Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Chương 140 : LÝ HÀN THU ĐẢ BẠI HÀN CÔNG TỬ

Tác giả: Ngọa Long Sinh
Chọn tập

Hàn công tử nói:

– Đa tạ Lý huynh về những lời quá khen…

Gã ngừng một chút rồi nói tiếp:

– Bây giờ Lý huynh chuẩn bị ra tay đi.

– Xin công tử hãy tha cho Tần Nhi đi trước đi đã.

– Nếu Lý huynh cho là một mình y có thề trốn thoát được thì y cứ việc ra đi.

Tần Nhi khẽ thở dài nói:

– Lý công tử! Tiểu tỳ chẳng thể đi được.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Tại sao vậy?

– Tiểu tỳ biết rằng ở trong Phương gia đại viện chẳng thể nào có được người thứ hai như Hàn công tử, bất cứ gặp ai tiểu tỳ cũng chẳng thể nào thoát khỏi tay họ bỏ trốn đi được.

Lý Hàn Thu trầm ngâm một chút ra chiều suy nghĩ rồi chàng nhìn Hàn công tử vẫy tay nói:

– Trường hợp tại hạ không may bị chết trong cuộc chiến đấu này, tại hạ mong rằng công tử đừng đem bao nhiêu mối oán hận trút lên đầu Tần Nhi thì tại hạ mới yên tâm được.

– Lý huynh bất tất phải quan tâm đến điều đó, trừ phi Tần Nhi muốn chết theo để tuỳ tùng Lý huynh dưới suối vàng thì chẳng nói làm chi, bằng y muốn sống tiểu đệ xin bảo đảm y không bị thương tích chi hết.

Lý Hàn Thu cất giọng thành thật nói; – Tấm thịnh tình của Hàn huynh tiểu đệ xin ghi lòng tạc dạ vĩnh viễn không bao giờ quên được.

Hàn công tử cười lạt nói:

– Lý huynh bất tất phải khách sáo, thực ra tiểu đệ có giúp gì cho Lý huynh đâu.

Lý Hàn Thu thủng thẳng nói:

– Vậy xin Hàn huynh ra tay đi.

Hàn công tử đột nhiên giơ thanh bảo kiếm trong tay lên nhìn Lý Hàn Thu nói:

– Hiện thời tay Lý huynh không có binh khí, vậy xin Lý huynh dùng tạm thanh kiếm này.

Lý Hàn Thu hỏi lại:

– Hàn huynh trao kiếm cho tiểu đệ thì lấy gì mà động thủ?

Hàn công tử rung tay phải một cái thanh trường kiếm bay về Lý Hàn Thu, Lý Hàn Thu vươn tay đón thanh trường kiếm nói:

– Đa tạ Hàn huynh.

Hàn công tử khẽ vỗ hai tay một cái hô:

– Lấy kiếm cho ta!

Bỗng đại hán từ trong bụi cỏ rậm cách đó chừng một trượng chống kiếm đứng lên, hắn tiến lại gần Hàn công tử hai tay đưa thanh kiếm lên dâng cho gã. Hàn công tử vừa đón lấy thanh trường kiếm vừa dặn đại hán:

– Ngươi báo tin cho mọi người hay là ta cùng Lý Hàn Thu tỷ thủ tỷ kiếm. Hai bên chỉ trông vào võ công để quyết tử bất luận là ta thắng hay bại, sống hay chết các ngươi cũng không được ra tay. Đó là mệnh lệnh của ta kẻ nào không tuân sẽ bị trừng phạt.

Lý Hàn Thu thấy Hàn công tử ra nghiêm lệnh cho thuộc hạ không được vào đánh hôi dù gã có thất bại, chàng rất hài lòng về thái độ hào kiệt của gã. Đại hán dạ một tiếng rồi kính cẩn nói:

– Thưa Hàn công tử! Theo ý của viện chúa thì chúng phải bắt sống chúng chẳng hiểu công tử đã nhận được chỉ dụ chưa?

– Các ngươi cứ yên lòng ta hoàn toàn chịu trách nhiệm trước Phương viện chúa, còn các ngươi đã theo ta thì nhất nhất phải vâng lệnh ta.

Đại hán nghiêng mình thi lễ:

– Thuộc hạ xin vâng lệnh!

Hàn công tử cười lạt nói:

– Các ngươi nên nhớ rằng nếu ta còn bị chết bời tay Lý Hàn Thu thì bọn ngươi có động thủ cũng không tài nào địch nổi y đâu. Vậy ta dặn các ngươi trước để nếu xảy việc ra thì cứ liệu đấy mà làm.

Đại hán đáp:

– Công tử dậy rất phải.

Hàn công tử vẫy tay nói; – Thôi ngươi đi đi.

Gã đưa mắt nhìn Lý Hàn Thu nói:

– Lý huynh động thủ đi.

Lý Hàn Thu đối với Hàn công tử có mối oán hận không tài nào cởi mở được, nhưng vừa rồi chàng nghe những lời của gã đối với Tần Nhi và lời dặn dò những tay cao thủ tuỳ tùng, gã đã tỏ ra là con người quang minh lỗi lạc thì chàng kh6ng khỏi nẩy ra mối hảo cảm đối với gã. Chàng liếc mắt nhìn Hàn công tử nói:

– Người ta thường nói đao kiếm không có mắt Hàn huynh nên coi chừng.

Hàn công tử đáp:

– Lý huynh bất tất phải nhọc lòng xin động thủ đi thôi.

Tần Nhi ngó Lý Hàn Thu cùng Hàn công tử tựa hồ muốn đến gần lại để nói mấy câu, nhưng nàng lại thở dài đứng nguyên một chỗ mà nhìn hai người cặp mắt lộ vẻ quan hoài.

Lý Hàn Thu ngẩng mặt lên nhìn Hàn công tử nói:

– Đã đành cuộc chiến hôm nay là cuộc chiến sinh tử, dĩ hiên chúng ta nên đem toàn lực ra để đối phó. Tiểu đệ muốn hỏi Hàn huynh chúng ta có nên ước hẹn cuộc đấu này hạn định trong mấy chiêu không?

– Tiểu đệ rất hoan nghinh ý kiến của Lý huynh còn sự ước hẹn mấy chiêu thì tuỳ Lý huynh ước định.

– Hay lắm! Đã vậy tiểu đệ xin hạn định trong vòng mười chiêu bất luận ai thắng ai bại cũng bãi chiến.

