Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Lời Nguyền Lỗ Ban

Quyển 6 – Chương 16: Hành tung lộ

Tác giả: Viên Thái Cực
Chọn tập

Khi Dưỡng Quỷ Tỳ tới phía sau núi Nam Lĩnh, thấy Lỗ Nhất Khí vẫn đứng đờ đẫn như mất hồn, tay nắm chặt tấm thẻ ngọc có ghi phương vị hung huyệt. Vừa rồi cậu đột nhiên rống lên như phát cuồng rồi lăn ra chết giấc, Hạ Táo Hoa và Lưu Chi Thủ phải ba chân bốn cẳng cõng ngay Lỗ Nhất Khí chạy về phía sau núi, né tránh đội tuần tra của Cứ Điên đường.

Dưỡng Quỷ Tỳ không quay về một mình, đi cùng cô còn có Viêm Hoá Lôi. Đốm lửa bay theo làn khói bếp vừa rồi chính là ám hiệu “Phiêu phi tinh” riêng có của ông ta, song ông ta cũng không ngờ đã gọi được Dưỡng Quỷ Tỳ tới nhanh như vậy.

Viêm Hoá Lôi đã tới, song những người khác chẳng thấy một ai.

– Tan tác hết rồi! Mới có một ngày đã tan đàn xẻ nghé hết cả. Ngay từ đầu đã tranh cãi kịch liệt, vì không tìm thấy Lỗ môn trưởng, nên cách tiến thoái mỗi người một ý. Cuối cùng cũng thoả thuận được rằng trước hết hãy tới đây tìm kiếm một vòng, nếu tìm thấy Lỗ môn trưởng thì tốt, không tìm thấy thì đường ai nấy đi. – Viêm Hoá Lôi kể tới đây, lại thở dài thườn thượt.

– Vậy tại sao lại thành ra tan rã! – Hạ Táo Hoa hỏi.

– Là do hai gã trai của Mặc gia, một người bị giết chết ngay đêm ra khỏi núi Quy Giới. Còn lại gã trai đen đúa ngồi canh xác chết, kết quả là vào sáng hôm sau cũng bị người ta giết nốt.

– Vết thương có hình lỗ tròn, do vật sắc nhọn đâm vào! – Lỗ Nhất Khí đang đờ ra như ngây thộn đột ngột xen vào một câu, không biết cậu đã hồi tỉnh từ lúc nào.

– Không phải! Người thứ nhất có vẻ như bị kiếm sắc đâm thấu tim phổi, còn người thứ hai bị lưỡi sắc cứa đứt cần cổ. – Viêm Hoá Lôi lập tức phủ định phán đoán của Lỗ Nhất Khí.

Sự thật không đúng như Lỗ Nhất Khí đã dự liệu, lẽ nào phán đoán đầu tiên của cậu đã sai? Lỗ Nhất Khí liếc nhìn Hạ Táo Hoa, cô ta cũng đang cúi đầu vẻ như nghĩ ngợi.

– Sau đó thì sao? – Dưỡng Quỷ Tỳ khẽ hỏi.

– Sau đó thì tan tác cả. Mọi người đều nghi ngờ đối phương là do thám của Chu gia, không muốn kết bạn đi cùng, nên mạnh ai nấy đi.

– Chú Viêm chắc hẳn đã thành mục tiêu công kích của mọi người? – Lỗ Nhất Khí nói.

– Chính xác! Tôi vừa mới nhập bọn với mọi người, lại do con bé Quỷ kia dẫn đến, bị nghi ngờ cũng là đương nhiên. – Viêm Hoá Lôi xem ra rất thấu tình đạt lý.

– Thế nên chú đã tách khỏi mọi người đầu tiên, khi chú đi mấy người bọn họ vẫn ở cùng một chỗ?

– Không phải. Khi tôi bỏ đi, lão Lợi và Dương Tiểu Đao đã đi rồi. Ba người kia vẫn ở cùng nhau.

– Viêm tiền bối đã xuất hiện, song e rằng toàn bộ những người khác không còn xuất hiện được nữa. Như vậy những lời ông vừa nói sẽ không có ai đứng ra chứng thực! – Lưu Chi Thủ nói rất có lý. Nếu những người khác đều không xuất hiện, rất có khả năng đã bị Viêm Hoá Lôi ra tay sát hại.

– Không thể! Không có chuyện đó đâu! – Dưỡng Quỷ Tỳ đã nhận ra sự nghi ngờ của Lưu Chi Thủ đối với Viêm Hoá Lôi.

– Sao cô biết là không có chuyện đó? – Hạ Táo Hoa vặc lại Dưỡng Quỷ Tỳ.

– Được thôi. Con gái, nếu đã như vậy, chúng ta cứ dẹp sang một bên chờ đợi, đến khi những người khác tới làm rõ trắng đen rồi hãy tính tiếp. Nếu thực sự không có cách nào làm sáng tỏ, chúng ta cũng chẳng tội gì phải ôm cục nợ này cho nhọc thân, con hãy theo ta trở về quê nhà Lưu Dương cho rồi. Thằng nhóc kia nếu còn nghĩ tới con tự khắc sẽ tìm tới. Bằng không đếm xỉa tới con, có đi theo hắn cũng hoài công! – Lời của Viêm Hoá Lôi tuy chậm rãi thong thả, song ý tứ rành mạch rõ ràng, rất có uy phong.

– Có lẽ tôi đã hơi quá lời, nhưng lòng người khó lường, ai mà đo đếm được? – Lưu Chi Thủ vẫn không chịu từ bỏ mối nghi ngờ.

Đúng vậy! Lòng người khó lường, vậy thì mỗi người đều có thể bị nghi ngờ. Tư duy của Lỗ Nhất Khí một lần nữa lại bị xới tung. Mấy lần khai quật bảo cấu trước đó, kẻ nằm vùng đều là những đối tượng không thể nào ngờ tới. Nếu Viêm Hoá Lôi là do thám của Chu gia, thì Lưu Chi Thủ cũng rất đáng ngờ. Tuy rằng những người mà hắn dẫn theo tới núi Quy Giới đều đã chết hết, song so với Bôn xạ sơn hình áp, số lượng thật chẳng thấm tháp vào đâu. Còn nữa, vì sao hắn nhất định muốn dẫn cậu theo đường vòng đi trước, mà không cho cậu đợi những người khác tới đủ để cùng đi? Lẽ nào hắn biết sẽ xuất hiện sơ hở?

Xem ra kế hoạch ban đầu đã không thể thực thi. Đã không thể nhận ra chân tướng của những người bên cạnh, vậy thì một số sự việc chỉ còn cách đích thân thực hiện. Song có rất nhiều mắt xích hệ trọng, liệu một mình cậu có thể hoàn thành hay không? Đối diện với câu hỏi này, trong trí não Lỗ Nhất Khí bỗng hiện lên hai chữ “đánh cược”.

– Có người tới! – Dưỡng Quỷ Tỳ tâm tính đơn giản thuần nhất, nên khả năng phát hiện và mức độ cảnh giác tốt hơn hẳn người khác.

Có người đang tiến lên từ một con đường mòn ẩn khuất ở dãy núi phía sau, cả người và ngựa đều ngả nghiêng, bước chân chệnh choạng.

– Là Sách Khố Lạt! – Lưu Chi Thủ đã nhận ra, đó là thủ lĩnh đám hậu duệ của Mặc gia ở vùng đất này.

Đến khi Sách Khố Lạt xuất hiện ở phía trước, mọi người mới nhìn rõ, cả người lẫn ngựa đều đầy mình thương tích, vết thương còn chưa kịp băng bó, mặc cho máu tươi chảy ròng ròng.

– Anh thông báo với hắn là chúng ta ở đây ư? – Lỗ Nhất Khí biết chuyện này cần phải hỏi Lưu Chi Thủ.

– Không! – Lưu Chi Thủ trả lời dứt khoát.

– Vậy tại sao anh biết bọn ta ở đây? – Lỗ Nhất Khí quay qua hỏi Sách Khố Lạt.

– Tôi nhận được thông tin vội vã trở về, song phát hiện thấy người bên Cứ Điên đường có hành động khác thường, sau khi bám theo mới biết, thì ra bọn chúng đang xuống tay vây ráp chỗ cư trú của các môn thân Mặc gia và người nhà của họ. Tôi lén tới gần dò la, song đã bị phát hiện, khó khăn lắm mới chạy thoát khỏi sự truy sát của bọn chúng. – Sách Khố Lạt nói tiếng Hán rất sõi, thậm chí giọng nói còn pha chút khẩu âm Bắc Kinh.

