Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Chuyện Dài Bất Tận

Chương 39

Tác giả: Michael Ende

Bastian, Atréju và Xayíde được đưa về phòng dành cho khách dùng một bữa ăn thanh đạm. Chỗ ngủ chỉ là ván gỗ đơn sơ với chăn len thô. Bastian và Atréju dĩ nhiên chẳng thấy sao, chỉ riêng Xayíde rất muốn phù phép ra một cái giường thoải mái, nhưng mụ phát hiện rằng bùa phép của mụ không có tác dụng trong tu viện này.

Tối hôm sau, cũng vào giờ đã định, các vị tu sĩ và ba vị “Trầm tư sâu sắc” tụ lại trong tòa đại sảnh mái vòm. Bastian ngồi vào ngai, có Xayíde và Atréju đứng hai bên.

Lần nay Uschtu, “Bà mẹ của sự Linh cảm”, mở to đôi mắt chim cú nhìn Bastian nói:

– Chúng tôi đã suy ngẫm về lời dạy của cậu, thưa bậc “Thông tuệ vĩ đại”. Nhưng lại nảy sinh một câu hỏi mới: nếu Tưởng tượng là Câu chuyện dài bất tận, như cậu nói, thì Câu chuyện dài bất tận ấy được ghi chép ở đâu?

Bastian lại im lặng một lúc rồi đáp:

– Trong một quyển sách bìa bằng tơ màu đồng.

– Xin hãy cho chúng tôi thời gian để hiểu điều cậu vừa giải đáp, Uschtu nói. Tối mai vào giờ này chúng ta sẽ lại gặp nhau ở đây.

Mọi chuyện diễn ra giống như đêm trước. Rồi hôm sau, khi mọi người đã tụ họp trong giảng đường, Jisipu – “Con trai của sự Khôn ngoan” – lên tiếng:

– Chúng tôi đã suy ngẫm về lời dạy của cậu, thưa bậc “Thông tuệ vĩ đại”. Và chúng tôi lại bế tắc trước một câu hỏi mới: nếu Tưởng tượng là Câu chuyện dài bất tận, và nếu Câu chuyện dài bất tận này được ghi chép trong một quyển sách bìa bằng tơ màu đồng, thì quyển sách ấy bây giờ ở đâu?

Bastian lại im lặng một lúc rồi đáp:

– Trong phòng chứa đồ cũ của một ngôi trường.

– Thưa bậc “Thông tuệ vĩ đại”, Jisipu-đầu cáo trả lời, chúng tôi không nghi ngờ điều cậu vừa cho chúng tôi biết. Nhưng chúng tôi vẫn muốn yêu cầu cậu cho chúng tôi được nhìn thấy sự thật này. Cậu làm được chứ?

Bastian ngẫm nghĩ rồi nói:

– Tôi nghĩ là được.

Atréju sửng sốt ngó Bastian. Đôi mắt khác màu của Xayíde cũng ánh lên một dấu hỏi.

– Tối mai vào giờ này chúng ta sẽ lại gặp nhau, Bastian nói, nhưng không phải trong giảng đường này, mà trên nóc Tu viện Tinh tú Gigam. Và các vị phải chú ý không ngừng quan sát bầu trời.

Đúng giờ đã định tối hôm sau, sáng tỏ như ba đêm trước, mọi người trong tu sĩ đoàn cùng với ba vị “Trầm tư sâu sắc” đứng trên nóc tu viện, ngửa cổ nhìn lên bầu trời. Cả Atréju và Xayíde cũng đứng trong đám người này, vì chúng không biết Bastian có ý định gì.

Còn Bastian leo lên chỗ cao nhất trên mái vòm. Khi đã đứng trên đấy rồi, nó liền ngó quanh, ngay chính giây phút đó nó nhìn thấy lần đầu tiên nơi chân trời xa, thật xa Tháp Ngà lóng lánh huyền ảo dưới ánh trăng.

