Lý Hàn Thu làm ra vẻ hoang mang hỏi:

– Các hạ làm gì thế này?

Người kia không thấy chàng phản kích không tỏ vẻ kháng cự liền từ từ buông tay Lý Hàn Thu ra cười nói:

– Hai vị cứ yên nghỉ.

Đoạn trở gót đi ra, Lý Hàn Thu đột nhiên vươn tay ra điểm huyệt đối phương cười hỏi:

– Các hạ làm gì mà vô lễ thề?

Điếm tiểu nhị tuy võ công không cao thâm nhưng là người biết nhiều hiểu rộng, gã biết người nào vừa ra tay điểm huyệt tất nhiên võ công cao cường lắm liền đáp:

– Tại hạ coi lầm người mong rằng các hạ tha thứ cho.

Lý Hàn Thu đóng cửa phòng lại cười nói:

– Muốn ta tha thứ cũng chẳng khó gì, nhưng ngươi cần phải nói rõ lai lịch cho ta biết đã…

Đột nhiên chàng biến đổi thanh âm thành lạnh lùng nghiêm mặt lại nói:

– Nếu ngươi mà nói dối ta một câu là ta điểm vào tử huyệt của ngươi đó.

Điếm tiểu nhị đáp:

– Tiểu nhân chỉ là một tên hầu trong quán này, nếu các hạ không tin thì cứ kêu chưởng quỹ vào hỏi là biết rõ ngay.

– Ta biết rồi ngươi chưa thấy quan tài thì chưa nhỏ nước mắt, ta phải móc hai mắt ngươi ra để từ nay ngươi khỏi coi lầm người.

Chàng thò hai ngón tay điểm vào hai mắt gã, điếm tiểu nhị hốt hoảng la lên:

– Tiểu nhân xin! Tiểu nhân xin nói! Xin các hạ thương tình.

– Nếu ngươi nói dối một câu là mất mạng đó.

– Tiểu nhân không phải là người hầu trong quán này.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Ồ! Vậy ngươi từ đâu đến đây?

– Tiểu nhân từ Hàn phủ đến coi thấy các hạ không phải là một bạn hữu thường qua lại giang hồ, chẳng hiểu các hạ có nghe tiếng Hàn nhị gia của tiểu nhân không?

– Hàn nhị gia của ngươi tên gì?

– Hàn nhị gia tức là Hàn Đào! Cả hai mặt Nam Bắc sông Đại Giang những nhân vật thường qua lại giang hồ chẳng một ai không biết Hàn nhị gia.

Lý Hàn Thu hắng giọng một tiếng rồi nói:

– Nhưng tại hạ chưa quen biết y.

Điếm tiểu nhị sửng sốt hỏi:

– Các hạ không biết nhị gia thật ư?

Lý Hàn Thu không trả lời hỏi lại:

– Phải chăng các hạ được Hàn phủ phái tới đây để làm tai mắt?

– Tiểu nhân là Hàn nhân một tên gia nhân trong Hàn phủ.

– Trong quán này bọn các hạ có mấy người?

– Trong gia điếm này Hàn phủ gởi tới hai người kể cả tiểu nhân nữa.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Vậy người đồng bạn của các hạ ở đâu?

Hàn Nhân đáp:

– Y có vợ con nên về nhà rồi, hiện giờ chỉ có một mình tiểu nhân.

– Đén bao giờ các hạ mới về?

– Tiểu nhân còn phải ở đây đến tối mới về được.

Lý Hàn Thu lạnh lùng hỏi:

– Các hạ hãy đem tình hình trong Hàn phủ nói cho bọn ta hay, các hạ có chịu không?

– Cái đo… cái đó tiểu nhân không biết rõ được.

– Nếu các hạ không sợ chết thì mới không nói được.

Hàn Nhân biết là gặp phải tay kình địch nếu không chịu nói tất chết về tay đối phương chứ không phải chuyện đùa. Gã liền đem hình thế trong Hàn phủ cùng mấy chỗ mai phục nói sơ qua cho Lý Hàn Thu nghe.

Lý Hàn Thu giải khai huyệt đạo cho Hàn Nhân rồi cười nói:

– Các hạ không còn cơ hội trốn thoát được đâu.

Hàn Nhân đứng dậy năn nỉ:

– Tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn nên mới mạo phạm cho, xin các hạ tha tội cho.

