Đúng là đã bị mắc lừa, hơn nữa, còn là một cú lừa trí mạng. Bởi Lỗ Nhất Khí không biết, gã trai xinh đẹp kia chính là Thức Bảo linh đồng.
Thức Bảo linh đồng! Thể loại dị nhân này từng xuất hiện vào thời Xuân Thu Chiến Quốc, khi đó được gọi là “Thức Bảo hầu”. Họ có thể nhìn ra vị trí của bảo bối, còn nhận biết được chủng loại của bảo bối. Khác với Lỗ Nhất Khí, bọn họ nhận biết bằng mắt thường, chứ không phải bằng cảm giác như cậu. Cũng chính vì nhìn mà không phải là cảm giác, nên họ không thể nhìn thấy những bảo bối ở quá sâu.
Nhãn lực của loại người này vẫn luôn là một câu đố. Bọn họ nhìn bằng cách nào, vẫn chưa có ai hiểu nổi.
Có người nói rằng, bọn họ nhìn vào ánh sáng của bảo bối. Ánh sáng của bảo bối là thứ rất khó che giấu bởi ngoại vật, đó cũng chính là lý do mà một số người có thể nhìn thấy hào quang quái lạ trong đêm tối, sáng hôm sau tiến hành đào bới, thường sẽ khai quật được báu vật.
Cũng có người nói rằng bọn họ nhìn vào sự chuyển động của bảo bối. Bảo bối thành linh, là quá trình từ chết hồi sinh, từ sinh thành thánh. Bảo bối sau khi thành linh có thể di động. Mới đầu chưa thực sự di động, gọi là “ý động”. Tới một giai đoạn nhất định, mới thực sự di chuyển. Bởi vậy, có người tuy nhìn thấy ánh sáng bảo bối, song khi đào lên lại không thấy bảo bối đâu. Hay có người đào sâm phát hiện ra cây sâm quý to lớn, phải buộc dây đỏ xung quanh, đề phòng sâm chạy, nguyên lý cũng tương tự như vậy.
Song lại có người nói rằng, bọn họ nhìn vào bảo tướng. Bảo tướng được chia thành ba tầng: bản tướng, sinh tướng và thần tướng. Bản tướng là thực thể của vật, sinh tướng là thứ ẩn phục, linh động ở xung quanh vật thực, là sắc màu sinh động hiện bên ngoài bản tướng; thần tướng là thứ bay bổng lan xa bên ngoài vật thực, là biểu hiện ngoại tại của bảo bối dùng để đẩy lùi tà ma, hướng tới thần thánh. Trong các tầng bảo tướng, bản tướng có thể quan sát bằng mắt tinh, sinh tướng có thể quan sát bằng trí tuệ, còn thần tướng chỉ có những kẻ linh thông giống như Thức Bảo linh đồng mới có thể quan sát thấy. Còn như khí tướng bảo bối mà Lỗ Nhất Khí cảm giác được, cũng mới chỉ ở khoảng giữa sinh tướng và thần tướng.
Bản lĩnh của Thức Bảo linh đồng có bảy phần là bẩm sinh, ba phần là rèn luyện. Gã Thức Bảo linh đồng của Chu gia ban đầu được tuyển chọn làm linh đồng tế lễ. Có cao nhân phán rằng gã có mạch tượng “mục linh liên khiếu”, có thể giao tiếp với hồn ma tại thế giới khác. Song Chu Chân Mệnh lại vô tình phát hiện ra nhãn lực siêu phàm của gã đối với bảo bối. Mà với Chu gia, đây mới là thứ quan trọng nhất. Thế là hắn vận dụng mọi phương pháp để tập trung bồi dưỡng gã trên lĩnh vực này, đồng thời đích thân truyền thụ cho gã võ nghệ và kiến thức và khảm diện. Nói một cách chính xác, có thể coi gã Thức Bảo linh đồng kia là đệ tử chân truyền của Chu Chân Mệnh, bởi vậy địa vị của hắn trong Chu gia không ai sánh bằng.
Lỗ Nhất Khí đã mắc lừa. Chính vì cậu đã hết lần này đến lần khác lừa Chu Chân Mệnh vào tròng ngay từ đầu, nên ngược lại, cũng đã gợi ý cho Chu Chân Mệnh cần phải tìm ra cơ hội phản kích từ điểm nào. Chu Chân Mệnh nhớ tới viện trong viện ở Bắc Bình, Lỗ Nhất Khí đã liều mạng xông vào rồi lại trở ra, chắc chắn đã lấy được thứ mà người khác không tìm thấy.
Lỗ Nhất Khí đã quá khinh suất. Vì muốn Chu Chân Mệnh tin rằng cậu có khả năng lấy được Thiên bảo ở chính tây, không những đã khai hết toàn bộ những gì Mạc Thiên Quy đã nói với cậu, lại còn nhận bừa công lao của vụ vượt đường tây bắc, trong khi bảo cấu phía chính tây và tây bắc đều là nhiệm vụ của Mặc gia. Tất cả đã khiến Chu Chân Mệnh ngộ nhận rằng, trong tay Lỗ Nhất Khí đang nắm giữ một thứ có thể chỉ ra vị trí của tất cả mọi bảo cấu, và rất có khả năng được lấy ra từ viện trong viện ở Bắc Bình.
Bị dẫn dụ bởi lời nói của Chu Chân Mệnh, Lỗ Nhất Khí đã vô thức nghĩ tới tấm thẻ ngọc. Cảm giác siêu phàm của cậu đương nhiên sẽ dẫn dụ bảo tướng của tấm thẻ bùng lên, thần tướng vụt hiện, khiến Thức Bảo linh đồng ngay lập tức bắt được hơi thở của báu vật.
Tiếng cười của Thức Bảo linh đồng còn chưa dứt, cánh tay của Chu Chân Mệnh đã quyết liệt vung lên. Đường chủ Cao Bôn Lôi của Cứ Điên đường lập tức múa tít hai chiếc đèn da bò trong tay, chỉ đưa ra một ám hiệu duy nhất: “Giết!”.
Chu Chân Mệnh quyết định không cho Lỗ Nhất Khí thêm một cơ hội nào nữa. Vì nếu như vậy, hắn sợ rằng sẽ khiến mình lỡ mất cơ hội cuối cùng.
Lỗ Nhất Khí đã hết cách. Cậu không biết rằng cơ hội thực ra ở ngay trên người mình, cũng không biết sở dĩ người Chu gia phát động tấn công chóng vánh như vậy, chính vì sợ cậu sẽ dùng kế sách doạ huỷ thẻ ngọc để uy hiếp, đổi lấy cơ hội thoát thân.
