Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chuyện Dài Bất Tận

Chương 45

Tác giả: Michael Ende

Căn phòng to như một sảnh đường, dẫu chỉ là phòng ăn thôi. Bastian thấy quen quen. Điều lạ duy nhất là mọi đồ đạc, cả bàn ghế, đều khổng lồ. Bastian muốn ngồi thì phải leo.

– Xem kìa! Phu nhân Aiuóla thú vị nói, Ngôi-nhà-đổi-dạng lại nghĩ ra chuyện mới nữa rồi. Giờ đây nó sửa soạn cho cháu một căn phòng hệt như dưới mắt một đứa trẻ.

– Sao vậy ạ? Bastian hỏi. Chẳng lẽ căn phòng trước đây không như thế này ư?

– Tất nhiên là không, bà đáp, cháu phải biết Ngôi-nhà-đổi-dạng này rất linh hoạt. Nó thích tham gia vào cuộc trò chuyện của chúng ta. Ta đồ rằng nó muốn nói với cháu điều gì đấy.

Rồi bà ngồi vào một chiếc ghế cạnh bàn, còn Bastian loay hoay mãi vẫn không lên lên được. Phu nhân Aiuóla phải nhấc bổng nó đặt lên ghế. Mũi nó chỉ vừa ngang mặt bàn. Nó mừng thầm vì đã cầm theo đĩa trái cây nên giữ chắc trong lòng. Nếu đặt đĩa trên bàn thì nó chịu, không thể với nổi.

– Bà có phải thường đổi phòng như thế này không? Nó hỏi.

– Không thường đâu, cháu ạ, phu nhân Aiuóla đáp, ba bốn lần trong ngày là cùng. Thỉnh thoảng Ngôi-nhà-đổi-dạng muốn đùa chơi, thế là nó đảo lộn hết mọi phòng ốc, nền quay lên trên, trần lộn xuống dưới hay đại loại như thế. Nhưng đó chỉ là do nó đùa quá trớn thôi, khi ta khuyên nhủ thì nó lại biết điều ngay. Nói chung nó là một ngôi nhà rất dễ thương, ở đây ta rất thoải mái. Ta với nó cười đùa suốt ngày.

– Nhưng thế chẳng nguy hiểm ư? Bastian hỏi. Cháu muốn nói rằng giả dụ ban đêm đang ngủ mà phòng cứ thu hẹp lại?

– Cháu nhầm rồi, cháu bé xinh xắn ạ! Phu nhân Aiuóla kêu lớn như nổi giận. Nó mến ta lắm, mến cả cháu nữa. Gặp cháu nó thấy vui lắm đấy.

– Còn nếu nó không mến người nào đó thì sao?

– Ta không rõ, bà đáp, cháu hỏi lắm thật thôi! Cho đến nay không có ai khác, ngoài ta và cháu.

– Ra thế! Bastian nói. Hóa ra cháu là người khách đầu tiên à?

– Dĩ nhiên.

Bastian nhìn quanh căn phòng rộng mênh mông.

– Thật khó tin rằng căn phòng này lại vừa với ngôi nhà. Nhìn bên ngoài thì ngôi nhà này đâu có lớn mấy.

– Ngôi-nhà-đổi-dạng, phu nhân Aiuóla giải thích, trong lớn hơn ngoài.

Trong khi đó trời đã về chiều. Căn phòng tối dần. Bastian ngả lưng, tựa đầu trên cái ghế khổng lồ. Nó thấy buồn ngủ khác thường.

– Phu nhân Aiuóla, nó hỏi, tại sao bà lại chờ đợi cháu lâu thế?

– Tại ta luôn ước mơ có một đứa con, bà đáp, một đứa con để ta được nâng niu chiều chuộng, một đứa con cần sự dịu dàng của ta, còn ta chăm lo cho nó… một đứa như cháu vậy, cậu bé xinh của ta ạ.

Bastian ngáp. Nó cảm thấy được giọng nói ấm áp kia ru vào giấc ngủ, không cưỡng nổi.

– Nhưng bà chẳng vừa bảo, nó nói, rằng mẹ của bà và bà nội của bà đã từng đợi cháu ư?

Khuôn mặt phu nhân Aiuóla khuất trong bóng tối.

– Phải, Bastian nghe tiếng bà đáp, mẹ ta và bà nội ta cũng mong có được một đứa con. Nhưng chỉ mình ta, bây giờ, có được một đứa.

Mắt Bastian trĩu xuống, nhưng còn ráng hỏi:

– Sao lạ vậy, mẹ bà có bà là con, khi bà còn nhỏ. Bà nội bà có mẹ bà. Nghĩa là họ cũng có con chứ?

