Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lời Nguyền Lỗ Ban

Quyển 4 – Chương 19: Thoát vòng vây

Tác giả: Viên Thái Cực
Chọn tập

Khi trời đã tối hẳn, con thuyền nhỏ chở theo đám người cũng vừa tiến vào khúc sông phía đông của cửa nam thành. Họ bèn lên bờ từ chỗ này, rồi gửi thuyền ở nhà một ngư dân xúc hến.

Khi còn cách cổng thành một đoạn, họ phát hiện thấy khắp trong ngoài thành náo nhiệt khác thường. Tả Thiết Cống bấm ngón tay tính ngày, thì ra hôm nay chính là ngày rước gia thần hàng năm của người Thông Châu. Đây là một phong tục của địa phương, sau khi ăn Tết xong, mỗi nhà đều phải thỉnh lấy một vị gia thần để trấn trạch bảo bình an. Gia thần có rất nhiều, như Chung Quỳ, Quan Đế, Hôi Bà, Mễ Tiên… Mỗi nhà căn cứ theo nguyện vọng của mình để rước lấy một vị thần thích hợp. Bởi vậy, đây chính là một đêm náo nhiệt nhất trong thành Thông Châu sau Tết.

Tả Thiết Cống không trở về xưởng ép dầu mà dẫn đám người đi thẳng vào trong thành. Càng là nơi đông đúc, sẽ càng an toàn. Suốt một ngày tìm kiếm, giao chiến, lẩn trốn, quả tim lúc nào cũng như treo ngược, giờ đây có lẽ nên ăn chút gì để xua tan cơn hoảng hốt, lấy lại sức lực. Ngoài ra, Tả Thiết Cống còn muốn thỉnh giáo Lỗ Nhất Khí một số điều, như tổ tiên nhà hắn đời đời truyền thụ mang ý nghĩa thế nào. Tuy sự việc đã kết thúc, song dù sao cũng không thể chỉ để lại một câu đố không lời giải cho bản thân và con cháu đời sau.

Ngay cổng thành có một đám người đang rộn ràng khua chiêng gõ trống múa đèn rồng, đây cũng là một trong những nghi thức mời rước gia thần. Nghe nói rồng ở trong thành là rồng đỏ, gọi là rồng Nhập vị; ở ngoài thành là rồng xanh, gọi là rồng Khởi hành. Như thế gọi là hai rồng xanh đỏ dẫn đường, gia thần khởi hành nhập vị.

Khi Tả Thiết Cống đi qua đội múa rồng, hai đầu lông mày hắn đột nhiên dựng ngược, vội thì thào với mọi người:

-Đi mau!

Nói đoạn lập tức cúi đầu lách vào giữa đám đông, ba chân bốn cẳng lao đi.

Tả Thiết Cống chạy một mạch tới tận quán rượu Hạnh Hoa Thôn, rồi bước vào trước quan sát một lượt trên dưới trong ngoài, thấy toàn là khách quen, mới gọi mọi người vào, cùng leo lên gác.

Kỳ thực chẳng ai còn tâm trí mà ăn uống, chỉ lùa qua quýt cho xong bữa. Đợi mọi người ăn xong, Lỗ Nhất Khí mới nhớ lại phản ứng bất thường của Tả Thiết Cống khi mới vào thành, bèn lẩm bẩm:

-Đội múa rồng có gì đó không ổn… – Ý cậu muốn nhắc nhở Tả Thiết Cống hãy giải thích chuyện vừa nãy là như thế nào.

-Thành Thông Châu có hai con rồng lớn, một con rồng đỏ và một con rồng xanh, các thế múa của cả hai đội rồng, tôi đều đã quen thuộc. Song đội múa rồng đỏ ở cổng thành khi nãy, thế múa nào trông cũng rất lạ. – Tả Thiết Cống nói.

Lão mù trợn ngược lòng trắng, vươn dài cần cổ gầy nhẳng mà nói:

-Thế thì còn ngồi đây ăn uống cái nỗi gì! Nếu đúng là mai phục của đối phương, thì cả đám người lù lù ra đây làm sao có thể lọt qua mắt chúng?

-Nếu đúng là quân mai phục của đối thủ, nơi này chắc hẳn đã bị vây kín rồi! – Hứa Tiểu Chỉ vừa nói vừa đứng dậy, tới bên cửa sổ, nép mình trong góc khuất, liếc ra phía ngoài.

Hạnh Hoa Thôn là một quán rượu hai tầng hiếm hoi trên con phố lớn phía nam, xung quanh đều là nhà thấp lè tè lợp ngói xanh, bởi vậy, nhìn qua cửa sổ tầng hai của quán rượu, có thể nhìn bao quát con phố phía dưới và những ngôi nhà xung quanh.

Hứa Tiểu Chỉ vừa liếc xuống đã vội vàng lui trở lại, rồi chân nhón như mèo chạy băng băng đến cửa cầu thang, ngó xuống đại sảnh phía dưới. Bộ dạng của hắn khiến những người khác đều vô cùng căng thẳng. Sa Khẩu vội bật dậy chạy tới bên cửa sổ, ngó ra ngoài.

Rất nhanh, Hứa Tiểu Chỉ đã quay lại bên bàn, vẻ mặt hết sức băn khoăn, luôn miệng lẩm bẩm:

-Kỳ lạ! Kỳ lạ thật!

-Chuyện gì thế? – Tả Thiết Cống hỏi.

-Trong con ngõ phía nam có một tay múa rồng đang nấp, chắc chắn là vừa bám theo chúng ta tới đây. Nhưng ngoài cửa và dưới đại sảnh đều không có động tĩnh gì khác lạ, không giống như bị bao vây! – Hứa Tiểu Chỉ đáp.

-Gã đó dường như đang theo dõi, trong con hẻm đối diện còn có một tên nữa. Không biết những chỗ khác có mai phục hay không, nếu còn nữa thì chắc chắn chúng ta đã bị bao vây rồi! – Sa Khẩu quan sát có vẻ tỉ mỉ hơn Hứa Tiểu Chỉ.

-Không đúng! Nếu muốn bao vây chúng ta, chỉ nhờ vào mấy thằng tép riu múa rồng kia chắc chắn là không thể, điều này đối thủ hiểu rõ hơn chúng ta nhiều! – Lão mù dạn dày kinh nghiệm, phân tích nghe rất có lý.

-Vậy đây là khảm diện gì, có vướng[27] không? Có nút không? – Thuỷ Băng Hoa đang sử dụng thuật ngữ của khảm tử gia.

-Bắt lấy một thằng ranh con hỏi thử xem sao! – Tả Thiết Cống nói đoạn, đứng phắt ngay dậy đi xuống dưới, vừa đi vừa nói rõ to:

-Ông chủ, tính tiền đi! Đừng có giở trò với tôi đấy nhé, tặng được một món lại trừ béng vào tiền thừa thì bằng không đấy!

Hứa Tiểu Chỉ vốn định bước xuống theo, song đã bị cây gậy của lão mù ngáng đường. Lão mù tự mình đi theo Tả Thiết Cống, ra rả nói với theo:

-Anh Tả, đợi ta với, dắt ta đi tiểu cái, vừa nãy uống nhiều canh quá!

Xuống dưới cầu thang, Tả Thiết Cống và lão mù vòng ra phía sau đại sảnh, vén tấm rèm vải lẩn ra sân sau, nhảy qua tường mà đi.

Chỉ khoảng hai chén trà, lão mù và Tả Thiết Cống đã quay trở lại. Vừa lên tới tầng trên, Tả Thiết Cống đã tranh nói trước:

-Đúng là định bao vây chúng ta! Thằng oắt con mới đầu còn ngoan cố, bị tôi siết cho gần đứt cổ vẫn không chịu nói. May mà có ông Hạ, chỉ nói một câu, nó đã nôn ra bằng hết. Tôi điên quá quăng nó vào trong cái chum lớn phía sau rồi!

