Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Chương 149 : QUÂN TRUNG PHỤNG LẠI CỨU LÝ HÀN

Tác giả: Ngọa Long Sinh
Chọn tập

Thanh âm kia ngừng lại một chút nhưng không chờ Hàn công tử lên tiếng đã cướp lời:

– Thực ra ta muốn ám toán cả công tử chẳng cần thương lượng làm chi nữa…

Hàn công tử hỏi ngay:

– Phải chăng các hạ là bạn của Lý Hàn Thu?

Thanh âm lạnh lùng kia đáp lại:

– Các hạ không cần hỏi ta là ai, hãy ngó lại mấy ông bạn rồi hãy nói chuyện.

Hàn công tử liếc mắt nhìn Tần Nhi rồi từ từ tiến bước trở lại gần hai quái nhân tóc dài, gã cúi xuống thò tay sờ thì tâm tạng vẫn hãy còn đập khẽ, chàng liền nói:

– Tại hạ coi rồi.

Thanh âm kia hỏi lại:

– Bọn họ chưa chết phải không?

– Đúng thế, còn cứu vãn được nếu có thuốc giải.

Thanh âm kia lại hỏi:

– Được lắm, công tử có muốn cứu bọn họ không?

Hàn công tử hỏi lại:

– Các hạ đòi điều kiện gì mới ra tay cứu bọn họ?

– Ta chỉ yêu cầu công tử buông tha Lý Hàn Thu.

– Nhưng…

Thanh âm kia ngắt lời:

– Ta muốn làm cho công tử bị thương như bọn họ cũng chẳng có khó gì.

Hàn công tử nghĩ thầm trong bụng:

– Hai lão này võ công cao cường mà bị ám toán cũng hay biết, thì e rằng đối phương nói vậy cũng phải là lời hăm doạ hay lừa bịp.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ miệng gã đáp:

– Cô nương đừng hiểu lầm, tại hạ muốn xin cô nương cho hay cao tánh đại danh.

Tuy thanh âm kia đã hết sức biến cải cho thành giọng ồm ồm song Hàn công tử cũng nghe rõ được là thanh âm của thiếu nữ. Bỗng thanh âm kia đáp lại:

– Nếu ta muốn cho công tử biết họ tên thì dĩ nhiên đã nói ra rồi không để công tử phải hỏi đến.

– Tại hạ để cho Tần cô nương đem Lý Hàn Thu đi.

– Ta đã bỏ thuốc giải vào trong quan tài của công tử, công tử hãy chờ một lúc rồi vào lấy ra mà dùng, mỗi người trong bọn họ chỉ uống một viên rồi cho họ uống một chút rượu mạnh. Họ chỉ cần nghỉ trong hai ba ngày là thương thế khỏi hẳn.

Đầu tiên thanh âm kia cất cao lên nói:

– Tần cô nương! Phiền cô hãy đem Lý Hàn Thu đi về phía chình Bắc, bản nhân sẽ rượt theo các vị để cùng nhau hội diện.

Tần Nhi ngập ngừng hỏi:

– Cô nương…

Thiếu nữ kia gạt đi:

– Cô nương đừng kêu rõ danh hiệu của bản nhân ra.

Tần Nhi dạ một tiếng rồi ôm Lý Hàn Thu đi phía Bắc, Hàn công tử đồng thời đi về phía căn nhà tranh thanh âm thiếu nữ lại cất lên ra chiều tức giận:

– Đứng lại!

Hàn công tử không sao được đành dành bước, bỗng nghe thiếu nữ nói tiếp:

– Công tử hãy chờ lại một khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà rồi hãu tiến vào căn nhà tranh, ta mong rằng công tử hành động theo lời ta dặn đừng có chọc giận ta.

– Cô nương không chịu xưng danh tại hạ muốn gặp mặt được chăng?

Thiếu nữ lạnh lùng nói:

– Những lời yêu cầu của công tử hơi nhiều quá đấy.

Thiếu nữ ngừng lại một chút rồi tiếp:

– Tuy công tử ít qua lại giang hồ nhưng danh hiệu của công tử đã được đồn đại khắp võ lâm. Người ta bảo công tử là một nhân vật trí tuệ hơn đời vậy giờ công tử đã vào tình trạng nào chắc công tử đã hiẻu rõ rồi.

– Đúng thế, hiển nhiên tại hạ biết hiện tình của mình.

– Vậy công tử đừng hỏi nhiều nữa.

– Tại hạ chỉ muốn thỉnh cầu cô nương mà thôi.

– Nếu đã lời thỉnh cầu thì ta có thể chuẩn cho được, ta hy vọng sau khi công tử cứu khỏi thương thế cho bọn họ đừng vọng động ngọn lửa vô danh mà sai cao thủ rượt theo.

– Tại hạ cũng tự biết mình, trừ hai vị lão tiền bối cùng tại hạ còn người khác có đông đến đâu cũng chẳng thể địch nổi Lý Hàn Thu.

– Biết thời vụ mới là tay tuấn kiệt, công tử nói đúng lắm! Rồi có phen ta sẽ cùng công tử hội diện.

Hàn công tử vẫy tay nói:

– Tại hạ cũng hy vọng được chiêm ngưỡng dung nhan cô nương.

– Để lúc nào thuận tiện ta sẽ mời công tử hội kiến.

– Cô nương đã nói vậy thì cứ thế, vậy mời cô nương thượng lộ nếu còn trùng trình thì e rằng bọn họ đi xa cô nương rượt theo không kịp nữa.

– Công tử hay lo cho người khác quá.

Hàn công tử cười mát:

– Tại hạ nghe cô nương phân tích nhận thấy cô nương là một mngười có đầy lý trí, tại hạ tưởng nên khuyên cô nương mấy câu.

