Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Lời Nguyền Lỗ Ban

Quyển 5 – Chương 14: Nhận yêu ma

Tác giả: Viên Thái Cực
Chọn tập

Chưởng giáo thiên sư nói tiếp:

-Chu Điên ngoài việc biết được bí mật về bảo bối của họ Chu, chắc chắn còn thông qua một sự vật nào đó mà biết được thiên cơ. Việc ông ta ở ẩn để tìm kiếm những bảo bối khác chỉ là hành động theo sở thích, chứ không nghĩ đến chuyện dùng bảo bối để mưu cầu điều gì. Song vấn đề là ở chỗ ông ta sẽ truyền lại ít nhiều bí mật về những bảo bối khác cho một vài con cháu đời sau. Tu tiên ba đời cũng khó không sinh trộm cướp, hậu duệ đời sau của ông ta khó lòng cưỡng lại sự mê hoặc của ngôi thiên hạ chí tôn. Nhưng ngặt vì manh mối Chu Điên để lại không đủ để tìm ra bảo bối, nếu không thiên hạ từ lâu đã phải hứng chịu thêm một phen đại loạn rồi!

-Ha ha! – Chu thiên sư bật ra vài tiếng cười nhạt! – Trương Truyền Đạo ơi là Trương Truyền Đạo, ngươi vạch ra chân tướng của ta, mục đích là để che giấu dã tâm thực sự của ngươi ư? Ta nghĩ bản thân ta chưa đến nỗi bất tài đến thế, ngay từ đầu đã bị ngươi ngờ tận gốc trốc tận cội như vậy! – Thì ra chưởng giáo thiên sư tên thật là Trương Truyền Đạo, đây là lần đầu tiên Lỗ Thiên Liễu nghe thấy.

-Có đáng ngờ hay không là do chính bản thân ngươi. Không nói chuyện trước đây, chỉ trên đoạn đường từ Thái Hồ đến núi Giang Lang, cách thức bố trí, sắp đặt của ngươi đã chứng tỏ ngươi rất am hiểu về hành quân đánh trận. Người của Đạo gia lại thông thạo hành quân đánh trận, từ xưa tới nay cũng chỉ có Lưu Cơ, Chu Điên mà thôi.

Lỗ Thiên Liễu lại tiếp lời:

-Khi qua khe Quải Phát, mọi người nối đuôi nhau đi theo con diều, giữa mọi người nhiều nhất cũng chỉ có thể thay đổi về cự ly hoặc thứ tự trước sau, nhưng vị trí của ông và đệ tử, tiểu đồng lại thay đổi hẳn, điều này chứng tỏ ông đã có hành động gì đó khi ở trong bãi cỏ ngải.

-Đúng là như vậy! – Chưởng giáo thiên sư lại tiếp lời Lỗ Thiên Liễu – Kỳ thực ngay từ trước khi tiến vào bãi cỏ ngải hắn đã hành động rồi. Trên đường tới núi Giang Lang, hắn để cho hai đứa tiểu đồng đi sau đoạn hậu, chính là để chỉ điểm cho người nhà hắn tìm đến. Khi chúng ta đột ngột thay đổi hành trình, sau khi ngược sông Quá Thiên lên đầu nguồn, hắn đã mất liên lạc với đồng bọn, nên lợi dụng môi trường đặc biệt của khe Quải Phát để cho một tiểu đồng tẩu thoát, bị ta và Hoàng Đại Giải phát hiện nên đã âm thầm giết người diệt khẩu. May mà ta tránh kịp, lại giả vờ ngất xỉu, bọn họ cho rằng ta không nhìn thấy gì, nên mới không tiếp tục hạ độc thủ với ta!

-Các ngươi… – Chu thiên sư mới bật ra được hai từ, đã lập tức bị Lỗ Thiên Liễu mau mồm mau miệng chặn họng:

-Chúng ta sa vào vùng đất dưỡng thi cũng là nằm trong tính toán của ông. Bề ngoài ông tỏ ra độ lượng, không tranh chấp với chú thợ đan, nhưng thực ra lại có dụng ý khác. Lúc đó chỉ có đệ tử của ông không bị vây khốn, thời gian một ngày một đêm đủ để hắn làm được khối việc cho ông!

-Đúng vậy! Ngay từ khi băng qua rặng trúc sáo, hắn ta đã tính toán xong xuôi, cho đệ tử đi tránh sang một bên, dẫn theo tám người tiến thẳng vào vùng đất dưỡng thi. Con bé Liễu kia, còn nhớ lúc đó ta đã hỏi ngươi, bảy nam một nữ có thể tạo thành cục gì hay không?

Lỗ Thiên Liễu gật đầu.

-Bảy nam một nữ bày thành vị trí Bát tiên định tà, là cục trấn ma. Nhưng cũng với bảy nam một nữ, còn có thể bày thành cục Chung Quỳ giá muội hành, đây là cục dụ quỷ. Chung Quỳ gả em gái, sáu quỷ đi theo. Dưỡng thi đã bị sáo trúc trấn áp lại có thể đội đất chui lên tác quái, đều là do cục dụ quỷ Chung Quỳ giá muội hành gây ra. Còn đệ tử của hắn sẽ nhân cơ hội này tiến vào phía trong, tìm kiếm đường đi, đón quân cứu viện!

-Khi đối phó với sát ngày của dưỡng thi, ông vốn không hề nghĩ đến việc dùng máu thuần âm để trấn, vì ông đã tính được rằng hôm đó là ngày Thái âm, lại mưa dầm âm u, sức mạnh của sát ngày không đủ để thoát ra. Còn nếu dùng máu thuần âm, ngược lại sẽ bị nghi ngờ tại sao đêm hôm trước không dùng đến! – Lỗ Thiên Liễu nói đoạn liền nhìn sang chưởng giáo thiên sư, thấy ông ta gật đầu xác nhận.

Sắc mặt Chu thiên sư lúc xanh tái lúc trắng bệch, đã hoàn toàn đánh mất vẻ trấn tĩnh của một vị thiên sư đạo hạnh cao thâm.

Mưa mỗi lúc một lớn, sợi mưa mỗi lúc càng thêm dày đặc, tuy tiếng mưa rơi trên mái ngói không quá lớn, song sau khi chảy theo rãnh ngói đổ xuống mái hiên, lại kết thành một màn nước giọt gianh ào ào như thác.

Đúng vào lúc đó, trong rãnh cỏ bên ngoài thị trấn không xa, Thiên sinh sát đã đụng đầu với đám cao thủ lét lút đột nhập trên dốc cỏ. Không có tiếng la hét huyên náo, chỉ có tiếng binh khí xé gió va chạm vào nhau chát chúa, tiếng vận khí phát lực, tiếng thịt xương toạc rách. Mặc dù máu thịt tứ tung, nhưng rất mực lặng lẽ.