Thấy Tả Thiết Cống cứ lan man đẩu đâu, lão mù đặng hắng một tiếng rồi cắt ngang:

-Tên do thám này mới đầu thà chết cũng không chịu mở miệng, sau ta phải doạ hắn, nói rằng sẽ thức tỉnh mầm trùng độc trên cơ thể hắn, hắn mới sợ mà phun ra. Chúng đúng là bọn đã truy đuổi chúng ta trên biển, là bọn chuyên theo thuyền bè, nên thân thủ thua xa lũ nút người ở Bắc Bình và Đông Bắc. Bọn chúng vốn dĩ được giao nhiệm vụ rình mò, đợi khi chúng ta tìm ra bảo bối thì cướp lấy; song đến khi biết chúng ta không thể tìm ra bảo bối được nữa, thì không biết phải xử trí ra sao. Bởi lẽ chủ nhân của chúng không có ở đây, nghe nói căn cứ địa ở phía nam bị người ta xông vào cướp phá, khảm diện bị huỷ, nên đã cấp tốc vượt sông quay về phía nam rồi. Mấy tên cầm đầu ở đây đều không dám tự quyết, nên mới bàn nhau cứ tạm vây khốn chúng ta trong thành, chờ tin từ phương nam tới mới tiếp tục hành động.

Đang đứng bên cửa sổ, Sa Khẩu đột nhiên kêu lên:

-Nguy rồi, đối phương hình như định khép vòng vây!

-Chết cha! Thằng nhãi mà bọn tôi vừa túm được có lẽ là một mắt xích do thám, hẳn là đối thủ đã phát hiện ra thiếu mất một mắt xích. Hai cánh đều đã hiện hình rồi, chắc rằng chúng sợ bọn ta phát giác âm mưu rồi cướp đường bỏ chạy, nên đã hành động trước, thu hẹp vòng vây cố định tiêu điểm! – Lão mù đã ý thức được rằng hành động vừa nãy có phần hấp tấp.

Tả Thiết Cống giận dữ đến đỏ mặt tía tai. Lão mù không nhìn thấy đã đành, chẳng lẽ đến hắn cũng mù nốt.

-Xông ra! -Giọng Hứa Tiểu Chỉ đằng đằng sát khí. Thật khó tưởng tượng một cơ thể loắt choắt gầy đen như hắn lại có được một khí thế hung hãn đến vậy.

-Tốt nhất nên tránh đi! – Lỗ Nhất Khí vẫn điềm tĩnh – Nếu xảy ra xung đột trong thành sẽ gây kinh động tới quan phủ, tới lúc đó khó mà dàn xếp, hơn nữa anh Tả còn có gia đình sự nghiệp ở đây!

Lời nói của Lỗ Nhất Khí khiến Tả Thiết Cống có vẻ nghĩ ngợi. Hắn lấy lại vẻ bình tĩnh, chậm rãi trở về ghế ngồi, rồi hỏi khẽ một câu:

-Bây giờ mọi người tính thế nào?

Với câu hỏi này, dường như hắn đã tự coi mình là người ngoài cuộc.

Lỗ Nhất Khí nói:

-Anh Tả, thú thực gia tốc của anh và Ban môn tôi không có mối quan hệ sâu xa gì. Tổ tiên của anh chỉ là người lái thuyền được Lỗ gia thuê về phục vụ hành trình chôn giấu bảo bối. Song sự việc chưa thành, thuyền đã bị huỷ, bảo bối vỡ tan chìm xuống biển sâu. Mấy vị tiền bối Lỗ gia tôi nhất quyết không chịu rời hòn đảo, chính là núi Sói hiện nay. Chỉ yêu cầu tiền bối nhà anh nếu có cơ hội hãy dẫn người mang ngọc phù Lộng phủ của Lỗ gia tới nơi bảo bối rơi xuống, rồi giao lại cho tổ tiên nhà anh viên đá mang hình Lộng phủ làm tín vật. Còn tổ tiên nhà anh trở về đất liền bằng cách nào, sau đó xảy ra những chuyện gì, tôi không thấy trên vách đá viết tới. Nhưng có điều này anh cần phải biết, gia tộc của anh quả là trung tín hiếm có trên đời, chỉ một lời hứa mà đời đời truyền nối đến tận ngày nay, tôi xin thay mặt Ban môn bày tỏ lòng cảm ạ. Anh đã làm quá nhiều việc vì gia tộc chúng tôi, thực sự không dám để anh liên luỵ thêm nữa. Chúng ta hãy tạm biệt nhau ở đây, anh cứ về nhà trước đi, chúng tôi sẽ tự tính cách rời khỏi thành Thông Châu!

Tả Thiết Cống trầm ngâm một lát, rồi thình lình đứng dậy, bước nhanh xuống dưới lầu.

Tả Thiết Cống đi rồi, Lỗ Nhất Khí khẽ thở ra một hơi dài. Cậu đưa ánh mắt nhìn khắp lượt mọi người, nói tiếp:

-Anh Hứa, thực ra anh cũng không hề liên quan tới chuyện này. Anh Sa Khẩu cũng thế, vốn dĩ cũng không nhất thiết phải mạo hiểm tính mạng vì chuyện của Lỗ gia chúng tôi, hành trình trên biển vừa rồi đã mấy lần khiến anh suýt phải thiệt thân, thật vô cùng áy náy. Nếu lúc này các anh có thể thoát thân an toàn, hãy mau chóng đi đi!

Các nếp nhăn trên mặt Hứa Tiểu Chỉ xô về một phía, hắn nở một nụ cười rất sâu xa:

-Tôi đã sớm ngờ rằng cục đá của lão Tả không hề đơn giản, bên trong chắc chắn có thứ gì kiếm chác được. Tôi nhất quyết không bỏ đi, chẳng phải các cậu vẫn muốn tiếp tục tìm kiếm những bảo bối khác ư? Tôi cũng muốn theo để chia chác chút đỉnh.

Sa Khẩu vẫn mỉm cười, nét cười hồn hậu như Phật Di Lặc:

-Lúc nào nên đi, tôi tự khắc sẽ đi!

Lỗ Nhất Khí nhìn Sa Khẩu, không nói thêm gì, rồi lại quay sang nhìn Hứa Tiểu Chỉ:

-Anh Hứa! Bảo bối mà chúng tôi cần tìm không như anh tưởng tượng đâu. Không những phải đánh cược cả tính mạng, mà e rằng cũng chẳng có chút lợi lộc gì để chia chác!

Hứa Tiểu Chỉ lập tức nghiêm nét mặt, giọng nói vô cùng khảng khái:

-Người ta sống ở đời, ai chẳng phải dùng tính mạng để kiếm ăn. Tôi quyết không màng tới bảo bối! Nếu mọi người tìm được nơi cất giấu bảo bối nghìn năm về trước, tôi chỉ dám xin một góc nhỏ kho tàng, như vậy sẽ không phải khổ sở dãi nắng dầm mưa kiếm ăn trên biển nữa!

Lời còn chưa dứt, từ phía cầu thang bỗng vọng lại tiếng chân chạy dồn dập. Mọi người đều đứng bật dậy, nòng súng, vũ khí nhất loạt chĩa về cửa cầu thang.

Người chạy lên là Tả Thiết Cống. Vừa ngẩng đầu lên, hắn đã giật nảy mình bởi một đám vũ khí tua tủa, song lập tức ý thức được rằng chúng không phải nhằm vào mình:

-Mau đi theo tôi! – Nói xong, hắn lập tức quay người chạy xuống.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lỗ Nhất Khí. Cậu dứt khoát gật đầu. Cậu đã cảm nhận được vẻ chân thành từ trong ánh mắt của Tả Thiết Cống.

Hứa Tiểu Chỉ chạy xuống đầu tiên, những người khác bám theo sát gót. Qua khe rèm vải che trước cửa đại sảnh, thấp thoáng nhìn thấy bên kia đường đã có hơn chục người tụ tập, có kẻ vẫn trong trang phục múa rồng, cũng có kẻ ăn bận thường phục.

-Đi phía này!

Tả Thiết Cống chạy về phía một gian phòng lớn ở phía sau quán rượu, những người khác đều lục tục chạy theo. Đám thực khách đang ăn uống trong đại sảnh đều trố mắt ngạc nhiên nhìn đám người kỳ quặc, còn ông chủ quán và bọn người làm vẫn thản nhiên như không nhìn thấy gì.

Gian phòng là một nhà kho, phía sau nối liền với một gian phòng nhỏ, đó là phòng ngủ của đám người làm trực đêm canh quán. Khi băng qua kho hàng, Tả Thiết Cống thuận tay nhặt lấy một tấm đệm vải bông đậy trên miệng vò rượu.