Thiếu nữ hỏi:

– Về việc gì? Bản nhân rửa tai để nghe đây.

– Dường như Lý Hàn Thu là một tay cao thủ trong tình trường. Y đã có hai người hồng nhan tri kỷ, cô vừa rồi thì cô nương đã biết, y còn thâm giao với Quyên cô nương nữa.

Thiếu nữ lạnh lùng hỏi:

– Công tử hiểu lầm rồi, công tử tưởng bản nhân là bạn của Lý Hàn Thu chăng?

– Cô nương đã cứu mạng y thì dù y không phải là tri kỷ thì dĩ nhiên cũng là bạn hữu.

– Trái hẳn với lời đoán của công tử chẳng những y không phải là bạn mà còn là kẻ đại thù chẳng đội trời chung với bản nhân nữa.

– Y đã là kẻ thù thì sao cô nương lại cứu mạng y?

– Bản nhân muốn bảo vệ không để y chết về tay kẻ khác đặng chính mình ra tay hạ thủ.

– Nếu vậy thì đây là một cơ hội rất tốt cho cô nương, y đã bị thương rồi mà cô nương muốn giết y thật dễ như trở bàn tay.

– Đó là việc riêng của bản nhân bất tất công tử phải nhọc lòng, bây giờ bản nhân xin cáo từ sau này sẽ có ngày tái ngộ.

Hàn công tử chờ một lúc không nghe thấy trong nhà tranh có tiếng nói vọng ra nữa mới cất bước vào nhà. Hàn công tử quan sát trong nhà hết một lượt thì thấy đúng như lời thiếu nữ kia đã nói. Bao nhiêu người mà gã bố trí đều nằm thẳng cẳng dưới đất tựa hồ chúng đều bị trúng ám khí. Trên nắp quan tài có để lại một gói thuốc giải, Hàn công tử theo lời mở gói lấy thuốc chữa thương cho mọi người rồi trở về Hàn phủ.

Nhắc lại Tần Nhi ôm Lý Hàn Thu chạy thẳng về phía chính Bắc. Những luồng tư tưởng trong lòng nàng nổi lên như sóng cồn nàng muốn được gặp Quân trung Phụng nên đi rất thong thả để chờ cô. Tần Nhi đi gần được hai dặm bỗng nghe phía sau một thanh âm thiếu nữ cất lên hỏi:

– Có phải là Tần tỷ tỷ đấy không?

Tần Nhi dừng bước quay đầu nhìn lại thì thấy một người mình mặc áo đen tóc xoã xuống hai vai hiển hiên là một thiếu nữ. Thiếu nữ đã mặc áo đen tóc dài xoã xuống nên cô bước nhanh trong bóng đêm coi rất kỳ bí. Tần Nhi nhìn kỹ lại bóng người áo đen thì quả nhiên là Quân trung Phụng nhưng cô đã biến thành con người mau lẹ không tiều tụy như trước nữa.

Quân trung Phụng nhình Tần Nhi thấy nàng bồng Lý Hàn Thu liền thủng thẳng hỏi:

– Y bị thương thế nào?

– Y bị thương khá nặng.

Quân trung Phụng hừ một tiếng rồi nói:

– Liệu có nguy đến tính mạng không?

– Cái đó khó mà biết được, cần phải nghỉ một lúc mới hiểu.

– Các vị hãy đi theo ta đến một nơi để ta buộc thuốc cho.

Tần Nhi đối với Quân trung Phụng trước kia vẫn có lòng khinh thị nhưng sau hai lần cô cứu mạng Lý Hàn Thu nàng thay đổi hẳn thái độ đối với cô. Tần Nhi chạy theo Quân trung Phụng khẽ nói:

– Quân cô nương! Nếu đêm nay không được cô nương cứu viện thì Lý Hàn Thu và tiểu muội khó lòng sống sót mà rời khỏi nơi đấy.

Quân trung Phụng ồ một tiếng trồi đáp:

– Không phải bản nhân cứu các vị đâu, vậy các vị bất tất phải cám ơn bản nhân.

– Nhưng sự thực bọn tiểu muội nhờ bàn tay cứu viện của cô nương.

WQuân trung Phụn cười ruồi nói:

– Vì bản nhân không muốn Lý Hàn Thu chết về tay kẻ khác, bản nhân muốn y sống để mình ra tay xử trị đặng báo thù cho song thân.

Tần Nhi khẽ thở dài hỏi:

– Bất luận chỗ dụng ý của cô nương thế nào tiểu muội chỉ biết rằng bây giờ được cô nuơng cứu thoát thì phải đem lòng cảm tạ cô nương. Có đúng thế không?

– Tuỳ tỷ tỷ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, bản nhân chỉ biết rằng mình không có ý cứu viện các hạ mà thôi.

Thanh âm cô lạnh lẽo tuyệt không có chút cảm tình, Tần Nhi không dám nói nữa lẳng lặng đi theo Quân trung Phụng.

Quân trung Phụng đi được vài dặm ra đến ngoại thành, nàng đi thẳng tới một tòa phá miếu. Tần Nhi muốn lên tiếng hỏi nhưng hễ nàng nói câu nào đều bị Quân trung Phụng chẹn họng câu ấy nên nàng không nói nữa. Quân trung Phụng đưa hai người đi thẳng ra phía sau miếu vào thẳng gian nhà chứa củi cô nói:

– Trong góc kia là chỗ ngủ của bản nhân tỷ tỷ đưa y đặt vào đó.

Dưới ánh sao lờ mờ xuyên qua nóc nhà thủng chiếu vào căn nhà rách nát tồi tàn. Tần Nhi dương mắt lên nhìn quanh một lượt thấy trong góc nhà có chứa cỏ khô. Trên đệm cỏ trải một tấm đệm bông khá dầy nàng cất`bước tiến vào đặt Lý Hàn Thu lên trên đệm bông, Quân trung Phụng bật lửa thắp nến cô từ từ bước gần lại nói:

– Để bản nhân coi thương thế y.

