Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chuyện Dài Bất Tận

Chương 4

Tác giả: Michael Ende

Ma trơi lấy làm lạ khi thấy ba sinh linh khác nhau đến thế lại cùng ngồi hòa hợp nơi đây, vì bình thường thì ở vương quốc Tưởng Tượng hoàn toàn không có chuyện các chủng loại sống hòa bình và hòa hợp với nhau. Đánh nhau, chiến tranh là chuyện cơm bữa, ngoài ra còn có cả những mối hận thù kéo dài hàng trăm năm giữa một số chủng loại nhất định, hơn nữa vương quốc Tưởng Tượng không chỉ có những sinh linh tốt và thành thật mà còn có cả thứ ăn cướp, ác độc và tàn bạo nữa. Chính Ma trơi cũng thuộc về một dòng họ mà người ta có thể chê trách đôi điều về tính đáng tin cậy của chúng.

Quan sát cảnh bên ánh lửa mãi một lúc Ma trơi mới nhận ra rằng mỗi gã trong ba hình thù kia hoặc cầm một lá cờ trắng tí tẹo hoặc quấn một dải băng trắng chéo qua ngực. Hóa ra chúng cũng là những kẻ đưa tin hoặc đi thương thuyết, và điều này dĩ nhiên cắt nghĩa được lý do khiến chúng cư xử hòa bình với nhau.

Biết đâu thậm chí có thể chúng đang trên đường đi với cùng một công chuyện như chính Ma trơi?

Chúng nói gì với nhau thì ngồi xa thế này khó biết được vì gió rào rào lồng lộn trên những ngọn cây. Song vì chúng tôn trọng nhau là kẻ đưa tin nên chắc cũng sẽ nhìn nhận Ma trơi trong tư cách ấy mà không làm khó dễ gì nó. Với lại đàng nào nó cũng phải hỏi thăm đường đi. Giữa rừng và đêm khuya tăm tối thế này thì hẳn là không có được một thời cơ thuận lợi hơn. Cho nên nó thu hết can đảm ra khỏi chỗ núp, phất lá cờ trắng, đứng run rẩy trong không khí.

Ăn đá đang nằm quay mặt về hướng nó nhận ra nó trước tiên.

– Tối nay ở đây tấp nập quá thể, gã nói với giọng ken két. Lại có một tay nữa đến kìa.

– Ô ô, một gã Ma trơi! Quỷ đêm thì thào và đôi mắt tròn như mặt trăng của nó sáng rực lên. Hân hạnh, hân hạnh!

Tí hon đứng dậy, đi vài bước về phía kẻ mới tới, kêu lanh lảnh:

– Nếu tôi không nhầm thì anh cũng tới đây với tư cách người đưa tin?

– Vâng, Ma trơi đáp.

Tí hon ngả chiếc mũ hình trụ đỏ, hơi nghiêng người nói líu lo:

– Ồ, thế thì mời anh lại gần hơn nữa, xin mời. Chúng tôi cũng là người đưa tin. Mời anh ngồi với đám chúng tôi.

Rồi gã đưa mũ chỉ vào chỗ trống bên đống lửa.

– Cám ơn, Ma trơi nói rồi rụt rè bước lại gần, tôi mạn phép. Xin được tự giới thiệu: tôi là Blubb.

– Rất hân hạnh, Tí hon đáp. Tôi là Uckuck.

Quỷ đêm cúi chào trong lúc vẫn ngồi.

– Tôi tên là Wuschwusul.

– Hân hạnh! Gã Ăn đá kêu ken két. Tôi là Pjornrachzack[6].

[6] Tất cả những tên này không có nghĩa gì hết.

Cả ba gã cùng nhìn Ma trơi khiến nó quay mặt đi vì ngượng. Giống Ma trơi rất không thích bị nhìn chòng chọc.

– Anh không thích ngồi à, anh Blubb thân mến? Tí hon hỏi.

– Thật ra, Ma trơi đáp, tôi đang rất vội, chỉ muốn hỏi các anh có thể chỉ giúp cho lối đi đến Tháp Ngà không.

