Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Lời Nguyền Lỗ Ban

Quyển 4 – Chương 10: Trận sóng lừng

Tác giả: Viên Thái Cực
Chọn tập

Từ khe nứt trên rương, một luồng khí ma quái ám muội phả ra ngùn ngụt. Lỗ Nhất Khí kêu thầm trong dạ, cuống cuồng chạy lại phía Bộ Bán Thốn và lão Xoa, vừa chạy vừa hét lên lạc cả giọng:

-Buông ra! Buông ngay ra!

Song đã muộn mất rồi. Chiếc rương đã vỡ toác. Lão Xoa và Bộ Bán Thốn ngã bật ngửa về phía sau.

Bộ Bán Thốn không hổ danh là “bộ bán thốn”, chỉ khẽ thu chân, hai bàn chân một trượt một chống trên sàn thuyền, sau năm, sáu bước đã thu bụng vặn lưng, đứng vững vàng trở lại.

Lão Xoa chới với, khua tít hai tay, mong túm được thứ gì đó để bám víu, vô tình đập cả cánh tay vào đầu Lỗ Nhất Khí đang chạy tới. Xong lão cũng nhờ vào lực đạo của cú va đập này mà giữ được thăng bằng.

Sợi chão kéo theo túi thu tám lỗ kêu “phựt” một tiếng bắn trở lại thuyền, lão Xoa vừa kịp trụ vững, lập tức cuốn chão thu dây. Lão ta vừa cuộn liên tiếp, vừa nhảy vọt đến bên mạn thuyền, thò đầu xuống biển quan sát.

Từ trong chiếc rương vỡ toác văng ra mấy chiếc bình sứ, nhảy nhót mấy hồi trên ngọn sóng ngầu bọt rồi lần lượt chìm xuống. Lão Xoa vung tay quăng vụt túi thu tám lỗ đi, vớt được một cái bình sứ. Lão vận lực giật thẳng lên trên, khiến túi thu bay bổng lên khỏi mặt sóng, sau đó tiếp tục vận lực giật ngang trở lại, chiếc bình sứ đã rơi thẳng vào trong lòng lão. Cả quá trình diễn ra chớp nhoáng và chính xác đến kinh ngạc, một mạch hoàn thành.

Mặt biển sục sôi dần dần lắng dịu, lại trở về với vẻ yên tĩnh vốn có.

Cú va đập vô tình của lão Xoa đã khiến Lỗ Nhất Khí lăn ra ngất xỉu. Đến khi tỉnh lại, cậu thấy đầu đau như búa bổ, óc váng mắt hoa. Nhưng khi nhìn thấy hai đồ vật đặt trên sàn thuyền, cậu bỗng chốc tỉnh như sáo, bật người ngồi dậy.

Rất hiển nhiên, cả hai món đồ đều không phải là bảo bối cần tìm.

Thứ mà lão Xoa vớt được là một chiếc bình sứ cổ, chất sứ rất đẹp, giống như sứ của lò Quân Châu[17]. Có điều tạo hình rất mực kỳ quái, với bốn quai, bụng vảy; quai là kiểu quai chén hình vòng cung lớn, vảy là kiểu vảy nhọn hình tam giác, phần đế tạo hình viền tròn lớn cuộn vào bên trong. Đặc biệt nhất là phần cổ bình được trang trí hình “lầu sứ”[18] nhiều tầng, miệng bình được niêm phong bằng cao lanh, không biết bên trong có chứa vật gì không? Là bảo vật hay là quái vật?

Thứ Sa Khẩu mang về là một món đồ của người Tây Dương, một chiếc hộp mặt kính hình tròn được làm bằng đồng thau, khi mới đưa lên còn vàng óng ánh, lúc này đã ngả sang màu xanh xỉn.

Lỗ Nhất Khí ra hiệu cho Thuỷ Băng Hoa đẩy chiếc hộp lại gần. Nhưng Thuỷ Băng Hoa còn chưa kịp động vào, Sa Khẩu đã vội vàng bê chiếc hộp đến trước mặt Lỗ Nhất Khí.

Âu Tử cũng nhanh nhảu định mang chiếc bình sứ lại, song đã nhìn thấy Lỗ Nhất Khí lắc lắc cánh tay phải ra ý không cần.

Lỗ Nhất Khí ngắm nghía chiếc hộp hồi lâu, rồi thở dài một tiếng, nét mặt tràn đầy thất vọng và bất lực:

-Không phải rồi! Đúng là đã đi quá, đi quá rất xa!

Không ai hiểu câu nói này có ý gì. Lỗ Nhất Khí cũng không để người khác kịp lên tiếng hỏi, đã quay phắt lại đối mặt với mọi người, nói dứt khoát từng lời như dao chém đá:

-Phải gấp rút rời khỏi nơi đây!

Không cần phải quát tháo, cũng không cần phải hỏi vì sao, nghe thấy câu nói của Lỗ Nhất Khí, tất cả mọi người đều hiểu rõ bản thân nên làm gì và làm như thế nào.

Con thuyền đã di chuyển, đã tăng tốc, song tốc độ vẫn không thật nhanh. Do không có gió, nên chỉ có thể nhờ vào sức đạp bánh lái của Âu Tử và Sa Khẩu để dịch chuyển con thuyền. Bởi vậy, con thuyền tuy không quá lớn, nhưng di chuyển rất chật vật. Huống hồ Sa Khẩu đã hao tổn sức lực nghiêm trọng trong chuyến lặn biển vừa rồi, bởi vậy, chỉ được một lát, lão mù đã xuống thế chỗ cho hắn.

-Anh Bộ, có cách nào giúp thuyền đi nhanh hơn chút nữa không? – Lỗ Nhất Khí hiếm khi tỏ ra nôn nóng như vậy. Trong cảm giác của cậu, có một nguồn năng lượng khủng khiếp có thể huỷ hoại tất cả đã tích luỹ chín muồi, sắp sửa bùng nổ đến nơi.

Bộ Bán Thốn cười nhăn nhó mà nói:

-Thú thực, có bao nhiêu vốn liếng tôi đều đã dốc sạch cả rồi. Ngay như guồng đạp thẳng hai chiều dưới kia, khi các trưởng bối nhà cậu chế tạo ra đã gọi chúng là “bánh xe cứu mạng”, vào lúc vạn bất đắc dĩ mới dùng đến. Thế mà trong chuyến đi này, chúng ta đã phải liên tục sử dụng đến nó.

-Tại vì trong chuyến đi này chúng ta gặp phải quá nhiều tình huống vạn bất đắc dĩ! – Lão Xoa đang tìm kiếm còi nổi mõ gỗ ở bên mạn thuyền nói xen vào một câu, trong vẻ hào sảng có xen lẫn vài phần bất đắc dĩ.