Tần Nhi liền cởi áo Lý Hàn Thu ra thấy vết kiếm rạch trước ngực máu tươi đã chảy ra áo ướt đẫm. Quân trung Phụng khẽ thở dài hỏi:

– Y bị thương khá nặng, tỷ tỷ có thuốc không?

– Không có.

Quân trung Phụng thò tay vào bọc móc ra một túi vải, cô mở gói lấy một thứ thuốc tán rắc vào miệng vết thương ở trước ngực của Lý Hàn Thu rồi bảo Tần Nhi:

– Tần tỷ tỷ hãy giải khai huyệt đạo cho y.

Tần Nhi theo lời rờ vào những huyệt đạo trong người của Lý Hàn Thu. Lý Hàn Thu thở phào một cái hỏi:

– Cô nương lại cứu tại hạ ư?

Quân trung Phụng không trả lời lại hỏi lại:

– Vết thương của các hạ có vào đến nội phủ không?

– Tại hạ chỉ bị thương ngoài da. Đa tạ cô nương đã quan tâm đến tại hạ.

– Vậy là may, các hạ ráng mà dưỡng thương cho lành đi.

Rồi cô đi qua một bên ngồi xuống vận khí điều tức, Tần Nhi khẽ hỏi Lý Hàn Thu:

– Quân cô nương đã cứu Lý đại ca mà tại sao đại ca không ngỏ một lời cảm tạ.

Quân trung Phụng nghe thấy gạt đi:

-= Hai vị không nên cám ơn bản nhân mà nên cảm ơn Hàn công tử.

Tần Nhi lấy làm kỳ hỏi:

– Sao lại cám ơn Hàn công tử?

– Giả tỷ thế kiếm này của Hàn công tử mà đâm sâu thêm một chút nữa thì mũi kiếm thấu vào nội phủ thì Lý công tử khó lòng thoát chết. Mặt khác bản nhân cứu y chỉ để y không bị chết về tay Hàn công tử mà thôi.

Lý Hàn Thu nghe rất rõ những lời Quân trung Phụng nhưng chàng từ từ đứng dậy đáp:

– Bất luận cô nương cứu tại hạ với mục đích gì thì trong lòng tại hạ cũng vô cùng cảm kích vì đây là cái ơn cứu mạng.

Quân trung Phụng lạnh lùng nói:

– Bản nhân đã bảo các hạ bất tất phải cám ơn chi hết.

Lý Hàn Thu nở nụ cười nhăn nhó nói:

– Bây giờ tại hạ xin cáo biệt.

Quân trung Phụng lấy làm kỳ đáp:

– Tuy nhiên thương thế của các hạ không phải là nhẹ, hay hơn hết là các hạ hãy ngồi nghỉ thêm lúc nữa. Bây giờ miệng vết thương chưa đóng lại các hạ không nên cử động.

– Mối thịnh tình của cô nương tại hạ xin tâm lĩnh, có diều tại hạ lòng nóng như lửa đốt chẳng thế nào trùng trình được nữa.

– Bây giờ các hạ định đi đâu?

– Lý Hàn Thu sống hay chết chẳng có chi đáng kể nhưng kiếm pháp của gia sư bị kiềm chế là một việc lớn vì thế mà tại hạ nóng nảy chẳng thể ngồi yên được.

– Trên đời chẳng có việc gì tận thiện tận mỹ nhất là những môn võ công càng tàn độc bao nhiêu thì bị kiềm chế càng gắt gao bấy nhiêu. Thất tuyệt ma kiếm của các hạ là một môn kiếm pháp cực kỳ tàn độc nên một khi người bị kiềm chế nó hoàn toàn không thi triển được là một đạo lý rất vi diệu.

– Da tạ cô nương có lòng chỉ giáo.

Chàng trở gót đi ngay Quân trung Phụng lờn tiếng:

– Bản nhân hy vọng các hạ đừng quên những lời đã hứa.

– Xin cô nương cứ yên tâm quãng thời gian ba năm còn dài, khi đến hạn tại hạ tự nhiên đến bó tay chịu tội.

– Kể ra thì ba năm chẳng đáng là bao nhưng bản nhân nghĩ lại cục diện võ lâm ngày nay cực kỳ rối reng, quần hùng thi nhau tranh bá dồ vương chúng ta đã là người võ lâm tất bị lôi cuốn vào chuyện thị phi khó mà sống nổi trong vòng ba năm. Việc xảy ra vừa rồi là một bằng chứng rõ rệt, thiếu chút nữa các hạ đã chết về tay Hàn công tử trường hợp mà các hạ bị chết mà bản nhân ở xa không kịp đến nơi thì…

Lý Hàn Thu trong lòng nóng nảy không muốn nghe cô thuyết dài dòng liền ngắt lời:

– Theo ý cô nương thì sao?

– Nếu việc cứu mạng cho các hạ vừa rồi mà các hạ lại coi là một ơn huệ thì bản nhân lại mong báo đáp.

Lý Hàn Thu thấy Quân trung Phụng đổi giọng liền hỏi:

– Quân cô nương muốn tại hạ đền đáp bằng cách nào?

– Bản nhân yêu cầu các hạ sửa đổi điều ước ba năm, vì bản nhân nhận thấy thời gian này đối với hiện tình rất lâu và bản nhân tin chắc các hạ không thể sống nổi trong vòng ba năm để bản nhân kịp trả oán.

Lý Hàn Thu trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

– Theo ý cô nương thì nên rút ngắn thời gian lại bao lâu?

– Bản nhân muốn rút lại trong vòng một năm mà thôi.

