Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chuyện Dài Bất Tận

Chương 40

Tác giả: Michael Ende

Bastian quay về lều, tháo bỏ dây lưng Gémmal, rồi bảo Illuán đi gọi ba chàng hiệp sĩ Hýsbald, Hýkrion, và Hýdorn. Trong lúc đi tới đi lui chờ, nó sực nhớ rằng Xayíde đã tiên đoán những điều này rồi. Lúc ấy nó không chịu tin, nhưng bây giờ thì nó phải tin. Nó thấy quả thật Xayíde đã thành thực với nó. Chỉ có mụ là thật sự trung thành với nó. Nhưng chưa chắc Atréju đã thật sự thực hiện kế hoạch của gã. Có thể gã mới chỉ có ý định thế thôi và giờ đây gã đang thấy xấu hổ. Nếu quả như thế thì Bastian sẽ không đả động tới chuyện này một lời nào, tuy rằng từ nay trở đi không còn bạn bè gì nữa. Vĩnh viễn chấm dứt.

Khi ba chàng hiệp sĩ kia tới, Bastian cho họ biết, nó có lý do để ngờ rằng nội trong tối nay sẽ có kẻ trộm mò vào lều của nó. Vì thế nó yêu cầu họ canh chừng trong lều và bắt giữ ngay kẻ trộm, bất kể là ai. Hýsbald, Hýkrion, và Hýdorn tuân lệnh rồi kiếm chỗ ngồi cho thoải mái, còn Bastian bỏ ra khỏi lều.

Nó đi tới kiệu của Xayíde. Mụ đang say ngủ, riêng năm gã khổng lồ giáp trụ đen sì vẫn đứng thẳng bất động quanh kiệu. Trong bóng đêm trông chúng giống như năm tảng đá.

– Ta muốn các ngươi vâng lệnh ta, Bastian khẽ nói.

Tức thì năm gã quay bộ mặt sắt đen sì nhìn nó.

– Thưa chủ nhân của chủ nhân chúng tôi, xin người cứ ra lệnh, một gã đáp với giọng kim.

– Các người có tin rằng sẽ chế ngự nổi con Phúc long Fuchur không?

– Cái đó tùy vào ý muốn của người điều khiển chúng tôi, vẫn gã nọ đáp.

– Đó là ý muốn của ta, Bastian nói.

– Thế thì ai chúng tôi cũng chế ngự được hết, chúng đáp.

– Tốt, vậy hãy đi ngay lại gần nó! Bastian đưa tay chỉ hướng. Atréju vừa rời khỏi thì các người bắt giữ con Phúc long ngay cho ta! Nhưng cứ giữ nó tại đó. Khi nào ta cho gọi thì các ngươi áp giải nó về đây.

– Chúng tôi hân hoan tuân lệnh, thưa chủ nhân của chủ nhân chúng tôi, gã giọng kim đáp.

Năm gã đen sì lặng lẽ đều bước đi ngay. Mụ Xayíde mỉm cười trong giấc ngủ.

Bastian quay về, nhưng khi trông thấy lều của mình, nó liền do dự: nếu Atréju tìm đến lấy trộm thật thì nó không muốn có mặt khi người ta tóm cổ gã.

Những tia sáng ban mai đầu tiên vừa hửng, Bastian quấn cái áo choàng bạc quanh người ngồi chờ dưới một gốc cây không xa lều của nó. Thời gian trôi qua quá sức chậm chạp. Trời đã sáng mờ mờ, rồi sáng hơn. Bastian đang thầm hy vọng rằng Atréju đã từ bỏ ý định của gã thì đột nhiên từ trong chiếc lều tráng lệ của nó vang ra tiếng ồn ào lẫn tiếng nói xáo trộn. Chỉ một lát sau Hýkrion đã điệu Atréju bị trói giật cánh tay khuỷu từ trong lều đi ra; hai chàng hiệp sĩ kia theo sau.

Bastian mệt mỏi đứng dậy tựa vào thân cây.

– Hóa ra là thật! Nó luôn miệng lẩm bẩm.

Rồi nó đi tới lều, không thèm ngó Atréju đang cúi gằm mặt.

– Illuán! Bastian ra lệnh cho thần Dschinn xanh lè đứng bên cửa lều. Hãy đánh thức toàn trại dậy. Mọi người tụ họp cả lại đây. Bảo mấy gã khổng lồ giáp trụ đen giải con Phúc long tới đây.

Thần Dschinn bật ra một tiếng chim ưng chói tai rồi vội vàng đi ngay. Y đi qua chỗ nào là lều to lều nhỏ đều bắt đầu rục rịch.

