Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Chương 83 : Trong bí động Quyên Nhi điều dưỡng

Tác giả: Ngọa Long Sinh
Chọn tập

Lôi Phi hỏi:

– Ðại phu đã nghe bọn tại hạ đàm luận hồi lâu, chắc đã hiểu rõ chút nội tình rồi chứ?

Ký đại phu đáp:

– Lão phu không hiểu rõ tường tình, nhưng cũng nghe được một phần.

Lôi Phi nói:

– Hay lắm! Vậy lại phiền đại phu nghĩ cách cho bệnh nhân tỉnh lại lúc nữa, vì bọn tại hạ muốn hiểu thêm một phần về tình thế bên địch. Nếu bọn tại hạ còn hy vọng bệnh nhân mà sống được thì đại phu có thể về sớm hơn.

Câu nói sau cùng trúng vào ý muốn của Ký đại phu.

Lão đáp:

– Lão phu xin hết lòng. Hai vị hãy ra ngoài kia một chút, chờ cho bệnh nhân tỉnh lại, lão phu sẽ mời các vị vào nói chuyện.

Lý Hàn Thu trong lòng rất lấy làm kỳ, tự hỏi:

– Chẳng lẽ lão cứu tỉnh bệnh nhân còn có điều chi bí mật sợ người ta trông thấy rồi tiết lộ ra ngoài chăng?

Lòng chàng nghĩ vậy, mà người chàng đã đứng lên sắp sửa đi ra.

Bỗng nghe Lôi Phi cất tiếng hỏi:

– Ðại khái trong khoảng thời gian bao lâu?

Ký đại phu đáp:

– Lẽ ra thì chỉ hút xong một điếu thuốc mà chậm là nửa tuần hương. Nhưng chắc chắn bệnh nhân có thể tỉnh lại được. Vậy hai vị cứ yên lòng.

Lôi Phi gật đầu nói:

– Lý đệ! Lý đệ hãy ôm Quyên cô nương dậy.

Lý Hàn Thu ngần ngừ một chút rồi ôm Quyên nhi dậy theo sau Lôi Phi đi ra.

Ra khỏi sảnh đường, chàng đặt Quyên nhi xuống nói:

– Lôi huynh! Bây giờ đã chứng thực lão bệnh nhân này không phải là Du Bạch Phong. Tiểu đệ theo tình lý mà nói thì trước hết nên cứu Quyên cô nương đã.

Lôi Phi đáp:

– Vị đại phu này không làm được việc đó. Việc cứu Quyên cô nương là ở nơi Lý đệ.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Có phải trợ lực để chân khí của cô tán vào kinh mạch không?

– Ðúng thế! Nhưng bây giờ chưa nên động thủ.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Tại sao vậy?

Lôi Phi đáp:

– Lần này ráng làm một chuyến mà khỏi có được lâu dài. Tiểu huynh hy vọng chữa khỏi thương thế cho cô rồi là không bao giờ tái phát nữa. Như vậy cần phải đợi một thời gian khá lâu mới được. Vì vậy chúng ta nên thay đổi chỗ khác. Nơi đây bốn mặt đều có kẻ rình mò, không thể lưu lại lâu được. Vì vậy mà trước hết chúng ta hãy nghe xem lão bệnh nhân kia biện bạch đã.

Lý Hàn Thu nói:

– Như vậy chúng ta hãy chờ Ký đại phu làm cho lão bệnh nhân hồi tỉnh để hỏi lão xong hãy đi cũng vừa.

Lôi Phi nói:

– Bây giờ chỉ còn chờ hỏi xong lão bệnh nhân là đi ngay.

Hai người ở ngoài nhà trong một quãng thời gian chừng uống cạn tuần trà thì đột nhiên nghe Ký đại phu cất tiếng gọi:

– Xin mời hai vị vào đây.

Lôi Phi nhìn Lý Hàn Thu nói:

– Chúng ta thử vào coi.

Lý Hàn Thu dạ một tiếng rồi đi vào nhà.

Lôi Phi khẽ bảo chàng:

– Bồng cả Quyên cô nương vào.

Lý Hàn Thu nói:

– Phải lắm! Chúng ta nên cẩn thận một chút mới được.

Rồi chàng bồng Quyên cô nương đi vào trong nhà. Chàng chú ý nhìn vào thì thấy lão bệnh nhân mở to hai mắt, dường như lão đã hoàn toàn tỉnh táo.

Lôi Phi khẽ đằng hắng rồi nói:

– Bọn tại hạ biết là lão trượng bị người hãm hại.

Lão bệnh nhân buông tiếng thở dài sườn sượt hỏi:

– Ðây là đâu? Tại sao lão phu lại đến chốn này?

Lôi Phi đáp:

– Ðây là chốn thâm sơn quạnh quẽ. Lão trượng bị bệnh đã mấy năm rồi?

Lão bệnh nhân đáp:

– Lão phu rất lấy làm kỳ, là sao mình lại đến ở với các vị chưa từng quen biết.

Lôi Phi nói:

– Tại hạ biết lão trượng bị người hãm hại. Vì thế mà hy vọng lão trượng đem những tình hình đã qua nói cho bọn tại hạ hay. Lão trượng bất tất phải hoang mang, cứ suy nghĩ kỹ càng, chớ có lầm lẫn mà ảnh hưởng lớn đến việc của mình.

Lão bệnh nhân ngó Lôi Phi một cái rồi nói:

– Lão phu nhà ở Kim Lăng, có con gái đã lớn khôn, thường đi lại quán trà.

Lý Hàn Thu hỏi tiếp:

– Sao lão trượng lại đến đây?

Lão bệnh nhân ngưng thần ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:

– Lão nhớ rồi! Một hôm về buổi chiều, lão phu về đến giữa đường thì dường như bị một người đánh một chưởng sau không biết gì nữa.

Lôi Phi cùng Lý Hàn Thu đưa mắt nhìn nhau.

Lôi Phi khẽ đằng hắng một tiếng rồi hỏi:

– Lão trượng cứ từ từ nghĩ coi. Hôm ấy lão trượng có nhìn thấy người nào khả nghi không?

Lão bệnh nhân hỏi lại:

– Người khả nghi ư?