– Một năm cấp bách quá tại hạ e rằng mình chưa thể hoàn thành tâm nguyện được.

– Tâm nguyện của các hạ là gì?

– Là giết chết Phương Tú, Hàn Đào. Bọn này không những là kẻ thù của Lý Hàn Thu mà còn là mầm hoạ hoạn cho võ lâm, tiêu diệt được hai tên này rồi thì tại hạ mới yên tâm mà chết.

– Các hạ nói vậy có phải chăng là trước khi chết muốn giết cho được Phương Tú, Hàn Đào?

– Chính là thế đó!

– Các hạ nói thế nếu hai người kia không chết các hạ không chịu thi hành lời hứa hay sao? Bây giờ bản nhân để cho các hạ một thời gian hai năm thì các hạ tính sao?

– Chẳng phải tại hạ không muốn thi hành lời hứa với cô nuơng, vả lại cô nương cũng chẳng cần phải quan tâm vì tại hạ không ưng lời cô nương vẫn có thể hạ thủ được. Tại hạ chết về tay cô nương là điều không thể tránh được mà cũng chẳng còn diều chi hối hận.

– Kể ra bản nhân muốn hạ sát các hạ lúc nào nên lúc ấy nhưng bản nhân không làm thế.

– Việc báo thù kẻ hạ sát song thân là một việc danh chính ngôn thuận, cô nương bất tất phải nhân nhượng.

– Các hạ không hiểu rồi bản nhân muốn cho các hạ chết theo tâm nguyện.

Lý Hàn Thu cười khanh khách hỏi:

– Cô nương nói vậy thì cái mạng của Lý mỗ này hãy còn một chút giá trị. Không hiểu cô nương muốn cho tại hạ chết như thế nào?

– Bản nhân muốn cho các hạ đến trước mộ phần đặng tế sống trước vong hồn của song thân.

Lý Hàn Thu bật lên tràng cười sang sảng đáp:

– Đó cũng là một ý kiến rất hay! Tại hạ có thể ưng lời cô nương để thành toàn hiếu niệm cho cô. Có diều tại hạ cũng hy vọng được một thời gian ít nhất là không quá ba năm, tại hạ chỉ chờ Giang Nam song hiệp nộp đầu là tại hạ cùng cô nương đến tế mộ lệnh tôn, khi đó cô nương muốn moi tim móc ruột thế nào cũng được.

Quân rung Phụng khẽ thở dài nói:

– Lý tướng công quả không mất phong độ kẻ sĩ khẳng khái. Nhưng các hạ có muốn chính tay mình giết được Giang Nam song hiệp hay không?

– Cái đó khó mà nói quyết, cốt sao bọn chúng chết đi để võ lâm tránh khỏi một trường hoạ hoạn là được.

– Nếu vậy bản nhân muồn giúp các hạ để hạ sát Giang Nam song hiệp có được kể là thoã mãn tâm nguyện của các hạ không?

Tần Nhi vội xen vào:

– Việc hạ sát Giang Nam song hiệp phải chính tay Lý tướng công hạ thủ mới được kể là y rửa hờn cho cả nhà. Nếu cô nương giết chết Giang Nam song hiệp thì dĩ nhiên là y không thoả mãn.

Ngờ đâu Lý Hàn Thu khẽ thở dài nói:

– Nếu cô nương thật tình muốn giúp tại hạ giết chết Giang Nam song hiệp thì tại hạ cũng vui lòng và kể như là được thoả mãn rồi.

Quân trung Phụng nói:

– Hay lắm! Đã vậy bản nhân hoặc giả có thể tiếp tay với các hạ đặng trừ khử Phương Tú, Hàn Đào.

Tần Nhi vôi nói:

– Bọn họ đã bố trí cuộc phòng thủ rất nghiêm mật Quân cô nương làm thế nào mà giết được bọn họ?

– Cái đó bản nhân sẽ có biện pháp làm được tới đâu hay tới đó Tần tỷ tỷ bất tất phải nhọc lòng.

Tần Nhi trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

– Tình thế Hàn gia bảo ra sao, cô nương có hiểu không? Tiểu muội chưa đến đó bao gờ nên chẳng biết chút gì, còn hình thế Phương gia đại viện thì tiểu muội ở đó đã lâu nên hiểu rõ lắm. Trong Phương phủ họ bố trí cơ quan trùng điệp bất luận nhân vật nào võ công quán thế cơ trí hơn đời cũng khó lòng trà trộn vào được. Chứ chưa nói tới chuyện đến gần Phương Tú để hạ sát hắn.

– Tần cô nương nói vậy phải chăng để bản nhân đành chịu phế bỏ ý định hạ sát Giang Nam song hiệp?

Lý Hàn Thu nói:

– Tần cô nương nếu có ý vậy cũng vì tại hạ, cô cho rằng Phương Tú chết chậm một ngày thì tại hạ cũng sống thêm được một ngày.

Quân trung Phụng nói:

– Thế ra Tần cô nương đối với các hạ có một mối tình tha thiết lắm nhỉ?

Lý Hàn Thu cười mát đáp:

– Bọn tại hạ đào vong với nhau lâu ngày dĩ nhiên có lòng thương nhau.

Quân trung Phụng cười lạt nói:

– Đáng tiếc các hạ đã chịu lời bản nhân mau quá, một lời nói của bậc đại trượng phu xem nặng bằng non. Các hạ đã ưng cho bản nhân viện trở trừ khử Giang Nam song hiệp lại hứa lời sau khi chúng bị hạ sát là bó tay chịu chết. Lời hứa của các hạ không canh cải được tức là cô phụ tấm lòng tốt của Tần cô nương.

Lý Hàn Thu nói:

– Quân cô nương bất tất phải quan tâm điều đó, tại hạ đã chịu rồi quyết không trốn lánh công việc của chúng ta không liên quan tới Tần cô nương.