Nhận được chỉ lệnh, khảm diện Bôn xạ sơn hình áp lập tức di chuyển, biến hình. Những kỵ sĩ thiết giáp đối diện với Lỗ Nhất Khí tại mỗi vòng đã thúc ngựa lao lên phía trước, đội hình tấn công được hình thành từ nhiều vòng kỵ mã thiết giáp nhô hẳn lên, trông hệt như vô số đỉnh núi chồng chất lên nhau.
Bầy ngựa, la của đám Lỗ Nhất Khí dường như đã ý thức được điều gì, cuống quýt xoay vòng tại chỗ, hí lên ầm ĩ, cuối cùng thậm chí là ỉa đái mất kiểm soát. Có lẽ trong cơn kinh hoàng trước cái chết, phản ứng của mọi sinh linh đều như nhau.
Hạ Táo Hoa đứng chắn ngang phía trước Lỗ Nhất Khí, chiếc túi da huơu dài hẹp trên lưng đã cầm ngang trong tay. Những người khác cũng đều lăm lăm binh khí, sẵn sàng cho cuộc liều mạng cuối cùng. Song đối mặt với một khảm diện khổng lồ quá sức tưởng tượng, tâm lý của bọn họ đã hoàn toàn suy sụp.
Đúng vào thời khắc này, sắc mặt của Lỗ Nhất Khí đột nhiên trở nên vô cùng kinh dị, ánh mắt cũng xoay chuyển sang một hướng khó mà hiểu nổi. Nhưng ở đó là bầu trời vô tận, là đồi cỏ không một bóng người.
Trong đám kỵ sĩ thiết giáp, có kẻ hú lên một tiếng vang dội. Ngay lập tức, toàn bộ hình núi rùng rùng chuyển động, song tốc độ không nhanh. Bôn xạ sơn hình áp đã khởi động, khí thế như núi ấp tới.
Dưới áp lực vô hình và hữu hình, đám người cố gắng lùi hẳn xuống mép hồ. Lỗ Nhất Khí lùi lại, cậu đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt vẫn nhìn như hút về phía đồi cỏ.
Hạ Táo Hoa thoáng ngạc nhiên, song đã kiên định đứng lại bên cạnh Lỗ Nhất Khí, giống như đang bảo vệ một tín niệm từ kiếp trước.
Một âm thanh sắc lạnh rít lên điếc óc, con cú đưa thư đang đậu trên vai Thức Bảo linh đồng hoảng hốt bay vụt lên, tựa như bị ác ma trong bóng đêm rứt trộm lông cánh. Đám thuộc hạ đứng bên Chu Chân Mệnh đột nhiên vã mồ hôi lạnh, lông tóc dựng đứng, hàn khí ngoằn ngoèo chạy dọc sống lưng.
– Có tà ma! Rất âm hàn! – Tên cao lớn đã từng trải qua cảm giác này, tay trái lập tức kết ấn quyết Thủ tâm chỉ, tay phải quặt về phía bao kiếm da rắn vẩy trắng treo ngang sau hông, bật ra một thanh kiếm lưỡi rộng không ngù khảm hình ô tước phi vân. Sau đó tay trái lật lại, xoay ngược ấn quyết đặt trước trán, tay phải đâm xéo kiếm xuống dưới, hai chân đạp bước nhỏ lướt trên mặt cỏ, lao nhanh về phía một đỉnh đồi chênh chếch sau lưng.
Chu Chân Mệnh chỉ từ từ quay người lại. Hắn cũng đã cảm nhận được có sự bất thường ở phía sau, song càng cảm nhận được rõ hơn sự bất thường trong cơ thể. Tâm khí Đạo gia có được sau bao năm khổ luyện và khí sát phạt vào thời khắc này đã xung đột dữ dội đến sắp vỡ tung, thân tâm đã bạc nhược như tờ giấy. Để tránh tẩu hoả nhập ma, hắn tuyệt đối không cho phép bản thân tức giận thêm lần nào nữa. Lúc này, nhất thiết phải điều chỉnh tâm cảnh hướng tới cảnh giới cực cao.
Cùng với tiếng nổ rền vang động, một chùm sáng chói loá bay vọt lên cao. Trong bóng đêm tĩnh lặng, trong sơn cốc âm u, tiếng nổ long trời và ánh sáng thình lình đã khiến cho tất cả phải chấn động sững sờ.
Tên cao lớn đang lao vụt về phía đỉnh đồi lập tức dừng chân, hạ thấp thân người, kiếm che trước ngực, đứng lặng phắc như một pho tượng.
Toàn bộ hình núi Bôn xạ sơn hình áp còn chưa lao lên được hai thân ngựa, đã bị tiếng nổ dữ dội và ánh sáng chói loà chặn đứng bước chân, bởi lẽ bản tính của ngựa vốn sợ lửa và sợ âm thanh lớn. Song trong tình huống bất thình lình này, bầy ngựa vẫn không đến nỗi cuống cuồng hoảng loạn, vẫn đứng im tại chỗ chờ đợi sự thay đổi, chứng tỏ chúng đã được huấn luyện đến mức độ cực kỳ siêu việt.
Lỗ Nhất Khí bình tĩnh ngắm nhìn chùm sáng bay lên, nở xoè và tưng bừng phun ra hàng chùm tia sáng. Đã từng này tuổi đầu, song cậu chưa bao giờ nhìn thấy thứ pháo hoa nào rực rỡ và cháy lâu đến thế.
Đã có người hành động, bởi lẽ tình huống xuất hiện bất ngờ đã khiến họ cảm thấy đây chính là cơ hội. Thế là vài thân hình linh hoạt mau lẹ đã lợi dụng bóng tối do đỉnh đồi đổ xuống và bầy ngựa la đang khiếp vía làm yểm hộ, lao thẳng tới Bôn xạ sơn hình áp.
Lần này, Dương Tiểu Đao chạy lên đầu tiên. Dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, gã đã nhìn thấy rõ những cẳng chân ngựa to khoẻ san sát như rừng…
Pháo hoa đã nổ tung thành một chùm xoè rộng. Sau khi chùm sáng loà loà vụt tắt, bóng tối ập xuống sẽ khiến mắt người ta không thể thích ứng ngay trong chốc lát, bởi vậy đây chính là thời khắc tấn công tốt nhất. Dương Tiểu Đao đối chiếu tốc độ với kế hoạch đã tính toán sẵn, gã muốn chớp lấy cơ hội này để xuất kích. Bởi vì động tác đã tính toán kỹ lưỡng vẫn có thể thực hiện suôn sẻ trong bóng tối. Trong mắt Dương Tiểu Đao, những bộ vó kia dường như đã bị lột sạch da thịt, chỉ còn trơ lại xương, khớp xương và đám gân mạch lằng nhằng, hơn nữa, vị trí khớp gối ngựa đã hình thành một đồ hình liền mạch trong tâm trí gã. Lúc này, chỉ cần thực hiện đúng theo trình tự đã tính toán, áp sát tới đội kỵ mã, múa đao vun vút đúng như động tác đã mường tượng trong đầu, bằng cách thao tác gảy, cứa, gọt, đâm, khoét, sẽ dễ dàng khoét rời, cứa đứt cả đám lớn khớp xương, gân mạch.