Trong rừng cây ở bên ngoài thị trấn, đám động vật giống như đeo lớp mặt nạ quỷ đã bắt đầu nhộn nhạo bất an. Không biết có phải trận chém giết trong rãnh cỏ đã khiến chúng ngửi thấy mùi máu tanh, hay là ở một nơi nào đó đang tiềm ẩn một nguy cơ khủng khiếp hơn nữa…

-Tôi nghĩ đệ tử của ông vẫn có ít nhiều thu hoạch. Sau khi đụng đầu với dơi đốt trúc, ông không đi cùng bọn tôi, nhưng đột nhiên lại xuất hiện nguyên vẹn ở đây, chắc hẳn tay đệ tử đó đã để lại một vài chỉ dẫn. – Lỗ Thiên Liễu và chưởng giáo thiên sư vẫn tiếp tục thay phiên nhau phân tích.

-Khảm nút không phải là sở trường họ Chu kia, nhưng tay đệ tử của hắn xuất thân từ gác Liên Khiếu vùng Phúc An tỉnh Sơn Đông. Có lẽ hắn đã nhờ con vẹt lông xanh thông báo quãng đường hắn dò thám được cho họ Chu kia, vì vậy sau khi con bé Liễu tiến vào trong trấn, hắn đã bám sát theo sau. Cũng chính vì có ngươi đi trước phá giải khảm nút, nên họ Chu kia vốn không tinh thông khảm diện cũng đến được đây mà không sứt mẻ lấy một cọng lông!

-Không đúng! – Sắc mặt Chu thiên sư lúc này đã trở nên âm trầm xám xịt, vừa quát lên một tiếng hung hãn, vừa rút soạt thanh kiếm vân tuyết hoa ra khỏi bao một nửa.

-Ồ! Không đúng! – Giọng của Lỗ Thiên Liễu không lớn bằng giọng Chu thiên sư, nhưng vẻ khiếp sợ và căng thẳng trong ngữ khí khiến tất cả mọi người đều phải giật mình – Có rất nhiều thứ đang xông đến! Chạy mau! – Lỗ Thiên Liễu đã cảm nhận thấy một luồng áp lực vô hình khủng khiếp như trời long đất lở.

Hai chữ “chạy mau” cuối cùng đã bị át đi bởi những tiếng hú kéo dài, những tiếng hú ghê rợn của bầy động vật mặt mày như ác quỷ trong rừng cây. Cùng lúc đó là tiếng người rầm rập lao về phía thị trấn, trong đó có lẫn tiếng huýt sáo và tiếng hú quái đản, tựa như đang làm ám hiệu.

-Người của ta đã đến rồi! – Sắc mặt Chu thiên sư rạng rỡ hẳn lên, sau đó từ từ rút hẳn thanh kiếm vân tuyết hoa ra khỏi vỏ.

Gã béo đen cũng tỏ ra phấn khởi, vì trong mớ âm thanh hỗn loạn, gã đã nhận ra tín hiệu cho thấy quân cứu viện phía gã đang kéo đến.

-Chạy mau!

Lỗ Thiên Liễu hét lên muốn rách họng, rồi bất chấp tất cả, lập tức quay người lao thẳng về phía con đường chia bốn xẻ năm. Đường đi cô đã dự tính từ trước, phía đó chắc chắn có đường sống, nếu không gã béo đã không phải chặn ngang đoạn đường nối thông giữa ngã chia bốn và ngã xẻ năm.

Chu thiên sư thình lình xuất chiêu, thanh kiếm trong tay chém thẳng về phía chưởng giáo thiên sư. Ông ta cho rằng mối uy hiếp và trở ngại lớn nhất lúc này chính là chưởng giáo thiên sư Trương Truyền Đạo, cần phải giải quyết ngay.

Hai cao thủ phía đối phương cũng đột ngột ra tay, cả hai cùng xoay người nhảy vọt lên, nhất tề lao về phía chưởng giáo thiên sư. Lão hói chính là nhân vật có thân phận cao nhất ở đây, cần phải trả thù cho cái chết của lão, bằng không đợi môn trưởng đến, hậu quả của bọn họ sẽ vô cùng thê thảm.

Quan Ngũ Lang, Lỗ Thịnh Nghĩa lập tức ba chân bốn cẳng chạy theo Lỗ Thiên Liễu. Du Hữu Thích và Chúc Tiết Cao khựng lại một thoáng, rồi cũng thục mạng lao đi.

“Uỳnh… uỳnh! Uỳnh… uỳnh!”

Những tiếng nổ khủng khiếp vang lên từng chặp, khiến mặt đất chao đảo, đồi núi ngả nghiêng. Chỉ có Lỗ Thiên Liễu biết được âm thanh phát ra từ đâu, chỉ có Lỗ Thiên Liễu mới đoán được thứ gì đã tạo ra âm thanh đó.

Rất đơn giản, tảng đá lớn dưới chân thác Nhạn Linh chỉ vì một vết nứt nhỏ đã nứt toác ra dưới sức nảy mầm của hạt giống. Toàn bộ vách núi xung quanh chỉ vì vết nứt toác trên tảng đá tròn, dưới tác dụng tổng hoà của dòng nước ngầm, của mưa dầm liên tiếp, của nước suối tích tụ, của đất đá sạt lở, lúc này đã bắt đầu nứt vỡ.

Dòng nước khổng lồ đầu tiên phun ra sau khi vách đá nứt vỡ chính là dòng nước đã cuốn kẻ cầm ô không đầu xuống khe sâu. Nhưng ngay sau đó, cây cối gãy đổ và đất đá vỡ vụn đã bịt kín khe núi hẹp, khiến dòng nước không thể phun ra được nữa. Một lượng nước lớn từ khắp nơi đổ về nhanh chóng tích tụ trong thung lũng có hình cục Huyền Vũ.

Khi mực nước dâng cao đến một mức độ nhất định, áp lực cực lớn của khối nước sẽ ép gãy một cột đá trong trận tám mươi tư cột cờ. Cột đá đổ xuống lại va vào cột đá khác, tạo ra hiệu ứng dây chuyền, phát ra những âm thanh vang động liên tiếp. Rất nhiều cột gãy đổ bị dòng nước đẩy đi, cùng va đập vào vách đá hai bên khe núi hẹp. Vách đá dần dần nứt toác, vỡ lở, sụp đổ, một dòng nước khổng lồ lớn gấp cả chục lần dòng nước ban đầu sầm sập đổ ra, cuốn theo cột đá, đá tảng, đất bùn, cây cối, lao thẳng về phía thị trấn.

Có những kẻ đã phải đón nhận mối nguy hiểm này sớm hơn, chính là đám cao thủ và bọn Thiên sinh sát. Đang tập trung vào cuộc huyết chiến, bọn họ đột ngột phát hiện ra bên dưới rãnh cỏ tự dưng có nước vùn vụt dâng lên, tốc độ rất nhanh, nháy mắt đã ngập đến đùi. Tất cả đều vội vã dừng tay, ngạc nhiên tìm kiếm nguồn nước.

