Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thất Tuyệt Ma Kiếm

Chương 163 : Thử kiếm pháp Hàn Thu đả Phương Tú

Tác giả: Ngọa Long Sinh
Chọn tập

Du Tiểu Quyên giục:

– Phương Tú! Bây giờ lão bảo bọn họ mở cửa đi!

Phương Tú hỏi:

– Nhưng chất độc trong người tại hạ chưa giải trừ thì sao?

Quân Trung Phụng móc một viên thuốc giải đưa cho Phương tú rồi nói:

– Đây! Lão uống thuốc này đi.

Phương Tú đón lấy thuốc giải nhưng chưa uống ngay. Hắn giơ thuốc lên nói:

– Có một điều tại hạ cần thuyết minh trước là trong vòng mà tại hạ chưa liên lạc được với bên ngoài thì họ phóng hoa? đốt nhà đó.

Quân Trung Phụng lạnh lùng ngắt lời:

– Lão cứ yên tâm mà uống, thuốc giải thực sự chớ không phải thuốc giả đâu mà ngại.

Du Tiểu Quyên nói:

– Phương viện chúa phải cái bệnh cứ lấy lòng dạ kẻ tiểu nhân để đo lòng người quân tử.

Phương Tú không nói gì nữa bõ viên thuốc vào miệng nuốt.

Quân Trung Phụng nói:

– Thuốc này kiến hiệu lắm! Nó giải trừ rất mau những chất độc trong người. Lão thử vận khí coi là biết ngay.

Phương Tú theo lời ngấm ngầm vận khí thì quả nhiên cảm thấy chất độc dần dần giảm bớt. Hắn liền nói:

– Tại hạ đưa mấy vị ra khỏi thạch lao, chúng ta sẽ chia tay bên toà núi giả. Tại hạ chỉ yêu cầu các vị chờ một khoảng thời gian chừng ăn xong bửa cơm để chuẩn bị, rồi các vị cứ tùy tiện động thủ. Lần sau chúng ta gặp nhau, các vị dùng bất cứ thủ đoạn gì để đối phó Phương mỗ cũng không ân hận.

Du Tiểu Quyên hỏi:

– Trong khoảng thời gian chờ đợi, chúng ta không được công kích bọn thuộc hạ của Phương viện chúa phải không?

Phương Tú đáp:

– Chỉ mong các vị đừng vượt qua giới hạn trong hiệp định của chúng ta. Quyết chẳng khi nào có người đến đánh lén các vị.

Du Tiểu Quyên nói:

– Quảng thời gian ăn xong bửa cơm, nếu viện chúa muốn dài lâu thì cũng có thể ngoài hai chục dặm rồi.

Phương Tú đáp:

– Phương mỗ tin là Du cô nương đã sắp đặt đâu đấy rồi, chẳng còn cách nào ra khỏi Phương gia đại viện được. Vã lại rời khỏi nơi đây thì trong thiên hạ chẳng còn nơi nào cho Phương mỗ dung thân.

Du Tiểu Quyên nói:

– Trước nay lão thường không thủ tín, lần nầy mong rằng lão gia giữ đúng lời hứa.

Phương Tú nói:

– Cô nương cứ yên lòng. Chuyến này tại hạ mà không thoát nạn thì chẳng còn cách nào sống ở trên thế gian được nữa.

Dứt lời hắn cất bước tiến về phía trước.

Lý Hàn Thu nói:

– Hãy chờ một chút!

Chàng quay vào thạch lao ôm thi thể sư phụ ra nói:

– Tại hạ muốn nhờ Phương viện chúa giúp cho một vật.

Phương Tú hỏi:

– Các hạ cần điều gì?

Tại hạ cần một cổ quan tài để thu liệm di hài cho ân sư.

Phương Tú nói:

– Cái đó tại hạ xin dâng một cổ.

Rồi hắn lại cất bước.

Bỗng thấy Phương Tú không ngớt đưa tay gõ vào vách đá. Bao nhiêu từng cửa tự nhiên mở ra. Hiển nhiên đó là một thứ ám hiệu.

Mấy người theo sau Phương Tú ra khỏi thạch lao.

Phương Tú quay lại nhìn Du Tiểu Quyên cười hỏi:

– Các vị muốn giữ nơi đây hay là muốn tại hạ đưa đến quảng trường Du Tiểu Quyên không trả lời hỏi lại:

– Phương viện chúa! Đàm Dược Sư trước khi lâm tử đã nói gì viện chúa còn nhớ không?

Phương Tú cười nói:

– Lúc hắn sắp chết tình hình hoang mang, ăn nói hỗn loạn, thế mà cô nương cũng tin được ư?

Du Tiểu Quyên cất giọng lạnh như băng đáp:

Những người đó đã bị chất thuốc làm cho tâm trí hôn mê, nếu không có thánh dược cũng là bất võ. Bọn ta không muốn động thủ với họ.

Phương Tú nói:

– Được rồi! Tại hạ không dùng tới bọn họ là xong.

Du Tiểu Quyên nói:

– Ta tin rằng lão sẽ đem những người đó làm chủ lực để cự địch trong Phương gia đại viện.

Phương Tú ngẩm nghĩ một chút rồi hỏi:

– Phải chăng vị muốn hủy bỏ lời ước?

Du Tiểu Quyên đáp:

– Bọn ta muốn vào hoán tâm mật thất để coi kiệt tác của Đàm Dược Sư mà Viện chúa cũng muốn phản đối hay sao?

Quân Trung Phụng cười lạt nói theo:

– Dù lão muốn phản đối cũng không được đâu!

Phương Tú hỏi:

– Trong những điều ước của chúng ta, dường như không có khoản này sao bây giờ các vị lại đòi hỏi?

Du Tiểu Quyên:

– Những lời ước không hạn định thì vẫn có thể tăng gia được.

Phương Tú đảo mắt nhìn Lý Hàn Thu, Quân Trung Phụng, Tần Nhi đã đứng thành thế bao vây, dù muốn chạy trốn cũng không thoát được.

Hắn liền ngữa mặt lên trời cười ha hả nói:

– Nếu các vị nhất định đòi vào coi nhà mật thất thì tại hạ tất nhiên phải dẫn đường. Nhưng tại hạ có điều cần nói rõ trước là trong mật thất cơ quan trùng điệp. Nếu lở xẩy chuyện gì thì không khỏi bị giam hảm trong đó cũng như bị chôn ở thạch lao vừa rồi.