Hàn công tử nói:

– Nhất ngôn vi định, mời Lý huynh ra chiêu.

Lý Hàn Thu không khách sáo nữa chàng rung thanh trường kiếm một cái, kiếm quang loá mắt vọt ra nhằm đâm lẹ tới Hàn công tử. Chiêu Thất tuyệt ma kiếm của Lý Hàn Thu phóng ra hung mãnh phi thường, thế kiếm tựa hồ sấm dậy chớp nhoáng. Hàn công tử đã biết kiếm pháp của Lý Hàn Thu cực kỳ lợi hại bước chân phải chênh chếch đi một chút đồng thời lún thấp người xuống vung thanh kiếm lên một cái thành một bông hoa kiếm vọt ra đón lấy thế kiếm của đối phương.

Bỗng nghe tiếng sắt thép chạm nhau rít lên kinh khủng, hai thanh trường kiếm đụng nhau rồi lại xa ra. Lý Hàn Thu rút kiếm về rồi người nhảy vọt lên vạt áo chàng bay phất phới, bóng người theo ánh kiếm lướt đi như con thần long nhằm chụp xuống Hàn công tử. Hàn công tử thấy thế kiếm của đối phương cực kỳ hung hiểm liền vội nhảy vọt mình về phía trước rồi đột nhiên xoay người tay vung kiếm ra để phản kích. Người và kiếm lướt tới tưởng chừng vỡ đá tan bia, bỗng nghe đánh roạt một tiếng tay áo Hàn công tử bị thủng một miếng ở đầu vai dài chừng ba tấc. Hàn công tử vội bước tạt ngang hai bước tay phải cầm trường kiếm đổi thành thế thủ che kín môn hộ, còn tay trái gã giơ lên phóng chưởng đánh ra. Phát chưởng của gã mau lẹ nhẹ nhàng coi hời hợt như không song cũng làm cho Lý Hàn Thu trông thấy cũng ngẩn người. Nguyên Lý Hàn Thu không nhìn ra được là phát chưởng của đối phương định đánh vào bộ vị nào, tựa hồ bao nhiêu huyệt đạo một nửa người chàng đều bị thế chưởng bao vây. Lý Hàn Thu còn đang ngơ ngác thì phát chưởng của đối phương đã đánh trúng vào vai bên tả chàng. Lý Hàn Thu lún thấp vai bên tả xuống thanh trường kiếm ở tay mặt phóng ra chiêu Tinh hà đảo quái ánh hào quang vọt ra từng chấm huyền ảo đâm tới.

Hàn công tử nhả kình lực ở lòng bàn tay xô đến Lý Hàn Thu phải chấn động lùi lại hai bước. Trường hợp này khiến cho chiêu kiếm của Lý Hàn Thu giảm sức mạnh rất nhiều, tuy nhiên thanh trường kiếm của chàng vừa lấp loáng đã đâm rách được mấy chỗ áo của Hàn công tử, đồng thời máu tươi theo những chỗ áo rách thấm ra ngoài. Nhưng Lý Hàn Thu bị phát chưởng của Hàn công tử làm chấn động nửa mình, chàng thấy trong người ngâm ngẩm đau cơ hồ đứng không vững. Còn Hàn công tử chân phải và tay mặt dường như cũng bị thương khá nặng máu tươi chảy ra mỗi lúc một nhiều, cả một bên ống quần và một bên tay áo đã thấm máu ướt đẫm. Tần Nhi thấy tình trạng hai bên không khỏi kinh hãi nàng bật tiếng la thất thanh:

– Nếu hai vị còn đấu nữa thì e rằng đi đến chỗ lưỡng bại câu thương mất, huống chi bây giờ hai vị đã bị thương khá trầm trọng rồi.

Hàn công tử cũng chống trường kiếm xuống đất thủng thẳng nói:

– Lý Hàn Thu! Lý huynh đã thắng rồi, chiêu kiếm vừa rồi kể ra Lý huynh đã có thể chặt đứt cả tay mặt lẫn chân phải tiểu đệ.

Lý Hàn Thu lắc đầu đáp:

– Không phải đâu, dù tại hạ có hơn công tử một trận cái thắng đó cũng rất là bi thảm.

Hàn công tử nói:

– Nếu Lý huynh mà không tiến bộ thì lần sau chúng ta còn gặp nhau, Lý huynh nắm được phần thắng ít hơn lần này.

Lý Hàn Thu biến sắc nói:

– Công tử nói vậy thì ra tại hạ phải giết công tử mới mong giang hồ trở lại bình tĩnh được ư? Nếu vậy thì lần sau nếu có cơ hội tại hạ quyết chẳng lưu tình nữa.

Hàn công tử cười mát nói:

– Bây giờ thì Lý huynh có thể đưa Tần Nhi đi được rồi đó.

Lt1 Hàn Thu gật đầu thở dài nói:

– Tính tình của Hàn huynh đáng mặt anh hùng buồn thay một minh châu bị lạt vào trong xó tối, tiểu đệ trong lòng thán kích vô cùng.

Hàn công tử lạnh lùng đáp:

– Giữa lúc này ở nơi đây tiểu đệ không muốn cùng Lý huynh bàn chuyện thị phi.

Lý Hàn Thu ngỏ lời cáo từ:

– Được rồi! Vậy Hàn huynh hãy bảo trọng.

Chàng quay lại nhìn Tần Nhi nói:

– Chúng ta đi thôi.

Tần Nhi từ từ bước tới trước mặt Hàn công tử hỏi:

– Thưa công tử, thương thế khá nặng. Công tử có cần tiểu tỳ buộc thuốc không?

Hàn công tử đáp:

– Không cần đâu, các vị nên đi thôi.

Tần Nhi chúc câu vạn phúc rồi nói:

– Đa tạ công tử! Mối ân tình của công tử bữa nay tiểu tỳ vĩnh viễn ghi vào tâm khảm.

Hàn công tử đáp:

– Hà tất phải thế! Lý huynh chỉ trông vào bản lãnh mà tới đây, dĩ nhiên Tần cô nương không cần phải tạ ơn ta.

Tần Nhi còn muốn nói nữa nhưng Lý Hàn Thu đã rảo bước tiến về phía trước, Hàn công tử lạnh lùng nói:

– Tần cô nương đi lẹ lên, sức của cô nuơng khó lòng tránh khỏi cái chết trong vòng năm dặm.

Tần Nhi kinh hãi nói:

– Công tử nói vậy thì ra qua cửa quan của công tử còn có kẻ khác chặn đường hay sao?