Lôi Phi đáp:

– Ðúng thế! Ngày thường ít khi lão trượng gặp họ mà hôm ấy mới chạm trán là một.

Lão bệnh nhân trầm tư hồi lâu rồi lắc đầu đáp:

– Cái đó lão phu không nhớ được rồi.

Lôi Phi hỏi:

– Có phải hôm ấy lão trượng gặp một người văn nho mình mặc áo xanh không?

Tiếp theo Lôi Phi đem hình mạo Ðàm Dược Sư tả kỹ lại một lượt.

Lão bệnh nhân lắc đầu đáp:

– Lão phu không thấy qua.

Lôi Phi thất vọng hỏi:

– Thực tình lão trượng chưa gặp bao giờ ư?

Lão bệnh nhân đáp:

– Lão phu chưa từng thấy qua, có điều lão phu chỉ nhớ hôm ấy dường như gặp một người lạ mặt.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Hình thù người đó như thế nào?

Lão bệnh nhân đáp:

– Dường như là một đại bán thân thể cao lớn.

Lý Hàn Thu lại hỏi:

– Lão trượng có nhớ được một chút gì về tướng mạo hắn không?

Lão bệnh nhân trầm ngâm một chút rồi đáp:

– Hôm ấy hai người kia ngồi một bàn, cách bàn lão phu rất gần.

Lôi Phi hỏi:

– Lão trượng có nhớ được hình thù bọn họ không?

Lão bệnh nhân đáp:

– Một người là đại hán, còn một người nữa gầy nhom và bé nhỏ.

Lôi Phi hỏi:

– Lão trượng có nhớ hình dung người gầy không? Tỷ như mặt họ hay thân hình họ có chỗ nào đặc biệt?

Lão bệnh nhân trầm ngâm một chút, đáp:

– Người gầy nhom và bé nhỏ nói bằng một thứ tiếng rất kỳ quái.

Lôi Phi hỏi:

– Giọng nói của hắn có gì đặc biệt?

Lão bệnh nhân đáp:

– Thanh âm hắn lạnh như băng mà lão phu chẳng hiểu được câu nào.

Lôi Phi nói:

– Ðó là tiếng lóng của người giang hồ.

Rồi y lắc đầu thở dài tiếp:

– Lão trượng có nhớ thêm một chút gì không?

Lão bệnh nhân đáp:

– Phải rồi! Lão phu chỉ nhớ được có bấy nhiêu.

Lôi Phi đáp:

– Bọn tại hạ hy vọng điều tra lai lịch kẻ thù đã gia hại lão trượng nên hỏi rõ tình hình. Nhưng lão trượng không đưa ra được manh mối gì thì bọn tại hạ cũng không còn cách nào nữa.

Lão bệnh nhân ho lên một tiếng rồi nói:

– Lão phu tự biết bệnh này khó lòng phục hồi như cũ được, nhưng hy vọng các vị tìm cách đưa lão phu về chết tại nhà mình ở Kim Lăng thì ơn đức ấy lão phu xin ghi lòng tạc dạ, chết cũng không quên.

Lôi Phi đáp:

– Bọn tại hạ đưa lão trương về Kim Lăng là phải nhưng bên mình còn có việc gấp phải làm ngay, e rằng chẳng thể thân hành đưa lão trương về được.

Lão bệnh nhân buồn rầu nói:

– Nếu vậy thì các vị bỏ mặc lão phu ư?

Lôi Phi đáp:

– Dĩ nhiên là bọn tại hạ muốn chiếu cố cho lão trương. Có điều chẳng thể tự mình đưa lão trương đi được mà thôi. Nhưng bọn tại hạ sẽ ủy thác cho hai người đưa lão phu về nguyên quán.

Lão bệnh nhân nói:

– Nếu được như vậy lão phu cảm kích vô cùng!

Lôi Phi nhìn Ký đại phu nói:

– Bọn tại hạ thật làm phiền đại phu nhiều quá. Bây giờ hãy để bệnh nhân nghỉ ngơi một lúc.

Chiều hôm nay tại hạ sẽ phái người đưa hai vị xuống núi.

Y nói xong nắm tay áo Lý Hàn Thu song song lui ra khỏi phòng bệnh.

Lý Hàn Thu khẽ hỏi:

– Lôi huynh! Lôi huynh có tìm ra chỗ nào khả nghi không?

Lôi Phi đáp:

– Chưa nhìn thấy chỗ nào cả. Hiện giờ chỉ có một phương pháp.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Phương pháp gì?

Lôi Phi đáp:

– Tìm cách đưa lão bệnh nhân đi nơi khác. Còn tiểu huynh giả trang làm bệnh nhân. Lý đệ cùng Quyên cô nương ẩn vào trong bóng tối. Tiểu huynh đoán chắc chỉ trong năm ba ngày tất có người đến đây hành động. Chúng ta sẽ tìm cách bắt lấy một vài tên để tra hỏi nội tình.

Lý Hàn Thu khẽ nói:

– Kế này tuy tuyệt diệu. Nhưng còn vấn đề Quyên cô nương chẳng biết bao giờ cô mới phục hồi như cũ.

Lôi Phi đáp:

– Theo chỗ tiểu huynh nhận xét chỉ trong vòng vài ba ngày nữa là Quyên cô nương có thể đưa chân khí vào kinh mạch và đồng thời bản lãnh cô nương còn tiến bộ hơn trước nhiều. Ðiều trọng yếu là chúng ta hành động cục kỳ bí mật. Vì thế mà chúng ta không thể để Ký đại phu và lão bệnh nhân kia dời khỏi hẳn nơi đây.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Không thể buông tha cho họ đi ư?

Lôi Phi đáp:

– Ðúng thế! Nếu tiểu huynh đoán không lầm thì ở dưới chân núi bên địch đã bố trí rất nhiều tai mắt. Nếu chúng ta để bệnh nhân cùng Ký đại phu dời khỏi đây thì quyết chẳng tài nào lọt ra ngoài con mắt giám thị của bọn chúng. Hai vị này không có võ công để tự vệ thì chẳng khác gì đuổi dê vào miệng cọp.

Lý Hàn Thu nói:

– Vậy Lôi huynh đã an bài hai lão này bằng cách nào.