Chùm sáng muôn màu lộng lẫy trong không trung đã bung ra thành vô số đốm lửa li ti, bay dạt về phía đám Lỗ Nhất Khí, rồi theo nhau tắt lịm. Sau đó là khoảnh khắc tối sầm, điều này không nằm ngoài dự đoán, song cơn lạnh lẽo ập đến ngay sau đó đã khiếp mọi người phải bất ngờ. Vài luồng gió âm hàn từ trên đỉnh đồi xoáy tròn lao xuống, cuốn theo cái lạnh ghê buốt thấu tận tim gan. Trong gió còn ẩn chứa một lực đạo ma quái, tên cao lớn đang đứng như trời trồng trên sườn dốc đã bị luồng lực đạo xô thẳng xuống phía dưới.
Đám thuộc hạ bên cạnh Chu Chân Mệnh đều đã rút sẵn binh khí, một nửa số người tạo thành trận hình “vây đánh ba mặt”, xông thẳng lên đỉnh đồi. Nửa còn lại dàn thành trận thế phòng thủ với hai nhóm “hổ phục giương vuốt” phía trước Chu Chân Mệnh, tư thế cảnh giác cao độ.
Hàng người ngựa sau cùng trong khảm diện Bôn xạ sơn hình áp có vẻ hơi nhộn nhạo. Cả ngựa và kỵ sĩ đều đã cảm giác được cơn ớn lạnh mà đợt gió âm hàn cuốn tới, cũng cảm nhận được luồng áp lực ma quái âm tà. Đám kỵ sĩ bỗng chốc hồn phách hoang mang, động tác và phản ứng đều trở nên trì độn. Bầy ngựa được huấn luyện kỹ càng cũng hoảng sợ run rẩy, nếu không phải có xích mũi dao nối liền, có lẽ chúng đã cuống cuồng bỏ chạy.
Lỗ Nhất Khí đang ngưng thần để cảm giác. Từ trong những trận gió âm hàn, cậu đã nhìn hấy những bộ mặt mà người khác không nhìn thấy. Mặt ma! Nhưng những bộ mặt ma này chắc chắn không phải do Dưỡng Quỷ Tỳ điều khiển, bởi lẽ nét mặt của chúng quái đản hơn, khủng khiếp hơn, hung tợn hơn rất nhiều. Sắc mặt cũng không trắng xanh, mà là sắc lục sẫm đến ngả đen. Một số bộ mặt còn rách mướp đến ghê sợ, tai xẻ miệng toạc, mắt lủng lẳng treo bên ngoài hốc. Những bộ mặt ma này lướt đi với tốc độ cực nhanh, hệt như đâm thẳng mà tới. Lỗ Nhất Khí lập tức nhớ tới một cao thủ với năng lực điều khiển hồn ma cao siêu hơn nữa: Dưỡng Quỷ Nương. Dưỡng Quỷ Nương là cao thủ hiếm có của Chu gia, chỉ có người như Chu Chân Mệnh mới có thể thu phục được. Song nếu như đúng là bà ta, tại sao lại quay giáo phản kích chính khảm diện của Chu gia?
– Lui! – Lão mù đang ngăn cản Dương Tiểu Đao. Lão đã nghe thấy tiếng lẫy bật.
Song Dương Tiểu Đao lại thiếu nhạy cảm trước tiếng quát của lão mù, may thay sau lưng gã còn có Quỷ Nhãn Tam. Quỷ Nhãn Tam thuận thế đẩy Dương Tiểu Đao ngã chúi xuống dưới bụng một con la to khoẻ, tay còn lại xoay tít cây xẻng lưỡi cày, đánh văng một đám lớn tên nỏ.
Cứ Điên đường của Chu gia là một đường khẩu bên ngoài, lăn lộn giang hồ đã lâu. Tuy rằng năng lực của mỗi cá nhân không thể sánh kịp cao thủ của tổng đường, song khả năng ứng biến và chiến đấu thực tế lại hơn hẳn. Bởi vậy sự biến bất ngờ phía sau lưng tuy có khiến một số kỵ sĩ phải hoang mang kinh hãi, song cũng là một lời nhắc nhở với bọn chúng, trách nhiệm của bọn chúng bây giờ chính là phải mau chóng diệt gọn các mục tiêu trong khảm diện, không để bọn họ có một mảy may cơ hội để phản kích và đột phá vòng vây, sau đó mới quay lại tấn công mối uy hiếp phía sau lưng. Bởi vậy, không cần đến mệnh lệnh, không cần đến chỉ huy, các ống nỏ bắn dàn hàng đã tự động giương lên, mũi tên lông vũ ba cạnh bắn ra tới tấp như mưa rào.
Dương Tiểu Đao vừa ngã xuống đất, lập tức lăn lông lốc về phía sau, song vẫn bị một mũi tên lông vũ ba cạnh găm trúng hông.
Quỷ Nhãn Tam vừa múa tít cây xẻng lưỡi cày, vừa rút Vũ Kim Cương trên lưng xuống. Vừa nãy hắn định nhanh chóng tập kích nên mới sử dụng xẻng lưỡi cày, lúc này muốn chắn đỡ trận mưa tên, đương nhiên không gì bằng Vũ Kim Cương. Cây Vũ Kim Cương của hắn đã bị mất trong hành trình tìm kiếm Kim bảo ở đông bắc, còn cây Vũ Kim Cương này là của Nghê Thất. Tuy hình dáng và trọng lượng như nhau, song sử dụng vẫn cảm thấy không thực thuận tay. Nếu không, trong khoảnh khắc bật Vũ Kim Cương, hắn đã không bị một mũi tên ngắn găm trúng vai trái.
Sau một đợt tên bắn, khảm diện lại bắt đầu di chuyển về phía trước. Ngay sau đó, đợt mưa tên thứ hai lại bắt đầu.
– Lùi lại! Mau lùi lại! – Quỷ Nhãn Tam đang che chắn bên cạnh Lỗ Nhất Khí hét lớn. Chỉ mình hắn có thể nhìn rõ trận mưa tên đang ào ào vụt tới. Song phía sau đã hết đường lui, Hứa Tiểu Chỉ và Niên Thiết Cao đã lọt cả xuống hồ nước.
