Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chuyện Dài Bất Tận

Chương 42

Tác giả: Michael Ende

Gần trưa Bastian gặp một bức tường đất cao chắn ngang cánh đồng hoang. Nó bèn trèo qua. Bên này bức tường là một thung lũng lòng chảo, càng vào giữa càng sâu, giống như miệng núi lửa phẳng lỳ. Một thành phố chiếm trọn lòng chảo này; ấy là dựa trên số nhà cửa mà gọi thế chứ thật ra đây là một thành phố lạ lùng nhất Bastian từng thấy. Nhà cửa gì mà hỗn độn, như ai đó đã dốc bừa ra một cái túi khổng lồ. Không có lấy một con đường, một quảng trường hay một trật tự nào.

Ngôi nhà nào cũng đều rất quái dị: hoặc cửa vào nằm trên mái, hoặc cầu thang khuất khúc nơi không ai tới nổi, lại có những ngôi nhà người ta chỉ có thể chổng ngược đầu mới chui vào được hay những ngôi nhà không có mái có tháp nằm quay ngang, ban công treo dựng đứng trên tường, chỉ toàn cửa sổ mà không có cửa ra vào, nền nhà thay vì tường. Có những cây cầu hình vòng cung nhưng lại dở dang đâu đó, như thể người xây nửa chừng bỗng quên mất phải như thế nào mới là hoàn chỉnh. Có những ngọn tháp cong vòng như quả chuối hay những kim tự tháp lộn ngược đầu. Nói gọn, cả thành phố này gây một ấn tượng điên khùng.

Rồi Bastian thấy cư dân ở đây. Đàn ông, đàn bà và trẻ con. Vóc dáng họ như người bình thường thôi, nhưng trông áo quần lại thấy như họ gàn dở hết cả, không phân biệt được giữa áo quần để mặc và những vật dụng khác. Họ đội trên đầu nào chụp đèn, nào thùng cát, nào tô đựng canh, nào sọt giấy, nào túi hay hộp. Còn qunah thân mình họ đeo khăn bàn, thảm, những tấm giấy lớn bằng bạc, thậm chí cả thùng phuy.

Nhiều người kéo hoặc đẩy xe cút kít hay xe thồ chất đầy những thứ lẩm cẩm như đèn vỡ, nệm, chén đĩa, quần áo cũ và những món rẻ tiền. Lại có những người khác địu những món tương tự trong những kiện to tướng trên lưng.

Càng vào sâu trong thành phố, Bastian càng thấy người ta đi lại chen chúc hơn. Nhưng có vẻ như không ai biết rõ phải đi đâu. Chẳng hạn Bastian quan sát một gã khó nhọc kéo chiếc xe cút kít đi hướng này, lát sau đã thấy gã kéo về hướng ngược lại, để rồi chỉ một lúc sau lại kéo sang hướng khác. Nhưng ai nấy đều rất hối hả.

Bastian quyết định hỏi thăm một người trong số đó.

– Thành phố này tên gì?

Người nọ buông xe cút kít, đứng thẳng lên, xoa trán một lúc như nghĩ ngợi lung lắm, rồi đi thẳng, bỏ xe lại, như đã quên béng. Chỉ vài phút sau có một bà đến túm càng xe, kéo đi đâu đó một cách khó nhọc. Bastian hỏi mụ ba cái món rẻ tiền đó có phải của mụ không thì mụ đứng ngẫm nghĩ miên man rồi lại đi tiếp.

Bastian thử thêm vài lần nữa, nhưng hỏi câu nào cũng đều không được trả lời.

– Đừng hỏi họ vô ích, bất chợt nó nghe được tiếng cười khúc khích, họ không trả lời gì cậu được đâu. Có thể gọi họ là “những kẻ không nói gì” được đấy.

Bastian quay nhìn về phía tiếng nói: một con khỉ nhỏ lông xám đang ngồi trên bờ tường nhô ra (vốn là phần dưới – nay lộn ngược thành phần trên – một cái “chái”). Con vật đội chiếc mão tiến sĩ[3] có chòm tua đung đưa, hình như nó đang lo lắng đếm gì đó ở các ngón chân. Rồi nó nhăn mặt cười với Bastian và nói:

[3] Đây là nói chuyện “xưa”, vì có lẽ từ giữa thế kỳ XX đến nay các “tân” tiến sĩ ở Đức (và hầu hết các nước chây Âu) không còn “áo mão” gì nữa.