– Vậy tại sao anh biết bọn ta ở đây? – Lỗ Nhất Khí một lần nữa nhấn mạnh vào câu hỏi.

– Tôi không biết mọi người ở đây. Tôi phát hiện thấy bọn chúng hành động theo một ký hiệu có hình bàn tay. Bởi vậy sau khi chạy thoát, nhìn thấy một dãy ký hiệu chưa thấy có người ngựa xuất hiện, định chạy lên xem thử là ai, cũng mong kịp thời thông báo cho họ chạy thoát. Nào ngờ chạy tới đây lại gặp mọi người. – Khi Sách Khố Lạt thuật lại, trong ánh mắt gã dường như có vẻ ngần ngừ, không biết là sợ mình nói sai, hay là cố tình che giấu điều gì đó.

– Anh nhận được tin tức gì mà phải chạy về? – Lần này là Hạ Táo Hoa hỏi.

– À, là một tin vui, nói rằng môn trưởng của chúng tôi dẫn theo người từ phía chính bắc trở về, đáng lẽ trong hai ngày nay sẽ về đến. Nhưng vì tuyết đọng trên núi Mộc Nột Á đang tan chảy, dòng suối lớn Tầm Bác Nhi Địa nước dâng đột ngột, khiến họ phải đi vòng qua hồ Kỳ Đáp Á, khoảng ba, bốn ngày nữa mới tới nơi.

– Vậy thì tốt quá! Sư phụ sắp về tới, rất nhiều sự việc đã có người chủ trì! – Nghe được thông tin, Lưu Chi Thủ tỏ ra mừng rỡ.

– Không thể đợi họ được! Việc ở đây không thể chờ đợi! – Lỗ Nhất Khí nói.

– Có phải gấp gáp đến thế không? – Lưu Chi Thủ hỏi.

– Cứ điểm ngầm của hậu duệ Mặc gia ở nơi đây mới chỉ một ngày đã bị tiêu diệt sạch trơn, tình hình này không gấp không được. – Lỗ Nhất Khí nói rất thành thực, song trong lòng lại đang tính toán một chuyện không rõ có được coi là thành thực hay không.

Trên vùng đất Tạng, trời vừa sẩm tối đã đen kịt như than, dãy núi Thiên Thê lừng lững ngay trước mặt cũng đã gần như không thể nhận ra. Song chùa Kim Đỉnh vẫn sáng rực rỡ đến chói mắt, nhờ hơn một trăm ngọn đèn dầu bơ và chum củi đang cháy rừng rực, hơn nữa còn cháy suốt đêm không tắt.

Tuy Lỗ Nhất Khí nói rằng sự việc ở đây rất cấp bách, song việc đầu tiên cậu muốn làm lại là leo lên vách núi Bán Bộ vào một khoảng thời gian hoàn toàn trái ngược so với lần đầu.

– Có một vài chỗ chưa nhận rõ, mọi người hãy giúp tôi xem thử. – Giọng Lỗ Nhất Khí nghe rất khách khí.

Lưu Chi Thủ nhìn theo hướng chỉ của Lỗ Nhất Khí, lần lượt trả lời:

– Dãy phía sau chùa sát cạnh chân núi là vườn thú, ở đó nuôi một vài con thú, cụ thể là giống gì thì không rõ.

– Thi thoảng cũng có người ở đó! – Sách Khố Lạt xen ngang – Khi trong chùa xây dựng sửa sang, đám thợ thuyền từ nơi khác đến sẽ ở đó.

Lưu Chi Thủ lại nói tiếp:

– Đám đá lộn xộn dưới chân núi phía tây gọi là bãi Thần Nô, toàn là đá lăn xuống khi núi sạt lở. Có điều khi có gió thổi qua, bãi đá vụn kia sẽ phát ra những âm thanh kỳ quái. Người Tạng cho rằng đó là lời hô gọi của thần linh, bởi vậy đây cũng là một nơi cúng dường trong chùa, bên cạnh có xây một gác Phật nhỏ. Các tín đồ thường mang tới đủ loại đá kỳ lạ để dâng cúng cho bãi đá, trong số được dâng cúng, nhiều nhất là bạch ngọc nguyên khối và đá khoáng vàng, đám Lạt ma cũng nhờ thế mà kiếm bộn. Để đề phòng người ngoài lấy trộm đá cúng dường, tường bao phía tây chùa đã được xây vòng ra, bao kín bãi đá lộn xộn kia.

– Phía đông là phủ đệ của Phật sống, rất ẩn khuất. Tôi đã nhiều lần vào trong chùa, song chưa bao giờ nhìn thấy có lối thông vào trong, có lẽ là thiết kế đường ngầm cửa ngầm.

Nói tới đây, bọn họ bỗng phát hiện tình hình trong chùa Kim Đỉnh đột nhiên bến động. Những ánh lửa đang rừng rực cháy sáng chợt theo nhau tắt phụt. Chùa Kim Đỉnh lập tức chìm nghỉm vào bóng tối, không thể nhìn rõ thứ gì. Bởi vậy, đèn đuốc của các hộ dân và cửa hiệu quanh chùa lại như sáng bừng lên.

– Xem ra có kẻ đã tiết lộ hành tung của chúng ta, trong chùa đã bắt đầu đề phòng. – Hạ Táo Hoa nói.

– Mới chỉ là bắt đầu thôi! – Lỗ Nhất Khí rất bình thản.

Quả nhiên, đèn lửa trong chùa vừa tắt, thì đèn đóm bên ngoài chùa cũng lần lượt tắt theo. Từ đó có thể thấy, thế lực của chùa Kim Đỉnh đã kiểm soát đến từng ngóc ngách của khu vực này, bởi vậy hậu duệ Mặc gia có thể ẩn phục tại đây suốt nhiều năm qua, rất có thể là do Chu gia cố tình buông lưới mà chưa kéo.

– Lũ chó chết kia quả là nham hiểm, thế này thì chúng ta chẳng nhìn thấy gì nữa! – Lưu Chi Thủ hậm hực nói.

– Thế là đủ rồi, tôi muốn định thần một lát! – Lỗ Nhất Khí nói xong, chẳng cần để ý tới bọn họ nữa, lập tức ngồi xếp bằng ngay trên vách Bán Bộ.

Lần này, tâm cảnh nhập định của Lỗ Nhất Khí đã khác hẳn với buổi sáng. Tình hình xung quanh cậu đã thay đổi, tình hình của đối thủ cũng đã thay đổi, song ngược lại đã khiến cậu nhanh chóng cởi bỏ được nhiều gánh nặng, hành sự càng thảnh thơi hơn. Việc cậu cần làm lúc này chính là dùng toàn bộ thân tâm để cảm nhận, dùng cả tình mạng để hoàn thành việc cần làm.

Trong phủ đệ Phật sống, Chu Chân Mệnh kiểm tra lại một lượt kế hoạch của mình. Trước hết phải canh phòng nghiêm ngặt quanh chân núi Thiên Thê, sau đó điều động nhân lực lùng sục cho ra Lỗ Nhất Khí. Bắt được người cũng tốt, lấy được vật cũng tốt, đều là thượng sách. Nếu tình huống xấu hơn, cũng phải ép Lỗ Nhất Khí hấp tấp ra tay, như vậy hắn có thể rình sẵn một bên, chờ thời cơ cướp lấy bảo bối. Kế hoạch đã kín kẽ tuyệt đối, song không hiểu sao trong lòng hắn vẫn thấy thấp thỏm, thiếu đi sự tự tin cần có của kẻ bá vương, cũng thiếu đi sự tĩnh định của người tu đạo. Cũng chính vì Lỗ Nhất Khí là một thiên tài, song cũng là người quỷ kế khó lường, những việc hắn làm thường tương phản mâu thuẫn cực độ, không theo lối tư duy của người bình thường, cũng không phải là mánh khoé của kẻ giang hồ. Đối mặt với một đối thủ như vậy, Chu Chân Mệnh thực sự cảm thấy có đôi chút bất lực.

Trong lúc Chu Chân Mệnh đang mải mê suy nghĩ, thì một bóng áo đỏ bỗng hiện ra trước cửa phòng. Bước vào là Đại hộ pháp của Phật sống. Đại hộ pháp chắp tay hành lễ, sau đó bẩm báo tình hình bên ngoài với Chu Chân Mệnh:

– Theo dặn dò của môn trưởng, mọi đèn nến chiếu sáng trong ngoài chùa đều đã tắt hết, khảm nút ở các nơi cũng đã mở sẵn, các cửa ải quan trọng đã bố trí cao thủ canh giữ, thú lớn trong vườn thú đều đã thả ra. Thú Cơ nương nương đích thân canh giữ vị trí Thiên Thê sau chùa. Còn Phật sống cũng đã ra khỏi phòng kinh, nói là đêm nay sẽ gặp một người có duyên.