Đúng vào lúc đó, trên đỉnh đồi cỏ lại có pháo hoa vọt lên. Lần này không phải là một quầng sáng, mà là cả chuỗi sáng xoáy tròn, nhanh như chớp lao vụt tới mé sau của khảm diện, rồi mới nổ bùng, xoè thành một chùm sáng lạnh lẽo với vô số đốm lửa li ti lơ lửng mãi không tàn.
– Có mê chướng! Nín thở, ngậm thuốc! – Thức Bảo linh đồng kêu ré lên. Tuy chất lượng thuốc mê cực tốt, mùi vị cực nhẹ, trộn lẫn trong mùi thuốc pháo, gần như không thể ngửi thấy, song Thức Bảo linh đồng vẫn đánh hơi ra.
Song bọn kỵ sĩ thiết giáp vừa bị cơn âm phong thổi cho đờ đẫn, lại thêm đầy mình giáp trụ cồng kềnh, nên đã không thể kịp thời lấy ra thuốc chống độc.
Thuốc mê trong pháo hoa không nặng, đám kỵ sĩ hít phải thuốc không ngã xuống ngay, chút ý thức còn lại vẫn đủ để chúng gắng gượng nằm gục trên lưng ngựa. Song pháo hoa đã bay thành chuỗi vào trong khảm diện, khiến cả một hàng dài kỵ sĩ nối đuôi nhau hít phải thuốc mê, tựa như đã xẻ ra một rãnh khuyết trên khảm diện như hình thớt cối.
Đám kỵ sĩ phía trước ý thức được tình hình nguy cấp phía sau lưng, chúng đã không còn kịp quan tâm đến hình khảm chỉnh thể của Sơn hình áp, mau chóng hối thúc đội kỵ mã đang trong cơn trì trệ xông lên, muốn tiêu diệt toàn bộ mục tiêu trước khi sự việc trở nên tồi tệ hơn nữa.
Một vạt trắng rộng lớn tràn xuống từ đỉnh đồi rợp cỏ, âm thầm mà chóng vánh.
Gã cao lớn đứng gần đỉnh đồi nhất, bởi vậy, hắn cũng là kẻ đầu tiên nhận ra vạt trắng kia là một bầy cừu, là giống cừu lông dài Trác Khách Duy. Đặc trưng nổi bật của giống cừu này chính là bộ lông dài một cách khác thường, đến lúc xén lông, phải dài tới hơn hai thước. Trong quá trình mọc, những sợi lông dài sẽ tự xoăn tít thành lọn. Một đặc trưng nữa là chất lông cừu đặc biệt dai bền, dây tết từ lông cừu đủ sức ghìm chân con ngựa đang phi nước đại.
Tuy trước mặt chỉ là bầy cừu chứ không phải bầy sói, song gã cao lớn vẫn đứng yên không dám nhúc nhích. Bởi lẽ hắn đã nhận ra, đàn cừu trước mặt tuyệt đối không phải tầm thường. Trước hết, chúng chạy quá nhanh, hắn chưa bao giờ nhìn thấy giống cừu nào có thể chạy nhanh như vậy. Hơn nữa, trên mình chúng đang toả khói, một thứ khói rất nhạt và nhẹ.
Trận hình “vây đánh ba mặt” đã khựng lại, trận thế phòng thủ “hổ phục giơ vuốt” càng trở nên kín kẽ hơn. Ngay cả Chu Chân Mệnh cũng gắng gượng đề khí, ngưng tụ tinh thần để quan sát bầy cừu.
Bầy cừu mau chóng né qua đám người bất động, tựa như chạy vòng qua đống đá. Rồi chúng xông thẳng vào trong khảm diện trùng trùng vách sắt tường đồng, chẳng khác gì một thùng sữa tươi tạt thẳng đến.
Trận mưa tên nhằm vào Lỗ Nhất Khí đã có Quỷ Nhãn Tam và Hạ Táo Hoa ứng phó, cậu chỉ có việc ung dung thưởng ngoạn những cảnh tượng đang diễn ra trên đồi cỏ. Trên một chừng mực nào đó, khảm diện cũng giống như một bức thư hoạ hay một áng văn chương, đều cần có người thưởng thức. Song nếu như một tác phẩm ngay trong quá trình sáng tác đã có người tán thưởng, thì người đó hoặc là kẻ tri âm hiểu thấu tâm can tác giả, hoặc là bậc kỳ tài, bởi lẽ cậu có năng lực cảm nhận siêu phàm, bởi lẽ cậu đã khắc cốt ghi âm “Cơ xảo tập”. Vừa nhìn thấy bầy cừu lông trắng, cậu đã không kìm nổi hào hứng và khâm phục mà thốt lên:
– Hay quá! Vách khảm lay, cừu ma cưỡi, như tơ quấn, rắc thuốc bay.
– Anh lảm nhảm cái gì thế? – Hạ Táo Hoa không phải lúc nào cũng hiểu được những hành vi kỳ quặc của Lỗ Nhất Khí.
– Đừng vội, xem kìa! Có thứ rất hay!
Chu Chân Mệnh lúc này đang đứng trên sườn đồi, mũi miệng như cùng rên lên ba tiếng:
– Cừu ma cưỡi!
Ba chữ vừa bật ra, khí huyết lại cuồn cuộn trong ngực như nước thuỷ triều.
Cừu ma cưỡi từng xuất hiện ở rất nhiều nơi. Thường khi đêm xuống, cừu không về chuồng, mà đi lang thang về phía đồng hoang. Hơn nữa, chúng đột nhiên mất đi bản tính hiền lành cố hữu, lao đi như bay, không ai có thể đuổi kịp. Có người nói rằng, đó là hiện tượng cừu bị ma nhập, cũng có người cho rằng loài cừu này do ma hoang hoá thành. Song cừu ma cưỡi ở đây lại không thuộc hai trường hợp trên, mà là dùng ma lực đã tích luỹ để điều khiển bầy cừu.
Nút lẫy ma tung ra đầu tiên, khiến đám kỵ sĩ trở nên đờ đẫn không kịp lấy thuốc chống độc. Thuốc độc toả ra từ pháo hoa đã khiến cả một đám lớn kỵ sĩ bên trong khảm diện hôn mê mà mất đi ý thức. Vì thế, khi bầy cừu xông vào khảm diện, bọn chúng đã không thể bắn tên ngăn cản, cũng không thể điều khiển đội ngựa để biến hình khảm diện. Kỵ sĩ không bắn tên, ngựa thiết giáp không cử động, kích thước của bầy cừu lông dài lại vô cùng thích hợp, bọn chúng nhanh chóng chui qua chân, luồn dưới bụng ngựa, xông thẳng vào trong khảm diện.