Lỗ Nhất Khí cảm thấy rất thất vọng. Cậu đã nghiên cứu kỹ guồng đạp phía dưới, tuy thiết kế vô cùng tinh xảo, sử dụng nhiều tầng truyền động chuyển đổi, khiến sức mạnh được khuếch đại rất nhiều lần, song chung quy vẫn không thể sánh kịp kiểu động cơ hơi nước mà cậu đã được học ở phương Tây. Nếu có thể thay thế sức đạp của con người bằng động cơ hơi nước cỡ nhỏ hoặc động cơ chạy bằng mô tơ, vậy thì…

Trong lúc Lỗ Nhất Khí đang mải suy nghĩ lan man, thì một tia sáng ban mai đã ló lên khỏi mặt nước phía xa xăm, tiếp theo là một mảng đỏ hừng hực như sắc máu cắt đôi đường chân trời xám ngắt, như thể mặt trời đang nhú ở phương đông. Nhưng chỉ trong nháy mắt, mảng đỏ đã biến thành nửa chiếc đĩa tròn toả ánh vàng kim chói lọi, lơ lửng giữa khoảng biển trời. Mặt trời mọc không thể nhanh chóng như vậy, đây hẳn là một điềm lạ của tự nhiên.

-Đến rồi! – Lời nói của Lỗ Nhất Khí có phần mập mờ khó hiểu, song chỉ hai giây sau, Bộ Bán Thốn và lão Xoa đã hoàn toàn hiểu rõ.

Vì trong khoảng hai giây ngắn ngủi đó, một nửa chiếc đĩa sáng loà rực rỡ kia đã đột ngột biến mất. Trời đất lại tối sầm như cũ, mà không, thậm chí còn đen mù mịt hơn cả đêm đen, ngay cả một chút ánh sáng trời cũng không có. Như thể toàn bộ thế giới đã ngập chìm trong một biển mực đen quánh.

Tuy xung quanh bóng tối bao trùm, song Lỗ Nhất Khí vẫn thấy rõ mồn một. Trong thế giới ảo giác của cậu, cây cột khí đang cuồn cuộn giữa khoảng biển trời đang nở phình, đang mở rộng, rồi đột ngột nổ tung trong chớp mắt. Cột khí hoá thành một vòng sóng công phá cuộn trào dữ dội, bùng ra bốn phía với một tốc độ khủng khiếp.

Vào khoảnh khắc vòng sóng khí vùn vụt băng qua trên đầu, con thuyền mũi sắt chỉ giật nhẹ lên một cái. Thật bất ngờ, lực công phá không hề tương xứng với khí thế khủng khiếp của nó. Không một ai bị thương, ngay cả chiếc bình sứ lão Xoa vừa cướp lên đang đặt thẳng đứng trên sàn thuyền trơn bóng cũng không hề xê dịch.

Cả khoảng biển trời đột nhiên sáng loá, họ lại nhìn thấy mặt trời, lúc này đã lên cao một con sào. Sự biến hoá của đất trời quả là chóng mặt.

Cuối cùng gió đã nổi, hướng gió cùng chiều với hướng mở rộng của vòng sóng khí. Gió rất mạnh, thổi liên tục với một cường độ không thay đổi.

Con thuyền nhanh chóng tăng tốc, đón gió rẽ sóng băng băng.

Trời đã sáng quang, tầm nhìn cũng được mở rộng hơn nhiều. Bởi vậy, ba con người trên boong thuyền vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng xung quanh.

Lỗ Nhất Khí đứng ngẩn người nhìn sững vào vầng mặt trời ở tít xa, cậu cảm thấy mặt trời hôm nay không những mọc rất nhanh, mà còn sáng hơn nhiều so với bình thường, dường như còn có thêm ánh phản quang ở nơi nào đó.

Bộ Bán Thốn tay giữ bánh lái, thò đầu ra phía sau đuôi thuyền xem xét. Mặt biển đã nổi sóng, con sóng cao khoảng ba thước, bước sóng rất ngắn. Song khi cơn gió lật tung những món tóc rối bù của hắn khiến chúng bay phất phơ qua trước mặt, quả tim hắn bỗng như rụng xuống. Bởi lẽ hắn phát hiện, hướng gió và hướng sóng hoàn toàn trái ngược nhau.

Lão Xoa đứng bên mạn thuyền, lão không nhìn mặt trời và sóng, mà đang quan sát “xây tường”. Đúng vậy, là “xây tường”! Ở tít xa phía trước mũi thuyền, xuất hiện một vệt dài sáng trắng, chính là “móng tường”. Từ đó, một bức tường trắng xoá mọc lên vùn vụt, mỗi lúc một cao, bề ngang cũng vươn dài đến vô cùng vô tận. Lão Xoa há hốc miệng muốn hét toáng lên, song lại không thốt nổi nên lời.

Bức tường cao ngất vô cùng tận mau chóng dịch chuyển về phía họ với một tốc độ khủng khiếp. Độ cao, khí thế và sức mạnh của nó đều đã vượt xa thuỷ triều lưỡi kéo tại bãi đá quỷ Bách Biến.

-A… A… A…! – Từ trong cổ họng khô khốc của lão Xoa cuối cùng cũng đã rặn ra được một tiếng rú thất thanh, khiến Bộ Bán Thốn và Lỗ Nhất Khí đều giật mình ngoái lại. Nhìn thấy bức tường nước trắng xoá khổng lồ, cuối cùng Lỗ Nhất Khí cũng đã hiểu ánh phản quang của mặt trời từ đâu mà tới.

-Lão Xoa! Còn đần ra đó? Mau hạ cột buồm! Cậu cả, xuống khoang! – Bộ Bán Thốn như thể phát cuồng, vừa quát lớn vừa cuống cuồng giằng giật tất cả mọi nút chão trên thuyền.

-Mau lên! Đó là sóng lừng! – Bộ Bán Thốn lại hét lớn.

Lúc này lão Xoa mới bừng tỉnh, vội vã chạy đến bên sợi chão giữ cột buồm, kéo nút chão hạ ngay cột buồm xuống.

Khi cột buồm đổ xuống, Lỗ Nhất Khí đã chạy vào trong khoang thuyền. Trong khoang tối đen như mực, đám đèn dầu đáng lẽ phải được thắp lên giờ đã bị thổi tắt. Lỗ Nhất Khí vừa xuống được hai bậc, một bàn tay xương xẩu đã chụp ngay lấy cậu:

-Mau lên! Mau bám lấy thứ gì chắc chắn!