Thanh âm kia ngừng lại một chút nhưng không chờ Hàn công tử lên tiếng đã cướp lời:

– Thực ra ta muốn ám toán cả công tử chẳng cần thương lượng làm chi nữa…

Hàn công tử hỏi ngay:

– Phải chăng các hạ là bạn của Lý Hàn Thu?

Thanh âm lạnh lùng kia đáp lại:

– Các hạ không cần hỏi ta là ai, hãy ngó lại mấy ông bạn rồi hãy nói chuyện.

Hàn công tử liếc mắt nhìn Tần Nhi rồi từ từ tiến bước trở lại gần hai quái nhân tóc dài, gã cúi xuống thò tay sờ thì tâm tạng vẫn hãy còn đập khẽ, chàng liền nói:

– Tại hạ coi rồi.

Thanh âm kia hỏi lại:

– Bọn họ chưa chết phải không?

– Đúng thế, còn cứu vãn được nếu có thuốc giải.

Thanh âm kia lại hỏi:

– Được lắm, công tử có muốn cứu bọn họ không?

Hàn công tử hỏi lại:

– Các hạ đòi điều kiện gì mới ra tay cứu bọn họ?

– Ta chỉ yêu cầu công tử buông tha Lý Hàn Thu.

– Nhưng…

Thanh âm kia ngắt lời:

– Ta muốn làm cho công tử bị thương như bọn họ cũng chẳng có khó gì.

Hàn công tử nghĩ thầm trong bụng:

– Hai lão này võ công cao cường mà bị ám toán cũng hay biết, thì e rằng đối phương nói vậy cũng phải là lời hăm doạ hay lừa bịp.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ miệng gã đáp:

– Cô nương đừng hiểu lầm, tại hạ muốn xin cô nương cho hay cao tánh đại danh.

Tuy thanh âm kia đã hết sức biến cải cho thành giọng ồm ồm song Hàn công tử cũng nghe rõ được là thanh âm của thiếu nữ. Bỗng thanh âm kia đáp lại:

– Nếu ta muốn cho công tử biết họ tên thì dĩ nhiên đã nói ra rồi không để công tử phải hỏi đến.

– Tại hạ để cho Tần cô nương đem Lý Hàn Thu đi.

– Ta đã bỏ thuốc giải vào trong quan tài của công tử, công tử hãy chờ một lúc rồi vào lấy ra mà dùng, mỗi người trong bọn họ chỉ uống một viên rồi cho họ uống một chút rượu mạnh. Họ chỉ cần nghỉ trong hai ba ngày là thương thế khỏi hẳn.

Đầu tiên thanh âm kia cất cao lên nói:

– Tần cô nương! Phiền cô hãy đem Lý Hàn Thu đi về phía chình Bắc, bản nhân sẽ rượt theo các vị để cùng nhau hội diện.

Tần Nhi ngập ngừng hỏi:

– Cô nương…

Thiếu nữ kia gạt đi:

– Cô nương đừng kêu rõ danh hiệu của bản nhân ra.

Tần Nhi dạ một tiếng rồi ôm Lý Hàn Thu đi phía Bắc, Hàn công tử đồng thời đi về phía căn nhà tranh thanh âm thiếu nữ lại cất lên ra chiều tức giận:

– Đứng lại!

Hàn công tử không sao được đành dành bước, bỗng nghe thiếu nữ nói tiếp:

– Công tử hãy chờ lại một khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà rồi hãu tiến vào căn nhà tranh, ta mong rằng công tử hành động theo lời ta dặn đừng có chọc giận ta.

– Cô nương không chịu xưng danh tại hạ muốn gặp mặt được chăng?

Thiếu nữ lạnh lùng nói:

– Những lời yêu cầu của công tử hơi nhiều quá đấy.

Thiếu nữ ngừng lại một chút rồi tiếp:

– Tuy công tử ít qua lại giang hồ nhưng danh hiệu của công tử đã được đồn đại khắp võ lâm. Người ta bảo công tử là một nhân vật trí tuệ hơn đời vậy giờ công tử đã vào tình trạng nào chắc công tử đã hiẻu rõ rồi.

– Đúng thế, hiển nhiên tại hạ biết hiện tình của mình.

– Vậy công tử đừng hỏi nhiều nữa.

– Tại hạ chỉ muốn thỉnh cầu cô nương mà thôi.

– Nếu đã lời thỉnh cầu thì ta có thể chuẩn cho được, ta hy vọng sau khi công tử cứu khỏi thương thế cho bọn họ đừng vọng động ngọn lửa vô danh mà sai cao thủ rượt theo.

– Tại hạ cũng tự biết mình, trừ hai vị lão tiền bối cùng tại hạ còn người khác có đông đến đâu cũng chẳng thể địch nổi Lý Hàn Thu.

– Biết thời vụ mới là tay tuấn kiệt, công tử nói đúng lắm! Rồi có phen ta sẽ cùng công tử hội diện.

Hàn công tử vẫy tay nói:

– Tại hạ cũng hy vọng được chiêm ngưỡng dung nhan cô nương.

– Để lúc nào thuận tiện ta sẽ mời công tử hội kiến.

– Cô nương đã nói vậy thì cứ thế, vậy mời cô nương thượng lộ nếu còn trùng trình thì e rằng bọn họ đi xa cô nương rượt theo không kịp nữa.

– Công tử hay lo cho người khác quá.

Hàn công tử cười mát:

– Tại hạ nghe cô nương phân tích nhận thấy cô nương là một mngười có đầy lý trí, tại hạ tưởng nên khuyên cô nương mấy câu.

Thiếu nữ hỏi:

– Về việc gì? Bản nhân rửa tai để nghe đây.

