Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Chương 141 : QUÂN TRUNG PHỤNG ƯỚC HẸN THỜI GIAN

Tác giả: Ngọa Long Sinh
Chọn tập

Lý Hàn Thu từ từ mở mắt ra chàng nhìn thấy mấy xác chết nằm lăn lóc dưới đất liền cất tiếng hỏi:

– Tần cô nương! Ai đã hạ sát những người này?

Tần Nhi lắc đầu đáp:

– Tiểu tỳ cũng không biết.

Lý Hàn Thu lại nhìn kỹ những xác chết rồi thủng thẳng nói:

– Bọn chúng vẻ mặt xám xanh dường như bị trúng ám khí có chất độc.

– Tiểu tỳ nghĩ rằng không phải thế vì quanh đây nhìn không thấy người nào, nếu bọn họ bị trúng ám khí mà chết thì cũng phải là m65t thứ ám khí rất nhỏ bé và chẳng thể từ nơi xa bắn tới được.

Lý Hàn Thu sửng sốt hỏi:

– Cô nương nói vậy thì ra cái chết này thực kỳ dị lắm hay sao?

Tần Nhi đáp:

– Chính thế, tiểu tỳ cũng đang ngẫm nghĩ mà không sao tìm được đáp án về nghi vấn này.

Bất thình lình có nhiều tiếng vang lên như những tiếng muỗi vàng:

– Chẳng có chi kỳ lạ hết cái chết của bọn chúng nhất định không phải là vô cớ.

Hai người đều đưa mắt nhìn ra ở trong một bụi cỏ rậm cách đó hơn ba trượng, một thiếu nữ mình mặc áo xanh từ từ đứng dậy. Lý Hàn Thu vừa nhìn rõ người đó là ai chàng cũng không khỏi sửng sốt. Nguyên thiếu nữ này là Quân trung Phụng, Tần Nhi sửng sốt hỏi:

– Té ra Quân cô nương đã cứu bọn tiểu muội.

Quân trung Phụng cất bước từ từ tiến lại vẻ mặt vẫn lạnh như tiền, nàng thủng thẳng đáp:

– Không phải ta cứu các vị đâu, nhưng ta căm hận bọn họ nên mới ra tay đối phó với chúng.

Tần Nhi nói:

– Cô nương muốn nói thế nào thì nói, tiểu muội chỉ biết rằng nhờ cô nương mà thóat chết nên vẫn coi cô nương là một ân nhân cứu mạng. Bọn tiểu muội thật cảm kích vô cùng!

Nàng ngừng lại một chút rồi hỏi:

– Thủ pháp phóng ám khí của cô nương cực kỳ lợi hại! Tiểu muội cũng không nhìn thấy gì, vậy cô nương đã phóng ám khí ra hồi nào?

Quân trung Phụng hững hờ đáp:

– Bọn chúng không phải chết vì ám khí.

– Thảo nào tiểu muội không nhìn thấy cô nương động thủ, có điều tiểu muội lại càng không hiểu cô nương không phóng ám khí thì làm cách nào để sát hại bọn chúng được?

Quân trung Phụng đáp:

– Chúng bị hại về một thứ độc vật mà các vị chẳng thể nào trông thấy được.

Lý Hàn Thu và Tần Nhi cùng la lên một tiếng:

– Úi chào!

Hai người cùng lộ vẻ kinh hải không bút nào tả xiết, Quân trung Phụng cười lạt cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chặp vào Lý Hàn Thu nàng nói:

– Công tử đã sát hại song thân ta, ta đã ngấm ngầm tự thề với mình là trước hết cho công tử chết vì độc vật.

Lý Hàn Thu cười mát lẳng lặng không nói gì, Tần Nhi nói xen vào:

– Nhưng cô nương đã cứu bọn tiểu muội.

Quân trung Phụng lạnh lùng đáp:

– Cái đó chẳng qua là ta không muốn để các vị bị chết về tay người khác chứ có phải ta cứu các vị đâu?

Tần Nhi ồ lên một tiếng rồi nói:

– Té ra là thế!

Quân trung Phụng giơ những ngón tay trắng như bạch ngọc phủi bụi trên người nói:

– Nếu ta học võ công thì chẳng thể nào trả thù được nên ta phải theo một đường lối khác.

Nàng thở phào một cái rồi nói:

– Lý công tử! Công tử hãy thong thả mà dưỡng thương cho khoẻ mạnh rồi ta sẽ giết công tử.

Nàng nói xong từ từ cất bước bỏ đi.

Tần Nhi biết lúc này nên im tiếng nếu nói lỡ một câu chỉ rước vạ vào mình, nàng liền lẳng lặng để mắt nhìn Quân trung Phụng ra đi mỗi lúc một xa. Lý Hàn Thu nhìn bóng sau lưng Quân trung Phụng cho tới khi nàng mất hút mới khẽ buông tiếng thở dài hỏi:

– Tần cô nương! Cô nương có nhìn thấy y dùng phương pháp gì để giết người không?

Tần Nhi lắc đầu đáp:

– Tiểu tỳ không nhìn thấy gì chỉ nghe những người này rú lên một tiếng thê thảm rồi ngã lăn ra còn không trông rõ bọn chúng bị thương trong hoàn cảnh nào.

– Hỡi ơi! Vu lão tiền bối nói quả không sai Thất độc giáo hiển nhiên là một giáo phái rất tàn ác. Xem chừng ngoài Phương Tú, Quân trung Phụng cũng sắp biến thành một mối hoạ lớn trong võ lâm.

– Trời ơi! Cách giết người này thực là độc địa bí hiểm. Nhưng bất cứ Quân trung Phụng dùng độc vật gì thì nó phải cắn vào người cho chất độc phát tác mới làm chết người được, song tiểu tỳ lại chưa trông rõ là một vật gì.