– Xin lỗi, tôi đang vội tính toán.

– Ngươi là ai? Bastian hỏi.

– Rất hân hạnh, tôi là Argax! Con khỉ ngả mão tiến sĩ đáp. Tôi được diễm phúc tiếp chuyện với ai thế?

– Ta là Bastian Balthasar Bux.

– Đích thị! Con khỉ tỏ vẻ hài lòng.

– Thành phố này tên là gi? Bastian hỏi.

– Đúng là nó không có tên, Argax giải thích, nhưng có thể tạm gọi là Cố đô.

– Cố đô à? Bastian băn khoăn hỏi. Sao lạ thế? Ta có thấy ai ra dáng một cựu hoàng đâu.

– Cậu không thấy à? – Con khỉ cười khúc khích. Ấy thế mà mọi người cậu thấy đều đã từng là hoàng đế vương quốc Tưởng Tượng đấy. Hay ít ra họ đều muốn thành hoàng đế cả.

Bastian giật nẩy người.

– Sao ngươi biết?

Con khỉ lại cười, ngả chiếc mão tiến sĩ.

– Tôi là giám thị thành phố này mà, cứ tạm gọi thế đi.

Bastian nhìn quanh. Cạnh đó một ông già vừa đào xong một cái hố. Bây giờ ông ta đặt vào đó một ngọn nến rồi lấp hố lại.

Con khỉ cười khúc khích.

– Cậu ưng đi thăm thú một vòng thành phố chứ? Tạm gọi là để lần đầu làm quen với nơi cậu sắp cư trú.

– Không, Bastian đáp, ngươi nói nhăng nói cuội gì thế?

Con khỉ nhảy lên vai Bastian.

– Đi đi mà! Nó thì thầm. Miễn phí mà. Tiền vào cửa cậu đã trả hết rồi mà.

Bastian cất bước đi, dù thật ra nó muốn bỏ chạy. Mỗi bước đi là mỗi bước không thoải mái. Nó quan sát mọi người, thấy họ chẳng hề trò chuyện với nhau. Họ hoàn toàn chẳng quan tâm tới nhau, thậm chí hình như họ còn không nhận ra rằng có người khác.

– Họ làm sao thế? Bastian hỏi. Sao lại có thái độ lạ lùng thế?

– Đâu có gì lạ lùng, Argax khúc khích bên tai Bastian, có thể nói là họ cùng loại với cậu đấy, hay nói cho đúng thì họ từng là đồng loại của cậu.

-Ngươi nói sao? Bastian đứng khựng lại. Ngươi muốn nói rằng họ là người ư?

Argax thích thú nhảy nhót trên lưng Bastian.

– Đúng thế! Đúng thế!

Giữa đường Bastian thấy một người đàn bà dùng kim khâu xiên từng hạt đậu trên đĩa.

– Họ tới thành phố bằng cách nào? Tới làm gì? Bastian hỏi

– Ôi, thời nào cũng có người không tìm ra đường về thế giới của họ, Argax giải thích. Mới đầu thì họ không muốn về, còn bây giờ – cứ tạm gọi là – họ không về được nữa.

Bastian nhìn theo một bé gái đang ráng sức đẩy một chiếc xe chở búp bê, bánh xe hình vuông.

– Sao lại không thể? Nó hỏi.

– Họ phải muốn về cái đã. Đằng này họ chẳng muốn gì nữa cả. Họ đã vung vít điều ước cuối cùng vào một chuyện gì khác mất rồi.

– Điều ước cuối cùng ư? Bastian mấp máy đôi môi không còn hạt máu. Chẳng lẽ không thể ước hoài như người ta muốn sao?

Argax lại cười khúc khích. Nó gỡ tấm khăn đóng trên đầu Bastian để bắt chấy.

– Đừng! Bastian kêu lên, cố đẩy con khỉ nhưng Argax bám cứng lấy nó, cười khè khè thích thú.

