Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chuyện Dài Bất Tận

Chương 15

Tác giả: Michael Ende

– Bọn ta đâu còn con đường nào khác. Ở đâu sự hủy diệt lan tràn thì không còn gì mọc được nữa. Với lại đâu còn lý do gì để ông chồng ta ở lại đây nữa. Bọn ta phải xem tình hình sẽ như thế nào. Rồi sẽ ổn cả thôi. Còn hai đứa bay tính thế nào?

– Cháu phải làm như Uyulala đã căn dặn, Atréju đáp, cháu phải cố tìm một đứa trẻ loài người đưa đến Nữ-thiếu-hoàng để bà có một tên mới.

– Thế cháu định tìm đứa trẻ của loài người ấy ở đâu? Bà Urgl hỏi.

– Cháu cũng không biết nữa, Atréju nói, chắc là ở bên kia ranh giới của vương quốc Tưởng Tượng.

– Tụi mình sẽ tìm được mà, Fuchur cất tiếng chuông lanh lảnh, tôi sẽ chở cậu. Rồi cậu sẽ thấy tụi mình gặp may à xem!

– Ừ, bà Urgl khẽ nói, vậy các cháu đi đi thôi!

– Hay là chúng cháu chở ông bà đỡ một quãng? Atréju đề nghị.

– Lại còn thế nữa cơ! Bà Urgl đáp. Chẳng đời nào ta chịu bềnh bồng trên không trung cả. Chỉ có đứng vững trên đất bằng thì người lùn mới thật là người lùn. Với lại đừng dềnh dang vì bọn ta, hai cháu có chuyện quan trọng hơn phải làm: vì tất cả chúng ta.

– Nhưng cháu muốn được bày tỏ lòng biết ơn của cháu, Atréju nói.

– Thế thì cách tốt nhất, bà Urgl càu nhàu, là cháu đừng mất thì giờ vì ba cái chuyện vô bổ, mà phải lên đường ngay đi!

– Bà nói phải, Fuchur nói. Đi, cậu Atréju!

Atréju rướn người đu lên lưng con Phúc long. Gã ngoái nhìn bà Urgl lùn một lần nữa, gọi:

– Hẹn tái ngộ!

Nhưng bà đã vào hang thu xếp hành lý rồi.

Mấy giờ sau, khi bà cùng ông Engywuck ra khỏi hang thì mỗi người địu trên lưng một cái giỏ đầy và họ đã lại hăm hở cãi cọ. Cứ thế họ bước đi trên đôi chân vòng kiềng nhỏ xíu, không ngoái lại một lần nào.

Xin nói thêm là về sau ông Engywuck trở thành rất nổi tiếng, thậm chí là người lùn nổi tiếng nhất dòng họ, nhưng không phải vì công trình nghiên cứu khoa học của ông. Nhưng đó lại là một chuyện khác để kể vào dịp khác.

Khi đôi vợ chồng ẩn cư cất bước lên đường thì Atréju đã bay thật xa trên lưng Fuchur trong bầu trời vương quốc Tưởng Tượng.

Bất giác Bastian ngó lên cửa tò vò, tưởng tượng nếu bất chợt thấy trên bầu trời đã sẩm tối một con Phúc long như một tia lửa trắng bay đến gần… nếu Atréju và con Phúc long bay đến đón nó đi… thì sao nhỉ?

“Chao ơi, nó thở dài, hay biết mấy!”

Nó có thể giúp hai đứa kia và hai đứa kia giúp nó. Thế là ai cũng sẽ được giải thoát.

VIII. Trong vùng đất của bọn hèn hạ

Hết trồi lên lại thụt xuống, trồi lên lại thụt xuống. Chiếc áo khoác đỏ phất ào ào sau lưng. Chỏm tóc xanh đen cột túm bằng sợi dây da tung bay trong gió. Con Phúc long trắng Fuchur trườn đều như sóng lượn qua làn sương mù và những áng mây trôi.