Phật sống của chùa Kim Đỉnh là một kỳ nhân tuyệt thế. Thú Cơ nương nương là cao thủ tuyệt đỉnh do Chu Chân Mệnh phái tới trấn giữ nơi này. Tay Đại hộ pháp trước mặt và hai vị Âm Dương Thiên Vương trong chùa, mỗi người đều có một sở trường đặc biệt. Song ngoại trừ mấy người này, Chu Chân Mệnh cảm thấy những kẻ được cho là cao thủ khác trong chùa đều không thể dùng được.

– Những người dùng được xem ra hơi ít ỏi. Thế này đi, ngươi truyền lệnh cho Cứ Điên đường phóng pháo hiệu liên châu gọi lực lượng ở núi Quy Giới trở về!

Pháo hiệu liên châu là một loại pháo hiệu dùng để truyền tin trong đêm tối, tương tự như đài phong hoả. Song nó không phải là truyền tiếp nối liền, mà là truyền tiếp theo dạng chiếu xạ. Sau khi phát pháo hiệu thứ nhất được bắn ra, các cứ điểm và trạm chốt khác nhìn thấy sẽ tiếp tục phóng pháo hiệu, cứ thể nối nhau mà truyền đi, có thể bao trùm toàn bộ phạm vi kiểm soát của Chu gia.

Chu Chân Mệnh nhẩm tính, tốc độ truyền tin của pháo hiệu liên châu tới núi Thiên Giới đại khái mất khoảng hai canh giờ. Sau đó, đội kỵ mã ở đấy rời núi tới chùa Kim Đỉnh, nhanh nhất cũng phải chiều tối hôm sau mới tới. Mà phân tích dựa theo thông tin hắn đã nhận được, Lỗ Nhất Khí lúc này mới bắt đầu điều tra xem xét, cho dù đã tìm ra vị trí của bảo cấu, cũng cần phải chuẩn bị mới có thể hành động. Đêm nay chắc chắn không thể kịp, ngày mai cũng không thể ra tay. Bọn họ lấy ít chọi nhiều mà đòi phá giải khảm nút giữa thanh thiên bạch nhật là vô cùng bất lợi. Bởi vậy, sớm nhất cũng phải đợi tới đêm mai mới có thể hành động. Tới lúc đó, người của hắn cũng đã kịp tới nơi.

Lần này, thời gian ngưng thần nhập định của Lỗ Nhất Khí không dài. Tiếng nổ giữa không trung và quầng sáng chói loà đã khiến cậu bừng tỉnh.

– Đó là pháo hiệu liên châu, Chu gia đang gấp rút truyền tin đi xa triệu tập lực lượng. – Viêm Hoá Lôi vừa nhìn thấy quả pháo hiệu liên châu đầu tiên đã khẳng định chắc chắn.

– Pháo hiệu lan về phía đông nhanh nhất, cũng dày đặc nhất, chẳng lẽ muốn gọi đôi yêu ma già ở núi Quy Giới về ư? – Hạ Táo Hoa bất giác rùng mình khi nghĩ tới Thiên táng sư và mụ già lưng gập ở núi Quy Giới.

Lỗ Nhất Khí không nói gì, song trong lòng cậu hiểu rõ cần phải hành động ngay lập tức, Chu Chân Mệnh đã ép cậu tới chân tường. Tuy nhiên, những biến động dưới chân núi xảy ra ngay sau đó đã khiến cho mức độ khả thi của kế hoạch mà cậu đã vạch ra trở thành một câu hỏi lớn.

Trong khuôn viên chùa tối đen như mực đột ngột bùng lên một đám lửa đuốc đông đảo, sau đó tản ra thành nhiều hàng ngũ ngoằn ngoèo trông như những con rồng lửa uốn lượn chạy đi dưới chân núi. Lửa đuốc cũng thình lình bùng lên trong những phố chợ tối tăm, nhanh chóng lan rộng tới hai mặt dãy núi và khe núi đông tây.

– Xem ra chúng định càn quét thị trấn, lùng sục trên núi, ép chúng ta không còn chỗ ẩn thân. – Lưu Chi Thủ nói.

– Không còn chỗ ẩn thân thì thôi không trốn nữa! – Câu nói của Lỗ Nhất Khí khiến mọi người ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì.

– Nhưng chỉ vài người chúng ta làm sao có thể đối đầu với chúng? – Sách Khố Lạt nói.

– Không tính tôi và chú ấy! – Vừa nói Lỗ Nhất Khí vừa giơ cánh tay cụt lên chỉ vào Viêm Hoá Lôi.

Lưu Chi Thủ không thể thích ứng với kiểu ăn nói của Lỗ Nhất Khí:

– Môn trưởng muốn vài người chúng tôi liều mạng với bọn chúng?

– Tôi không ngốc nghếch đến thế, các vị cũng không mù quáng đến vậy. Tôi chỉ muốn các vị dụ đám người đó đi! – Lỗ Nhất Khí trả lời – Chúng ta cũng học theo cách thức của pháo hiệu liên châu!

Bố trí của Lỗ Nhất Khí rất đơn giản, cậu bảo Dưỡng Quỷ Tỳ chạy về phía đông ba dặm, sau đó đốt lên một đống lửa ở một vị trí dễ nhận. Hạ Táo Hoa cũng chạy về phía đông tám dặm, sau khi đống lửa của Dưỡng Quỷ Tỳ cháy được nửa tuần hương thì cũng đốt lên một đống lửa. Sách Khố Lạt chạy về phía đông mười lăm dặm, đợi đống lửa của Hạ Táo Hoa cháy được nửa tuần hương, cũng đốt lên một đống lửa. Còn Lưu Chi Thủ cũng đi về phía đông khoảng hai mươi lăm dặm, cũng đốt lửa theo cách tương tự.

– Sau khi lửa đã đốt lên, mọi người hãy mau chóng nấp kỹ, tốt nhất là cách thật xa nơi đây! – Lỗ Nhất Khí sắp xếp như vậy, ẩn ý sâu xa là không muốn để cho bọn họ can dự vào kế hoạch tiếp theo.

– Thế anh ở đây làm gì? – Hạ Táo Hoa trong thâm tâm không muốn rời xa Lỗ Nhất Khí.

– Sau đó tới đâu để tìm anh? – Dưỡng Quỷ Tỳ cũng hỏi.

– Cũng chưa biết! Mọi người không phải tìm tôi, lúc nào cần gặp tự khắc sẽ gặp. – Lỗ Nhất Khí bình thản trả lời, song mọi người đều cảm nhận được vẻ kiên quyết từ trong đó. Một lời của cậu đã khiến Dưỡng Quỷ Tỳ lập tức hiểu rằng mình nên làm gì, quyết định của cô cũng kiên quyết y như vậy.

Không ai nói thêm một lời nào nữa, họ hiểu có nói nhiều cũng vô ích. Bọn họ lập tức chia đường hành động.

Kế sách này của Lỗ Nhất Khí kỳ thức vô cùng đơn giản, chính là đích thân đánh cược ba ván. Thế nhưng kế hoạch càng đơn giản, sơ suất sẽ càng nhiều. Bất kể sai sót xảy ra ở khâu nào cũng sẽ khiến cậu thua trắng.

Trên vách Bán Bộ chỉ còn lại Lỗ Nhất Khí và Viêm Hoá Lôi. Họ ngồi đối diện với nhau, nhìn thẳng vào nhau, song hồi lâu chẳng ai nói câu nào, chỉ im lặng lắng nghe tiếng gió thổi vi vút và tiếng người kêu ngựa hí dưới núi.

Dưỡng Quỷ Tỳ thân thủ nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc, đống lửa thứ nhất đã bùng lên rừng rực. Hàng đuốc sáng uốn lượn rùng rùng như suối chảy dưới chân núi đột nhiên khựng lại trong chốc lát, rồi lập tức tách ra một nhánh, đổ về phía đám cháy.

Ngay sau khi đống lửa được đốt lên, Lỗ Nhất Khí bỗng nở một nụ cười. Song vẻ cười rất nhạt nhẽo, rất hoang mang, bởi lẽ lúc này, cậu muốn đặt cược ván đầu tiên trong kế hoạch của mình: Viêm Hoá Lôi không phải tai mắt của Chu gia, hơn nữa, ông ta sẽ giúp mình và có thể giúp mình. Trong ván bạc thứ nhất, cậu đã đặt cược bằng kế hoạch quật bảo bối và chính bản thân cậu. Nếu thua ván bạc này, đại sự quật Thiên bảo trấn hung huyệt sẽ tan tành như bọt nước, còn bản thân cũng khó lòng thoát khỏi tay đối thủ.