Là giọng của lão mù. Trong khoang thuyền có lão mù và Sa Khẩu, chắc chắn họ đã nghe ra được sự biến sắp ập đến.

Lại thêm một bóng người lăn lê bò toài cuống cuồng lao vào khoang thuyền, tiếp đó từ bên ngoài vọng lại tiếng hô của Bộ Bán Thốn:

-Xoay tay nắm hạ đỉnh mui thuyền! Tiếp tục đạp guồng, tăng tốc!

Lúc này, trong khoang thuyền vang dội những tiếng ầm ào từ xa ập lại, nên Lỗ Nhất Khí không nghe rõ hắn nói gì. Nhưng cái bóng vừa mới lăn vào bỗng nhảy dựng lên, trong bóng tối tìm ra chính xác vị trí của chốt lẫy. Cùng lúc đó, từ trong góc khoang thuyền có thêm một bóng người vạm vỡ lao ra, tìm một chốt lẫy khác. Cả hai người đồng thời “hự” lên một tiếng, vận lực xoay tít tay nắm. Trong bóng tối, nóc mui thuyền mau chóng hạ xuống. Tiếng guồng đạp lại vọng lên, lão mù vội vã lần theo tiếng động lao về vị trí. Ngay sau đó, tiếng đạp guồng rào rào vang lên, hoà lẫn với những tiếng sầm sầm khủng khiếp bên ngoài.

Trong lúc đó, ở trên bệ lái, Bộ Bán Thốn dùng vài sợi chão thật lớn quấn quanh thắt lưng và dưới nách thành một nút thắt ngựa bốn chân, cố định cơ thể thật chắc chắn vào mấy cọc trụ chính trên mui thuyền, sau đó giữ thật chắc bánh lái, đối diện với cơn sóng lừng đang ập tới, gầm lên một tiếng dữ dội.

Đúng là trời biển lộn nhào, sức mạnh khủng khiếp nhường kia như muốn xé nát tất cả mọi thứ trong thế gian thành mảnh vụn.

Nóc mui đã hạ xuống, biến khoang thuyền thành một cái hộp kín bưng, một quả trứng rỗng ruột, hình thành một kết cấu chịu lực mọi hướng khiến cho cơn sóng lừng hung hãn không thể tìm ra được lỗ hổng để ra tay giằng xé.

Con thuyền do Lỗ gia chế tạo quả nhiên thần kỳ rất mực, nhưng người lái thuyền cũng đích thị là thiên hạ vô song. Trong khoảnh khắc này, Bộ Bán Thốn dường như đang trải qua một nghi lễ thiêng liêng. Nếu như có người nào ghi lại được cảnh tượng lúc đó, chắc hẳn hắn sẽ giành được một niềm vinh quang không tiền khoáng hậu trong lịch sử.

Khi ngọn sóng khổng lồ đầu tiên ập tới, con thuyền mũi sắt bên dưới chân sóng sẽ không thể tìm ra chỗ ẩn thân. Bởi vậy, cách đối phó tốt nhất là giảm tối đa lực va chạm, sau đó mau chóng chui qua con sóng. Mặt tiếp xúc của mũi thuyền nhọn là nhỏ nhất, lực công phá cũng là lớn nhất, đầu thuyền lại được đúc bằng sắt, thế là Bộ Bán Thốn quyết định xoay thuyền nhằm thẳng vào bức tường sóng mà lao tới.

Con thuyền mũi sắt khác nào một bọt nước trong con sóng khổng lồ, một bọt nước với hình thù kỳ dị. Trong nháy mắt, nó đã bị nhấn sâu xuống nước. Nhưng đã là bọt khí chắc chắn sẽ phải nổi lên, huống hồ bên trong “bọt khí” này còn có hai người đang trối chết đạp guồng tăng tốc.

Con thuyền mũi sắt đã trồi lên mặt nước với một sức mạnh khó tưởng tượng, hệt như một chú cá chuồn lì lợm đang đùa giỡn trên đầu sóng.

Khi trồi lên, con thuyền đã ở trên đỉnh của con sóng lừng thứ nhất. Bộ Bán Thốn phun ra nửa ngụm nước biển đục ngầu mặn chát, kéo mạnh bánh lái, cho thuyền chạy xéo men theo đường cuộn của đầu sóng, lao vọt đi trước khi con sóng lớn tiếp theo quật xuống. Đến khi khí thế của đợt sóng này giảm bớt, lập tức thuận thế trượt vào khe trũng giữa hai con sóng, rồi trèo lên đầu cuộn của con sóng tiếp theo. Chỉ có cách lái này mới có thể cưỡi theo thế sóng mà đi, mượn sức mạnh của cơn sóng lừng để rời xa hung huyệt.

Ngay từ trước khi bị bức tường sóng đầu tiên vùi dập, Bộ Bán Thốn đã suy tính xong xuôi tất cả đường đi nước bước. Sau khi trồi lên mặt nước, mỗi cú xoay chuyển bánh lái đều vô cùng chuẩn xác. Lúc này, con thuyền mũi sắt hệt như một tấm ván lướt sóng thoăn thoắt chao liệng từ đỉnh sóng tới chân sóng, trông khéo léo lanh lợi mà xảo quyệt khác thường.

Không biết đã qua bao lâu, cũng không biết con thuyền mũi sắt đã bị trận sóng lừng đẩy đi bao xa. Khi gió lặng sóng ngừng, Bộ Bán Thốn cũng đổ xuống nằm rũ rượi trên bệ lái. Ý thức căng thẳng tột độ giờ đã trở nên tê liệt, thể lực kiệt quệ đến tận cùng.

Mui thuyền từ từ nâng lên, người đầu tiên bước ra chính là Sa Khẩu. Nói thực hắn khó mà tưởng tượng được rằng Bộ Bán Thốn vẫn còn sống bên bánh lái. Khi hắn vung đao chặt đứt những sợi chão đang chằng buộc quanh người Bộ Bán Thốn, thận trọng cõng Bộ Bán Thốn lúc này mặt tái như chàm, khắp người đầy những vết bầm đen và vết chão hằn ngang dọc lên lưng, bên khoé mắt hắn bất giác ứa ra một vệt nước.

Tim Lỗ Nhất Khí như thắt lại, song cậu không biết phải bày tỏ nỗi day dứt hổ thẹn và niềm kính phục ra sao, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm oặt của Bộ Bán Thốn. Cái nắm tay của cậu đã khiến Bộ Bán Thốn phấn chấn hẳn lên, hắn gượng đưa ngón tay run rẩy chỉ vào ngực áo. Ở đó, Lỗ Nhất Khí đã tìm thấy tấm hải đồ ướt đẫm, rách tả tơi.