– Dường như Lý Hàn Thu là một tay cao thủ trong tình trường. Y đã có hai người hồng nhan tri kỷ, cô vừa rồi thì cô nương đã biết, y còn thâm giao với Quyên cô nương nữa.

Thiếu nữ lạnh lùng hỏi:

– Công tử hiểu lầm rồi, công tử tưởng bản nhân là bạn của Lý Hàn Thu chăng?

– Cô nương đã cứu mạng y thì dù y không phải là tri kỷ thì dĩ nhiên cũng là bạn hữu.

– Trái hẳn với lời đoán của công tử chẳng những y không phải là bạn mà còn là kẻ đại thù chẳng đội trời chung với bản nhân nữa.

– Y đã là kẻ thù thì sao cô nương lại cứu mạng y?

– Bản nhân muốn bảo vệ không để y chết về tay kẻ khác đặng chính mình ra tay hạ thủ.

– Nếu vậy thì đây là một cơ hội rất tốt cho cô nương, y đã bị thương rồi mà cô nương muốn giết y thật dễ như trở bàn tay.

– Đó là việc riêng của bản nhân bất tất công tử phải nhọc lòng, bây giờ bản nhân xin cáo từ sau này sẽ có ngày tái ngộ.

Hàn công tử chờ một lúc không nghe thấy trong nhà tranh có tiếng nói vọng ra nữa mới cất bước vào nhà. Hàn công tử quan sát trong nhà hết một lượt thì thấy đúng như lời thiếu nữ kia đã nói. Bao nhiêu người mà gã bố trí đều nằm thẳng cẳng dưới đất tựa hồ chúng đều bị trúng ám khí. Trên nắp quan tài có để lại một gói thuốc giải, Hàn công tử theo lời mở gói lấy thuốc chữa thương cho mọi người rồi trở về Hàn phủ.

Nhắc lại Tần Nhi ôm Lý Hàn Thu chạy thẳng về phía chính Bắc. Những luồng tư tưởng trong lòng nàng nổi lên như sóng cồn nàng muốn được gặp Quân trung Phụng nên đi rất thong thả để chờ cô. Tần Nhi đi gần được hai dặm bỗng nghe phía sau một thanh âm thiếu nữ cất lên hỏi:

– Có phải là Tần tỷ tỷ đấy không?

Tần Nhi dừng bước quay đầu nhìn lại thì thấy một người mình mặc áo đen tóc xoã xuống hai vai hiển hiên là một thiếu nữ. Thiếu nữ đã mặc áo đen tóc dài xoã xuống nên cô bước nhanh trong bóng đêm coi rất kỳ bí. Tần Nhi nhìn kỹ lại bóng người áo đen thì quả nhiên là Quân trung Phụng nhưng cô đã biến thành con người mau lẹ không tiều tụy như trước nữa.

Quân trung Phụng nhình Tần Nhi thấy nàng bồng Lý Hàn Thu liền thủng thẳng hỏi:

– Y bị thương thế nào?

– Y bị thương khá nặng.

Quân trung Phụng hừ một tiếng rồi nói:

– Liệu có nguy đến tính mạng không?

– Cái đó khó mà biết được, cần phải nghỉ một lúc mới hiểu.

– Các vị hãy đi theo ta đến một nơi để ta buộc thuốc cho.

Tần Nhi đối với Quân trung Phụng trước kia vẫn có lòng khinh thị nhưng sau hai lần cô cứu mạng Lý Hàn Thu nàng thay đổi hẳn thái độ đối với cô. Tần Nhi chạy theo Quân trung Phụng khẽ nói:

– Quân cô nương! Nếu đêm nay không được cô nương cứu viện thì Lý Hàn Thu và tiểu muội khó lòng sống sót mà rời khỏi nơi đấy.

Quân trung Phụng ồ một tiếng trồi đáp:

– Không phải bản nhân cứu các vị đâu, vậy các vị bất tất phải cám ơn bản nhân.

– Nhưng sự thực bọn tiểu muội nhờ bàn tay cứu viện của cô nương.

WQuân trung Phụn cười ruồi nói:

– Vì bản nhân không muốn Lý Hàn Thu chết về tay kẻ khác, bản nhân muốn y sống để mình ra tay xử trị đặng báo thù cho song thân.

Tần Nhi khẽ thở dài hỏi:

– Bất luận chỗ dụng ý của cô nương thế nào tiểu muội chỉ biết rằng bây giờ được cô nuơng cứu thoát thì phải đem lòng cảm tạ cô nương. Có đúng thế không?

– Tuỳ tỷ tỷ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, bản nhân chỉ biết rằng mình không có ý cứu viện các hạ mà thôi.

Thanh âm cô lạnh lẽo tuyệt không có chút cảm tình, Tần Nhi không dám nói nữa lẳng lặng đi theo Quân trung Phụng.

Quân trung Phụng đi được vài dặm ra đến ngoại thành, nàng đi thẳng tới một tòa phá miếu. Tần Nhi muốn lên tiếng hỏi nhưng hễ nàng nói câu nào đều bị Quân trung Phụng chẹn họng câu ấy nên nàng không nói nữa. Quân trung Phụng đưa hai người đi thẳng ra phía sau miếu vào thẳng gian nhà chứa củi cô nói:

– Trong góc kia là chỗ ngủ của bản nhân tỷ tỷ đưa y đặt vào đó.

Dưới ánh sao lờ mờ xuyên qua nóc nhà thủng chiếu vào căn nhà rách nát tồi tàn. Tần Nhi dương mắt lên nhìn quanh một lượt thấy trong góc nhà có chứa cỏ khô. Trên đệm cỏ trải một tấm đệm bông khá dầy nàng cất`bước tiến vào đặt Lý Hàn Thu lên trên đệm bông, Quân trung Phụng bật lửa thắp nến cô từ từ bước gần lại nói:

– Để bản nhân coi thương thế y.