Lý Hàn Thu nói:

– Tại hạ đã nói độc vật của Quân cô nương thật là đáng sợ ở chỗ đó, y có thể ngấm ngầm thả độc vật ra làm cho người bị trúng thương mà không hiểu bị thương về vật gì. Y dùng độc đến trình độ này thật là kinh thế hãi tục.

– Có một điều là tiểu tỳ không sao hiểu được…

Lý Hàn Thu hỏi ngay:

– Điều chi vậy?

Tần Nhi đáp:

– Tại sao y lại cứu mạng chúng ta, tiểu tỳ xem chừng trong bụng y rất căm giận công tử, căm hận đến trình độ muốn ăn sống nuốt tươi vậy mà y theo dõi công tử ngồi trong bóng tối ngấm ngầm ra tay giải cứu mới thật là kỳ.

– Lúc Quân trung Phụng ra đi cô nương không nghe y đã nói gì ư? Y bảo không cho chúng ta chết về tay kẻ khác để cho y thân hành ra tay hạ sát để rửa mối thù tại hạ đã giết song thân cô.

Tần Nhi hỏi:

– Công tử tin lời y chăng?

– Tại hạ chỉ nghe miệng y nói vậy không muốn tin cũng phải tin.

– Theo ý tiểu tỳ y có thể làm được như vậy đã đành nhưng biết đâu đó cũng là lời hăm doạ.

Lý Hàn Thu gục gặc cái đầu đáp:

– Y phải chịu biết bao nhiêu cay đắng, mối oán hận chứa đầy trong lòng thì còn hăm doạ làm chi?

Tần Nhi khẽ thở dài hỏi lại:

– Nếu gã chân tâm muốn giết công tử thì bữa nay giết cũng vậy ngày mai giết cũng thế chứ có khác gì?

Lý Hàn Thu cười mát đáp:

– Bất luận y dùng phương pháp gì để giết chết người ngay thì đau khổ đó có chi đáng kể, xem chừng gã còn muốn cho tại hạ phải đau khổ ê chề rồi mới chết dược, nếu mình chết ngay thì y không hài lòng.

– Tiểu tỳ nghĩ rằng đã đưa người ta đến chỗ chết bằng cách này hay cách nọ cũng chẳng có gì khác nhau. Sao y lại tính toán những điều phức tạp cho mệt trí lại mất công và mất thì giờ?

Lý Hàn Thu đáp:

– Có thề y tạo cho tinh thần chúng ta chịu nổi đau khổ vì uy hiếp sau mới trừng trị dần, tỷ dụ bữa nay y cứu mạng chúng ta tức là gieo thêm vào lòng chúng ta phải chịu thêm một món nợ ân tình, vì vậy thì việc tại hạ bức tử song thân y khiến cho lòng mình nẩy ra mối ân hận.

Tần Nhi gật đầu đáp:

– Lý luận của công tử thực là đích đáng.

Nàng thở dài nói tiếp:

– Có điều tiểu tỳ vẫn chưa hết mối hoài nghi.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Tần cô nương còn hoài nghi điều gì nữa?

– Tiểu tỳ đang hoài nghi trong lòng y chưa chắc đã căm hận công tử một cách thực sự, hay ít ra là y có nhiều mâu thuẫn trong tâm tư.

Lý Hàn Thu từ từ đứng dậy nói:

– Y thật có dũng khí hơn người và tính chịu đựng cùng sự nhẫn nại cũng ít người bì kịp. Chúng ta khó mà đoán được trong lòng y nghĩ ngợi thế nào, vậy chúng ta bất tất hao phí tâm cơ suy nghĩ về điều này nữa cần thượng lộ đi thôi.

– Bọn cường địch đã rút lui sao công tử không nhân cơ hội này nghỉ ngơi thêm lúc nữa?

– Thế nào bọn chúng cũng kéo trở lại. Phương Tú và Hàn Đào nhất định chẳng chịu buông tha cho chúng ta đâu.

Tần Nhi bỗng đổi giọng:

– Lý đại ca! Chúng ta ngày đêm hoạn nạn có nhau, vậy xin đại ca đừng khách khí với tiểu muội nữa.

– Không có đâu, tiểu huynh có điều chi mà tiểu muội bảo là khách khí?

Tần Nhi đáp:

– Sức lực đại ca chưa hồi phục, vậy đại ca không nên chạy cho mệt sức để tiểu muội cõng đại ca thượng được không?

Lý Hàn Thu mỉm cười đáp:

– Bất tất phải thế, tiểu huynh có thể đi được rồi nếu tiểu muội không yên lòng thì nâng đỡ tiểu huynh thượng lộ.

Tần Nhi gật đầu mỉm cười nàng dắt tay trái Lý Hàn Thu tiến về phía trước, dường như chỗ mai phục vừa rồi là cuối cùng hai người đi được hơn mười dặm không gặp bọn nào đến bao vây tập kích. Tần Nhi ngoảnh lại phóng tầm mắt nhìn ra xa không thấy có truy binh liền đỡ Lý Hàn Thu đến một nhà nông dân gần đó nàng khẽ nói:

– Đại ca! Bây giờ nghỉ một lúc nên chăng?

Lý Hàn Thu hỏi lại:

– Tiểu muội mệt rồi ư?

– Tiểu muội chưa mệt nhưng nhận thấy cuộc điều tức của đại ca chưa xong thì có hại cho thân thể tưởng đại ca nên nghỉ điều dưỡng một hồi, phía sau tiểu muội không thấy có truy binh..

Lý Hàn Thu cười nói:

– Bây giờ họ chưa đuổi tới nơi nhưng biết đâu rồi họ cũng đến.- Đại ca điều dưỡng cho nội lực khôi phục thì bọn chúng có mò tới cũng không đáng ngại nữa.