Quân Trung Phụng nói:

– Phương viện chúa đã cùng bọn ta ở một chỗ mà bị cơ quan phát động thì lão sẽ cũng cùng chung một số phận với chúng ta.

Phương Tú nói:

– Bên các vị bốn người mà Phương mổ chỉ có một mình thì các vị thua thiệt hơn.

Du Tiểu Quyên:

– Đa tạ Viện chúa có lòng nhắc nhở. Lần này chúng ta hết sức cẩn thận chắc không xảy ra chuyện gì.

Phương Tú tuy là người xảo quyệt mà lúc nầy cũng đành chịu bó tay không làm gì được. Hắn nói:

– Vậy tại hạ xin dẫn đường.

Du Tiểu Quyên hỏi:

– Khoan đã.

Phương Tú hỏi:

– Hay là cô nương lại thay đổi chủ ý?

Du Tiểu Quyên đáp:

– Viện chúa hãy kêu một tên thủ hạ đến đây, bảo chúng đưa quan tài lại trước đặng thu lượm thi hài của Thất Tuyệt kiếm Cảnh lão tiền bối rồi đem ra đặt ở chính giữa khoảng trường, thắp hương nến lên.

Chúng ta vào coi hoán tâm mật thất rồi sẽ để Viện chúa đũ thì giờ triệu tập thuộc hạ, cùng khai diễn một cuộc quyết đấu công bằng. Nếu Viện chúa vọng động, âm mưu tính chuyện ám toán thì bọn ta cũng vui lòng. Bọn ta sẽ giết Viện chúa trước rồi phóng hoa? đốt Phương gia đại viện. Đàm Dược Sư đã chết về tay Viện chúa rồi, bây giờ giết thêm Viện chúa nữa thì chỉ còn một mình Hàn Đào, chắc hắn không làm nên đại sự được.

Phương Tú cười lạt. Hắn vẫy tay một cái.

Một tên đại hán võ phục áo đen, từ trong một bụi cây trên toà núi giả chạy tới nghiêng mình thi lễ hỏi:

– Viện chúa có điều chi dạy bảo?

Phương Tú liền theo lời Quyên Nhi nhắc lại cho thuộc hạ nghe.

Đại hán vâng lời trở gót đi ngày.

Chỉ trong khoảnh khắc, bốn tên gia nhân khiêng một cổ quan tài gỗ đến. Mọi người liệm thi thể của Thất Tuyệt ma kiếm rồi khiêng quan tài đi.

Lý Hàn Thu nhìn cổ quan tài đi xa rồi, chàng bần thần sa đôi hàng lệ ra chiều đau đớn.

Du Tiểu Quyên khẻ nói:

– Lý huynh! Lý huynh phải phấn khởi tinh thần. Trong Phương gia đại viện hãy còn rất nhiều cao thủ, tiểu muội e rằng co thể xảy ra một trường ác đấu khốc liệt.

Lý Hàn Thu lau nước mắt nói:

– Cô nương cứ yên lòng. Nếu xảy cuộc chiến đấu thì tại hạ xin làm tiên phong.

Dư Tiểu Quyên đảo mắt Phương Tú nói:

– Chúng ta đi thôi!

Phương Tú không nói gì nữa, cất bước tiến về phía trước.

Trong khu vườn sau này, dường như có rất nhiều người ẩn núp nhưng không thấy xuất hiện để ngăn cản.

Đi quanh hết toà núi giả thì đến gần một bức tường cao bằng gạch đỏ che lấp thị tuyến. Bên ngoài tường gạch vào khoảng ba trượng, không một cây cỏ nào mọc được. Trên mặt đất bao phủ lớp sương dày.

Du Tiểu Quyên chau mày khẽ nói:

– Chổ này tình hình rất lạ.

Phương Tú cười nói:

– Phải chăng cô nương hoài nghi làn sương trắng kia có chất độc?

Du Tiểu Quyên đáp:

– Ta chắc rằng cái đó hẳn có tác dụng.

Phương Tú đáp:

– Để tại hạ đi trước thì các vị khỏi lo gì nữa.

Hắn nói rồi cất bước đi trước. Hắn đi rất chậm chạp, chừng sáu bước thì dừng lại nói:

– Bây giờ các vị có thể yên tâm được rồi.

Du Tiểu Quyên ngửng đầu trông lên thấy hai cánh cỗng đen xì đóng chặt liền nói:

– Lão kêu mở cửa đi! Nhưng lùi lại đã!

Phương Tú lùi về chỗ cũ, hú lên mấy tiếng dài.

Hai cánh cỗng lớn từ từ mở ra.

Phương Tú cười nói:

– Hoán tâm thất là khu cấm địa trong Phương gia đại viện. Làn sương trắng này chỉ là tiêu chí để người ta khỏi đi lầm vào.

Du Tiểu Quyên nói:

– Được rồi! Ta theo lão tiến vào trước.

Phương Tú muốn nói lại thôi. Hắn cất bước đi ngay.

Du Tiểu Quyên toan cất bước theo liền thì Lý Hàn Thu đưa tay ra ngăn lại nói:

– Du cô nương! Để tại hạ đi cho.

Tần Nhi nói:

– Lý đại ca không thể đi được. Phương Tú đã hiểu cách phá giải Thất Tuyệt Ma Kiếm thì đại ca không nên mạo hiểm.

Lý Hàn Thu nói:

– Không sao đâu. Bây giờ Thất Tuyệt Ma Kiếm đã được cải tiến rất nhiều.

Chàng vừa đáp vừa nhãy vọt đi theo Phương Tú.

Du Tiểu Quyên lớn tiếng gọi:

– Lý huynh đón lấy thanh kiếm này!

Nàng rung tay trái, quăng trường kiếm ra.

Nàng tính rất vừa vặn.

Lý Hàn Thu đặt chân xuống đất xoay mình thì thanh trường kiếm đã liệng tới nơi.

Lý Hàn Thu vươn tay ra bắt lấy đốc kiếm.

Lúc ấy Phương Tú đã chuẩn bị sẵn sàng có thể tập kích được, nhưng hắn chưa động thủ.

Nguyên hắn là con người thâm hiểm xảo quyệt. Hắn biết rõ rằng nếu hắn cử động là Quyên Nhi và Quân Trung Phụng sẽ đuổi tới ngay. Chưa chắc hắn đã kiềm chế được Lý hàn Thu mà hắn tất bị hoa. sát thân.

Hắn quay đầu nhìn lại rồi đành nhẫn nại không dám ra tay.