Bastian móc túi lấy ra viên đã Al’Tsahir sáng dịu. Nó gắng nhớ lại những chữ khắc trên cửa thư viện ở Amargánth:

“…còn khi y gọi tên ta lần thứ hai

từ cuối ngược về đầu,

ta sẽ tỏa hết trăm năm ánh sáng

trong một khoảnh khắc.”

Nó giơ viên đá lên cao, gọi:

– Rihast’la![7]

[7] Đọc ngược của chữ Al’Tsahir.

Tức thì một tia chớp sáng rực làm lu mờ muôn ánh sao trời và rọi sáng cả vũ trụ tối tăm nằm khuất sau muôn vì sao kia. Vũ trụ tối tăm kia chính là phòng chứa đồ cũ với những xà ngang vững chắc đen sạm bởi thời gian trong ngôi trường nọ. Rồi tia chớp kia vụt tắt. Trăm năm ánh sáng đã chiếu hết. Viên đã Al’Tsahir đã biến mất tăm, không còn chút dấu tích nào.

Mắt mọi người, kể cả Bastian, phải mất một lúc mới lại quen với ánh sáng mờ mờ của trăng sao.

Chấn động trước điều vừa được thấy, mọi người trầm ngâm tụ lại trong đại giảng đường. Sau cùng là Bastian. Các tu sĩ của tri thức và ba vị “Trầm tư sâu sắc” đứng cả lên, cúi gập người thật lâu trước nó.

– Không lời nào, Schirkie nói, có thể nói lên được lòng biết ơn của tôi trước ánh chớp soi sáng của cậu, thưa bậc “Thông tuệ vĩ đại”. Bởi vì tôi đã được thấy chớp nhoáng trong cái phòng chứa đồ cũ đầy bí ẩn kia một sinh linh cùng loài với tôi: đó là một con chim ưng.

– Thầy nhầm rồi, Schirlie ạ, bà Uschtu mặt cú mỉm cười hiền lành phản bác, tôi thấy rất rõ: đó là một con cú.

– Hai vị nhầm cả, Jisipu mắt long lanh cắt lời bà, sinh linh đó là quyến thuộc của tôi: một con cáo.

Schirlie giơ cả hai tay ngăn lại.

– Thế là chúng ta lại quay về điểm khởi đầu mất rồi, y nói. Thưa bậc “Thông tuệ vĩ đại”, chỉ có cậu mới trả lời được câu hỏi này thôi: người nào trong ba chúng tôi đúng?

Bastian điềm tĩnh mỉm cười đáp:

– Cả ba vị đều đúng.

– Xin hãy cho chúng tôi thời gian để hiểu câu giải đáp của cậu, bà Uschtu yêu cầu.

– Được thôi, Bastian đáp, các vị muốn bao nhiêu thời gian cũng được. Vì chúng tôi phải từ giã các vị bây giờ đây.

Trên mặt các tu sĩ học nhận thức và cả ba bề trên của họ lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng Bastian thản nhiên từ chối lời mời mọc khẩn khoản nó ở lại đây lâu dài hay mãi mãi.

Bastian và hai đệ tử được tiễn ra ngoài, rồi các sứ giả chở chúng về lại thành phố lều.

Tối hôm ấy trong Tu viện Tinh tú Gigam nổ ra sự bất đồng ý kiến cơ bản đầu tiên giữa ba vị “Trầm tư sâu sắc”, nhiều năm sau sẽ đưa đến việc tu viện giải tán; Uschtu – “Bà mẹ của sự Linh cảm”, Schirkie – “Ông bố của sự Thấu suốt” và Jisipu – “Con trai của sự Khôn ngoan” mỗi người thành lập tu viện riêng của mình. Nhưng đó là một chuyện khác và sẽ kể vào một dịp khác.

Qua buổi tối hôm ấy Bastian quên hoàn toàn rằng nó đã từng đi học. Ngay cả phòng chứa đồ cũ, thậm chí quyển sách bọc bìa lụa màu đồng nó lấy cắp cũng biến mất khỏi ký ức của nó. Và nó không còn tự hỏi đã đến vương quốc Tưởng Tượng như thế nào nữa.