Lý Hàn Thu gật đầu nói:

– Tiểu muội nói vậy cũng có lý.

Hai người đi gần tới nông trại liền tiến vào một phòng chứa rơm Tần Nhi quay lại nhìn Lý Hàn Thu mỉm cười nói:

– Đại ca ngồi ẩn trong nhà này mà điều dưỡng tiểu muội ra ngoài coi chừng, nếu có người tìm đến thì tiểu muội sẽ có cách thông báo để đại ca kịp phòng bị.

Lý Hàn Thu gật đầu cười đáp:

– Tiểu muội cũng nên thận trọng một chút phát chưởng của Hàn công tử không đả thương đến gân cốt của tiểu huynh, tiểu huynh chỉ cần điều dưỡng trong vòng một giờ là đỡ nhiều rồi.

Tần Nhi dịu dàng cười nói:

– Trong một giờ điều dưỡng nếu không thấy truy binh chúng ta nên kế hoạch đi về phương nào?

Lý Hàn Thu gật đầu mỉm cười rồi từ từ nhắm mắt lại. Tần Nhi trở gót ra khòi nông trại nàng trèo lên một cây lớn ẩn mình trong chỗ cành lá rậm rạp. Thời gian lặng lẽ trôi thấm thoát đã được hơn nửa giờ. Lý Hàn Thu chuyển vận chân khí khắp trong người dần dần đi đến chỗ quên hết mọi sự bên ngoài. Lúc chàng tình lại thì thần trí sắp phục hồi nhưnh chưa hoàn toàn lại sức, đột nhiên có thanh âm the thé từ phía sau chàng cất lên:

– Lý Hàn Thu! Cấm ngươi được vận động ngươi nhúc nhích một chút là mất mạng đó.

Lý Hàn Thu nghe tiếng rất quen tai chàng nhận ngay ra được là Quân trung Phụng. Chàng khẽ đằng hắng một tiếng rồi hỏi:

– Cô nương muốn sao bây giờ?

Quân trung Phụng lạnh lùng đáp:

– Vừa rồi tình trạng mấy người kia bị chết cách nào chính mắt ngươi đã nhìn thấy, chắc ngươi có thể tin là ta không hăm doạ ngươi thì phải.

– Tại hà biết rồi! Cô nương ngấm ngầm phóng độc vật ra để giết tại hạ thật dễ như trở bàn tay, thế mà cô chưa hạ sát thì tất là có điểu kiện gì khác?

– Đúng thế! Ta khen cho ngươi là người khá thông minh đấy.

– Cô nương bất tất phải quá khen, cô nuơng có điều kiện gì xin cứ nói để tại hạ nghĩ xem có thể tiếp thụ được không?

– Ngươi bất tất phải ngẫm nghĩ cho thừa vì không tiếp thụ không được.

Lý Hàn Thu lạnh lùng đáp:

– Cái đó chưa chắc, nếu tại hạ bị nhục nhã thì thà rằng chịu chết đi còn hơn là sống.

– Ý ngươi muốn chẳng thà làm viên ngọc vỡ chứ không chịu làm hòn gạch nguyên vẹn. Nhưng cái đó cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi, ngươi nên biết rằng đã không còn sức phản kích là phải hết đời.

– Nhưng ít ra là tại hạ cũng quyết định được là mình nên sống hay nên chết.

Quân trung Phụng đáp:

– Điều kiện của ta rất giản dị ta chỉ cần ngươi uống một viên thuốc mà thôi.

Bỗng nghe đánh tạch một tiếng một viên thuốc màu hồng được liệng tới trước mặt Lý Hàn Thu, Lý Hàn Thu lượm viên thuốc lên đặt trong lòng bàn tay thấy viên thuốc này lớn hơn hạt đậu đỏ màu sắc rất tươi đẹp. Quân trung Phụng lạnh lùng nói tiếp:

– Ngươi là một tay kiếm thủ kiệt xuất, trong hàng ngàn hàng vạn người khó mà lường được một nhân tài như ngươi. Vì thế ta không nỡ giết, viên thuốc màu hồng này không phải là thứ thuốc độc trí mạng ngươi cứ yên tâm mà uống đi.

Lý Hàn Thu chau mày nói:

– Viên thuốc này tuy không làm chết người đi, nhưng tại hạ cũng biết nó không phải là thứ linh đơn cho kẻ uống vào được tăng thêm công lực.

– Đúng thế, viên linh đan này cho ngươi uống vào để quên hết thù hận lại khỏi cả phiền não.

– Tại hạ nghĩ rằng chẳng những nó làm cho mình quên hết cả thù hận cùng phiền não, mà nó làm cho mất hết cả trí nhớ quên cả tương lai nữa.

– Như vậy có chi là không tốt? Con người đã không cần tương lai quên hết thù hận thì cuộc sống ở đời không biết đau khổ gì, há chẳng hay lắm ư?

Lý Hàn Thu hỏi ngay:

– Phải chăng con người biến thành si ngốc?

Quân trung Phụng nhắc lại:

– Ta muốn ngươi uống thuốc này chắc là ngươi đã nghe kỹ rồi.

Lý Hàn Thu nói:

– Tuy tại hạ không hạ sát song thân cô nương nhưng đã bức bách các vị phải uổng mạng thì mối thù đó dĩ nhiên cô nương chẳng thể nào quên được.

– Vậy ngươi có thể bồi thường, ngươi uống viên thuốc này tức là để bồi thường vào chỗ ngươi hối hận trong lòng.

Lý Hàn Thu tức giận hỏi:

– Phải chăng cô nương cho rằng tại hạ dợ chết?