Đột nhiên, từ trên đỉnh dốc cỏ nghìn dặm bỗng cuồn cuộn đổ xuống một bức tường nước trong suốt cuộn tròn, tựa như một chiếc cối pha lê khổng lồ, khiến người ta ngỡ rằng sông Ngân trên trời vừa vỡ đập. Ngay sau đó, ở khúc quanh phía trước rãnh cỏ ầm ào hiện ra một con sóng lớn tung bọt trắng xoá, đầu sóng đục ngầu hệt như một con quái thú, cuốn theo đất đá, cây gãy, điên cuồng lao thẳng tới. Nháy mắt, trận huyết chiến trong rãnh cỏ đã bị xối rửa sạch trơn, chỉ còn sót lại mấy kẻ bám víu vào những chỗ cao hơn đang thở hổn hển.

-Dòng lũ chuyển hướng, nơi nào đó có đất đá lở xuống bịt mất dòng lũ rồi! – Một tên Thiên sinh sát đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng lời vừa dứt, một quả cầu nước từ trên ập thẳng xuống đầu cuốn phăng hắn xuống rãnh cỏ, cơ thể hắn bập bềnh một lát rồi mất hút trong dòng nước xiết.

Những kẻ còn lại đều trối chết trèo lên trên rãnh cỏ, vượt qua đỉnh núi, băng qua rừng cây lúc nhúc những con thú mặt quỷ, tháo chạy về phía thị trấn vẫn chưa bị nước lũ nhấn chìm.

Đám thú mặt quỷ trong khu rừng không hề tấn công bọn họ, chúng đã phát hiện ra mối nguy hiểm khủng khiếp đã tới rất gần, tất cả đang chìm trong cơn hoảng loạn.

Quân tiếp viện của hai bên cùng tháo chạy điên cuồng, vừa chạy vừa gấp rút phát ra ám hiệu. Bọn chúng đều mong muốn lập tức gặp được người phía mình để dẫn dắt bọn chúng thoát khỏi cơn nguy cấp.

Song đám cao thủ và bọn Thiên sinh sát sau khi tiến vào trong trấn lại không gặp được người phía mình, mà ngược lại, đã phải đón đầu với một cơn lũ khủng khiếp hơn nữa. Trong thác nước khổng lồ lao đến ngay trước mặt, cuồn cuộn vô số đá vụn, cành cây, gạch ngói, xà cột, cả một đám tạp nham rối loạn đã biến dòng nước thành một cỗ máy nghiền khổng lồ. Dòng nước càng tiến thêm về phía trước, sức nghiền càng tăng lên vùn vụt, những nơi nó băng qua đều lập tức bị san bằng thành bình địa. Bọn người kia còn chưa kịp nhìn thấy nước, đã bị khối vật cứng loạn xạ đẩy đi phía trước dòng lũ nghiền nát.

Lỗ Thiên Liễu hiểu rõ, con đường sống duy nhất lúc này là phải chạy lên thật cao. Bọn họ vừa chạy lên một con đường xoáy trôn ốc dốc lên trên, nhà cửa cây cối phía sau lưng đã bị xoá sổ hoàn toàn.

Nhanh chóng leo lên những bậc đá dựng ngược, bỏ xa dòng nước lũ cuồn cuộn dưới chân, lúc này Lỗ Thiên Liễu mới chịu dừng bước. Ngoảnh đầu nhìn lại, thị trấn đã biến mất không còn tăm tích; lại quay nhìn cha và mọi người đang ở trước mắt, cô tự cảm thấy mình đã quá may mắn. Nhưng chưởng giáo thiên sư không chạy theo họ. Ông đã bị ba đại cao thủ vây giết, khó lòng thoát thân, bây giờ chỉ có thể cầu mong Tam Thanh che chở.

Trong cơn nguy hiểm, khó nhận ra sự lưu chuyển của thời gian. Chẳng mấy chốc, trời đã lờ mờ chuyển sáng, nhưng mưa vẫn không có dấu hiệu ngớt.

Dòng nước lũ vẫn tiếp tục dâng lên cao, quá nửa thung lũng Ngộ Chân đã bị nhấn chìm trong biển nước. Dòng nước đục ngầu đặc quánh như hồ chi chít xoáy lớn xoáy nhỏ, hết nuốt lại nhả từng súc gỗ, từng khối đá. Mặc dù Lỗ Thiên Liễu, Quan Ngũ Lang, Du Hữu Thích đều là những tay bơi lội cừ khôi, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải tay chân bủn rủn. Trong dòng nước thế này, đến cá cũng chẳng có cơ hội sống sót.

Bỗng từ sau lưng họ vọng đến những tiếng “loạt xoạt”, tiếp đó là thứ mùi nồng nặc của dã thú.

Nơi không có đường chính là đường chết! Lẽ nào con đường cô vừa lựa chọn lại là tử lộ có nút sống dã thú chắn đường? Trí não Lỗ Thiên Liễu lập tức vùn vụt xoay chuyển, cô biết, nếu gặp phải nút thú, tuyệt đối không được hoảng loạn. Nếu mình hành động, chúng sẽ hành động nhanh hơn; nếu không hành động, chúng cũng không dám khinh suất manh động, trừ phi nhận được mệnh lệnh.

-Đừng cử động, cũng không được nói lớn! – Lỗ Thiên Liễu khẽ nhắc nhở mọi người.

-Rất giống mùi khỉ. – Chúc Tiết Cao nói nhỏ.

-Vậy ư? Để tôi xem thử! – Lỗ Thiên Liễu vô cùng chậm rãi ngoái đầu về phía sau, đưa ánh mắt nhanh chóng lục soát trong những bụi cây rậm rạp.

-A!

Tiếng kêu khiếp đảm của Lỗ Thiên Liễu không những khiến đám Lỗ Thịnh Nghĩa giật bắn mình, mà còn kinh động đến cả nút sống thú dữ. Đó là một bộ mặt mang hình thù ác quỷ, loang lổ sắc màu, một cặp mắt tròn xoe bé tí đang nhìn chằm chằm vào cô.

-Nhìn hình dáng giống loài khỉ dữ chỉ có ở nước ngoài, còn gọi là khỉ mặt chó, nhưng cơ thể lớn hơn rất nhiều. – Lỗ Thịnh Nghĩa đi nam về bắc hiểu rộng biết nhiều, vừa nhìn thấy bộ dạng của chúng đã đoán ra được tám chín phần.

Thực ra Lỗ Thịnh Nghĩa vẫn chưa nói đúng hoàn toàn. Khỉ mặt chó hay còn gọi là sơn tiều, là loài động vật linh trưởng đã được nhắc đến ngay từ quyển “Hải nội kinh” trong trước tác “Sơn hải kinh”: “Phương nam có loài thú ở đất Cám (Giang Tây), mặt người, tay dài, thân đen, mọc lông, gót chân ngược, người cười nó cũng cười, môi che kín mặt”. Trong chương “Lỗ ngữ” sách “Quốc ngữ” cũng ghi: “Quái vật một chân, người Việt gọi nó là sơn tao”. Những nội dung trên đều nói về loài sơn tiều, tức khỉ mặt chó. Song giống khỉ mặt chó ở đây quả thực được mang từ nước ngoài về, sau đó cao thủ nhà họ Chu tiến hành lai tạo, hình thành giống khỉ dữ với hình thể to lớn hơn, sức mạnh và tốc độ cũng vượt xa khỉ mặt chó bình thường.

-Là nút dã thú được bố trí ở đây ư? – Quan Ngũ Lang cất giọng ồm ồm hỏi.