Chúng đã bay thế này được bao lâu rồi? Ngày rồi đêm rồi lại ngày… Atréju không còn biết đã bao lâu. Con rồng dù ngủ vẫn bay được, nó bay, bay mãi, còn Atréju thỉnh thoảng lim dim ngủ, tay bám chắc đám bờm trắng của con rồng. Song gã chỉ ngủ chập chờn thôi. Tỉnh lẫn với mơ, không rõ nét.

Sâu phía dưới kia là núi non, đất đai, biển cả, đảo to, đảo nhỏ, sông suối… kéo qua mờ mờ nhân ảnh. Atréju không chú ý tới nữa, cũng không thúc con Phúc long như lúc đầu, khi vừa rời khỏi Đền Tiên tri phía Nam. Gã quả có nôn nóng thật, vì nghĩ rằng cưỡi con Phúc long thì bay đến biên giới là tới ngay vương quốc Ngoại giới, nơi con người sinh sống.

Nhưng Atréju đâu biết vương quốc Tưởng Tượng mênh mông đến cỡ nào.

Nên giờ đây gã phải chống lại cơn mệt mỏi nặng như đá tảng đang muốn chế ngự gã. Đôi mắt đen thường vẫn tinh như mắt đại bàng non giờ không còn phân biệt rõ xa gần gì nữa. Thỉnh thoảng gã cố hết sức ngồi thẳng người, chăm chú nhìn quanh, nhưng chỉ được một lúc rồi lại rũ ra, ngó bâng quơ cái thân hình dài mềm mại của con rồng với lớp vảy trắng hồng như xà cừ. Cả Fuchur cũng kiệt sức. Sức nó tưởng như vô tận mà cũng kiệt quệ dần.

Trên đường bay dài này, Atréju và Fuchur đã nhiều lần thấy những nơi Hư Không đang lan tràn; nhìn vào đó cứ cảm thấy như bị quáng. Từ trên cao nhìn xuống thì nhiều chỗ còn tương đối nhỏ, nhưng đã có những chỗ lớn bằng cả nhiều vùng đất, trải dài đến tận chân trời xa. Con Phúc long và Atréju khiếp sợ, phải bay tránh sang hướng khác để khỏi phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng. Nhưng khi cảnh tượng kinh hoàng cứ lập lại thì sẽ mất tác dụng gây sợ hãi. Kỳ thế đấy! Cho nên Fuchur và Atréju thấy quen dần, hay nói đúng hơn, chúng trở nên lãnh đạm, không buồn quan tâm đến nữa.

Người và rồng không trò chuyện với nhau một lúc lâu, chợt Fuchur cất tiếng chuông đồng hỏi:

– Atréju, cậu chủ nhỏ của tôi, cậu ngủ à?

– Không, Atréju đáp, tuy đúng ra gã vừa qua một cơn mơ hãi hùng, có chuyện gì vậy, Fuchur ?

– Tôi tự hỏi nếu ta quay về thì có sáng suốt hơn không.

– Quay về à? Nhưng về đâu?

– Về Tháp Ngà. Về chỗ Nữ-thiếu-hoàng.

– Bạn muốn nói rằng mình bỏ dở dang công việc, về chỗ bà ư?

– Không, không nên nói thế, Atréju ạ. Nhiệm vụ của cậu là gì nào?

– Mình phải tìm xem đâu là nguyên do căn bệnh khiến Nữ-thiếu-hoàng héo hon dần và có thuốc chữa không.

– Nhưng, Fuchur đáp, cậu đâu có nhiệm vụ phải tự đem thuốc về.

– Bạn nói sao?

– Có thể chúng mình phạm một sai lầm lớn khi định vượt biên giới vương quốc Tưởng Tượng để tìm một con người.

– Mình không hiểu ý bạn, Fuchur ạ. Hãy giải thích rõ ràng hơn xem nào.

