Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Chương 40 : Sau mồ xanh lại gặp Quyên Nhi

Tác giả: Ngọa Long Sinh
Chọn tập

Quyên Nhi lạnh lùng nói:

– Các hạ là một kẻ mất hết lương tâm. Tiện nữ đã cứu mạng, lại đưa tin đến cho các hạ…

Lý Hàn Thu ngắt lời:

– Những cái đó tại hạ xin ghi nhớ trong lòng tất có ngày báo đáp. Nếu thuộc phạm vi một mình Lý mỗ mà có chỗ cần đến thì dù tan xương nát thịt tại hạ cũng không từ chối. Song tại hạ không thể bán đứng bạn hữu được.

Quyên Nhi tủm tỉm cười nói:

– Tiện nữ nói chơi vậy thôi, các hạ đừng cho là chuyện thật. Cứu người là cứu, mong chi chuyện báo đáp.

Nàng ngập ngừng một chút rồi tiếp:

– Bữa nay các vị không đến thì cũng có rất nhiều người đến và sắp có chuyện vui đáo để.

Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:

– Con nha đầu này là đàn bà con gái mà gan dạ phi thường. Thị qua lại giang hồ chỉ có một mình trà trộn nào giới võ lâm. Bữa nay làm tỳ nữ Trương gia ngày mai lộn vào làm nô bộc Trương phủ. Không hiểu thị dở lắm trò như vậy là có dụng ý gì?

Bụng chàng nghĩ thế nhưng miệng không nói ra.

Bỗng Quyên Nhi khẽ nói:

– Coi kìa! Có người tới đó!

Lý Hàn Thu ngưng thần chú ý nhìn ra thì quả thấy hai bóng người đang chạy lẹ tới nơi. Ðến chỗ ngã ba đường, họ do dự một chút rồi theo nẻo đường giữa mà đi.

Lúc ấy vừng trăng ra khỏi đám mây, tỏa ánh sáng xuống khắp vùng hoang dã.

Lý Hàn Thu nhận đúng là ba người phái Võ Ðương.

Ba người kia đi rất lẹ. Chớp mắt đã không thấy tông tích đâu nữa.

Lý Hàn Thu khẽ nói:

– Dường như họ đi lạc đường thì phải.

Quyên Nhi hỏi:

– Sao biết họ đi lạc đường?

Lý Hàn Thu đáp:

– Ðáng lý họ rẽ qua đường mé tả mới đúng.

Miệng chàng nói mà chàng vẫn lưu tâm thử xem Quyên Nhi có phản ứng gì không. Chàng hy vọng nhìn thái độ nàng để biết nội tình.

Ngờ đâu Quyên Nhi chỉ tủm tỉm cười. Nàng không lộ vẻ kinh ngạc mà cũng không ra chiều phẫn nộ. Nét mặt vẫn thản nhiên bình tĩnh.

Lý Hàn Thu khen thầm trong bụng:

– Con nha đầu này còn nhỏ tuổi mà lâm sự lại cực kỳ bình tĩnh.

Bổng Quyên Nhi nhìn lại lên tiếng:

– Coi kìa! Lại có người tới nữa.

Lý Hàn Thu chú ý nhìn ra thì thấy ba bóng người đang chạy lẹ tới.

Ba người này đến chỗ ngã ba cùng dừng lại nhận xét một hồi, rồi theo nẻo giữa mà đi.

Quyên Nhi chờ cho ba người kia đi xa rồi mới thủng thẳng hỏi:

– Các hạ có biết thân thế ba người đó không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tại hạ không hiểu.

Quyên Nhi lại hỏi:

– Các hạ muốn tiện nữ nói cho biết không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Nếu cô nương nguyện ý thì tại hạ xin rửa tai để nghe, bằng cô nương không muốn nói thì thôi.

Quyên Nhi nói:

– Ðó là những nhà sư tại chùa Thiếu Lâm.

Lý Hàn Thu lấy làm kỳ hỏi:

– Hiển nhiên là họ ăn mặc như người trần tục.

Quyên Nhi nói:

– Có thế mới khiến người ta phải nghi ngờ.

Lý Hàn Thu nói:

– Ðã là người xuất gia mà còn cải trang thì e rằng những hành vi của họ có điều bất chính.

Quyên Nhi nói theo:

– Chẳng trộm thì cắp.

Ðang lúc nói chuyện lại có 5 bóng người đứng lại chỗ ngã ba đường.

Ðoàn người này cũng quan sát phương hướng rồi theo nẻo đường chính giữa mà đi.

Lý Hàn Thu nghĩ bụng:

– Cô ả này quen biết thật lắm người. Ta phải hỏi rõ xem mới được.

Chàng liền hỏi:

– Cô nương có nhận biết 5 người kia không.

Quyên Nhi thản nhiên đáp:

– Dĩ nhiên tiện nữ biết hết.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Năm người đó lai lịch thế nào?

Quyên Nhi đáp:

– Họ là những người phái Nga Mi và phái Thanh Thành.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Hai môn phái lớn này sao lại đi chung với nhau?

Quyên Nhi đáp:

– Một là vì chưởng môn 2 phái Nga Mi, Thanh Thành có mối thâm giao. Hai là tự họ biết thực 1 phái mình khó bề kháng cự với phái Thiếu Lâm và phái Võ Ðương. Cả hai mặt trong ngoài đã xui khiến họ bắt tay hợp tác.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Ðối với mọi việc trên chốn giang hồ cô nương biết nhiều người quá nhỉ?

Quyên Nhi hững hờ đáp:

– Các hạ quá khen mà thôi.

Lý Hàn Thu lại hỏi:

– Bọn họ kéo đến cả đây không biết có dụng ý gì?