Lý Hàn Thu cười nói:

– Trong quán này chỉ có một mình các hạ là người trong Hàn phủ nên tại hạ hy vọng được kết bạn để hợp tác với các hạ.

Hàn Nhân run sợ hỏi:

– Các hạ muốn tiểu nhân hợp tác bằng cách nào xin nói cho biết để tiểu nhân liệu xem có thể giúp các hạ điều gì được chăng?

– Các hạ đưa tại hạ về Hàn gia bảo.

Hàn Nhân ngập ngừng:

– Cái đó… cái đó..

Đột nhiên gã giơ tay lên phóng quyền định đánh vào trước ngực Lý Hàn Thu, chàng giơ tay nắm lấy thế quyền của Hàn Nhân rồi xoay tay nắm lấy cổ tay gã. Chàng cười lạt nói:

– Tại hạ đã bảo là các hạ không còn cơ hội nào để trốn thoát nữa, đáng tiếc là các hạ không chịu nghe lời.

Đồng thời chàng gấm ngầm gia tăng nội lực nắm chặt năm ngón tay lại, lập tức Hàn Nhân tưởng chừng như bị một cái kềm sắt bóp chặt vào, hắn đau quá không thể nhịn được tưởng chừng xương tay bị gãy nát buột miệng cất tiếng la. Lý Hàn Thu giơ tay điểm vào á huyệt Hàn Nhân hỏi:

– Ông bạn đã chịu phục chưa?

Hàn Nhân bị điểm huyệt không nói được chỉ gật đầu tỏ ý đồng ý Lý Hàn Thu tủm tỉm cười nói:

– Nếu các hạ chịu hợp tác với tại hạ thì sau khi xong việc các hạ bất tất phải ở lại trong Hàn phủ nữa. Tại hạ sẽ tặng cho một ít tiền để các hạ sinh cơ lập nghiệp khỏi lăn lộn trên chốn giang hồ đầy nguy hiểm.

Hàn Nhân lại gật đầu lia lịa, Lý Hàn Thu vừa nói vừa nhả kình lực ở tay phải khiến cho Hàn Nhân đau đến méo miệng mồ hôi toát ra nhỏ giọt, nhưng hắn chỉ chịu đựng mà không la lên được. Sau khoàng thời gian chừng uống cạn tuần trà Lý Hàn Thu mới buông năm ngón tay ra giải khai huyệt đạo cho Hàn Nhân rồi cười nói:

– Các hạ có quyết định dẫn tại hạ cùng đi về Hàn gia bảo không?

Hàn Nhân đưa tay lên lau mồ hôi trán thở phào một cái rồi hỏi:

– Hay lắm! Có điều trong bảo cách đề phòng rất nghiêm mật các hạ làm sao mà trà trộn vào được?

– Cái đó nhờ các hạ nghĩ dùm một biện pháp.

Hàn Nhân ngơ ngác hỏi:

– Tiểu nhân nghĩ biện pháp ư?

– Tại hạ chắc rằng lão huynh đã có biện pháp rồi.

Hàn Nhân lắc đầu nói:

– Cái đó thực tại hạ không thể làm được.

– Các hạ đã tiết lộ những điều bí ẩn trong lòng nếu bây giờ lại không chịu làm thì tại hạ đành giết các hạ đi để bịt miệng.

Hàn Nhân nghĩ đến vừa rồi Lý Hàn Thu bóp tay đau đớn không thể chịu được, gã biết là đối phương nói sao làm thế và mình có thể bị giết thật nên trong lòng sợ hãi vội hỏi lại:

– Tại hạ có một biện pháp nhưng không hiểu các hạ có vui lòng nghe không?

– Chỉ cốt sao giữ được bí mật đừng để người ta trông thấy chỗ sơ hở là tại hạ ưng liền.

Chàng ngừng lại một chút rồi nói:

– Nếu tại hạ tiến vào Hàn phủ được là nhất định thành công vậy lão huynh cứ chờ tiểu đệ.

Hàn Nhân lấy làm kỳ hỏi:

– Chờ cái gì?

– Chờ chia của.

– Các hạ muốn lấy trộm đồ vật gì hay sao?

– Đúng thế! Vào Hàn phủ làm một chuyến lão huynh có thể được chia tới một vạn hai ngàn lạng bạc.