– Không đâu, cậu bé xinh của ta ạ, nó nghe bà khẽ đáp, chúng ta khác. Chúng ta không chết, cũng chẳng được ai sinh ra. Chúng ta vẫn luôn là phu nhân Aiuóla thôi, nhưng lại cũng chẳng phải như thế. Khi mẹ ta già thì bà khô héo đi, mọi chiếc lá rụng hết như một cái cây trong mùa đông, bà thu người trở lại vào trong. Thật lâu như thế. Đến một ngày kia bà lại trổ lá non, đâm chồi, nở hoa và sau khi đơm quả, bà biến thành phu nhân Aiuóla mới. Ta sinh ra như thế. Vì ta là phu nhân Aiuóla mới này. Bà của ta sinh ra mẹ ta cũng y như thế. Chúng ta, các phu nhân Aiuóla, phải héo tàn rồi mới có con được. Nhưng thế có nghĩa chúng ta là con của chính chúng ta, chứ không còn là mẹ nữa. Cho nên ta rất mừng rằng cháu tới đây, cậu bé xinh của ta ạ….

Bastian không đáp. Nó đã chìm trong một giấc mơ mơ màng màng ngọt ngào, nghe tiếng bà nói như tiếng ngân nga đều đều. Nó nghe thấy bà đứng lên, lại gần và cúi xuống nó. Bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc nó và hôn lên trán nó. Rồi nó cảm thấy bà bế nó ra ngoài. Nó tựa đầu vào vai bà như một đứa bé. Nó chìm sâu vào trong bóng tối ấm áp của giấc ngủ. Nó cảm thấy được thay quần áo rồi được đặt nằm dưới một tấm chăn mềm, thơm nức. Sau cùng nó còn nghe vẳng lại từ xa giọng êm ái kia khẽ hát một bài ca ngắn:

“Ngủ đi, cưng! Ngủ ngon nhé!

Cưng đã trải qua quá nhiều chuyện rồi.

Chủ nhân vĩ đại ơi, hãy bé bỏng trở lại thôi!

Ngủ đi, cưng, hãy ngủ đi!”

Sáng hôm sau tỉnh giấc Bastian cảm thấy khỏe khoắn và hài lòng hơn bao giờ hết. Nhìn quanh, nó thấy mình đang ở trong một căn phòng nhỏ và nằm trên một cái giường cho trẻ con! Tất nhiên đây là một cái giường trẻ con rất lớn, hay đúng hơn: một cái giường hệt như trẻ con vẫn thấy. Nó hơi tức cười một lúc, vì nó đâu còn bé bỏng gì nữa. Nó vẫn còn đầy đủ sức lực và tài năng vương quốc Tưởng Tượng đã ban cho. Cả “Biểu trưng” của Nữ-thiếu-hoàng nó cũng vẫn còn đeo trên cổ. Nhưng chỉ lát sau nó chẳng mảy may quan tâm nữa đến chuyện nằm trong cái giường như thế này có buồn cười hay không. Ngoài nó và phu nhân Aiuóla ra sẽ chẳng còn ai biết chuyện này và đều thấy mọi chuyện đúng và tốt cả.

Nó đứng lên, rửa mặt, mặc quần áo rồi ra khỏi phòng. Nó bước xuống một cầu thang gỗ, vào căn phòng ăn lớn – mới qua một đêm đã biến thành nhà bếp. Phu nhân đang chờ nó ăn sáng. Bà cũng rất là vui vẻ, mọi bông hoa trên người bà đều nở rộ, bà hát, cười, rồi ôm nó nhảy quanh bàn ăn nữa chứ. Ăn sáng xong bà bảo nó ra ngoài không khí trong lành.

Trong cánh rừng hồng mênh mông quanh Ngôi-nhà-đổi-dạng hình như quanh năm suốt tháng là mùa hè. Bastian đi loanh quanh hết nơi này nơi nọ, ngắm nhìn lũ ong đang cần mẫn hút mật hoa, lắng nghe chim hót líu lo trong các lùm cây, chơi với lũ kỳ nhông – chúng dạn đến nỗi bò lên cả tay nó, và lũ thỏ – chúng để nó tha hồ vuốt ve. Thỉnh thoảng nó nằm dài dưới một bụi cây, ngửi hương hoa hồng thơm ngát, hấp háy nhìn trời, mặc thời gian trôi như dòng suối, không nghĩ ngợi gì.

Nhiều ngày qua, rồi nhiều tuần qua như thế. Nó không chú ý tới tháng ngày. Phu nhân Aiuóla rất vui, còn Bastian hoàn toàn đắm chìm trong sự săn sóc và âu yếm của một bà mẹ. Chẳng khác chi nó đã – vô tình thôi – khao khát từ lâu điều gì đó và giờ đây muốn bao nhiêu cũng có. Nó không cảm thấy chán.