-Không giống! Nếu như thế, tại sao nó lại giật mình trước tiếng kêu của em? Hình như nó cũng chạy trốn từ nơi nào đó đến đây. – Lỗ Thiên Liễu trả lời – Lạ thật, sao nó lại chạy lên trước chúng ta nhỉ, hay là phía trước có đường?

-Vậy mới nói! Nếu đúng là nút thực, chỉ nuôi nhõn một con ở đây, chắc là cũng chỉ biết chường bộ mặt quỷ sứ kia ra để doạ người… – Du Hữu Thích đang nói nửa chừng bỗng câm bặt, vì hắn đã phải giật bắn mình chết khiếp khi một đám mặt quỷ bỗng lũ lượt thò ra từ trong đám cây cối rậm rạp.

Đám khỉ mặt chó vừa chui ra ít nhất cũng phải tới ba bốn chục con, lốc nhốc đứng chật cả đoạn đường phía trước. Đồng thời bọn họ còn phát hiện ra rằng, tứ chi của chúng đều được lắp thêm vuốt thép. Đám vuốt thép được chế tác rất công phu, kết hợp hoàn hảo với bộ móng thật của lũ khỉ, hoạt động vô cùng linh hoạt.

Ngoài móng vuốt thép, chúng còn có bộ răng nanh thép dài và sắc nhọn. Mấy chục con khỉ mặt chó không ngừng nhe nanh múa vuốt thị uy, đám thép sắc nhọn loé ra những tia hàn quang sắc lạnh như đao.

-Xông lên! – Phương pháp ngốc nghếch của Ngu Lang có lẽ lại là phương pháp khả thi duy nhất trong lúc này.

-Đừng cử động! Bọn chúng hình như không phải muốn chặn đường chúng ta, mà chỉ muốn đuổi chúng ta đi! – Khi còn là một công tử giàu có, Du Hữu Thích đã từng nuôi khỉ, nên có thể nhận ra ý định của lũ sơn tiều – Dẹp sang bên cạnh, nhường chỗ cho chúng!

Quả nhiên, lũ khỉ mặt chó chỉ muốn bọn họ nhường lại vị trí sát mép nước cho chúng. Sau khi đã đến bên mép nước, chúng không còn thị uy nữa, mà chuyển sang trạng thái cảnh giác cao độ.

-Đi mau! Nhân lúc lũ quái vật này chưa có ý định sát hại chúng ta, hãy nhanh chóng tránh xa bọn chúng! – Suy nghĩ của Lỗ Thịnh Nghĩa rất sáng suốt, vì trong thời điểm này, trong hoàn cảnh này, lũ khỉ mặt chó với nanh thép vuốt thép kia chỉ có thể là nút thú đã được đối phương thuần dưỡng – Điểm quan trọng nhất trong việc thuần dưỡng dã thú chính là chủ nhân phải dùng tư tưởng để điều khiển được chúng, vì vậy cần phải nhanh chóng tẩu thoát trước khi kẻ điều khiển bọn chúng xuất hiện.

Bọn Lỗ Thiên Liễu lập tức trèo lên cao hơn, cố gắng tránh xa đám khỉ mặt mũi gớm guốc như quỷ sứ. Song bọn họ đã không phát hiện ra rằng, lũ khỉ đang lần lượt nối đuôi nhau thành một sợi dây thòng xuống dưới. Mà ở phía dưới, trong một chỗ lõm vào trên sườn dốc, có một người đang bò rạp, toàn thân vàng quạch như dòng nước đục ngầu đang bủa vây lấy hắn. Lũ khỉ mặt chó muốn chiếm vị trí sát mép nước chính là vì muốn cứu kẻ này.

Sau khi trèo lên một hồi lâu, bọn họ đã hoàn toàn thất vọng: phía trước không còn đường đi nữa, chỉ có một mỏm núi thẳng đứng nhô hẳn ra ngoài vách núi. Ba mặt sâu hun hút không thấy đáy, vừa nhìn xuống đã thấy hoa mắt chóng mặt. Mặt còn lại của mỏm núi, chỗ dựa sát vào vách núi có một đoạn dốc nhỏ hẹp, mặt dốc thẳng đứng và nhẵn nhụi, không dễ leo trèo lên xuống. Trên mặt dốc lại cỏ mọc dày đặc, thấm đẫm nước mưa, lúc này trơn trượt chẳng khác gì mặt băng.

-Chúng ta đã hết đường rồi! Chỉ có lũ khỉ mặt quỷ kia mới lên xuống được trên dốc núi và vực sâu ở đây thôi! – Lỗ Thiên Liễu nhất thời hết cách, xem ra chỉ còn biết chờ đợi đến khi nước rút mới có thể tìm ra cách thoát thân.

Trong khi chờ đợi, Lỗ Thiên Liễu kể cho mọi người nghe về quá trình mình đi vào thung lũng Ngộ Chân và thác Nhạn Linh. Và qua lời kể của Lỗ Thịnh Nghĩa cô cũng được biết, bọn họ bị bao vây trong trận Trăm đốt đan xen, không có cách nào để thoát thân. May nhờ có Chúc Tiết Cao lấy luôn tre trúc tại đó để đan thành một chiếc lồng co duỗi, giống như bộ khung lồng đèn có thể khép mở được. Bọn họ đẩy phần đầu chiếc lồng về phía trước, rồi di chuyển bên trong lồng cho đến phần đầu, sau đó lại thu phần phía sau lại, tiếp tục đẩy phần đầu đi. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, mặc dù tốc độ hơi chậm, nhưng rất an toàn. Nhờ có chiếc lồng che chắn, dù có động phải nút lẫy, những cú tấn công cũng không gây tổn thương đến người bên trong.

Sau khi qua được trận Trăm đốt đan xen, Thuỷ Du Bạo đề xuất nên chia nhóm mà đi, tránh để đối phương một mẻ lưới bắt gọn tất cả, mà nếu phía nào gặp chuyện, vẫn còn lực lượng để ứng cứu. Mọi người nghe thấy có lý, nên đã tách thành hai nhóm.

Chúc Tiết Cao nhớ rằng tổ tiên từng nhắc đến một con đường men theo núi, liền dẫn Thuỷ Du Bạo đi vòng theo đường đó vào trong cục Huyền Vũ. Còn Quan Ngũ Lang và Du Hữu Thích đi theo đường thuỷ, vì thuận theo dòng nước sẽ đến được thác nước. Lỗ Thịnh Nghĩa muốn tìm Lỗ Thiên Liễu, liền một mình tiến vào trong thị trấn, phá khảm giải nút mà đi.

Nước lũ vẫn tiếp tục dâng cao, tốc độ rất nhanh, không hề có dấu hiệu dừng lại.

Đám khỉ mặt chó chắc chắn sẽ không buông tha bọn họ, vì người điều khiển chúng đã được cứu lên, vì người điều khiển chúng đã phát hiện ra Lỗ Thiên Liễu. Theo lời đồn đại thì đây chính là cô gái đã đoạt được bảo bối. Hắn không kìm được cơn phấn chấn, lập tức huýt sáo, ra lệnh cho lũ khỉ mặt chó lao lên bao vây.