Lôi Phi đáp:

– Theo tình thế hiện giờ mà nói thì chúng ta ở vào tình trạng tuyệt đối nguy hiểm, vậy tạm thời không xung đột với họ là hơn.

Y ngừng lại một chút rồi tiếp:

– Tình thực mà nói lão bệnh nhân kia sống hay chết chẳng liên quan gì đến đại cuộc, nhưng chẳng lẽ chúng ta lại làm hại lão bệnh nhân. Muốn cho lão an toàn thì hãy đem giữ lão vào một nhà nông dân gần đây.

Lý Hàn Thu nói:

– Tình thế lúc này chúng ta chỉ có sắp đặt vậy thôi ư?

Lôi Phi đột nhiên đứng dậy nói:

– Có người tới đó. Chúng ta ẩn mình trước đi.

Lý Hàn Thu bồng Quyên Nhi dậy, chú ý lắng tai nghe. Quả nhiên có tiếng bước chân đang chạy tới rất cấp bách.

Hai người vừa ẩn thân xong thì một bóng người đã chạy vào nhà đại sảnh. Người này là một thiếu nữ mình mặc áo xanh. Ðầu tóc bơ phờ. Áo xiêm rách toạc mấy chỗ. Dường như y vừa trải qua một cuộc ác đấu.

Bỗng nghe thị lớn tiếng hô:

– Cô nương! Cô nương! Tiểu tỳ có việc khẩn cấp báo cáo.

Thị gọi luôn mấy lần không thấy tiếng người hưởng ứng, dường như thị đã hiểu tình hình có điều chi khác lạ. Vẻ hoang mang của thị đột nhiên trấn tĩnh lại. Thị chuyển động mục quang nhìn ra bốn phía rồi đột nhiên chạy vào phòng bệnh.

Lôi Phi sợ thị đả thương Ký đại phu đành phải xuất hiện chặn đường hỏi:

– Có phải cô nương là Tiểu Nguyệt không?

Miệng y nói vậy, tay phải y giơ lên đón lấy phát chưởng của thiếu nữ đánh tới.

Nguyên thiếu nữ áo xanh kia đột nhiên thấy người lạ mặt chặn đường liền lập tức phóng chưởng đánh ra.

Lôi Phi đón tiếp thiếu nữ một chưởng chứ không phản kích, rồi y vừa tung mình né tránh vừa nói:

– Tiểu Nguyệt cô nương! Xin cô nương hãy nghe tại hạ nói một lời.

Thiếu nữ áo xanh dừng tay lại hỏi:

– Các hạ là ai? Sao lại biết tên tuổi của tiểu tỳ?

Lôi Phi thủng thẳng đáp:

– Tại hạ là Lôi Phi. Không hiểu Quyên cô nương đã nói đến tại hạ cho cô nghe bao giờ chưa? Còn tên tuổi của cô nương thì tại hạ đã được nghe Quyên cô nương nói cho biết.

Thiếu nữ áo xanh hỏi:

– Quyên cô nương bây giờ ở đâu? Tiểu tỳ có gặp cô mới tin lời các hạ được.

Lôi Phi nói:

– Quyên cô nương bị người ta ám toán.

Thiếu nữ áo xanh giật mình kinh hãi hỏi:

– Cô có chết không?

Lôi Phi đáp:

– Quyên cô nương vẫn còn sống và không việc gì. Xin cô hãy bình tĩnh một chút.

Thiếu nữ áo xanh hỏi:

– Hiện giờ y ở đâu, tiểu tỳ cần gặp y lắm.

Lôi Phi đáp:

– Ðược rồi! Có điều việc Quyên cô nương bị thương trải qua nhiều chuyện rất ngoắt ngoéo. Cô nương cần phải bình tĩnh, trầm lặng nghe bọn tại hạ nói.

Tiểu Nguyệt đáp:

– Tiểu tỳ bất tất phải nghe điều chi của quý vị mà chỉ cần gặp Quyên cô nương ngay, rồi sau đó sẽ nghe quý vị giải thích cũng chưa muộn.

Lôi huynh gật đầu quay lại bảo Lý Hàn Thu:

– Lý đệ đưa Quyên cô nương ra đây.

Lý Hàn Thu dạ một tiếng rồi bồng Quyên nhi thong thả bước ra.

Thiếu nữ áo xanh thấy Quyên Nhi phải có người bồng ra thì giật mình kinh hãi nhẩy xổ lại.

Lý Hàn Thu vội lùi lại hai bước nói:

– Cô nương hãy coi chừng đừng đụng vào, Quyên cô nương đã bị thương rồi đó.

Thiếu nữ áo xanh trấn tĩnh tinh thần từ từ bước tới trước mặt Quyên Nhi đưa tay ra đặt lên ngực nàng thì thấy tâm tạng chỉ còn đập rất khẽ. Thị liền hỏi:

– Y bị điểm huyệt phải không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Ðúng thế!

Tiểu Nguyệt đột nhiên lùi ba bước nói:

– Tại sao các vị không giải khai huyệt đạo cho y?

Lý Hàn Thu thở dài đáp:

– Quyên cô nương trúng phải thuốc độc của Ðàm Dược Sư. Tại hạ phải điểm huyệt mới giữ cho cô trấn tĩnh được.

Tiểu Nguyệt hỏi:

– Ðàm Dược Sư với lão chủ nhân của tiểu tỳ đã có mối thâm giao, vì lẽ gì y còn hạ độc thủ đối với Quyên cô nương?

Lý Hàn Thu đáp:

– Quyên cô nương cũng nghĩ như cô nên mới bị thương vào tay Ðàm Dược Sư. Nếu Quyên cô nương chịu lưu tâm một chút thì đã không đến nỗi bị thương về tay hắn.

Lôi Phi hỏi xen vào:

– Cô nương vâng lệnh xuống núi đón Ðàm Dược Sư, chắc cô chưa gặp hắn?

Tiểu Nguyệt gật đầu đáp:

– Ðàm Dược Sư thất ước chưa đến đây ư?

Lôi Phi đáp:

– Hắn đến đây trước rồi.

Lý Hàn Thu máy môi như muốn nói gì, không hiểu sao chàng lại im tiếng.