Suốt một thời gian dài nó lục lọi khắp Ngôi-nhà-đổi-dạng, từ giàn vì kèo xuống tới hầm, mãi không chán, vì các căn phòng thường xuyên thay đổi cà luôn có cái mới để nó khám phá. Ngôi nhà có vẻ cũng cố gắng hết sức để làm khách vui lòng nên tạo ra phòng chơi có xe lửa, nhà hát múa rối, cầu trượt, thậm chí cả một vòng đu quay lớn.

Đôi khi Bastian cũng làm những chuyến khảo sát nguyên ngày trong vùng chung quanh. Nhưng không khi nào đi quá xa Ngôi-nhà-đổi-dạng, vì nó rất thường đột nhiên thèm ghê gớm những trái cây của bà Aiuóla. Nó không nhịn được, phải chạy về ngay tức khắc với bà để được ăn thỏa thích.

Chiều chiều bà với nó thường hay trò chuyện rất lâu. Nó kể hết những câu chuyện đã trải qua trong vương quốc Tưởng Tượng, về khu rừng-đêm Perelin và con sư tử Graógramán, về mụ Xayíde và Atréju mà nó đã đâm trọng thương, có khi đã chết rồi cũng nên.

– Cháu đã làm sai hết, nó nói, cháu đã hiểu sai hết. Nguyệt Nhi đã tặng cháu biết bao thứ, vậy mà cháu chỉ gây tai họa cho cháu và cho vương quốc Tưởng Tượng.

Phu nhân Aiuóla nhìn nó thật lâu.

– Không phải thế đâu, bà nói, ta không nghĩ thế. Cháu đã đi theo con đường của ước mơ, mà con đường này có phải luôn thẳng tắp đâu. Cháu đã đi đường vòng, nhưng đó là con đường của cháu. Cháu biết tại sao không? Cháu thuộc về những người chỉ có thể quay về với thế giới của họ, sau khi tìm được nguồn “Nước trường sinh”. Đó chính là nơi bí mật nhất của vương quốc Tưởng Tượng. Tới đó thật không dễ.

Bà nói tiếp sau một lúc im lặng:

– Đường nào tới được đó thì cuối cùng cũng đều là đường đúng.

Nghe thế đột nhiên Bastian bật khóc mà không hiểu vì sao. Như thể trong tim nó có một cái nút vừa bung ra, tan thành nước mắt. Nó nức nở mãi không thôi. Phu nhân Aiuóla bế nó lên lòng, dịu dàng vuốt ve nó, còn nó úp mặt vào những đóa hoa trên ngực bà, khóc mãi cho đến khi mệt mới thôi.

Tối hôm đó không ai nói với ai nữa.

Mãi hôm sau Bastian mới hỏi thăm về chuyện đi tìm kia:

– Bà có biết cháu phải tìm “Nước trường sinh” ở đâu không?

– Ở biên giới vương quốc Tưởng Tượng, phu nhân Aiuóla đáp.

– Nhưng vương quốc Tưởng Tượng làm gì có biên giới, Bastian nói.

– Có đấy, nhưng nó không nằm ngoài, mà ở bên trong. Đó là nơi Nữ-thiếu-hoàng tiếp nhận mọi quyền lực mà bà lại không tự đến đấy được.

– Và cháu phải tìm đến đấy? Bastian buồn phiền hỏi. Không quá trễ rồi sao?

– Cháu chỉ có thể tìm đến đấy với một điều ước: đó là điều ước cuối cùng.

Bastian giật thót người.

– Thưa phu nhân Aiuóla, để ọi điều ước của cháu đã được AURYN thỏa ứng cháu đều quên mất chút gì đấy. Ở đây cũng thế sao?

Bà chậm rãi gật đầu.

– Nhưng cháu chẳng cảm nhận thấy gì hết!

– Thế những lần trước cháu có nhận thấy gì không nào? Cháu đâu thể nào còn biết được những gì cháu quên?

– Thế cháu quên gì bây giờ?

– Ta sẽ cho cháu biết đúng lúc. Bằng không cháu sẽ lại bám khư khư lấy nó.

– Có bắt buộc cháu phải mất hết không?

– Mọi thứ đều chuyển hóa, bà đáp, chứ không có gì mất hết cả.

– Vậy thì, Bastian lo lắng nói, có lẽ cháu phải gấp lên thôi. Cháu không được ở đây nữa.

Bà vuốt tóc nó.

– Cháu đừng lo. Lúc nào tới hãy hay. Khi nào điều ước muốn cuối cùng của cháu xuất hiện thì cháu sẽ biết thôi. Cả ta cũng biết nữa.

Quả thật từ hôm đó trở đi có gì đó thay đổi, tuy Bastian không nhận thấy mảy may. Lực chuyển hóa của Ngôi-nhà-đổi-dạng đã có tác dụng. Nhưng, mọi đổi thay thật sự, nó tiến triển nhẹ nhàng và chậm chạp như sự tăng trưởng của một cái cây.