Vào trong gian phòng nhỏ, Tả Thiết Cống lao thẳng tới góc phía bắc của bức tường mặt đông. Hắn kê tấm đệm lên mặt tường, sau đó vung tay trái lên, đấm một cú trời giáng vào giữa tấm đệm, nghe “uỳnh” một tiếng rung động cả bức tường. Hắn liên tục di chuyển đệm cói, lại giáng thêm vài quyền nữa.

Khi đám người theo sau vừa kịp chạy hết vào trong gian phòng, trên bức tường xây hai lớp gạch so le đã có đến ba thước vuông gạch xanh đã long ra. Tả Thiết Cống quay đầu lại nói với Hứa Tiểu Chỉ đang đứng sát sau lưng:

-Móc gạch ra!

Hứa Tiểu Chỉ chọc ngón tay vào kẽ hở đã long ra giữa những viên gạch, chỉ một loáng đã lôi ra một chồng gạch to, trên mặt tường xuất hiện một lỗ hổng bằng miệng sọt. Bên ngoài lỗ hổng là một con hẻm chật hẹp, dài hun hút, chỉ đủ một người đi qua.

-Mau theo tôi! Ra khỏi con hẻm không cửa này, chúng có muốn bao vây bọn ta cũng khó! – Tả Thiết Cống vừa nói vừa lách người chui qua lỗ hổng.

Tả Thiết Cống không nói bừa. Ra khỏi con hẻm này, Lỗ Nhất Khí nhìn thấy rất nhiều con hẻm khác, hẻm Kỳ Cán, hẻm Đông Tiểu, hẻm Phần Gia, hẻm Đoan Ấn, hẻm Ngẫu Hoa Trì,… Lỗ Nhất Khí mới chỉ đi qua hai con hẻm đã hoa mắt chóng mặt, chẳng biết đâu là đông tây nam bắc. Lúc này cậu mới phát hiện ra rằng, trong thành Thông Châu, đám sông ngòi chằng chịt vẫn có quy luật nhất định, còn mạng lưới ngõ hẻm mới chính là một khảm diện rộng lớn, không trật tự không quy tắc, rối nùi như nhợ, do nhà cửa xây dựng tuỳ tiện lộn xộn tạo nên. Tuy do con người tạo tác, song lại hoàn toàn ngẫu nhiên, không hề giống với cục tướng trận pháp nào, bởi vậy cũng không hề có cách thức phá giải. Chỉ có những người đã quen sống ở đây mới phân biệt được điểm khác nhau giữa các con hẻm và nhà cửa mà ra vào dễ dàng. Người từ nơi khác tới, giữa ban ngày ban mặt còn hoa mắt chóng mặt, nói gì tới ban đêm.

Tả Thiết Cống dẫn đám người tới cuối hẻm Đông Tiểu, gõ cửa một ngôi nhà gạch trông rất đỗi bình thường. Người ra mở cửa chính là lão già mặt cười mà họ gặp ở xưởng ép dầu lúc ban ngày.

Trong nhà lão bày la liệt lư hương, giá nến, lồng sưởi làm từ đồng, thiếc, chế tạo rất tinh xảo, đánh bóng cũng rất công phu, toả ra làn hào quang nhàn nhạt.

Vừa bước chân vào cửa, Lỗ Nhất Khí bỗng sững người lại trước một món đồ bày trên giá tủ thờ ở chính giữa gian nhà. Món đồ được trùm kín bởi một tấm nhiễu đỏ rất lớn, song cậu vẫn nhận ra được luồng sát khí đang ngùn ngụt bốc lên, tầng tầng lớp lớp.

Thảo nào trong khi những người khác đều đi mời gia thần thì lão già này lại ru rú ở đây. Có một món sát khí nặng nề như vậy trấn trong nhà, còn sợ gì yêu ma quỷ quái?

Tả Thiết Cống giới thiệu lão già với mọi người, lúc này mới biết tên lão là Lợi Hâm. Nhìn vào cái tên, có thể đoán rằng ngũ hành của lão thiếu Kim. Lão còn có một biệt danh là Tiếu Phật Nhi, cái tên này rất phù hợp với tướng mặt tươi cười của lão. Đến khi giới thiệu tới nghề nghiệp, mọi người đều rất bất ngờ, thì ra lão chính là tay đao phủ của quan gia.

Đao phủ vùng Thông Châu khác với những nơi khác, bọn họ đều chỉ là “nha dịch hờ”, tức là bình thường ở nhà, không cần phải tới quan phủ báo danh, chỉ khi nào có lệnh trảm, mới phải đi làm. Bình thường cũng không được hưởng lương bổng gì, cho đến sau ngày hành hình, mới quảy quang gánh ra ngoài, một đầu treo thanh đao hành hình hôm trước, một đầu treo sọt, đi khắp một vòng thành Thông Châu. Phàm là những hàng quán có dùng tới dao, đều phải bỏ vào sọt vài chục tiền xu cho tới vài đồng bạc Tây. Nếu ở vùng khác, nghề này cũng được coi là một công việc tốt đủ ăn đủ mặc, song ở vùng Thông Châu mưa thuận gió hoà, dân cư hiền lành chất phác, rất hiếm khi xảy ra chuyện cướp bóc án mạng, bởi vậy thu nhập từ công việc này rất bèo bọt. May mà lão Lợi còn có tay nghề đúc đồng, thiếc rất cừ, khi quan phủ không có việc thì kiếm sống bằng nghề này, nhờ thế mới không phải lo lắng chuyện cơm áo.

-Ông Lợi, các vị này là… – Tả Thiết Cống đang định giới thiệu đám Lỗ Nhất Khí với Tiếu Phật Nhi, lão đã giơ tay chặn lại.

-Không cần nhiều lời, tôi đã biết sơ qua, hãy nói về dự định tiếp theo của mọi người! – Tiếu Phật Nhi rất thẳng thắn.

-Chúng tôi định âm thầm ra khỏi thành Thông Châu, tìm cách cắt đuôi bọn chúng! – Lỗ Nhất Khí thấy lão ăn nói khảng khái, cũng không chút vòng vo.

-Được, đêm nay tôi sẽ đưa mọi người chạy về phía bắc vượt sông ra khỏi thành. Đám lính tuần sông ở đó tôi đều quen biết, nửa đêm về sáng qua sông sẽ không khó khăn gì. Vượt qua hào sẽ đến bãi tha ma lớn mà tôi thường tới hành nghề, qua bãi tha ma rẽ sang phía tây tới vịnh Bách Hoa, rồi băng qua con đập Thông Dương đi lên phía bắc. Đi theo đường này sẽ dễ dàng cắt đuôi những kẻ bám theo. – Lão vừa nói, vừa đưa tay vuốt vuốt mớ tóc tinh tươm không chút rối loạn.

-Vậy thì tốt quá! – Lỗ Nhất Khí cảm thấy lộ trình lão vừa vách ra rất hợp ý mình.

-Phía bắc thành Thông Châu không có cổng thành, không có cầu, đoạn hào bên ngoài tường thành lại là nơi rộng nhất. Hơn nữa quan gia từ lâu đã có quy định, không cho phép vượt sông ban đêm, những kẻ truy đuổi chắc chắn không thể ngờ rằng mọi người có thể ra khỏi thành từ hướng đó ngay đêm nay! – Tả Thiết Cống cũng cảm thấy sự sắp xếp này khá thoả đáng.

-Sáng ngày chẳng có yêu ma, làm ơn có dễ đâu mà không công. Ông Lợi, hãy đưa ra điều kiện của ông đi! – Lão mù đứng bên cạnh lạnh lùng đế vào một câu không chút kiêng nể.

-Được lắm! Giang hồ lăn lộn đến già, lời ra cửa miệng thường là khó nghe. Ông anh đây đã hỏi thẳng như vậy, thì tôi cũng ngửa bài luôn. Tôi biết sau khi rời khỏi nơi đây, mọi người sẽ tiếp tục tìm bảo bối, nên điều kiện rất đơn giản, chính là cho tôi cùng đi chuyến này. Có vớt vát được chút đồ rơi rớt hay không, cứ tuỳ theo số mệnh của thân già này là may hay dở.

-Sao ông biết chúng tôi đi tìm bảo bối?