– Ô ô! Quỷ đêm nói. Anh định đến chỗ Nữ-thiếu-hoàng[7] ư?

[7] Nguyên văn “kindliche Kaiserin”: bà hoàng (như) trẻ con.

– Đúng thế, Ma trơi nói, tôi phải cấp báo với bà một tin quan trọng.

– Tin gì thế? Gã Ăn đá kêu kèn kẹt.

– Ấy…, Ma trơi đứng đổi chân liên tục, … đó là một tin bí mật.

– Ba chúng tôi cũng cùng một mục đích như anh… Ô ô! Quỷ đêm Wuschwusul đáp. Ta là đồng nghiệp.

– Chưa biết chừng chúng ta mang cùng một tin đấy, Tí hon Uckuck nói.

– Anh ngồi xuống rồi nói rõ xem sao! Pjornrachzack kêu kèn kẹt.

Ma trơi ngồi xuống chỗ trống.

– Đất nước tôi, nó nói sau một lúc ngẫm nghĩ, ở cách đây khá xa… tôi không rõ có vị nào ngồi đây biết nước tôi chăng. Nước tôi tên là Đầm-lầy-mục-nát.

– Huuu! Quỷ đêm thích thú thở ra. Một vùng đất tuyệt vời!

Ma trơi cười gượng.

– Dạ, có đúng thế không ạ?

– Chỉ có bấy nhiêu thôi à? Pjornrachzack ken két. Anh đi vì chuyện gì mới được chứ, Blubb?

– Ở nước Đầm-lầy-mục-nát của chúng tôi, Ma trơi ấp úng nói tiếp, đã có chuyện xảy ra… chuyện thật khó hiểu… nghĩa là nói cho đúng thì vẫn còn đang tiếp tục xảy ra… thật khó diễn tả… bắt đầu bằng… chả là vì ở phía Đông nước tôi có một cái hồ… hay nói đúng hơn là trước kia có một cái hồ… tên là hồ Nước-canh-nóng. Chuyện khởi đầu qua vụ một ngày nọ cái hồ Nước-canh-nóng biến mất… tự dưng biến mất, các anh hiểu chứ?

– Anh muốn nói rằng, Uckuck hỏi, nó khô cạn à?

– Không, Ma trơi trả lời dứt khoát, nếu thế thì bây giờ ở đó là một cái hồ khô cạn. Nhưng không phải. Nơi trước đây là cái hồ bây giờ chẳng có gì cả… đơn giản là không có gì hết, các anh hiểu chứ?

– Một cái hố chăng? Gã Ăn đá lúng ba lúng búng.

– Không, hố cũng không, Ma trơi tỏ ra bối rối, một cái hố thì vẫn là một cái gì đó trông thấy được. Đàng này ở đó không có gì cả.

Ba gã đưa tin nhìn nhau.

– Trông nó như thế nào, ô ô, cái “không” ấy? Quỷ đêm hỏi.

– Ấy thế mới khó nói, Ma trơi đau khổ cả quyết. Thật ra thì nó chẳng trông ra gì cả. Nó như… nó như… chao ơi, không có từ để diễn tả!

– Có phải, Tí hon xen vào, nếu nhìn vào chỗ đó thì như bị quáng, đúng không?

Ma trơi há hốc miệng nhìn Tí hon.

– Quá đúng! Nó kêu lên. Nhưng do đâu… tôi muốn nói là tại sao… hay là các anh cũng biết vụ này…?

– Khoan đã! Gã Ăn đá ken két xen vào. Anh hãy cho biết rằng chỉ một chỗ đó thôi sao?