-Chu Điên ngoài việc biết được bí mật về bảo bối của họ Chu, chắc chắn còn thông qua một sự vật nào đó mà biết được thiên cơ. Việc ông ta ở ẩn để tìm kiếm những bảo bối khác chỉ là hành động theo sở thích, chứ không nghĩ đến chuyện dùng bảo bối để mưu cầu điều gì. Song vấn đề là ở chỗ ông ta sẽ truyền lại ít nhiều bí mật về những bảo bối khác cho một vài con cháu đời sau. Tu tiên ba đời cũng khó không sinh trộm cướp, hậu duệ đời sau của ông ta khó lòng cưỡng lại sự mê hoặc của ngôi thiên hạ chí tôn. Nhưng ngặt vì manh mối Chu Điên để lại không đủ để tìm ra bảo bối, nếu không thiên hạ từ lâu đã phải hứng chịu thêm một phen đại loạn rồi!

-Ha ha! – Chu thiên sư bật ra vài tiếng cười nhạt! – Trương Truyền Đạo ơi là Trương Truyền Đạo, ngươi vạch ra chân tướng của ta, mục đích là để che giấu dã tâm thực sự của ngươi ư? Ta nghĩ bản thân ta chưa đến nỗi bất tài đến thế, ngay từ đầu đã bị ngươi ngờ tận gốc trốc tận cội như vậy! – Thì ra chưởng giáo thiên sư tên thật là Trương Truyền Đạo, đây là lần đầu tiên Lỗ Thiên Liễu nghe thấy.

-Có đáng ngờ hay không là do chính bản thân ngươi. Không nói chuyện trước đây, chỉ trên đoạn đường từ Thái Hồ đến núi Giang Lang, cách thức bố trí, sắp đặt của ngươi đã chứng tỏ ngươi rất am hiểu về hành quân đánh trận. Người của Đạo gia lại thông thạo hành quân đánh trận, từ xưa tới nay cũng chỉ có Lưu Cơ, Chu Điên mà thôi.

Lỗ Thiên Liễu lại tiếp lời:

-Khi qua khe Quải Phát, mọi người nối đuôi nhau đi theo con diều, giữa mọi người nhiều nhất cũng chỉ có thể thay đổi về cự ly hoặc thứ tự trước sau, nhưng vị trí của ông và đệ tử, tiểu đồng lại thay đổi hẳn, điều này chứng tỏ ông đã có hành động gì đó khi ở trong bãi cỏ ngải.

-Đúng là như vậy! – Chưởng giáo thiên sư lại tiếp lời Lỗ Thiên Liễu – Kỳ thực ngay từ trước khi tiến vào bãi cỏ ngải hắn đã hành động rồi. Trên đường tới núi Giang Lang, hắn để cho hai đứa tiểu đồng đi sau đoạn hậu, chính là để chỉ điểm cho người nhà hắn tìm đến. Khi chúng ta đột ngột thay đổi hành trình, sau khi ngược sông Quá Thiên lên đầu nguồn, hắn đã mất liên lạc với đồng bọn, nên lợi dụng môi trường đặc biệt của khe Quải Phát để cho một tiểu đồng tẩu thoát, bị ta và Hoàng Đại Giải phát hiện nên đã âm thầm giết người diệt khẩu. May mà ta tránh kịp, lại giả vờ ngất xỉu, bọn họ cho rằng ta không nhìn thấy gì, nên mới không tiếp tục hạ độc thủ với ta!

-Các ngươi… – Chu thiên sư mới bật ra được hai từ, đã lập tức bị Lỗ Thiên Liễu mau mồm mau miệng chặn họng:

-Chúng ta sa vào vùng đất dưỡng thi cũng là nằm trong tính toán của ông. Bề ngoài ông tỏ ra độ lượng, không tranh chấp với chú thợ đan, nhưng thực ra lại có dụng ý khác. Lúc đó chỉ có đệ tử của ông không bị vây khốn, thời gian một ngày một đêm đủ để hắn làm được khối việc cho ông!

-Đúng vậy! Ngay từ khi băng qua rặng trúc sáo, hắn ta đã tính toán xong xuôi, cho đệ tử đi tránh sang một bên, dẫn theo tám người tiến thẳng vào vùng đất dưỡng thi. Con bé Liễu kia, còn nhớ lúc đó ta đã hỏi ngươi, bảy nam một nữ có thể tạo thành cục gì hay không?

Lỗ Thiên Liễu gật đầu.

-Bảy nam một nữ bày thành vị trí Bát tiên định tà, là cục trấn ma. Nhưng cũng với bảy nam một nữ, còn có thể bày thành cục Chung Quỳ giá muội hành, đây là cục dụ quỷ. Chung Quỳ gả em gái, sáu quỷ đi theo. Dưỡng thi đã bị sáo trúc trấn áp lại có thể đội đất chui lên tác quái, đều là do cục dụ quỷ Chung Quỳ giá muội hành gây ra. Còn đệ tử của hắn sẽ nhân cơ hội này tiến vào phía trong, tìm kiếm đường đi, đón quân cứu viện!

-Khi đối phó với sát ngày của dưỡng thi, ông vốn không hề nghĩ đến việc dùng máu thuần âm để trấn, vì ông đã tính được rằng hôm đó là ngày Thái âm, lại mưa dầm âm u, sức mạnh của sát ngày không đủ để thoát ra. Còn nếu dùng máu thuần âm, ngược lại sẽ bị nghi ngờ tại sao đêm hôm trước không dùng đến! – Lỗ Thiên Liễu nói đoạn liền nhìn sang chưởng giáo thiên sư, thấy ông ta gật đầu xác nhận.

Sắc mặt Chu thiên sư lúc xanh tái lúc trắng bệch, đã hoàn toàn đánh mất vẻ trấn tĩnh của một vị thiên sư đạo hạnh cao thâm.

Mưa mỗi lúc một lớn, sợi mưa mỗi lúc càng thêm dày đặc, tuy tiếng mưa rơi trên mái ngói không quá lớn, song sau khi chảy theo rãnh ngói đổ xuống mái hiên, lại kết thành một màn nước giọt gianh ào ào như thác.

Đúng vào lúc đó, trong rãnh cỏ bên ngoài thị trấn không xa, Thiên sinh sát đã đụng đầu với đám cao thủ lét lút đột nhập trên dốc cỏ. Không có tiếng la hét huyên náo, chỉ có tiếng binh khí xé gió va chạm vào nhau chát chúa, tiếng vận khí phát lực, tiếng thịt xương toạc rách. Mặc dù máu thịt tứ tung, nhưng rất mực lặng lẽ.

Trong rừng cây ở bên ngoài thị trấn, đám động vật giống như đeo lớp mặt nạ quỷ đã bắt đầu nhộn nhạo bất an. Không biết có phải trận chém giết trong rãnh cỏ đã khiến chúng ngửi thấy mùi máu tanh, hay là ở một nơi nào đó đang tiềm ẩn một nguy cơ khủng khiếp hơn nữa…

-Tôi nghĩ đệ tử của ông vẫn có ít nhiều thu hoạch. Sau khi đụng đầu với dơi đốt trúc, ông không đi cùng bọn tôi, nhưng đột nhiên lại xuất hiện nguyên vẹn ở đây, chắc hẳn tay đệ tử đó đã để lại một vài chỉ dẫn. – Lỗ Thiên Liễu và chưởng giáo thiên sư vẫn tiếp tục thay phiên nhau phân tích.