Thức Bảo linh đồng! Thể loại dị nhân này từng xuất hiện vào thời Xuân Thu Chiến Quốc, khi đó được gọi là “Thức Bảo hầu”. Họ có thể nhìn ra vị trí của bảo bối, còn nhận biết được chủng loại của bảo bối. Khác với Lỗ Nhất Khí, bọn họ nhận biết bằng mắt thường, chứ không phải bằng cảm giác như cậu. Cũng chính vì nhìn mà không phải là cảm giác, nên họ không thể nhìn thấy những bảo bối ở quá sâu.
Nhãn lực của loại người này vẫn luôn là một câu đố. Bọn họ nhìn bằng cách nào, vẫn chưa có ai hiểu nổi.
Có người nói rằng, bọn họ nhìn vào ánh sáng của bảo bối. Ánh sáng của bảo bối là thứ rất khó che giấu bởi ngoại vật, đó cũng chính là lý do mà một số người có thể nhìn thấy hào quang quái lạ trong đêm tối, sáng hôm sau tiến hành đào bới, thường sẽ khai quật được báu vật.
Cũng có người nói rằng bọn họ nhìn vào sự chuyển động của bảo bối. Bảo bối thành linh, là quá trình từ chết hồi sinh, từ sinh thành thánh. Bảo bối sau khi thành linh có thể di động. Mới đầu chưa thực sự di động, gọi là “ý động”. Tới một giai đoạn nhất định, mới thực sự di chuyển. Bởi vậy, có người tuy nhìn thấy ánh sáng bảo bối, song khi đào lên lại không thấy bảo bối đâu. Hay có người đào sâm phát hiện ra cây sâm quý to lớn, phải buộc dây đỏ xung quanh, đề phòng sâm chạy, nguyên lý cũng tương tự như vậy.
Song lại có người nói rằng, bọn họ nhìn vào bảo tướng. Bảo tướng được chia thành ba tầng: bản tướng, sinh tướng và thần tướng. Bản tướng là thực thể của vật, sinh tướng là thứ ẩn phục, linh động ở xung quanh vật thực, là sắc màu sinh động hiện bên ngoài bản tướng; thần tướng là thứ bay bổng lan xa bên ngoài vật thực, là biểu hiện ngoại tại của bảo bối dùng để đẩy lùi tà ma, hướng tới thần thánh. Trong các tầng bảo tướng, bản tướng có thể quan sát bằng mắt tinh, sinh tướng có thể quan sát bằng trí tuệ, còn thần tướng chỉ có những kẻ linh thông giống như Thức Bảo linh đồng mới có thể quan sát thấy. Còn như khí tướng bảo bối mà Lỗ Nhất Khí cảm giác được, cũng mới chỉ ở khoảng giữa sinh tướng và thần tướng.
Bản lĩnh của Thức Bảo linh đồng có bảy phần là bẩm sinh, ba phần là rèn luyện. Gã Thức Bảo linh đồng của Chu gia ban đầu được tuyển chọn làm linh đồng tế lễ. Có cao nhân phán rằng gã có mạch tượng “mục linh liên khiếu”, có thể giao tiếp với hồn ma tại thế giới khác. Song Chu Chân Mệnh lại vô tình phát hiện ra nhãn lực siêu phàm của gã đối với bảo bối. Mà với Chu gia, đây mới là thứ quan trọng nhất. Thế là hắn vận dụng mọi phương pháp để tập trung bồi dưỡng gã trên lĩnh vực này, đồng thời đích thân truyền thụ cho gã võ nghệ và kiến thức và khảm diện. Nói một cách chính xác, có thể coi gã Thức Bảo linh đồng kia là đệ tử chân truyền của Chu Chân Mệnh, bởi vậy địa vị của hắn trong Chu gia không ai sánh bằng.
Lỗ Nhất Khí đã mắc lừa. Chính vì cậu đã hết lần này đến lần khác lừa Chu Chân Mệnh vào tròng ngay từ đầu, nên ngược lại, cũng đã gợi ý cho Chu Chân Mệnh cần phải tìm ra cơ hội phản kích từ điểm nào. Chu Chân Mệnh nhớ tới viện trong viện ở Bắc Bình, Lỗ Nhất Khí đã liều mạng xông vào rồi lại trở ra, chắc chắn đã lấy được thứ mà người khác không tìm thấy.
Lỗ Nhất Khí đã quá khinh suất. Vì muốn Chu Chân Mệnh tin rằng cậu có khả năng lấy được Thiên bảo ở chính tây, không những đã khai hết toàn bộ những gì Mạc Thiên Quy đã nói với cậu, lại còn nhận bừa công lao của vụ vượt đường tây bắc, trong khi bảo cấu phía chính tây và tây bắc đều là nhiệm vụ của Mặc gia. Tất cả đã khiến Chu Chân Mệnh ngộ nhận rằng, trong tay Lỗ Nhất Khí đang nắm giữ một thứ có thể chỉ ra vị trí của tất cả mọi bảo cấu, và rất có khả năng được lấy ra từ viện trong viện ở Bắc Bình.
Bị dẫn dụ bởi lời nói của Chu Chân Mệnh, Lỗ Nhất Khí đã vô thức nghĩ tới tấm thẻ ngọc. Cảm giác siêu phàm của cậu đương nhiên sẽ dẫn dụ bảo tướng của tấm thẻ bùng lên, thần tướng vụt hiện, khiến Thức Bảo linh đồng ngay lập tức bắt được hơi thở của báu vật.
Tiếng cười của Thức Bảo linh đồng còn chưa dứt, cánh tay của Chu Chân Mệnh đã quyết liệt vung lên. Đường chủ Cao Bôn Lôi của Cứ Điên đường lập tức múa tít hai chiếc đèn da bò trong tay, chỉ đưa ra một ám hiệu duy nhất: “Giết!”.
Chu Chân Mệnh quyết định không cho Lỗ Nhất Khí thêm một cơ hội nào nữa. Vì nếu như vậy, hắn sợ rằng sẽ khiến mình lỡ mất cơ hội cuối cùng.
Lỗ Nhất Khí đã hết cách. Cậu không biết rằng cơ hội thực ra ở ngay trên người mình, cũng không biết sở dĩ người Chu gia phát động tấn công chóng vánh như vậy, chính vì sợ cậu sẽ dùng kế sách doạ huỷ thẻ ngọc để uy hiếp, đổi lấy cơ hội thoát thân.