-Đùng một cái xuất hiện đòi đi cùng, liệu có phải muốn làm nội gián không?

-Bình tĩnh đã, chớ để lão ta lén lút báo tin ra ngoài!

Lão Lợi vừa đưa ra điều kiện, bọn Sa Khẩu, Hứa Tiểu Chỉ lập tức nhao nhao cả lên.

-Đừng nóng vội, hãy để ông ta nói xong đã! – Lỗ Nhất Khí cũng cảm thấy lão già này đã biết quá nhiều.

Nụ cười trên mặt Tiếu Phật Nhi vẫn không hề thay đổi. Với một giọng điệu bình tĩnh hệt như Lỗ Nhất Khí, lão nói tiếp:

-Tôi luôn cảm thấy hòn đá của anh Tả rất khác thường, cảm giác nó chính là mấu chốt để tìm ra một kho tàng nào đó. Hôm nay vừa nhìn thấy mấy vị, đặc biệt là anh Lỗ đây, tôi đã biết là sắp có chuyện lớn xảy ra. Thế là tôi đã âm thầm bám theo phía xa, theo chân các vị tới núi Sói, nghe ngóng mà biết được rằng việc các vị đang làm có liên quan tới bảo bối. Vừa nãy tôi đang ngồi nghĩ xem có nặn ra được lý do gì để nhập bọn với các vị hay không, nào ngờ các vị lại tự tìm tới đây!

Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, hoá ra tuy bản thân lão Lợi không phải lo lắng cơm ăn áo mặc, song lão lại có một đứa con gái goá chồng cần lão chăm lo. Chị ta còn phải nuôi hai đứa con tầm tám, chín tuổi, lại đèo bòng thêm một bà mẹ chồng bệnh tật. Vì thương mẹ chồng, chị ta nhất quyết không chịu tái giá, cuộc sống vô cùng cơ cực. Tuy lão Lợi bình thường cũng giúp đỡ được chút đỉnh, song nghĩ đến tương lại của ai đứa cháu ngoại, lão vẫn không thôi trăn trở. Bởi vậy, lão chỉ muốn nhân lúc mình còn khoẻ, kiếm lấy một món đáng giá để giúp bọn họ bảo đảm được sinh kế sau này. Vì thế, lão nhất định không chịu bỏ qua cơ hội tốt hôm nay.

Thấy vẻ hoài nghi vẫn lồ lộ trên nét mặt mọi người, Tiểu Phật Nhi bèn lùi hai bước, tới trước giá tủ thờ thần ở chính giữa gian nhà, nhẹ nhàng kéo tấm nhiễu đỏ phủ bên trên xuống…

Bên dưới tấm nhiễu đỏ là một thanh đao đầu quỷ toả ánh hào quang xanh lam sắc lạnh, lưỡi rộng mũi nhọn, với phần che tay hình bát giác, cán quấn dải da cá mập. Sống đao có tạo hình quỷ mặt cười, cuối chuôi có vòng khuyên sắt to cỡ ngón tay cái, buộc vào một tấm nhiễu đỏ rất lớn. Vừa nãy thanh đao được che phủ bởi chính tấm nhiễu này. Thanh đao mặt quỷ cười vừa lộ diện, tất cả những món đồng, thiếc trong gian nhà lập tức lu mờ, mất hẳn vẻ sáng bóng.

-Dưới chân núi Sói có hai cái thây mất đầu, có phải là ông ra tay không? – Sa Khẩu vừa nhìn thấy hình dạng và phần lưỡi của thanh đao đầu quỷ, đã lập tức đưa ra kết luận.

Lão Lợi gật đầu, ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn chỉ nhìn chăm chăm vào Lỗ Nhất Khí.

Còn Lỗ Nhất Khí chỉ nhìn không chớp mắt vào vuông nhiễu đỏ rực buộc ở vòng khuyên sắt cuối chuôi đao. Cậu không ngờ rằng luồng sát khí cuồn cuộn mà cậu vừa cảm giác được đa phần đều xuất phát từ vuông nhiễu che đao, còn sát khí của bản thân thanh đao chỉ phảng phất chút ít. Song cậu không hỏi nguyên nhân, cậu hiểu rằng lúc nào cần nói cho cậu, người khác tự khắc sẽ nói; nếu họ đã không muốn cho cậu biết, có hỏi cũng vô ích.

Thấy Lỗ Nhất Khí vẫn trầm ngâm suy nghĩ, Tả Thiết Cống có vẻ nôn nóng, buột miệng hỏi:

-Lỗ môn trưởng, thế nào?

-Vẫn còn một số điều cần phải nói rõ với ông. Chúng tôi đi tìm bảo bối là nhằm thực thi trọng trách trời ban, tạo phúc cho đời, để lại ơn huệ cho con cháu. Bởi vậy, tất cả mọi người không ai được phép nhòm ngó đến bảo bối, nếu không chúng ta cũng khó tránh khỏi cảnh tương tàn, tranh giành đẫm máu. Nếu bảo cấu còn có thứ gì khác, thì đó chính là phúc phận của các vị, muốn lấy xin cứ tuỳ nghi. Nếu như không có, thì coi như các vị đã góp sức vào một sự nghiệp đại nghĩa! – Khi Lỗ Nhất Khí nói ra những lời này, cả mấy cao thủ đều mơ hồ cảm nhận được một khí thế và áp lực vô hình toả ra từ phía cậu. Câu nói này không chỉ nhằm vào Tiếu Phật Nhi, mà còn là lời cảnh cáo với Hứa Tiểu Chỉ và những người khác nữa.

Song kỳ thực, Lỗ Nhất Khí cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Không phải là cậu không rút ra bài học kinh nghiệm gì từ hai lần trước, nhưng tình hình trước mắt đã vô cùng cấp bách, cậu đang rất cần có người trợ giúp. Cậu cũng đã nhẩm sẵn trong lòng, phải tìm cách vượt qua khảm diện này trước đã, rồi mới tính tới việc xem xét kỹ từng người.

Tuy hôm nay là ngày lễ rước gia thần, song gần tới nửa đêm, cả thành Thông Châu đã chìm trong yên lặng, chỉ thi thoảng vẳng lại tiếng mèo gào rờn rợn, hay tiếng chó sủa từ một nơi rất xa xăm. Vài bóng đen đang lặng lẽ luồn lách qua các ngõ hẻm, góc tường, mau chóng băng qua hai đoạn đường khá rộng là cầu Bảo Đới và phố Trung Đại, rồi lập tức lẩn mất hút vào đám ngõ ngách rối nùi như mạng nhện gần chùa Thiên Ninh. Chỉ cần qua chùa Thiên Ninh, rẽ sang hướng bắc, đã có thể tới bến đò bên ngoài tường thành phía bắc.

Chính vào lúc này, đám người bỗng dừng cả lại. Tả Thiết Cống và lão Lợi thì thầm trao đổi vài câu bằng một thứ tiếng không ai hiểu nổi. Khi còn ở Lưu Ly Xưởng, Lỗ Nhất Khí đã tiếp xúc với đủ loại khách buôn tới từ các vùng đông tây nam bắc, song chưa bao giờ nghe thấy thứ phương ngữ nào tương tự.

Hứa Tiểu Chỉ dường như sợ Lỗ Nhất Khí hiểu nhầm, bèn bước tới bên cậu hạ thấp giọng giải thích:

-Thứ phương ngữ Thông Châu này chỉ sử dụng trong một phạm vi rất hẹp trong ngoài thành Thông Châu, ngữ âm khác hẳn với những vùng xung quanh. Mới đầu tôi cũng không hiểu, sau tới buôn bán trong thành lâu ngày mới dần dần học được.

-Nhưng tôi nghe người ở đây nói tiếng Quan Thoại rất chuẩn! – Lỗ Nhất Khí nói.

-Trong thành Thông Châu có rất nhiều trường học, trẻ con giàu nghèo gì cũng có thể đến trường, nên người ở đây đều thạo tiếng Quan Thoại! – Hứa Tiểu Chỉ tuy đang nói chuyện với Lỗ Nhất Khí, song vẫn dỏng tai nghe ngóng xem Tả Thiết Cống và lão Lợi trao đổi những gì, vẻ lo lắng đã hiện rõ trên nét mặt.

Cuối cùng, Hứa Tiểu Chỉ không nhịn thêm được nữa, liền bước lại nhập bọn, cũng dùng tiếng Thông Châu liến thoắng một hồi.