– Tại hạ tưởng các hạ đến báo thù không ngờ lại muốn đi ăn trộm đồ, việc này dễ lắm trong thành Từ Châu thiếu chi nhà giàu có sao các hạ lại đòi vào Hàn gia bảo mới được?

Lý Hàn Thu cười đáp:

– Tại hạ nghe nói trong Hàn phủ có thu cất rất nhiều châu báu phú xưng địch quốc.

– Cái đó thì đúng rồi, nhưng nơi đây rất nhiều cao thủ các hạ vào thì được nhưng e rằng ra không thoát.

– Người chết vì của chim chết vì mồi, tiểu đệ định đi ăn trộm một lần này nữa rồi rửa tay gác kiếm. Lấy được của sẽ chia cho lão huynh một nửa tưởng lão huynh xài suốt đời cũng không hết.

Lý Hàn Thu ban đầu dùng uy lực để hà hiếp sau lại lấy lợi nhử khiến Hàn Nhân phải động tâm, chàng coi diện mạo của đối phương thấy gã có vẻ xiêu lòng liền nói tiếp:

– Tiểu đệ chỉ cần lão huynh dẫn vào tới Hàn gia bảo còn ngoài ra không phải làm gì nữa chỉ việc chờ tại hạ thành công là lấy tiền xài. Nếu tiểu đệ chẳng may thất bại thì tự mình gánh lấy quyết không liên luỵ tới lão huynh.

– Làm thế nào cho tại hạ tin rằng sau khi các hạ thành công chịu chia tiền?

– Nếu lão huynh không tin thì có ý kiến gì cứ nêu ra để chúng ta thương lượng.

– Trừ phi các hạ có một vật trân quý để bảo đảm thì tại hạ mới tin được.

– Đáng tiếc là hiện giờ trong mình tại hạ không đem theo một vật trân quý thì làm thế nào?

– Nếu các hạ không chịu giao một vật gì để làm tin thì cuộc hợp tác của chúng ta khó thành công được.

Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:

– Nếu không mượn sức của thằng cha này thì khó lòng trà trộn vào Hàn phủ được.

Mấy tháng nay chàng qua lại giang hồ ngoài võ công còn trông vào cơ trí. Chàng tin rằng với bản lãnh mình chỉ cần sao gặp được Hàn Đào còn việc kềm chế hắn chẳng khó khăn gì. Chàng sẽ bắt buộc hắn xưng ra những kế hoạch cùng âm mưu liên kết với Phương Tú rồi đem ra công bố ngoài võ lâm hoặc ngấm ngầm phá hoại kế hoạch của chúng. Chàng cũng biết rõ nếu ỷ vào võ công thẳng thắng sấn vào Hàn phủ thì chẳng những vấn đề có bao nhiêu cuộc cản trở chưa nói tới chuyện thắng bại, mà Hàn Đào thấy động tất chuồn ngay khó mà tìm được. Vậy chỉ có cách vào mà họ không ngờ vực mới gặp được Hàn Đào.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Mình trong vùng Kim Lăng, Từ Châu mà không sợ Phương Tú, Hàn Đào phát giác ư?

Tần Nhi cười nói:

– Tuy nhãn tuyến của Phương Tú, Hàn Đào rất rộng chỗ nào bọn chúng cũng có tai mắt, nhưng bọn chúng vẫn còn có một chỗ khuyết điểm trọng đại. Vậy chúng ta nắm lấy khuyết điểm của chúng mà trà trộn vào thành Kim Lăng, Từ Châu thì không bị bọn chúng phát giác.

– Đã đành công cuộc bố trí của Hàn Đào, Phương Tú rất nghiêm mật nhưng tránh sao khỏi có chỗ khuyết điểm, có điều tiểu huynh muốn biết chỗ khuyết điểm mà Tần muội đã nhận ra để thương nghị cách hành động. Sao Tần muội lại chưa nói cho tiểu huynh nghe?

– Những hân vật đi lại với Phương Tú rất phức tạp thì dù tai mắt của chúng có xa rộng bao nhiêu cũng quyết không thể nhìn nhận được rõ. Chỉ cần chúng ta tinh tế một chút thay đổi hình dạng rồi chia nhau trà trộn với bọn lữ khách là được, miễn là chúng ta đừng làm gì cho bọn họ ngờ vực thì bọn họ chẳng có cách nào phát giác ra hành tung của mình.