– Gã không hề chống cự, Hýkrion càu nhàu hất đầu về phía Atréju đang đứng cúi mặt bất động. Bastian quay đi, ngồi xuống một tảng đá.

Khi năm gã khổng lồ giáp trụ đen sì giải Fuchur tới thì đã có một đám đông bu quanh chiếc lều tráng lệ. Nghe tiếng chân kim khí giậm đều tới gần thì mọi người liền đứng tránh ra lấy đường. Fuchur không bị trói, cũng không có gã khổng lồ giáp trụ nào dắt, chúng chỉ tuốt gươm trần đi kèm hai bên con Phúc long.

– Nó không hề chống cự, thưa chủ nhân của chủ nhân chúng tôi, một giọng kim nói với Bastian, khi chúng dừng lại trước mặt nó.

Fuchur nằm xuống đất ngay trước Atréju, nhắm mắt lại.

Im lặng hồi lâu. Những kẻ mới nhập đoàn cũng từ khu lều của họ vội vàng tới, nghển cổ xem có chuyện gì. Người duy nhất không có mặt là Xayíde. Những tiếng thì thầm tắt dần. Mọi cặp mắt hết nhìn Atréju lại quay qua Bastian. Trong ban mai nhá nhem những hình dáng im lìm kia trông như một bức tranh không màu đông cứng mãi mãi.

Cuối cùng Bastian đứng lên.

– Atréju, nó nói, mi định lấy cắp “Biểu trưng” của Nữ-thiếu-hoàng làm của riêng. Còn Fuchur, mi biết và đã thông đồng với Atréju. Hai đứa bay không chỉ làm nhơ nhuốc tình bạn đã từng có giữa chúng ta, mà còn phạm tội nặng nhất đó là tội cưỡng lại ý muốn của Nguyệt Nhi đã trao “Bảo vật” này cho ta. Bay có nhận tội không?

Atréju nhìn Bastian thật lâu rồi gật đầu.

Bastian nghẹn lời, phải mất hai lần mở miệng mới nói tiếp được.

– Atréju, ta nghĩ tới mi là kẻ đã đưa ta tới gặp Nữ-thiếu-hoàng. Và ta nghĩ tới bài hát của Fuchur ở Amargánth. Cho nên ta tha mạng sống cho bay, mạng sống của một tên trộm và của một tên học đòi ăn trộm. Bay muốn làm gì với mạng sống của bay thì tùy ý. Nhưng hãy cút thật xa, và chớ bao giờ bén mảng đến trước mắt ta. Ta vĩnh viễn tống cổ hai đứa bay. Coi như ta chưa hề quen biết bọn bay!

Bastian hất đầu ra hiệu cho Hýkrion cởi trói cho Atréju, rồi nó quay mặt đi ngồi xuống tảng đá trở lại.

Atréju đứng bất động một lúc lâu rồi đưa mắt nhìn Bastian. Gã như có điều gì muốn nói, nhưng lại thôi. Rồi gã cúi xuống, thì thầm với Fuchur. Con Phúc long mở mắt, nhỏm dậy. Atréju liền nhảy lên lưng nó, Fuchur bay bổng lên không. Nó bay thẳng mãi vào trong bầu trời đã sáng hơn. Tuy những động tác của nó nặng nề và khó nhọc nhưng chỉ ít giây phút sau nó đã biến mất vào nơi xa thẳm.

Bastian đứng lên đi vào lều, buông người xuống giường.

– Giờ đây chủ nhân đã đạt đến sự vĩ đại thực thụ rồi, nó nghe một giọng nói dịu dàng, ỏn ẻn khe khẽ, chủ nhân đâu còn cần gì nữa và chẳng có gì sánh nổi với chủ nhân.

Bastian ngồi dậy. Người vừa nói đó chính là Xayíde. Mụ ngồi thu người trong góc lều tối nhất.

– Nàng đấy ư? Bastian hỏi. Nàng vào đây như thế nào?

Xayíde mỉm cười.

– Thưa chủ nhân – sư phụ, chẳng có bọn gác nào giữ em nổi. Chỉ có chủ nhân ra lệnh thì mới giữ em được thôi. Chủ nhân muốn đuổi em đi chăng?

Bastian lại nằm xuống, nhắm mắt. Lát sau nó lẩm bẩm:

– Sao cũng được. Tùy nàng muốn ở lại hay đi.

Mụ hé lim dim mắt quan sát nó một lúc lâu, rồi hỏi:

– Chủ nhân – sư phụ nghĩ gì thế?

Bastian quay mặt đi không đáp.