Quyên Nhi đáp:

– Các hạ có dụng ý gì? Tiện nữ e rằng chỗ dụng tâm của các hạ đêm nay cũng là chỗ dụng tâm của mọi người khác.

Lý Hàn Thu nói:

– Tại hạ ư? Tại hạ bất quá nhận lời mời của người ta mà tới đây.

Quyên Nhi hỏi:

– Thần Thâu Lôi Phi phải không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Ðúng thế!

Quyên Nhi hỏi:

– Ðến đây làm gì?

Lý Hàn Thu đáp:

– Ðể tìm một vật.

Quyên Nhi hỏi:

– Các hạ có thể cho tiện nữ nghe được không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Chắc cô nương còn hiểu rõ hơn tại hạ, nhưng tại hạ cũng nói ra lần nữa. Y đến đây là để tìm cây linh chi.

Quyên Nhi ngập ngừng:

– Các hạ nói thế là sự thực… nhưng…

Lý Hàn Thu hỏi:

– Nhưng làm sao?

Quyên Nhi đổi giọng đáp:

– Nếu Lý huynh không để cho cái đó động tâm thì tiện nữ lại càng kính trọng.

Lý Hàn Thu mỉm cười nói:

– Ðối với những kỳ vật mà người ta thường nói tại hạ vẫn chẳng quan tâm. Có điều mình bị họ cuốn vào trào lưu rồi muốn thôi cũng không được nữa.

Quyên Nhi hỏi:

– Có phải Lôi Phi đã lôi kéo Lý huynh không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Cái đó dường như không cần phải nói rõ.

Ðột nhiên chàng nhớ tới điều chi khẽ hỏi:

– Quyên cô nương! Cô quen thuộc Ðinh Bội lắm phải không?

Quyên Nhi đáp:

– Phải rồi! Y đã nói cho Lý huynh biết chưa?

Lý Hàn Thu lắc đầu đáp:

– Không có đâu. Y gìn giữ mồm miệng lắm. Chỉ sợ lỡ lời tiết lộ nội tình.

Quyên Nhi hỏi:

– Nội tình gì?

Lý Hàn Thu đưa mắt nhìn nàng đáp:

– Cái đó chẳng qua tại hạ đoán vậy mà thôi.

Quyên Nhi lại hỏi:

– Lý huynh có thể nói trắng ra được không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tại hạ e rằng nội tình có liên quan đến cây linh chi.

Quyên Nhi tủm tỉm cười không nói gì nữa.

Lý Hàn Thu hỏi tiếp:

– Tại hạ nói vậy có đúng không?

Quyên Nhi lắc đầu vừa cười vừa hỏi lại:

– Lý huynh nhất định muốn tiện nữ nói cho biết chăng?

Lý Hàn Thu lạnh lùng nói:

– Thật là một chuyện kỳ lạ khiến cho tại hạ không sao hiểu được nguyên nhân.

Quyên Nhi hỏi:

– Chuyện chi mà lạ?

Lý Hàn Thu đáp:

– Một tốp đi lầm đường đã đành, tại sao cả bấy nhiêu người đều lầm hết.

Quyên Nhi hỏi lại:

– Lý huynh có biết nên đi nẻo nào không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Nói về phương hướng tưởng bọn họ nên rẽ qua nẻo đường mé tả mới đúng.

Bất thình lình một tiếng rú rất thê thảm vang lên từ đàng xa vọng lại phá tan bầu không khí tịch mịch.

Quyên Nhi hỏi:

– Lý huynh có nghe thấy âm thanh đó không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tại hạ nghe rõ rồi, âm thanh ấy chói tai.

Quyên Nhi lại hỏi:

– Lý huynh có phân biệt được tiếng rú này đã phát ra trong trường hợp nào không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Dường như họ gặp việc khủng khiếp.

Quyên Nhi nói:

– Ðây là tiếng rú của kẻ sắp chết. Nó bao hàm cả ý nghĩa khủng khiếp cùng hối hận, khi tiếng rú này xảy ra khỏi cửa miệng rồi thì vĩnh viễn kêu không thành tiếng nữa.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Sao cô nương lại có thể khẳng định như vậy được?

Quyên Nhi đáp:

– Về phương diện này tiện nữ có khả năng phân biệt rõ ràng ít người bì kịp. Tiện nữ còn có thể nghe tiếng người hô hoán hay đàm luận mà biết nội tâm họ thiện hay ác!

Lý Hàn Thu hỏi:

– Có chuyện đó ư? Thật khó mà tin được.

Bỗng lại nghe tiếng thét khủng khiếp vọng tới.

Lý Hàn Thu bảo ngay:

– Cô nương đã tự nhận mình chỉ nghe thanh âm mà biết rõ tâm sự biến hóa. Vậy mấy tiếng thét này ở trong trường hợp nào?

Quyên Nhi đáp:

– Ðó là bọn họ gặp phải kình địch. Hai bên động thủ rồi một bên lâm vào tình trạng không chống nổi.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Bên nào không chống nổi?

Quyên Nhi đáp:

– Bên không chống nổi yên lặng còn bên quát thét là để khích lệ khí thế hy vọng đánh một đòn nữa thì hạ địch.

Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:

– Mình ở cách xa hiện trường không nhìn thấy rõ. Cô ả này biết đâu chẳng đoán bậy. Cô nói vậy thì mình cũng biết thế mà thôi.

Lý Hàn Thu trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng lại nói:

– Xem chừng trong bụng cô nương đã có thành kiến như vậy rồi.

Quyên Nhi tủm tỉm cười hỏi:

– Lý huynh bảo thành kiến về việc gì?

Lý Hàn Thu đáp:

– Về việc quan hệ giữ cây linh chi và cô nương.