Quân trung Phụng lạnh lùng đáp:

– Ta biết nhà ngươi không sợ nên ta tin rằng nhà ngươi sẽ uống viên thuốc này.

Lý Hàn Thu lấy ngón tay trỏ khẽ gảy một cái cho viên thuốc trong tay bắn ra ngoài cửa rớt xuống đám cỏ rậm không thấy đâu nữa, chàng lạnh lùng nói:

– Tại hạ hy vọng cô nương cho độc vật ra cắn một cái để tại hạ chết được ngay.

– Nếu ngươi không chết thì sao?

– Trường hợp tại hạ biết mình tất phải chết thì tại hạ cũng tin rằng cô nương khó mà chịu nổi một đòn.

Quân trung Phụng nói:

– Ta nghĩ rằng cơ hội của ngươi ít hy vọng lắm.

– Những gì tại hạ muốn nói đã nói hết rồi còn tin hay không là quyền của cô nương.

– Xem chừng giữa chúng ta không còn cách nào thương lượng với nhau được nữa. Đáng tiếc ơi là đáng tiếc!

Lý Hàn Thu ngấm ngầm đề tụ chân khí để bảo vệ mấy chỗ đại huyệt về tâm mạch. Chàng chuẩn bị sẵn sàng để chờ khi độc vật cắn mình là phản kích ngay một đòn rồi mới chịu chết, miệng chàng cất tiếng hỏi:

– Có điều chi đáng tiếc?

Quân trung Phụng nói:

– Đáng tiếc là nhà họ Lý bị giết vĩnh viễn không bao giờ trả thù được.

– Vì tại hạ đã chết về độc vật cô nương hay sao?

Quân trung Phụng đáp:

– Đúng thế, nhưng hãy còn cách cứu vãn.

– Xin cô nương nói ra, tại hạ rửa tai để nghe đây.

– Trừ khi ngươi thay đổi tâm ý nuốt viên thuốc kia vào, vì khi uống viên thuốc đó võ công ngươi không bị tổn thương chi hết ta còn trả thù giúp ngươi.

Lý Hàn Thu nói:

– Ngày trước toàn gia tại hạ bị tàn sát, lệnh tôn cũng là một cao thủ quan trọng trong những người tham dự. Tuy nhiên không phải là người chủ mưu nhưng tại hạ bức tử y cũng không phải là sai lầm.

Quân trung Phụng nói:

– Ngươi biết trả thù cho song thân ngươi chẳng lẽ ta không có quyền trả thù cho song thân ta hay sao?

– Nếu cô nương muốn trả thù thì tại hạ để cô nương có cơ hội trả thù mà không làm gì cô cả.

Quân trung Phụng hỏi:

– Sau khi tại hạ giết được Giang Nam song hiệp để báo thù trừ hại cho võ lâm, tại hạ xin bó tay chịu trói để cô nương muốn làm gì thì làm.

Quân trung Phụng trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

– Ngươi nói thật chăng?

– Dĩ nhiên là thật.

– Ngươi có thể hạn định thời gian là bao lâu được không?

– Cái đó khó nói lắm, có khi chỉ trong vòng năm ba tháng có khi đến mấy năm không chừng.

Quân trung Phụng hỏi:

– Ngươi thử ấn định một thời gian xem sao?

– Được lắm! Tối đa là ba năm. Nếu trong ba năm tại hạ vẫn chưa trả thù được cũng xin hạ mình tuỳ ý cô nương xử trị.

– Ba năm cũng được, vậy nhất định cứ thế ngươi giữ gìn thân thể cho thận trọng ta đi đây.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Cô nương có muốn tại hạ tiễn chân không?

– Không cần! Ngươi cũng đừng nhìn mặt ta làm gì nữa.

Quả Lý Hàn Thu có ý muốn quay đầu nhìn lại nhưng Quân trung Phụng đã rời khỏi nông trại rồi.Những chuyện xảy ra khiến Lý Hàn Thu trong òng tự hiểu trước tình hình này chàng chẳng thề lo lắng đến cuộc sinh tử của mình nữa, chàng liền đánh bạo nhắm mắt vận khí tiếp tục điều hoà hơi thở. Sau một giờ điều dưỡng Lý Hàn Thu cảm thấy tinh thần hoàn toàn hồi phục, chàng mở mắt ra thấy Tần Nhi đứng trước mặt nhìn chàng mỉm cười. Lý Hàn Thu hỏi:

– Cô nương có phát giác ra tông tích địch không?

Tần Nhi lắc đầu đáp:

– Không thấy chi hết, chắc vụ Quân trung Phụng thi triển độc vật đã làm cho địch nhân sợ vỡ mật, bọn chúng không thấy rượt theo nữa.

Lý Hàn Thu ồ lên một tiếng, chàng toan thuật lại câu chuyện Quân trung Phụng ẩn nấp trong nông trại này, nhưng chàng lại nghĩ nếu nói cho Tần Nhi hay tất nàng không yên dạ nên chàng im đi không kề ra.

Bỗng nghe Tần Nhi thở dài nói:

– Xem chừng Quân cô nương đã vận dụng độc theo như ý muốn của mình. Từ ay trở đi chúng ta một mặt lo đối phó với Giang Nam song hiệp còn một mặt phải phòng gừa Quân trung Phụng.

– Đúng thế! Cứ tình hình hiện ay mà bàn thì Phương Tú đã thành một mặt trận, nếu mình không chặt bỏ lông cánh của hắn kịp thời thì chỉ trong vòng một thời gian ngắn là hắn sắp đặt đâu vào đấy rồi, khuấy động trước và tất nhiên sẽ gây một trướng huyết kiếp trên võ lâm.

Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp:

– Hỡi ơi! tại hạ tưởng mình ra đời chỉ cốt trả thù gia tộc mà vô tình đã ra sức vì chính nghĩa giang hồ.