Bộ Bán Thốn nằm lại dưới khoang thuyền nghỉ ngơi, nhường lại vị trí lái thuyền cho Âu Tử.

Lỗ Nhất Khí nhẹ nhàng mở tấm bản đồ ướt đẫm ra từng chút một, trải lên sàn thuyền để hong khô. Thuỷ Băng Hoa ngồi lom khom bên cạnh, thận trọng giúp cậu. Đứng bên cạnh còn có Sa Khẩu và lão Xoa cũng đang châu đầu lại nhìn, trông mong Lỗ Nhất Khí có thể tìm ra manh mối, để quyết định bước tiếp theo nên đi về đâu.

Ở rìa mép của tấm bản đồ, Lỗ Nhất Khí đã phát hiện ra một chữ mà cậu đã tìm mãi không ra, đó là một nửa chữ “bãi”. Chữ này vốn nằm trong phần khung của tấm bản đồ, bị viền khung bằng giấy che lấp. Lúc này viền khung bị thấm ướt trở nên trong suốt, nên một nửa con chữ đã lộ ra.

-Đây là nơi nào? – Lỗ Nhất Khí chỉ vào rìa mép của tấm hải đồ.

Không ai biết đó là nơi nào, song nếu nhìn vào cách vẽ của tấm hải đồ, nơi đó có vẻ rất gần với đất liền, có lẽ là vùng tiếp giáp giữa biển khơi và lục địa.

-Chúng ta hãy đi về phía đó! – Lỗ Nhất Khí đứng bật dậy, ánh mắt bừng lên một niềm kiên định, nói rất dứt khoát.

-Vậy còn bảo bối ở đây… – Lão Xoa có vẻ băn khoăn trước quyết định của Lỗ Nhất Khí.

-Ở đây không có bảo bối, càng không có bảo cấu, mà chỉ có hung huyệt!

-Tại sao lại như vậy được? – Sa Khẩu sốt sắng hỏi.

-Hung huyệt đáng lẽ không phải ở nơi này, bảo bối cũng đáng lẽ không phải ở nơi này. Tất cả đã thay đổi! Năm xưa khi xây bảo cấu cất giấu bảo bối cuối cùng là Địa bảo, Lỗ gia chắc chắn đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.

-Vậy ở đây sẽ có thứ gì? – Lão Xoa chỉ vào vị trí rìa mép bản đồ mà Lỗ Nhất Khí vừa hỏi họ.

Nụ cười của Lỗ Nhất Khí có phần ranh mãnh:

-Hiện giờ vẫn chưa rõ, song khả năng tìm ra là rất lớn, chỉ cần có thể đến nơi an toàn!

Con thuyền mũi sắt lại giương buồm lên đường, đi thẳng về hướng Lỗ Nhất Khí vừa chỉ điểm.

Gió không lớn, con thuyền lướt đi một cách vững chãi. Bầu trời xanh lồng lộng. Trong thời tiết ấm áp như thế này, rất thích hợp để nằm trên boong thuyền đánh một giấc.

Sa Khẩu tựa lưng vào mạn thuyền ngủ khò khò, lão Xoa cũng cuộn tròn người trên gác thuyền ngủ say sưa. Âu Tử ngồi trên thanh gỗ phía sau bệ lái, tay nắm bánh lái, mắt lim dim như đang ngủ gà ngủ gật. Cuộc vật lộn kinh hoàng suốt đêm qua đã khiến bọn họ rời rã cả thể chất lẫn tinh thần.

Song những người trong khoang thuyền đều đang tỉnh táo. Bộ Bán Thốn, lão mù và Thuỷ Băng Hoa đang chăm chú lắng nghe Lỗ Nhất Khí nói ra những phát hiện và phân tích của mình.

-Ngay từ đầu, khi khởi hành đi về phía hung huyệt, tôi đã cảm thấy rất bất thường. Nếu hung huyệt có bảo cấu trấn áp, cho dù khí hung có mạnh mẽ tới đâu cũng không thể khiến tôi trở nên tồi tệ như vậy, cả ngày hôn mê mụ mị, gặp toàn ác mộng, hơn nữa, lại liên tục mơ thấy đã đi qua bảo cấu rất xa. Ngoài ra, còn có một sự bất thường nữa, đó là trên hải trình này, tôi không hề phát hiện ra một địa giới hay đồ vật nào có liên quan tới những chữ “phúc”, “lang”, “bãi” trên thẻ ngọc ghi phương vị.

Sau khi đụng đầu với một loạt những chuyện kỳ quái như ảo ảnh thuyền, tường sương mù, sức mạnh hút thuyền, bánh chưng biển, về cơ bản, tôi đã khẳng định được rằng, Địa bảo đã không được chôn giấu ở nơi cần trấn, nên giờ đây hung huyệt đã dịch chuyển và biến hình. Song điểm này vẫn cần phải được chứng minh. Thuyền chở hàng Tây Dương đã được lắp đặt máy kinh vĩ từ rất sớm, bởi vậy khi Sa Khẩu lặn xuống nước, tôi đã dặn thầm anh ta cần phải tìm lấy thứ này. Khi máy kinh vĩ được lấy lên, tôi đọc được là 26,7 độ vĩ bắc, 73,4 độ kinh tây. Vị trí này là mặt bên kia của đại dương, cũng có nghĩa là con thuyền đã bị chìm xuống ở mặt bên kia của đại dương. Từ đó có thể đoán định rằng, ở mặt bên kia của đại dương cũng không có bảo cấu. Hung huyệt mấy nghìn năm không có bảo bối trấn áp, nên thế hung của nó đã được mở rộng hơn xưa và cũng hung hiểm hơn gấp bội. Bởi vậy, quyết định duy nhất của tôi lúc đó chính là lập tức tháo chạy, nhanh chóng thoát ra khỏi phạm vi hung huyệt.

Chú thích

[17] Lò sứ hàng đầu trong năm lò sứ nổi tiếng nhất trong thời Tống, thành tựu nổi bật của nó chính là đã pha thêm kim loại đồng vào trong men sứ, sau khi nung ở nhiệt độ cao, khiến men sứ đổi màu, sắc men chủ đạo là xanh lam, xanh nhạt, trắng, xen kẽ màu tím hoa hồng, màu đỏ hải đường, đem lại vẻ đẹp rực rỡ như ráng chiều tà, được tôn xưng là “báu vật của quốc gia”. Thời Tống lưu truyền nhiều lời ca ngợi loại sứ này, như: “Vàng có giá, Quân vô giá”, “tiền tài vạn xâu chẳng bằng mảnh sứ Quân Châu”.