Quyên Nhi hỏi:

– Lý huynh dường như biết rõ lắm, có phải Ðinh Bội đã nói không?

Lý Hàn Thu cười mát đáp:

– Ðinh Bội nói chuyện với tại hạ không dính gì đến linh chi hết. Vụ này tại hạ nghe người khác bàn tới. Tại hạ và Ðinh Bội giao kết với nhau trên đường đạo nghĩa quyết không dính líu đến phương diện lợi hại.

Chàng ngừng lại một phút rồi tiếp:

– Tại hạ có mắt để coi, có tai để nghe lại có óc để suy nghĩ.

Quyên Nhi cười nói:

– Tiện nữ nghĩ quanh quẩn rồi lại nghĩ tới thân mình.

Lý Hàn Thu nói:

– Nếu cô nương chịu nói rõ đến chuyện thần bí trong lòng thì việc này chẳng những có liên quan đến cô mà hoàn toàn do cô ở trong thao túng.

Quyên Nhi khẽ la:

– Trời ơi! Sao Lý huynh khéo đề cao tiện nữ đến thế?

Lý Hàn Thu nói:

– Nếu cô không chịu thừa nhận thì tại hạ cũng chẳng làm thế nào được.

Quyên Nhi hỏi:

– Lý huynh bảo tiện nữ thừa nhận cái gì?

Nàng ngừng lại một lúc lâu rồi tiếp:

– Lý huynh! Nếu Lý huynh chịu nghe lời khuyên chính đáng của tiện thiếp thì đừng để lôi cuốn vào vụ tranh chấp thị phi này.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Cô nương có thể nói rõ hơn chút nữa không?

Quyên Nhi đáp:

– Dĩ nhiên là được.

Nàng trầm ngâm một lúc dường như để tìm câu mở lời.

Sau nàng lên tiếng:

– Chưa nói đến chuyện linh chi có hay không vội. Ta hãy biết bao nhiêu cao thủ võ lâm vì tin tưởng vụ này mà phải gây chuyện đánh võ.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Cái đó cũng do cô nương ở trong điều động cơ quan.

Quyên Nhi nói:

– Nếu họ không có tham tâm mà con thông minh gấp mười tiện nữ thì không tài nào bảo họ cúi đầu nghe lịnh được.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Nói vậy cô nương đã đứng ra phát lịnh rồi phải không?

Quyên Nhi đáp:

– Tiện thiếp ra mặt cũng được nhưng không muốn ra mặt vội mà chỉ nắm phần trọng yếu chỉ điểm họ mà thôi.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Vì thế mà cô dẫn dụ bọn họ vào con đường rẽ để họ tự dẫn thân vào cơ quan mai phục.

Quyên Nhi hỏi:

– Mai phục gì?

Lý Hàn Thu đáp:

– Giang Nam Song Hiệp và Hội võ quán chủ đã triệu tập rất nhiều cao nhân…

Quyên Nhi mỉm cười ngắt lời:

– Lý huynh cũng biết nhiều đấy. Kể ra Lý huynh bôn tẩu giang hồ chưa được bao lâu mà so với nhân vật hơn mình lão luyện từng trải còn lịch duyệt hơn họ chứ không phải kém.

Lý Hàn Thu nói:

– Cái đó cũng không hoàn toàn vô lý.

Quyên Nhi hỏi:

– Có phải vì trí tuệ Lý huynh rất cao xa, người thường không kịp được chăng?

Lý Hàn Thu lắc đầu đáp:

– Không phải đâu. Chỉ vì tại hạ không tham tâm nên đầu óc tỉnh táo để quan sát đại cục.

Quyên Nhi gật đầu nói:

– Hay lắm! Lý huynh đã hiểu rồi vậy tiện thiếp có nói cũng chẳng hề chi.

Lý Hàn Thu nói:

– Tại hạ xin rửa tai để nghe đây.

Quyên Nhi nói:

– Nẻo đường chính giữa đúng là Giang Nam Song Hiệp đại bố trí mai phục. Trên nẻo đường này còn có nhiều ám hiệu để dẫn dụ bọn họ đi sâu vào.

Lý Hàn Thu nói:

– Giang Nam Song Hiệp lớn mật lắm nhỉ! Sao dám gây cừu địch với các môn phái lớn.

Quyên Nhi cười nói:

– Họ dám làm càn làm bậy không cần giấu giếm bộ mặt hung ác thì dĩ nhiên họ có chỗ ỷ mình.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Họ ỷ vào cái gì?

Quyên Nhi đáp:

– Có thể họ tưởng đã uống linh chi rồi công lực tăng tiến rất nhiều dư lực ngạo mạn võ lâm. Cũng có thể sau lưng họ còn có một lực lượng rất lớn để làm hậu thuẫn.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Quyên cô nương! Cô nương cho biết thêm mấy câu nữa được chăng?

Quyên Nhi đáp:

– Cái đó đều có thể được. Có khi bọn họ kiêm cả hai điều kiện trên mới dám hoành hành như vậy.

Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:

– Cô ả này biết nhiều việc mà đa số là việc sắp xảy ra. Vậy những lời cô nói mình phải ghi lòng mới được.

Chàng xoay chuyển ý nghĩ trong lòng rồi hững hờ hỏi:

– Chẳng lẽ cô nương tự thủ bàng quan để mặc cho người ta lấy linh chi ư?

Quyên Nhi đáp:

– Vụ linh chi chỉ là chuyện đồn đại. Không ai dám nói quyết là vật đã có thiệt.

Lý Hàn Thu nghĩ thầm:

– Con nha đầu này thật là giảo quyệt! Lão Ðinh Bội rõ ràng do ả sai khiến canh linh chi mà ả làm bộ chẳng có chút liên can gì tới lão.