Lý Hàn Thu từ từ mở mắt ra chàng nhìn thấy mấy xác chết nằm lăn lóc dưới đất liền cất tiếng hỏi:

– Tần cô nương! Ai đã hạ sát những người này?

Tần Nhi lắc đầu đáp:

– Tiểu tỳ cũng không biết.

Lý Hàn Thu lại nhìn kỹ những xác chết rồi thủng thẳng nói:

– Bọn chúng vẻ mặt xám xanh dường như bị trúng ám khí có chất độc.

– Tiểu tỳ nghĩ rằng không phải thế vì quanh đây nhìn không thấy người nào, nếu bọn họ bị trúng ám khí mà chết thì cũng phải là m65t thứ ám khí rất nhỏ bé và chẳng thể từ nơi xa bắn tới được.

Lý Hàn Thu sửng sốt hỏi:

– Cô nương nói vậy thì ra cái chết này thực kỳ dị lắm hay sao?

Tần Nhi đáp:

– Chính thế, tiểu tỳ cũng đang ngẫm nghĩ mà không sao tìm được đáp án về nghi vấn này.

Bất thình lình có nhiều tiếng vang lên như những tiếng muỗi vàng:

– Chẳng có chi kỳ lạ hết cái chết của bọn chúng nhất định không phải là vô cớ.

Hai người đều đưa mắt nhìn ra ở trong một bụi cỏ rậm cách đó hơn ba trượng, một thiếu nữ mình mặc áo xanh từ từ đứng dậy. Lý Hàn Thu vừa nhìn rõ người đó là ai chàng cũng không khỏi sửng sốt. Nguyên thiếu nữ này là Quân trung Phụng, Tần Nhi sửng sốt hỏi:

– Té ra Quân cô nương đã cứu bọn tiểu muội.

Quân trung Phụng cất bước từ từ tiến lại vẻ mặt vẫn lạnh như tiền, nàng thủng thẳng đáp:

– Không phải ta cứu các vị đâu, nhưng ta căm hận bọn họ nên mới ra tay đối phó với chúng.

Tần Nhi nói:

– Cô nương muốn nói thế nào thì nói, tiểu muội chỉ biết rằng nhờ cô nương mà thóat chết nên vẫn coi cô nương là một ân nhân cứu mạng. Bọn tiểu muội thật cảm kích vô cùng!

Nàng ngừng lại một chút rồi hỏi:

– Thủ pháp phóng ám khí của cô nương cực kỳ lợi hại! Tiểu muội cũng không nhìn thấy gì, vậy cô nương đã phóng ám khí ra hồi nào?

Quân trung Phụng hững hờ đáp:

– Bọn chúng không phải chết vì ám khí.

– Thảo nào tiểu muội không nhìn thấy cô nương động thủ, có điều tiểu muội lại càng không hiểu cô nương không phóng ám khí thì làm cách nào để sát hại bọn chúng được?

Quân trung Phụng đáp:

– Chúng bị hại về một thứ độc vật mà các vị chẳng thể nào trông thấy được.

Lý Hàn Thu và Tần Nhi cùng la lên một tiếng:

– Úi chào!

Hai người cùng lộ vẻ kinh hải không bút nào tả xiết, Quân trung Phụng cười lạt cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chặp vào Lý Hàn Thu nàng nói:

– Công tử đã sát hại song thân ta, ta đã ngấm ngầm tự thề với mình là trước hết cho công tử chết vì độc vật.

Lý Hàn Thu cười mát lẳng lặng không nói gì, Tần Nhi nói xen vào:

– Nhưng cô nương đã cứu bọn tiểu muội.

Quân trung Phụng lạnh lùng đáp:

– Cái đó chẳng qua là ta không muốn để các vị bị chết về tay người khác chứ có phải ta cứu các vị đâu?

Tần Nhi ồ lên một tiếng rồi nói:

– Té ra là thế!

Quân trung Phụng giơ những ngón tay trắng như bạch ngọc phủi bụi trên người nói:

– Nếu ta học võ công thì chẳng thể nào trả thù được nên ta phải theo một đường lối khác.

Nàng thở phào một cái rồi nói:

– Lý công tử! Công tử hãy thong thả mà dưỡng thương cho khoẻ mạnh rồi ta sẽ giết công tử.

Nàng nói xong từ từ cất bước bỏ đi.

Tần Nhi biết lúc này nên im tiếng nếu nói lỡ một câu chỉ rước vạ vào mình, nàng liền lẳng lặng để mắt nhìn Quân trung Phụng ra đi mỗi lúc một xa. Lý Hàn Thu nhìn bóng sau lưng Quân trung Phụng cho tới khi nàng mất hút mới khẽ buông tiếng thở dài hỏi:

– Tần cô nương! Cô nương có nhìn thấy y dùng phương pháp gì để giết người không?

Tần Nhi lắc đầu đáp:

– Tiểu tỳ không nhìn thấy gì chỉ nghe những người này rú lên một tiếng thê thảm rồi ngã lăn ra còn không trông rõ bọn chúng bị thương trong hoàn cảnh nào.

– Hỡi ơi! Vu lão tiền bối nói quả không sai Thất độc giáo hiển nhiên là một giáo phái rất tàn ác. Xem chừng ngoài Phương Tú, Quân trung Phụng cũng sắp biến thành một mối hoạ lớn trong võ lâm.

– Trời ơi! Cách giết người này thực là độc địa bí hiểm. Nhưng bất cứ Quân trung Phụng dùng độc vật gì thì nó phải cắn vào người cho chất độc phát tác mới làm chết người được, song tiểu tỳ lại chưa trông rõ là một vật gì.