– Hay lắm! Chuyến này tiểu huynh nghe theo Tần muội, bất luận việc gì cũng do Tần muội chủ trương, tiểu huynh sẽ làm đúng như lời Tần muội.

Tần Nhi khẽ thở dài nói:

– Không phải là tiểu muội cậy tài mạo hiểm nhưng chúng ta không đến Kim Lăng, Từ Châu không xong. Nếu người Thiếu Lâm hoạt động chúng ta ngấm ngầm điều tra để giúp họ một tay.

Lý Hàn Thu ngửa mặt lên trời thở phào một cái nói:

– Tần muội! Việc chúng ta đối phó với Phương Tú, Hàn Đào không phải chỉ vì việc báo thù riêng mà thôi.

– Tuy vụ này bắt đầu nảy nở từ mối thù riêng nhưng tình thế hiện giờ nó đã hoàn toàn biến đổi thành một vụ tranh chấp giữa hai phe chính tà.

– Không hiểu chúng ta đáng kể vào phe chính hay thuộc phe tà?

– Chúng ta không mưu cầu một điều gì trong lòng vẫn giữ nhân đạo, dĩ nhiên phải là hạng quang minh chính đại.

– Tiểu huynh cũng đồng ý với Tần muội điểm này, có điều chúng ta đã vì chính nghĩa võ lâm mà sao không có người tương trợ?

Tần Nhi khẽ thở dài đáp:

– Vì thế mới có câu chi đạo không đầy một thước mà tà lên cao cả trượng. Hơn nữa Lý đại ca còn có những người như Quyên cô và tiểu muội đều hết lòng gắng sức giúp đỡ cho đại ca.

Lý Hàn Thu cười nói:

– Không ngờ Lý Hàn Thu này toàn nương tựa vào…

Chàng định nói toàn nương tựa vào sự viện trợ của mấy cô gái nhưng lời nói vừa rồi tới cửa miệng chàng chợt phát giác ra là không tiện hở môi liền dừng lại.

Tần Nhi cười hóm hỉnh hỏi:

– Toàn nương tựa vào đàn bà phải không?

Lý Hàn Thu không tiện nói dối cười hề hề ngập ngừng:

– Cái đó… cái đó..

Tần Nhi cười nói:

– Thực ra đại ca nói cũng không sao, bọn đàn bà con gái như tiểu muội chỉ đúng làm một nửa người.

– Không phải tiểu huynh có ý như vậy, mong rằng Tần muội đừng trách.

– Dường như đại ca đối với tiểu muội càng ngày càng khách sáo.

Lý Hàn Thu cười nói:

– Nghĩ cho kỹ thì đúng thế thật, nếu không có Tần tiểu muội cùng Quân cô nương giúp đỡ thì tiểu huynh đã bị Phương Tú thanh toán rồi.

Tần Nhi mỉm cười nói:

– Bây giờ tiểu muội chợt nghĩ ra một người có thể giúp Lý đại ca…

– Người ấy là ai?

– Cũng là một cô gái đại ca thử đoán coi?

Lý Hàn Thu ra chiều suy nghĩ rồi lắc đầu đáp:

– Tiểu huynh không nghĩ ra là ai?

– Người đó là Quân cô nương.

– Phải chăng Tần muội muốn nói giỡn? Quân cô nương đối với tiểu huynh có mối thù giết cả cha anh, y đã liệt mình vào hạng không đội trời chung. Y chưa giết ngay còn để trả thù xong mới hạ thủ đã là tử tế lắm rồi khi nào y lại chịu giúp đỡ cho tiểu huynh?

– Tiểu muội không thể trình bày cho rõ lý lẽ về vụ này, nhưng tiểu muội cảm thấy rằng nếu đại ca cần nói một câu là y nhất định viện trợ đại ca. Hỡi ơi! Nhưng tiểu muội cũng biết rằng chẳng khi nào đại ca chịu mở miệng cầu y.

Lý Hàn Thu cười mát hỏi:

– Tiểu huynh rất lấy làm kỳ lạ là tại sao Tần muội lại có cảm giác như vậy được?