Bỗng nghe Quyên Nhi nói:

– Dù sao, câu chuyện linh chi đã khiến cho người ta tin là sự thực. Hơn nữa Hội võ quán sắp cử hành anh hùng đại hội khiến cho vụ tranh đoạt linh chi càng thêm phần náo nhiệt.

Nàng đưa mắt chăm chú nhìn Lý Hàn Thu rồi hỏi tiếp:

– Ðêm nay Lý huynh đến đây phải chăng cũng vì chuyện tranh đoạt linh chi?

Lý Hàn Thu đáp:

– Ðúng thế! Ðêm nay tại hạ tới đây quả tình vì vụ linh chi.

Quyên Nhi tủm tỉm cười nói:

– Tiện nữ muốn khuyên giải một câu được chăng?

Lý Hàn Thu đáp:

– Xin cô nương cứ nói.

Quyên Nhi đáp:

– Từ nay Lý huynh nghỉ tay đừng để tâm đến việc tranh đoạt linh chi nữa.

Lý Hàn Thu đáp:

– Tại hạ chủ yếu không có tham vọng đoạt cây linh chi nhưng nó là một kỳ vật, chỉ muốn coi cho biết mà thôi.

Quyên Nhi trầm ngâm một chút rồi hỏi:

– Lý huynh chỉ muốn xem thôi ư?

Lý Hàn Thu đáp:

– Kỳ vật trên thế gian mà được coi mở rộng tầm mắt đã là hay lắm.

Quyên Nhi nói:

– Nếu Lý huynh có thể ưng lời tiểu muội thì may ra tiểu muội tìm cho Lý huynh được vừa lòng.

Lý Hàn Thu nghĩ thầm:

– Hay lắm! Thế là cô thừa nhận có liên quan đến cây linh chi rồi.

Nghĩ tới đây bất giác chàng tủm tỉm cười.

Quyên Nhi hỏi:

– Lý huynh cười gì vậy? Lý huynh đừng tưởng lầm tiểu muội có chỗ dụng tâm. Sáng mai các vị sẽ biết đêm nay thật là lắm chuyện.

Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp:

– Ðêm nay Lý huynh cải trang tới đây tiểu muội không nhận ra được. May là các vị tới vừa gặp dịp đã không bị những ám kỹ kia dẫn dụ mà lui ẩn vào chỗ mả xanh đây. Vụ này không phải Lý huynh hay tiểu muội có ý sắp đặt, thế thì sự ngẫu nhiên mà gặp có phải do chữ duyên mà ra không.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Có phải cô nương muốn tại hạ nên quay về?

Quyên Nhi đáp:

– Ðúng thế! Tiểu muội hy vọng Lý huynh tin lời khuyên của tiểu muội.

Lý Hàn Thu nói:

– Nhưng tại hạ có ba người tới đây một mình tại hạ ưng lời cô nương mà hai người kia không chịu thì sao?

Quyên Nhi đáp:

– Lý huynh ráng tìm cách thuyết phục họ. Vạn nhất mà không thuyết phục được thì đành để tùy ý họ đi.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Nếu bọn họ không nghe chẳng lẽ một mình tại hạ cũng quay về hay sao?

Quyên Nhi đáp:

– Lý huynh một mình quay về là hay. Nếu không tiện thì đi coi với họ cũng chẳng hề chi. Nhưng Lý huynh nên nhớ mình đi sau cùng, không nên dấn thân vào chỗ mai phục thì khó lòng toàn mạng trở về.

Lý Hàn Thu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

– Cô nương đã quan tâm đến tại hạ mà chỉ điểm cho, tại hạ rất cảm ơn, nhưng muốn thỉnh giáo cô nương một điều…

Quyên Nhi hỏi ngay:

– Ðiều chi?

Lý Hàn Thu hỏi:

– Có phải nơi đây cũng liên quan đến Giang Nam Song Hiệp không?

Quyên Nhi đáp:

– Dù là Giang Nam Song Hiệp có tới đây thì họ cũng không lộ diện mà chỉ đứng sau bức màn để chỉ huy.

Lý Hàn Thu muốn hỏi nữa thì đột nhiên có tiếng hú vọng lại.

Ðây là tín hiệu mà Lý Hàn Thu cùng Lôi Phi đã ước định với nhau.

Chàng vội đứng lên nói:

– Tại hạ phải đi đây.

Dứt lời chàng tung mình vọt ra khỏi vùng mộ xanh.

Lúc này Lôi Phi đã từ trên cây cao nhảy xuống. Hồng Bất Phát cùng ở trong đám cỏ rậm nhảy ra.

Ba người tụ họp vào một chỗ, Lôi Phi khẽ nói:

– Bao nhiêu cao thủ võ lâm cùng đi một đường, nhất định họ đã thấy gì rồi.

Hồng Bất Phát hỏi:

– Bây giờ chúng ta rượt theo họ xem thế nào chứ?

Lý Hàn Thu trong lòng đã hiểu rõ nhưng cũng hỏi tiếp:

– Bọn họ đều đi theo đường giữa không hiểu vì lẽ gì?

Lôi Phi để ý nhìn quả nhiên thấy trên nẻo đường này có để ám ký liền đáp:

– Chỗ này có lưu ám ký.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Ám ký của ai để lại?

Lôi Phi đáp:

– Cái đó cũng chưa biết rõ.

Lý Hàn Thu lại hỏi:

– Ám ký nói chuyện gì?

Lôi Phi đáp:

– Ðại khái là chỉ rõ đường đi.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Ám ký này đã chỉ rõ đường đi thì ai cũng hiểu được sao à?

Lôi Phi đáp:

– Chính là thế đó.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Những tiêu ký ai xem cũng hiểu được thì e rằng bên trong có điều dối trá.