Lý Hàn Thu nói:

– Tại hạ đã nói độc vật của Quân cô nương thật là đáng sợ ở chỗ đó, y có thể ngấm ngầm thả độc vật ra làm cho người bị trúng thương mà không hiểu bị thương về vật gì. Y dùng độc đến trình độ này thật là kinh thế hãi tục.

– Có một điều là tiểu tỳ không sao hiểu được…

Lý Hàn Thu hỏi ngay:

– Điều chi vậy?

Tần Nhi đáp:

– Tại sao y lại cứu mạng chúng ta, tiểu tỳ xem chừng trong bụng y rất căm giận công tử, căm hận đến trình độ muốn ăn sống nuốt tươi vậy mà y theo dõi công tử ngồi trong bóng tối ngấm ngầm ra tay giải cứu mới thật là kỳ.

– Lúc Quân trung Phụng ra đi cô nương không nghe y đã nói gì ư? Y bảo không cho chúng ta chết về tay kẻ khác để cho y thân hành ra tay hạ sát để rửa mối thù tại hạ đã giết song thân cô.

Tần Nhi hỏi:

– Công tử tin lời y chăng?

– Tại hạ chỉ nghe miệng y nói vậy không muốn tin cũng phải tin.

– Theo ý tiểu tỳ y có thể làm được như vậy đã đành nhưng biết đâu đó cũng là lời hăm doạ.

Lý Hàn Thu gục gặc cái đầu đáp:

– Y phải chịu biết bao nhiêu cay đắng, mối oán hận chứa đầy trong lòng thì còn hăm doạ làm chi?

Tần Nhi khẽ thở dài hỏi lại:

– Nếu gã chân tâm muốn giết công tử thì bữa nay giết cũng vậy ngày mai giết cũng thế chứ có khác gì?

Lý Hàn Thu cười mát đáp:

– Bất luận y dùng phương pháp gì để giết chết người ngay thì đau khổ đó có chi đáng kể, xem chừng gã còn muốn cho tại hạ phải đau khổ ê chề rồi mới chết dược, nếu mình chết ngay thì y không hài lòng.

– Tiểu tỳ nghĩ rằng đã đưa người ta đến chỗ chết bằng cách này hay cách nọ cũng chẳng có gì khác nhau. Sao y lại tính toán những điều phức tạp cho mệt trí lại mất công và mất thì giờ?

Lý Hàn Thu đáp:

– Có thề y tạo cho tinh thần chúng ta chịu nổi đau khổ vì uy hiếp sau mới trừng trị dần, tỷ dụ bữa nay y cứu mạng chúng ta tức là gieo thêm vào lòng chúng ta phải chịu thêm một món nợ ân tình, vì vậy thì việc tại hạ bức tử song thân y khiến cho lòng mình nẩy ra mối ân hận.

Tần Nhi gật đầu đáp:

– Lý luận của công tử thực là đích đáng.

Nàng thở dài nói tiếp:

– Có điều tiểu tỳ vẫn chưa hết mối hoài nghi.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Tần cô nương còn hoài nghi điều gì nữa?

– Tiểu tỳ đang hoài nghi trong lòng y chưa chắc đã căm hận công tử một cách thực sự, hay ít ra là y có nhiều mâu thuẫn trong tâm tư.

Lý Hàn Thu từ từ đứng dậy nói:

– Y thật có dũng khí hơn người và tính chịu đựng cùng sự nhẫn nại cũng ít người bì kịp. Chúng ta khó mà đoán được trong lòng y nghĩ ngợi thế nào, vậy chúng ta bất tất hao phí tâm cơ suy nghĩ về điều này nữa cần thượng lộ đi thôi.

– Bọn cường địch đã rút lui sao công tử không nhân cơ hội này nghỉ ngơi thêm lúc nữa?

– Thế nào bọn chúng cũng kéo trở lại. Phương Tú và Hàn Đào nhất định chẳng chịu buông tha cho chúng ta đâu.

Tần Nhi bỗng đổi giọng:

– Lý đại ca! Chúng ta ngày đêm hoạn nạn có nhau, vậy xin đại ca đừng khách khí với tiểu muội nữa.

– Không có đâu, tiểu huynh có điều chi mà tiểu muội bảo là khách khí?

Tần Nhi đáp:

– Sức lực đại ca chưa hồi phục, vậy đại ca không nên chạy cho mệt sức để tiểu muội cõng đại ca thượng được không?

Lý Hàn Thu mỉm cười đáp:

– Bất tất phải thế, tiểu huynh có thể đi được rồi nếu tiểu muội không yên lòng thì nâng đỡ tiểu huynh thượng lộ.

Tần Nhi gật đầu mỉm cười nàng dắt tay trái Lý Hàn Thu tiến về phía trước, dường như chỗ mai phục vừa rồi là cuối cùng hai người đi được hơn mười dặm không gặp bọn nào đến bao vây tập kích. Tần Nhi ngoảnh lại phóng tầm mắt nhìn ra xa không thấy có truy binh liền đỡ Lý Hàn Thu đến một nhà nông dân gần đó nàng khẽ nói:

– Đại ca! Bây giờ nghỉ một lúc nên chăng?

Lý Hàn Thu hỏi lại:

– Tiểu muội mệt rồi ư?

– Tiểu muội chưa mệt nhưng nhận thấy cuộc điều tức của đại ca chưa xong thì có hại cho thân thể tưởng đại ca nên nghỉ điều dưỡng một hồi, phía sau tiểu muội không thấy có truy binh..

Lý Hàn Thu cười nói:

– Bây giờ họ chưa đuổi tới nơi nhưng biết đâu rồi họ cũng đến.- Đại ca điều dưỡng cho nội lực khôi phục thì bọn chúng có mò tới cũng không đáng ngại nữa.