– Chú Viêm, ở đây chỉ còn lại tôi và chú, tôi cũng không muốn giấu nữa. Đêm nay tôi sẽ đi khai quật bảo bối, song cần chú giúp một việc nhỏ.

Viêm Hoá Lôi nghe Lỗ Nhất Khí nói vậy, không hề tỏ ra quá ngạc nhiên, chỉ hỏi lại một câu:

– Cậu làm được chứ?

– Không biết, phải thử xem! Song nếu chú không giúp, chắc chắn sẽ không làm được.

– Cậu nói đi, giúp thế nào?

– Như thế này…

Viêm Hoá Lôi gật đầu lia lịa, ông đã hiểu mình cần phải làm gì. Thế nhưng về phần Lỗ Nhất Khí, cậu sẽ hành động thế nào, ông lại không thể đoán ra. Bởi lẽ việc mà Lỗ Nhất Khí giao cho ông làm, xem ra chẳng có liên quan gì tới việc khai quật bảo bối.

Đống lửa thứ hai ở phía đông cũng đã được nhóm lên, hoàn toàn đúng với yêu cầu của Lỗ Nhất Khí.

Lần này đám đuốc dưới núi không còn phân nhánh chạy tới nữa, chỉ có từ trong số đuốc đổ về phía đống lửa thứ nhất tách ra một đám tiếp tục tiến về phía đống lửa thứ hai. Điều này cũng nằm trong dự tính của Lỗ Nhất Khí, đối thủ đều là giang hồ lão luyện, hiểu rõ âm mưu trí trá, điệu hổ ly sơn.

Hạ Táo Hoa sau khi châm cháy đống lửa thứ hai, vốn định băng qua Nam Lĩnh tháo chạy, song đột nhiên phát hiện một bóng người quen thuộc lướt đánh vèo qua cách chỗ cô đứng không xa. Bóng người này cô rất muốn gặp song cũng rất sợ gặp, nhưng đã gặp rồi thì không thể bỏ qua. Cô bèn lập tức thi triển thân thủ bám đuổi theo sau.

Sách Khố Lạt châm xong đống lửa thứ ba cũng không bỏ chạy đi xa. Gã là thủ lĩnh của đám hậu duệ Mặc môn ở vùng đất này, những anh em đồng môn của gã và gia quyến của bọn họ đều đã bị đối thủ vây khốn, gã không thể cứ thế mà đi. Tại sao người của Mặc gia lại bị bại lộ, nhất định phải làm rõ nguyên nhân. Bởi vậy khi đống lửa còn chưa kịp cháy đượm, gã đã tức tốc chạy trở về theo một con đường mòn ẩn khuất.

Chính vào lúc Lỗ Nhất Khí và Viêm Hoá Lôi đứng dậy chuẩn bị bước xuống núi, Lỗ Nhất Khí đột nhiên cảm giác thấy có một luồng khí tướng dị thường ập thẳng đến trước mặt:

– Nấp mau! Có kẻ binh khí đầy mình đang tới.

Lỗ Nhất Khí và Viêm Hoá Lôi vừa kịp ẩn mình phía sau một tảng đá kề sát vách Bán Bộ, người phía dưới đã lên tới nơi.

Những kẻ vừa lên tới lặng phắc như đá tảng, từ xa đã cảm nhận được một luồng khí âm hàn sắc lạnh xộc thẳng đến. Từ sau tảng đá, Viêm Hoá Lôi kín đáo hé một con mắt ra nhìn, ông thấy trong đám người trang phục đen sì, có một kẻ giống hết như lưỡi đao sắc bén. Người là đao, đao cũng là người, khí thế sắc lẹm không thể đương đầu. Chẳng lẽ đây chính là người đao mười sáu lưỡi trong truyền thuyết giang hồ?

– Không phát hiện ra vẫn còn một dãy ám hiệu chạy lên trên núi, bây giờ thì muộn mất rồi! – Có người lên tiếng.

– Vẫn chưa quá muộn, có lẽ chưa chạy bao xa. Chúng ta chia thành ba nhóm, một nhóm sang trái, một nhóm sang phải, một nhóm đuổi đến sau núi. Trên đường chú ý vết tích và những chỗ có thể ẩn náu. – Gã giống hệt lưỡi đao đang sắp đặt, giọng nói của gã hệt như những nhát đâm chém thẳng tay vào sinh mệnh.

Đợi đám người đi khuất, Viêm Hoá Lôi mới khẽ thở ra một hơi. May mà đã ẩn nấp tại chỗ, đối thủ không ngờ được rằng bọn họ đang ngồi ngay trước mặt chúng. Nếu mù quáng chạy trốn, hẳn là đã bị một trong ba nhóm kia túm cổ trên đường rồi.

– Kẻ vừa sắp xếp chính là người đao mười sáu lưỡi, sát thủ máu lạnh bậc nhất giang hồ. – Viêm Hoá Lôi đã đoán lầm, kẻ giống hệt lưỡi đao vừa nãy chính là thủ lĩnh của đám người đao mười sáu lưỡi, là Đao đầu Đao Thập Lục.

– Hắn ghê gớm cỡ nào cũng mặc, dù sao chúng ta cũng không phải đụng đầu với chúng! – Lỗ Nhất Khí bình tĩnh nói.

– Vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào? – Viêm Hoá Lôi hỏi.

– Cứ theo kế hoạch cũ!

Khi trời gần sáng, Lỗ Nhất Khí một mình tới bên ngoài tường bao phía tây của chùa Kim Đỉnh. Trên người cậu đã có thêm một thứ, đó là một cặp túi lưới được bện bằng sợi da bò mảnh quết dầu trơn, được vắt lòng thòng hai bên cổ cậu bằng một sợi dây da. Trong mỗi chiếc túi lưới đựng một chiếc ấm sứ thô to hình bình da đựng nước. Trong ấm lèn chặt thuốc pháo, miệng vòi ấm có mồi đập diêm tiêu, nếu đập vào đó có thể kích nổ thuốc pháo trong ấm.

Có câu “Thợ khéo đi khắp gầm trời, mắt nhìn chỉ thấy những nơi hành nghề”, tuy Viêm Hoá Lôi mới đến thị trấn chưa được bao lâu, song trong đầu ông ta đã kịp ghi nhớ kỹ lưỡng những địa điểm có thể lợi dụng được, như cửa hàng bán dầu, cửa hàng bán hoả khí, tiệm sắt, tiệm diêm tiêu. Bởi vậy, khi Lỗ Nhất Khí yêu cầu chế tạo một cặp bộc phá có sức công phá lớn, ông ta chẳng cần suy nghĩ đã đồng ý tắp lự.

Dụng cụ đã có đủ, lúc này chỉ cần chờ thời cơ. Mà thời cơ tốt nhất mà Lỗ Nhất Khí đang chờ đợi phải nhờ Viêm Hoá Lôi sáng tạo. Thời cơ tới, cậu có thể đặt cược ván thứ hai.

Viêm Hoá Lôi thực tình vẫn chưa hiểu tại sao Lỗ Nhất Khí lại đưa ra yêu cầu như vậy. Thứ nhất cần hạn chế tối đa làm tổn thương về người; thứ hai, khi bắt đầu phải cho cháy nổ liên tục, sau đó cháy ở nhiều điểm, từ giữa thị trấn lan dần ra hai bên. Tốc độ cháy không được quá nhanh, để người dân có thời gian tẩu tán. Song thế lửa cháy lại cần phải ổn định, khiến người ta không thể dập tắt. Với yêu cầu này, vốn dĩ phải cần tới hơn chục người mới có thể thực hiện được, song Viêm Hoá Lôi chỉ cần một mình cũng có thể hoàn thành xuất sắc.

Bắt đầu từ cửa hàng bán dầu và diêm tiêu, bùng lên một đám cháy nổ ổn ào, lửa bốc rừng rực. Sau đó, dùng thảm trên nóc nhà làm mồi dẫn, đưa lửa lan sang các xưởng thuộc da. Trong xưởng thuộc da, ngóc ngách nào cũng bám đầy mỡ động vật tích tụ lâu năm, tuy tốc độ bén lửa khá chậm, song sau khi đã bốc cháy thì rất khó dập tắt. Cuối cùng, dẫn lửa bén vào kho chứa cỏ và chuồng gia súc trong chợ lừa ngựa. Nhờ sự trợ giúp đắc lực của gió tây thổi vòng qua núi, cỏ cháy sẽ được thổi đi tung toé khắp thị trấn.