Thời gian Bastian ở trong Ngôi-nhà-đổi-dạng không ngừng qua đi mà mùa hè vẫn kéo dài. Bastian vẫn như một đứa bé tận hưởng sự nuông chiều của phu nhân Aiuóla. Nó vẫn thấy trái cây của bà ngon lành như buổi đầu, nhưng dần dần nó bớt thèm thuồng. Nó đã ăn ít hơn. Bà Aiuóla cũng nhận thấy, nhưng không nói ra. Cả đến sự chăm sóc và dịu dàng của bà nó cũng đã cảm thấy đủ. Càng bớt những nhu cầu tình cảm này bao nhiêu thì trong lòng nó càng dấy lên một khao khát khác hẳn mà nó chưa từng cảm thấy và cũng khác mọi ước muốn của nó từ trước đến này về mọi mặt: khao khát tự mình có thể yêu thương. Bastian ngạc nhiên và buồn bã khi thấy rõ ràng nó không yêu thương được. Nên càng khao khát dữ dội.

Rồi một tối kia ngồi với nhau, Bastian nói với phu nhân Aiuóla về điều này.

Nghe nó nói xong bà im lặng hồi lâu. Đôi mắt bà đăm đăm nhìn nó với một vẻ mà nó không hiểu được.

– Bây giờ cháu đã tìm thấy ước muốn cuối cùng rồi đây, bà nói, ước muốn đích thực của cháu là yêu thương được.

– Nhưng sao cháu lại không thể yêu thương được, thưa phu nhân Aiuóla?

– Cháu chỉ có thể yêu thương được, sau khi uống “Nước trường sinh”, bà đáp, và cháu không thể trở về với thế giới của cháu mà không mang theo thứ nước này cho người khác.

Bastian lặng thinh vì hoang mang. Rồi nó hỏi:

– Nhưng mà bà, chẳng lẽ bà cũng chưa uống nước này sao?

Không, phu nhân Aiuóla đáp, ta khác. Ta chỉ cần có người để ta có thể tặng cái ta có tràn trề.

– Có phải bà tặng tình thương không?

Phu nhân Aiuóla ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:

– Đó là cái cháu ước muốn đấy.

– Có phải những sinh linh của vương quốc Tưởng Tượng cũng không thể yêu thương được… như cháu? Nó thấp tha thấp thỏm hỏi.

– Có thể, bà khẽ đáp, có một ít sinh linh của vương quốc Tưởng Tượng đã được uống “Nước trường sinh”. Nhưng không ai biết họ là ai. Có một lời tiên đoán – mà chúng ta rất ít khi nói tới – rằng trong một tương lai xa sẽ có lúc con người mang tình yêu thương đến cả vương quốc Tưởng Tượng này nữa. Lúc ấy hai thế giới sẽ là một. Nhưng như thế nghĩa là gì thì ta không biết.

– Thưa phu nhân Aiuóla, Bastian cũng khẽ hỏi, bà đã hứa khi nào đúng lúc bà sẽ cho cháu biết cháu phải quên điều gì để tìm thấy điều ước muốn cuối cùng. Bây giờ đã đúng lúc chưa?

Bà gật đầu.

– Cháu phải quên bố mẹ cháu. Bây giờ cháu chẳng còn gì ngoài tên cháu ra.

Bastian ngẫm nghĩ.

– Bố mẹ ư? Nó chậm chạp nói. Nhưng những từ này chẳng nói lên được gì với nó cả. Nó không thể nhớ.

– Bây giờ cháu phải làm gì? Nó hỏi.

– Cháu phải chia tay ta, bà đáp, thời gian cháu lưu lại Ngôi-nhà-đổi-dạng đã hết.

– Cháu phải đi đâu?

– Điều ước muốn cuối cùng của cháu sẽ dẫn đường cho cháu. Đừng để mất!

– Cháu phải đi ngay bây giờ ư?

– Không, bây giờ muộn rồi. Hửng sáng mai cháu lên đường. Cháu còn một tối ở Ngôi-nhà-đổi-dạng này. Bây giờ ta đi ngủ thôi.

Bastian đứng lên, lại gần bà. Mãi lúc ấy, nó mới nhận thấy trong bóng tối hoa trên người bà đã héo tàn cả.

– Cháu đừng bận tậm! Bà nói. Ngay cả sáng sớm mai cháu cũng đừng bận lòng lo cho ta làm gì. Hãy đi theo con đường của cháu! Mọi chuyện đều tốt và đúng cả. Ngủ ngon nhé, bé xinh đẹp của ta.

– Cháu chúc phu nhân Aiuóla ngủ ngon, Bastian lẩm bẩm.

Rồi nó đi lên phòng mình.

Bình luận
× sticky