– Đâu có được! Đâu có được! Nó luôn miệng chí chóe. Anh chỉ có thể ước mơ khi nào vẫn còn nhớ tới thế giới của anh. Mà bọn người này đã phung phí hết ký ức của họ rồi. Thành ra họ không già đi. Cậu cứ nhìn họ mà xem! Cậu có thể tin nổi rằng một số kẻ trong bọn họ đã ở đây cả nghìn năm, thậm chí lâu hơn nữa không? Vậy mà trông họ vẫn sẽ mãi như thế này đấy.Với họ thì chẳng còn gì thay đổi nữa cả, vì chính họ không thay đổi được nữa.

Bastian nhìn một người đang bôi kem cạo râu lên tấm gương rồi bắt đầu cạo râu cho tấm gương đó. Thoạt tiên nó thấy khôi hài nhưng rồi lưng nó nổi gai ốc.

Bastian hối hả đi tiếp; lúc ấy nó mới biết là đang đi sâu hơn vào trong thành phố. Nó muốn quay ra, nhưng có gì đó như nam châm níu nó lại. Nó bỏ chạy và cố hất con khỉ xám phiền nhiễu này, nhưng Argax bám chặt như dây leo, còn lớn tiếng cổ vũ nó nữa chứ:

– Nhanh lên! Nhanh! Nhanh! Nhanh!

Bastian thấy làm thế không ăn thua, bèn tạm ngừng lại.

– Và mọi người ở đây, nó hồi hộp hỏi, đều từng là hoặc muốn làm hoàng đế vương quốc Tưởng Tượng à?

– Dĩ nhiên, Argax đáp, người nào không tìm ra đường về với thế giới của họ, sớm hay muộn đều muốn thành hoàng đế cả. Không phải ai cũng thành hoàng đế, nhưng ai cũng muốn. Thành ra ở đây có hai loại ngớ ngẩn. Nhưng kết quả thì có thể nói là như nhau.

– Hai loại như thế nào? Argax, giải thích hộ đi! Ta cần biết!

– Đừng nôn nóng! Đừng nôn nóng! Con khỉ cười khúc khích và bám chặt cổ Bastian hơn. Một loại mất ký ức dần dần. Đến khi mất hết thì ngay cả AURYN cũng không đáp ứng được ước mơ cho họ nữa. Sau đó, họ tự động – cứ tạm gọi thế – tìm đến đây. Loại kia tự lên ngôi hoàng đế thế là họ mất hết ký ức liền tức thì. Chính vì thế mà AURYN cũng không đáp ứng được ước mơ cho họ, vì họ đâu còn ước mơ nào nữa. Như cậu thấy, kết quả như nhau. Loại thứ hai cũng tới đây và không đi khỏi được.

– Nghĩa là họ từng đeo AURYN à?

– Dĩ nhiên! Argax đáp. Nhưng họ quên chuyện đó từ lâu rồi. AURYN cũng không thể nào giúp gì cho lũ người ngớ ngẩn khốn khổ này được nữa.

– Có phải họ… Bastian ngập ngừng, có phải họ bị người ta lấy mất AURYN không?

– Không, Argax nói, khi một kẻ tự động lên ngôi hoàng đế thì chính ước mơ này của y đã làm AURYN biến mất. Thật rõ như ban ngày, có thể nói thế được, vì người ta không thể dùng quyền lực của Nữ-thiếu-hoàng để cướp của bà chính cái quyền lực ấy.

Bastian thấy mệt mỏi quá, muốn tìm một chỗ ngồi, nhưng con khỉ xám không cho.

– Không được, không được, chưa thưởng ngoạn hết thành phố mà, nó kêu, sẽ tới cái quan trọng nhất. Đi tiếp! Đi tiếp!

Bastian thấy một thằng nhỏ dùng búa tạ nện vào những chiếc vớ trải trên nền đất trước mặt. Một người đàn ông béo mập tìm cách dán tem lên bong bóng xà phòng. Dĩ nhiên bóng xà phòng bị vỡ, nhưng y không chịu thôi, cứ tiếp tục thổi bong bóng.