Để đề phòng vạn nhất có điều gì sơ suất, Viêm Hoá Lôi đã lựa chọn khá nhiều điểm phóng hoả. Dùng định hương dẫn cháy diêm tiêu, dùng pháo hoa dẫn cháy dầu mỡ.

Dưỡng Quỷ Tỳ không quay về một mình, đi cùng cô còn có Viêm Hoá Lôi. Đốm lửa bay theo làn khói bếp vừa rồi chính là ám hiệu “Phiêu phi tinh” riêng có của ông ta, song ông ta cũng không ngờ đã gọi được Dưỡng Quỷ Tỳ tới nhanh như vậy.

Viêm Hoá Lôi đã tới, song những người khác chẳng thấy một ai.

– Tan tác hết rồi! Mới có một ngày đã tan đàn xẻ nghé hết cả. Ngay từ đầu đã tranh cãi kịch liệt, vì không tìm thấy Lỗ môn trưởng, nên cách tiến thoái mỗi người một ý. Cuối cùng cũng thoả thuận được rằng trước hết hãy tới đây tìm kiếm một vòng, nếu tìm thấy Lỗ môn trưởng thì tốt, không tìm thấy thì đường ai nấy đi. – Viêm Hoá Lôi kể tới đây, lại thở dài thườn thượt.

– Vậy tại sao lại thành ra tan rã! – Hạ Táo Hoa hỏi.

– Là do hai gã trai của Mặc gia, một người bị giết chết ngay đêm ra khỏi núi Quy Giới. Còn lại gã trai đen đúa ngồi canh xác chết, kết quả là vào sáng hôm sau cũng bị người ta giết nốt.

– Vết thương có hình lỗ tròn, do vật sắc nhọn đâm vào! – Lỗ Nhất Khí đang đờ ra như ngây thộn đột ngột xen vào một câu, không biết cậu đã hồi tỉnh từ lúc nào.

– Không phải! Người thứ nhất có vẻ như bị kiếm sắc đâm thấu tim phổi, còn người thứ hai bị lưỡi sắc cứa đứt cần cổ. – Viêm Hoá Lôi lập tức phủ định phán đoán của Lỗ Nhất Khí.

Sự thật không đúng như Lỗ Nhất Khí đã dự liệu, lẽ nào phán đoán đầu tiên của cậu đã sai? Lỗ Nhất Khí liếc nhìn Hạ Táo Hoa, cô ta cũng đang cúi đầu vẻ như nghĩ ngợi.

– Sau đó thì sao? – Dưỡng Quỷ Tỳ khẽ hỏi.

– Sau đó thì tan tác cả. Mọi người đều nghi ngờ đối phương là do thám của Chu gia, không muốn kết bạn đi cùng, nên mạnh ai nấy đi.

– Chú Viêm chắc hẳn đã thành mục tiêu công kích của mọi người? – Lỗ Nhất Khí nói.

– Chính xác! Tôi vừa mới nhập bọn với mọi người, lại do con bé Quỷ kia dẫn đến, bị nghi ngờ cũng là đương nhiên. – Viêm Hoá Lôi xem ra rất thấu tình đạt lý.

– Thế nên chú đã tách khỏi mọi người đầu tiên, khi chú đi mấy người bọn họ vẫn ở cùng một chỗ?

– Không phải. Khi tôi bỏ đi, lão Lợi và Dương Tiểu Đao đã đi rồi. Ba người kia vẫn ở cùng nhau.

– Viêm tiền bối đã xuất hiện, song e rằng toàn bộ những người khác không còn xuất hiện được nữa. Như vậy những lời ông vừa nói sẽ không có ai đứng ra chứng thực! – Lưu Chi Thủ nói rất có lý. Nếu những người khác đều không xuất hiện, rất có khả năng đã bị Viêm Hoá Lôi ra tay sát hại.

– Không thể! Không có chuyện đó đâu! – Dưỡng Quỷ Tỳ đã nhận ra sự nghi ngờ của Lưu Chi Thủ đối với Viêm Hoá Lôi.

– Sao cô biết là không có chuyện đó? – Hạ Táo Hoa vặc lại Dưỡng Quỷ Tỳ.

– Được thôi. Con gái, nếu đã như vậy, chúng ta cứ dẹp sang một bên chờ đợi, đến khi những người khác tới làm rõ trắng đen rồi hãy tính tiếp. Nếu thực sự không có cách nào làm sáng tỏ, chúng ta cũng chẳng tội gì phải ôm cục nợ này cho nhọc thân, con hãy theo ta trở về quê nhà Lưu Dương cho rồi. Thằng nhóc kia nếu còn nghĩ tới con tự khắc sẽ tìm tới. Bằng không đếm xỉa tới con, có đi theo hắn cũng hoài công! – Lời của Viêm Hoá Lôi tuy chậm rãi thong thả, song ý tứ rành mạch rõ ràng, rất có uy phong.

– Có lẽ tôi đã hơi quá lời, nhưng lòng người khó lường, ai mà đo đếm được? – Lưu Chi Thủ vẫn không chịu từ bỏ mối nghi ngờ.

Đúng vậy! Lòng người khó lường, vậy thì mỗi người đều có thể bị nghi ngờ. Tư duy của Lỗ Nhất Khí một lần nữa lại bị xới tung. Mấy lần khai quật bảo cấu trước đó, kẻ nằm vùng đều là những đối tượng không thể nào ngờ tới. Nếu Viêm Hoá Lôi là do thám của Chu gia, thì Lưu Chi Thủ cũng rất đáng ngờ. Tuy rằng những người mà hắn dẫn theo tới núi Quy Giới đều đã chết hết, song so với Bôn xạ sơn hình áp, số lượng thật chẳng thấm tháp vào đâu. Còn nữa, vì sao hắn nhất định muốn dẫn cậu theo đường vòng đi trước, mà không cho cậu đợi những người khác tới đủ để cùng đi? Lẽ nào hắn biết sẽ xuất hiện sơ hở?

Xem ra kế hoạch ban đầu đã không thể thực thi. Đã không thể nhận ra chân tướng của những người bên cạnh, vậy thì một số sự việc chỉ còn cách đích thân thực hiện. Song có rất nhiều mắt xích hệ trọng, liệu một mình cậu có thể hoàn thành hay không? Đối diện với câu hỏi này, trong trí não Lỗ Nhất Khí bỗng hiện lên hai chữ “đánh cược”.

– Có người tới! – Dưỡng Quỷ Tỳ tâm tính đơn giản thuần nhất, nên khả năng phát hiện và mức độ cảnh giác tốt hơn hẳn người khác.

Có người đang tiến lên từ một con đường mòn ẩn khuất ở dãy núi phía sau, cả người và ngựa đều ngả nghiêng, bước chân chệnh choạng.

– Là Sách Khố Lạt! – Lưu Chi Thủ đã nhận ra, đó là thủ lĩnh đám hậu duệ của Mặc gia ở vùng đất này.

Đến khi Sách Khố Lạt xuất hiện ở phía trước, mọi người mới nhìn rõ, cả người lẫn ngựa đều đầy mình thương tích, vết thương còn chưa kịp băng bó, mặc cho máu tươi chảy ròng ròng.

– Anh thông báo với hắn là chúng ta ở đây ư? – Lỗ Nhất Khí biết chuyện này cần phải hỏi Lưu Chi Thủ.

– Không! – Lưu Chi Thủ trả lời dứt khoát.

– Vậy tại sao anh biết bọn ta ở đây? – Lỗ Nhất Khí quay qua hỏi Sách Khố Lạt.

– Tôi nhận được thông tin vội vã trở về, song phát hiện thấy người bên Cứ Điên đường có hành động khác thường, sau khi bám theo mới biết, thì ra bọn chúng đang xuống tay vây ráp chỗ cư trú của các môn thân Mặc gia và người nhà của họ. Tôi lén tới gần dò la, song đã bị phát hiện, khó khăn lắm mới chạy thoát khỏi sự truy sát của bọn chúng. – Sách Khố Lạt nói tiếng Hán rất sõi, thậm chí giọng nói còn pha chút khẩu âm Bắc Kinh.

– Vậy tại sao anh biết bọn ta ở đây? – Lỗ Nhất Khí một lần nữa nhấn mạnh vào câu hỏi.