Tần Nhi liền cởi áo Lý Hàn Thu ra thấy vết kiếm rạch trước ngực máu tươi đã chảy ra áo ướt đẫm. Quân trung Phụng khẽ thở dài hỏi:

– Y bị thương khá nặng, tỷ tỷ có thuốc không?

– Không có.

Quân trung Phụng thò tay vào bọc móc ra một túi vải, cô mở gói lấy một thứ thuốc tán rắc vào miệng vết thương ở trước ngực của Lý Hàn Thu rồi bảo Tần Nhi:

– Tần tỷ tỷ hãy giải khai huyệt đạo cho y.

Tần Nhi theo lời rờ vào những huyệt đạo trong người của Lý Hàn Thu. Lý Hàn Thu thở phào một cái hỏi:

– Cô nương lại cứu tại hạ ư?

Quân trung Phụng không trả lời lại hỏi lại:

– Vết thương của các hạ có vào đến nội phủ không?

– Tại hạ chỉ bị thương ngoài da. Đa tạ cô nương đã quan tâm đến tại hạ.

– Vậy là may, các hạ ráng mà dưỡng thương cho lành đi.

Rồi cô đi qua một bên ngồi xuống vận khí điều tức, Tần Nhi khẽ hỏi Lý Hàn Thu:

– Quân cô nương đã cứu Lý đại ca mà tại sao đại ca không ngỏ một lời cảm tạ.

Quân trung Phụng nghe thấy gạt đi:

-= Hai vị không nên cám ơn bản nhân mà nên cảm ơn Hàn công tử.

Tần Nhi lấy làm kỳ hỏi:

– Sao lại cám ơn Hàn công tử?

– Giả tỷ thế kiếm này của Hàn công tử mà đâm sâu thêm một chút nữa thì mũi kiếm thấu vào nội phủ thì Lý công tử khó lòng thoát chết. Mặt khác bản nhân cứu y chỉ để y không bị chết về tay Hàn công tử mà thôi.

Lý Hàn Thu nghe rất rõ những lời Quân trung Phụng nhưng chàng từ từ đứng dậy đáp:

– Bất luận cô nương cứu tại hạ với mục đích gì thì trong lòng tại hạ cũng vô cùng cảm kích vì đây là cái ơn cứu mạng.

Quân trung Phụng lạnh lùng nói:

– Bản nhân đã bảo các hạ bất tất phải cám ơn chi hết.

Lý Hàn Thu nở nụ cười nhăn nhó nói:

– Bây giờ tại hạ xin cáo biệt.

Quân trung Phụng lấy làm kỳ đáp:

– Tuy nhiên thương thế của các hạ không phải là nhẹ, hay hơn hết là các hạ hãy ngồi nghỉ thêm lúc nữa. Bây giờ miệng vết thương chưa đóng lại các hạ không nên cử động.

– Mối thịnh tình của cô nương tại hạ xin tâm lĩnh, có diều tại hạ lòng nóng như lửa đốt chẳng thế nào trùng trình được nữa.

– Bây giờ các hạ định đi đâu?

– Lý Hàn Thu sống hay chết chẳng có chi đáng kể nhưng kiếm pháp của gia sư bị kiềm chế là một việc lớn vì thế mà tại hạ nóng nảy chẳng thể ngồi yên được.

– Trên đời chẳng có việc gì tận thiện tận mỹ nhất là những môn võ công càng tàn độc bao nhiêu thì bị kiềm chế càng gắt gao bấy nhiêu. Thất tuyệt ma kiếm của các hạ là một môn kiếm pháp cực kỳ tàn độc nên một khi người bị kiềm chế nó hoàn toàn không thi triển được là một đạo lý rất vi diệu.

– Da tạ cô nương có lòng chỉ giáo.

Chàng trở gót đi ngay Quân trung Phụng lờn tiếng:

– Bản nhân hy vọng các hạ đừng quên những lời đã hứa.

– Xin cô nương cứ yên tâm quãng thời gian ba năm còn dài, khi đến hạn tại hạ tự nhiên đến bó tay chịu tội.

– Kể ra thì ba năm chẳng đáng là bao nhưng bản nhân nghĩ lại cục diện võ lâm ngày nay cực kỳ rối reng, quần hùng thi nhau tranh bá dồ vương chúng ta đã là người võ lâm tất bị lôi cuốn vào chuyện thị phi khó mà sống nổi trong vòng ba năm. Việc xảy ra vừa rồi là một bằng chứng rõ rệt, thiếu chút nữa các hạ đã chết về tay Hàn công tử trường hợp mà các hạ bị chết mà bản nhân ở xa không kịp đến nơi thì…

Lý Hàn Thu trong lòng nóng nảy không muốn nghe cô thuyết dài dòng liền ngắt lời:

– Theo ý cô nương thì sao?

– Nếu việc cứu mạng cho các hạ vừa rồi mà các hạ lại coi là một ơn huệ thì bản nhân lại mong báo đáp.

Lý Hàn Thu thấy Quân trung Phụng đổi giọng liền hỏi:

– Quân cô nương muốn tại hạ đền đáp bằng cách nào?

– Bản nhân yêu cầu các hạ sửa đổi điều ước ba năm, vì bản nhân nhận thấy thời gian này đối với hiện tình rất lâu và bản nhân tin chắc các hạ không thể sống nổi trong vòng ba năm để bản nhân kịp trả oán.

Lý Hàn Thu trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

– Theo ý cô nương thì nên rút ngắn thời gian lại bao lâu?

– Bản nhân muốn rút lại trong vòng một năm mà thôi.

– Một năm cấp bách quá tại hạ e rằng mình chưa thể hoàn thành tâm nguyện được.