– Xem kìa! Bastian nghe tiếng con khỉ khúc khích cười và cảm thấy bàn tay nhỏ bé của con vật xoay đầu nó về một hướng. Nhìn kia kìa! Ngộ không?

Một đám đông đàn ông, đàn bà, người già, ngưởi trẻ ăn mặc vô cùng kỳ dị đứng đó, nhưng không ai nói với ai. Người nào cũng chỉ chăm chăm lo chuyện người nấy. Trên nền đất có vô số quân xúc xắc lớn, cả sáu mặt đều có chữ cái. Họ không ngừng đảo lộn những quân xúc xắc này rồi đứng ngó đăm đăm thật lâu.

– Họ làm gì vậy? Bastian thì thầm. Trò chơi gì thế? Tên gì?

– Tên là “trò chơi bất kỳ”, Argax đáp. Nó vẫy gọi những người đứng chơi kia. Các bạn giỏi lắm! Chơi tiếp đi! Đừng bỏ cuộc!

Rồi nó quay lại thì thầm vào tai Bastian:

– Họ không thể kể chuyện gì nữa. Họ mất tiếng nói rồi. Nên tôi mới nghĩ ra trò chơi này cho họ. Họ mải miết chơi, như cậu thấy đấy. Dễ chơi lắm. Suy nghĩ một tí thì cậu sẽ phải công nhận rằng mọi câu chuyện trên thế giới về cơ bản chỉ gồm hai mươi sáu chữ cái[4].Vẫn bấy nhiêu chữ cái thôi, chỉ có sự lắp ráp lại là thay đổi. Nhiều chữ cái lập thành một từ, nhiều từ lập thành một câu, nhiều câu lập thành một chương, nhiều chương thành truyện. Xem kìa, những chữ gì thế kia?

[4] Tiếng Đức có 26 chữ cái.

Bastian đọc:

H G I K O P F M W E Y V X Q

Y Y C V B N M A S D F G H J K L Ö Ä

Q W E R T Z U I O P Ü

A S D F G H J K L Ö Ä

M N B V C X Y L K J G F D S A

Ŝ P O I U Z T R E W Q A S

Q W E R T Z U I O P Ü A S D F

Y X C V B N M L K J

Q W E R T Z U I O P Ü

A S D F G H J K L Ö Ä Y X C

Ü P O I U Z T R E W Q

Ö Ä L K J H G F D S A M N B V

G K H D S R I P

Q E T U O Ü S F H K Ö

Y C B M W R Z I P

Q W E R T Z U I O P Ü A S D

M N B V C X Y A S D

L K J U O G R E F G H L

– Đấy, Argax cười khúc khích, phần lớn đều thế cả. Nhưng nếu chơi lâu, chơi cả năm, thì đôi khi ngẫu nhiên cũng thành được từ này, từ nọ. “Rau chuột rút” chẳng hạn, hay “dồi bàn chải” hay “véc-ni cổ áo”. Nếu cứ chơi miết hàng trăm năm, hàng nghìn năm thì có khả năng ngẫu nhiên thành một bài thơ. Còn nếu cứ tiếp tục chơi mãi thì nhất định sẽ thành mọi bài thơ, mọi câu chuyện có thể có được, kể cả những câu chuyện chứa đựng mọi câu chuyện khác, thậm chí cả câu chuyện có hai chúng ta đang trò chuyện đây. Rất hợp lý, phải không?

– Khủng khiếp quá, Bastian nói.

– Ấy, Argax nói, cái đó còn tùy quan điểm từng người. Đám người kia – có thể nói – chơi rất cần mẫn. Vả lại, chúng tôi trong vương quốc Tưởng Tượng còn biết làm gì khác với họ nữa đây?

Bastian lặng lẽ nhìn những người đang chơi kia, rồi khẽ hỏi:

– Argax… bạn biết tôi là ai, đúng không nào?

– Sao lại không biết? Cả vương quốc Tưởng Tượng này còn có ai không biết tên cậu chứ?

– Argax ơi, hãy cho tôi biết một điều: nếu hôm qua tôi thành hoàng đế thì tôi cũng phải tới đây rồi sao?

Bình luận
× sticky