– Bọn chúng không ngăn cản nổi Lý Hàn Thu, họ có cản trở thì chỉ gây thêm một số người uổng mạng mà thôi.

Lúc này Lý Hàn Thu đã đi ra xa ngoài năm trượng Tần Nhi nét mặt buồn rười rượi thở dài nói:

– Tiểu tỳ xem ra giữa tướng công và Lý công tử đều luyến tiếc nhau ở chỗ anh hùng tương ngộ, tiểu tỳ nghĩ rằng…

Hàn công tử hờ hững ngắt lời:

– Chúng ta ở vào tình thế khó lòng sống chung trong võ lâm Tần cô nương bất tất nhọc lòng vô ích.

Tần Nhi thấy Lý Hàn Thu đã đi xa rồi nàng không thể nói thêm được nữa bèn vái chào Hàn công tử rồi trở gót chạy theo Lý Hàn Thu. Lý Hàn Thu ngoảnh đầu nhìn Tần Nhi nói:

– Chúng ta phải chạy mau một chút để kiếm nơi nào có thể nghỉ ngơi được.

Tần Nhi vẻ mặt đăm chiêu hỏi:

– Công tử thấy thế nào?

– Tại hạ bị trúng thương khá nặng cần được điều dưỡng sớm chừng nào hay chừng nấy.

– Tiểu tỳ nâng đỡ cho Lý công tử được chăng?

Lý Hàn Thu lắc đầu nói:

– Làm thế không tiện vì chúng ta không nên để bọn chúng ngó thấy mình ở vào trong thế nguy, tức là không cho họ biết tại hạ đã bị thương.

– Tiểu tỳ hiểu rồi.

Hai người đi lẹ thêm mấy bước nàng đuổi sát sau lưng Lý Hàn Thu khẽ hỏi:

– Hàn công tử có biết Lý tướng công bị thương không?

– Y biết rồi! Có điều y không ngờ tại hạ bị thương khá trầm trọng.

Tần Nhi khẽ nói:

– Nếu vậy thì tướng công nên nghỉ ngơi một lúc ngay bây giờ, tiểu tỳ nghe giọng lưỡi của Hàn công tử thì phía trước còn có mai phục chặn chúng ta.

– Tại hạ cũng nghĩ vậy, vì thế mà mình cần được nghỉ ngơi tức thời. Bất cứ lúc nào cũng có thể tái diễn một trường ác đấu.

Tần Nhi ngẩng đầu trông ra phía trước chừng hơn một trượng có một gò đất khá cao cỏ mọc đầy và những cây thấp rậm rạp liền nói:

– Gò đất trước mặt kia cỏ mọc um tùm có thể làm chỗ náu thân tạm thời để điều dưỡng nhưng không hiểu tướng công còn gắng gượng đi được tới đó không?

Lý Hàn Thu dừng bước lắc đầu đáp:

– Đó là nơi phục binh rất tốt, tại hạ e rằng trong đó có địch nhân mai phục.

Tần Nhi sửng sốt hỏi:

– Tướng công nói rất có lý, vậy chúng ta rẽ qua phía khác hay sao?

Lý Hàn Thu cười mát đáp:

– Không kịp nữa rồi!

– Tại sao thế?

– Nếu trên gò đất có người mai phục thì họ đã nhìn thấy bọn ta rồi.

Tần Nhi nói:

– Hàn công tử đã nói là buông tha chúng ta, vậy tiểu tỳ chắc y cho người đến báo tin với chúng rồi.

Lý Hàn Thu nói:

– Hàn công tử quả là một hạt minh châu bị liệng vào trong xó tối, tuy y cũng biết hành động của y không phải chính đạo nhưng y không thể tránh khỏi mối ràng buộc về tình thân. Hơn nữa những người trong đây số lớn là thuộc quyền Phương Tú tất nhiên họ phải coi mệnh lệnh của Phương Tú trọng hơn mệnh lệnh của Hàn công tử, chỉ sự hiện diện của y may ra mới có thể đàn áp được họ còn trường hợp y phái người đưa chỉ dụ tới thì không chắc họ có chịu nghe theo hay không. Tại hạ e rằng dù y có mặt tại trường cxũng chưa chắc đã bắt buộc họ nghe theo mệnh lệnh được.

– Nếu bọn này không phải là cao thủ tuyệt đỉnh thì tiểu tỳ cũng có thể chống đỡ được một hồi.

Lý Hàn Thu đột nhiên nhắm mắt lại nói:

– Chúng ta hãy đứng đây nghỉ một chút.

Tần Nhi trong lòng đã hiểu rõ nếu chàng không lâm vào tình trạng không chống đỡ nổi thì chàng quyết không nói câu này, lòng nàng ngấm ngầm lo sợ nhưng ngoài miệng nàng gượng cười nói:

– Đã vậy sao tướng công không ngồi xuống mà nghỉ?

– Có thể chúng ta đang bị bao vây bốn mặt và bao nhiêu con mắt ngấm ngầm theo dõi, nếu tại hạ ngồi xuống nghỉ tức là thúc đẩy bọn chúng từ bốn mặt xô vào vây đánh.

Tần Nhi lại hỏi:

– Nhưng tướng công đứng thì điều dưỡng thế nào được?

– Tại hạ chỉ cần nghỉ trong khoảnh khắc để thương thế ở cánh tay bớt đi một chút…

Chàng nói giở câu rồi dừng lại. Tần Nhi biết là Lý Hàn Thu đã bắt đầu vận khí. Dưới ánh sáng mặt trời nàng thấy cặp chân mày chàng không ngớt lay động và trên đỉnh đầu mờ hôi toát ra rất nhiều thành từng giọt nhỏ xuống y ráng chịu đựng những cơn đau đớn đến cùng cực.

Đột nhiên Tần Nhi cảm thấy mình có trách nhiệm trọng đại là phải đem hết khả năng ra bảo vệ sự an toàn cho Lý Hàn Thu. Về tâm tình nàng bảo vệ một người mà nàng hằng kính trọng, hằng luyến ái. Về công nghĩa nàng cần bảo vệ cho một người bản lãnh phi thường có chàng còn chống chọi với bọn dũng sĩ ác bá trên chốn giang hồ.

Tần Nhi liền nhẹ nhàng cầm lấy thanh trường kiếm ở trong tay Lý Hàn Thu, nàng đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi miệng lâm râm khấn vái:

– Đức Bồ Tát có linh thiêng xin che chở cho Lý Hàn Thu trong lúc điều dưỡng đừng để bọn địch nhân đến tập kích.