Nhận được chỉ lệnh, khảm diện Bôn xạ sơn hình áp lập tức di chuyển, biến hình. Những kỵ sĩ thiết giáp đối diện với Lỗ Nhất Khí tại mỗi vòng đã thúc ngựa lao lên phía trước, đội hình tấn công được hình thành từ nhiều vòng kỵ mã thiết giáp nhô hẳn lên, trông hệt như vô số đỉnh núi chồng chất lên nhau.
Bầy ngựa, la của đám Lỗ Nhất Khí dường như đã ý thức được điều gì, cuống quýt xoay vòng tại chỗ, hí lên ầm ĩ, cuối cùng thậm chí là ỉa đái mất kiểm soát. Có lẽ trong cơn kinh hoàng trước cái chết, phản ứng của mọi sinh linh đều như nhau.
Hạ Táo Hoa đứng chắn ngang phía trước Lỗ Nhất Khí, chiếc túi da huơu dài hẹp trên lưng đã cầm ngang trong tay. Những người khác cũng đều lăm lăm binh khí, sẵn sàng cho cuộc liều mạng cuối cùng. Song đối mặt với một khảm diện khổng lồ quá sức tưởng tượng, tâm lý của bọn họ đã hoàn toàn suy sụp.
Đúng vào thời khắc này, sắc mặt của Lỗ Nhất Khí đột nhiên trở nên vô cùng kinh dị, ánh mắt cũng xoay chuyển sang một hướng khó mà hiểu nổi. Nhưng ở đó là bầu trời vô tận, là đồi cỏ không một bóng người.
Trong đám kỵ sĩ thiết giáp, có kẻ hú lên một tiếng vang dội. Ngay lập tức, toàn bộ hình núi rùng rùng chuyển động, song tốc độ không nhanh. Bôn xạ sơn hình áp đã khởi động, khí thế như núi ấp tới.
Dưới áp lực vô hình và hữu hình, đám người cố gắng lùi hẳn xuống mép hồ. Lỗ Nhất Khí lùi lại, cậu đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt vẫn nhìn như hút về phía đồi cỏ.
Hạ Táo Hoa thoáng ngạc nhiên, song đã kiên định đứng lại bên cạnh Lỗ Nhất Khí, giống như đang bảo vệ một tín niệm từ kiếp trước.
Một âm thanh sắc lạnh rít lên điếc óc, con cú đưa thư đang đậu trên vai Thức Bảo linh đồng hoảng hốt bay vụt lên, tựa như bị ác ma trong bóng đêm rứt trộm lông cánh. Đám thuộc hạ đứng bên Chu Chân Mệnh đột nhiên vã mồ hôi lạnh, lông tóc dựng đứng, hàn khí ngoằn ngoèo chạy dọc sống lưng.
– Có tà ma! Rất âm hàn! – Tên cao lớn đã từng trải qua cảm giác này, tay trái lập tức kết ấn quyết Thủ tâm chỉ, tay phải quặt về phía bao kiếm da rắn vẩy trắng treo ngang sau hông, bật ra một thanh kiếm lưỡi rộng không ngù khảm hình ô tước phi vân. Sau đó tay trái lật lại, xoay ngược ấn quyết đặt trước trán, tay phải đâm xéo kiếm xuống dưới, hai chân đạp bước nhỏ lướt trên mặt cỏ, lao nhanh về phía một đỉnh đồi chênh chếch sau lưng.
Chu Chân Mệnh chỉ từ từ quay người lại. Hắn cũng đã cảm nhận được có sự bất thường ở phía sau, song càng cảm nhận được rõ hơn sự bất thường trong cơ thể. Tâm khí Đạo gia có được sau bao năm khổ luyện và khí sát phạt vào thời khắc này đã xung đột dữ dội đến sắp vỡ tung, thân tâm đã bạc nhược như tờ giấy. Để tránh tẩu hoả nhập ma, hắn tuyệt đối không cho phép bản thân tức giận thêm lần nào nữa. Lúc này, nhất thiết phải điều chỉnh tâm cảnh hướng tới cảnh giới cực cao.
Cùng với tiếng nổ rền vang động, một chùm sáng chói loá bay vọt lên cao. Trong bóng đêm tĩnh lặng, trong sơn cốc âm u, tiếng nổ long trời và ánh sáng thình lình đã khiến cho tất cả phải chấn động sững sờ.
Tên cao lớn đang lao vụt về phía đỉnh đồi lập tức dừng chân, hạ thấp thân người, kiếm che trước ngực, đứng lặng phắc như một pho tượng.
Toàn bộ hình núi Bôn xạ sơn hình áp còn chưa lao lên được hai thân ngựa, đã bị tiếng nổ dữ dội và ánh sáng chói loà chặn đứng bước chân, bởi lẽ bản tính của ngựa vốn sợ lửa và sợ âm thanh lớn. Song trong tình huống bất thình lình này, bầy ngựa vẫn không đến nỗi cuống cuồng hoảng loạn, vẫn đứng im tại chỗ chờ đợi sự thay đổi, chứng tỏ chúng đã được huấn luyện đến mức độ cực kỳ siêu việt.
Lỗ Nhất Khí bình tĩnh ngắm nhìn chùm sáng bay lên, nở xoè và tưng bừng phun ra hàng chùm tia sáng. Đã từng này tuổi đầu, song cậu chưa bao giờ nhìn thấy thứ pháo hoa nào rực rỡ và cháy lâu đến thế.
Đã có người hành động, bởi lẽ tình huống xuất hiện bất ngờ đã khiến họ cảm thấy đây chính là cơ hội. Thế là vài thân hình linh hoạt mau lẹ đã lợi dụng bóng tối do đỉnh đồi đổ xuống và bầy ngựa la đang khiếp vía làm yểm hộ, lao thẳng tới Bôn xạ sơn hình áp.
Lần này, Dương Tiểu Đao chạy lên đầu tiên. Dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, gã đã nhìn thấy rõ những cẳng chân ngựa to khoẻ san sát như rừng…
Pháo hoa đã nổ tung thành một chùm xoè rộng. Sau khi chùm sáng loà loà vụt tắt, bóng tối ập xuống sẽ khiến mắt người ta không thể thích ứng ngay trong chốc lát, bởi vậy đây chính là thời khắc tấn công tốt nhất. Dương Tiểu Đao đối chiếu tốc độ với kế hoạch đã tính toán sẵn, gã muốn chớp lấy cơ hội này để xuất kích. Bởi vì động tác đã tính toán kỹ lưỡng vẫn có thể thực hiện suôn sẻ trong bóng tối. Trong mắt Dương Tiểu Đao, những bộ vó kia dường như đã bị lột sạch da thịt, chỉ còn trơ lại xương, khớp xương và đám gân mạch lằng nhằng, hơn nữa, vị trí khớp gối ngựa đã hình thành một đồ hình liền mạch trong tâm trí gã. Lúc này, chỉ cần thực hiện đúng theo trình tự đã tính toán, áp sát tới đội kỵ mã, múa đao vun vút đúng như động tác đã mường tượng trong đầu, bằng cách thao tác gảy, cứa, gọt, đâm, khoét, sẽ dễ dàng khoét rời, cứa đứt cả đám lớn khớp xương, gân mạch.