– Nữ-thiếu-hoàng đang bệnh sắp chết, con rồng nói, vì bà cần một tên mới. Bà cố Morla đã tiết lộ điều này với cậu rồi. Nhưng chỉ con người ở Ngoại Giới mới cho được cái tên mới này thôi. Điều này Uyulala đã cho cậu biết. Vậy là cậu đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, và theo tôi thì cậu nên gấp trình lên Nữ-thiếu-hoàng.

– Nhưng như thế đâu giúp gì được bà, Atréju kêu lên, khi mình chỉ trình lại với bà mọi chuyện mà không đồng thời đưa về một con người có thể cứu bà?

– Làm sao cậu biết được, Fuchur đáp. Bà tài giỏi hơn cậu và tôi nhiều. Biết đâu bà gọi được con người ấy chẳng khó khăn gì. Biết đâu bà có những phương cách mà cậu, tôi, cũng như mọi sinh linh ở vương quốc Tưởng Tượng không có. Nhưng muốn thế bà cần rõ những điều cậu vừa được biết. Trong trường hợp này việc mình tự động cố tìm cho ra một con người đem về cho Nữ-thiếu-hoàng không chỉ là vớ vẩn, mà thậm chí có thể bà qua đời trong khi ta còn đang cố công tìm. Mà lẽ ra ta có thể cứu được bà, nếu quay về kịp lúc.

Atréju làm thinh. Không còn nghi ngờ gì nữa, con rồng nói đúng. Có thể như thế lắm. Nhưng cũng chưa chắc. Nếu bây giờ gã quay về với những điều được biết thì hoàn toàn có khả năng là Nữ -thiếu-hoàng sẽ hỏi gã: những điều này giúp gì được cho ta? Nếu cậu đưa về kẻ cứu ta thì có phải ta khỏi bệnh không. Còn bây giờ nếu lại phái cậu đi lần nữa thì e muộn quá rồi.

Atréju không biết phải làm sao. Và gã mệt, quá mệt, không quyết định nổi bất cứ điều gì.

– Fuchur này, bạn biết không, gã nói khẽ nhưng con rồng nghe rõ, có thể bạn đúng, cũng có thể không. Thôi, ta cứ bay tiếp một đoạn ngắn nữa. Nếu vẫn chưa tới biên giới thì ta quay về.

– Ngắn là bao nhiêu? Con rồng hỏi.

– Vài ba tiếng đồng hồ…, Atréju lẩm bẩm, thôi được, một tiếng đồng hồ nữa.

– Được, Fuchur đáp, một tiếng đồng hồ nữa.

Nhưng một tiếng đồng hồ này là một tiếng đồng hồ quá nhiều.

Atréju và Fuchur không để ý rằng phía Bắc bầu trời đã vần vũ mây đen. Ở phía Tây, nơi đang có mặt trời, thì nóng như lò lửa và chân trời đầy những tia như rong biển đỏ ối báo trước tai họa. Ở phía Đông, một cơn dông ập đến như tấm chăn xám bằng chì theo sau những đám mây xơ xác như mực xanh loang lổ. Và từ phía Nam một màn hơi nước vàng màu lưu huỳnh kéo đến mang theo những tia chớp loằng ngoằng sáng rực.

– Có vẻ ta sắp gặp thời tiết xấu, Fuchur nói.

Atréju nhìn quanh bốn phía.

– Ừ, gã nói, đáng lo quá. Nhưng ta cứ phải bay tiếp thôi.

– Mình tìm chỗ trú thì khôn ngoan hơn đấy, Fuchur đáp, nếu đúng như tôi đoán thì không phải chuyện đùa đâu.

– Bạn đoán sao? Atréju hỏi.

– Rằng đây là bốn thần gió đang định tranh tài cao thấp, Fuchur giải thích. Họ thường xuyên hục hặc với nhau về chuyện ai mạnh nhất để thống trị những vị thần kia. Đối với họ thì đây chỉ là một thứ trò đùa, vì họ chẳng bị hề hấn gì. Nhưng thật khốn khổ cho kẻ nào lọt vào vòng giao tranh của họ. Thường là tan xác.