[18] Một phương pháp trang trí cho đồ sứ, tức là dùng các mảnh sứ xếp chồng lên nhau thành hình lầu gác, núi non.

-Buông ra! Buông ngay ra!

Song đã muộn mất rồi. Chiếc rương đã vỡ toác. Lão Xoa và Bộ Bán Thốn ngã bật ngửa về phía sau.

Bộ Bán Thốn không hổ danh là “bộ bán thốn”, chỉ khẽ thu chân, hai bàn chân một trượt một chống trên sàn thuyền, sau năm, sáu bước đã thu bụng vặn lưng, đứng vững vàng trở lại.

Lão Xoa chới với, khua tít hai tay, mong túm được thứ gì đó để bám víu, vô tình đập cả cánh tay vào đầu Lỗ Nhất Khí đang chạy tới. Xong lão cũng nhờ vào lực đạo của cú va đập này mà giữ được thăng bằng.

Sợi chão kéo theo túi thu tám lỗ kêu “phựt” một tiếng bắn trở lại thuyền, lão Xoa vừa kịp trụ vững, lập tức cuốn chão thu dây. Lão ta vừa cuộn liên tiếp, vừa nhảy vọt đến bên mạn thuyền, thò đầu xuống biển quan sát.

Từ trong chiếc rương vỡ toác văng ra mấy chiếc bình sứ, nhảy nhót mấy hồi trên ngọn sóng ngầu bọt rồi lần lượt chìm xuống. Lão Xoa vung tay quăng vụt túi thu tám lỗ đi, vớt được một cái bình sứ. Lão vận lực giật thẳng lên trên, khiến túi thu bay bổng lên khỏi mặt sóng, sau đó tiếp tục vận lực giật ngang trở lại, chiếc bình sứ đã rơi thẳng vào trong lòng lão. Cả quá trình diễn ra chớp nhoáng và chính xác đến kinh ngạc, một mạch hoàn thành.

Mặt biển sục sôi dần dần lắng dịu, lại trở về với vẻ yên tĩnh vốn có.

Cú va đập vô tình của lão Xoa đã khiến Lỗ Nhất Khí lăn ra ngất xỉu. Đến khi tỉnh lại, cậu thấy đầu đau như búa bổ, óc váng mắt hoa. Nhưng khi nhìn thấy hai đồ vật đặt trên sàn thuyền, cậu bỗng chốc tỉnh như sáo, bật người ngồi dậy.

Rất hiển nhiên, cả hai món đồ đều không phải là bảo bối cần tìm.

Thứ mà lão Xoa vớt được là một chiếc bình sứ cổ, chất sứ rất đẹp, giống như sứ của lò Quân Châu[17]. Có điều tạo hình rất mực kỳ quái, với bốn quai, bụng vảy; quai là kiểu quai chén hình vòng cung lớn, vảy là kiểu vảy nhọn hình tam giác, phần đế tạo hình viền tròn lớn cuộn vào bên trong. Đặc biệt nhất là phần cổ bình được trang trí hình “lầu sứ”[18] nhiều tầng, miệng bình được niêm phong bằng cao lanh, không biết bên trong có chứa vật gì không? Là bảo vật hay là quái vật?

Thứ Sa Khẩu mang về là một món đồ của người Tây Dương, một chiếc hộp mặt kính hình tròn được làm bằng đồng thau, khi mới đưa lên còn vàng óng ánh, lúc này đã ngả sang màu xanh xỉn.

Lỗ Nhất Khí ra hiệu cho Thuỷ Băng Hoa đẩy chiếc hộp lại gần. Nhưng Thuỷ Băng Hoa còn chưa kịp động vào, Sa Khẩu đã vội vàng bê chiếc hộp đến trước mặt Lỗ Nhất Khí.

Âu Tử cũng nhanh nhảu định mang chiếc bình sứ lại, song đã nhìn thấy Lỗ Nhất Khí lắc lắc cánh tay phải ra ý không cần.

Lỗ Nhất Khí ngắm nghía chiếc hộp hồi lâu, rồi thở dài một tiếng, nét mặt tràn đầy thất vọng và bất lực:

-Không phải rồi! Đúng là đã đi quá, đi quá rất xa!

Không ai hiểu câu nói này có ý gì. Lỗ Nhất Khí cũng không để người khác kịp lên tiếng hỏi, đã quay phắt lại đối mặt với mọi người, nói dứt khoát từng lời như dao chém đá:

-Phải gấp rút rời khỏi nơi đây!

Không cần phải quát tháo, cũng không cần phải hỏi vì sao, nghe thấy câu nói của Lỗ Nhất Khí, tất cả mọi người đều hiểu rõ bản thân nên làm gì và làm như thế nào.

Con thuyền đã di chuyển, đã tăng tốc, song tốc độ vẫn không thật nhanh. Do không có gió, nên chỉ có thể nhờ vào sức đạp bánh lái của Âu Tử và Sa Khẩu để dịch chuyển con thuyền. Bởi vậy, con thuyền tuy không quá lớn, nhưng di chuyển rất chật vật. Huống hồ Sa Khẩu đã hao tổn sức lực nghiêm trọng trong chuyến lặn biển vừa rồi, bởi vậy, chỉ được một lát, lão mù đã xuống thế chỗ cho hắn.

-Anh Bộ, có cách nào giúp thuyền đi nhanh hơn chút nữa không? – Lỗ Nhất Khí hiếm khi tỏ ra nôn nóng như vậy. Trong cảm giác của cậu, có một nguồn năng lượng khủng khiếp có thể huỷ hoại tất cả đã tích luỹ chín muồi, sắp sửa bùng nổ đến nơi.

Bộ Bán Thốn cười nhăn nhó mà nói:

-Thú thực, có bao nhiêu vốn liếng tôi đều đã dốc sạch cả rồi. Ngay như guồng đạp thẳng hai chiều dưới kia, khi các trưởng bối nhà cậu chế tạo ra đã gọi chúng là “bánh xe cứu mạng”, vào lúc vạn bất đắc dĩ mới dùng đến. Thế mà trong chuyến đi này, chúng ta đã phải liên tục sử dụng đến nó.

-Tại vì trong chuyến đi này chúng ta gặp phải quá nhiều tình huống vạn bất đắc dĩ! – Lão Xoa đang tìm kiếm còi nổi mõ gỗ ở bên mạn thuyền nói xen vào một câu, trong vẻ hào sảng có xen lẫn vài phần bất đắc dĩ.