Chùm sáng muôn màu lộng lẫy trong không trung đã bung ra thành vô số đốm lửa li ti, bay dạt về phía đám Lỗ Nhất Khí, rồi theo nhau tắt lịm. Sau đó là khoảnh khắc tối sầm, điều này không nằm ngoài dự đoán, song cơn lạnh lẽo ập đến ngay sau đó đã khiếp mọi người phải bất ngờ. Vài luồng gió âm hàn từ trên đỉnh đồi xoáy tròn lao xuống, cuốn theo cái lạnh ghê buốt thấu tận tim gan. Trong gió còn ẩn chứa một lực đạo ma quái, tên cao lớn đang đứng như trời trồng trên sườn dốc đã bị luồng lực đạo xô thẳng xuống phía dưới.
Đám thuộc hạ bên cạnh Chu Chân Mệnh đều đã rút sẵn binh khí, một nửa số người tạo thành trận hình “vây đánh ba mặt”, xông thẳng lên đỉnh đồi. Nửa còn lại dàn thành trận thế phòng thủ với hai nhóm “hổ phục giương vuốt” phía trước Chu Chân Mệnh, tư thế cảnh giác cao độ.
Hàng người ngựa sau cùng trong khảm diện Bôn xạ sơn hình áp có vẻ hơi nhộn nhạo. Cả ngựa và kỵ sĩ đều đã cảm giác được cơn ớn lạnh mà đợt gió âm hàn cuốn tới, cũng cảm nhận được luồng áp lực ma quái âm tà. Đám kỵ sĩ bỗng chốc hồn phách hoang mang, động tác và phản ứng đều trở nên trì độn. Bầy ngựa được huấn luyện kỹ càng cũng hoảng sợ run rẩy, nếu không phải có xích mũi dao nối liền, có lẽ chúng đã cuống cuồng bỏ chạy.
Lỗ Nhất Khí đang ngưng thần để cảm giác. Từ trong những trận gió âm hàn, cậu đã nhìn hấy những bộ mặt mà người khác không nhìn thấy. Mặt ma! Nhưng những bộ mặt ma này chắc chắn không phải do Dưỡng Quỷ Tỳ điều khiển, bởi lẽ nét mặt của chúng quái đản hơn, khủng khiếp hơn, hung tợn hơn rất nhiều. Sắc mặt cũng không trắng xanh, mà là sắc lục sẫm đến ngả đen. Một số bộ mặt còn rách mướp đến ghê sợ, tai xẻ miệng toạc, mắt lủng lẳng treo bên ngoài hốc. Những bộ mặt ma này lướt đi với tốc độ cực nhanh, hệt như đâm thẳng mà tới. Lỗ Nhất Khí lập tức nhớ tới một cao thủ với năng lực điều khiển hồn ma cao siêu hơn nữa: Dưỡng Quỷ Nương. Dưỡng Quỷ Nương là cao thủ hiếm có của Chu gia, chỉ có người như Chu Chân Mệnh mới có thể thu phục được. Song nếu như đúng là bà ta, tại sao lại quay giáo phản kích chính khảm diện của Chu gia?
– Lui! – Lão mù đang ngăn cản Dương Tiểu Đao. Lão đã nghe thấy tiếng lẫy bật.
Song Dương Tiểu Đao lại thiếu nhạy cảm trước tiếng quát của lão mù, may thay sau lưng gã còn có Quỷ Nhãn Tam. Quỷ Nhãn Tam thuận thế đẩy Dương Tiểu Đao ngã chúi xuống dưới bụng một con la to khoẻ, tay còn lại xoay tít cây xẻng lưỡi cày, đánh văng một đám lớn tên nỏ.
Cứ Điên đường của Chu gia là một đường khẩu bên ngoài, lăn lộn giang hồ đã lâu. Tuy rằng năng lực của mỗi cá nhân không thể sánh kịp cao thủ của tổng đường, song khả năng ứng biến và chiến đấu thực tế lại hơn hẳn. Bởi vậy sự biến bất ngờ phía sau lưng tuy có khiến một số kỵ sĩ phải hoang mang kinh hãi, song cũng là một lời nhắc nhở với bọn chúng, trách nhiệm của bọn chúng bây giờ chính là phải mau chóng diệt gọn các mục tiêu trong khảm diện, không để bọn họ có một mảy may cơ hội để phản kích và đột phá vòng vây, sau đó mới quay lại tấn công mối uy hiếp phía sau lưng. Bởi vậy, không cần đến mệnh lệnh, không cần đến chỉ huy, các ống nỏ bắn dàn hàng đã tự động giương lên, mũi tên lông vũ ba cạnh bắn ra tới tấp như mưa rào.
Dương Tiểu Đao vừa ngã xuống đất, lập tức lăn lông lốc về phía sau, song vẫn bị một mũi tên lông vũ ba cạnh găm trúng hông.
Quỷ Nhãn Tam vừa múa tít cây xẻng lưỡi cày, vừa rút Vũ Kim Cương trên lưng xuống. Vừa nãy hắn định nhanh chóng tập kích nên mới sử dụng xẻng lưỡi cày, lúc này muốn chắn đỡ trận mưa tên, đương nhiên không gì bằng Vũ Kim Cương. Cây Vũ Kim Cương của hắn đã bị mất trong hành trình tìm kiếm Kim bảo ở đông bắc, còn cây Vũ Kim Cương này là của Nghê Thất. Tuy hình dáng và trọng lượng như nhau, song sử dụng vẫn cảm thấy không thực thuận tay. Nếu không, trong khoảnh khắc bật Vũ Kim Cương, hắn đã không bị một mũi tên ngắn găm trúng vai trái.
Sau một đợt tên bắn, khảm diện lại bắt đầu di chuyển về phía trước. Ngay sau đó, đợt mưa tên thứ hai lại bắt đầu.
– Lùi lại! Mau lùi lại! – Quỷ Nhãn Tam đang che chắn bên cạnh Lỗ Nhất Khí hét lớn. Chỉ mình hắn có thể nhìn rõ trận mưa tên đang ào ào vụt tới. Song phía sau đã hết đường lui, Hứa Tiểu Chỉ và Niên Thiết Cao đã lọt cả xuống hồ nước.