– Bạn không bay cao hơn được à? Atréju hỏi.

– Cậu muốn nói là cao quá tầm của họ chứ gì? Không tôi không bay cao nổi đến thế. Còn phía dưới kia, như mắt tôi có thể thấy được, toàn nước là nước, chắc một biển cả nào đây. Tôi không nhìn thấy nơi nào để ta có thể trốn được.

– Vậy ta không còn cách nào khác hơn là đợi họ, Atréju quyết định. Đằng nào thì tôi cũng muốn hỏi họ ít điều.

– Cậu muốn hỏi gì? Con rồng kêu to và hoảng hốt bay vọt lên cao.

– Nếu họ là bốn thần gió, Atréju giải thích, thì họ biết hết mọi phương hướng của vương quốc Tưởng Tượng. Không ai có thể cho ta biết biên giới ở đâu rõ hơn họ.

– Trời đất ơi! Con rồng kêu thất thanh. Bộ cậu tin rằng có thể trò chuyện thoải mái với họ ư?

– Tên họ là gì? Atréju hỏi.

– Ông hướng Bắc là Lirr, ông hướng Đông là Baureo, ông hướng Nam là Schirk và ông hướng Tây là Mayestril, Fuchur đáp. Nhưng Atréju này, cậu là gì mới được chứ? Cậu là một thằng nhóc hay một thanh sắt vô tri giác mà không biết sợ cơ chứ?

– Khi mình bước qua cái cổng của đôi nhân sư, Atréju đáp, mình đã mất hết sợ hãi rồi. Hơn nữa mình mang trong người “Biểu trưng” của Nữ-thiếu-hoàng. Mọi sinh linh ở vương quốc Tưởng Tượng đều tuân phục nó. Vậy tại sao các thần gió lại không tuân phục chứ?

– Có chứ, họ sẽ tuân phục chứ! Fuchur kêu. Nhưng họ ngu lắm và cậu không ngăn cản họ giao tranh được đâu. Rồi cậu sẽ thấy trận giao tranh ấy như thế nào!

Trong khi đó các đám mây dông từ mọi phía kéo tới mãnh liệt đến nỗi Atréju thấy quanh người gã không khác một cái phễu lớn kinh khủng, giống miệng núi lửa mà vách của nó xoay tít, càng lúc càng nhanh, khiến màu vàng lưu huỳnh, màu xám chì, màu đỏ máu và màu đen thẫm trộn bừa với nhau. Chính Atréju ngồi trên lưng con rồng trắng cũng xoay tít như chong chóng, chẳng khác que diêm trong con nước xoáy mãnh liệt. Lúc ấy gã mới trong thấy mấy thần dông bão khổng lồ.

Thật ra gã chỉ thấy được những bộ mặt họ thôi, vì chân tay họ đổi thay quá liên tục – khi dài, khi ngắn, khi cả trăm cái, khi chẳng có cái nào, khi rõ, khi mờ – hơn nữa họ xoắn vào nhau trong một trận đấu vật khốc liệt, hay như trong một màn luân vũ điên cuồng khiến gã không thể nhận ra nổi hình dạng họ. Ngay cả khuôn mặt họ cũng thay đổi liên miên, lúc phình to, lúc dài ra, lúc xẹp lép, nhưng vẫn là những khuôn mặt có thể phân biệt được. Họ ngoác miệng la thét, gào rú, cười vào mặt nhau. Họ như không hề nhận ra con rồng và kẻ đang cưỡi nó, vì so với họ thì Atréju chỉ nhỏ như con muỗi.

Atréju ngồi thẳng lên, tay phải nắm tấm bùa đeo trên ngực, ráng hết sức la lớn:

– Nhân danh Nữ-thiếu-hoàng, hãy im nghe tôi nói!

Và điều khó tin nổi đã xảy ra!

Các thần gió im ngay như thình lình bị câm. Miệng họ ngậm lại và tám con mắt trố ra nhìn AURYN. Cả cơn lốc xoáy cũng ngừng. Đột nhiên trời đất lặng như tờ.