Lý Hàn Thu gật đầu nói:

– Tiểu muội nói vậy cũng có lý.

Hai người đi gần tới nông trại liền tiến vào một phòng chứa rơm Tần Nhi quay lại nhìn Lý Hàn Thu mỉm cười nói:

– Đại ca ngồi ẩn trong nhà này mà điều dưỡng tiểu muội ra ngoài coi chừng, nếu có người tìm đến thì tiểu muội sẽ có cách thông báo để đại ca kịp phòng bị.

Lý Hàn Thu gật đầu cười đáp:

– Tiểu muội cũng nên thận trọng một chút phát chưởng của Hàn công tử không đả thương đến gân cốt của tiểu huynh, tiểu huynh chỉ cần điều dưỡng trong vòng một giờ là đỡ nhiều rồi.

Tần Nhi dịu dàng cười nói:

– Trong một giờ điều dưỡng nếu không thấy truy binh chúng ta nên kế hoạch đi về phương nào?

Lý Hàn Thu gật đầu mỉm cười rồi từ từ nhắm mắt lại. Tần Nhi trở gót ra khòi nông trại nàng trèo lên một cây lớn ẩn mình trong chỗ cành lá rậm rạp. Thời gian lặng lẽ trôi thấm thoát đã được hơn nửa giờ. Lý Hàn Thu chuyển vận chân khí khắp trong người dần dần đi đến chỗ quên hết mọi sự bên ngoài. Lúc chàng tình lại thì thần trí sắp phục hồi nhưnh chưa hoàn toàn lại sức, đột nhiên có thanh âm the thé từ phía sau chàng cất lên:

– Lý Hàn Thu! Cấm ngươi được vận động ngươi nhúc nhích một chút là mất mạng đó.

Lý Hàn Thu nghe tiếng rất quen tai chàng nhận ngay ra được là Quân trung Phụng. Chàng khẽ đằng hắng một tiếng rồi hỏi:

– Cô nương muốn sao bây giờ?

Quân trung Phụng lạnh lùng đáp:

– Vừa rồi tình trạng mấy người kia bị chết cách nào chính mắt ngươi đã nhìn thấy, chắc ngươi có thể tin là ta không hăm doạ ngươi thì phải.

– Tại hà biết rồi! Cô nương ngấm ngầm phóng độc vật ra để giết tại hạ thật dễ như trở bàn tay, thế mà cô chưa hạ sát thì tất là có điểu kiện gì khác?

– Đúng thế! Ta khen cho ngươi là người khá thông minh đấy.

– Cô nương bất tất phải quá khen, cô nuơng có điều kiện gì xin cứ nói để tại hạ nghĩ xem có thể tiếp thụ được không?

– Ngươi bất tất phải ngẫm nghĩ cho thừa vì không tiếp thụ không được.

Lý Hàn Thu lạnh lùng đáp:

– Cái đó chưa chắc, nếu tại hạ bị nhục nhã thì thà rằng chịu chết đi còn hơn là sống.

– Ý ngươi muốn chẳng thà làm viên ngọc vỡ chứ không chịu làm hòn gạch nguyên vẹn. Nhưng cái đó cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi, ngươi nên biết rằng đã không còn sức phản kích là phải hết đời.

– Nhưng ít ra là tại hạ cũng quyết định được là mình nên sống hay nên chết.

Quân trung Phụng đáp:

– Điều kiện của ta rất giản dị ta chỉ cần ngươi uống một viên thuốc mà thôi.

Bỗng nghe đánh tạch một tiếng một viên thuốc màu hồng được liệng tới trước mặt Lý Hàn Thu, Lý Hàn Thu lượm viên thuốc lên đặt trong lòng bàn tay thấy viên thuốc này lớn hơn hạt đậu đỏ màu sắc rất tươi đẹp. Quân trung Phụng lạnh lùng nói tiếp:

– Ngươi là một tay kiếm thủ kiệt xuất, trong hàng ngàn hàng vạn người khó mà lường được một nhân tài như ngươi. Vì thế ta không nỡ giết, viên thuốc màu hồng này không phải là thứ thuốc độc trí mạng ngươi cứ yên tâm mà uống đi.

Lý Hàn Thu chau mày nói:

– Viên thuốc này tuy không làm chết người đi, nhưng tại hạ cũng biết nó không phải là thứ linh đơn cho kẻ uống vào được tăng thêm công lực.

– Đúng thế, viên linh đan này cho ngươi uống vào để quên hết thù hận lại khỏi cả phiền não.

– Tại hạ nghĩ rằng chẳng những nó làm cho mình quên hết cả thù hận cùng phiền não, mà nó làm cho mất hết cả trí nhớ quên cả tương lai nữa.

– Như vậy có chi là không tốt? Con người đã không cần tương lai quên hết thù hận thì cuộc sống ở đời không biết đau khổ gì, há chẳng hay lắm ư?

Lý Hàn Thu hỏi ngay:

– Phải chăng con người biến thành si ngốc?

Quân trung Phụng nhắc lại:

– Ta muốn ngươi uống thuốc này chắc là ngươi đã nghe kỹ rồi.

Lý Hàn Thu nói:

– Tuy tại hạ không hạ sát song thân cô nương nhưng đã bức bách các vị phải uổng mạng thì mối thù đó dĩ nhiên cô nương chẳng thể nào quên được.

– Vậy ngươi có thể bồi thường, ngươi uống viên thuốc này tức là để bồi thường vào chỗ ngươi hối hận trong lòng.

Lý Hàn Thu tức giận hỏi:

– Phải chăng cô nương cho rằng tại hạ dợ chết?

Quân trung Phụng lạnh lùng đáp:

– Ta biết nhà ngươi không sợ nên ta tin rằng nhà ngươi sẽ uống viên thuốc này.