Lý Hàn Thu theo sát sau lưng Phương Tú, từ từ bước vào cánh cỗng sơn đen.

Lý Hàn Thu nhìn thấy trên cỗng có ánh hàn quang lấp loáng, chàng vung kiếm khẻ đập một cái thì thấy tiếng sắt thép đụng lên.

Nguyên hai cánh cửa đá ấy bằng thép đúc.

Lý Hàn Thu lại ngửng đầu trông lên thì thấy những cây sắt lớn bằng ngón tay cái, đan dầy như lưới. Phía dưới lưới sắt là mấy căn phòng bằng đá xanh xếp lên rất kiên cố.

Vì bức tường rất cao nên ở ngoài không trông rõ cảnh vật ở trong.

Lý Hàn Thu quay lại nói cho bọn Quyên Nhi hay tính hình trong bức tường vây, thì bất thình lình nghe đánh “sầm” một tiếng!

Cánh cổng bằng thép tự động đóng lại. Hiển nhiên cánh cỗng này có người điều động.

Lý Hàn Thu hít một hơi chân khí, lạnh lùng nói:

– Phải chăng Phương viện chúa bố trí mai phục bên trong?

Phương viện chúa tủm tỉm cười đáp:

– Tại hạ đã nói trước mà vị không tin, nên chẳng làm thế nào được.

Hắn vừa nói vừa giơ tay lên vẫy một cái.

Cánh cửa sổ ở căn phòng mé tả bỗng mở rộng. Một nam một nữ và hai gã đồng tử rảo bước chạy ra.

Cả hai đều mặc áo trắng, tay cầm trường kiếm.

Phương Tú chắp tay nói:

– Lý Hàn Thu! tình thế đã rõ rệt lắm rồi. Tại hạ biết cách giải Thất Tuyệt Ma Kiếm thì các hạ chẳng còn hy vọng nào sống được.

Lý Hàn Thu nói:

– Phương viện chúa có điều chi cứ nói huỵch tẹt ra đi!

Phương Tú cười khanh khách đáp:

– Bây giờ các hạ hợp tác cùng tại hạ. Chúng ta không kể gì đến thù vừa qua, bắt tay hành động thì hai bên cùng có lợi.

Lý Hàn Thu nói:

– Hợp tác cũng được, nhưng tại hạ muốn biết qua những điều kỳ dị trong hoán tâm thất. Nếu quả Viện chúa có đũ thực lực xưng hùng xưng bá trên chốn giang hồ thì tại hạ tự nhiên đi theo Viện chúa.

Phương Tú cười mát nói:

– Các vị muốn thế cũng được, nhưng hãy đưa thanh trường kiếm trong tay giao cho tại hạ trước đã.

Đột nhiên có tiếng Tần Nhi nói vọng vào:

– Đại ca! Đại ca không việc gì chớ?

Lý Hàn Thu lớn tiếng đáp vọng ra:

– Trên tấm lưới sắt có tẩm chất kỳ độc, chớ đặt chân vào.

Phương Tú sửng sốt nói:

– Sao các hạ biết lưới sắt có chất độc?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tại hạ đoán chắc như vậy.

Chàng từ từ giơ kiếm lên hỏi:

– Một nam một nữ đó kiếm thuật như thế nào?

Phương Tú lạnh lùng hỏi lại:

– Sao! Các hạ muốn tỷ kiếm với bọn họ chăng?

Lý Hàn Thu đáp:

– Đúng thế! Vì Phương viện chúa bức bách mà tại hạ phải đưa Thất tuyệt Ma Kiếm vào một lảnh vực khác.

Phương Tú ngữa mặt lên trời cười ha hả nói:

– Thực ra Thất Tuyệt ma kiếm đã một thời khiến cho người giang hồ nghe thấy phải vỡ mật. Đồng thời đưa các hạ vào hạng đối đầu lợi hại thứ nhất của tại hạ. Nhưng hiện nay trong Phương gia đại viện của tại hạ ít ra cũng có trên mười vị khiến cho các hạ không còn đất dụng võ mặc dầu các hạ đã nỗi tiếng anh hùng.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Vậy Phương viện chúa hãy ra tay thử coi được không?

Phương Tú thấy Lý Hàn Thu kêu đích danh mình ra khiêu chiến thì nghĩ thầm:

– Nếu gã không chắc phần nào nắm được phần thắng mà sao lại có ý bức bách mình phải động thủ?

Bản tính đa nghi, hắn xoay chuyển ý nghĩ rồi khẽ rỉ tai cho hai thi đồng, một nam một nữ cách phá giải Thất Tuyệt Ma kiếm.

Lý Hàn Thu tuy đã hiểu rồi, nhưng chàng vẫn để mặc chúng giải thích chứ không ngăn trở.

Nguyên chàng cũng muốn chứng thực một phen xem những sơ hở về Thất Tuyệt Ma Kiếm mới được sư phụ bổ khuyết có công hiệu thật không và kiếm pháp này uy lực so với trước thế nào?

Hai bên ngần ngừ một lúc rồi hai tên đồng tử một nam một nữ đột nhiên rung động thanh trường kiếm chia hai bên đánh vào Lý Hàn Thu.

Lý Hàn Thu thấy thế kiếm bọn chúng nhằm trúng chỗ biến ẩn của Thất Tuyệt Ma Kiếm thì không khỏi động tâm nghĩ thầm:

– Hai đứa nhỏ nầy thật là thông minh. Chúng vừa nghe Phương Tú, đã biết cách xử dụng phá giải.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng vung trường kiếm đánh tới.

Phương Tú thấy Lý Hàn Thu vẫn theo đường kiếm như cũ bất giác nỗi lên tràng cười ha hả.

Bỗng nghe hai tiếng chát chát vang lên, sắt thép đụng nhau. Tiếp theo là hai tiếng rú thê thảm hoà với tiếng cười rộ của Phương Tú.

Phương Tú đang đắc ý bỗng giật mình kinh hải ngưng thần ra. Nét mặt lão đang tươi cười bỗng biến thành mếu máo.

Nguyên hai đồng nam đồng nữ đều trúng kiếm ngã lăn dưới đất.

Cả hai tên mình đầy những máu, thanh kiếm văng xa ra hơn trượng.

Bọn chúng đau đớn cơ hồ không chịu nỗi.

Phương Tú nhìn hai tên đồng nam đồng nữ, vẽ mặt ngùi ngùi nói:

– Kiếm pháp của chúng đã vào hạng khá, mà kiếm chiêu đánh ra cũng không sai trật.