Lỗ Nhất Khí cảm thấy rất thất vọng. Cậu đã nghiên cứu kỹ guồng đạp phía dưới, tuy thiết kế vô cùng tinh xảo, sử dụng nhiều tầng truyền động chuyển đổi, khiến sức mạnh được khuếch đại rất nhiều lần, song chung quy vẫn không thể sánh kịp kiểu động cơ hơi nước mà cậu đã được học ở phương Tây. Nếu có thể thay thế sức đạp của con người bằng động cơ hơi nước cỡ nhỏ hoặc động cơ chạy bằng mô tơ, vậy thì…

Trong lúc Lỗ Nhất Khí đang mải suy nghĩ lan man, thì một tia sáng ban mai đã ló lên khỏi mặt nước phía xa xăm, tiếp theo là một mảng đỏ hừng hực như sắc máu cắt đôi đường chân trời xám ngắt, như thể mặt trời đang nhú ở phương đông. Nhưng chỉ trong nháy mắt, mảng đỏ đã biến thành nửa chiếc đĩa tròn toả ánh vàng kim chói lọi, lơ lửng giữa khoảng biển trời. Mặt trời mọc không thể nhanh chóng như vậy, đây hẳn là một điềm lạ của tự nhiên.

-Đến rồi! – Lời nói của Lỗ Nhất Khí có phần mập mờ khó hiểu, song chỉ hai giây sau, Bộ Bán Thốn và lão Xoa đã hoàn toàn hiểu rõ.

Vì trong khoảng hai giây ngắn ngủi đó, một nửa chiếc đĩa sáng loà rực rỡ kia đã đột ngột biến mất. Trời đất lại tối sầm như cũ, mà không, thậm chí còn đen mù mịt hơn cả đêm đen, ngay cả một chút ánh sáng trời cũng không có. Như thể toàn bộ thế giới đã ngập chìm trong một biển mực đen quánh.

Tuy xung quanh bóng tối bao trùm, song Lỗ Nhất Khí vẫn thấy rõ mồn một. Trong thế giới ảo giác của cậu, cây cột khí đang cuồn cuộn giữa khoảng biển trời đang nở phình, đang mở rộng, rồi đột ngột nổ tung trong chớp mắt. Cột khí hoá thành một vòng sóng công phá cuộn trào dữ dội, bùng ra bốn phía với một tốc độ khủng khiếp.

Vào khoảnh khắc vòng sóng khí vùn vụt băng qua trên đầu, con thuyền mũi sắt chỉ giật nhẹ lên một cái. Thật bất ngờ, lực công phá không hề tương xứng với khí thế khủng khiếp của nó. Không một ai bị thương, ngay cả chiếc bình sứ lão Xoa vừa cướp lên đang đặt thẳng đứng trên sàn thuyền trơn bóng cũng không hề xê dịch.

Cả khoảng biển trời đột nhiên sáng loá, họ lại nhìn thấy mặt trời, lúc này đã lên cao một con sào. Sự biến hoá của đất trời quả là chóng mặt.

Cuối cùng gió đã nổi, hướng gió cùng chiều với hướng mở rộng của vòng sóng khí. Gió rất mạnh, thổi liên tục với một cường độ không thay đổi.

Con thuyền nhanh chóng tăng tốc, đón gió rẽ sóng băng băng.

Trời đã sáng quang, tầm nhìn cũng được mở rộng hơn nhiều. Bởi vậy, ba con người trên boong thuyền vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng xung quanh.

Lỗ Nhất Khí đứng ngẩn người nhìn sững vào vầng mặt trời ở tít xa, cậu cảm thấy mặt trời hôm nay không những mọc rất nhanh, mà còn sáng hơn nhiều so với bình thường, dường như còn có thêm ánh phản quang ở nơi nào đó.

Bộ Bán Thốn tay giữ bánh lái, thò đầu ra phía sau đuôi thuyền xem xét. Mặt biển đã nổi sóng, con sóng cao khoảng ba thước, bước sóng rất ngắn. Song khi cơn gió lật tung những món tóc rối bù của hắn khiến chúng bay phất phơ qua trước mặt, quả tim hắn bỗng như rụng xuống. Bởi lẽ hắn phát hiện, hướng gió và hướng sóng hoàn toàn trái ngược nhau.

Lão Xoa đứng bên mạn thuyền, lão không nhìn mặt trời và sóng, mà đang quan sát “xây tường”. Đúng vậy, là “xây tường”! Ở tít xa phía trước mũi thuyền, xuất hiện một vệt dài sáng trắng, chính là “móng tường”. Từ đó, một bức tường trắng xoá mọc lên vùn vụt, mỗi lúc một cao, bề ngang cũng vươn dài đến vô cùng vô tận. Lão Xoa há hốc miệng muốn hét toáng lên, song lại không thốt nổi nên lời.

Bức tường cao ngất vô cùng tận mau chóng dịch chuyển về phía họ với một tốc độ khủng khiếp. Độ cao, khí thế và sức mạnh của nó đều đã vượt xa thuỷ triều lưỡi kéo tại bãi đá quỷ Bách Biến.

-A… A… A…! – Từ trong cổ họng khô khốc của lão Xoa cuối cùng cũng đã rặn ra được một tiếng rú thất thanh, khiến Bộ Bán Thốn và Lỗ Nhất Khí đều giật mình ngoái lại. Nhìn thấy bức tường nước trắng xoá khổng lồ, cuối cùng Lỗ Nhất Khí cũng đã hiểu ánh phản quang của mặt trời từ đâu mà tới.

-Lão Xoa! Còn đần ra đó? Mau hạ cột buồm! Cậu cả, xuống khoang! – Bộ Bán Thốn như thể phát cuồng, vừa quát lớn vừa cuống cuồng giằng giật tất cả mọi nút chão trên thuyền.

-Mau lên! Đó là sóng lừng! – Bộ Bán Thốn lại hét lớn.

Lúc này lão Xoa mới bừng tỉnh, vội vã chạy đến bên sợi chão giữ cột buồm, kéo nút chão hạ ngay cột buồm xuống.

Khi cột buồm đổ xuống, Lỗ Nhất Khí đã chạy vào trong khoang thuyền. Trong khoang tối đen như mực, đám đèn dầu đáng lẽ phải được thắp lên giờ đã bị thổi tắt. Lỗ Nhất Khí vừa xuống được hai bậc, một bàn tay xương xẩu đã chụp ngay lấy cậu:

-Mau lên! Mau bám lấy thứ gì chắc chắn!

Là giọng của lão mù. Trong khoang thuyền có lão mù và Sa Khẩu, chắc chắn họ đã nghe ra được sự biến sắp ập đến.