Lôi Phi đáp:

– Vấn đề này cần phải suy xét mới biết được.

Quyên Nhi lạnh lùng nói:

– Các hạ là một kẻ mất hết lương tâm. Tiện nữ đã cứu mạng, lại đưa tin đến cho các hạ…

Lý Hàn Thu ngắt lời:

– Những cái đó tại hạ xin ghi nhớ trong lòng tất có ngày báo đáp. Nếu thuộc phạm vi một mình Lý mỗ mà có chỗ cần đến thì dù tan xương nát thịt tại hạ cũng không từ chối. Song tại hạ không thể bán đứng bạn hữu được.

Quyên Nhi tủm tỉm cười nói:

– Tiện nữ nói chơi vậy thôi, các hạ đừng cho là chuyện thật. Cứu người là cứu, mong chi chuyện báo đáp.

Nàng ngập ngừng một chút rồi tiếp:

– Bữa nay các vị không đến thì cũng có rất nhiều người đến và sắp có chuyện vui đáo để.

Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:

– Con nha đầu này là đàn bà con gái mà gan dạ phi thường. Thị qua lại giang hồ chỉ có một mình trà trộn nào giới võ lâm. Bữa nay làm tỳ nữ Trương gia ngày mai lộn vào làm nô bộc Trương phủ. Không hiểu thị dở lắm trò như vậy là có dụng ý gì?

Bụng chàng nghĩ thế nhưng miệng không nói ra.

Bỗng Quyên Nhi khẽ nói:

– Coi kìa! Có người tới đó!

Lý Hàn Thu ngưng thần chú ý nhìn ra thì quả thấy hai bóng người đang chạy lẹ tới nơi. Ðến chỗ ngã ba đường, họ do dự một chút rồi theo nẻo đường giữa mà đi.

Lúc ấy vừng trăng ra khỏi đám mây, tỏa ánh sáng xuống khắp vùng hoang dã.

Lý Hàn Thu nhận đúng là ba người phái Võ Ðương.

Ba người kia đi rất lẹ. Chớp mắt đã không thấy tông tích đâu nữa.

Lý Hàn Thu khẽ nói:

– Dường như họ đi lạc đường thì phải.

Quyên Nhi hỏi:

– Sao biết họ đi lạc đường?

Lý Hàn Thu đáp:

– Ðáng lý họ rẽ qua đường mé tả mới đúng.

Miệng chàng nói mà chàng vẫn lưu tâm thử xem Quyên Nhi có phản ứng gì không. Chàng hy vọng nhìn thái độ nàng để biết nội tình.

Ngờ đâu Quyên Nhi chỉ tủm tỉm cười. Nàng không lộ vẻ kinh ngạc mà cũng không ra chiều phẫn nộ. Nét mặt vẫn thản nhiên bình tĩnh.

Lý Hàn Thu khen thầm trong bụng:

– Con nha đầu này còn nhỏ tuổi mà lâm sự lại cực kỳ bình tĩnh.

Bổng Quyên Nhi nhìn lại lên tiếng:

– Coi kìa! Lại có người tới nữa.

Lý Hàn Thu chú ý nhìn ra thì thấy ba bóng người đang chạy lẹ tới.

Ba người này đến chỗ ngã ba cùng dừng lại nhận xét một hồi, rồi theo nẻo giữa mà đi.

Quyên Nhi chờ cho ba người kia đi xa rồi mới thủng thẳng hỏi:

– Các hạ có biết thân thế ba người đó không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tại hạ không hiểu.

Quyên Nhi lại hỏi:

– Các hạ muốn tiện nữ nói cho biết không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Nếu cô nương nguyện ý thì tại hạ xin rửa tai để nghe, bằng cô nương không muốn nói thì thôi.

Quyên Nhi nói:

– Ðó là những nhà sư tại chùa Thiếu Lâm.

Lý Hàn Thu lấy làm kỳ hỏi:

– Hiển nhiên là họ ăn mặc như người trần tục.

Quyên Nhi nói:

– Có thế mới khiến người ta phải nghi ngờ.

Lý Hàn Thu nói:

– Ðã là người xuất gia mà còn cải trang thì e rằng những hành vi của họ có điều bất chính.

Quyên Nhi nói theo:

– Chẳng trộm thì cắp.

Ðang lúc nói chuyện lại có 5 bóng người đứng lại chỗ ngã ba đường.

Ðoàn người này cũng quan sát phương hướng rồi theo nẻo đường chính giữa mà đi.

Lý Hàn Thu nghĩ bụng:

– Cô ả này quen biết thật lắm người. Ta phải hỏi rõ xem mới được.

Chàng liền hỏi:

– Cô nương có nhận biết 5 người kia không.

Quyên Nhi thản nhiên đáp:

– Dĩ nhiên tiện nữ biết hết.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Năm người đó lai lịch thế nào?

Quyên Nhi đáp:

– Họ là những người phái Nga Mi và phái Thanh Thành.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Hai môn phái lớn này sao lại đi chung với nhau?

Quyên Nhi đáp:

– Một là vì chưởng môn 2 phái Nga Mi, Thanh Thành có mối thâm giao. Hai là tự họ biết thực 1 phái mình khó bề kháng cự với phái Thiếu Lâm và phái Võ Ðương. Cả hai mặt trong ngoài đã xui khiến họ bắt tay hợp tác.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Ðối với mọi việc trên chốn giang hồ cô nương biết nhiều người quá nhỉ?

Quyên Nhi hững hờ đáp:

– Các hạ quá khen mà thôi.

Lý Hàn Thu lại hỏi:

– Bọn họ kéo đến cả đây không biết có dụng ý gì?

Quyên Nhi đáp:

– Các hạ có dụng ý gì? Tiện nữ e rằng chỗ dụng tâm của các hạ đêm nay cũng là chỗ dụng tâm của mọi người khác.