Lý Hàn Thu ngắt lời:

– Kiếm chiêu của chúng không sai trật, nhưng kiếm pháp của tại hạ biến thể rồi.

Phương Tú hỏi:

– Kiếm pháp của các đã biến thể rồi ư?

Lý Hàn Thu bước ngang ra năm bước, nhặt lấy thanh trường kiếm của tên nam đồng lại trước mặt Phương Tú nói:

– Mời các hạ đón lấy kiếm.

Chàng vừa nói thanh trường kiếm đã bay đến trước mặt Phương Tú.

Phương Tú vươn tay trái ra chụp lấy trường kiếm.

Lý Hàn Thu từ từ tiến tới Phương Tú. Chàng nói:

– Hoặc giả bọn chúng kiếm pháp chưa được tinh thâm. Mời Phương viện chúa thử đi coi.

Chàng vung kiếm lên nhằm vai bên phải Phương Tú đâm tới.

Phương Tú giơ kiếm chênh chếch lên. Chân trái hắn tiến lại nữa bước. Người hắn chuyển theo thế kiếm. Tay kiếm nhằm tấn công vào cạnh sườn bên tả Lý Hàn Thu. Đây là một thế kiếm phá giải Thất Tuyệt Ma Kiếm.

Lý Hàn Thu đột nhiên biến thế hạ thấp thanh kiếm xuống rồi lạng người đi tránh khỏi thế chiêu của đối phương.

Tiếp theo nghe đánh chát môt tiếng! Ánh hàn quang ở đùi bên trái Phương Tú loé lên. Ống quần hắn bị rách một miếng. Máu tươi chảy ra như suối.

Phương Tú ngẩn người ra hỏi:

– Kiếm pháp của các hạ biến thể rồi ư?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tại hạ đã bảo là nó biến thể rồi.

Thanh trường kiếm của chàng lại xoay đi đâm lươn hai nhát.

Phương Tú vừa thấy kiếm quang chuyển động, nếu không tránh thì cả hai cẳng sẽ đều bị trúng kiếm.

Lý Hàn Thu thu kiếm về hỏi:

– Phương viện chúa! Viện chúa còn muốn thử nữa không?

Phương Tú ngưng thần nhìn chàng chầm chập vào mặt Lý Hàn Thu, hạ thanh trường kiếm xuống đáp:

– Thất Tuyệt Ma kiếm của các hạ dường như lại tiến bộ rất nhiều.

Lý Hàn Thu đáp:

– Phương viện chúa bỏ trường kiếm tức là phải nghe tại hạ sắp đặt.

Phương Tú thủng thẳng đáp:

– Có hiểu thời vụ mới là tay tuấn kiệt. Các hạ có điều gì cứ nói ra.

Người hắn bị trúng ba chiêu kiếm, nữa mình máu tươi chầm dầm. May mà những chổ bị thương không trúng yếu huyệt, nên hắn gắng gượng chống đở được.

Lý Hàn Thu lạnh lùng nói:

– Trước hết tại hạ phiền viện chúa mở cỗng sắt ra.

Phương Tú vẫy tay lớn tiếng hô:

– Mở cỗng!

Hai cánh cổng sắt lập tức mở ra.

Nguyên có người ở trong bóng tối đều động cơ quan cỗng nầy.

Du Tiểu Quyên, Tần Nhi và Quân Trung Phung đứng chờ nãy giờ, thây cỗng mở liền kéo vào.

Du Tiểu Quyên dương mắt nhìn Phương Tú nói:

– Phương viện chúa đã tự rước lấy cái khổ vào mình.

Phương Tú khẻ đằng hắng một tiếng rồi nói:

– Tại hạ đã bị trúng ba chiêu kiếm đành phải theo các vị sai khiến.

Du Tiểu Quyên nói:

– Phương viện chúa mà là người biết điều thì chúng ta có thể giảm bớt được chuyện phiền phức.

Tần Nhi thở phào một cái nói:

– Quyên tỷ tỷ! Tại sao tỷ tỷ biết là Lý Hàn Thu thắng được Phương Tú?

Du Tiểu Quyên tủm tỉm cười đáp:

– Cái đó dễ hiểu lắm. Thất Tuyệt Ma Kiếm là một kiếm pháp ghê gớm nhất thiên hạ. Kiếm pháp nầy ra đời khiến cho giang hồ phải khiếp phục. Cảnh lão tiền bối chưa nghiên cứu đến chổ sơ hở của nó nên mới bị phá giải. Bây giờ đã được bổ khuyết thì dĩ nhiên kiếm pháp này vẫn tàn độc nhất thiên hạ.

Nàng đảo mắt nhìn Phương Tú nói tiếp:

– Các vị đã nghiên cứu được cách phá giải Thất Tuyệt Ma Kiếm mà còn sơ sót một điều là tiềm năng kiếm pháp nầy chưa phát huy được hết. Cảnh lão tiền bối từng phen thảm bại, đã biết kiếm pháp hãy còn chổ khuyết điểm. Phương viện chúa là bậc trí giả song chưa hết điều sơ sót.

Phương Tú nói:

– Cô nương nói vậy là nghĩa làm sao?

Du Tiểu Quyên đáp:

– Đáng lý viện chúa không nên cầm tù hai thầy trò Lý Hàn Thu vào một chỗ. Nếu họ không ở liền với nhau thì khi nào Cảnh lão tiền bối mách bảo Lý Hàn Thu những chổ sơ hở về kiếm pháp được.

Phương Tú giậm chân nói:

– Chết thật! Điểm nầy đáng lý tại hạ phải nghĩ tới trước mới phải.

Hắn dùng sức mạnh quá làm chấn động vết thương thành đau người.

Lý Hàn Thu nói:

– Bây giờ các hạ mới biết thì đã chậm mất rồi.

Du Tiểu Quyên đưa mắt nhìần Lý Hàn Thu hỏi:

– Lý huynh không trách tiểu muội về chổ đã nói ra bí mật chứ?

Lý Hàn Thu tủm tỉm cười đáp:

– Du cô nương không nói thì tại hạ cũng cho lão biết.

Du Tiểu Quyên mỉm cười nói:

– Phương viện chúa! Hiện giờ Viện chúa ở vào tình thế rất nguy hiểm mà bọn ta đều là hạng tuổi trẻ thiếu tính nhẫn nại. Mong rằng Viện chúa cẩn thận một chút, đừng chọc giận bọn ta mà tự rước lấy đau khổ vào mình.