Lời cầu đảo của nàng chưa thấy linh nghiệm thì bọn địch nhân đã tới vây đánh, bỗng một hồi tù và nổi lên inh ỏi từ một gốc cây lớn cách đó chừng mười trượng và cả trong cánh đồng bát ngát đột nhiên có bóng người xuất hiện. Trong bụi cỏ trên gò đất đều là chỗ ẩn thân của chúng. Lý Hàn Thu từ từ mở mắt ra chàng liền phát giác cả bốn mặt tám phương đều có người nhìn về chỗ chàng đứng, hiền nhiên hai người đã bị hãm vào chốn trùng vi. Lý Hàn Thu thở phào một cái ngồi xếp bằng xuống đất.

Tần Nhi tuy là con người thông tuệ nhưng nàng chưa từng trải qua chiến trận thế này nên vừa thấy bốn mặt tám phương đều có địch nhân kéo tới nàng không khỏi chấn động tâm thần tự nghĩ:

– Lý công tử hiện bị trọng thương cuộc điều dưỡng chưa xong nếu bọn họ kéo ùa tới dù ta có chiến đấu với chúng nhưng một mình không địch nổi số đông, thật chẳng còn cách nào vừa kháng cự cường địch vừa bảo toàn cho Lý công tử.

Nàng còn đang ngẫm nghĩ thì đại hán ở bốn mặt đã xuất hiện chạy lẹ tới gần, Tần Nhi quay lại ngó Lý Hàn Thu thì thấy chàng vẫn nhắm mắt ngồi, vẻ mặt chàng rất bình tĩnh tựa hồ không biết gì đến tình trạng nguy hiểm đe doạ. Lúc đó bốn mặt đều có những người đến bao vây và những tên gần nhất chỉ cách chỗ hai người hơn trượng và chúng đã rút kiếm ra rồi.

Dưới ánh mặt trời ánh kiếm lập loè sáng loáng. Tần Nhi thở mạnh một tiếng cầm ngang thanh kiếm lạnh lùng lên tiếng:

– Các ngươi hãy đứng lại!

Thưc ra không cần Tần Nhi hô hoán thì bọn đại hán đến gần đã tự động dừng bước. Tần Nhi chuyển động mục quang liếc nhìn bốn phía thì thấy bọn người bao vây có tới hai chục mà nàng không quen biết một ai, nàng muốn gạ chuyện cũng không được. Nàng nghĩ thầm:

– Chắc bọn người này đều là thủ hạ của Hàn Đào ở Từ Châu.

Bỗng nghe đại hán mặc hoàng bào ở phía Đông cất tiếng lạnh lùng hỏi:

– Hai vị đã bị hãm trong trùng vi thì dù không bị thương cũng chẳng thể nào mà phá vòng vây chạy thoát được. Huống chi hắn đã bị trọng thương thì còn nói gì nữa?

Sự tình đã đến thế này Tần Nhi phải trấn tĩnh tâm thần lạnh lùng hỏi:

– Bây giờ chỉ còn mình ta là đứa con gái yếu ớt là động thủ được với các hạ mà thôi. Không hiểu các hạ có dám lấy một chọi một đấu với ta không?

Đại hán mặc hoàng bào tay cầm một thanh đại phá đao sóng vàng y phục cũng đặc biệt, vì bao nhiêu người võ phục áo đen riêng mình hắn mặc hoàng bào, cứ coi bề ngoài thì cũng đủ biết hắn là tay cầm đầu trong bọn. Tần Nhi trong lòng đã quyết chủ ý nàng nghĩ thầm:

– Bữa nay mà không phá được vòng vây chạy thoát thì đành là cùng Lý Hàn Thu uổng mạng ở đây. Nhưng trước khi động thủ ta hãy kéo dài thời gian được chừng nào hay chừng nấy, để Lý Hàn Thu nghỉ ngơi thêm được một khắc hay ít ra bọn mình chết chậm lại nửa giờ.

Đại hán mặc hoàng bào không trả lời câu hỏi của Tần Nhi, nàng liền cười lạt hỏi lại:

– Phải chăng các hạ không dám ưng lời tiểu nữ?

Đại hán mặc hoàng bào cười mát hỏi:

– Phải chăng ngươi là Tần Nhi, một tên nha đầu ở trong nhà Phương viện chúa?

Tần Nhi sửng sốt hỏi:

– Phải rồi! Sao các hạ lại biết rõ thế?

Đại hán mặc hoàng bào tủm tỉm cười đáp:

– Tại hạ nghe danh đã lâu, nay được thấy mặt quả đã không lầm…

Hắn nói tới đây bỗng thét lên một tiếng ngã lăn xuống đất, Tần Nhi thấy biến diễn đột ngột này bất giác ngẩn người nàng tự hỏi:

– Vụ này là thế nào đây?

Bỗng thấy tiếng người huyên náo số đông cất tiếng la:

– Con nha đầu này rất nhiều tà khí không thể nói chuyện với thị được.

Tiếp theo những tiếng rú thê thảm vang lên không ngớt lại bốn năm đại hán ngã lăn ra, biến diễn đột ngột này khiến cho bao nhiêu đại hán ở bốn mặt đều chấn động tâm thần không tự chủ được tới tấp lùi lại. Bỗng nghe tiếng rú khủng khiếp vang lên lại một đại hán áo đen té nhào, lần này bao nhiêu đại hán áo đen đều nhìn thấy rằng Tần Nhi vẫn đứng nguyên chỗ không nhúc nhích khiến chúng kinh ngạc. Bọn này tuy đều là nhửng kiêu dũng không biết sợ hãi gì nhưng chúng thấy đồng bọn lăn đùng ra chết một cách đột ngột thì không khỏi chấn động tâm thần. Chúng không tự chủ được xoay mình chạy trốn chỉ trong khoảnh khắc bao nhiêu người tan đi hết không còn thấy tung tích đâu nữa. Tần Nhi cũng cực kỳ kinh hãi trong lòng ngờ vực không biết nguyên nhân vì đâu mà phát sinh biến diễn lạ lùng này. Bọn địch bị chết một cách thần bí mà tình trạng khủng khiếp này không biết đâu mà lường, nàng còn lo cái chết đột ngột đến với bọn đại hán thì cũng có thể đến với mình, và bên nàng chỉ có hai người mà Lý Hàn Thu bị thương ngồi đó chứ còn ai đâu mà bảo ngấm ngầm hạ độc thủ.