– Hãy trả lời tôi! Atréju kêu lớn. Biên giới vương quốc Tưởng Tượng ở đâu? Thần Lirr có biết không?

– Không ở phía Bắc, khuôn mặt như đám mây đen đáp.

– Còn thần Baureo?

– Ở phía Đông cũng không luôn, khuôn mặt như đám mây xám đáp.

– Thần Schirk nói xem nào!

– Phía Nam không có biên giới, khuôn mặt như đám mây vàng lưu huỳnh đáp.

– Thần Mayestril có biết không?

– Không có biên giới ở phía Tây, khuôn mặt như đám mây rực lửa đáp.

Rồi cả bốn thần đồng thanh nói:

– Cậu là ai, sao đeo “Biều trưng” của Nữ-thiếu-hoàng mà lại không biết vương quốc Tưởng Tượng không có biên giới?

Atréju đờ người im lặng. Quả thật gã không ngờ rằng vương quốc Tưởng Tượng không có biên giới. Thành ra công toi tất.

Gã không cả biết rằng các thần gió đang lại bắt đầu giao tranh. Chuyện gì xảy ra tiếp tục gã cũng thờ ơ hết. Chợt một cơn lốc xoáy hất tung con rồng lên cao, Atréju bám chặt lấy bờm nó. Cả hai xoay tít như chong chóng trong khi sấm sét đùng đùng sáng rực chung quanh, để rồi suýt nữa thì chết đuối trong trận mưa xối xả thẳng từ trên đổ xuống. Rồi đột nhiên chúng bị cuốn vào một làn hơi nóng như than hồng, khiến tí nữa bị thiêu, ngay sau đó lại lọt vào một trận mưa đá – không phải thứ mưa đá bé như hạt ngũ cốc mà là nhũ băng dài như ngọn giáo – khiến cả hai rơi xuống dưới sâu. Song chúng lại bị hút lên, quay mòng mòng, văng hết nơi này qua nơi khác. Các thần gió tranh phong giành quyền thống trị như thế đấy.

– Nắm chặt vào! Fuchur hét lên khi nó bị một luồng gió mạnh hất lộn ngửa.

Nhưng không kịp nữa. Atréju đã tuột tay rơi xuống. Gã rơi, rơi mãi, rồi không biết gì nữa.

Khi tỉnh lại, Atréju thấy mình nằm trên cát mịn. Gã nghe có tiếng sóng rì rào; ngẩng đầu lên gã nhận ra là sóng biển đã xô mình vào bờ. Hôm ấy trời xám xịt và mù sương nhưng lặng gió. Biển lặng và không có vết tích nào cho thấy mới đây nơi này vừa diễn ra trận tranh hùng dữ dội giữa các thần gió. Hay là gã đã dạt vào một nơi thật xa nào khác? Bãi biển phẳng lỳ, không thấy chỗ nào có núi đá hay đồi, chỉ thấy vài ba thân cây cong quẹo mọc nghiêng trong làn sương như những bàn tay to đầy móng nhọn.

Atréju ngồi dậy. Gã thấy cách đó vài bước có chiếc áo choàng đỏ lông trâu của mình. Gã bò tới, nhặt áo khoác lên vai. Gã ngạc nhiên vì áo không còn ẩm tí nào. Nghĩa là gã nằm đây đã lâu rồi.

Gã tới đây như thế nào? Tại sao gã không chết đuối?

Gã mơ hồ nhớ tới những cánh tay nào đó đã đỡ lấy mình và một giọng hát lạ kỳ: “Chú bé đáng thương, chú bé xinh trai! Đỡ lấy nó! Đừng để nó chìm!”

Cũng có thể đó chỉ là tiếng sóng rì rào thôi.

Hay đó là các nàng tiên cá và các thủy thần? Có lẽ họ nhìn thấy tấm bùa nên đã cứu gã.

Bình luận