– Vì lẽ Quân cô nương căm hận đại ca và cũng căm hận luôn Phương Tú, nếu Phương Tú không chỉ điểm thì chưa chắc phụ thân cô đã sát hại toàn gia đại ca. Như thế thì dĩ nhiên cả đôi bên cùng không có chuyện báo thù tuyệt hận.

Lý Hàn Thu tủm tỉm cười nói:

– Tần muội nói vậy rất có lý.

Tần Nhi mỉm cười đáp:

– Ý kiến của đàn bà phải chăng không đến nổi hoàn toàn vô lý?

– Đáng tiếc Quân cô nương hành tung bất định khó lòng tìm thấy, không thì tiểu huynh thử ngỏ lời coi.

– Tiểu muội đoán không lầm thì Quân cô nương ngấm ngầm theo dõi chúng ta.

Lý Hàn Thu ngơ ngác hỏi:

– Y theo dõi chúng ta ư?

– Tiểu muội cũng đoán vậy mà thôi nhưng có lẽ đúng thế.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện mà tựu chung chưa tìm ra được kế hoạch hoàn thiện. Khi gần đến Từ Châu, Lý Hàn Thu cùng Tần Nhi muốn giữ hành tung bí ẩn liền thay hình đổi dạng trà trộn vào trong lữ quán. Từ Châu là mấu chốt giao thông rất thuận tiện nên các nhà dùng binh trải qua bao triều đại đều tranh đoạt thành này. Từ Châu chẳng những là quan ải trọng yếu mà cũng là nơi khách thương tụ tập, thị trấn rất phồn hoa đô hội. Từ Châu cũng là một chỗ hẹn hò của bạn hữu võ lâm trên chốn giang hồ đầy sát khí âm ỷ mà coi bề ngoài vẫn thấy một cảnh thanh bình.

Lý Hàn Thu hoá trang làm một khách thương đứng tuổi, cằm đeo râu giả mạc áo trường bào lại mướn một cổ xe mui để đi. Tần Nhi giả làm tên tiểu đồng theo hầu. Hai người đến trú ngụ trong một toà khách sạn lớn mang hiệu Tam Phú, bề ngoài Từ Châu là một nơi bình tĩnh coi chẳng thấy chi khác lạ. Lý Hàn Thu và Tần Nhi tuy là những nhân vật thông minh tuyệt đỉnh nhưng hãy còn thiếu kinh nghiệm giang hồ. Hai người vào quán đóng cửa phòng lại bàn khẽ với nhau về cách thám thính hành động của Hàn Đào. Tần Nhi ngẫm nghĩ một lúc nói:

– Tiểu muội chưa từng đến Hàn gia bảo chỉ được nghe lời đồn đại về tình hình trong Hàn phủ.

– Chắc hiện nay Hàn gia bảo bố trí nghiêm mật chúng ta không nên thâm nhập hiểm địa trong bảo..

Đột nhiên có tiếng bước chân vọng lại đến trước gian phòng của hai người, Lý Hàn Thu vội vẫy tay cho Tần Nhi lui ra một bên còn chàng tự rút một chung trà cầm trên tay; người mới đến cả gan đưa tay ra gõ cửa phòng Lý Hàn Thu vẫy tay ra hiệu cho Tần Nhi mở cửa đồng thời chàng cất tiếng hỏi:

– Ai đó?

Người ngoài cửa lớn tiếng đáp:

– Tại hạ!

Tần Nhi mở cửa ra thì thấy một người ăn mặc như điếm tiểu nhị đứng đó. Tần Nhi sợ đối phương nghe rõ khẩu âm đàn bà nên đã cùng Lý Hàn Thu thương nghị nếu không gặp trường hợp cần thiết thì nàng không mở miệng, may ở chỗ nàng cải trang thành một tên tiểu đồng nên chẳng cần phải nói nhiều. Lý Hàn Thu chau mày hỏi:

– Ta không kêu mà sao ngươi…

Điếm tiểu nhị lạnh lùng ngắt lời:

– Giữa ban ngày mà quan khách tiến vào phòng rồi đóng cửa lại là có ý gì?

Gã ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp:

– Hai vị từ đâu tới đây?

Nghe giọng lưỡi gã rất hách tuyệt không phải là điếm tiểu nhị, Lý Hàn Thu động tâm hỏi:

– Các hạ là…

Tên điếm tiểu nhị kia ngắt lời:

– Các hạ đừng hỏi lai lịch của tại hạ vội hãy trả lời câu hỏi của tại hạ..