– Tôi không biết mọi người ở đây. Tôi phát hiện thấy bọn chúng hành động theo một ký hiệu có hình bàn tay. Bởi vậy sau khi chạy thoát, nhìn thấy một dãy ký hiệu chưa thấy có người ngựa xuất hiện, định chạy lên xem thử là ai, cũng mong kịp thời thông báo cho họ chạy thoát. Nào ngờ chạy tới đây lại gặp mọi người. – Khi Sách Khố Lạt thuật lại, trong ánh mắt gã dường như có vẻ ngần ngừ, không biết là sợ mình nói sai, hay là cố tình che giấu điều gì đó.

– Anh nhận được tin tức gì mà phải chạy về? – Lần này là Hạ Táo Hoa hỏi.

– À, là một tin vui, nói rằng môn trưởng của chúng tôi dẫn theo người từ phía chính bắc trở về, đáng lẽ trong hai ngày nay sẽ về đến. Nhưng vì tuyết đọng trên núi Mộc Nột Á đang tan chảy, dòng suối lớn Tầm Bác Nhi Địa nước dâng đột ngột, khiến họ phải đi vòng qua hồ Kỳ Đáp Á, khoảng ba, bốn ngày nữa mới tới nơi.

– Vậy thì tốt quá! Sư phụ sắp về tới, rất nhiều sự việc đã có người chủ trì! – Nghe được thông tin, Lưu Chi Thủ tỏ ra mừng rỡ.

– Không thể đợi họ được! Việc ở đây không thể chờ đợi! – Lỗ Nhất Khí nói.

– Có phải gấp gáp đến thế không? – Lưu Chi Thủ hỏi.

– Cứ điểm ngầm của hậu duệ Mặc gia ở nơi đây mới chỉ một ngày đã bị tiêu diệt sạch trơn, tình hình này không gấp không được. – Lỗ Nhất Khí nói rất thành thực, song trong lòng lại đang tính toán một chuyện không rõ có được coi là thành thực hay không.

Trên vùng đất Tạng, trời vừa sẩm tối đã đen kịt như than, dãy núi Thiên Thê lừng lững ngay trước mặt cũng đã gần như không thể nhận ra. Song chùa Kim Đỉnh vẫn sáng rực rỡ đến chói mắt, nhờ hơn một trăm ngọn đèn dầu bơ và chum củi đang cháy rừng rực, hơn nữa còn cháy suốt đêm không tắt.

Tuy Lỗ Nhất Khí nói rằng sự việc ở đây rất cấp bách, song việc đầu tiên cậu muốn làm lại là leo lên vách núi Bán Bộ vào một khoảng thời gian hoàn toàn trái ngược so với lần đầu.

– Có một vài chỗ chưa nhận rõ, mọi người hãy giúp tôi xem thử. – Giọng Lỗ Nhất Khí nghe rất khách khí.

Lưu Chi Thủ nhìn theo hướng chỉ của Lỗ Nhất Khí, lần lượt trả lời:

– Dãy phía sau chùa sát cạnh chân núi là vườn thú, ở đó nuôi một vài con thú, cụ thể là giống gì thì không rõ.

– Thi thoảng cũng có người ở đó! – Sách Khố Lạt xen ngang – Khi trong chùa xây dựng sửa sang, đám thợ thuyền từ nơi khác đến sẽ ở đó.

Lưu Chi Thủ lại nói tiếp:

– Đám đá lộn xộn dưới chân núi phía tây gọi là bãi Thần Nô, toàn là đá lăn xuống khi núi sạt lở. Có điều khi có gió thổi qua, bãi đá vụn kia sẽ phát ra những âm thanh kỳ quái. Người Tạng cho rằng đó là lời hô gọi của thần linh, bởi vậy đây cũng là một nơi cúng dường trong chùa, bên cạnh có xây một gác Phật nhỏ. Các tín đồ thường mang tới đủ loại đá kỳ lạ để dâng cúng cho bãi đá, trong số được dâng cúng, nhiều nhất là bạch ngọc nguyên khối và đá khoáng vàng, đám Lạt ma cũng nhờ thế mà kiếm bộn. Để đề phòng người ngoài lấy trộm đá cúng dường, tường bao phía tây chùa đã được xây vòng ra, bao kín bãi đá lộn xộn kia.

– Phía đông là phủ đệ của Phật sống, rất ẩn khuất. Tôi đã nhiều lần vào trong chùa, song chưa bao giờ nhìn thấy có lối thông vào trong, có lẽ là thiết kế đường ngầm cửa ngầm.

Nói tới đây, bọn họ bỗng phát hiện tình hình trong chùa Kim Đỉnh đột nhiên bến động. Những ánh lửa đang rừng rực cháy sáng chợt theo nhau tắt phụt. Chùa Kim Đỉnh lập tức chìm nghỉm vào bóng tối, không thể nhìn rõ thứ gì. Bởi vậy, đèn đuốc của các hộ dân và cửa hiệu quanh chùa lại như sáng bừng lên.

– Xem ra có kẻ đã tiết lộ hành tung của chúng ta, trong chùa đã bắt đầu đề phòng. – Hạ Táo Hoa nói.

– Mới chỉ là bắt đầu thôi! – Lỗ Nhất Khí rất bình thản.

Quả nhiên, đèn lửa trong chùa vừa tắt, thì đèn đóm bên ngoài chùa cũng lần lượt tắt theo. Từ đó có thể thấy, thế lực của chùa Kim Đỉnh đã kiểm soát đến từng ngóc ngách của khu vực này, bởi vậy hậu duệ Mặc gia có thể ẩn phục tại đây suốt nhiều năm qua, rất có thể là do Chu gia cố tình buông lưới mà chưa kéo.

– Lũ chó chết kia quả là nham hiểm, thế này thì chúng ta chẳng nhìn thấy gì nữa! – Lưu Chi Thủ hậm hực nói.

– Thế là đủ rồi, tôi muốn định thần một lát! – Lỗ Nhất Khí nói xong, chẳng cần để ý tới bọn họ nữa, lập tức ngồi xếp bằng ngay trên vách Bán Bộ.

Lần này, tâm cảnh nhập định của Lỗ Nhất Khí đã khác hẳn với buổi sáng. Tình hình xung quanh cậu đã thay đổi, tình hình của đối thủ cũng đã thay đổi, song ngược lại đã khiến cậu nhanh chóng cởi bỏ được nhiều gánh nặng, hành sự càng thảnh thơi hơn. Việc cậu cần làm lúc này chính là dùng toàn bộ thân tâm để cảm nhận, dùng cả tình mạng để hoàn thành việc cần làm.

Trong phủ đệ Phật sống, Chu Chân Mệnh kiểm tra lại một lượt kế hoạch của mình. Trước hết phải canh phòng nghiêm ngặt quanh chân núi Thiên Thê, sau đó điều động nhân lực lùng sục cho ra Lỗ Nhất Khí. Bắt được người cũng tốt, lấy được vật cũng tốt, đều là thượng sách. Nếu tình huống xấu hơn, cũng phải ép Lỗ Nhất Khí hấp tấp ra tay, như vậy hắn có thể rình sẵn một bên, chờ thời cơ cướp lấy bảo bối. Kế hoạch đã kín kẽ tuyệt đối, song không hiểu sao trong lòng hắn vẫn thấy thấp thỏm, thiếu đi sự tự tin cần có của kẻ bá vương, cũng thiếu đi sự tĩnh định của người tu đạo. Cũng chính vì Lỗ Nhất Khí là một thiên tài, song cũng là người quỷ kế khó lường, những việc hắn làm thường tương phản mâu thuẫn cực độ, không theo lối tư duy của người bình thường, cũng không phải là mánh khoé của kẻ giang hồ. Đối mặt với một đối thủ như vậy, Chu Chân Mệnh thực sự cảm thấy có đôi chút bất lực.

Trong lúc Chu Chân Mệnh đang mải mê suy nghĩ, thì một bóng áo đỏ bỗng hiện ra trước cửa phòng. Bước vào là Đại hộ pháp của Phật sống. Đại hộ pháp chắp tay hành lễ, sau đó bẩm báo tình hình bên ngoài với Chu Chân Mệnh:

– Theo dặn dò của môn trưởng, mọi đèn nến chiếu sáng trong ngoài chùa đều đã tắt hết, khảm nút ở các nơi cũng đã mở sẵn, các cửa ải quan trọng đã bố trí cao thủ canh giữ, thú lớn trong vườn thú đều đã thả ra. Thú Cơ nương nương đích thân canh giữ vị trí Thiên Thê sau chùa. Còn Phật sống cũng đã ra khỏi phòng kinh, nói là đêm nay sẽ gặp một người có duyên.