– Mới đầu thì như thế, Ma trơi giải thích, nghĩa là chỗ đấy cứ lớn dần ra. Vùng chung quanh đấy cứ mất dần mất mòn sao đó. Cụ cóc bà Umpf vẫn sống với con cháu trong hồ Nước-canh-nóng bỗng dưng cũng biến mất luôn. Những người khác cũng đã rục rịch bỏ đi. Nhưng những vùng khác trong xứ Đầm-lầy-mục-nát cũng đã lần lượt bắt đầu bị như thế rồi. Đôi khi thoạt tiên mới là một Hư Không rất nhỏ thôi, chỉ to bằng quả trứng gà xứ đầm lầy chúng tôi. Nhưng chúng nhanh chóng phát triển. Ai mà sơ ý bước chân vào thì bàn chân biến mất tiêu, hay bàn tay, hoặc giả bộ phận nào khác lọt vào đấy. Ấy thế mà không đau đớn gì, chỉ có điều kẻ đó bỗng dưng mất đi một miếng. Có những kẻ đến gần sát cõi Hư Không để cố ý bị rơi vào đấy. Hư Không phát ra một sức hút không cưỡng nổi, chỗ đó càng lớn thì sức hút càng mạnh. Không ai trong chúng tôi có thể giải thích điều khủng khiếp này là gì, từ đâu tới và chống lại như thế nào. Và bởi vì nó không tự biến đi mà cứ phát triển mãi nên cuối cùng chúng tôi quyết định phái người đưa tin tới Nữ-thiếu-hoàng, xin bà giúp và chỉ cho cách giải quyết. Kẻ đưa tin này chính là tôi.

Ba gã kia lặng lẽ nhìn mông lung.

– Ô ô! Một lát sau nghe có tiếng than của Quỷ đêm. Chỗ tôi cũng y như vậy. Và tôi cũng đi với cùng một mục đích… Ô ô!

Tí hon quay nhìn Ma trơi.

– Mỗi chúng tôi đây, tiếng nó lanh lảnh, đến từ một đất nước khác nhau của vương quốc Tưởng Tượng. Chúng tôi tình cờ gặp nhau ở đây. Nhưng mỗi người đều mang cùng cái tin ấy tới Nữ-thiếu-hoàng.

– Có nghĩa là, tiếng gã Ăn đá kêu ken két, cả vương quốc Tưởng Tượng đang lâm nguy.

Ma trơi hốt hoảng nhìn hết gã này qua gã khác.

– Vậy thì, nó vừa kêu vừa bật dậy, chúng ta không được trễ nải thêm một khoảnh khắc nào nữa!

– Thì bọn này cũng định lên đường ngay đây. Tí hon nói. Bọn này chỉ ngừng lại nghỉ vì trong rừng Haulewald này tối om om. Nhưng Blubb, bây giờ có anh là Ma trơi soi đường cho bọn này rồi.

– Không được đâu! Ma trơi kêu to. Tôi không thể nào chờ một kẻ cưỡi ốc sên được, rất tiếc!

– Nhưng đây là một con ốc đua mà! Tí hon phật ý đáp.

– Hơn nữa… ô ô! Quỷ đêm nói khẽ. Nếu không chịu thì tụi này không chỉ đúng hướng đi cho anh đâu!

– Mấy anh đang nói với ai mới được chứ? Gã Ăn đá càu nhàu.

Thì ra Ma trơi không nghe hết hai gã đưa tin kia nói đã vội nhảy những bước dài qua cánh rừng.

– Đành vậy, gã Tí hon Uckuck vừa nói vừa kéo cái mũ đỏ hình trụ xuống gáy, đàng nào thì có lẽ một gã Ma trơi cũng không phải là thứ thích hợp để làm đèn soi đường.

Rồi gã nhảy tót lên yên con ốc đua.

– Tôi thấy tốt hơn cả, Quỷ đêm nói rồi khẽ “ô ô” gọi con dơi của nó, mỗi người chúng ta nên tự đi theo cách của mình. Tôi bay đây!

Rồi gã vèo đi.

Gã Ăn đá dập tắt đống lửa bằng cách lấy bàn tay phẳng lỳ đập vài ba lần.

– Tôi cũng thích như thế hơn, tiếng gã ken két trong đêm tối, đỡ phải coi chừng xem lỡ có cán phải thứ gì bé tí tẹo không.

Rồi nghe có tiếng gã cứ nhắm rừng cây mà đạp rầm rầm chiếc xe đạp đá khổng lồ. Thỉnh thoảng gã lại đụng phải một thân cây cổ thụ rồi có tiếng gã càu nhàu. Những tiếng rầm rầm kia cứ xa dần trong bóng tối.