Lý Hàn Thu lấy ngón tay trỏ khẽ gảy một cái cho viên thuốc trong tay bắn ra ngoài cửa rớt xuống đám cỏ rậm không thấy đâu nữa, chàng lạnh lùng nói:

– Tại hạ hy vọng cô nương cho độc vật ra cắn một cái để tại hạ chết được ngay.

– Nếu ngươi không chết thì sao?

– Trường hợp tại hạ biết mình tất phải chết thì tại hạ cũng tin rằng cô nương khó mà chịu nổi một đòn.

Quân trung Phụng nói:

– Ta nghĩ rằng cơ hội của ngươi ít hy vọng lắm.

– Những gì tại hạ muốn nói đã nói hết rồi còn tin hay không là quyền của cô nương.

– Xem chừng giữa chúng ta không còn cách nào thương lượng với nhau được nữa. Đáng tiếc ơi là đáng tiếc!

Lý Hàn Thu ngấm ngầm đề tụ chân khí để bảo vệ mấy chỗ đại huyệt về tâm mạch. Chàng chuẩn bị sẵn sàng để chờ khi độc vật cắn mình là phản kích ngay một đòn rồi mới chịu chết, miệng chàng cất tiếng hỏi:

– Có điều chi đáng tiếc?

Quân trung Phụng nói:

– Đáng tiếc là nhà họ Lý bị giết vĩnh viễn không bao giờ trả thù được.

– Vì tại hạ đã chết về độc vật cô nương hay sao?

Quân trung Phụng đáp:

– Đúng thế, nhưng hãy còn cách cứu vãn.

– Xin cô nương nói ra, tại hạ rửa tai để nghe đây.

– Trừ khi ngươi thay đổi tâm ý nuốt viên thuốc kia vào, vì khi uống viên thuốc đó võ công ngươi không bị tổn thương chi hết ta còn trả thù giúp ngươi.

Lý Hàn Thu nói:

– Ngày trước toàn gia tại hạ bị tàn sát, lệnh tôn cũng là một cao thủ quan trọng trong những người tham dự. Tuy nhiên không phải là người chủ mưu nhưng tại hạ bức tử y cũng không phải là sai lầm.

Quân trung Phụng nói:

– Ngươi biết trả thù cho song thân ngươi chẳng lẽ ta không có quyền trả thù cho song thân ta hay sao?

– Nếu cô nương muốn trả thù thì tại hạ để cô nương có cơ hội trả thù mà không làm gì cô cả.

Quân trung Phụng hỏi:

– Sau khi tại hạ giết được Giang Nam song hiệp để báo thù trừ hại cho võ lâm, tại hạ xin bó tay chịu trói để cô nương muốn làm gì thì làm.

Quân trung Phụng trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

– Ngươi nói thật chăng?

– Dĩ nhiên là thật.

– Ngươi có thể hạn định thời gian là bao lâu được không?

– Cái đó khó nói lắm, có khi chỉ trong vòng năm ba tháng có khi đến mấy năm không chừng.

Quân trung Phụng hỏi:

– Ngươi thử ấn định một thời gian xem sao?

– Được lắm! Tối đa là ba năm. Nếu trong ba năm tại hạ vẫn chưa trả thù được cũng xin hạ mình tuỳ ý cô nương xử trị.

– Ba năm cũng được, vậy nhất định cứ thế ngươi giữ gìn thân thể cho thận trọng ta đi đây.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Cô nương có muốn tại hạ tiễn chân không?

– Không cần! Ngươi cũng đừng nhìn mặt ta làm gì nữa.

Quả Lý Hàn Thu có ý muốn quay đầu nhìn lại nhưng Quân trung Phụng đã rời khỏi nông trại rồi.Những chuyện xảy ra khiến Lý Hàn Thu trong òng tự hiểu trước tình hình này chàng chẳng thề lo lắng đến cuộc sinh tử của mình nữa, chàng liền đánh bạo nhắm mắt vận khí tiếp tục điều hoà hơi thở. Sau một giờ điều dưỡng Lý Hàn Thu cảm thấy tinh thần hoàn toàn hồi phục, chàng mở mắt ra thấy Tần Nhi đứng trước mặt nhìn chàng mỉm cười. Lý Hàn Thu hỏi:

– Cô nương có phát giác ra tông tích địch không?

Tần Nhi lắc đầu đáp:

– Không thấy chi hết, chắc vụ Quân trung Phụng thi triển độc vật đã làm cho địch nhân sợ vỡ mật, bọn chúng không thấy rượt theo nữa.

Lý Hàn Thu ồ lên một tiếng, chàng toan thuật lại câu chuyện Quân trung Phụng ẩn nấp trong nông trại này, nhưng chàng lại nghĩ nếu nói cho Tần Nhi hay tất nàng không yên dạ nên chàng im đi không kề ra.

Bỗng nghe Tần Nhi thở dài nói:

– Xem chừng Quân cô nương đã vận dụng độc theo như ý muốn của mình. Từ ay trở đi chúng ta một mặt lo đối phó với Giang Nam song hiệp còn một mặt phải phòng gừa Quân trung Phụng.

– Đúng thế! Cứ tình hình hiện ay mà bàn thì Phương Tú đã thành một mặt trận, nếu mình không chặt bỏ lông cánh của hắn kịp thời thì chỉ trong vòng một thời gian ngắn là hắn sắp đặt đâu vào đấy rồi, khuấy động trước và tất nhiên sẽ gây một trướng huyết kiếp trên võ lâm.

Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp:

– Hỡi ơi! tại hạ tưởng mình ra đời chỉ cốt trả thù gia tộc mà vô tình đã ra sức vì chính nghĩa giang hồ.

Chọn tập
Bình luận