Lý Hàn Thu muốn thuật rõ tình hình đã qua cho Tiểu Nguyệt nghe, xong chàng nghĩ lại trong nội vụ có nhiều điều phức tạp, chàng e nói ra chẳng những mất thời giờ mà lại khó lòng giải thích rõ được. Chi bằng để chờ Quyên cô nương tỉnh lại rồi nàng sẽ nói cho thị nghe. Vì thế mà chàng không nói nữa.

Tiểu Nguyệt hết nhìn Lôi Phi lại ngó Lý Hàn Thu nói:

– Cô nương của tiểu tỳ không nói năng được gì thì làm sao chứng minh hai vị là bạn hay là thù với bọn tiểu tỳ, nên tiểu tỳ không thể tin được.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Bọn tại hạ cùng cô nương vốn không quen biết, dĩ nhiên không thể cưỡng bách cô nương tin lòng được. Nhưng Ðinh Bội cùng đi với cô nương là người rất thân quen với tại hạ. Không hiểu sao y lại không về cùng với cô nương?

Tiểu Nguyệt vành mắt đỏ hoe, nhưng thị cố nhẫn nại không muốn để nước mắt trào ra, thị đáp:

– Ðinh Bội không về nữa đâu.

Lôi Phi nói:

– Trước tình trạng này, cô nương không tin tại hạ không được.

Tiểu Nguyệt nói:

– Nam nữ thọ thọ bất thân. Các hạ là một anh chàng trai tơ, sao lại bồng cô nương của tiểu tỳ. Các hạ giao trả cô nương lại cho tiểu tỳ bồng cho mới phải.

Lý Hàn Thu ngần ngừ một chút rồi đưa Quyên Nhi cho Tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt đón lấy Quyên Nhi rồi dường như đã yên tâm được một phần, liền nhìn hai người hỏi:

– Bây giờ nên làm thế nào?

Lôi Phi đáp:

– Sắp có biến cố trọng đại. Cô nương phải ráng trấn tĩnh mới được, y ngưng một chút rồi tiếp. Ông già bệnh nằm liệt giường liên miên mấy năm nay đã do Quyên cô nương chứng thực không phải là Du Bạch Phong tiền bối.

Tiểu Nguyệt giật bắn người lên hỏi:

– Thật thế ư?

Lôi Phi đáp:

– Cái đó là sự thật một trăm phần trăm. Tại hạ đi mời một vị đại phu tới đây. Y cũng chứng minh là bệnh tình của lão nhân gia do một thứ thuốc độc làm cho mê loạn thần trí.

Tiểu Nguyệt hỏi:

– Như vậy thì làm thế nào?

Lôi Phi đáp:

– Lúc gặp đại biến, điều cần nhất là phải trấn tĩnh tâm thần. Nội tình còn lắm điều ngoắt ngoéo, bọn tại hạ đều không thể hiểu được, cần phải chờ Quyên cô nương tỉnh táo lại để cô tác chủ.

Tiểu Nguyệt nói:

– Các hạ nói đúng lắm. Tiểu tỳ cũng có nhiều tâm sự không thể trình bày với hai vị, chúng ta đành chờ cô nương tỉnh lại mới xong.

Lôi Phi hỏi:

– Cô nương ở đây lâu ngày chắc là thuộc hết hình thế quanh đây?

Tiểu Nguyệt đáp:

– Tiểu tỳ biết hết, hai vị có việc gì?

Lôi Phi hỏi lại:

– Cô nương có thể kiếm được chỗ nào rất tịch mịch quạnh quẽ chẳng một ai hay không? Nhất là đừng để Ðàm Dược Sư biết chỗ đó.

Tiểu Nguyệt trầm ngâm một lát rồi đáp:

– Có một nơi rất bí ẩn, trừ tiểu tỳ ra, không một người thứ hai nào biết tới.

Lôi Phi nói:

– Vậy càng hay! Chúng ta tới đó ngay lập tức.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Thế còn Ký đại phu và lão bệnh nhân thì sao?

Lôi Phi đáp:

– Ðành lưu hai vị đó ở lại đây và dặn Ký đại phu đóng chặt cửa ngõ mà ngủ. Chờ cho Quyên cô nương phục hồi nguyên lực như cũ rồi sẽ đưa họ về.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Cái đó không ổn rồi.

Lôi Phi khẽ bảo chàng:

– Nếu chúng ta đưa bệnh nhân đi thì e rằng làm cho Tiểu Nguyệt đem lòng ngờ vực.

Y ngừng một chút rồi tiếp:

– Hai vị hãy chờ đây một lát, để tại hạ vào dặn Ký đại phu một tiếng rồi chúng ra sẽ động thân.

Y nói xong chạy vào nhà. Chỉ trong khoảnh khắc y đã trở ra nói:

– Chúng ta đi thôi!

Tiểu Nguyệt dẫn đường đi quanh co qua hai trái núi đến một nơi sơn cốc bí ẩn.

Trong hang núi này, cỏ dại mọc ngập đầu người.

Tiểu Nguyệt rẽ cỏ đi vào, đến gần một tòa sơn động.

Lôi Phi liếc mắt nhìn quanh bốn mặt rồi nói:

– Chỗ này quả nhiên rất kín đáo!

Tiểu Nguyệt đặt Quyên Nhi xuống nói:

– Bây giờ có thể giải khai huyệt đạo cho Quyên cô nương rồi chứ?

Lý Hàn Thu gật đầu rồi giải khai huyệt đạo cho Quyên Nhi.

Tiểu Nguyệt dương cặp mắt thao láo hơn nhìn Quyên nhi ra vẻ rất quan thiết.

Sau khoảng thời gian uống cạn tuần trà, Quyên Nhi từ từ mở mắt ra.

Tiểu Nguyệt lớn tiếng gọi:

– Cô nương…!

Lôi Phi xua tay ngăn Tiểu Nguyệt đừng nói nữa rồi y cất tiếng gọi:

– Quyên cô nương! Hiện giờ có một việc rất khẩn yếu, phải chờ cô nương mau mau bình phục. Bọn tại hạ dù muốn hành động thêm một bước cũng phải chờ cô nương.

Quyên Nhi từ từ gật đầu. Nàng đưa mắt nhìn Tiểu Nguyệt một cái, xong nhắm mắt lại.