Xayíde biết rằng dù thế nào mụ cũng không được phó mặc Bastian muốn ra sao thì ra. Nó sắp tuột khỏi tay mụ đến nơi. Mụ phải an ủi và làm nó vui lên, bằng cách của mụ. Mụ phải làm cho nó tiếp tục theo con đường mụ đã toan tính cho nó – và cho chính mụ. Mà lần này thì không chỉ với một món quà thần diệu hay một kế mọn là xong được. Mụ phải dùng biện pháp mạnh hơn. Phải dùng tới biện pháp mạnh nhất mà mụ có được: đó là những ước mơ thầm kín của Bastian. Mụ liền ngồi xuống bên cạnh, thủ thỉ vào tai nó:

– Thưa chủ nhân – sư phụ, chừng nào chủ nhân định sẽ đi tới Tháp Ngà?

– Ta không biết, Bastian úp mặt trên gối đáp, ta còn đến đó làm gì, khi Nguyệt Nhi không có ở đấy? Ta chẳng còn biết nên làm gì bây giờ nữa.

– Chủ nhân vẫn có thể cứ đến đó chờ Nữ-thiếu-hoàng.

Bastian quay nhìn Xayíde.

– Nàng cho rằng cô sẽ trở về ư?

Nó phải khẩn khoản lặp lại câu hỏi, để rồi Xayíde mới lưỡng lự đáp:

– Em không tin. Em nghĩ rằng Nữ-thiếu-hoàng đã vĩnh viễn rời bỏ vương quốc Tưởng Tượng rồi và chủ nhân là người kế vị bà.

Bastian chậm chạp ngồi dậy. Nó nhìn vào đôi mắt hai màu của Xayíde; mãi một lúc sau nó mới hiểu mụ vừa nói gì.

– Ta? Nó thốt lên. Hai má nó ửng đỏ.

– Chẳng lẽ điều này đã khiến chủ nhân kinh hãi đến thế sao? Xayíde thì thầm. Bà đã trao “Biểu tượng” mang toàn quyền cho chủ nhân. Bây giờ, thưa chủ nhân – sư phụ, chủ nhân đã trở thành Thiếu-hoàng-đế rồi. Và đó là quyền chính đáng của chủ nhân. Chủ nhân không những đã đến đây cứu được vương quốc Tưởng Tượng, mà chính chủ nhân còn tạo dựng ra nó! Tất cả mọi người – kể cả em – chỉ là tạo vật của chủ nhân! Chủ nhân là bậc “đại thông tuệ”, cớ sao bây giờ chủ nhân lại e sợ không nắm lấy quyền lực vô biên xứng đáng dành cho chủ nhân, sau bao công nghiệp nhường ấy?

Trong lúc đôi mắt Bastian cứ ngời sáng dần trong một cơn sốt lạnh[1] thì Xayíde kể nó nghe về một vương quốc Tưởng Tượng mới, một thế giới được tạo dựng hệt như ý Bastian muốn, ở đó nó có thể tạo ra hay hủy diệt tùy thích, ở đó không còn ranh giới và giới hạn, ở đó mọi tạo vật – dù thiện hay ác, đẹp hay xấu, đần độn hay thông tuệ – đều sinh ra từ ý muốn của nó và chỉ từ ý muốn của nó mà thôi; nó sẽ trị vì mọi tạo vật của nó một cách trác tuyệt và bí ẩn và sẽ lèo lái mọi số phận trong một trò chơi bất tuyệt.

[1] Nguyên văn “kaltes Fieber”.

– Chỉ khi ấy, cuối cùng mụ kết luận, chủ nhân mới thật sự tự do, thoát khỏi mọi gò bó, tự do làm điều chủ nhân muốn. Chẳng phải chủ nhân vẫn hằng mong tìm điều ước muốn đích thực sao? Đó là chính điều ước muốn đích thực đấy!

Ngay sáng hôm ấy họ nhổ trại, đoàn người đông đến hàng nghìn kia do Bastian và Xayíde ngồi kiệu san hô dẫn đầu lên đường tới Tháp Ngà. Đoàn người dài như bất tận kia kéo nhau đi trên con đường quanh co uốn khúc của mê cung. Chiều đến, khi những người đi đầu đã đến Tháp Ngà thì những người nhập đoàn sau cùng mới chỉ vừa qua khỏi vòng ngoài của vườn hoa.