Gã ngưng lại một chút rồi tiếp:

– Hai vị từ đâu tới đây?

Lý Hàn Thu chột dạ nghĩ thầm:

– Tên điếm tiểu nhị này chắc là tai mắt của Hàn Đào ở Từ Châu tuy không bố trí những trạm bí mật như Phương Tú ở Kim Lăng nhưng trong khách sạn lớn này nhất định hắn có để tai mắt.

Chàng liền đáp:

– Tại hạ ở phủ Khai Phong tới đây.

Điếm tiểu nhị từ từ bước vào trong phòng hỏi:

– Các hạ đến đây làm chi?

– Tại hạ lên vùng Bắc bán gạo.

Điếm tiểu nhị hắng dặng một tiếng hỏi:

– Các hạ làm nghề thương mãi lớn lắm nhỉ?

Miệng gã nói mà mắt không ngớt liếc nhìn xung quanh. Lý Hàn Thu nói:

– Tại hạ ở phủ Khai Phong làm nghề bán gạo từ tổ tiên truyền lại đã mấy đời.

Điếm tiểu nhị đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cổ tay Lý Hàn Thu hỏi:

– Vậy ông chủ tên họ là gì?

Lý Hàn Thu làm ra vẻ hoang mang hỏi:

– Các hạ làm gì thế này?

Người kia không thấy chàng phản kích không tỏ vẻ kháng cự liền từ từ buông tay Lý Hàn Thu ra cười nói:

– Hai vị cứ yên nghỉ.

Đoạn trở gót đi ra, Lý Hàn Thu đột nhiên vươn tay ra điểm huyệt đối phương cười hỏi:

– Các hạ làm gì mà vô lễ thề?

Điếm tiểu nhị tuy võ công không cao thâm nhưng là người biết nhiều hiểu rộng, gã biết người nào vừa ra tay điểm huyệt tất nhiên võ công cao cường lắm liền đáp:

– Tại hạ coi lầm người mong rằng các hạ tha thứ cho.

Lý Hàn Thu đóng cửa phòng lại cười nói:

– Muốn ta tha thứ cũng chẳng khó gì, nhưng ngươi cần phải nói rõ lai lịch cho ta biết đã…

Đột nhiên chàng biến đổi thanh âm thành lạnh lùng nghiêm mặt lại nói:

– Nếu ngươi mà nói dối ta một câu là ta điểm vào tử huyệt của ngươi đó.

Điếm tiểu nhị đáp:

– Tiểu nhân chỉ là một tên hầu trong quán này, nếu các hạ không tin thì cứ kêu chưởng quỹ vào hỏi là biết rõ ngay.

– Ta biết rồi ngươi chưa thấy quan tài thì chưa nhỏ nước mắt, ta phải móc hai mắt ngươi ra để từ nay ngươi khỏi coi lầm người.

Chàng thò hai ngón tay điểm vào hai mắt gã, điếm tiểu nhị hốt hoảng la lên:

– Tiểu nhân xin! Tiểu nhân xin nói! Xin các hạ thương tình.

– Nếu ngươi nói dối một câu là mất mạng đó.

– Tiểu nhân không phải là người hầu trong quán này.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Ồ! Vậy ngươi từ đâu đến đây?

– Tiểu nhân từ Hàn phủ đến coi thấy các hạ không phải là một bạn hữu thường qua lại giang hồ, chẳng hiểu các hạ có nghe tiếng Hàn nhị gia của tiểu nhân không?

– Hàn nhị gia của ngươi tên gì?

– Hàn nhị gia tức là Hàn Đào! Cả hai mặt Nam Bắc sông Đại Giang những nhân vật thường qua lại giang hồ chẳng một ai không biết Hàn nhị gia.

Lý Hàn Thu hắng giọng một tiếng rồi nói:

– Nhưng tại hạ chưa quen biết y.

Điếm tiểu nhị sửng sốt hỏi:

– Các hạ không biết nhị gia thật ư?

Lý Hàn Thu không trả lời hỏi lại:

– Phải chăng các hạ được Hàn phủ phái tới đây để làm tai mắt?

– Tiểu nhân là Hàn nhân một tên gia nhân trong Hàn phủ.

– Trong quán này bọn các hạ có mấy người?