XXII. Ác chiến nơi Tháp Ngà

Ứng vào lúc những thám báo được phái đi trở về trại báo cáo rằng đoàn đã tới gần Tháp Ngà lắm rồi thì Bastian có ý chần chừ. Chỉ hai, nhiều nhất ba ngày đi dấn sẽ tới nơi. Nó cho đoàn ngừng nghỉ nhiều hơn trước, rồi lại đột ngột ra lệnh hộc tốc lên đường. Không người nào trong đoàn tháp tùng hiểu nguyên do, nhưng dĩ nhiên không ai dám hỏi. Sau chuyến viếng thăm chấn động tại Tu viện Tinh tú thì Bastian trở thành gần gũi khó gần, ngay cả với Xayíde. Trong đoàn, người ta kháo nhau đủ thứ phỏng đoán, nhưng phần lớn bạn đồng hành của nó tự nguyện tuân theo những mệnh lệnh mâu thuẫn nó ban ra. Họ cho rằng có lẽ sinh linh bình thường khó lường nổi các bậc đại giác. Cả Atréju và Fuchur cũng không giải thích nổi thái độ của Bastian. Chúng không hiểu nổi sự kiện trong Tu viện Tinh Tú. Nhưng điều này chỉ khiến chúng thêm lo cho nó nhiều hơn.

Bên trong con người Bastian có hai cảm giác đối chọi nhau kịch liệt, mà nó không thể đè nén được một trong hai. Nó khao khát được hội ngộ Nguyệt Nhi. Bây giờ nó vang danh và được ngưỡng mộ khắp vương quốc Tưởng Tượng, nó có thể gặp cô như một người đồng vai, phải lứa. Nhưng đồng thời nó lo lắng cô sẽ đòi lại AURYN. Sau đó sẽ ra sao? Cô có tìm cách tống cổ nó về thế giới của nó, cái thế giới mà nó chẳng còn biết chút gì nữa? Nó không muốn trở về! Và nó muốn giữ “Bảo vật”! Nhưng rồi nó lại nghĩ đâu có gì chắc rằng cô muốn đòi lại. Có thể cô sẽ để nó đeo đến khi chán thì thôi. Có thể cô tặng nó luôn, và “Bảo vật” sẽ thuộc về nó mãi mãi. Trong những giây phút như thế Bastian những muốn được gặp cô ngay tức khắc. Nó liền hối thúc đoàn để sớm được gặp cô. Nhưng rồi Bastian lại hồ nghi, liền ra lệnh cho đoàn dừng lại nghỉ, để trù tính ra đầu ra đũa tình huống nó sẽ phải gặp.

Thành ra đoàn cứ liên miên khi hộc tốc lên đường khi lại trễ nải cả giờ, cuối cùng đã đến được ngoại vi của mê cung tiếng tăm lừng lẫy, một vườn hoa bát ngát đầy những lối đi uốn lượn quanh co trên một bình nguyên mênh mông. Nơi chân trời là Tháp Ngà huyền ảo trắng sáng lung linh trên khung trời óng ánh vàng.

Đoàn sinh linh của vương quốc Tưởng Tượng cùng với Bastian đứng lặng lẽ thành kính chiêm ngưỡng cảnh tượng tuyệt mỹ không tả xiết này. Thậm chí Xayíde cũng lộ vẻ kinh ngạc – lần đầu tiên – nhưng cũng tan biến rất nhanh. Atréju và Fuchur, đứng tận cuối đoàn người, hồi tưởng cảnh mê cung bị chứng bệnh chết người của Hư Không phá tan tành lần cuối chúng ở đây, nay mơn mởn, tươi đẹp và rực rỡ hơn bao giờ hết.