Hàn công tử nói:

– Đa tạ Lý huynh về những lời quá khen…

Gã ngừng một chút rồi nói tiếp:

– Bây giờ Lý huynh chuẩn bị ra tay đi.

– Xin công tử hãy tha cho Tần Nhi đi trước đi đã.

– Nếu Lý huynh cho là một mình y có thề trốn thoát được thì y cứ việc ra đi.

Tần Nhi khẽ thở dài nói:

– Lý công tử! Tiểu tỳ chẳng thể đi được.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Tại sao vậy?

– Tiểu tỳ biết rằng ở trong Phương gia đại viện chẳng thể nào có được người thứ hai như Hàn công tử, bất cứ gặp ai tiểu tỳ cũng chẳng thể nào thoát khỏi tay họ bỏ trốn đi được.

Lý Hàn Thu trầm ngâm một chút ra chiều suy nghĩ rồi chàng nhìn Hàn công tử vẫy tay nói:

– Trường hợp tại hạ không may bị chết trong cuộc chiến đấu này, tại hạ mong rằng công tử đừng đem bao nhiêu mối oán hận trút lên đầu Tần Nhi thì tại hạ mới yên tâm được.

– Lý huynh bất tất phải quan tâm đến điều đó, trừ phi Tần Nhi muốn chết theo để tuỳ tùng Lý huynh dưới suối vàng thì chẳng nói làm chi, bằng y muốn sống tiểu đệ xin bảo đảm y không bị thương tích chi hết.

Lý Hàn Thu cất giọng thành thật nói; – Tấm thịnh tình của Hàn huynh tiểu đệ xin ghi lòng tạc dạ vĩnh viễn không bao giờ quên được.

Hàn công tử cười lạt nói:

– Lý huynh bất tất phải khách sáo, thực ra tiểu đệ có giúp gì cho Lý huynh đâu.

Lý Hàn Thu thủng thẳng nói:

– Vậy xin Hàn huynh ra tay đi.

Hàn công tử đột nhiên giơ thanh bảo kiếm trong tay lên nhìn Lý Hàn Thu nói:

– Hiện thời tay Lý huynh không có binh khí, vậy xin Lý huynh dùng tạm thanh kiếm này.

Lý Hàn Thu hỏi lại:

– Hàn huynh trao kiếm cho tiểu đệ thì lấy gì mà động thủ?

Hàn công tử rung tay phải một cái thanh trường kiếm bay về Lý Hàn Thu, Lý Hàn Thu vươn tay đón thanh trường kiếm nói:

– Đa tạ Hàn huynh.

Hàn công tử khẽ vỗ hai tay một cái hô:

– Lấy kiếm cho ta!

Bỗng đại hán từ trong bụi cỏ rậm cách đó chừng một trượng chống kiếm đứng lên, hắn tiến lại gần Hàn công tử hai tay đưa thanh kiếm lên dâng cho gã. Hàn công tử vừa đón lấy thanh trường kiếm vừa dặn đại hán:

– Ngươi báo tin cho mọi người hay là ta cùng Lý Hàn Thu tỷ thủ tỷ kiếm. Hai bên chỉ trông vào võ công để quyết tử bất luận là ta thắng hay bại, sống hay chết các ngươi cũng không được ra tay. Đó là mệnh lệnh của ta kẻ nào không tuân sẽ bị trừng phạt.

Lý Hàn Thu thấy Hàn công tử ra nghiêm lệnh cho thuộc hạ không được vào đánh hôi dù gã có thất bại, chàng rất hài lòng về thái độ hào kiệt của gã. Đại hán dạ một tiếng rồi kính cẩn nói:

– Thưa Hàn công tử! Theo ý của viện chúa thì chúng phải bắt sống chúng chẳng hiểu công tử đã nhận được chỉ dụ chưa?

– Các ngươi cứ yên lòng ta hoàn toàn chịu trách nhiệm trước Phương viện chúa, còn các ngươi đã theo ta thì nhất nhất phải vâng lệnh ta.

Đại hán nghiêng mình thi lễ:

– Thuộc hạ xin vâng lệnh!

Hàn công tử cười lạt nói:

– Các ngươi nên nhớ rằng nếu ta còn bị chết bời tay Lý Hàn Thu thì bọn ngươi có động thủ cũng không tài nào địch nổi y đâu. Vậy ta dặn các ngươi trước để nếu xảy việc ra thì cứ liệu đấy mà làm.

Đại hán đáp:

– Công tử dậy rất phải.

Hàn công tử vẫy tay nói; – Thôi ngươi đi đi.

Gã đưa mắt nhìn Lý Hàn Thu nói:

– Lý huynh động thủ đi.

Lý Hàn Thu đối với Hàn công tử có mối oán hận không tài nào cởi mở được, nhưng vừa rồi chàng nghe những lời của gã đối với Tần Nhi và lời dặn dò những tay cao thủ tuỳ tùng, gã đã tỏ ra là con người quang minh lỗi lạc thì chàng kh6ng khỏi nẩy ra mối hảo cảm đối với gã. Chàng liếc mắt nhìn Hàn công tử nói:

– Người ta thường nói đao kiếm không có mắt Hàn huynh nên coi chừng.

Hàn công tử đáp:

– Lý huynh bất tất phải nhọc lòng xin động thủ đi thôi.

Tần Nhi ngó Lý Hàn Thu cùng Hàn công tử tựa hồ muốn đến gần lại để nói mấy câu, nhưng nàng lại thở dài đứng nguyên một chỗ mà nhìn hai người cặp mắt lộ vẻ quan hoài.

Lý Hàn Thu ngẩng mặt lên nhìn Hàn công tử nói:

– Đã đành cuộc chiến hôm nay là cuộc chiến sinh tử, dĩ hiên chúng ta nên đem toàn lực ra để đối phó. Tiểu đệ muốn hỏi Hàn huynh chúng ta có nên ước hẹn cuộc đấu này hạn định trong mấy chiêu không?

– Tiểu đệ rất hoan nghinh ý kiến của Lý huynh còn sự ước hẹn mấy chiêu thì tuỳ Lý huynh ước định.

– Hay lắm! Đã vậy tiểu đệ xin hạn định trong vòng mười chiêu bất luận ai thắng ai bại cũng bãi chiến.

Hàn công tử nói:

– Nhất ngôn vi định, mời Lý huynh ra chiêu.