– Trong gia điếm này Hàn phủ gởi tới hai người kể cả tiểu nhân nữa.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Vậy người đồng bạn của các hạ ở đâu?

Hàn Nhân đáp:

– Y có vợ con nên về nhà rồi, hiện giờ chỉ có một mình tiểu nhân.

– Đén bao giờ các hạ mới về?

– Tiểu nhân còn phải ở đây đến tối mới về được.

Lý Hàn Thu lạnh lùng hỏi:

– Các hạ hãy đem tình hình trong Hàn phủ nói cho bọn ta hay, các hạ có chịu không?

– Cái đo… cái đó tiểu nhân không biết rõ được.

– Nếu các hạ không sợ chết thì mới không nói được.

Hàn Nhân biết là gặp phải tay kình địch nếu không chịu nói tất chết về tay đối phương chứ không phải chuyện đùa. Gã liền đem hình thế trong Hàn phủ cùng mấy chỗ mai phục nói sơ qua cho Lý Hàn Thu nghe.

Lý Hàn Thu giải khai huyệt đạo cho Hàn Nhân rồi cười nói:

– Các hạ không còn cơ hội trốn thoát được đâu.

Hàn Nhân đứng dậy năn nỉ:

– Tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn nên mới mạo phạm cho, xin các hạ tha tội cho.

Lý Hàn Thu cười nói:

– Trong quán này chỉ có một mình các hạ là người trong Hàn phủ nên tại hạ hy vọng được kết bạn để hợp tác với các hạ.

Hàn Nhân run sợ hỏi:

– Các hạ muốn tiểu nhân hợp tác bằng cách nào xin nói cho biết để tiểu nhân liệu xem có thể giúp các hạ điều gì được chăng?

– Các hạ đưa tại hạ về Hàn gia bảo.

Hàn Nhân ngập ngừng:

– Cái đó… cái đó..

Đột nhiên gã giơ tay lên phóng quyền định đánh vào trước ngực Lý Hàn Thu, chàng giơ tay nắm lấy thế quyền của Hàn Nhân rồi xoay tay nắm lấy cổ tay gã. Chàng cười lạt nói:

– Tại hạ đã bảo là các hạ không còn cơ hội nào để trốn thoát nữa, đáng tiếc là các hạ không chịu nghe lời.

Đồng thời chàng gấm ngầm gia tăng nội lực nắm chặt năm ngón tay lại, lập tức Hàn Nhân tưởng chừng như bị một cái kềm sắt bóp chặt vào, hắn đau quá không thể nhịn được tưởng chừng xương tay bị gãy nát buột miệng cất tiếng la. Lý Hàn Thu giơ tay điểm vào á huyệt Hàn Nhân hỏi:

– Ông bạn đã chịu phục chưa?

Hàn Nhân bị điểm huyệt không nói được chỉ gật đầu tỏ ý đồng ý Lý Hàn Thu tủm tỉm cười nói:

– Nếu các hạ chịu hợp tác với tại hạ thì sau khi xong việc các hạ bất tất phải ở lại trong Hàn phủ nữa. Tại hạ sẽ tặng cho một ít tiền để các hạ sinh cơ lập nghiệp khỏi lăn lộn trên chốn giang hồ đầy nguy hiểm.

Hàn Nhân lại gật đầu lia lịa, Lý Hàn Thu vừa nói vừa nhả kình lực ở tay phải khiến cho Hàn Nhân đau đến méo miệng mồ hôi toát ra nhỏ giọt, nhưng hắn chỉ chịu đựng mà không la lên được. Sau khoàng thời gian chừng uống cạn tuần trà Lý Hàn Thu mới buông năm ngón tay ra giải khai huyệt đạo cho Hàn Nhân rồi cười nói:

– Các hạ có quyết định dẫn tại hạ cùng đi về Hàn gia bảo không?

Hàn Nhân đưa tay lên lau mồ hôi trán thở phào một cái rồi hỏi:

– Hay lắm! Có điều trong bảo cách đề phòng rất nghiêm mật các hạ làm sao mà trà trộn vào được?

– Cái đó nhờ các hạ nghĩ dùm một biện pháp.

Hàn Nhân ngơ ngác hỏi:

– Tiểu nhân nghĩ biện pháp ư?

– Tại hạ chắc rằng lão huynh đã có biện pháp rồi.