Chú thích

[27] Thiết kế nhằm cản trở tốc độ di chuyển và đường đi trong khảm diện.

Khi còn cách cổng thành một đoạn, họ phát hiện thấy khắp trong ngoài thành náo nhiệt khác thường. Tả Thiết Cống bấm ngón tay tính ngày, thì ra hôm nay chính là ngày rước gia thần hàng năm của người Thông Châu. Đây là một phong tục của địa phương, sau khi ăn Tết xong, mỗi nhà đều phải thỉnh lấy một vị gia thần để trấn trạch bảo bình an. Gia thần có rất nhiều, như Chung Quỳ, Quan Đế, Hôi Bà, Mễ Tiên… Mỗi nhà căn cứ theo nguyện vọng của mình để rước lấy một vị thần thích hợp. Bởi vậy, đây chính là một đêm náo nhiệt nhất trong thành Thông Châu sau Tết.

Tả Thiết Cống không trở về xưởng ép dầu mà dẫn đám người đi thẳng vào trong thành. Càng là nơi đông đúc, sẽ càng an toàn. Suốt một ngày tìm kiếm, giao chiến, lẩn trốn, quả tim lúc nào cũng như treo ngược, giờ đây có lẽ nên ăn chút gì để xua tan cơn hoảng hốt, lấy lại sức lực. Ngoài ra, Tả Thiết Cống còn muốn thỉnh giáo Lỗ Nhất Khí một số điều, như tổ tiên nhà hắn đời đời truyền thụ mang ý nghĩa thế nào. Tuy sự việc đã kết thúc, song dù sao cũng không thể chỉ để lại một câu đố không lời giải cho bản thân và con cháu đời sau.

Ngay cổng thành có một đám người đang rộn ràng khua chiêng gõ trống múa đèn rồng, đây cũng là một trong những nghi thức mời rước gia thần. Nghe nói rồng ở trong thành là rồng đỏ, gọi là rồng Nhập vị; ở ngoài thành là rồng xanh, gọi là rồng Khởi hành. Như thế gọi là hai rồng xanh đỏ dẫn đường, gia thần khởi hành nhập vị.

Khi Tả Thiết Cống đi qua đội múa rồng, hai đầu lông mày hắn đột nhiên dựng ngược, vội thì thào với mọi người:

-Đi mau!

Nói đoạn lập tức cúi đầu lách vào giữa đám đông, ba chân bốn cẳng lao đi.

Tả Thiết Cống chạy một mạch tới tận quán rượu Hạnh Hoa Thôn, rồi bước vào trước quan sát một lượt trên dưới trong ngoài, thấy toàn là khách quen, mới gọi mọi người vào, cùng leo lên gác.

Kỳ thực chẳng ai còn tâm trí mà ăn uống, chỉ lùa qua quýt cho xong bữa. Đợi mọi người ăn xong, Lỗ Nhất Khí mới nhớ lại phản ứng bất thường của Tả Thiết Cống khi mới vào thành, bèn lẩm bẩm:

-Đội múa rồng có gì đó không ổn… – Ý cậu muốn nhắc nhở Tả Thiết Cống hãy giải thích chuyện vừa nãy là như thế nào.

-Thành Thông Châu có hai con rồng lớn, một con rồng đỏ và một con rồng xanh, các thế múa của cả hai đội rồng, tôi đều đã quen thuộc. Song đội múa rồng đỏ ở cổng thành khi nãy, thế múa nào trông cũng rất lạ. – Tả Thiết Cống nói.

Lão mù trợn ngược lòng trắng, vươn dài cần cổ gầy nhẳng mà nói:

-Thế thì còn ngồi đây ăn uống cái nỗi gì! Nếu đúng là mai phục của đối phương, thì cả đám người lù lù ra đây làm sao có thể lọt qua mắt chúng?

-Nếu đúng là quân mai phục của đối thủ, nơi này chắc hẳn đã bị vây kín rồi! – Hứa Tiểu Chỉ vừa nói vừa đứng dậy, tới bên cửa sổ, nép mình trong góc khuất, liếc ra phía ngoài.

Hạnh Hoa Thôn là một quán rượu hai tầng hiếm hoi trên con phố lớn phía nam, xung quanh đều là nhà thấp lè tè lợp ngói xanh, bởi vậy, nhìn qua cửa sổ tầng hai của quán rượu, có thể nhìn bao quát con phố phía dưới và những ngôi nhà xung quanh.

Hứa Tiểu Chỉ vừa liếc xuống đã vội vàng lui trở lại, rồi chân nhón như mèo chạy băng băng đến cửa cầu thang, ngó xuống đại sảnh phía dưới. Bộ dạng của hắn khiến những người khác đều vô cùng căng thẳng. Sa Khẩu vội bật dậy chạy tới bên cửa sổ, ngó ra ngoài.

Rất nhanh, Hứa Tiểu Chỉ đã quay lại bên bàn, vẻ mặt hết sức băn khoăn, luôn miệng lẩm bẩm:

-Kỳ lạ! Kỳ lạ thật!

-Chuyện gì thế? – Tả Thiết Cống hỏi.

-Trong con ngõ phía nam có một tay múa rồng đang nấp, chắc chắn là vừa bám theo chúng ta tới đây. Nhưng ngoài cửa và dưới đại sảnh đều không có động tĩnh gì khác lạ, không giống như bị bao vây! – Hứa Tiểu Chỉ đáp.

-Gã đó dường như đang theo dõi, trong con hẻm đối diện còn có một tên nữa. Không biết những chỗ khác có mai phục hay không, nếu còn nữa thì chắc chắn chúng ta đã bị bao vây rồi! – Sa Khẩu quan sát có vẻ tỉ mỉ hơn Hứa Tiểu Chỉ.

-Không đúng! Nếu muốn bao vây chúng ta, chỉ nhờ vào mấy thằng tép riu múa rồng kia chắc chắn là không thể, điều này đối thủ hiểu rõ hơn chúng ta nhiều! – Lão mù dạn dày kinh nghiệm, phân tích nghe rất có lý.

-Vậy đây là khảm diện gì, có vướng[27] không? Có nút không? – Thuỷ Băng Hoa đang sử dụng thuật ngữ của khảm tử gia.

-Bắt lấy một thằng ranh con hỏi thử xem sao! – Tả Thiết Cống nói đoạn, đứng phắt ngay dậy đi xuống dưới, vừa đi vừa nói rõ to:

-Ông chủ, tính tiền đi! Đừng có giở trò với tôi đấy nhé, tặng được một món lại trừ béng vào tiền thừa thì bằng không đấy!

Hứa Tiểu Chỉ vốn định bước xuống theo, song đã bị cây gậy của lão mù ngáng đường. Lão mù tự mình đi theo Tả Thiết Cống, ra rả nói với theo:

-Anh Tả, đợi ta với, dắt ta đi tiểu cái, vừa nãy uống nhiều canh quá!

Xuống dưới cầu thang, Tả Thiết Cống và lão mù vòng ra phía sau đại sảnh, vén tấm rèm vải lẩn ra sân sau, nhảy qua tường mà đi.

Chỉ khoảng hai chén trà, lão mù và Tả Thiết Cống đã quay trở lại. Vừa lên tới tầng trên, Tả Thiết Cống đã tranh nói trước:

-Đúng là định bao vây chúng ta! Thằng oắt con mới đầu còn ngoan cố, bị tôi siết cho gần đứt cổ vẫn không chịu nói. May mà có ông Hạ, chỉ nói một câu, nó đã nôn ra bằng hết. Tôi điên quá quăng nó vào trong cái chum lớn phía sau rồi!