-Khảm nút không phải là sở trường họ Chu kia, nhưng tay đệ tử của hắn xuất thân từ gác Liên Khiếu vùng Phúc An tỉnh Sơn Đông. Có lẽ hắn đã nhờ con vẹt lông xanh thông báo quãng đường hắn dò thám được cho họ Chu kia, vì vậy sau khi con bé Liễu tiến vào trong trấn, hắn đã bám sát theo sau. Cũng chính vì có ngươi đi trước phá giải khảm nút, nên họ Chu kia vốn không tinh thông khảm diện cũng đến được đây mà không sứt mẻ lấy một cọng lông!

-Không đúng! – Sắc mặt Chu thiên sư lúc này đã trở nên âm trầm xám xịt, vừa quát lên một tiếng hung hãn, vừa rút soạt thanh kiếm vân tuyết hoa ra khỏi bao một nửa.

-Ồ! Không đúng! – Giọng của Lỗ Thiên Liễu không lớn bằng giọng Chu thiên sư, nhưng vẻ khiếp sợ và căng thẳng trong ngữ khí khiến tất cả mọi người đều phải giật mình – Có rất nhiều thứ đang xông đến! Chạy mau! – Lỗ Thiên Liễu đã cảm nhận thấy một luồng áp lực vô hình khủng khiếp như trời long đất lở.

Hai chữ “chạy mau” cuối cùng đã bị át đi bởi những tiếng hú kéo dài, những tiếng hú ghê rợn của bầy động vật mặt mày như ác quỷ trong rừng cây. Cùng lúc đó là tiếng người rầm rập lao về phía thị trấn, trong đó có lẫn tiếng huýt sáo và tiếng hú quái đản, tựa như đang làm ám hiệu.

-Người của ta đã đến rồi! – Sắc mặt Chu thiên sư rạng rỡ hẳn lên, sau đó từ từ rút hẳn thanh kiếm vân tuyết hoa ra khỏi vỏ.

Gã béo đen cũng tỏ ra phấn khởi, vì trong mớ âm thanh hỗn loạn, gã đã nhận ra tín hiệu cho thấy quân cứu viện phía gã đang kéo đến.

-Chạy mau!

Lỗ Thiên Liễu hét lên muốn rách họng, rồi bất chấp tất cả, lập tức quay người lao thẳng về phía con đường chia bốn xẻ năm. Đường đi cô đã dự tính từ trước, phía đó chắc chắn có đường sống, nếu không gã béo đã không phải chặn ngang đoạn đường nối thông giữa ngã chia bốn và ngã xẻ năm.

Chu thiên sư thình lình xuất chiêu, thanh kiếm trong tay chém thẳng về phía chưởng giáo thiên sư. Ông ta cho rằng mối uy hiếp và trở ngại lớn nhất lúc này chính là chưởng giáo thiên sư Trương Truyền Đạo, cần phải giải quyết ngay.

Hai cao thủ phía đối phương cũng đột ngột ra tay, cả hai cùng xoay người nhảy vọt lên, nhất tề lao về phía chưởng giáo thiên sư. Lão hói chính là nhân vật có thân phận cao nhất ở đây, cần phải trả thù cho cái chết của lão, bằng không đợi môn trưởng đến, hậu quả của bọn họ sẽ vô cùng thê thảm.

Quan Ngũ Lang, Lỗ Thịnh Nghĩa lập tức ba chân bốn cẳng chạy theo Lỗ Thiên Liễu. Du Hữu Thích và Chúc Tiết Cao khựng lại một thoáng, rồi cũng thục mạng lao đi.

“Uỳnh… uỳnh! Uỳnh… uỳnh!”

Những tiếng nổ khủng khiếp vang lên từng chặp, khiến mặt đất chao đảo, đồi núi ngả nghiêng. Chỉ có Lỗ Thiên Liễu biết được âm thanh phát ra từ đâu, chỉ có Lỗ Thiên Liễu mới đoán được thứ gì đã tạo ra âm thanh đó.

Rất đơn giản, tảng đá lớn dưới chân thác Nhạn Linh chỉ vì một vết nứt nhỏ đã nứt toác ra dưới sức nảy mầm của hạt giống. Toàn bộ vách núi xung quanh chỉ vì vết nứt toác trên tảng đá tròn, dưới tác dụng tổng hoà của dòng nước ngầm, của mưa dầm liên tiếp, của nước suối tích tụ, của đất đá sạt lở, lúc này đã bắt đầu nứt vỡ.

Dòng nước khổng lồ đầu tiên phun ra sau khi vách đá nứt vỡ chính là dòng nước đã cuốn kẻ cầm ô không đầu xuống khe sâu. Nhưng ngay sau đó, cây cối gãy đổ và đất đá vỡ vụn đã bịt kín khe núi hẹp, khiến dòng nước không thể phun ra được nữa. Một lượng nước lớn từ khắp nơi đổ về nhanh chóng tích tụ trong thung lũng có hình cục Huyền Vũ.

Khi mực nước dâng cao đến một mức độ nhất định, áp lực cực lớn của khối nước sẽ ép gãy một cột đá trong trận tám mươi tư cột cờ. Cột đá đổ xuống lại va vào cột đá khác, tạo ra hiệu ứng dây chuyền, phát ra những âm thanh vang động liên tiếp. Rất nhiều cột gãy đổ bị dòng nước đẩy đi, cùng va đập vào vách đá hai bên khe núi hẹp. Vách đá dần dần nứt toác, vỡ lở, sụp đổ, một dòng nước khổng lồ lớn gấp cả chục lần dòng nước ban đầu sầm sập đổ ra, cuốn theo cột đá, đá tảng, đất bùn, cây cối, lao thẳng về phía thị trấn.

Có những kẻ đã phải đón nhận mối nguy hiểm này sớm hơn, chính là đám cao thủ và bọn Thiên sinh sát. Đang tập trung vào cuộc huyết chiến, bọn họ đột ngột phát hiện ra bên dưới rãnh cỏ tự dưng có nước vùn vụt dâng lên, tốc độ rất nhanh, nháy mắt đã ngập đến đùi. Tất cả đều vội vã dừng tay, ngạc nhiên tìm kiếm nguồn nước.

Đột nhiên, từ trên đỉnh dốc cỏ nghìn dặm bỗng cuồn cuộn đổ xuống một bức tường nước trong suốt cuộn tròn, tựa như một chiếc cối pha lê khổng lồ, khiến người ta ngỡ rằng sông Ngân trên trời vừa vỡ đập. Ngay sau đó, ở khúc quanh phía trước rãnh cỏ ầm ào hiện ra một con sóng lớn tung bọt trắng xoá, đầu sóng đục ngầu hệt như một con quái thú, cuốn theo đất đá, cây gãy, điên cuồng lao thẳng tới. Nháy mắt, trận huyết chiến trong rãnh cỏ đã bị xối rửa sạch trơn, chỉ còn sót lại mấy kẻ bám víu vào những chỗ cao hơn đang thở hổn hển.