Phật sống của chùa Kim Đỉnh là một kỳ nhân tuyệt thế. Thú Cơ nương nương là cao thủ tuyệt đỉnh do Chu Chân Mệnh phái tới trấn giữ nơi này. Tay Đại hộ pháp trước mặt và hai vị Âm Dương Thiên Vương trong chùa, mỗi người đều có một sở trường đặc biệt. Song ngoại trừ mấy người này, Chu Chân Mệnh cảm thấy những kẻ được cho là cao thủ khác trong chùa đều không thể dùng được.

– Những người dùng được xem ra hơi ít ỏi. Thế này đi, ngươi truyền lệnh cho Cứ Điên đường phóng pháo hiệu liên châu gọi lực lượng ở núi Quy Giới trở về!

Pháo hiệu liên châu là một loại pháo hiệu dùng để truyền tin trong đêm tối, tương tự như đài phong hoả. Song nó không phải là truyền tiếp nối liền, mà là truyền tiếp theo dạng chiếu xạ. Sau khi phát pháo hiệu thứ nhất được bắn ra, các cứ điểm và trạm chốt khác nhìn thấy sẽ tiếp tục phóng pháo hiệu, cứ thể nối nhau mà truyền đi, có thể bao trùm toàn bộ phạm vi kiểm soát của Chu gia.

Chu Chân Mệnh nhẩm tính, tốc độ truyền tin của pháo hiệu liên châu tới núi Thiên Giới đại khái mất khoảng hai canh giờ. Sau đó, đội kỵ mã ở đấy rời núi tới chùa Kim Đỉnh, nhanh nhất cũng phải chiều tối hôm sau mới tới. Mà phân tích dựa theo thông tin hắn đã nhận được, Lỗ Nhất Khí lúc này mới bắt đầu điều tra xem xét, cho dù đã tìm ra vị trí của bảo cấu, cũng cần phải chuẩn bị mới có thể hành động. Đêm nay chắc chắn không thể kịp, ngày mai cũng không thể ra tay. Bọn họ lấy ít chọi nhiều mà đòi phá giải khảm nút giữa thanh thiên bạch nhật là vô cùng bất lợi. Bởi vậy, sớm nhất cũng phải đợi tới đêm mai mới có thể hành động. Tới lúc đó, người của hắn cũng đã kịp tới nơi.

Lần này, thời gian ngưng thần nhập định của Lỗ Nhất Khí không dài. Tiếng nổ giữa không trung và quầng sáng chói loà đã khiến cậu bừng tỉnh.

– Đó là pháo hiệu liên châu, Chu gia đang gấp rút truyền tin đi xa triệu tập lực lượng. – Viêm Hoá Lôi vừa nhìn thấy quả pháo hiệu liên châu đầu tiên đã khẳng định chắc chắn.

– Pháo hiệu lan về phía đông nhanh nhất, cũng dày đặc nhất, chẳng lẽ muốn gọi đôi yêu ma già ở núi Quy Giới về ư? – Hạ Táo Hoa bất giác rùng mình khi nghĩ tới Thiên táng sư và mụ già lưng gập ở núi Quy Giới.

Lỗ Nhất Khí không nói gì, song trong lòng cậu hiểu rõ cần phải hành động ngay lập tức, Chu Chân Mệnh đã ép cậu tới chân tường. Tuy nhiên, những biến động dưới chân núi xảy ra ngay sau đó đã khiến cho mức độ khả thi của kế hoạch mà cậu đã vạch ra trở thành một câu hỏi lớn.

Trong khuôn viên chùa tối đen như mực đột ngột bùng lên một đám lửa đuốc đông đảo, sau đó tản ra thành nhiều hàng ngũ ngoằn ngoèo trông như những con rồng lửa uốn lượn chạy đi dưới chân núi. Lửa đuốc cũng thình lình bùng lên trong những phố chợ tối tăm, nhanh chóng lan rộng tới hai mặt dãy núi và khe núi đông tây.

– Xem ra chúng định càn quét thị trấn, lùng sục trên núi, ép chúng ta không còn chỗ ẩn thân. – Lưu Chi Thủ nói.

– Không còn chỗ ẩn thân thì thôi không trốn nữa! – Câu nói của Lỗ Nhất Khí khiến mọi người ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì.

– Nhưng chỉ vài người chúng ta làm sao có thể đối đầu với chúng? – Sách Khố Lạt nói.

– Không tính tôi và chú ấy! – Vừa nói Lỗ Nhất Khí vừa giơ cánh tay cụt lên chỉ vào Viêm Hoá Lôi.

Lưu Chi Thủ không thể thích ứng với kiểu ăn nói của Lỗ Nhất Khí:

– Môn trưởng muốn vài người chúng tôi liều mạng với bọn chúng?

– Tôi không ngốc nghếch đến thế, các vị cũng không mù quáng đến vậy. Tôi chỉ muốn các vị dụ đám người đó đi! – Lỗ Nhất Khí trả lời – Chúng ta cũng học theo cách thức của pháo hiệu liên châu!

Bố trí của Lỗ Nhất Khí rất đơn giản, cậu bảo Dưỡng Quỷ Tỳ chạy về phía đông ba dặm, sau đó đốt lên một đống lửa ở một vị trí dễ nhận. Hạ Táo Hoa cũng chạy về phía đông tám dặm, sau khi đống lửa của Dưỡng Quỷ Tỳ cháy được nửa tuần hương thì cũng đốt lên một đống lửa. Sách Khố Lạt chạy về phía đông mười lăm dặm, đợi đống lửa của Hạ Táo Hoa cháy được nửa tuần hương, cũng đốt lên một đống lửa. Còn Lưu Chi Thủ cũng đi về phía đông khoảng hai mươi lăm dặm, cũng đốt lửa theo cách tương tự.

– Sau khi lửa đã đốt lên, mọi người hãy mau chóng nấp kỹ, tốt nhất là cách thật xa nơi đây! – Lỗ Nhất Khí sắp xếp như vậy, ẩn ý sâu xa là không muốn để cho bọn họ can dự vào kế hoạch tiếp theo.

– Thế anh ở đây làm gì? – Hạ Táo Hoa trong thâm tâm không muốn rời xa Lỗ Nhất Khí.

– Sau đó tới đâu để tìm anh? – Dưỡng Quỷ Tỳ cũng hỏi.

– Cũng chưa biết! Mọi người không phải tìm tôi, lúc nào cần gặp tự khắc sẽ gặp. – Lỗ Nhất Khí bình thản trả lời, song mọi người đều cảm nhận được vẻ kiên quyết từ trong đó. Một lời của cậu đã khiến Dưỡng Quỷ Tỳ lập tức hiểu rằng mình nên làm gì, quyết định của cô cũng kiên quyết y như vậy.

Không ai nói thêm một lời nào nữa, họ hiểu có nói nhiều cũng vô ích. Bọn họ lập tức chia đường hành động.

Kế sách này của Lỗ Nhất Khí kỳ thức vô cùng đơn giản, chính là đích thân đánh cược ba ván. Thế nhưng kế hoạch càng đơn giản, sơ suất sẽ càng nhiều. Bất kể sai sót xảy ra ở khâu nào cũng sẽ khiến cậu thua trắng.

Trên vách Bán Bộ chỉ còn lại Lỗ Nhất Khí và Viêm Hoá Lôi. Họ ngồi đối diện với nhau, nhìn thẳng vào nhau, song hồi lâu chẳng ai nói câu nào, chỉ im lặng lắng nghe tiếng gió thổi vi vút và tiếng người kêu ngựa hí dưới núi.

Dưỡng Quỷ Tỳ thân thủ nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc, đống lửa thứ nhất đã bùng lên rừng rực. Hàng đuốc sáng uốn lượn rùng rùng như suối chảy dưới chân núi đột nhiên khựng lại trong chốc lát, rồi lập tức tách ra một nhánh, đổ về phía đám cháy.

Ngay sau khi đống lửa được đốt lên, Lỗ Nhất Khí bỗng nở một nụ cười. Song vẻ cười rất nhạt nhẽo, rất hoang mang, bởi lẽ lúc này, cậu muốn đặt cược ván đầu tiên trong kế hoạch của mình: Viêm Hoá Lôi không phải tai mắt của Chu gia, hơn nữa, ông ta sẽ giúp mình và có thể giúp mình. Trong ván bạc thứ nhất, cậu đã đặt cược bằng kế hoạch quật bảo bối và chính bản thân cậu. Nếu thua ván bạc này, đại sự quật Thiên bảo trấn hung huyệt sẽ tan tành như bọt nước, còn bản thân cũng khó lòng thoát khỏi tay đối thủ.

– Chú Viêm, ở đây chỉ còn lại tôi và chú, tôi cũng không muốn giấu nữa. Đêm nay tôi sẽ đi khai quật bảo bối, song cần chú giúp một việc nhỏ.