Lý Hàn Thu không khách sáo nữa chàng rung thanh trường kiếm một cái, kiếm quang loá mắt vọt ra nhằm đâm lẹ tới Hàn công tử. Chiêu Thất tuyệt ma kiếm của Lý Hàn Thu phóng ra hung mãnh phi thường, thế kiếm tựa hồ sấm dậy chớp nhoáng. Hàn công tử đã biết kiếm pháp của Lý Hàn Thu cực kỳ lợi hại bước chân phải chênh chếch đi một chút đồng thời lún thấp người xuống vung thanh kiếm lên một cái thành một bông hoa kiếm vọt ra đón lấy thế kiếm của đối phương.

Bỗng nghe tiếng sắt thép chạm nhau rít lên kinh khủng, hai thanh trường kiếm đụng nhau rồi lại xa ra. Lý Hàn Thu rút kiếm về rồi người nhảy vọt lên vạt áo chàng bay phất phới, bóng người theo ánh kiếm lướt đi như con thần long nhằm chụp xuống Hàn công tử. Hàn công tử thấy thế kiếm của đối phương cực kỳ hung hiểm liền vội nhảy vọt mình về phía trước rồi đột nhiên xoay người tay vung kiếm ra để phản kích. Người và kiếm lướt tới tưởng chừng vỡ đá tan bia, bỗng nghe đánh roạt một tiếng tay áo Hàn công tử bị thủng một miếng ở đầu vai dài chừng ba tấc. Hàn công tử vội bước tạt ngang hai bước tay phải cầm trường kiếm đổi thành thế thủ che kín môn hộ, còn tay trái gã giơ lên phóng chưởng đánh ra. Phát chưởng của gã mau lẹ nhẹ nhàng coi hời hợt như không song cũng làm cho Lý Hàn Thu trông thấy cũng ngẩn người. Nguyên Lý Hàn Thu không nhìn ra được là phát chưởng của đối phương định đánh vào bộ vị nào, tựa hồ bao nhiêu huyệt đạo một nửa người chàng đều bị thế chưởng bao vây. Lý Hàn Thu còn đang ngơ ngác thì phát chưởng của đối phương đã đánh trúng vào vai bên tả chàng. Lý Hàn Thu lún thấp vai bên tả xuống thanh trường kiếm ở tay mặt phóng ra chiêu Tinh hà đảo quái ánh hào quang vọt ra từng chấm huyền ảo đâm tới.

Hàn công tử nhả kình lực ở lòng bàn tay xô đến Lý Hàn Thu phải chấn động lùi lại hai bước. Trường hợp này khiến cho chiêu kiếm của Lý Hàn Thu giảm sức mạnh rất nhiều, tuy nhiên thanh trường kiếm của chàng vừa lấp loáng đã đâm rách được mấy chỗ áo của Hàn công tử, đồng thời máu tươi theo những chỗ áo rách thấm ra ngoài. Nhưng Lý Hàn Thu bị phát chưởng của Hàn công tử làm chấn động nửa mình, chàng thấy trong người ngâm ngẩm đau cơ hồ đứng không vững. Còn Hàn công tử chân phải và tay mặt dường như cũng bị thương khá nặng máu tươi chảy ra mỗi lúc một nhiều, cả một bên ống quần và một bên tay áo đã thấm máu ướt đẫm. Tần Nhi thấy tình trạng hai bên không khỏi kinh hãi nàng bật tiếng la thất thanh:

– Nếu hai vị còn đấu nữa thì e rằng đi đến chỗ lưỡng bại câu thương mất, huống chi bây giờ hai vị đã bị thương khá trầm trọng rồi.

Hàn công tử cũng chống trường kiếm xuống đất thủng thẳng nói:

– Lý Hàn Thu! Lý huynh đã thắng rồi, chiêu kiếm vừa rồi kể ra Lý huynh đã có thể chặt đứt cả tay mặt lẫn chân phải tiểu đệ.

Lý Hàn Thu lắc đầu đáp:

– Không phải đâu, dù tại hạ có hơn công tử một trận cái thắng đó cũng rất là bi thảm.

Hàn công tử nói:

– Nếu Lý huynh mà không tiến bộ thì lần sau chúng ta còn gặp nhau, Lý huynh nắm được phần thắng ít hơn lần này.

Lý Hàn Thu biến sắc nói:

– Công tử nói vậy thì ra tại hạ phải giết công tử mới mong giang hồ trở lại bình tĩnh được ư? Nếu vậy thì lần sau nếu có cơ hội tại hạ quyết chẳng lưu tình nữa.

Hàn công tử cười mát nói:

– Bây giờ thì Lý huynh có thể đưa Tần Nhi đi được rồi đó.

Lt1 Hàn Thu gật đầu thở dài nói:

– Tính tình của Hàn huynh đáng mặt anh hùng buồn thay một minh châu bị lạt vào trong xó tối, tiểu đệ trong lòng thán kích vô cùng.

Hàn công tử lạnh lùng đáp:

– Giữa lúc này ở nơi đây tiểu đệ không muốn cùng Lý huynh bàn chuyện thị phi.

Lý Hàn Thu ngỏ lời cáo từ:

– Được rồi! Vậy Hàn huynh hãy bảo trọng.

Chàng quay lại nhìn Tần Nhi nói:

– Chúng ta đi thôi.

Tần Nhi từ từ bước tới trước mặt Hàn công tử hỏi:

– Thưa công tử, thương thế khá nặng. Công tử có cần tiểu tỳ buộc thuốc không?

Hàn công tử đáp:

– Không cần đâu, các vị nên đi thôi.

Tần Nhi chúc câu vạn phúc rồi nói:

– Đa tạ công tử! Mối ân tình của công tử bữa nay tiểu tỳ vĩnh viễn ghi vào tâm khảm.

Hàn công tử đáp:

– Hà tất phải thế! Lý huynh chỉ trông vào bản lãnh mà tới đây, dĩ nhiên Tần cô nương không cần phải tạ ơn ta.

Tần Nhi còn muốn nói nữa nhưng Lý Hàn Thu đã rảo bước tiến về phía trước, Hàn công tử lạnh lùng nói:

– Tần cô nương đi lẹ lên, sức của cô nuơng khó lòng tránh khỏi cái chết trong vòng năm dặm.

Tần Nhi kinh hãi nói:

– Công tử nói vậy thì ra qua cửa quan của công tử còn có kẻ khác chặn đường hay sao?