Bastian được long trọng tiếp đón như nó mong muốn. Toàn thể triều đình của Nữ-thiếu-hoàng đều có mặt. Các thị vệ bán thần[2] đứng đầy trên mái nhà và mái tháp ôm kèn bóng loáng căng ngực thổi. Đám hề diễn những trò độc đáo nhất của họ, các nhà chiêm tinh tiên đoán về hạnh phúc và sự vĩ đại của Bastian, các thợ làm bánh nướng những chiếc bánh ngọt cao tựa núi, còn các thượng thư và công khanh đi hai bên kiệu, hộ tống Bastian vượt qua đám đông chen chúc để lên lối đi chính dẫn tới các con đường xoáy trôn ốc càng lúc càng hẹp chạy quanh Tháp Ngà hình chóp, cho tới tận đại tiền môn vào nội điện. Bastian, có Xayíde và các công khanh theo sau, leo lên chiếc cầu thang rộng trắng như tuyết rồi qua hết mọi sảnh và hành lang, qua cổng thứ hai, lên cao nữa, băng qua thượng uyển, nơi có những con thú, hoa và cây cối bằng ngà voi, qua những cây cầu uốn vòng cung và qua cổng cuối cùng. Bastian muốn vào Mộc lan đình, cũng là đỉnh của ngôi tháp khổng lồ. Lúc ấy mới thấy đoá hoa lan kia cụp lại và đoạn đường cuối dẫn lên đó vừa trơn và dốc khiến không ai lên nổi.

[2] Elben (hay Elfen): theo văn học dân gian là loài ở giữa người và thần.

Bastian nhớ lại rằng hồi đó Atréju bị thương nặng cũng đâu lên nổi, ít ra là không phải tự sức gã. Không có ai lên được tới đó biết đã lên bằng cách nào. Hẳn là phải nhờ có ân huệ.

Nhưng Bastian nào phải Atréju! Nếu từ nay trở đi có kẻ lấy đoạn đường cuối cùng này làm ân huệ để ban phát thì kẻ ấy chính là nó. Còn bây giờ thì nó không chịu để bước đường của mình bị cản trở nữa.

– Gọi thợ tới đây! Nó ra lệnh. Chúng phải đẽo bậc trên cái mặt đường nhẵn nhụi này cho ta, hoặc làm thang hay nghĩ ra cách gì khác. Vì ta muốn đặt chỗ của ta trên đó.

– Thưa cậu chủ, một trong số các cố vấn cao tuổi nhất đánh bạo phản đối, “Bà-chúa-mắt-vàng-ròng-của-ước-mơ” của chúng tôi ngự trên đó, mỗi khi bà ở đây.

– Hãy thi hành điều ta vừa ra lệnh! Bastian liền lớn tiếng mắng lão.

Các chức sắc xanh mặt lùi tránh nó, nhưng vẫn tuân lời. Thợ được gọi tới, họ bắt tay ngay vào việc với những búa tạ và đục. Nhưng dù họ hì hục đến đâu cũng không đục nổi đỉnh núi lấy một mảnh nhỏ. Đục văng bắn khỏi tay họ mà chẳng làm mặt đường xước một vệt nào.

– Hãy nghĩ cách khác, Bastian nói rồi bực bội quay đi, vì ta muốn lên trên đó. Nhưng hãy nhớ rằng sự kiên nhẫn của ta sắp chấm dứt rồi đấy.

Rồi nó quay trở ra, tạm thời cùng đám triều thần của nó – trước nhất gồm có Xayíde, ba chàng hiệp sĩ Hýkrion, Hýsbald và Hýsdorn cũng như ông thần Dschinn xanh lè Illuán chiếm cứ những phòng còn lại trong nội điện.

Ngay tối hôm ấy Bastian triệu tập hết thảy công khanh, thượng thư và cố vấn từng phục vị Nguyệt Nhi tới họp tại sảnh hình tròn, nơi trước đây đã diễn ra hội nghị các thầy thuốc. Nó cho họ biết rằng “Bà chúa mắt vàng ròng” đã trao cho nó, Bastian Balthasar Bux, mọi quyền hành trên vương quốc Tưởng Tượng mênh mông và từ nay nó sẽ thay bà trị vì xứ sở. Nó kêu gọi họ hãy tuyên thệ hoàn toàn quy phục ý muốn của nó.

– Ngay cả, nó nói thêm, đôi khi các người không hiểu nổi quyết định của ta. Ấy là vì ta thuộc chủng loại khác các ngươi.

Rồi Bastian ấn định rõ đúng bảy mươi bảy ngày sau sẽ tự lên ngôi thành Thiếu-hoàng-đế của vương quốc Tưởng Tượng. Lúc ấy sẽ tổ chức lễ lạc vui chơi huy hoàng đến mức ngay chính vương quốc Tưởng Tượng cũng chưa từng có. Phải phái ngay các sứ giả thông tin đến mọi đất nước, vì nó muốn rằng mỗi dân tộc của vương quốc Tưởng Tượng đều cử một đại diện dự lễ đăng quang này.