Lý Hàn Thu nói:

– Tại hạ ư? Tại hạ bất quá nhận lời mời của người ta mà tới đây.

Quyên Nhi hỏi:

– Thần Thâu Lôi Phi phải không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Ðúng thế!

Quyên Nhi hỏi:

– Ðến đây làm gì?

Lý Hàn Thu đáp:

– Ðể tìm một vật.

Quyên Nhi hỏi:

– Các hạ có thể cho tiện nữ nghe được không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Chắc cô nương còn hiểu rõ hơn tại hạ, nhưng tại hạ cũng nói ra lần nữa. Y đến đây là để tìm cây linh chi.

Quyên Nhi ngập ngừng:

– Các hạ nói thế là sự thực… nhưng…

Lý Hàn Thu hỏi:

– Nhưng làm sao?

Quyên Nhi đổi giọng đáp:

– Nếu Lý huynh không để cho cái đó động tâm thì tiện nữ lại càng kính trọng.

Lý Hàn Thu mỉm cười nói:

– Ðối với những kỳ vật mà người ta thường nói tại hạ vẫn chẳng quan tâm. Có điều mình bị họ cuốn vào trào lưu rồi muốn thôi cũng không được nữa.

Quyên Nhi hỏi:

– Có phải Lôi Phi đã lôi kéo Lý huynh không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Cái đó dường như không cần phải nói rõ.

Ðột nhiên chàng nhớ tới điều chi khẽ hỏi:

– Quyên cô nương! Cô quen thuộc Ðinh Bội lắm phải không?

Quyên Nhi đáp:

– Phải rồi! Y đã nói cho Lý huynh biết chưa?

Lý Hàn Thu lắc đầu đáp:

– Không có đâu. Y gìn giữ mồm miệng lắm. Chỉ sợ lỡ lời tiết lộ nội tình.

Quyên Nhi hỏi:

– Nội tình gì?

Lý Hàn Thu đưa mắt nhìn nàng đáp:

– Cái đó chẳng qua tại hạ đoán vậy mà thôi.

Quyên Nhi lại hỏi:

– Lý huynh có thể nói trắng ra được không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tại hạ e rằng nội tình có liên quan đến cây linh chi.

Quyên Nhi tủm tỉm cười không nói gì nữa.

Lý Hàn Thu hỏi tiếp:

– Tại hạ nói vậy có đúng không?

Quyên Nhi lắc đầu vừa cười vừa hỏi lại:

– Lý huynh nhất định muốn tiện nữ nói cho biết chăng?

Lý Hàn Thu lạnh lùng nói:

– Thật là một chuyện kỳ lạ khiến cho tại hạ không sao hiểu được nguyên nhân.

Quyên Nhi hỏi:

– Chuyện chi mà lạ?

Lý Hàn Thu đáp:

– Một tốp đi lầm đường đã đành, tại sao cả bấy nhiêu người đều lầm hết.

Quyên Nhi hỏi lại:

– Lý huynh có biết nên đi nẻo nào không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Nói về phương hướng tưởng bọn họ nên rẽ qua nẻo đường mé tả mới đúng.

Bất thình lình một tiếng rú rất thê thảm vang lên từ đàng xa vọng lại phá tan bầu không khí tịch mịch.

Quyên Nhi hỏi:

– Lý huynh có nghe thấy âm thanh đó không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tại hạ nghe rõ rồi, âm thanh ấy chói tai.

Quyên Nhi lại hỏi:

– Lý huynh có phân biệt được tiếng rú này đã phát ra trong trường hợp nào không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Dường như họ gặp việc khủng khiếp.

Quyên Nhi nói:

– Ðây là tiếng rú của kẻ sắp chết. Nó bao hàm cả ý nghĩa khủng khiếp cùng hối hận, khi tiếng rú này xảy ra khỏi cửa miệng rồi thì vĩnh viễn kêu không thành tiếng nữa.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Sao cô nương lại có thể khẳng định như vậy được?

Quyên Nhi đáp:

– Về phương diện này tiện nữ có khả năng phân biệt rõ ràng ít người bì kịp. Tiện nữ còn có thể nghe tiếng người hô hoán hay đàm luận mà biết nội tâm họ thiện hay ác!

Lý Hàn Thu hỏi:

– Có chuyện đó ư? Thật khó mà tin được.

Bỗng lại nghe tiếng thét khủng khiếp vọng tới.

Lý Hàn Thu bảo ngay:

– Cô nương đã tự nhận mình chỉ nghe thanh âm mà biết rõ tâm sự biến hóa. Vậy mấy tiếng thét này ở trong trường hợp nào?

Quyên Nhi đáp:

– Ðó là bọn họ gặp phải kình địch. Hai bên động thủ rồi một bên lâm vào tình trạng không chống nổi.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Bên nào không chống nổi?

Quyên Nhi đáp:

– Bên không chống nổi yên lặng còn bên quát thét là để khích lệ khí thế hy vọng đánh một đòn nữa thì hạ địch.

Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:

– Mình ở cách xa hiện trường không nhìn thấy rõ. Cô ả này biết đâu chẳng đoán bậy. Cô nói vậy thì mình cũng biết thế mà thôi.

Lý Hàn Thu trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng lại nói:

– Xem chừng trong bụng cô nương đã có thành kiến như vậy rồi.

Quyên Nhi tủm tỉm cười hỏi:

– Lý huynh bảo thành kiến về việc gì?

Lý Hàn Thu đáp:

– Về việc quan hệ giữ cây linh chi và cô nương.

Quyên Nhi hỏi:

– Lý huynh dường như biết rõ lắm, có phải Ðinh Bội đã nói không?