Lôi Phi hỏi:

– Ðại phu đã nghe bọn tại hạ đàm luận hồi lâu, chắc đã hiểu rõ chút nội tình rồi chứ?

Ký đại phu đáp:

– Lão phu không hiểu rõ tường tình, nhưng cũng nghe được một phần.

Lôi Phi nói:

– Hay lắm! Vậy lại phiền đại phu nghĩ cách cho bệnh nhân tỉnh lại lúc nữa, vì bọn tại hạ muốn hiểu thêm một phần về tình thế bên địch. Nếu bọn tại hạ còn hy vọng bệnh nhân mà sống được thì đại phu có thể về sớm hơn.

Câu nói sau cùng trúng vào ý muốn của Ký đại phu.

Lão đáp:

– Lão phu xin hết lòng. Hai vị hãy ra ngoài kia một chút, chờ cho bệnh nhân tỉnh lại, lão phu sẽ mời các vị vào nói chuyện.

Lý Hàn Thu trong lòng rất lấy làm kỳ, tự hỏi:

– Chẳng lẽ lão cứu tỉnh bệnh nhân còn có điều chi bí mật sợ người ta trông thấy rồi tiết lộ ra ngoài chăng?

Lòng chàng nghĩ vậy, mà người chàng đã đứng lên sắp sửa đi ra.

Bỗng nghe Lôi Phi cất tiếng hỏi:

– Ðại khái trong khoảng thời gian bao lâu?

Ký đại phu đáp:

– Lẽ ra thì chỉ hút xong một điếu thuốc mà chậm là nửa tuần hương. Nhưng chắc chắn bệnh nhân có thể tỉnh lại được. Vậy hai vị cứ yên lòng.

Lôi Phi gật đầu nói:

– Lý đệ! Lý đệ hãy ôm Quyên cô nương dậy.

Lý Hàn Thu ngần ngừ một chút rồi ôm Quyên nhi dậy theo sau Lôi Phi đi ra.

Ra khỏi sảnh đường, chàng đặt Quyên nhi xuống nói:

– Lôi huynh! Bây giờ đã chứng thực lão bệnh nhân này không phải là Du Bạch Phong. Tiểu đệ theo tình lý mà nói thì trước hết nên cứu Quyên cô nương đã.

Lôi Phi đáp:

– Vị đại phu này không làm được việc đó. Việc cứu Quyên cô nương là ở nơi Lý đệ.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Có phải trợ lực để chân khí của cô tán vào kinh mạch không?

– Ðúng thế! Nhưng bây giờ chưa nên động thủ.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Tại sao vậy?

Lôi Phi đáp:

– Lần này ráng làm một chuyến mà khỏi có được lâu dài. Tiểu huynh hy vọng chữa khỏi thương thế cho cô rồi là không bao giờ tái phát nữa. Như vậy cần phải đợi một thời gian khá lâu mới được. Vì vậy chúng ta nên thay đổi chỗ khác. Nơi đây bốn mặt đều có kẻ rình mò, không thể lưu lại lâu được. Vì vậy mà trước hết chúng ta hãy nghe xem lão bệnh nhân kia biện bạch đã.

Lý Hàn Thu nói:

– Như vậy chúng ta hãy chờ Ký đại phu làm cho lão bệnh nhân hồi tỉnh để hỏi lão xong hãy đi cũng vừa.

Lôi Phi nói:

– Bây giờ chỉ còn chờ hỏi xong lão bệnh nhân là đi ngay.

Hai người ở ngoài nhà trong một quãng thời gian chừng uống cạn tuần trà thì đột nhiên nghe Ký đại phu cất tiếng gọi:

– Xin mời hai vị vào đây.

Lôi Phi nhìn Lý Hàn Thu nói:

– Chúng ta thử vào coi.

Lý Hàn Thu dạ một tiếng rồi đi vào nhà.

Lôi Phi khẽ bảo chàng:

– Bồng cả Quyên cô nương vào.

Lý Hàn Thu nói:

– Phải lắm! Chúng ta nên cẩn thận một chút mới được.

Rồi chàng bồng Quyên cô nương đi vào trong nhà. Chàng chú ý nhìn vào thì thấy lão bệnh nhân mở to hai mắt, dường như lão đã hoàn toàn tỉnh táo.

Lôi Phi khẽ đằng hắng rồi nói:

– Bọn tại hạ biết là lão trượng bị người hãm hại.

Lão bệnh nhân buông tiếng thở dài sườn sượt hỏi:

– Ðây là đâu? Tại sao lão phu lại đến chốn này?

Lôi Phi đáp:

– Ðây là chốn thâm sơn quạnh quẽ. Lão trượng bị bệnh đã mấy năm rồi?

Lão bệnh nhân đáp:

– Lão phu rất lấy làm kỳ, là sao mình lại đến ở với các vị chưa từng quen biết.

Lôi Phi nói:

– Tại hạ biết lão trượng bị người hãm hại. Vì thế mà hy vọng lão trượng đem những tình hình đã qua nói cho bọn tại hạ hay. Lão trượng bất tất phải hoang mang, cứ suy nghĩ kỹ càng, chớ có lầm lẫn mà ảnh hưởng lớn đến việc của mình.

Lão bệnh nhân ngó Lôi Phi một cái rồi nói:

– Lão phu nhà ở Kim Lăng, có con gái đã lớn khôn, thường đi lại quán trà.

Lý Hàn Thu hỏi tiếp:

– Sao lão trượng lại đến đây?

Lão bệnh nhân ngưng thần ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:

– Lão nhớ rồi! Một hôm về buổi chiều, lão phu về đến giữa đường thì dường như bị một người đánh một chưởng sau không biết gì nữa.

Lôi Phi cùng Lý Hàn Thu đưa mắt nhìn nhau.

Lôi Phi khẽ đằng hắng một tiếng rồi hỏi:

– Lão trượng cứ từ từ nghĩ coi. Hôm ấy lão trượng có nhìn thấy người nào khả nghi không?

Lão bệnh nhân hỏi lại:

– Người khả nghi ư?

Lôi Phi đáp:

– Ðúng thế! Ngày thường ít khi lão trượng gặp họ mà hôm ấy mới chạm trán là một.