Thấy Tả Thiết Cống cứ lan man đẩu đâu, lão mù đặng hắng một tiếng rồi cắt ngang:

-Tên do thám này mới đầu thà chết cũng không chịu mở miệng, sau ta phải doạ hắn, nói rằng sẽ thức tỉnh mầm trùng độc trên cơ thể hắn, hắn mới sợ mà phun ra. Chúng đúng là bọn đã truy đuổi chúng ta trên biển, là bọn chuyên theo thuyền bè, nên thân thủ thua xa lũ nút người ở Bắc Bình và Đông Bắc. Bọn chúng vốn dĩ được giao nhiệm vụ rình mò, đợi khi chúng ta tìm ra bảo bối thì cướp lấy; song đến khi biết chúng ta không thể tìm ra bảo bối được nữa, thì không biết phải xử trí ra sao. Bởi lẽ chủ nhân của chúng không có ở đây, nghe nói căn cứ địa ở phía nam bị người ta xông vào cướp phá, khảm diện bị huỷ, nên đã cấp tốc vượt sông quay về phía nam rồi. Mấy tên cầm đầu ở đây đều không dám tự quyết, nên mới bàn nhau cứ tạm vây khốn chúng ta trong thành, chờ tin từ phương nam tới mới tiếp tục hành động.

Đang đứng bên cửa sổ, Sa Khẩu đột nhiên kêu lên:

-Nguy rồi, đối phương hình như định khép vòng vây!

-Chết cha! Thằng nhãi mà bọn tôi vừa túm được có lẽ là một mắt xích do thám, hẳn là đối thủ đã phát hiện ra thiếu mất một mắt xích. Hai cánh đều đã hiện hình rồi, chắc rằng chúng sợ bọn ta phát giác âm mưu rồi cướp đường bỏ chạy, nên đã hành động trước, thu hẹp vòng vây cố định tiêu điểm! – Lão mù đã ý thức được rằng hành động vừa nãy có phần hấp tấp.

Tả Thiết Cống giận dữ đến đỏ mặt tía tai. Lão mù không nhìn thấy đã đành, chẳng lẽ đến hắn cũng mù nốt.

-Xông ra! -Giọng Hứa Tiểu Chỉ đằng đằng sát khí. Thật khó tưởng tượng một cơ thể loắt choắt gầy đen như hắn lại có được một khí thế hung hãn đến vậy.

-Tốt nhất nên tránh đi! – Lỗ Nhất Khí vẫn điềm tĩnh – Nếu xảy ra xung đột trong thành sẽ gây kinh động tới quan phủ, tới lúc đó khó mà dàn xếp, hơn nữa anh Tả còn có gia đình sự nghiệp ở đây!

Lời nói của Lỗ Nhất Khí khiến Tả Thiết Cống có vẻ nghĩ ngợi. Hắn lấy lại vẻ bình tĩnh, chậm rãi trở về ghế ngồi, rồi hỏi khẽ một câu:

-Bây giờ mọi người tính thế nào?

Với câu hỏi này, dường như hắn đã tự coi mình là người ngoài cuộc.

Lỗ Nhất Khí nói:

-Anh Tả, thú thực gia tốc của anh và Ban môn tôi không có mối quan hệ sâu xa gì. Tổ tiên của anh chỉ là người lái thuyền được Lỗ gia thuê về phục vụ hành trình chôn giấu bảo bối. Song sự việc chưa thành, thuyền đã bị huỷ, bảo bối vỡ tan chìm xuống biển sâu. Mấy vị tiền bối Lỗ gia tôi nhất quyết không chịu rời hòn đảo, chính là núi Sói hiện nay. Chỉ yêu cầu tiền bối nhà anh nếu có cơ hội hãy dẫn người mang ngọc phù Lộng phủ của Lỗ gia tới nơi bảo bối rơi xuống, rồi giao lại cho tổ tiên nhà anh viên đá mang hình Lộng phủ làm tín vật. Còn tổ tiên nhà anh trở về đất liền bằng cách nào, sau đó xảy ra những chuyện gì, tôi không thấy trên vách đá viết tới. Nhưng có điều này anh cần phải biết, gia tộc của anh quả là trung tín hiếm có trên đời, chỉ một lời hứa mà đời đời truyền nối đến tận ngày nay, tôi xin thay mặt Ban môn bày tỏ lòng cảm ạ. Anh đã làm quá nhiều việc vì gia tộc chúng tôi, thực sự không dám để anh liên luỵ thêm nữa. Chúng ta hãy tạm biệt nhau ở đây, anh cứ về nhà trước đi, chúng tôi sẽ tự tính cách rời khỏi thành Thông Châu!

Tả Thiết Cống trầm ngâm một lát, rồi thình lình đứng dậy, bước nhanh xuống dưới lầu.

Tả Thiết Cống đi rồi, Lỗ Nhất Khí khẽ thở ra một hơi dài. Cậu đưa ánh mắt nhìn khắp lượt mọi người, nói tiếp:

-Anh Hứa, thực ra anh cũng không hề liên quan tới chuyện này. Anh Sa Khẩu cũng thế, vốn dĩ cũng không nhất thiết phải mạo hiểm tính mạng vì chuyện của Lỗ gia chúng tôi, hành trình trên biển vừa rồi đã mấy lần khiến anh suýt phải thiệt thân, thật vô cùng áy náy. Nếu lúc này các anh có thể thoát thân an toàn, hãy mau chóng đi đi!

Các nếp nhăn trên mặt Hứa Tiểu Chỉ xô về một phía, hắn nở một nụ cười rất sâu xa:

-Tôi đã sớm ngờ rằng cục đá của lão Tả không hề đơn giản, bên trong chắc chắn có thứ gì kiếm chác được. Tôi nhất quyết không bỏ đi, chẳng phải các cậu vẫn muốn tiếp tục tìm kiếm những bảo bối khác ư? Tôi cũng muốn theo để chia chác chút đỉnh.

Sa Khẩu vẫn mỉm cười, nét cười hồn hậu như Phật Di Lặc:

-Lúc nào nên đi, tôi tự khắc sẽ đi!

Lỗ Nhất Khí nhìn Sa Khẩu, không nói thêm gì, rồi lại quay sang nhìn Hứa Tiểu Chỉ:

-Anh Hứa! Bảo bối mà chúng tôi cần tìm không như anh tưởng tượng đâu. Không những phải đánh cược cả tính mạng, mà e rằng cũng chẳng có chút lợi lộc gì để chia chác!

Hứa Tiểu Chỉ lập tức nghiêm nét mặt, giọng nói vô cùng khảng khái:

-Người ta sống ở đời, ai chẳng phải dùng tính mạng để kiếm ăn. Tôi quyết không màng tới bảo bối! Nếu mọi người tìm được nơi cất giấu bảo bối nghìn năm về trước, tôi chỉ dám xin một góc nhỏ kho tàng, như vậy sẽ không phải khổ sở dãi nắng dầm mưa kiếm ăn trên biển nữa!

Lời còn chưa dứt, từ phía cầu thang bỗng vọng lại tiếng chân chạy dồn dập. Mọi người đều đứng bật dậy, nòng súng, vũ khí nhất loạt chĩa về cửa cầu thang.

Người chạy lên là Tả Thiết Cống. Vừa ngẩng đầu lên, hắn đã giật nảy mình bởi một đám vũ khí tua tủa, song lập tức ý thức được rằng chúng không phải nhằm vào mình:

-Mau đi theo tôi! – Nói xong, hắn lập tức quay người chạy xuống.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lỗ Nhất Khí. Cậu dứt khoát gật đầu. Cậu đã cảm nhận được vẻ chân thành từ trong ánh mắt của Tả Thiết Cống.

Hứa Tiểu Chỉ chạy xuống đầu tiên, những người khác bám theo sát gót. Qua khe rèm vải che trước cửa đại sảnh, thấp thoáng nhìn thấy bên kia đường đã có hơn chục người tụ tập, có kẻ vẫn trong trang phục múa rồng, cũng có kẻ ăn bận thường phục.

-Đi phía này!

Tả Thiết Cống chạy về phía một gian phòng lớn ở phía sau quán rượu, những người khác đều lục tục chạy theo. Đám thực khách đang ăn uống trong đại sảnh đều trố mắt ngạc nhiên nhìn đám người kỳ quặc, còn ông chủ quán và bọn người làm vẫn thản nhiên như không nhìn thấy gì.

Gian phòng là một nhà kho, phía sau nối liền với một gian phòng nhỏ, đó là phòng ngủ của đám người làm trực đêm canh quán. Khi băng qua kho hàng, Tả Thiết Cống thuận tay nhặt lấy một tấm đệm vải bông đậy trên miệng vò rượu.