Lý Hàn Thu cười mát đáp:

– Ðinh Bội nói chuyện với tại hạ không dính gì đến linh chi hết. Vụ này tại hạ nghe người khác bàn tới. Tại hạ và Ðinh Bội giao kết với nhau trên đường đạo nghĩa quyết không dính líu đến phương diện lợi hại.

Chàng ngừng lại một phút rồi tiếp:

– Tại hạ có mắt để coi, có tai để nghe lại có óc để suy nghĩ.

Quyên Nhi cười nói:

– Tiện nữ nghĩ quanh quẩn rồi lại nghĩ tới thân mình.

Lý Hàn Thu nói:

– Nếu cô nương chịu nói rõ đến chuyện thần bí trong lòng thì việc này chẳng những có liên quan đến cô mà hoàn toàn do cô ở trong thao túng.

Quyên Nhi khẽ la:

– Trời ơi! Sao Lý huynh khéo đề cao tiện nữ đến thế?

Lý Hàn Thu nói:

– Nếu cô không chịu thừa nhận thì tại hạ cũng chẳng làm thế nào được.

Quyên Nhi hỏi:

– Lý huynh bảo tiện nữ thừa nhận cái gì?

Nàng ngừng lại một lúc lâu rồi tiếp:

– Lý huynh! Nếu Lý huynh chịu nghe lời khuyên chính đáng của tiện thiếp thì đừng để lôi cuốn vào vụ tranh chấp thị phi này.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Cô nương có thể nói rõ hơn chút nữa không?

Quyên Nhi đáp:

– Dĩ nhiên là được.

Nàng trầm ngâm một lúc dường như để tìm câu mở lời.

Sau nàng lên tiếng:

– Chưa nói đến chuyện linh chi có hay không vội. Ta hãy biết bao nhiêu cao thủ võ lâm vì tin tưởng vụ này mà phải gây chuyện đánh võ.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Cái đó cũng do cô nương ở trong điều động cơ quan.

Quyên Nhi nói:

– Nếu họ không có tham tâm mà con thông minh gấp mười tiện nữ thì không tài nào bảo họ cúi đầu nghe lịnh được.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Nói vậy cô nương đã đứng ra phát lịnh rồi phải không?

Quyên Nhi đáp:

– Tiện thiếp ra mặt cũng được nhưng không muốn ra mặt vội mà chỉ nắm phần trọng yếu chỉ điểm họ mà thôi.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Vì thế mà cô dẫn dụ bọn họ vào con đường rẽ để họ tự dẫn thân vào cơ quan mai phục.

Quyên Nhi hỏi:

– Mai phục gì?

Lý Hàn Thu đáp:

– Giang Nam Song Hiệp và Hội võ quán chủ đã triệu tập rất nhiều cao nhân…

Quyên Nhi mỉm cười ngắt lời:

– Lý huynh cũng biết nhiều đấy. Kể ra Lý huynh bôn tẩu giang hồ chưa được bao lâu mà so với nhân vật hơn mình lão luyện từng trải còn lịch duyệt hơn họ chứ không phải kém.

Lý Hàn Thu nói:

– Cái đó cũng không hoàn toàn vô lý.

Quyên Nhi hỏi:

– Có phải vì trí tuệ Lý huynh rất cao xa, người thường không kịp được chăng?

Lý Hàn Thu lắc đầu đáp:

– Không phải đâu. Chỉ vì tại hạ không tham tâm nên đầu óc tỉnh táo để quan sát đại cục.

Quyên Nhi gật đầu nói:

– Hay lắm! Lý huynh đã hiểu rồi vậy tiện thiếp có nói cũng chẳng hề chi.

Lý Hàn Thu nói:

– Tại hạ xin rửa tai để nghe đây.

Quyên Nhi nói:

– Nẻo đường chính giữa đúng là Giang Nam Song Hiệp đại bố trí mai phục. Trên nẻo đường này còn có nhiều ám hiệu để dẫn dụ bọn họ đi sâu vào.

Lý Hàn Thu nói:

– Giang Nam Song Hiệp lớn mật lắm nhỉ! Sao dám gây cừu địch với các môn phái lớn.

Quyên Nhi cười nói:

– Họ dám làm càn làm bậy không cần giấu giếm bộ mặt hung ác thì dĩ nhiên họ có chỗ ỷ mình.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Họ ỷ vào cái gì?

Quyên Nhi đáp:

– Có thể họ tưởng đã uống linh chi rồi công lực tăng tiến rất nhiều dư lực ngạo mạn võ lâm. Cũng có thể sau lưng họ còn có một lực lượng rất lớn để làm hậu thuẫn.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Quyên cô nương! Cô nương cho biết thêm mấy câu nữa được chăng?

Quyên Nhi đáp:

– Cái đó đều có thể được. Có khi bọn họ kiêm cả hai điều kiện trên mới dám hoành hành như vậy.

Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:

– Cô ả này biết nhiều việc mà đa số là việc sắp xảy ra. Vậy những lời cô nói mình phải ghi lòng mới được.

Chàng xoay chuyển ý nghĩ trong lòng rồi hững hờ hỏi:

– Chẳng lẽ cô nương tự thủ bàng quan để mặc cho người ta lấy linh chi ư?

Quyên Nhi đáp:

– Vụ linh chi chỉ là chuyện đồn đại. Không ai dám nói quyết là vật đã có thiệt.

Lý Hàn Thu nghĩ thầm:

– Con nha đầu này thật là giảo quyệt! Lão Ðinh Bội rõ ràng do ả sai khiến canh linh chi mà ả làm bộ chẳng có chút liên can gì tới lão.