Bastian quyết định ngày hôm ay không tiếp tục đi nữa, cho đoàn hạ trại qua đêm. Nó phái mấy sứ giả đến gặp Nguyệt Nhi, chuyển lời chào của nó và thông báo rằng nó dự tính hôm sau sẽ vào Tháp Ngà. Rồi nó vào lều định nằm ngủ. Nó trăn qua trở lại trên gối; những ưu tư không để nó được yên. Bastian không ngờ rằng đêm ấy, vì những nguyên do khác hẳn, sẽ trở thành đêm khủng khiếp nhất của nó trong thời gian nó ở vương quốc Tưởng Tượng.

Quãng nửa đêm, khi nó vừa thiếp vào trong giấc ngủ chập chờn thì trước cửa lều có tiếng xôn xao thì thầm khiến nó giật mình tỉnh dậy, bước ra khỏi lều.

– Có chuyện gì? Nó gay gắt hỏi.

– Sứ giả này, thần Dschinn Illuán xanh lè đáp, nói rằng phải đưa tin cho cậu chủ, tin rất quan trọng khiến y không được phép chờ đến sáng mai.

Viên sứ giả bị Illuán nắm cổ áo nhấc cao lên là một gã Lanh lợi nhỏ con, một sinh linh hao hao giống thỏ, nhưng thay vì bộ lông thì y khoác một áo lông rất sặc sỡ. Giống người Lanh lợi thuộc loại chạy nhanh nhất vương quốc Tưởng Tượng; họ có thể chạy đường xa vòi vọi nhanh đến mức người ta không kịp nhìn thấy, mà chỉ có thể nhận ra rằng họ vừa vụt qua nhờ vào một đám bụi nhỏ bị cuốn lên. Chính vì khả năng ấy mà gã Lanh lợi này đã được chọn làm sứ giả. Khi thần Dschinn đặt gã xuống trước mặt Bastian thì gã vữa chạy tới Tháp Ngà rồi mới quay về xong và còn đang thè lưỡi thở không ra hơi.

– Thưa cậu chủ, xin cậu thứ lỗi, gã hổn hển còng lưng thật thấp mấy lần, xin cậu thứ lỗi, nếu tôi đã bạo gan quấy rầy cậu, nhưng nếu không thì chắc chắn cậu sẽ không hài lòng với tôi. Nữ-thiếu-hoàng không ở trong Tháp Ngà từ hồi nảo hồi nào rồi. Không ai biết bà đang ở đâu.

Bastian chợt thấy trong lòng trống trải và lạnh tanh.

– Chắc chắn bạn đã nhầm. Không thể thế được.

– Thưa cậu, những sứ giả kia sẽ xác nhận điều này, khi họ về tới.

Bastian lặng thinh một lúc rồi thều thào:

– Thôi được rồi, cám ơn.

Đoạn nó quay vào lều.

Nó ngồi xuống giường, hai tay chống cằm. Hoàn toàn không thể có chuyện Nguyệt Nhi không biết rằng đã từ bao ngày nay nó trên đường tới gặp cô. Cô không muốn gặp lại nó chăng? Hay cô đã gặp phải chuyện bất trắc? Không, hoàn toàn không thể có chuyện cô – Nữ-thiếu-hoàng – lại gặp phải chuyện bất trắc trên chính vương quốc của cô được.

Nhưng cô không có ở đây, nghĩa là nó không phải trả lại AURYN cho cô. Mặt khác, nó cảm thấy thất vọng cay đắng vì không được gặp lại cô. Dù thái độ của cô xuất phát từ lý do nào thì nó vẫn không hiểu nổi. Không, rõ ràng là nó bị tổn thương!

Rồi Bastian chợt nhớ lại Atréju và Fuchur đã nhiều lần nói rằng người ta chỉ được diện kiến Nữ-thiếu-hoàng một lần thôi.

Nỗi buồn phiền đã khiến nó chợt khao khát gặp Atréju và Fuchur. Nó muốn có người để tâm sự, muốn trò chuyện với bạn bè.

Nó nảy ra ý định đeo dây lưng Gémmal tàng hình đến với Atréju và Fuchur. Và như thế nó sẽ có thể ở đó, được an ủi vì trông thấy bạn mà không ngại mất mặt.