-Dòng lũ chuyển hướng, nơi nào đó có đất đá lở xuống bịt mất dòng lũ rồi! – Một tên Thiên sinh sát đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng lời vừa dứt, một quả cầu nước từ trên ập thẳng xuống đầu cuốn phăng hắn xuống rãnh cỏ, cơ thể hắn bập bềnh một lát rồi mất hút trong dòng nước xiết.

Những kẻ còn lại đều trối chết trèo lên trên rãnh cỏ, vượt qua đỉnh núi, băng qua rừng cây lúc nhúc những con thú mặt quỷ, tháo chạy về phía thị trấn vẫn chưa bị nước lũ nhấn chìm.

Đám thú mặt quỷ trong khu rừng không hề tấn công bọn họ, chúng đã phát hiện ra mối nguy hiểm khủng khiếp đã tới rất gần, tất cả đang chìm trong cơn hoảng loạn.

Quân tiếp viện của hai bên cùng tháo chạy điên cuồng, vừa chạy vừa gấp rút phát ra ám hiệu. Bọn chúng đều mong muốn lập tức gặp được người phía mình để dẫn dắt bọn chúng thoát khỏi cơn nguy cấp.

Song đám cao thủ và bọn Thiên sinh sát sau khi tiến vào trong trấn lại không gặp được người phía mình, mà ngược lại, đã phải đón đầu với một cơn lũ khủng khiếp hơn nữa. Trong thác nước khổng lồ lao đến ngay trước mặt, cuồn cuộn vô số đá vụn, cành cây, gạch ngói, xà cột, cả một đám tạp nham rối loạn đã biến dòng nước thành một cỗ máy nghiền khổng lồ. Dòng nước càng tiến thêm về phía trước, sức nghiền càng tăng lên vùn vụt, những nơi nó băng qua đều lập tức bị san bằng thành bình địa. Bọn người kia còn chưa kịp nhìn thấy nước, đã bị khối vật cứng loạn xạ đẩy đi phía trước dòng lũ nghiền nát.

Lỗ Thiên Liễu hiểu rõ, con đường sống duy nhất lúc này là phải chạy lên thật cao. Bọn họ vừa chạy lên một con đường xoáy trôn ốc dốc lên trên, nhà cửa cây cối phía sau lưng đã bị xoá sổ hoàn toàn.

Nhanh chóng leo lên những bậc đá dựng ngược, bỏ xa dòng nước lũ cuồn cuộn dưới chân, lúc này Lỗ Thiên Liễu mới chịu dừng bước. Ngoảnh đầu nhìn lại, thị trấn đã biến mất không còn tăm tích; lại quay nhìn cha và mọi người đang ở trước mắt, cô tự cảm thấy mình đã quá may mắn. Nhưng chưởng giáo thiên sư không chạy theo họ. Ông đã bị ba đại cao thủ vây giết, khó lòng thoát thân, bây giờ chỉ có thể cầu mong Tam Thanh che chở.

Trong cơn nguy hiểm, khó nhận ra sự lưu chuyển của thời gian. Chẳng mấy chốc, trời đã lờ mờ chuyển sáng, nhưng mưa vẫn không có dấu hiệu ngớt.

Dòng nước lũ vẫn tiếp tục dâng lên cao, quá nửa thung lũng Ngộ Chân đã bị nhấn chìm trong biển nước. Dòng nước đục ngầu đặc quánh như hồ chi chít xoáy lớn xoáy nhỏ, hết nuốt lại nhả từng súc gỗ, từng khối đá. Mặc dù Lỗ Thiên Liễu, Quan Ngũ Lang, Du Hữu Thích đều là những tay bơi lội cừ khôi, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải tay chân bủn rủn. Trong dòng nước thế này, đến cá cũng chẳng có cơ hội sống sót.

Bỗng từ sau lưng họ vọng đến những tiếng “loạt xoạt”, tiếp đó là thứ mùi nồng nặc của dã thú.

Nơi không có đường chính là đường chết! Lẽ nào con đường cô vừa lựa chọn lại là tử lộ có nút sống dã thú chắn đường? Trí não Lỗ Thiên Liễu lập tức vùn vụt xoay chuyển, cô biết, nếu gặp phải nút thú, tuyệt đối không được hoảng loạn. Nếu mình hành động, chúng sẽ hành động nhanh hơn; nếu không hành động, chúng cũng không dám khinh suất manh động, trừ phi nhận được mệnh lệnh.

-Đừng cử động, cũng không được nói lớn! – Lỗ Thiên Liễu khẽ nhắc nhở mọi người.

-Rất giống mùi khỉ. – Chúc Tiết Cao nói nhỏ.

-Vậy ư? Để tôi xem thử! – Lỗ Thiên Liễu vô cùng chậm rãi ngoái đầu về phía sau, đưa ánh mắt nhanh chóng lục soát trong những bụi cây rậm rạp.

-A!

Tiếng kêu khiếp đảm của Lỗ Thiên Liễu không những khiến đám Lỗ Thịnh Nghĩa giật bắn mình, mà còn kinh động đến cả nút sống thú dữ. Đó là một bộ mặt mang hình thù ác quỷ, loang lổ sắc màu, một cặp mắt tròn xoe bé tí đang nhìn chằm chằm vào cô.

-Nhìn hình dáng giống loài khỉ dữ chỉ có ở nước ngoài, còn gọi là khỉ mặt chó, nhưng cơ thể lớn hơn rất nhiều. – Lỗ Thịnh Nghĩa đi nam về bắc hiểu rộng biết nhiều, vừa nhìn thấy bộ dạng của chúng đã đoán ra được tám chín phần.

Thực ra Lỗ Thịnh Nghĩa vẫn chưa nói đúng hoàn toàn. Khỉ mặt chó hay còn gọi là sơn tiều, là loài động vật linh trưởng đã được nhắc đến ngay từ quyển “Hải nội kinh” trong trước tác “Sơn hải kinh”: “Phương nam có loài thú ở đất Cám (Giang Tây), mặt người, tay dài, thân đen, mọc lông, gót chân ngược, người cười nó cũng cười, môi che kín mặt”. Trong chương “Lỗ ngữ” sách “Quốc ngữ” cũng ghi: “Quái vật một chân, người Việt gọi nó là sơn tao”. Những nội dung trên đều nói về loài sơn tiều, tức khỉ mặt chó. Song giống khỉ mặt chó ở đây quả thực được mang từ nước ngoài về, sau đó cao thủ nhà họ Chu tiến hành lai tạo, hình thành giống khỉ dữ với hình thể to lớn hơn, sức mạnh và tốc độ cũng vượt xa khỉ mặt chó bình thường.

-Là nút dã thú được bố trí ở đây ư? – Quan Ngũ Lang cất giọng ồm ồm hỏi.