Hàn Nhân lắc đầu nói:

– Cái đó thực tại hạ không thể làm được.

– Các hạ đã tiết lộ những điều bí ẩn trong lòng nếu bây giờ lại không chịu làm thì tại hạ đành giết các hạ đi để bịt miệng.

Hàn Nhân nghĩ đến vừa rồi Lý Hàn Thu bóp tay đau đớn không thể chịu được, gã biết là đối phương nói sao làm thế và mình có thể bị giết thật nên trong lòng sợ hãi vội hỏi lại:

– Tại hạ có một biện pháp nhưng không hiểu các hạ có vui lòng nghe không?

– Chỉ cốt sao giữ được bí mật đừng để người ta trông thấy chỗ sơ hở là tại hạ ưng liền.

Chàng ngừng lại một chút rồi nói:

– Nếu tại hạ tiến vào Hàn phủ được là nhất định thành công vậy lão huynh cứ chờ tiểu đệ.

Hàn Nhân lấy làm kỳ hỏi:

– Chờ cái gì?

– Chờ chia của.

– Các hạ muốn lấy trộm đồ vật gì hay sao?

– Đúng thế! Vào Hàn phủ làm một chuyến lão huynh có thể được chia tới một vạn hai ngàn lạng bạc.

– Tại hạ tưởng các hạ đến báo thù không ngờ lại muốn đi ăn trộm đồ, việc này dễ lắm trong thành Từ Châu thiếu chi nhà giàu có sao các hạ lại đòi vào Hàn gia bảo mới được?

Lý Hàn Thu cười đáp:

– Tại hạ nghe nói trong Hàn phủ có thu cất rất nhiều châu báu phú xưng địch quốc.

– Cái đó thì đúng rồi, nhưng nơi đây rất nhiều cao thủ các hạ vào thì được nhưng e rằng ra không thoát.

– Người chết vì của chim chết vì mồi, tiểu đệ định đi ăn trộm một lần này nữa rồi rửa tay gác kiếm. Lấy được của sẽ chia cho lão huynh một nửa tưởng lão huynh xài suốt đời cũng không hết.

Lý Hàn Thu ban đầu dùng uy lực để hà hiếp sau lại lấy lợi nhử khiến Hàn Nhân phải động tâm, chàng coi diện mạo của đối phương thấy gã có vẻ xiêu lòng liền nói tiếp:

– Tiểu đệ chỉ cần lão huynh dẫn vào tới Hàn gia bảo còn ngoài ra không phải làm gì nữa chỉ việc chờ tại hạ thành công là lấy tiền xài. Nếu tiểu đệ chẳng may thất bại thì tự mình gánh lấy quyết không liên luỵ tới lão huynh.

– Làm thế nào cho tại hạ tin rằng sau khi các hạ thành công chịu chia tiền?

– Nếu lão huynh không tin thì có ý kiến gì cứ nêu ra để chúng ta thương lượng.

– Trừ phi các hạ có một vật trân quý để bảo đảm thì tại hạ mới tin được.

– Đáng tiếc là hiện giờ trong mình tại hạ không đem theo một vật trân quý thì làm thế nào?

– Nếu các hạ không chịu giao một vật gì để làm tin thì cuộc hợp tác của chúng ta khó thành công được.

Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:

– Nếu không mượn sức của thằng cha này thì khó lòng trà trộn vào Hàn phủ được.

Mấy tháng nay chàng qua lại giang hồ ngoài võ công còn trông vào cơ trí. Chàng tin rằng với bản lãnh mình chỉ cần sao gặp được Hàn Đào còn việc kềm chế hắn chẳng khó khăn gì. Chàng sẽ bắt buộc hắn xưng ra những kế hoạch cùng âm mưu liên kết với Phương Tú rồi đem ra công bố ngoài võ lâm hoặc ngấm ngầm phá hoại kế hoạch của chúng. Chàng cũng biết rõ nếu ỷ vào võ công thẳng thắng sấn vào Hàn phủ thì chẳng những vấn đề có bao nhiêu cuộc cản trở chưa nói tới chuyện thắng bại, mà Hàn Đào thấy động tất chuồn ngay khó mà tìm được. Vậy chỉ có cách vào mà họ không ngờ vực mới gặp được Hàn Đào.

Chọn tập
Bình luận