Lại thêm một bóng người lăn lê bò toài cuống cuồng lao vào khoang thuyền, tiếp đó từ bên ngoài vọng lại tiếng hô của Bộ Bán Thốn:

-Xoay tay nắm hạ đỉnh mui thuyền! Tiếp tục đạp guồng, tăng tốc!

Lúc này, trong khoang thuyền vang dội những tiếng ầm ào từ xa ập lại, nên Lỗ Nhất Khí không nghe rõ hắn nói gì. Nhưng cái bóng vừa mới lăn vào bỗng nhảy dựng lên, trong bóng tối tìm ra chính xác vị trí của chốt lẫy. Cùng lúc đó, từ trong góc khoang thuyền có thêm một bóng người vạm vỡ lao ra, tìm một chốt lẫy khác. Cả hai người đồng thời “hự” lên một tiếng, vận lực xoay tít tay nắm. Trong bóng tối, nóc mui thuyền mau chóng hạ xuống. Tiếng guồng đạp lại vọng lên, lão mù vội vã lần theo tiếng động lao về vị trí. Ngay sau đó, tiếng đạp guồng rào rào vang lên, hoà lẫn với những tiếng sầm sầm khủng khiếp bên ngoài.

Trong lúc đó, ở trên bệ lái, Bộ Bán Thốn dùng vài sợi chão thật lớn quấn quanh thắt lưng và dưới nách thành một nút thắt ngựa bốn chân, cố định cơ thể thật chắc chắn vào mấy cọc trụ chính trên mui thuyền, sau đó giữ thật chắc bánh lái, đối diện với cơn sóng lừng đang ập tới, gầm lên một tiếng dữ dội.

Đúng là trời biển lộn nhào, sức mạnh khủng khiếp nhường kia như muốn xé nát tất cả mọi thứ trong thế gian thành mảnh vụn.

Nóc mui đã hạ xuống, biến khoang thuyền thành một cái hộp kín bưng, một quả trứng rỗng ruột, hình thành một kết cấu chịu lực mọi hướng khiến cho cơn sóng lừng hung hãn không thể tìm ra được lỗ hổng để ra tay giằng xé.

Con thuyền do Lỗ gia chế tạo quả nhiên thần kỳ rất mực, nhưng người lái thuyền cũng đích thị là thiên hạ vô song. Trong khoảnh khắc này, Bộ Bán Thốn dường như đang trải qua một nghi lễ thiêng liêng. Nếu như có người nào ghi lại được cảnh tượng lúc đó, chắc hẳn hắn sẽ giành được một niềm vinh quang không tiền khoáng hậu trong lịch sử.

Khi ngọn sóng khổng lồ đầu tiên ập tới, con thuyền mũi sắt bên dưới chân sóng sẽ không thể tìm ra chỗ ẩn thân. Bởi vậy, cách đối phó tốt nhất là giảm tối đa lực va chạm, sau đó mau chóng chui qua con sóng. Mặt tiếp xúc của mũi thuyền nhọn là nhỏ nhất, lực công phá cũng là lớn nhất, đầu thuyền lại được đúc bằng sắt, thế là Bộ Bán Thốn quyết định xoay thuyền nhằm thẳng vào bức tường sóng mà lao tới.

Con thuyền mũi sắt khác nào một bọt nước trong con sóng khổng lồ, một bọt nước với hình thù kỳ dị. Trong nháy mắt, nó đã bị nhấn sâu xuống nước. Nhưng đã là bọt khí chắc chắn sẽ phải nổi lên, huống hồ bên trong “bọt khí” này còn có hai người đang trối chết đạp guồng tăng tốc.

Con thuyền mũi sắt đã trồi lên mặt nước với một sức mạnh khó tưởng tượng, hệt như một chú cá chuồn lì lợm đang đùa giỡn trên đầu sóng.

Khi trồi lên, con thuyền đã ở trên đỉnh của con sóng lừng thứ nhất. Bộ Bán Thốn phun ra nửa ngụm nước biển đục ngầu mặn chát, kéo mạnh bánh lái, cho thuyền chạy xéo men theo đường cuộn của đầu sóng, lao vọt đi trước khi con sóng lớn tiếp theo quật xuống. Đến khi khí thế của đợt sóng này giảm bớt, lập tức thuận thế trượt vào khe trũng giữa hai con sóng, rồi trèo lên đầu cuộn của con sóng tiếp theo. Chỉ có cách lái này mới có thể cưỡi theo thế sóng mà đi, mượn sức mạnh của cơn sóng lừng để rời xa hung huyệt.

Ngay từ trước khi bị bức tường sóng đầu tiên vùi dập, Bộ Bán Thốn đã suy tính xong xuôi tất cả đường đi nước bước. Sau khi trồi lên mặt nước, mỗi cú xoay chuyển bánh lái đều vô cùng chuẩn xác. Lúc này, con thuyền mũi sắt hệt như một tấm ván lướt sóng thoăn thoắt chao liệng từ đỉnh sóng tới chân sóng, trông khéo léo lanh lợi mà xảo quyệt khác thường.

Không biết đã qua bao lâu, cũng không biết con thuyền mũi sắt đã bị trận sóng lừng đẩy đi bao xa. Khi gió lặng sóng ngừng, Bộ Bán Thốn cũng đổ xuống nằm rũ rượi trên bệ lái. Ý thức căng thẳng tột độ giờ đã trở nên tê liệt, thể lực kiệt quệ đến tận cùng.

Mui thuyền từ từ nâng lên, người đầu tiên bước ra chính là Sa Khẩu. Nói thực hắn khó mà tưởng tượng được rằng Bộ Bán Thốn vẫn còn sống bên bánh lái. Khi hắn vung đao chặt đứt những sợi chão đang chằng buộc quanh người Bộ Bán Thốn, thận trọng cõng Bộ Bán Thốn lúc này mặt tái như chàm, khắp người đầy những vết bầm đen và vết chão hằn ngang dọc lên lưng, bên khoé mắt hắn bất giác ứa ra một vệt nước.

Tim Lỗ Nhất Khí như thắt lại, song cậu không biết phải bày tỏ nỗi day dứt hổ thẹn và niềm kính phục ra sao, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm oặt của Bộ Bán Thốn. Cái nắm tay của cậu đã khiến Bộ Bán Thốn phấn chấn hẳn lên, hắn gượng đưa ngón tay run rẩy chỉ vào ngực áo. Ở đó, Lỗ Nhất Khí đã tìm thấy tấm hải đồ ướt đẫm, rách tả tơi.

Bộ Bán Thốn nằm lại dưới khoang thuyền nghỉ ngơi, nhường lại vị trí lái thuyền cho Âu Tử.