– Bọn chúng không ngăn cản nổi Lý Hàn Thu, họ có cản trở thì chỉ gây thêm một số người uổng mạng mà thôi.

Lúc này Lý Hàn Thu đã đi ra xa ngoài năm trượng Tần Nhi nét mặt buồn rười rượi thở dài nói:

– Tiểu tỳ xem ra giữa tướng công và Lý công tử đều luyến tiếc nhau ở chỗ anh hùng tương ngộ, tiểu tỳ nghĩ rằng…

Hàn công tử hờ hững ngắt lời:

– Chúng ta ở vào tình thế khó lòng sống chung trong võ lâm Tần cô nương bất tất nhọc lòng vô ích.

Tần Nhi thấy Lý Hàn Thu đã đi xa rồi nàng không thể nói thêm được nữa bèn vái chào Hàn công tử rồi trở gót chạy theo Lý Hàn Thu. Lý Hàn Thu ngoảnh đầu nhìn Tần Nhi nói:

– Chúng ta phải chạy mau một chút để kiếm nơi nào có thể nghỉ ngơi được.

Tần Nhi vẻ mặt đăm chiêu hỏi:

– Công tử thấy thế nào?

– Tại hạ bị trúng thương khá nặng cần được điều dưỡng sớm chừng nào hay chừng nấy.

– Tiểu tỳ nâng đỡ cho Lý công tử được chăng?

Lý Hàn Thu lắc đầu nói:

– Làm thế không tiện vì chúng ta không nên để bọn chúng ngó thấy mình ở vào trong thế nguy, tức là không cho họ biết tại hạ đã bị thương.

– Tiểu tỳ hiểu rồi.

Hai người đi lẹ thêm mấy bước nàng đuổi sát sau lưng Lý Hàn Thu khẽ hỏi:

– Hàn công tử có biết Lý tướng công bị thương không?

– Y biết rồi! Có điều y không ngờ tại hạ bị thương khá trầm trọng.

Tần Nhi khẽ nói:

– Nếu vậy thì tướng công nên nghỉ ngơi một lúc ngay bây giờ, tiểu tỳ nghe giọng lưỡi của Hàn công tử thì phía trước còn có mai phục chặn chúng ta.

– Tại hạ cũng nghĩ vậy, vì thế mà mình cần được nghỉ ngơi tức thời. Bất cứ lúc nào cũng có thể tái diễn một trường ác đấu.

Tần Nhi ngẩng đầu trông ra phía trước chừng hơn một trượng có một gò đất khá cao cỏ mọc đầy và những cây thấp rậm rạp liền nói:

– Gò đất trước mặt kia cỏ mọc um tùm có thể làm chỗ náu thân tạm thời để điều dưỡng nhưng không hiểu tướng công còn gắng gượng đi được tới đó không?

Lý Hàn Thu dừng bước lắc đầu đáp:

– Đó là nơi phục binh rất tốt, tại hạ e rằng trong đó có địch nhân mai phục.

Tần Nhi sửng sốt hỏi:

– Tướng công nói rất có lý, vậy chúng ta rẽ qua phía khác hay sao?

Lý Hàn Thu cười mát đáp:

– Không kịp nữa rồi!

– Tại sao thế?

– Nếu trên gò đất có người mai phục thì họ đã nhìn thấy bọn ta rồi.

Tần Nhi nói:

– Hàn công tử đã nói là buông tha chúng ta, vậy tiểu tỳ chắc y cho người đến báo tin với chúng rồi.

Lý Hàn Thu nói:

– Hàn công tử quả là một hạt minh châu bị liệng vào trong xó tối, tuy y cũng biết hành động của y không phải chính đạo nhưng y không thể tránh khỏi mối ràng buộc về tình thân. Hơn nữa những người trong đây số lớn là thuộc quyền Phương Tú tất nhiên họ phải coi mệnh lệnh của Phương Tú trọng hơn mệnh lệnh của Hàn công tử, chỉ sự hiện diện của y may ra mới có thể đàn áp được họ còn trường hợp y phái người đưa chỉ dụ tới thì không chắc họ có chịu nghe theo hay không. Tại hạ e rằng dù y có mặt tại trường cxũng chưa chắc đã bắt buộc họ nghe theo mệnh lệnh được.

– Nếu bọn này không phải là cao thủ tuyệt đỉnh thì tiểu tỳ cũng có thể chống đỡ được một hồi.

Lý Hàn Thu đột nhiên nhắm mắt lại nói:

– Chúng ta hãy đứng đây nghỉ một chút.

Tần Nhi trong lòng đã hiểu rõ nếu chàng không lâm vào tình trạng không chống đỡ nổi thì chàng quyết không nói câu này, lòng nàng ngấm ngầm lo sợ nhưng ngoài miệng nàng gượng cười nói:

– Đã vậy sao tướng công không ngồi xuống mà nghỉ?

– Có thể chúng ta đang bị bao vây bốn mặt và bao nhiêu con mắt ngấm ngầm theo dõi, nếu tại hạ ngồi xuống nghỉ tức là thúc đẩy bọn chúng từ bốn mặt xô vào vây đánh.

Tần Nhi lại hỏi:

– Nhưng tướng công đứng thì điều dưỡng thế nào được?

– Tại hạ chỉ cần nghỉ trong khoảnh khắc để thương thế ở cánh tay bớt đi một chút…

Chàng nói giở câu rồi dừng lại. Tần Nhi biết là Lý Hàn Thu đã bắt đầu vận khí. Dưới ánh sáng mặt trời nàng thấy cặp chân mày chàng không ngớt lay động và trên đỉnh đầu mờ hôi toát ra rất nhiều thành từng giọt nhỏ xuống y ráng chịu đựng những cơn đau đớn đến cùng cực.

Đột nhiên Tần Nhi cảm thấy mình có trách nhiệm trọng đại là phải đem hết khả năng ra bảo vệ sự an toàn cho Lý Hàn Thu. Về tâm tình nàng bảo vệ một người mà nàng hằng kính trọng, hằng luyến ái. Về công nghĩa nàng cần bảo vệ cho một người bản lãnh phi thường có chàng còn chống chọi với bọn dũng sĩ ác bá trên chốn giang hồ.

Tần Nhi liền nhẹ nhàng cầm lấy thanh trường kiếm ở trong tay Lý Hàn Thu, nàng đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi miệng lâm râm khấn vái:

– Đức Bồ Tát có linh thiêng xin che chở cho Lý Hàn Thu trong lúc điều dưỡng đừng để bọn địch nhân đến tập kích.