Đúng vào lúc đó, trên đỉnh đồi cỏ lại có pháo hoa vọt lên. Lần này không phải là một quầng sáng, mà là cả chuỗi sáng xoáy tròn, nhanh như chớp lao vụt tới mé sau của khảm diện, rồi mới nổ bùng, xoè thành một chùm sáng lạnh lẽo với vô số đốm lửa li ti lơ lửng mãi không tàn.
– Có mê chướng! Nín thở, ngậm thuốc! – Thức Bảo linh đồng kêu ré lên. Tuy chất lượng thuốc mê cực tốt, mùi vị cực nhẹ, trộn lẫn trong mùi thuốc pháo, gần như không thể ngửi thấy, song Thức Bảo linh đồng vẫn đánh hơi ra.
Song bọn kỵ sĩ thiết giáp vừa bị cơn âm phong thổi cho đờ đẫn, lại thêm đầy mình giáp trụ cồng kềnh, nên đã không thể kịp thời lấy ra thuốc chống độc.
Thuốc mê trong pháo hoa không nặng, đám kỵ sĩ hít phải thuốc không ngã xuống ngay, chút ý thức còn lại vẫn đủ để chúng gắng gượng nằm gục trên lưng ngựa. Song pháo hoa đã bay thành chuỗi vào trong khảm diện, khiến cả một hàng dài kỵ sĩ nối đuôi nhau hít phải thuốc mê, tựa như đã xẻ ra một rãnh khuyết trên khảm diện như hình thớt cối.
Đám kỵ sĩ phía trước ý thức được tình hình nguy cấp phía sau lưng, chúng đã không còn kịp quan tâm đến hình khảm chỉnh thể của Sơn hình áp, mau chóng hối thúc đội kỵ mã đang trong cơn trì trệ xông lên, muốn tiêu diệt toàn bộ mục tiêu trước khi sự việc trở nên tồi tệ hơn nữa.
Một vạt trắng rộng lớn tràn xuống từ đỉnh đồi rợp cỏ, âm thầm mà chóng vánh.
Gã cao lớn đứng gần đỉnh đồi nhất, bởi vậy, hắn cũng là kẻ đầu tiên nhận ra vạt trắng kia là một bầy cừu, là giống cừu lông dài Trác Khách Duy. Đặc trưng nổi bật của giống cừu này chính là bộ lông dài một cách khác thường, đến lúc xén lông, phải dài tới hơn hai thước. Trong quá trình mọc, những sợi lông dài sẽ tự xoăn tít thành lọn. Một đặc trưng nữa là chất lông cừu đặc biệt dai bền, dây tết từ lông cừu đủ sức ghìm chân con ngựa đang phi nước đại.
Tuy trước mặt chỉ là bầy cừu chứ không phải bầy sói, song gã cao lớn vẫn đứng yên không dám nhúc nhích. Bởi lẽ hắn đã nhận ra, đàn cừu trước mặt tuyệt đối không phải tầm thường. Trước hết, chúng chạy quá nhanh, hắn chưa bao giờ nhìn thấy giống cừu nào có thể chạy nhanh như vậy. Hơn nữa, trên mình chúng đang toả khói, một thứ khói rất nhạt và nhẹ.
Trận hình “vây đánh ba mặt” đã khựng lại, trận thế phòng thủ “hổ phục giơ vuốt” càng trở nên kín kẽ hơn. Ngay cả Chu Chân Mệnh cũng gắng gượng đề khí, ngưng tụ tinh thần để quan sát bầy cừu.
Bầy cừu mau chóng né qua đám người bất động, tựa như chạy vòng qua đống đá. Rồi chúng xông thẳng vào trong khảm diện trùng trùng vách sắt tường đồng, chẳng khác gì một thùng sữa tươi tạt thẳng đến.
Trận mưa tên nhằm vào Lỗ Nhất Khí đã có Quỷ Nhãn Tam và Hạ Táo Hoa ứng phó, cậu chỉ có việc ung dung thưởng ngoạn những cảnh tượng đang diễn ra trên đồi cỏ. Trên một chừng mực nào đó, khảm diện cũng giống như một bức thư hoạ hay một áng văn chương, đều cần có người thưởng thức. Song nếu như một tác phẩm ngay trong quá trình sáng tác đã có người tán thưởng, thì người đó hoặc là kẻ tri âm hiểu thấu tâm can tác giả, hoặc là bậc kỳ tài, bởi lẽ cậu có năng lực cảm nhận siêu phàm, bởi lẽ cậu đã khắc cốt ghi âm “Cơ xảo tập”. Vừa nhìn thấy bầy cừu lông trắng, cậu đã không kìm nổi hào hứng và khâm phục mà thốt lên:
– Hay quá! Vách khảm lay, cừu ma cưỡi, như tơ quấn, rắc thuốc bay.
– Anh lảm nhảm cái gì thế? – Hạ Táo Hoa không phải lúc nào cũng hiểu được những hành vi kỳ quặc của Lỗ Nhất Khí.
– Đừng vội, xem kìa! Có thứ rất hay!
Chu Chân Mệnh lúc này đang đứng trên sườn đồi, mũi miệng như cùng rên lên ba tiếng:
– Cừu ma cưỡi!
Ba chữ vừa bật ra, khí huyết lại cuồn cuộn trong ngực như nước thuỷ triều.
Cừu ma cưỡi từng xuất hiện ở rất nhiều nơi. Thường khi đêm xuống, cừu không về chuồng, mà đi lang thang về phía đồng hoang. Hơn nữa, chúng đột nhiên mất đi bản tính hiền lành cố hữu, lao đi như bay, không ai có thể đuổi kịp. Có người nói rằng, đó là hiện tượng cừu bị ma nhập, cũng có người cho rằng loài cừu này do ma hoang hoá thành. Song cừu ma cưỡi ở đây lại không thuộc hai trường hợp trên, mà là dùng ma lực đã tích luỹ để điều khiển bầy cừu.
Nút lẫy ma tung ra đầu tiên, khiến đám kỵ sĩ trở nên đờ đẫn không kịp lấy thuốc chống độc. Thuốc độc toả ra từ pháo hoa đã khiến cả một đám lớn kỵ sĩ bên trong khảm diện hôn mê mà mất đi ý thức. Vì thế, khi bầy cừu xông vào khảm diện, bọn chúng đã không thể bắn tên ngăn cản, cũng không thể điều khiển đội ngựa để biến hình khảm diện. Kỵ sĩ không bắn tên, ngựa thiết giáp không cử động, kích thước của bầy cừu lông dài lại vô cùng thích hợp, bọn chúng nhanh chóng chui qua chân, luồn dưới bụng ngựa, xông thẳng vào trong khảm diện.