Lỗ Nhất Khí nhẹ nhàng mở tấm bản đồ ướt đẫm ra từng chút một, trải lên sàn thuyền để hong khô. Thuỷ Băng Hoa ngồi lom khom bên cạnh, thận trọng giúp cậu. Đứng bên cạnh còn có Sa Khẩu và lão Xoa cũng đang châu đầu lại nhìn, trông mong Lỗ Nhất Khí có thể tìm ra manh mối, để quyết định bước tiếp theo nên đi về đâu.

Ở rìa mép của tấm bản đồ, Lỗ Nhất Khí đã phát hiện ra một chữ mà cậu đã tìm mãi không ra, đó là một nửa chữ “bãi”. Chữ này vốn nằm trong phần khung của tấm bản đồ, bị viền khung bằng giấy che lấp. Lúc này viền khung bị thấm ướt trở nên trong suốt, nên một nửa con chữ đã lộ ra.

-Đây là nơi nào? – Lỗ Nhất Khí chỉ vào rìa mép của tấm hải đồ.

Không ai biết đó là nơi nào, song nếu nhìn vào cách vẽ của tấm hải đồ, nơi đó có vẻ rất gần với đất liền, có lẽ là vùng tiếp giáp giữa biển khơi và lục địa.

-Chúng ta hãy đi về phía đó! – Lỗ Nhất Khí đứng bật dậy, ánh mắt bừng lên một niềm kiên định, nói rất dứt khoát.

-Vậy còn bảo bối ở đây… – Lão Xoa có vẻ băn khoăn trước quyết định của Lỗ Nhất Khí.

-Ở đây không có bảo bối, càng không có bảo cấu, mà chỉ có hung huyệt!

-Tại sao lại như vậy được? – Sa Khẩu sốt sắng hỏi.

-Hung huyệt đáng lẽ không phải ở nơi này, bảo bối cũng đáng lẽ không phải ở nơi này. Tất cả đã thay đổi! Năm xưa khi xây bảo cấu cất giấu bảo bối cuối cùng là Địa bảo, Lỗ gia chắc chắn đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.

-Vậy ở đây sẽ có thứ gì? – Lão Xoa chỉ vào vị trí rìa mép bản đồ mà Lỗ Nhất Khí vừa hỏi họ.

Nụ cười của Lỗ Nhất Khí có phần ranh mãnh:

-Hiện giờ vẫn chưa rõ, song khả năng tìm ra là rất lớn, chỉ cần có thể đến nơi an toàn!

Con thuyền mũi sắt lại giương buồm lên đường, đi thẳng về hướng Lỗ Nhất Khí vừa chỉ điểm.

Gió không lớn, con thuyền lướt đi một cách vững chãi. Bầu trời xanh lồng lộng. Trong thời tiết ấm áp như thế này, rất thích hợp để nằm trên boong thuyền đánh một giấc.

Sa Khẩu tựa lưng vào mạn thuyền ngủ khò khò, lão Xoa cũng cuộn tròn người trên gác thuyền ngủ say sưa. Âu Tử ngồi trên thanh gỗ phía sau bệ lái, tay nắm bánh lái, mắt lim dim như đang ngủ gà ngủ gật. Cuộc vật lộn kinh hoàng suốt đêm qua đã khiến bọn họ rời rã cả thể chất lẫn tinh thần.

Song những người trong khoang thuyền đều đang tỉnh táo. Bộ Bán Thốn, lão mù và Thuỷ Băng Hoa đang chăm chú lắng nghe Lỗ Nhất Khí nói ra những phát hiện và phân tích của mình.

-Ngay từ đầu, khi khởi hành đi về phía hung huyệt, tôi đã cảm thấy rất bất thường. Nếu hung huyệt có bảo cấu trấn áp, cho dù khí hung có mạnh mẽ tới đâu cũng không thể khiến tôi trở nên tồi tệ như vậy, cả ngày hôn mê mụ mị, gặp toàn ác mộng, hơn nữa, lại liên tục mơ thấy đã đi qua bảo cấu rất xa. Ngoài ra, còn có một sự bất thường nữa, đó là trên hải trình này, tôi không hề phát hiện ra một địa giới hay đồ vật nào có liên quan tới những chữ “phúc”, “lang”, “bãi” trên thẻ ngọc ghi phương vị.

Sau khi đụng đầu với một loạt những chuyện kỳ quái như ảo ảnh thuyền, tường sương mù, sức mạnh hút thuyền, bánh chưng biển, về cơ bản, tôi đã khẳng định được rằng, Địa bảo đã không được chôn giấu ở nơi cần trấn, nên giờ đây hung huyệt đã dịch chuyển và biến hình. Song điểm này vẫn cần phải được chứng minh. Thuyền chở hàng Tây Dương đã được lắp đặt máy kinh vĩ từ rất sớm, bởi vậy khi Sa Khẩu lặn xuống nước, tôi đã dặn thầm anh ta cần phải tìm lấy thứ này. Khi máy kinh vĩ được lấy lên, tôi đọc được là 26,7 độ vĩ bắc, 73,4 độ kinh tây. Vị trí này là mặt bên kia của đại dương, cũng có nghĩa là con thuyền đã bị chìm xuống ở mặt bên kia của đại dương. Từ đó có thể đoán định rằng, ở mặt bên kia của đại dương cũng không có bảo cấu. Hung huyệt mấy nghìn năm không có bảo bối trấn áp, nên thế hung của nó đã được mở rộng hơn xưa và cũng hung hiểm hơn gấp bội. Bởi vậy, quyết định duy nhất của tôi lúc đó chính là lập tức tháo chạy, nhanh chóng thoát ra khỏi phạm vi hung huyệt.

Chú thích

[17] Lò sứ hàng đầu trong năm lò sứ nổi tiếng nhất trong thời Tống, thành tựu nổi bật của nó chính là đã pha thêm kim loại đồng vào trong men sứ, sau khi nung ở nhiệt độ cao, khiến men sứ đổi màu, sắc men chủ đạo là xanh lam, xanh nhạt, trắng, xen kẽ màu tím hoa hồng, màu đỏ hải đường, đem lại vẻ đẹp rực rỡ như ráng chiều tà, được tôn xưng là “báu vật của quốc gia”. Thời Tống lưu truyền nhiều lời ca ngợi loại sứ này, như: “Vàng có giá, Quân vô giá”, “tiền tài vạn xâu chẳng bằng mảnh sứ Quân Châu”.

[18] Một phương pháp trang trí cho đồ sứ, tức là dùng các mảnh sứ xếp chồng lên nhau thành hình lầu gác, núi non.

Chọn tập
Bình luận