Lão bệnh nhân trầm tư hồi lâu rồi lắc đầu đáp:

– Cái đó lão phu không nhớ được rồi.

Lôi Phi hỏi:

– Có phải hôm ấy lão trượng gặp một người văn nho mình mặc áo xanh không?

Tiếp theo Lôi Phi đem hình mạo Ðàm Dược Sư tả kỹ lại một lượt.

Lão bệnh nhân lắc đầu đáp:

– Lão phu không thấy qua.

Lôi Phi thất vọng hỏi:

– Thực tình lão trượng chưa gặp bao giờ ư?

Lão bệnh nhân đáp:

– Lão phu chưa từng thấy qua, có điều lão phu chỉ nhớ hôm ấy dường như gặp một người lạ mặt.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Hình thù người đó như thế nào?

Lão bệnh nhân đáp:

– Dường như là một đại bán thân thể cao lớn.

Lý Hàn Thu lại hỏi:

– Lão trượng có nhớ được một chút gì về tướng mạo hắn không?

Lão bệnh nhân trầm ngâm một chút rồi đáp:

– Hôm ấy hai người kia ngồi một bàn, cách bàn lão phu rất gần.

Lôi Phi hỏi:

– Lão trượng có nhớ được hình thù bọn họ không?

Lão bệnh nhân đáp:

– Một người là đại hán, còn một người nữa gầy nhom và bé nhỏ.

Lôi Phi hỏi:

– Lão trượng có nhớ hình dung người gầy không? Tỷ như mặt họ hay thân hình họ có chỗ nào đặc biệt?

Lão bệnh nhân trầm ngâm một chút, đáp:

– Người gầy nhom và bé nhỏ nói bằng một thứ tiếng rất kỳ quái.

Lôi Phi hỏi:

– Giọng nói của hắn có gì đặc biệt?

Lão bệnh nhân đáp:

– Thanh âm hắn lạnh như băng mà lão phu chẳng hiểu được câu nào.

Lôi Phi nói:

– Ðó là tiếng lóng của người giang hồ.

Rồi y lắc đầu thở dài tiếp:

– Lão trượng có nhớ thêm một chút gì không?

Lão bệnh nhân đáp:

– Phải rồi! Lão phu chỉ nhớ được có bấy nhiêu.

Lôi Phi đáp:

– Bọn tại hạ hy vọng điều tra lai lịch kẻ thù đã gia hại lão trượng nên hỏi rõ tình hình. Nhưng lão trượng không đưa ra được manh mối gì thì bọn tại hạ cũng không còn cách nào nữa.

Lão bệnh nhân ho lên một tiếng rồi nói:

– Lão phu tự biết bệnh này khó lòng phục hồi như cũ được, nhưng hy vọng các vị tìm cách đưa lão phu về chết tại nhà mình ở Kim Lăng thì ơn đức ấy lão phu xin ghi lòng tạc dạ, chết cũng không quên.

Lôi Phi đáp:

– Bọn tại hạ đưa lão trương về Kim Lăng là phải nhưng bên mình còn có việc gấp phải làm ngay, e rằng chẳng thể thân hành đưa lão trương về được.

Lão bệnh nhân buồn rầu nói:

– Nếu vậy thì các vị bỏ mặc lão phu ư?

Lôi Phi đáp:

– Dĩ nhiên là bọn tại hạ muốn chiếu cố cho lão trương. Có điều chẳng thể tự mình đưa lão trương đi được mà thôi. Nhưng bọn tại hạ sẽ ủy thác cho hai người đưa lão phu về nguyên quán.

Lão bệnh nhân nói:

– Nếu được như vậy lão phu cảm kích vô cùng!

Lôi Phi nhìn Ký đại phu nói:

– Bọn tại hạ thật làm phiền đại phu nhiều quá. Bây giờ hãy để bệnh nhân nghỉ ngơi một lúc.

Chiều hôm nay tại hạ sẽ phái người đưa hai vị xuống núi.

Y nói xong nắm tay áo Lý Hàn Thu song song lui ra khỏi phòng bệnh.

Lý Hàn Thu khẽ hỏi:

– Lôi huynh! Lôi huynh có tìm ra chỗ nào khả nghi không?

Lôi Phi đáp:

– Chưa nhìn thấy chỗ nào cả. Hiện giờ chỉ có một phương pháp.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Phương pháp gì?

Lôi Phi đáp:

– Tìm cách đưa lão bệnh nhân đi nơi khác. Còn tiểu huynh giả trang làm bệnh nhân. Lý đệ cùng Quyên cô nương ẩn vào trong bóng tối. Tiểu huynh đoán chắc chỉ trong năm ba ngày tất có người đến đây hành động. Chúng ta sẽ tìm cách bắt lấy một vài tên để tra hỏi nội tình.

Lý Hàn Thu khẽ nói:

– Kế này tuy tuyệt diệu. Nhưng còn vấn đề Quyên cô nương chẳng biết bao giờ cô mới phục hồi như cũ.

Lôi Phi đáp:

– Theo chỗ tiểu huynh nhận xét chỉ trong vòng vài ba ngày nữa là Quyên cô nương có thể đưa chân khí vào kinh mạch và đồng thời bản lãnh cô nương còn tiến bộ hơn trước nhiều. Ðiều trọng yếu là chúng ta hành động cục kỳ bí mật. Vì thế mà chúng ta không thể để Ký đại phu và lão bệnh nhân kia dời khỏi hẳn nơi đây.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Không thể buông tha cho họ đi ư?

Lôi Phi đáp:

– Ðúng thế! Nếu tiểu huynh đoán không lầm thì ở dưới chân núi bên địch đã bố trí rất nhiều tai mắt. Nếu chúng ta để bệnh nhân cùng Ký đại phu dời khỏi đây thì quyết chẳng tài nào lọt ra ngoài con mắt giám thị của bọn chúng. Hai vị này không có võ công để tự vệ thì chẳng khác gì đuổi dê vào miệng cọp.

Lý Hàn Thu nói:

– Vậy Lôi huynh đã an bài hai lão này bằng cách nào.

Lôi Phi đáp:

– Theo tình thế hiện giờ mà nói thì chúng ta ở vào tình trạng tuyệt đối nguy hiểm, vậy tạm thời không xung đột với họ là hơn.