Một mình gã Tí hon Uckuck còn ở lại. Gã nắm dây cương làm bằng những sợi bạc rất mảnh nói:

– Để xem ai đến trước. Họ[8], bạn già, họ!

[8] Người dịch tạm mượn cách nông phu nước ta điều khiển trâu cày!

Và gã tặc lưỡi.

Rồi không còn nghe thấy gì nữa ngoài tiếng gió bão thổi ào ào trên những ngọn cây của rừng Haulewald.

Chiếc đồng hồ trên ngọn tháp gần đó điểm chín tiếng.

Đầu óc Bastian miễn cưỡng quay về với thực tại. Nó mừng khi thấy Chuyện dài bất tận chẳng liên quan tí nào đến thực tại cả.

Nó không thích loại sách đọc thấy khó chịu, kể lể những chuyện thường ngày trong cuộc sống thường ngày của bất kỳ những con người rất bình thường nào đó. Những thứ ấy thì nó biết thừa trong thực tại rồi, cần gì phải đọc nữa? Nó cũng ghét đọc nếu thấy rằng người ta cứ muốn nó học hỏi được điều gì trong sách. Mà trong những loại sách này thì người ta luôn luôn phải ít nhiều học được điều gì đó.

Bastian mê loại sách hồi hộp, vui nhộn hoặc là gây mơ mộng, loại sách mà các nhân vật trong đấy trải qua những cuộc phiêu lưu tuyệt vời và người đọc tha hồ mà tưởng tượng.

Gì chứ tưởng tượng thì nó rất giỏi – có thể đó là điều duy nhất mà nó làm được: tưởng tượng rõ đến mức gần như nó nhìn và nghe được. Khi nó tự kể chuyện ình nghe thì thỉnh thoảng nó quên hết mọi thứ chung quanh, chỉ khi chuyện chấm dứt nó mới tỉnh thức như qua một giấc mơ. Mà quyển sách này đây sao giống như những câu chuyện của chính nó đến thế! Bastian không chỉ nghe thấy tiếng những cây to kêu kẽo kẹt và tiếng gió ào ào trên các ngọn cây mà còn nghe cả những giọng nói khác nhau của bốn gã đưa tin kỳ quặc nữa, phải, thậm chí nó còn cho rằng đã ngửi được cả mùi rêu và đất rừng.

Lớp học dưới kia sắp có tiết Vạn vật học, chủ yếu là liệt kê các cụm hoa và túi phấn. Bastian khoái chí vì được ngồi đọc truyện trên này. Quả thật đó là quyển sách hợp với nó, nó nghĩ, hoàn toàn thích hợp!

Một tuần sau gã Quỷ đêm nhỏ thó Wuschwusul đến đích trước tiên. Hay nói đúng hơn gã chắc mẩm mình là kẻ đầu tiên, vì gã chạy trên không mà.

Khi gã nhận ra rằng con dơi của mình đang bay lượn trên Mê cung thì cũng là lúc mặt trời đang lặn, mây chiều lóng lánh như vàng lỏng. Mê cung là tên gọi của một đồng bằng bát ngát, trải dài từ chân trời này đến chân trời khác, một vườn hoa mênh mông duy nhất ngát những hương thơm mê mẩn và màu sắc tuyệt vời. Giữa các lùm cây, những đồng cỏ và những luống kỳ hoa dị thảo là chằng chịt những con đường thênh thang, những lối đi được bố trí cực kỳ hoa mỹ, khiến cả vườn hoa trở thành một mê cung rộng không tưởng tượng nổi. Dĩ nhiên Mê cung này được xây dựng chỉ để chơi và giải trí chứ không nhằm khiến cho ai đó bị nguy hiểm thật sự hay để chống lại những kẻ tấn công[9]. Nó không làm nổi việc này, còn Nữ-thiếu-hoàng hoàn toàn không cần một sự bảo vệ như thế. Bà không cần tự vệ trước một ai trong toàn vương quốc Tưởng Tượng mênh mông. Điều này có một lý do mà chúng ta sẽ biết ngay thôi.