Du Tiểu Quyên giục:

– Phương Tú! Bây giờ lão bảo bọn họ mở cửa đi!

Phương Tú hỏi:

– Nhưng chất độc trong người tại hạ chưa giải trừ thì sao?

Quân Trung Phụng móc một viên thuốc giải đưa cho Phương tú rồi nói:

– Đây! Lão uống thuốc này đi.

Phương Tú đón lấy thuốc giải nhưng chưa uống ngay. Hắn giơ thuốc lên nói:

– Có một điều tại hạ cần thuyết minh trước là trong vòng mà tại hạ chưa liên lạc được với bên ngoài thì họ phóng hoa? đốt nhà đó.

Quân Trung Phụng lạnh lùng ngắt lời:

– Lão cứ yên tâm mà uống, thuốc giải thực sự chớ không phải thuốc giả đâu mà ngại.

Du Tiểu Quyên nói:

– Phương viện chúa phải cái bệnh cứ lấy lòng dạ kẻ tiểu nhân để đo lòng người quân tử.

Phương Tú không nói gì nữa bõ viên thuốc vào miệng nuốt.

Quân Trung Phụng nói:

– Thuốc này kiến hiệu lắm! Nó giải trừ rất mau những chất độc trong người. Lão thử vận khí coi là biết ngay.

Phương Tú theo lời ngấm ngầm vận khí thì quả nhiên cảm thấy chất độc dần dần giảm bớt. Hắn liền nói:

– Tại hạ đưa mấy vị ra khỏi thạch lao, chúng ta sẽ chia tay bên toà núi giả. Tại hạ chỉ yêu cầu các vị chờ một khoảng thời gian chừng ăn xong bửa cơm để chuẩn bị, rồi các vị cứ tùy tiện động thủ. Lần sau chúng ta gặp nhau, các vị dùng bất cứ thủ đoạn gì để đối phó Phương mỗ cũng không ân hận.

Du Tiểu Quyên hỏi:

– Trong khoảng thời gian chờ đợi, chúng ta không được công kích bọn thuộc hạ của Phương viện chúa phải không?

Phương Tú đáp:

– Chỉ mong các vị đừng vượt qua giới hạn trong hiệp định của chúng ta. Quyết chẳng khi nào có người đến đánh lén các vị.

Du Tiểu Quyên nói:

– Quảng thời gian ăn xong bửa cơm, nếu viện chúa muốn dài lâu thì cũng có thể ngoài hai chục dặm rồi.

Phương Tú đáp:

– Phương mỗ tin là Du cô nương đã sắp đặt đâu đấy rồi, chẳng còn cách nào ra khỏi Phương gia đại viện được. Vã lại rời khỏi nơi đây thì trong thiên hạ chẳng còn nơi nào cho Phương mỗ dung thân.

Du Tiểu Quyên nói:

– Trước nay lão thường không thủ tín, lần nầy mong rằng lão gia giữ đúng lời hứa.

Phương Tú nói:

– Cô nương cứ yên lòng. Chuyến này tại hạ mà không thoát nạn thì chẳng còn cách nào sống ở trên thế gian được nữa.

Dứt lời hắn cất bước tiến về phía trước.

Lý Hàn Thu nói:

– Hãy chờ một chút!

Chàng quay vào thạch lao ôm thi thể sư phụ ra nói:

– Tại hạ muốn nhờ Phương viện chúa giúp cho một vật.

Phương Tú hỏi:

– Các hạ cần điều gì?

Tại hạ cần một cổ quan tài để thu liệm di hài cho ân sư.

Phương Tú nói:

– Cái đó tại hạ xin dâng một cổ.

Rồi hắn lại cất bước.

Bỗng thấy Phương Tú không ngớt đưa tay gõ vào vách đá. Bao nhiêu từng cửa tự nhiên mở ra. Hiển nhiên đó là một thứ ám hiệu.

Mấy người theo sau Phương Tú ra khỏi thạch lao.

Phương Tú quay lại nhìn Du Tiểu Quyên cười hỏi:

– Các vị muốn giữ nơi đây hay là muốn tại hạ đưa đến quảng trường Du Tiểu Quyên không trả lời hỏi lại:

– Phương viện chúa! Đàm Dược Sư trước khi lâm tử đã nói gì viện chúa còn nhớ không?

Phương Tú cười nói:

– Lúc hắn sắp chết tình hình hoang mang, ăn nói hỗn loạn, thế mà cô nương cũng tin được ư?

Du Tiểu Quyên cất giọng lạnh như băng đáp:

Những người đó đã bị chất thuốc làm cho tâm trí hôn mê, nếu không có thánh dược cũng là bất võ. Bọn ta không muốn động thủ với họ.

Phương Tú nói:

– Được rồi! Tại hạ không dùng tới bọn họ là xong.

Du Tiểu Quyên nói:

– Ta tin rằng lão sẽ đem những người đó làm chủ lực để cự địch trong Phương gia đại viện.

Phương Tú ngẩm nghĩ một chút rồi hỏi:

– Phải chăng vị muốn hủy bỏ lời ước?

Du Tiểu Quyên đáp:

– Bọn ta muốn vào hoán tâm mật thất để coi kiệt tác của Đàm Dược Sư mà Viện chúa cũng muốn phản đối hay sao?

Quân Trung Phụng cười lạt nói theo:

– Dù lão muốn phản đối cũng không được đâu!

Phương Tú hỏi:

– Trong những điều ước của chúng ta, dường như không có khoản này sao bây giờ các vị lại đòi hỏi?

Du Tiểu Quyên:

– Những lời ước không hạn định thì vẫn có thể tăng gia được.

Phương Tú đảo mắt nhìn Lý Hàn Thu, Quân Trung Phụng, Tần Nhi đã đứng thành thế bao vây, dù muốn chạy trốn cũng không thoát được.

Hắn liền ngữa mặt lên trời cười ha hả nói:

– Nếu các vị nhất định đòi vào coi nhà mật thất thì tại hạ tất nhiên phải dẫn đường. Nhưng tại hạ có điều cần nói rõ trước là trong mật thất cơ quan trùng điệp. Nếu lở xẩy chuyện gì thì không khỏi bị giam hảm trong đó cũng như bị chôn ở thạch lao vừa rồi.

Quân Trung Phụng nói:

– Phương viện chúa đã cùng bọn ta ở một chỗ mà bị cơ quan phát động thì lão sẽ cũng cùng chung một số phận với chúng ta.