Y ngừng lại một chút rồi tiếp:

– Tình thực mà nói lão bệnh nhân kia sống hay chết chẳng liên quan gì đến đại cuộc, nhưng chẳng lẽ chúng ta lại làm hại lão bệnh nhân. Muốn cho lão an toàn thì hãy đem giữ lão vào một nhà nông dân gần đây.

Lý Hàn Thu nói:

– Tình thế lúc này chúng ta chỉ có sắp đặt vậy thôi ư?

Lôi Phi đột nhiên đứng dậy nói:

– Có người tới đó. Chúng ta ẩn mình trước đi.

Lý Hàn Thu bồng Quyên Nhi dậy, chú ý lắng tai nghe. Quả nhiên có tiếng bước chân đang chạy tới rất cấp bách.

Hai người vừa ẩn thân xong thì một bóng người đã chạy vào nhà đại sảnh. Người này là một thiếu nữ mình mặc áo xanh. Ðầu tóc bơ phờ. Áo xiêm rách toạc mấy chỗ. Dường như y vừa trải qua một cuộc ác đấu.

Bỗng nghe thị lớn tiếng hô:

– Cô nương! Cô nương! Tiểu tỳ có việc khẩn cấp báo cáo.

Thị gọi luôn mấy lần không thấy tiếng người hưởng ứng, dường như thị đã hiểu tình hình có điều chi khác lạ. Vẻ hoang mang của thị đột nhiên trấn tĩnh lại. Thị chuyển động mục quang nhìn ra bốn phía rồi đột nhiên chạy vào phòng bệnh.

Lôi Phi sợ thị đả thương Ký đại phu đành phải xuất hiện chặn đường hỏi:

– Có phải cô nương là Tiểu Nguyệt không?

Miệng y nói vậy, tay phải y giơ lên đón lấy phát chưởng của thiếu nữ đánh tới.

Nguyên thiếu nữ áo xanh kia đột nhiên thấy người lạ mặt chặn đường liền lập tức phóng chưởng đánh ra.

Lôi Phi đón tiếp thiếu nữ một chưởng chứ không phản kích, rồi y vừa tung mình né tránh vừa nói:

– Tiểu Nguyệt cô nương! Xin cô nương hãy nghe tại hạ nói một lời.

Thiếu nữ áo xanh dừng tay lại hỏi:

– Các hạ là ai? Sao lại biết tên tuổi của tiểu tỳ?

Lôi Phi thủng thẳng đáp:

– Tại hạ là Lôi Phi. Không hiểu Quyên cô nương đã nói đến tại hạ cho cô nghe bao giờ chưa? Còn tên tuổi của cô nương thì tại hạ đã được nghe Quyên cô nương nói cho biết.

Thiếu nữ áo xanh hỏi:

– Quyên cô nương bây giờ ở đâu? Tiểu tỳ có gặp cô mới tin lời các hạ được.

Lôi Phi nói:

– Quyên cô nương bị người ta ám toán.

Thiếu nữ áo xanh giật mình kinh hãi hỏi:

– Cô có chết không?

Lôi Phi đáp:

– Quyên cô nương vẫn còn sống và không việc gì. Xin cô hãy bình tĩnh một chút.

Thiếu nữ áo xanh hỏi:

– Hiện giờ y ở đâu, tiểu tỳ cần gặp y lắm.

Lôi Phi đáp:

– Ðược rồi! Có điều việc Quyên cô nương bị thương trải qua nhiều chuyện rất ngoắt ngoéo. Cô nương cần phải bình tĩnh, trầm lặng nghe bọn tại hạ nói.

Tiểu Nguyệt đáp:

– Tiểu tỳ bất tất phải nghe điều chi của quý vị mà chỉ cần gặp Quyên cô nương ngay, rồi sau đó sẽ nghe quý vị giải thích cũng chưa muộn.

Lôi huynh gật đầu quay lại bảo Lý Hàn Thu:

– Lý đệ đưa Quyên cô nương ra đây.

Lý Hàn Thu dạ một tiếng rồi bồng Quyên nhi thong thả bước ra.

Thiếu nữ áo xanh thấy Quyên Nhi phải có người bồng ra thì giật mình kinh hãi nhẩy xổ lại.

Lý Hàn Thu vội lùi lại hai bước nói:

– Cô nương hãy coi chừng đừng đụng vào, Quyên cô nương đã bị thương rồi đó.

Thiếu nữ áo xanh trấn tĩnh tinh thần từ từ bước tới trước mặt Quyên Nhi đưa tay ra đặt lên ngực nàng thì thấy tâm tạng chỉ còn đập rất khẽ. Thị liền hỏi:

– Y bị điểm huyệt phải không?

Lý Hàn Thu đáp:

– Ðúng thế!

Tiểu Nguyệt đột nhiên lùi ba bước nói:

– Tại sao các vị không giải khai huyệt đạo cho y?

Lý Hàn Thu thở dài đáp:

– Quyên cô nương trúng phải thuốc độc của Ðàm Dược Sư. Tại hạ phải điểm huyệt mới giữ cho cô trấn tĩnh được.

Tiểu Nguyệt hỏi:

– Ðàm Dược Sư với lão chủ nhân của tiểu tỳ đã có mối thâm giao, vì lẽ gì y còn hạ độc thủ đối với Quyên cô nương?

Lý Hàn Thu đáp:

– Quyên cô nương cũng nghĩ như cô nên mới bị thương vào tay Ðàm Dược Sư. Nếu Quyên cô nương chịu lưu tâm một chút thì đã không đến nỗi bị thương về tay hắn.

Lôi Phi hỏi xen vào:

– Cô nương vâng lệnh xuống núi đón Ðàm Dược Sư, chắc cô chưa gặp hắn?

Tiểu Nguyệt gật đầu đáp:

– Ðàm Dược Sư thất ước chưa đến đây ư?

Lôi Phi đáp:

– Hắn đến đây trước rồi.

Lý Hàn Thu máy môi như muốn nói gì, không hiểu sao chàng lại im tiếng.