Viêm Hoá Lôi nghe Lỗ Nhất Khí nói vậy, không hề tỏ ra quá ngạc nhiên, chỉ hỏi lại một câu:

– Cậu làm được chứ?

– Không biết, phải thử xem! Song nếu chú không giúp, chắc chắn sẽ không làm được.

– Cậu nói đi, giúp thế nào?

– Như thế này…

Viêm Hoá Lôi gật đầu lia lịa, ông đã hiểu mình cần phải làm gì. Thế nhưng về phần Lỗ Nhất Khí, cậu sẽ hành động thế nào, ông lại không thể đoán ra. Bởi lẽ việc mà Lỗ Nhất Khí giao cho ông làm, xem ra chẳng có liên quan gì tới việc khai quật bảo bối.

Đống lửa thứ hai ở phía đông cũng đã được nhóm lên, hoàn toàn đúng với yêu cầu của Lỗ Nhất Khí.

Lần này đám đuốc dưới núi không còn phân nhánh chạy tới nữa, chỉ có từ trong số đuốc đổ về phía đống lửa thứ nhất tách ra một đám tiếp tục tiến về phía đống lửa thứ hai. Điều này cũng nằm trong dự tính của Lỗ Nhất Khí, đối thủ đều là giang hồ lão luyện, hiểu rõ âm mưu trí trá, điệu hổ ly sơn.

Hạ Táo Hoa sau khi châm cháy đống lửa thứ hai, vốn định băng qua Nam Lĩnh tháo chạy, song đột nhiên phát hiện một bóng người quen thuộc lướt đánh vèo qua cách chỗ cô đứng không xa. Bóng người này cô rất muốn gặp song cũng rất sợ gặp, nhưng đã gặp rồi thì không thể bỏ qua. Cô bèn lập tức thi triển thân thủ bám đuổi theo sau.

Sách Khố Lạt châm xong đống lửa thứ ba cũng không bỏ chạy đi xa. Gã là thủ lĩnh của đám hậu duệ Mặc môn ở vùng đất này, những anh em đồng môn của gã và gia quyến của bọn họ đều đã bị đối thủ vây khốn, gã không thể cứ thế mà đi. Tại sao người của Mặc gia lại bị bại lộ, nhất định phải làm rõ nguyên nhân. Bởi vậy khi đống lửa còn chưa kịp cháy đượm, gã đã tức tốc chạy trở về theo một con đường mòn ẩn khuất.

Chính vào lúc Lỗ Nhất Khí và Viêm Hoá Lôi đứng dậy chuẩn bị bước xuống núi, Lỗ Nhất Khí đột nhiên cảm giác thấy có một luồng khí tướng dị thường ập thẳng đến trước mặt:

– Nấp mau! Có kẻ binh khí đầy mình đang tới.

Lỗ Nhất Khí và Viêm Hoá Lôi vừa kịp ẩn mình phía sau một tảng đá kề sát vách Bán Bộ, người phía dưới đã lên tới nơi.

Những kẻ vừa lên tới lặng phắc như đá tảng, từ xa đã cảm nhận được một luồng khí âm hàn sắc lạnh xộc thẳng đến. Từ sau tảng đá, Viêm Hoá Lôi kín đáo hé một con mắt ra nhìn, ông thấy trong đám người trang phục đen sì, có một kẻ giống hết như lưỡi đao sắc bén. Người là đao, đao cũng là người, khí thế sắc lẹm không thể đương đầu. Chẳng lẽ đây chính là người đao mười sáu lưỡi trong truyền thuyết giang hồ?

– Không phát hiện ra vẫn còn một dãy ám hiệu chạy lên trên núi, bây giờ thì muộn mất rồi! – Có người lên tiếng.

– Vẫn chưa quá muộn, có lẽ chưa chạy bao xa. Chúng ta chia thành ba nhóm, một nhóm sang trái, một nhóm sang phải, một nhóm đuổi đến sau núi. Trên đường chú ý vết tích và những chỗ có thể ẩn náu. – Gã giống hệt lưỡi đao đang sắp đặt, giọng nói của gã hệt như những nhát đâm chém thẳng tay vào sinh mệnh.

Đợi đám người đi khuất, Viêm Hoá Lôi mới khẽ thở ra một hơi. May mà đã ẩn nấp tại chỗ, đối thủ không ngờ được rằng bọn họ đang ngồi ngay trước mặt chúng. Nếu mù quáng chạy trốn, hẳn là đã bị một trong ba nhóm kia túm cổ trên đường rồi.

– Kẻ vừa sắp xếp chính là người đao mười sáu lưỡi, sát thủ máu lạnh bậc nhất giang hồ. – Viêm Hoá Lôi đã đoán lầm, kẻ giống hệt lưỡi đao vừa nãy chính là thủ lĩnh của đám người đao mười sáu lưỡi, là Đao đầu Đao Thập Lục.

– Hắn ghê gớm cỡ nào cũng mặc, dù sao chúng ta cũng không phải đụng đầu với chúng! – Lỗ Nhất Khí bình tĩnh nói.

– Vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào? – Viêm Hoá Lôi hỏi.

– Cứ theo kế hoạch cũ!

Khi trời gần sáng, Lỗ Nhất Khí một mình tới bên ngoài tường bao phía tây của chùa Kim Đỉnh. Trên người cậu đã có thêm một thứ, đó là một cặp túi lưới được bện bằng sợi da bò mảnh quết dầu trơn, được vắt lòng thòng hai bên cổ cậu bằng một sợi dây da. Trong mỗi chiếc túi lưới đựng một chiếc ấm sứ thô to hình bình da đựng nước. Trong ấm lèn chặt thuốc pháo, miệng vòi ấm có mồi đập diêm tiêu, nếu đập vào đó có thể kích nổ thuốc pháo trong ấm.

Có câu “Thợ khéo đi khắp gầm trời, mắt nhìn chỉ thấy những nơi hành nghề”, tuy Viêm Hoá Lôi mới đến thị trấn chưa được bao lâu, song trong đầu ông ta đã kịp ghi nhớ kỹ lưỡng những địa điểm có thể lợi dụng được, như cửa hàng bán dầu, cửa hàng bán hoả khí, tiệm sắt, tiệm diêm tiêu. Bởi vậy, khi Lỗ Nhất Khí yêu cầu chế tạo một cặp bộc phá có sức công phá lớn, ông ta chẳng cần suy nghĩ đã đồng ý tắp lự.

Dụng cụ đã có đủ, lúc này chỉ cần chờ thời cơ. Mà thời cơ tốt nhất mà Lỗ Nhất Khí đang chờ đợi phải nhờ Viêm Hoá Lôi sáng tạo. Thời cơ tới, cậu có thể đặt cược ván thứ hai.

Viêm Hoá Lôi thực tình vẫn chưa hiểu tại sao Lỗ Nhất Khí lại đưa ra yêu cầu như vậy. Thứ nhất cần hạn chế tối đa làm tổn thương về người; thứ hai, khi bắt đầu phải cho cháy nổ liên tục, sau đó cháy ở nhiều điểm, từ giữa thị trấn lan dần ra hai bên. Tốc độ cháy không được quá nhanh, để người dân có thời gian tẩu tán. Song thế lửa cháy lại cần phải ổn định, khiến người ta không thể dập tắt. Với yêu cầu này, vốn dĩ phải cần tới hơn chục người mới có thể thực hiện được, song Viêm Hoá Lôi chỉ cần một mình cũng có thể hoàn thành xuất sắc.

Bắt đầu từ cửa hàng bán dầu và diêm tiêu, bùng lên một đám cháy nổ ổn ào, lửa bốc rừng rực. Sau đó, dùng thảm trên nóc nhà làm mồi dẫn, đưa lửa lan sang các xưởng thuộc da. Trong xưởng thuộc da, ngóc ngách nào cũng bám đầy mỡ động vật tích tụ lâu năm, tuy tốc độ bén lửa khá chậm, song sau khi đã bốc cháy thì rất khó dập tắt. Cuối cùng, dẫn lửa bén vào kho chứa cỏ và chuồng gia súc trong chợ lừa ngựa. Nhờ sự trợ giúp đắc lực của gió tây thổi vòng qua núi, cỏ cháy sẽ được thổi đi tung toé khắp thị trấn.

Để đề phòng vạn nhất có điều gì sơ suất, Viêm Hoá Lôi đã lựa chọn khá nhiều điểm phóng hoả. Dùng định hương dẫn cháy diêm tiêu, dùng pháo hoa dẫn cháy dầu mỡ.

Chọn tập
Bình luận