Phương Tú nói:

– Bên các vị bốn người mà Phương mổ chỉ có một mình thì các vị thua thiệt hơn.

Du Tiểu Quyên:

– Đa tạ Viện chúa có lòng nhắc nhở. Lần này chúng ta hết sức cẩn thận chắc không xảy ra chuyện gì.

Phương Tú tuy là người xảo quyệt mà lúc nầy cũng đành chịu bó tay không làm gì được. Hắn nói:

– Vậy tại hạ xin dẫn đường.

Du Tiểu Quyên hỏi:

– Khoan đã.

Phương Tú hỏi:

– Hay là cô nương lại thay đổi chủ ý?

Du Tiểu Quyên đáp:

– Viện chúa hãy kêu một tên thủ hạ đến đây, bảo chúng đưa quan tài lại trước đặng thu lượm thi hài của Thất Tuyệt kiếm Cảnh lão tiền bối rồi đem ra đặt ở chính giữa khoảng trường, thắp hương nến lên.

Chúng ta vào coi hoán tâm mật thất rồi sẽ để Viện chúa đũ thì giờ triệu tập thuộc hạ, cùng khai diễn một cuộc quyết đấu công bằng. Nếu Viện chúa vọng động, âm mưu tính chuyện ám toán thì bọn ta cũng vui lòng. Bọn ta sẽ giết Viện chúa trước rồi phóng hoa? đốt Phương gia đại viện. Đàm Dược Sư đã chết về tay Viện chúa rồi, bây giờ giết thêm Viện chúa nữa thì chỉ còn một mình Hàn Đào, chắc hắn không làm nên đại sự được.

Phương Tú cười lạt. Hắn vẫy tay một cái.

Một tên đại hán võ phục áo đen, từ trong một bụi cây trên toà núi giả chạy tới nghiêng mình thi lễ hỏi:

– Viện chúa có điều chi dạy bảo?

Phương Tú liền theo lời Quyên Nhi nhắc lại cho thuộc hạ nghe.

Đại hán vâng lời trở gót đi ngày.

Chỉ trong khoảnh khắc, bốn tên gia nhân khiêng một cổ quan tài gỗ đến. Mọi người liệm thi thể của Thất Tuyệt ma kiếm rồi khiêng quan tài đi.

Lý Hàn Thu nhìn cổ quan tài đi xa rồi, chàng bần thần sa đôi hàng lệ ra chiều đau đớn.

Du Tiểu Quyên khẻ nói:

– Lý huynh! Lý huynh phải phấn khởi tinh thần. Trong Phương gia đại viện hãy còn rất nhiều cao thủ, tiểu muội e rằng co thể xảy ra một trường ác đấu khốc liệt.

Lý Hàn Thu lau nước mắt nói:

– Cô nương cứ yên lòng. Nếu xảy cuộc chiến đấu thì tại hạ xin làm tiên phong.

Dư Tiểu Quyên đảo mắt Phương Tú nói:

– Chúng ta đi thôi!

Phương Tú không nói gì nữa, cất bước tiến về phía trước.

Trong khu vườn sau này, dường như có rất nhiều người ẩn núp nhưng không thấy xuất hiện để ngăn cản.

Đi quanh hết toà núi giả thì đến gần một bức tường cao bằng gạch đỏ che lấp thị tuyến. Bên ngoài tường gạch vào khoảng ba trượng, không một cây cỏ nào mọc được. Trên mặt đất bao phủ lớp sương dày.

Du Tiểu Quyên chau mày khẽ nói:

– Chổ này tình hình rất lạ.

Phương Tú cười nói:

– Phải chăng cô nương hoài nghi làn sương trắng kia có chất độc?

Du Tiểu Quyên đáp:

– Ta chắc rằng cái đó hẳn có tác dụng.

Phương Tú đáp:

– Để tại hạ đi trước thì các vị khỏi lo gì nữa.

Hắn nói rồi cất bước đi trước. Hắn đi rất chậm chạp, chừng sáu bước thì dừng lại nói:

– Bây giờ các vị có thể yên tâm được rồi.

Du Tiểu Quyên ngửng đầu trông lên thấy hai cánh cỗng đen xì đóng chặt liền nói:

– Lão kêu mở cửa đi! Nhưng lùi lại đã!

Phương Tú lùi về chỗ cũ, hú lên mấy tiếng dài.

Hai cánh cỗng lớn từ từ mở ra.

Phương Tú cười nói:

– Hoán tâm thất là khu cấm địa trong Phương gia đại viện. Làn sương trắng này chỉ là tiêu chí để người ta khỏi đi lầm vào.

Du Tiểu Quyên nói:

– Được rồi! Ta theo lão tiến vào trước.

Phương Tú muốn nói lại thôi. Hắn cất bước đi ngay.

Du Tiểu Quyên toan cất bước theo liền thì Lý Hàn Thu đưa tay ra ngăn lại nói:

– Du cô nương! Để tại hạ đi cho.

Tần Nhi nói:

– Lý đại ca không thể đi được. Phương Tú đã hiểu cách phá giải Thất Tuyệt Ma Kiếm thì đại ca không nên mạo hiểm.

Lý Hàn Thu nói:

– Không sao đâu. Bây giờ Thất Tuyệt Ma Kiếm đã được cải tiến rất nhiều.

Chàng vừa đáp vừa nhãy vọt đi theo Phương Tú.

Du Tiểu Quyên lớn tiếng gọi:

– Lý huynh đón lấy thanh kiếm này!

Nàng rung tay trái, quăng trường kiếm ra.

Nàng tính rất vừa vặn.

Lý Hàn Thu đặt chân xuống đất xoay mình thì thanh trường kiếm đã liệng tới nơi.

Lý Hàn Thu vươn tay ra bắt lấy đốc kiếm.

Lúc ấy Phương Tú đã chuẩn bị sẵn sàng có thể tập kích được, nhưng hắn chưa động thủ.

Nguyên hắn là con người thâm hiểm xảo quyệt. Hắn biết rõ rằng nếu hắn cử động là Quyên Nhi và Quân Trung Phụng sẽ đuổi tới ngay. Chưa chắc hắn đã kiềm chế được Lý hàn Thu mà hắn tất bị hoa. sát thân.

Hắn quay đầu nhìn lại rồi đành nhẫn nại không dám ra tay.

Lý Hàn Thu theo sát sau lưng Phương Tú, từ từ bước vào cánh cỗng sơn đen.