-Không giống! Nếu như thế, tại sao nó lại giật mình trước tiếng kêu của em? Hình như nó cũng chạy trốn từ nơi nào đó đến đây. – Lỗ Thiên Liễu trả lời – Lạ thật, sao nó lại chạy lên trước chúng ta nhỉ, hay là phía trước có đường?

-Vậy mới nói! Nếu đúng là nút thực, chỉ nuôi nhõn một con ở đây, chắc là cũng chỉ biết chường bộ mặt quỷ sứ kia ra để doạ người… – Du Hữu Thích đang nói nửa chừng bỗng câm bặt, vì hắn đã phải giật bắn mình chết khiếp khi một đám mặt quỷ bỗng lũ lượt thò ra từ trong đám cây cối rậm rạp.

Đám khỉ mặt chó vừa chui ra ít nhất cũng phải tới ba bốn chục con, lốc nhốc đứng chật cả đoạn đường phía trước. Đồng thời bọn họ còn phát hiện ra rằng, tứ chi của chúng đều được lắp thêm vuốt thép. Đám vuốt thép được chế tác rất công phu, kết hợp hoàn hảo với bộ móng thật của lũ khỉ, hoạt động vô cùng linh hoạt.

Ngoài móng vuốt thép, chúng còn có bộ răng nanh thép dài và sắc nhọn. Mấy chục con khỉ mặt chó không ngừng nhe nanh múa vuốt thị uy, đám thép sắc nhọn loé ra những tia hàn quang sắc lạnh như đao.

-Xông lên! – Phương pháp ngốc nghếch của Ngu Lang có lẽ lại là phương pháp khả thi duy nhất trong lúc này.

-Đừng cử động! Bọn chúng hình như không phải muốn chặn đường chúng ta, mà chỉ muốn đuổi chúng ta đi! – Khi còn là một công tử giàu có, Du Hữu Thích đã từng nuôi khỉ, nên có thể nhận ra ý định của lũ sơn tiều – Dẹp sang bên cạnh, nhường chỗ cho chúng!

Quả nhiên, lũ khỉ mặt chó chỉ muốn bọn họ nhường lại vị trí sát mép nước cho chúng. Sau khi đã đến bên mép nước, chúng không còn thị uy nữa, mà chuyển sang trạng thái cảnh giác cao độ.

-Đi mau! Nhân lúc lũ quái vật này chưa có ý định sát hại chúng ta, hãy nhanh chóng tránh xa bọn chúng! – Suy nghĩ của Lỗ Thịnh Nghĩa rất sáng suốt, vì trong thời điểm này, trong hoàn cảnh này, lũ khỉ mặt chó với nanh thép vuốt thép kia chỉ có thể là nút thú đã được đối phương thuần dưỡng – Điểm quan trọng nhất trong việc thuần dưỡng dã thú chính là chủ nhân phải dùng tư tưởng để điều khiển được chúng, vì vậy cần phải nhanh chóng tẩu thoát trước khi kẻ điều khiển bọn chúng xuất hiện.

Bọn Lỗ Thiên Liễu lập tức trèo lên cao hơn, cố gắng tránh xa đám khỉ mặt mũi gớm guốc như quỷ sứ. Song bọn họ đã không phát hiện ra rằng, lũ khỉ đang lần lượt nối đuôi nhau thành một sợi dây thòng xuống dưới. Mà ở phía dưới, trong một chỗ lõm vào trên sườn dốc, có một người đang bò rạp, toàn thân vàng quạch như dòng nước đục ngầu đang bủa vây lấy hắn. Lũ khỉ mặt chó muốn chiếm vị trí sát mép nước chính là vì muốn cứu kẻ này.

Sau khi trèo lên một hồi lâu, bọn họ đã hoàn toàn thất vọng: phía trước không còn đường đi nữa, chỉ có một mỏm núi thẳng đứng nhô hẳn ra ngoài vách núi. Ba mặt sâu hun hút không thấy đáy, vừa nhìn xuống đã thấy hoa mắt chóng mặt. Mặt còn lại của mỏm núi, chỗ dựa sát vào vách núi có một đoạn dốc nhỏ hẹp, mặt dốc thẳng đứng và nhẵn nhụi, không dễ leo trèo lên xuống. Trên mặt dốc lại cỏ mọc dày đặc, thấm đẫm nước mưa, lúc này trơn trượt chẳng khác gì mặt băng.

-Chúng ta đã hết đường rồi! Chỉ có lũ khỉ mặt quỷ kia mới lên xuống được trên dốc núi và vực sâu ở đây thôi! – Lỗ Thiên Liễu nhất thời hết cách, xem ra chỉ còn biết chờ đợi đến khi nước rút mới có thể tìm ra cách thoát thân.

Trong khi chờ đợi, Lỗ Thiên Liễu kể cho mọi người nghe về quá trình mình đi vào thung lũng Ngộ Chân và thác Nhạn Linh. Và qua lời kể của Lỗ Thịnh Nghĩa cô cũng được biết, bọn họ bị bao vây trong trận Trăm đốt đan xen, không có cách nào để thoát thân. May nhờ có Chúc Tiết Cao lấy luôn tre trúc tại đó để đan thành một chiếc lồng co duỗi, giống như bộ khung lồng đèn có thể khép mở được. Bọn họ đẩy phần đầu chiếc lồng về phía trước, rồi di chuyển bên trong lồng cho đến phần đầu, sau đó lại thu phần phía sau lại, tiếp tục đẩy phần đầu đi. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, mặc dù tốc độ hơi chậm, nhưng rất an toàn. Nhờ có chiếc lồng che chắn, dù có động phải nút lẫy, những cú tấn công cũng không gây tổn thương đến người bên trong.

Sau khi qua được trận Trăm đốt đan xen, Thuỷ Du Bạo đề xuất nên chia nhóm mà đi, tránh để đối phương một mẻ lưới bắt gọn tất cả, mà nếu phía nào gặp chuyện, vẫn còn lực lượng để ứng cứu. Mọi người nghe thấy có lý, nên đã tách thành hai nhóm.

Chúc Tiết Cao nhớ rằng tổ tiên từng nhắc đến một con đường men theo núi, liền dẫn Thuỷ Du Bạo đi vòng theo đường đó vào trong cục Huyền Vũ. Còn Quan Ngũ Lang và Du Hữu Thích đi theo đường thuỷ, vì thuận theo dòng nước sẽ đến được thác nước. Lỗ Thịnh Nghĩa muốn tìm Lỗ Thiên Liễu, liền một mình tiến vào trong thị trấn, phá khảm giải nút mà đi.

Nước lũ vẫn tiếp tục dâng cao, tốc độ rất nhanh, không hề có dấu hiệu dừng lại.

Đám khỉ mặt chó chắc chắn sẽ không buông tha bọn họ, vì người điều khiển chúng đã được cứu lên, vì người điều khiển chúng đã phát hiện ra Lỗ Thiên Liễu. Theo lời đồn đại thì đây chính là cô gái đã đoạt được bảo bối. Hắn không kìm được cơn phấn chấn, lập tức huýt sáo, ra lệnh cho lũ khỉ mặt chó lao lên bao vây.

Chọn tập
Bình luận