Vào trong gian phòng nhỏ, Tả Thiết Cống lao thẳng tới góc phía bắc của bức tường mặt đông. Hắn kê tấm đệm lên mặt tường, sau đó vung tay trái lên, đấm một cú trời giáng vào giữa tấm đệm, nghe “uỳnh” một tiếng rung động cả bức tường. Hắn liên tục di chuyển đệm cói, lại giáng thêm vài quyền nữa.

Khi đám người theo sau vừa kịp chạy hết vào trong gian phòng, trên bức tường xây hai lớp gạch so le đã có đến ba thước vuông gạch xanh đã long ra. Tả Thiết Cống quay đầu lại nói với Hứa Tiểu Chỉ đang đứng sát sau lưng:

-Móc gạch ra!

Hứa Tiểu Chỉ chọc ngón tay vào kẽ hở đã long ra giữa những viên gạch, chỉ một loáng đã lôi ra một chồng gạch to, trên mặt tường xuất hiện một lỗ hổng bằng miệng sọt. Bên ngoài lỗ hổng là một con hẻm chật hẹp, dài hun hút, chỉ đủ một người đi qua.

-Mau theo tôi! Ra khỏi con hẻm không cửa này, chúng có muốn bao vây bọn ta cũng khó! – Tả Thiết Cống vừa nói vừa lách người chui qua lỗ hổng.

Tả Thiết Cống không nói bừa. Ra khỏi con hẻm này, Lỗ Nhất Khí nhìn thấy rất nhiều con hẻm khác, hẻm Kỳ Cán, hẻm Đông Tiểu, hẻm Phần Gia, hẻm Đoan Ấn, hẻm Ngẫu Hoa Trì,… Lỗ Nhất Khí mới chỉ đi qua hai con hẻm đã hoa mắt chóng mặt, chẳng biết đâu là đông tây nam bắc. Lúc này cậu mới phát hiện ra rằng, trong thành Thông Châu, đám sông ngòi chằng chịt vẫn có quy luật nhất định, còn mạng lưới ngõ hẻm mới chính là một khảm diện rộng lớn, không trật tự không quy tắc, rối nùi như nhợ, do nhà cửa xây dựng tuỳ tiện lộn xộn tạo nên. Tuy do con người tạo tác, song lại hoàn toàn ngẫu nhiên, không hề giống với cục tướng trận pháp nào, bởi vậy cũng không hề có cách thức phá giải. Chỉ có những người đã quen sống ở đây mới phân biệt được điểm khác nhau giữa các con hẻm và nhà cửa mà ra vào dễ dàng. Người từ nơi khác tới, giữa ban ngày ban mặt còn hoa mắt chóng mặt, nói gì tới ban đêm.

Tả Thiết Cống dẫn đám người tới cuối hẻm Đông Tiểu, gõ cửa một ngôi nhà gạch trông rất đỗi bình thường. Người ra mở cửa chính là lão già mặt cười mà họ gặp ở xưởng ép dầu lúc ban ngày.

Trong nhà lão bày la liệt lư hương, giá nến, lồng sưởi làm từ đồng, thiếc, chế tạo rất tinh xảo, đánh bóng cũng rất công phu, toả ra làn hào quang nhàn nhạt.

Vừa bước chân vào cửa, Lỗ Nhất Khí bỗng sững người lại trước một món đồ bày trên giá tủ thờ ở chính giữa gian nhà. Món đồ được trùm kín bởi một tấm nhiễu đỏ rất lớn, song cậu vẫn nhận ra được luồng sát khí đang ngùn ngụt bốc lên, tầng tầng lớp lớp.

Thảo nào trong khi những người khác đều đi mời gia thần thì lão già này lại ru rú ở đây. Có một món sát khí nặng nề như vậy trấn trong nhà, còn sợ gì yêu ma quỷ quái?

Tả Thiết Cống giới thiệu lão già với mọi người, lúc này mới biết tên lão là Lợi Hâm. Nhìn vào cái tên, có thể đoán rằng ngũ hành của lão thiếu Kim. Lão còn có một biệt danh là Tiếu Phật Nhi, cái tên này rất phù hợp với tướng mặt tươi cười của lão. Đến khi giới thiệu tới nghề nghiệp, mọi người đều rất bất ngờ, thì ra lão chính là tay đao phủ của quan gia.

Đao phủ vùng Thông Châu khác với những nơi khác, bọn họ đều chỉ là “nha dịch hờ”, tức là bình thường ở nhà, không cần phải tới quan phủ báo danh, chỉ khi nào có lệnh trảm, mới phải đi làm. Bình thường cũng không được hưởng lương bổng gì, cho đến sau ngày hành hình, mới quảy quang gánh ra ngoài, một đầu treo thanh đao hành hình hôm trước, một đầu treo sọt, đi khắp một vòng thành Thông Châu. Phàm là những hàng quán có dùng tới dao, đều phải bỏ vào sọt vài chục tiền xu cho tới vài đồng bạc Tây. Nếu ở vùng khác, nghề này cũng được coi là một công việc tốt đủ ăn đủ mặc, song ở vùng Thông Châu mưa thuận gió hoà, dân cư hiền lành chất phác, rất hiếm khi xảy ra chuyện cướp bóc án mạng, bởi vậy thu nhập từ công việc này rất bèo bọt. May mà lão Lợi còn có tay nghề đúc đồng, thiếc rất cừ, khi quan phủ không có việc thì kiếm sống bằng nghề này, nhờ thế mới không phải lo lắng chuyện cơm áo.

-Ông Lợi, các vị này là… – Tả Thiết Cống đang định giới thiệu đám Lỗ Nhất Khí với Tiếu Phật Nhi, lão đã giơ tay chặn lại.

-Không cần nhiều lời, tôi đã biết sơ qua, hãy nói về dự định tiếp theo của mọi người! – Tiếu Phật Nhi rất thẳng thắn.

-Chúng tôi định âm thầm ra khỏi thành Thông Châu, tìm cách cắt đuôi bọn chúng! – Lỗ Nhất Khí thấy lão ăn nói khảng khái, cũng không chút vòng vo.

-Được, đêm nay tôi sẽ đưa mọi người chạy về phía bắc vượt sông ra khỏi thành. Đám lính tuần sông ở đó tôi đều quen biết, nửa đêm về sáng qua sông sẽ không khó khăn gì. Vượt qua hào sẽ đến bãi tha ma lớn mà tôi thường tới hành nghề, qua bãi tha ma rẽ sang phía tây tới vịnh Bách Hoa, rồi băng qua con đập Thông Dương đi lên phía bắc. Đi theo đường này sẽ dễ dàng cắt đuôi những kẻ bám theo. – Lão vừa nói, vừa đưa tay vuốt vuốt mớ tóc tinh tươm không chút rối loạn.

-Vậy thì tốt quá! – Lỗ Nhất Khí cảm thấy lộ trình lão vừa vách ra rất hợp ý mình.

-Phía bắc thành Thông Châu không có cổng thành, không có cầu, đoạn hào bên ngoài tường thành lại là nơi rộng nhất. Hơn nữa quan gia từ lâu đã có quy định, không cho phép vượt sông ban đêm, những kẻ truy đuổi chắc chắn không thể ngờ rằng mọi người có thể ra khỏi thành từ hướng đó ngay đêm nay! – Tả Thiết Cống cũng cảm thấy sự sắp xếp này khá thoả đáng.

-Sáng ngày chẳng có yêu ma, làm ơn có dễ đâu mà không công. Ông Lợi, hãy đưa ra điều kiện của ông đi! – Lão mù đứng bên cạnh lạnh lùng đế vào một câu không chút kiêng nể.

-Được lắm! Giang hồ lăn lộn đến già, lời ra cửa miệng thường là khó nghe. Ông anh đây đã hỏi thẳng như vậy, thì tôi cũng ngửa bài luôn. Tôi biết sau khi rời khỏi nơi đây, mọi người sẽ tiếp tục tìm bảo bối, nên điều kiện rất đơn giản, chính là cho tôi cùng đi chuyến này. Có vớt vát được chút đồ rơi rớt hay không, cứ tuỳ theo số mệnh của thân già này là may hay dở.

-Sao ông biết chúng tôi đi tìm bảo bối?

-Đùng một cái xuất hiện đòi đi cùng, liệu có phải muốn làm nội gián không?

-Bình tĩnh đã, chớ để lão ta lén lút báo tin ra ngoài!

Lão Lợi vừa đưa ra điều kiện, bọn Sa Khẩu, Hứa Tiểu Chỉ lập tức nhao nhao cả lên.