Lý Hàn Thu nhìn thấy trên cỗng có ánh hàn quang lấp loáng, chàng vung kiếm khẻ đập một cái thì thấy tiếng sắt thép đụng lên.

Nguyên hai cánh cửa đá ấy bằng thép đúc.

Lý Hàn Thu lại ngửng đầu trông lên thì thấy những cây sắt lớn bằng ngón tay cái, đan dầy như lưới. Phía dưới lưới sắt là mấy căn phòng bằng đá xanh xếp lên rất kiên cố.

Vì bức tường rất cao nên ở ngoài không trông rõ cảnh vật ở trong.

Lý Hàn Thu quay lại nói cho bọn Quyên Nhi hay tính hình trong bức tường vây, thì bất thình lình nghe đánh “sầm” một tiếng!

Cánh cổng bằng thép tự động đóng lại. Hiển nhiên cánh cỗng này có người điều động.

Lý Hàn Thu hít một hơi chân khí, lạnh lùng nói:

– Phải chăng Phương viện chúa bố trí mai phục bên trong?

Phương viện chúa tủm tỉm cười đáp:

– Tại hạ đã nói trước mà vị không tin, nên chẳng làm thế nào được.

Hắn vừa nói vừa giơ tay lên vẫy một cái.

Cánh cửa sổ ở căn phòng mé tả bỗng mở rộng. Một nam một nữ và hai gã đồng tử rảo bước chạy ra.

Cả hai đều mặc áo trắng, tay cầm trường kiếm.

Phương Tú chắp tay nói:

– Lý Hàn Thu! tình thế đã rõ rệt lắm rồi. Tại hạ biết cách giải Thất Tuyệt Ma Kiếm thì các hạ chẳng còn hy vọng nào sống được.

Lý Hàn Thu nói:

– Phương viện chúa có điều chi cứ nói huỵch tẹt ra đi!

Phương Tú cười khanh khách đáp:

– Bây giờ các hạ hợp tác cùng tại hạ. Chúng ta không kể gì đến thù vừa qua, bắt tay hành động thì hai bên cùng có lợi.

Lý Hàn Thu nói:

– Hợp tác cũng được, nhưng tại hạ muốn biết qua những điều kỳ dị trong hoán tâm thất. Nếu quả Viện chúa có đũ thực lực xưng hùng xưng bá trên chốn giang hồ thì tại hạ tự nhiên đi theo Viện chúa.

Phương Tú cười mát nói:

– Các vị muốn thế cũng được, nhưng hãy đưa thanh trường kiếm trong tay giao cho tại hạ trước đã.

Đột nhiên có tiếng Tần Nhi nói vọng vào:

– Đại ca! Đại ca không việc gì chớ?

Lý Hàn Thu lớn tiếng đáp vọng ra:

– Trên tấm lưới sắt có tẩm chất kỳ độc, chớ đặt chân vào.

Phương Tú sửng sốt nói:

– Sao các hạ biết lưới sắt có chất độc?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tại hạ đoán chắc như vậy.

Chàng từ từ giơ kiếm lên hỏi:

– Một nam một nữ đó kiếm thuật như thế nào?

Phương Tú lạnh lùng hỏi lại:

– Sao! Các hạ muốn tỷ kiếm với bọn họ chăng?

Lý Hàn Thu đáp:

– Đúng thế! Vì Phương viện chúa bức bách mà tại hạ phải đưa Thất tuyệt Ma Kiếm vào một lảnh vực khác.

Phương Tú ngữa mặt lên trời cười ha hả nói:

– Thực ra Thất Tuyệt ma kiếm đã một thời khiến cho người giang hồ nghe thấy phải vỡ mật. Đồng thời đưa các hạ vào hạng đối đầu lợi hại thứ nhất của tại hạ. Nhưng hiện nay trong Phương gia đại viện của tại hạ ít ra cũng có trên mười vị khiến cho các hạ không còn đất dụng võ mặc dầu các hạ đã nỗi tiếng anh hùng.

Lý Hàn Thu hỏi:

– Vậy Phương viện chúa hãy ra tay thử coi được không?

Phương Tú thấy Lý Hàn Thu kêu đích danh mình ra khiêu chiến thì nghĩ thầm:

– Nếu gã không chắc phần nào nắm được phần thắng mà sao lại có ý bức bách mình phải động thủ?

Bản tính đa nghi, hắn xoay chuyển ý nghĩ rồi khẽ rỉ tai cho hai thi đồng, một nam một nữ cách phá giải Thất Tuyệt Ma kiếm.

Lý Hàn Thu tuy đã hiểu rồi, nhưng chàng vẫn để mặc chúng giải thích chứ không ngăn trở.

Nguyên chàng cũng muốn chứng thực một phen xem những sơ hở về Thất Tuyệt Ma Kiếm mới được sư phụ bổ khuyết có công hiệu thật không và kiếm pháp này uy lực so với trước thế nào?

Hai bên ngần ngừ một lúc rồi hai tên đồng tử một nam một nữ đột nhiên rung động thanh trường kiếm chia hai bên đánh vào Lý Hàn Thu.

Lý Hàn Thu thấy thế kiếm bọn chúng nhằm trúng chỗ biến ẩn của Thất Tuyệt Ma Kiếm thì không khỏi động tâm nghĩ thầm:

– Hai đứa nhỏ nầy thật là thông minh. Chúng vừa nghe Phương Tú, đã biết cách xử dụng phá giải.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng vung trường kiếm đánh tới.

Phương Tú thấy Lý Hàn Thu vẫn theo đường kiếm như cũ bất giác nỗi lên tràng cười ha hả.

Bỗng nghe hai tiếng chát chát vang lên, sắt thép đụng nhau. Tiếp theo là hai tiếng rú thê thảm hoà với tiếng cười rộ của Phương Tú.

Phương Tú đang đắc ý bỗng giật mình kinh hải ngưng thần ra. Nét mặt lão đang tươi cười bỗng biến thành mếu máo.

Nguyên hai đồng nam đồng nữ đều trúng kiếm ngã lăn dưới đất.

Cả hai tên mình đầy những máu, thanh kiếm văng xa ra hơn trượng.

Bọn chúng đau đớn cơ hồ không chịu nỗi.

Phương Tú nhìn hai tên đồng nam đồng nữ, vẽ mặt ngùi ngùi nói:

– Kiếm pháp của chúng đã vào hạng khá, mà kiếm chiêu đánh ra cũng không sai trật.