Bỗng nghe Quyên Nhi nói:

– Dù sao, câu chuyện linh chi đã khiến cho người ta tin là sự thực. Hơn nữa Hội võ quán sắp cử hành anh hùng đại hội khiến cho vụ tranh đoạt linh chi càng thêm phần náo nhiệt.

Nàng đưa mắt chăm chú nhìn Lý Hàn Thu rồi hỏi tiếp:

– Ðêm nay Lý huynh đến đây phải chăng cũng vì chuyện tranh đoạt linh chi?

Lý Hàn Thu đáp:

– Ðúng thế! Ðêm nay tại hạ tới đây quả tình vì vụ linh chi.

Quyên Nhi tủm tỉm cười nói:

– Tiện nữ muốn khuyên giải một câu được chăng?

Lý Hàn Thu đáp:

– Xin cô nương cứ nói.

Quyên Nhi đáp:

– Từ nay Lý huynh nghỉ tay đừng để tâm đến việc tranh đoạt linh chi nữa.

Lý Hàn Thu đáp:

– Tại hạ chủ yếu không có tham vọng đoạt cây linh chi nhưng nó là một kỳ vật, chỉ muốn coi cho biết mà thôi.

Quyên Nhi trầm ngâm một chút rồi hỏi:

– Lý huynh chỉ muốn xem thôi ư?

Lý Hàn Thu đáp:

– Kỳ vật trên thế gian mà được coi mở rộng tầm mắt đã là hay lắm.

Quyên Nhi nói:

– Nếu Lý huynh có thể ưng lời tiểu muội thì may ra tiểu muội tìm cho Lý huynh được vừa lòng.

Lý Hàn Thu nghĩ thầm:

– Hay lắm! Thế là cô thừa nhận có liên quan đến cây linh chi rồi.

Nghĩ tới đây bất giác chàng tủm tỉm cười.

Quyên Nhi hỏi:

– Lý huynh cười gì vậy? Lý huynh đừng tưởng lầm tiểu muội có chỗ dụng tâm. Sáng mai các vị sẽ biết đêm nay thật là lắm chuyện.

Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp:

– Ðêm nay Lý huynh cải trang tới đây tiểu muội không nhận ra được. May là các vị tới vừa gặp dịp đã không bị những ám kỹ kia dẫn dụ mà lui ẩn vào chỗ mả xanh đây. Vụ này không phải Lý huynh hay tiểu muội có ý sắp đặt, thế thì sự ngẫu nhiên mà gặp có phải do chữ duyên mà ra không.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Có phải cô nương muốn tại hạ nên quay về?

Quyên Nhi đáp:

– Ðúng thế! Tiểu muội hy vọng Lý huynh tin lời khuyên của tiểu muội.

Lý Hàn Thu nói:

– Nhưng tại hạ có ba người tới đây một mình tại hạ ưng lời cô nương mà hai người kia không chịu thì sao?

Quyên Nhi đáp:

– Lý huynh ráng tìm cách thuyết phục họ. Vạn nhất mà không thuyết phục được thì đành để tùy ý họ đi.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Nếu bọn họ không nghe chẳng lẽ một mình tại hạ cũng quay về hay sao?

Quyên Nhi đáp:

– Lý huynh một mình quay về là hay. Nếu không tiện thì đi coi với họ cũng chẳng hề chi. Nhưng Lý huynh nên nhớ mình đi sau cùng, không nên dấn thân vào chỗ mai phục thì khó lòng toàn mạng trở về.

Lý Hàn Thu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

– Cô nương đã quan tâm đến tại hạ mà chỉ điểm cho, tại hạ rất cảm ơn, nhưng muốn thỉnh giáo cô nương một điều…

Quyên Nhi hỏi ngay:

– Ðiều chi?

Lý Hàn Thu hỏi:

– Có phải nơi đây cũng liên quan đến Giang Nam Song Hiệp không?

Quyên Nhi đáp:

– Dù là Giang Nam Song Hiệp có tới đây thì họ cũng không lộ diện mà chỉ đứng sau bức màn để chỉ huy.

Lý Hàn Thu muốn hỏi nữa thì đột nhiên có tiếng hú vọng lại.

Ðây là tín hiệu mà Lý Hàn Thu cùng Lôi Phi đã ước định với nhau.

Chàng vội đứng lên nói:

– Tại hạ phải đi đây.

Dứt lời chàng tung mình vọt ra khỏi vùng mộ xanh.

Lúc này Lôi Phi đã từ trên cây cao nhảy xuống. Hồng Bất Phát cùng ở trong đám cỏ rậm nhảy ra.

Ba người tụ họp vào một chỗ, Lôi Phi khẽ nói:

– Bao nhiêu cao thủ võ lâm cùng đi một đường, nhất định họ đã thấy gì rồi.

Hồng Bất Phát hỏi:

– Bây giờ chúng ta rượt theo họ xem thế nào chứ?

Lý Hàn Thu trong lòng đã hiểu rõ nhưng cũng hỏi tiếp:

– Bọn họ đều đi theo đường giữa không hiểu vì lẽ gì?

Lôi Phi để ý nhìn quả nhiên thấy trên nẻo đường này có để ám ký liền đáp:

– Chỗ này có lưu ám ký.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Ám ký của ai để lại?

Lôi Phi đáp:

– Cái đó cũng chưa biết rõ.

Lý Hàn Thu lại hỏi:

– Ám ký nói chuyện gì?

Lôi Phi đáp:

– Ðại khái là chỉ rõ đường đi.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Ám ký này đã chỉ rõ đường đi thì ai cũng hiểu được sao à?

Lôi Phi đáp:

– Chính là thế đó.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Những tiêu ký ai xem cũng hiểu được thì e rằng bên trong có điều dối trá.

Lôi Phi đáp:

– Vấn đề này cần phải suy xét mới biết được.

Chọn tập
Bình luận