-Đừng nóng vội, hãy để ông ta nói xong đã! – Lỗ Nhất Khí cũng cảm thấy lão già này đã biết quá nhiều.

Nụ cười trên mặt Tiếu Phật Nhi vẫn không hề thay đổi. Với một giọng điệu bình tĩnh hệt như Lỗ Nhất Khí, lão nói tiếp:

-Tôi luôn cảm thấy hòn đá của anh Tả rất khác thường, cảm giác nó chính là mấu chốt để tìm ra một kho tàng nào đó. Hôm nay vừa nhìn thấy mấy vị, đặc biệt là anh Lỗ đây, tôi đã biết là sắp có chuyện lớn xảy ra. Thế là tôi đã âm thầm bám theo phía xa, theo chân các vị tới núi Sói, nghe ngóng mà biết được rằng việc các vị đang làm có liên quan tới bảo bối. Vừa nãy tôi đang ngồi nghĩ xem có nặn ra được lý do gì để nhập bọn với các vị hay không, nào ngờ các vị lại tự tìm tới đây!

Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, hoá ra tuy bản thân lão Lợi không phải lo lắng cơm ăn áo mặc, song lão lại có một đứa con gái goá chồng cần lão chăm lo. Chị ta còn phải nuôi hai đứa con tầm tám, chín tuổi, lại đèo bòng thêm một bà mẹ chồng bệnh tật. Vì thương mẹ chồng, chị ta nhất quyết không chịu tái giá, cuộc sống vô cùng cơ cực. Tuy lão Lợi bình thường cũng giúp đỡ được chút đỉnh, song nghĩ đến tương lại của ai đứa cháu ngoại, lão vẫn không thôi trăn trở. Bởi vậy, lão chỉ muốn nhân lúc mình còn khoẻ, kiếm lấy một món đáng giá để giúp bọn họ bảo đảm được sinh kế sau này. Vì thế, lão nhất định không chịu bỏ qua cơ hội tốt hôm nay.

Thấy vẻ hoài nghi vẫn lồ lộ trên nét mặt mọi người, Tiểu Phật Nhi bèn lùi hai bước, tới trước giá tủ thờ thần ở chính giữa gian nhà, nhẹ nhàng kéo tấm nhiễu đỏ phủ bên trên xuống…

Bên dưới tấm nhiễu đỏ là một thanh đao đầu quỷ toả ánh hào quang xanh lam sắc lạnh, lưỡi rộng mũi nhọn, với phần che tay hình bát giác, cán quấn dải da cá mập. Sống đao có tạo hình quỷ mặt cười, cuối chuôi có vòng khuyên sắt to cỡ ngón tay cái, buộc vào một tấm nhiễu đỏ rất lớn. Vừa nãy thanh đao được che phủ bởi chính tấm nhiễu này. Thanh đao mặt quỷ cười vừa lộ diện, tất cả những món đồng, thiếc trong gian nhà lập tức lu mờ, mất hẳn vẻ sáng bóng.

-Dưới chân núi Sói có hai cái thây mất đầu, có phải là ông ra tay không? – Sa Khẩu vừa nhìn thấy hình dạng và phần lưỡi của thanh đao đầu quỷ, đã lập tức đưa ra kết luận.

Lão Lợi gật đầu, ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn chỉ nhìn chăm chăm vào Lỗ Nhất Khí.

Còn Lỗ Nhất Khí chỉ nhìn không chớp mắt vào vuông nhiễu đỏ rực buộc ở vòng khuyên sắt cuối chuôi đao. Cậu không ngờ rằng luồng sát khí cuồn cuộn mà cậu vừa cảm giác được đa phần đều xuất phát từ vuông nhiễu che đao, còn sát khí của bản thân thanh đao chỉ phảng phất chút ít. Song cậu không hỏi nguyên nhân, cậu hiểu rằng lúc nào cần nói cho cậu, người khác tự khắc sẽ nói; nếu họ đã không muốn cho cậu biết, có hỏi cũng vô ích.

Thấy Lỗ Nhất Khí vẫn trầm ngâm suy nghĩ, Tả Thiết Cống có vẻ nôn nóng, buột miệng hỏi:

-Lỗ môn trưởng, thế nào?

-Vẫn còn một số điều cần phải nói rõ với ông. Chúng tôi đi tìm bảo bối là nhằm thực thi trọng trách trời ban, tạo phúc cho đời, để lại ơn huệ cho con cháu. Bởi vậy, tất cả mọi người không ai được phép nhòm ngó đến bảo bối, nếu không chúng ta cũng khó tránh khỏi cảnh tương tàn, tranh giành đẫm máu. Nếu bảo cấu còn có thứ gì khác, thì đó chính là phúc phận của các vị, muốn lấy xin cứ tuỳ nghi. Nếu như không có, thì coi như các vị đã góp sức vào một sự nghiệp đại nghĩa! – Khi Lỗ Nhất Khí nói ra những lời này, cả mấy cao thủ đều mơ hồ cảm nhận được một khí thế và áp lực vô hình toả ra từ phía cậu. Câu nói này không chỉ nhằm vào Tiếu Phật Nhi, mà còn là lời cảnh cáo với Hứa Tiểu Chỉ và những người khác nữa.

Song kỳ thực, Lỗ Nhất Khí cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Không phải là cậu không rút ra bài học kinh nghiệm gì từ hai lần trước, nhưng tình hình trước mắt đã vô cùng cấp bách, cậu đang rất cần có người trợ giúp. Cậu cũng đã nhẩm sẵn trong lòng, phải tìm cách vượt qua khảm diện này trước đã, rồi mới tính tới việc xem xét kỹ từng người.

Tuy hôm nay là ngày lễ rước gia thần, song gần tới nửa đêm, cả thành Thông Châu đã chìm trong yên lặng, chỉ thi thoảng vẳng lại tiếng mèo gào rờn rợn, hay tiếng chó sủa từ một nơi rất xa xăm. Vài bóng đen đang lặng lẽ luồn lách qua các ngõ hẻm, góc tường, mau chóng băng qua hai đoạn đường khá rộng là cầu Bảo Đới và phố Trung Đại, rồi lập tức lẩn mất hút vào đám ngõ ngách rối nùi như mạng nhện gần chùa Thiên Ninh. Chỉ cần qua chùa Thiên Ninh, rẽ sang hướng bắc, đã có thể tới bến đò bên ngoài tường thành phía bắc.

Chính vào lúc này, đám người bỗng dừng cả lại. Tả Thiết Cống và lão Lợi thì thầm trao đổi vài câu bằng một thứ tiếng không ai hiểu nổi. Khi còn ở Lưu Ly Xưởng, Lỗ Nhất Khí đã tiếp xúc với đủ loại khách buôn tới từ các vùng đông tây nam bắc, song chưa bao giờ nghe thấy thứ phương ngữ nào tương tự.

Hứa Tiểu Chỉ dường như sợ Lỗ Nhất Khí hiểu nhầm, bèn bước tới bên cậu hạ thấp giọng giải thích:

-Thứ phương ngữ Thông Châu này chỉ sử dụng trong một phạm vi rất hẹp trong ngoài thành Thông Châu, ngữ âm khác hẳn với những vùng xung quanh. Mới đầu tôi cũng không hiểu, sau tới buôn bán trong thành lâu ngày mới dần dần học được.

-Nhưng tôi nghe người ở đây nói tiếng Quan Thoại rất chuẩn! – Lỗ Nhất Khí nói.

-Trong thành Thông Châu có rất nhiều trường học, trẻ con giàu nghèo gì cũng có thể đến trường, nên người ở đây đều thạo tiếng Quan Thoại! – Hứa Tiểu Chỉ tuy đang nói chuyện với Lỗ Nhất Khí, song vẫn dỏng tai nghe ngóng xem Tả Thiết Cống và lão Lợi trao đổi những gì, vẻ lo lắng đã hiện rõ trên nét mặt.

Cuối cùng, Hứa Tiểu Chỉ không nhịn thêm được nữa, liền bước lại nhập bọn, cũng dùng tiếng Thông Châu liến thoắng một hồi.

Chú thích

[27] Thiết kế nhằm cản trở tốc độ di chuyển và đường đi trong khảm diện.

Chọn tập
Bình luận