Rồi Bastian quay trở về phòng riêng, để mặc các cố vấn và công khanh ngơ ngác ở lại.

Họ không biết phải hành xử thế nào. Những gì vừa nghe âm vang trong tai họ thật khủng khiếp, khiến mới đầu họ rụt đầu, rụt cổ đứng lặng câm một lúc lâu. Rồi mọi người bắt đầu bàn tán khe khẽ. Sau hàng giờ bàn bạc họ nhất trí rằng phải tuân theo chỉ thị của Bastian thôi, vì đúng là nó đang đeo “Biểu trưng” của Nữ-thiếu-hoàng, và họ có bổn phận phải vâng lời, dù tin hay không, rằng Nữ-thiếu-hoàng quả thật đã nhường quyền bính cho Bastian hay vụ này lại chỉ là một trong những quyết định không hiểu nổi của bà. Các sứ giả đưa tin được phái đi, ngoài ra mọi chỉ thị khác của Bastian cũng được tuân theo.

Còn Bastian không thèm để ý đến những việc ấy nữa. Mọi chuẩn bị chi tiết cho lễ đăng quang nó giao cho Xayíde. Và mụ biết cách làm cho triều đình trong Tháp Ngà luôn bận rộn tíu tít khiến chẳng ai còn đầu óc để suy xét nữa.

Suốt trong những ngày và những tuần sau đó Bastian ngồi lỳ trong căn phòng riêng tráng lệ nó đã chọn lựa. Nó luôn nhìn sững đâu đâu chứ không đụng tới việc gì. Nó khao khát có được gì đấy hay bịa ra nổi một câu chuyện để giải khuây, nhưng chẳng nghĩ được gì cả. Nó cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Cuối cùng Bastian nảy ra một ý định: nó có thể ước Nguyệt Nhi tới đây. Nếu quả thật nó quyền lực vô biên, nếu mọi ước muốn của nó đều thành hiện thực, thì cô cũng phải tuân lệnh của nó. Nó ngồi suốt nửa đêm không ngớt thì thầm: “Nguyệt Nhi ơi, tới đây đi! Cô phải tới đây. Ta ra lệnh cho cô đấy.” Rồi nó nghĩ tới đôi mắt của cô, như một báu vật sáng ngời trong tim nó. Nhưng cô không tới. Nó càng cố chấp thử ép buộc cô tới đây bao nhiêu thì ký ức về vẻ sáng ngời kia càng lụi tàn, cho đến lúc trở thành tối hẳn trong tim nó.

Bastian tự thuyết phục rằng nó sẽ tìm lại được hết thảy mọi thứ, một khi nó ngự trong Mộc lan đình. Nó không ngừng chạy ra hối thúc thợ, nửa hăm dọa, nửa hứa hẹn, nhưng mọi chuyện họ làm hóa ra đều vô dụng cả. Thang gãy đường thang, đinh cong đường đinh, đục văng đường đục.

Trước đây, Bastian thỉnh thoảng vẫn thích chuyện vãn hay chơi đùa với Hýkrion, Hýsbald, Hýdorn, còn bây giờ họa hoằn nó mới có việc nhờ đến họ. Ba chàng hiệp sĩ khám phá dưới tầng hầm cuối cùng một kho rượu. Thế là họ ở luôn dưới đó suốt ngày đêm, chè chén, chơi trò đổ xúc xắc, rống lên những bài hát ngớ ngẩn, cãi nhau, khiến cho cả ba đã rút gươm hỗn chiến không ít lần. Đôi khi họ còn chân nam đá chân chiêu lang thang trên con đường chính, quấy rầy những nàng tiên, những nữ thần, những Wildweibchen[3] và những sinh linh nữ khác trong tháp.

[3] Xem chú thích ở chương XIX.

– Thế chủ nhân muốn sao chứ? Họ vặn hỏi, khi Bastian đòi họ giải thích về những chuyện bê bối kia, chủ nhân chỉ cần giao việc cho chúng tôi là xong hết.

Mà Bastian cũng chẳng nghĩ ra được việc gì đó cho họ, nên đành khất chờ xong lễ đăng quang, tuy chính nó cũng không biết cái lễ này sẽ làm thay đổi được những gì.

Rồi thời tiết càng lúc càng xấu hơn. Càng ngày càng hiếm những buổi chiều tà trong như vàng tuôn chảy. Bầu trời thường xám xịt và nhiều mây, khí trời trở nên ngột ngạt. Không một tí gió.

Đã gần đến ngày đăng quang ấn định.

Bình luận
× sticky