[9] Các bạn đọc trẻ nên hiểu: “Mê cung” nghĩa là một nơi được bố trí khiến người ta mất phương hướng (mê).

Trong lúc ngồi trên lưng con dơi bay không một tiếng động trên Mê cung này thì gã Quỷ đêm bé nhỏ được dịp quan sát đủ loài động vật ở đây. Gã thấy một lũ kỳ lân non đang chơi đùa trên một khu đất trống ở giữa đám cây tử đinh hương, và kim tước dưới ánh hoàng hôn, gã còn tin rằng vừa thoáng thấy cả con chim phượng hoàng nổi tiếng đang nằm trong ổ của nó dưới cây hoa chuông khổng lồ màu xanh da trời, nhưng gã không chắc chắn lắm, mà quay lại để kiểm tra thì gã không muốn để khỏi mất thì giờ, vì ngay trước mắt gã, chính giữa Mê cung, đã hiện ra Tháp Ngà lấp lánh trắng huyền ảo, trái tim của vương quốc Tưởng Tượng, nơi Nữ-thiếu-hoàng ngự.

Cái từ “tháp” có thể khiến một kẻ chưa từng thấy chốn này hiểu lầm như tháp các nhà thờ hay lâu đài thành quách. Không! Tháp Ngà này to bằng cả một thành phố, trông xa giống một trái núi hình nón nhọn và cao, xoắn vỏ ốc mà đỉnh tận trên mây. Chỉ khi tới gần mới thấy rằng cái tảng đường phèn hình nón khổng lồ này gồm cơ man nào là tháp lớn tháp nhỏ, “chái”[10], mái vòm, mái thường, sân thượng, cổng vòng cung, cầu thang và bao lơn… lồng ngang lồng dọc vào nhau. Chúng làm bằng thứ ngà voi trắng nhất của vương quốc Tưởng Tượng, mọi chi tiết đều được chạm trổ công phu đến nỗi người ta có thể nghĩ rằng đó là một hàng chấn song với những chóp nhọn tuyệt hảo.

[10] “Chái”: nguyên văn Erker, một loại “phòng” rất nhỏ (nên khó có thể gọi là “phòng”) xây nhô khỏi tường trên các tầng cao, ba mặt có cửa sổ thường bằng kính, dùng làm nơi bố phòng ở các lâu đài cổ, còn nhà thường để có thêm nắng. Loại kiến trúc này hiện nay hiếm thấy.

Hết thảy triều thần quanh Nữ-thiếu-hoàng, các quan quản lý kho tàng, tì nữ, những nữ trí giả, các nhà chiêm tinh, nhà ảo thuật và những chú hề, những kẻ đưa tin, các đầu bếp và diễn viên xiếc, những cô nàng nhảy múa trên dây, những người kể chuyện, các viên quan phụ trách huy hiệu, những người làm vườn, canh gác, thợ may, thợ giày và nhà giả kim ở trong những tòa nhà kia. Còn Nữ-thiếu-hoàng ở tận trên cùng, nơi đỉnh nhọn cao nhất của ngôi tháp khổng lồ, trong cái đình tạ có hình một nụ hoa mộc lan trắng. Thỉnh thoảng, vào những đêm trăng tròn tuyệt diệu trên bầu trời đầy sao, những chiếc lá bằng ngà xòe to, nụ hoa nở thành một đóa hoa tuyệt đẹp với Nữ-thiếu-hoàng ngự chính giữa.

Gã Quỷ đêm cho con dơi đáp xuống một trong những sân ở phía dưới, nơi có chuồng cho lũ vật dùng để cưỡi. Hẳn có người báo tin trước nên đã sẵn năm chuyên gia chăm giữ thú vật của hoàng gia cúi chào đón gã, giúp gã xuống yên rồi lặng lẽ đưa mời gã nước uống theo đúng nghi thức. Wuschwusul chỉ nhấp một chút từ cái ly ngà cho đúng lễ nghi rồi đưa trả lại. Mỗi tay giữ thú vật cũng đều uống một hớp rồi lại cúi chào, đoạn dắt con dơi vào chuồng. Hết thảy những việc này đều diễn ra trong lặng lẽ.

Bình luận
× sticky