– Tâm nguyện của các hạ là gì?

– Là giết chết Phương Tú, Hàn Đào. Bọn này không những là kẻ thù của Lý Hàn Thu mà còn là mầm hoạ hoạn cho võ lâm, tiêu diệt được hai tên này rồi thì tại hạ mới yên tâm mà chết.

– Các hạ nói vậy có phải chăng là trước khi chết muốn giết cho được Phương Tú, Hàn Đào?

– Chính là thế đó!

– Các hạ nói thế nếu hai người kia không chết các hạ không chịu thi hành lời hứa hay sao? Bây giờ bản nhân để cho các hạ một thời gian hai năm thì các hạ tính sao?

– Chẳng phải tại hạ không muốn thi hành lời hứa với cô nuơng, vả lại cô nương cũng chẳng cần phải quan tâm vì tại hạ không ưng lời cô nương vẫn có thể hạ thủ được. Tại hạ chết về tay cô nương là điều không thể tránh được mà cũng chẳng còn diều chi hối hận.

– Kể ra bản nhân muốn hạ sát các hạ lúc nào nên lúc ấy nhưng bản nhân không làm thế.

– Việc báo thù kẻ hạ sát song thân là một việc danh chính ngôn thuận, cô nương bất tất phải nhân nhượng.

– Các hạ không hiểu rồi bản nhân muốn cho các hạ chết theo tâm nguyện.

Lý Hàn Thu cười khanh khách hỏi:

– Cô nương nói vậy thì cái mạng của Lý mỗ này hãy còn một chút giá trị. Không hiểu cô nương muốn cho tại hạ chết như thế nào?

– Bản nhân muốn cho các hạ đến trước mộ phần đặng tế sống trước vong hồn của song thân.

Lý Hàn Thu bật lên tràng cười sang sảng đáp:

– Đó cũng là một ý kiến rất hay! Tại hạ có thể ưng lời cô nương để thành toàn hiếu niệm cho cô. Có diều tại hạ cũng hy vọng được một thời gian ít nhất là không quá ba năm, tại hạ chỉ chờ Giang Nam song hiệp nộp đầu là tại hạ cùng cô nương đến tế mộ lệnh tôn, khi đó cô nương muốn moi tim móc ruột thế nào cũng được.

Quân rung Phụng khẽ thở dài nói:

– Lý tướng công quả không mất phong độ kẻ sĩ khẳng khái. Nhưng các hạ có muốn chính tay mình giết được Giang Nam song hiệp hay không?

– Cái đó khó mà nói quyết, cốt sao bọn chúng chết đi để võ lâm tránh khỏi một trường hoạ hoạn là được.

– Nếu vậy bản nhân muồn giúp các hạ để hạ sát Giang Nam song hiệp có được kể là thoã mãn tâm nguyện của các hạ không?

Tần Nhi vội xen vào:

– Việc hạ sát Giang Nam song hiệp phải chính tay Lý tướng công hạ thủ mới được kể là y rửa hờn cho cả nhà. Nếu cô nương giết chết Giang Nam song hiệp thì dĩ nhiên là y không thoả mãn.

Ngờ đâu Lý Hàn Thu khẽ thở dài nói:

– Nếu cô nương thật tình muốn giúp tại hạ giết chết Giang Nam song hiệp thì tại hạ cũng vui lòng và kể như là được thoả mãn rồi.

Quân trung Phụng nói:

– Hay lắm! Đã vậy bản nhân hoặc giả có thể tiếp tay với các hạ đặng trừ khử Phương Tú, Hàn Đào.

Tần Nhi vôi nói:

– Bọn họ đã bố trí cuộc phòng thủ rất nghiêm mật Quân cô nương làm thế nào mà giết được bọn họ?

– Cái đó bản nhân sẽ có biện pháp làm được tới đâu hay tới đó Tần tỷ tỷ bất tất phải nhọc lòng.

Tần Nhi trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

– Tình thế Hàn gia bảo ra sao, cô nương có hiểu không? Tiểu muội chưa đến đó bao gờ nên chẳng biết chút gì, còn hình thế Phương gia đại viện thì tiểu muội ở đó đã lâu nên hiểu rõ lắm. Trong Phương phủ họ bố trí cơ quan trùng điệp bất luận nhân vật nào võ công quán thế cơ trí hơn đời cũng khó lòng trà trộn vào được. Chứ chưa nói tới chuyện đến gần Phương Tú để hạ sát hắn.

– Tần cô nương nói vậy phải chăng để bản nhân đành chịu phế bỏ ý định hạ sát Giang Nam song hiệp?

Lý Hàn Thu nói:

– Tần cô nương nếu có ý vậy cũng vì tại hạ, cô cho rằng Phương Tú chết chậm một ngày thì tại hạ cũng sống thêm được một ngày.

Quân trung Phụng nói:

– Thế ra Tần cô nương đối với các hạ có một mối tình tha thiết lắm nhỉ?

Lý Hàn Thu cười mát đáp:

– Bọn tại hạ đào vong với nhau lâu ngày dĩ nhiên có lòng thương nhau.

Quân trung Phụng cười lạt nói:

– Đáng tiếc các hạ đã chịu lời bản nhân mau quá, một lời nói của bậc đại trượng phu xem nặng bằng non. Các hạ đã ưng cho bản nhân viện trở trừ khử Giang Nam song hiệp lại hứa lời sau khi chúng bị hạ sát là bó tay chịu chết. Lời hứa của các hạ không canh cải được tức là cô phụ tấm lòng tốt của Tần cô nương.

Lý Hàn Thu nói:

– Quân cô nương bất tất phải quan tâm điều đó, tại hạ đã chịu rồi quyết không trốn lánh công việc của chúng ta không liên quan tới Tần cô nương.

Chọn tập
Bình luận