Bastian lẹ làng mở cái hộp trang hoàng diêm dúa, lấy dây lưng đeo quang bụng. Nó lại cảm thấy không thoải mái như lần đầu, khi không nhìn thấy được chính mình nữa. Nó chờ một lúc cho quen với cảm giác kia rồi ra khỏi lều, đi loanh quanh trong thành phố lều tìm Atréju và Fuchur.

Đâu đâu cũng nghe tiếng xôn xao thì thầm, những bóng người vụt từ lều này qua lều khác, đây đó túm tụm nhau khe khẽ bàn tán. Trong lúc đó những sứ giả khác cũng đã về tới nơi; tin Nữ-thiếu-hoàng không có mặt ở Tháp Ngà mau chóng lan truyền khắp trại. Bastian len giữa các lều nhưng chưa thấy hai người bạn nó tìm.

Atréju và Fuchur cắm lều ở tuốt rìa trại, dưới một gốc cây hương thảo trổ đầy hoa. Atréju ngồi vắt chéo chân khoanh tay trước ngực nhìn sững về hướng Tháp Ngà. Con Phúc long nằm bên cạnh, cái đầu to kềnh ngay dưới chân gã.

– Điều hy vọng cuối cùng của mình là Nữ-thiếu-hoàng sẽ dành ngoại lệ cho y, gặp y lần nữa để thu lại “Bảo vật”, Atréju nói, nhưng bây giờ thì mọi hy vọng thành mây khói cả.

– Nữ-thiếu-hoàng biết phải làm gì mà, Fuchur đáp.

Trong lúc ấy Bastian đã tìm được chúng. Nó tàng hình bước vào.

– Chắc gì? Atréju lẩm bẩm. Nhưng y không được đeo AURYN lâu hơn nữa.

– Cậu tính sao bây giờ? Fuchur hỏi. Y sẽ không tự nguyện trả lại đâu.

– Mình sẽ phải lấy thôi, Atréju đáp.

Nghe thấy thế Bastian cảm thấy như đất sụt dưới chân nó.

– Cậu định lấy cách nào? Nó nghe Fuchur hỏi. Phải đấy, một khi cậu có AURYN rồi thì y không ép nổi cậu trao lại cho y được nữa.

– Ấy, không chắc đâu, Atréju nói, y vẫn còn sức khỏe và thanh Sikánda.

– Nhưng “Biểu trưng” kia sẽ che chở cho cậu, Fuchur cãi, kể cả trước y.

– Không, Atréju nói, mình không tin. Trước y thì không được đâu. Không đơn giản thế đâu.

– Nên nhớ rằng, Fuchur khẽ nhếch mép cười tức tối nói tiếp, buổi tối đầu tiên gặp nhau chính y đã đề nghị cậu nhận lại “Bảo vật”. Song cậu đã từ chối.

Atréju gật đầu.

– Hồi đó mình đâu có ngờ sẽ ra nông nỗi thế này.

– Vậy thì cậu đâu còn cách nào khác nữa? Fuchur hỏi. Cậu có thể làm gì để đoạt “Biểu trưng”?

– Mình phải lấy trộm thôi, Atréju đáp.

Fuchur ngẩng phắt đầu. Nó đăm đăm ngó Atréju với đôi mắt màu hồng ngọc rực sáng. Atréju cúi đầu khẽ lặp lại:

– Mình phải lấy trộm thôi. Không còn cách nào khác.

Fuchur hỏi sau một lúc khắc khoải:

– Chừng nào?

– Phải nội trong tối nay thôi, Atréju đáp, vì ngày mai e sẽ quá trễ.

Bastian không muốn nghe tiếp nữa. Nó chậm chạp quay đi. Nó không cảm thấy gì khác ngoài nỗi trống vắng lạnh lẽo vô biên. Bây giờ thì nó dửng dưng hết – như lời Xayíde đã nói.

Bình luận