Lý Hàn Thu ngắt lời:

– Kiếm chiêu của chúng không sai trật, nhưng kiếm pháp của tại hạ biến thể rồi.

Phương Tú hỏi:

– Kiếm pháp của các đã biến thể rồi ư?

Lý Hàn Thu bước ngang ra năm bước, nhặt lấy thanh trường kiếm của tên nam đồng lại trước mặt Phương Tú nói:

– Mời các hạ đón lấy kiếm.

Chàng vừa nói thanh trường kiếm đã bay đến trước mặt Phương Tú.

Phương Tú vươn tay trái ra chụp lấy trường kiếm.

Lý Hàn Thu từ từ tiến tới Phương Tú. Chàng nói:

– Hoặc giả bọn chúng kiếm pháp chưa được tinh thâm. Mời Phương viện chúa thử đi coi.

Chàng vung kiếm lên nhằm vai bên phải Phương Tú đâm tới.

Phương Tú giơ kiếm chênh chếch lên. Chân trái hắn tiến lại nữa bước. Người hắn chuyển theo thế kiếm. Tay kiếm nhằm tấn công vào cạnh sườn bên tả Lý Hàn Thu. Đây là một thế kiếm phá giải Thất Tuyệt Ma Kiếm.

Lý Hàn Thu đột nhiên biến thế hạ thấp thanh kiếm xuống rồi lạng người đi tránh khỏi thế chiêu của đối phương.

Tiếp theo nghe đánh chát môt tiếng! Ánh hàn quang ở đùi bên trái Phương Tú loé lên. Ống quần hắn bị rách một miếng. Máu tươi chảy ra như suối.

Phương Tú ngẩn người ra hỏi:

– Kiếm pháp của các hạ biến thể rồi ư?

Lý Hàn Thu đáp:

– Tại hạ đã bảo là nó biến thể rồi.

Thanh trường kiếm của chàng lại xoay đi đâm lươn hai nhát.

Phương Tú vừa thấy kiếm quang chuyển động, nếu không tránh thì cả hai cẳng sẽ đều bị trúng kiếm.

Lý Hàn Thu thu kiếm về hỏi:

– Phương viện chúa! Viện chúa còn muốn thử nữa không?

Phương Tú ngưng thần nhìn chàng chầm chập vào mặt Lý Hàn Thu, hạ thanh trường kiếm xuống đáp:

– Thất Tuyệt Ma kiếm của các hạ dường như lại tiến bộ rất nhiều.

Lý Hàn Thu đáp:

– Phương viện chúa bỏ trường kiếm tức là phải nghe tại hạ sắp đặt.

Phương Tú thủng thẳng đáp:

– Có hiểu thời vụ mới là tay tuấn kiệt. Các hạ có điều gì cứ nói ra.

Người hắn bị trúng ba chiêu kiếm, nữa mình máu tươi chầm dầm. May mà những chổ bị thương không trúng yếu huyệt, nên hắn gắng gượng chống đở được.

Lý Hàn Thu lạnh lùng nói:

– Trước hết tại hạ phiền viện chúa mở cỗng sắt ra.

Phương Tú vẫy tay lớn tiếng hô:

– Mở cỗng!

Hai cánh cổng sắt lập tức mở ra.

Nguyên có người ở trong bóng tối đều động cơ quan cỗng nầy.

Du Tiểu Quyên, Tần Nhi và Quân Trung Phung đứng chờ nãy giờ, thây cỗng mở liền kéo vào.

Du Tiểu Quyên dương mắt nhìn Phương Tú nói:

– Phương viện chúa đã tự rước lấy cái khổ vào mình.

Phương Tú khẻ đằng hắng một tiếng rồi nói:

– Tại hạ đã bị trúng ba chiêu kiếm đành phải theo các vị sai khiến.

Du Tiểu Quyên nói:

– Phương viện chúa mà là người biết điều thì chúng ta có thể giảm bớt được chuyện phiền phức.

Tần Nhi thở phào một cái nói:

– Quyên tỷ tỷ! Tại sao tỷ tỷ biết là Lý Hàn Thu thắng được Phương Tú?

Du Tiểu Quyên tủm tỉm cười đáp:

– Cái đó dễ hiểu lắm. Thất Tuyệt Ma Kiếm là một kiếm pháp ghê gớm nhất thiên hạ. Kiếm pháp nầy ra đời khiến cho giang hồ phải khiếp phục. Cảnh lão tiền bối chưa nghiên cứu đến chổ sơ hở của nó nên mới bị phá giải. Bây giờ đã được bổ khuyết thì dĩ nhiên kiếm pháp này vẫn tàn độc nhất thiên hạ.

Nàng đảo mắt nhìn Phương Tú nói tiếp:

– Các vị đã nghiên cứu được cách phá giải Thất Tuyệt Ma Kiếm mà còn sơ sót một điều là tiềm năng kiếm pháp nầy chưa phát huy được hết. Cảnh lão tiền bối từng phen thảm bại, đã biết kiếm pháp hãy còn chổ khuyết điểm. Phương viện chúa là bậc trí giả song chưa hết điều sơ sót.

Phương Tú nói:

– Cô nương nói vậy là nghĩa làm sao?

Du Tiểu Quyên đáp:

– Đáng lý viện chúa không nên cầm tù hai thầy trò Lý Hàn Thu vào một chỗ. Nếu họ không ở liền với nhau thì khi nào Cảnh lão tiền bối mách bảo Lý Hàn Thu những chổ sơ hở về kiếm pháp được.

Phương Tú giậm chân nói:

– Chết thật! Điểm nầy đáng lý tại hạ phải nghĩ tới trước mới phải.

Hắn dùng sức mạnh quá làm chấn động vết thương thành đau người.

Lý Hàn Thu nói:

– Bây giờ các hạ mới biết thì đã chậm mất rồi.

Du Tiểu Quyên đưa mắt nhìần Lý Hàn Thu hỏi:

– Lý huynh không trách tiểu muội về chổ đã nói ra bí mật chứ?

Lý Hàn Thu tủm tỉm cười đáp:

– Du cô nương không nói thì tại hạ cũng cho lão biết.

Du Tiểu Quyên mỉm cười nói:

– Phương viện chúa! Hiện giờ Viện chúa ở vào tình thế rất nguy hiểm mà bọn ta đều là hạng tuổi trẻ thiếu tính nhẫn nại. Mong rằng Viện chúa cẩn thận một chút, đừng chọc giận bọn ta mà tự rước lấy đau khổ vào mình.

Chọn tập
Bình luận