Lý Hàn Thu muốn thuật rõ tình hình đã qua cho Tiểu Nguyệt nghe, xong chàng nghĩ lại trong nội vụ có nhiều điều phức tạp, chàng e nói ra chẳng những mất thời giờ mà lại khó lòng giải thích rõ được. Chi bằng để chờ Quyên cô nương tỉnh lại rồi nàng sẽ nói cho thị nghe. Vì thế mà chàng không nói nữa.

Tiểu Nguyệt hết nhìn Lôi Phi lại ngó Lý Hàn Thu nói:

– Cô nương của tiểu tỳ không nói năng được gì thì làm sao chứng minh hai vị là bạn hay là thù với bọn tiểu tỳ, nên tiểu tỳ không thể tin được.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Bọn tại hạ cùng cô nương vốn không quen biết, dĩ nhiên không thể cưỡng bách cô nương tin lòng được. Nhưng Ðinh Bội cùng đi với cô nương là người rất thân quen với tại hạ. Không hiểu sao y lại không về cùng với cô nương?

Tiểu Nguyệt vành mắt đỏ hoe, nhưng thị cố nhẫn nại không muốn để nước mắt trào ra, thị đáp:

– Ðinh Bội không về nữa đâu.

Lôi Phi nói:

– Trước tình trạng này, cô nương không tin tại hạ không được.

Tiểu Nguyệt nói:

– Nam nữ thọ thọ bất thân. Các hạ là một anh chàng trai tơ, sao lại bồng cô nương của tiểu tỳ. Các hạ giao trả cô nương lại cho tiểu tỳ bồng cho mới phải.

Lý Hàn Thu ngần ngừ một chút rồi đưa Quyên Nhi cho Tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt đón lấy Quyên Nhi rồi dường như đã yên tâm được một phần, liền nhìn hai người hỏi:

– Bây giờ nên làm thế nào?

Lôi Phi đáp:

– Sắp có biến cố trọng đại. Cô nương phải ráng trấn tĩnh mới được, y ngưng một chút rồi tiếp. Ông già bệnh nằm liệt giường liên miên mấy năm nay đã do Quyên cô nương chứng thực không phải là Du Bạch Phong tiền bối.

Tiểu Nguyệt giật bắn người lên hỏi:

– Thật thế ư?

Lôi Phi đáp:

– Cái đó là sự thật một trăm phần trăm. Tại hạ đi mời một vị đại phu tới đây. Y cũng chứng minh là bệnh tình của lão nhân gia do một thứ thuốc độc làm cho mê loạn thần trí.

Tiểu Nguyệt hỏi:

– Như vậy thì làm thế nào?

Lôi Phi đáp:

– Lúc gặp đại biến, điều cần nhất là phải trấn tĩnh tâm thần. Nội tình còn lắm điều ngoắt ngoéo, bọn tại hạ đều không thể hiểu được, cần phải chờ Quyên cô nương tỉnh táo lại để cô tác chủ.

Tiểu Nguyệt nói:

– Các hạ nói đúng lắm. Tiểu tỳ cũng có nhiều tâm sự không thể trình bày với hai vị, chúng ta đành chờ cô nương tỉnh lại mới xong.

Lôi Phi hỏi:

– Cô nương ở đây lâu ngày chắc là thuộc hết hình thế quanh đây?

Tiểu Nguyệt đáp:

– Tiểu tỳ biết hết, hai vị có việc gì?

Lôi Phi hỏi lại:

– Cô nương có thể kiếm được chỗ nào rất tịch mịch quạnh quẽ chẳng một ai hay không? Nhất là đừng để Ðàm Dược Sư biết chỗ đó.

Tiểu Nguyệt trầm ngâm một lát rồi đáp:

– Có một nơi rất bí ẩn, trừ tiểu tỳ ra, không một người thứ hai nào biết tới.

Lôi Phi nói:

– Vậy càng hay! Chúng ta tới đó ngay lập tức.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Thế còn Ký đại phu và lão bệnh nhân thì sao?

Lôi Phi đáp:

– Ðành lưu hai vị đó ở lại đây và dặn Ký đại phu đóng chặt cửa ngõ mà ngủ. Chờ cho Quyên cô nương phục hồi nguyên lực như cũ rồi sẽ đưa họ về.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Cái đó không ổn rồi.

Lôi Phi khẽ bảo chàng:

– Nếu chúng ta đưa bệnh nhân đi thì e rằng làm cho Tiểu Nguyệt đem lòng ngờ vực.

Y ngừng một chút rồi tiếp:

– Hai vị hãy chờ đây một lát, để tại hạ vào dặn Ký đại phu một tiếng rồi chúng ra sẽ động thân.

Y nói xong chạy vào nhà. Chỉ trong khoảnh khắc y đã trở ra nói:

– Chúng ta đi thôi!

Tiểu Nguyệt dẫn đường đi quanh co qua hai trái núi đến một nơi sơn cốc bí ẩn.

Trong hang núi này, cỏ dại mọc ngập đầu người.

Tiểu Nguyệt rẽ cỏ đi vào, đến gần một tòa sơn động.

Lôi Phi liếc mắt nhìn quanh bốn mặt rồi nói:

– Chỗ này quả nhiên rất kín đáo!

Tiểu Nguyệt đặt Quyên Nhi xuống nói:

– Bây giờ có thể giải khai huyệt đạo cho Quyên cô nương rồi chứ?

Lý Hàn Thu gật đầu rồi giải khai huyệt đạo cho Quyên Nhi.

Tiểu Nguyệt dương cặp mắt thao láo hơn nhìn Quyên nhi ra vẻ rất quan thiết.

Sau khoảng thời gian uống cạn tuần trà, Quyên Nhi từ từ mở mắt ra.

Tiểu Nguyệt lớn tiếng gọi:

– Cô nương…!

Lôi Phi xua tay ngăn Tiểu Nguyệt đừng nói nữa rồi y cất tiếng gọi:

– Quyên cô nương! Hiện giờ có một việc rất khẩn yếu, phải chờ cô nương mau mau bình phục. Bọn tại hạ dù muốn hành động thêm một bước cũng phải chờ cô nương.

Quyên Nhi từ từ gật đầu. Nàng đưa mắt nhìn Tiểu Nguyệt một cái, xong nhắm mắt lại.

Chọn tập
Bình luận