Lời cầu đảo của nàng chưa thấy linh nghiệm thì bọn địch nhân đã tới vây đánh, bỗng một hồi tù và nổi lên inh ỏi từ một gốc cây lớn cách đó chừng mười trượng và cả trong cánh đồng bát ngát đột nhiên có bóng người xuất hiện. Trong bụi cỏ trên gò đất đều là chỗ ẩn thân của chúng. Lý Hàn Thu từ từ mở mắt ra chàng liền phát giác cả bốn mặt tám phương đều có người nhìn về chỗ chàng đứng, hiền nhiên hai người đã bị hãm vào chốn trùng vi. Lý Hàn Thu thở phào một cái ngồi xếp bằng xuống đất.

Tần Nhi tuy là con người thông tuệ nhưng nàng chưa từng trải qua chiến trận thế này nên vừa thấy bốn mặt tám phương đều có địch nhân kéo tới nàng không khỏi chấn động tâm thần tự nghĩ:

– Lý công tử hiện bị trọng thương cuộc điều dưỡng chưa xong nếu bọn họ kéo ùa tới dù ta có chiến đấu với chúng nhưng một mình không địch nổi số đông, thật chẳng còn cách nào vừa kháng cự cường địch vừa bảo toàn cho Lý công tử.

Nàng còn đang ngẫm nghĩ thì đại hán ở bốn mặt đã xuất hiện chạy lẹ tới gần, Tần Nhi quay lại ngó Lý Hàn Thu thì thấy chàng vẫn nhắm mắt ngồi, vẻ mặt chàng rất bình tĩnh tựa hồ không biết gì đến tình trạng nguy hiểm đe doạ. Lúc đó bốn mặt đều có những người đến bao vây và những tên gần nhất chỉ cách chỗ hai người hơn trượng và chúng đã rút kiếm ra rồi.

Dưới ánh mặt trời ánh kiếm lập loè sáng loáng. Tần Nhi thở mạnh một tiếng cầm ngang thanh kiếm lạnh lùng lên tiếng:

– Các ngươi hãy đứng lại!

Thưc ra không cần Tần Nhi hô hoán thì bọn đại hán đến gần đã tự động dừng bước. Tần Nhi chuyển động mục quang liếc nhìn bốn phía thì thấy bọn người bao vây có tới hai chục mà nàng không quen biết một ai, nàng muốn gạ chuyện cũng không được. Nàng nghĩ thầm:

– Chắc bọn người này đều là thủ hạ của Hàn Đào ở Từ Châu.

Bỗng nghe đại hán mặc hoàng bào ở phía Đông cất tiếng lạnh lùng hỏi:

– Hai vị đã bị hãm trong trùng vi thì dù không bị thương cũng chẳng thể nào mà phá vòng vây chạy thoát được. Huống chi hắn đã bị trọng thương thì còn nói gì nữa?

Sự tình đã đến thế này Tần Nhi phải trấn tĩnh tâm thần lạnh lùng hỏi:

– Bây giờ chỉ còn mình ta là đứa con gái yếu ớt là động thủ được với các hạ mà thôi. Không hiểu các hạ có dám lấy một chọi một đấu với ta không?

Đại hán mặc hoàng bào tay cầm một thanh đại phá đao sóng vàng y phục cũng đặc biệt, vì bao nhiêu người võ phục áo đen riêng mình hắn mặc hoàng bào, cứ coi bề ngoài thì cũng đủ biết hắn là tay cầm đầu trong bọn. Tần Nhi trong lòng đã quyết chủ ý nàng nghĩ thầm:

– Bữa nay mà không phá được vòng vây chạy thoát thì đành là cùng Lý Hàn Thu uổng mạng ở đây. Nhưng trước khi động thủ ta hãy kéo dài thời gian được chừng nào hay chừng nấy, để Lý Hàn Thu nghỉ ngơi thêm được một khắc hay ít ra bọn mình chết chậm lại nửa giờ.

Đại hán mặc hoàng bào không trả lời câu hỏi của Tần Nhi, nàng liền cười lạt hỏi lại:

– Phải chăng các hạ không dám ưng lời tiểu nữ?

Đại hán mặc hoàng bào cười mát hỏi:

– Phải chăng ngươi là Tần Nhi, một tên nha đầu ở trong nhà Phương viện chúa?

Tần Nhi sửng sốt hỏi:

– Phải rồi! Sao các hạ lại biết rõ thế?

Đại hán mặc hoàng bào tủm tỉm cười đáp:

– Tại hạ nghe danh đã lâu, nay được thấy mặt quả đã không lầm…

Hắn nói tới đây bỗng thét lên một tiếng ngã lăn xuống đất, Tần Nhi thấy biến diễn đột ngột này bất giác ngẩn người nàng tự hỏi:

– Vụ này là thế nào đây?

Bỗng thấy tiếng người huyên náo số đông cất tiếng la:

– Con nha đầu này rất nhiều tà khí không thể nói chuyện với thị được.

Tiếp theo những tiếng rú thê thảm vang lên không ngớt lại bốn năm đại hán ngã lăn ra, biến diễn đột ngột này khiến cho bao nhiêu đại hán ở bốn mặt đều chấn động tâm thần không tự chủ được tới tấp lùi lại. Bỗng nghe tiếng rú khủng khiếp vang lên lại một đại hán áo đen té nhào, lần này bao nhiêu đại hán áo đen đều nhìn thấy rằng Tần Nhi vẫn đứng nguyên chỗ không nhúc nhích khiến chúng kinh ngạc. Bọn này tuy đều là nhửng kiêu dũng không biết sợ hãi gì nhưng chúng thấy đồng bọn lăn đùng ra chết một cách đột ngột thì không khỏi chấn động tâm thần. Chúng không tự chủ được xoay mình chạy trốn chỉ trong khoảnh khắc bao nhiêu người tan đi hết không còn thấy tung tích đâu nữa. Tần Nhi cũng cực kỳ kinh hãi trong lòng ngờ vực không biết nguyên nhân vì đâu mà phát sinh biến diễn lạ lùng này. Bọn địch bị chết một cách thần bí mà tình trạng khủng khiếp này không biết đâu mà lường, nàng còn lo cái chết đột ngột đến với bọn đại hán thì cũng có thể đến với mình, và bên nàng chỉ có hai người mà Lý Hàn Thu bị thương ngồi đó chứ còn ai đâu mà bảo ngấm ngầm hạ độc thủ.

Chọn tập
Bình luận